Bạn đang đọc Bí Mật Showbiz Hôn Em – Chương 107: Ánh Mắt
Một tháng trôi qua kể từ ngày xảy ra sự cố thang máy.
“Tranh đoạt phần một” đã sắp đóng máy.
Lam Khê cũng đã quen thân với hầu hết các diễn viên trong đoàn làm phim.
Trừ Phó Hi Du.1
Và điều này khến Lương Kiệt – fan couple Du Khê cảm thấy vô cùng bất mãn.
Đã vậy, Từ Tuấn Lam và Tưởng San lại còn thường xuyên tiếp cận Lam Khê và Hi Du, khiến cho Lương Kỳ không thể nào hiểu nổi một chuyện: Đã biết người ta muốn tránh xa mình, sao cứ phải cố gắng thân thiết với người ta để làm gì?
Từ Tuấn Lam là một tên đẹp trai chai mặt, Lương Kỳ nhìn đã thấy khó chịu.
Nhưng anh thật sự không nghĩ Tưởng San là một cô gái, da mặt có vẻ như rất mỏng nhưng thực chất lại vô cùng dày.
Phó Hi Du kết thúc cảnh quay ngồi một chỗ, cô ấy luôn luôn đi tới bắt chuyện trước ánh mắt dòm ngó của mọi người.
Cô ấy nói chuyện với Phó Hi Du, Phó Hi Du không trả lời nhưng cô ấy vẫn tươi cười nói này nói kia.
Đến nỗi Phó Hi Du nhăn mày lại, Tưởng San cũng chẳng thèm biết ý.1
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy một lần thì có người có thể nghĩ cô ấy hoạt bát, dễ thương.
Nhưng nếu chuyện đó cứ lặp đi lặp lại với tần suất dày đặc thì đảm bảo ai ai cũng cảm thấy phiền phức.
Lương Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy Tưởng San và Từ Tuấn Lam đúng là một đôi trời sinh.
Anh còn cầu mong hai người họ sớm kết hôn sinh con để đừng làm phiền tới cuộc đời Du Khê nữa.
Nếu không, chắc anh sẽ ức chế đến phát điên mất.
Mà thật ra gần đây, Lương Kỳ cũng ức chế đến sắp điên rồi.
Lam Khê và anh thường xuyên nói chuyện cùng nhau nên Từ Tuấn Lam không có cơ hội tiếp cận cô.
Lúc anh không có bên cạnh Lam Khê thì vẫn còn có các diễn viên khác nói chuyện với cô nên Từ Tuấn Lam gần như là không có cơ hội cùng cô ở một mình.
Thế nhưng, Phó Hi Du thì khác.
Anh ngày ngày mặt lạnh như băng, người khác hỏi gì thì đáp nấy chứ chẳng bao giờ chủ động nói chuyện.
Vì vậy nên các diễn viên khác nghĩ anh thích ở một mình, cũng ít khi tìm đến anh để nói chuyện hơn.
Và tất nhiên, “các diễn viên khác” không có bao gồm Tưởng San.
Tưởng San còn nhân cơ hội đó để tiếp cận Phó Hi Du, khiến cho Lương Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà còn tức hơn là anh đã từng chen vào giữa cuộc nói chuyện của Tưởng San, nhưng cô ấy vẫn liên tục tìm đến Phó Hi Du.
Lương Kỳ có thể chen vào vài lần, nhưng không thể lần nào cũng chen vào.
Vì thế nên anh chỉ đành than phiền với Lam Khê.
Nhưng khổ nỗi Lam Khê lại làm như không quan tâm, còn nói Tưởng San là vì gặp thần tượng nên mới kích động.
Má ơi!
Có ai gặp thần tượng hơn một tháng trời rồi mà vẫn còn ở trong trạng thái kích động không cơ chứ? Lương Kỳ thật sự rất muốn phun ra một câu chửi tục, nhưng vì đang nói chuyện với Lam Khê nên anh phải nuốt vào họng.
Vậy nhưng Lam Khê thật sự nghĩ rằng Lương Kỳ sẽ tin vào những gì cô đang thể hiện ư?
Trước mặt mọi người, Lam Khê luôn tỏ ra lạnh nhạt, xa cách với Phó Hi Du.
Thậm chí khi Tưởng San cứ bám lấy Phó Hi Du, Lam Khê cũng tỏ ra chẳng có vấn đề gì.
Tuy nhiên, Lương Kỳ biết rằng Lam Khê vẫn luôn rất để ý.
Lương Kỳ cũng phát hiện, cả Lam Khê và Phó Hi Du đều có tình cảm với nhau.
Bởi vì khi đôi mắt của hai người hướng về phía đối phương, Lương Kỳ luôn cảm nhận được một thứ tình cảm vừa dịu dàng vừa mãnh liệt được ẩn chứa ở sâu trong ánh mắt.
Mà ánh mắt dễ bị phát hiện ra nhất là của Phó Hi Du.1
Phó Hi Du mặc dù vẫn luôn giữ khoảng cách với Lam Khê nhưng lại rất hay nhìn về phía cô.
Khi cô vui, ánh mắt anh biết cười.
Khi cô ở gần người khác, ánh mắt anh liền ngập tràn khí lạnh.
Nhớ đến ngày đầu khi gặp Phó Hi Du, Lương Kỳ đã ở bên cạnh Lam Khê trò chuyện vui vẻ.
Lương Kỳ nhớ rõ khi đó, đôi mắt của Phó Hi Du âm u đến mức nào.
May sao Lương Kỳ nói mình là fan couple Du Khê, lại còn có bạn gái nên những lần sau đó thân thiết với Lam Khê, ánh mắt Phó Hi Du không còn u ám như muốn đánh người nữa.
Còn về ánh mắt của Lam Khê, Lương Kỳ cảm thấy có chút tội nghiệp.
Lam Khê rõ ràng rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến những cô gái khác phải lu mờ.
Vậy mà khi nhìn Phó Hi Du, ánh mắt Lam Khê lại có phần tự ti, giống như là khi Chu Tịnh nhìn Hàn Văn vậy.
Mặc dù đối diện với một người đang có ý với Phó Hi Du là Tưởng San, Lam Khê hoàn toàn không hề có chút cảm giác thua kém hay mặc cảm.
Nhưng nếu nhìn thấy cô ấy ở cạnh Phó Hi Du, ánh mắt Lam Khê sẽ vô tình để lộ sự bất an và ghen tỵ.
Lương Kỳ nghĩ bụng, Lam Khê bất an cái gì chứ? So với Tưởng San, Lam Khê cái gì cũng hơn hẳn.
Từ ngoại hình đến tính cách, từ tài năng đến độ nổi tiếng, Lam Khê hoàn toàn áp đảo.
Mà quan trọng nhất không phải là Phó Hi Du rất thích Lam Khê sao? Chẳng lẽ Lam Khê không nhận ra điều đó? Trong khi ánh mắt Phó Hi Du chỉ có một mình Lam Khê, nhưng Lam Khê lại không biết được tâm ý của anh sao?
Lương Kỳ nghĩ có phải những người yêu nhau đều hóa ngốc hết hay không.
Nếu không thì tại sao Lam Khê bình thường rất thông minh, tinh tế lại không phát hiện ra tình cảm của Phó Hi Du chứ?
Nhưng dù có ngốc nghếch đến đâu thì một người tự tin như Lam Khê cũng không thể nào có dáng vẻ tự ti khi đứng trước người mình yêu đến vậy, trừ khi là trong lòng Lam Khê đã khẳng định rằng Phó Hi Du không thích mình rồi.
Mà sự thật thì đúng là như vậy.
Lam Khê quả đúng là đã khẳng định rằng Phó Hi Du không hề thích cô.
Bởi vì nếu thích thì tại sao lại chia tay chứ?
Phó Hi Du khi chia tay đã nói rằng hai người không hợp.
Nhưng đối với Lam Khê, không hợp nghĩa là không thích.
Mà ngay từ đầu, Phó Hi Du cũng chưa bao giờ nói thích cô.
Hơn nữa để thuyết phục Lam Khê chia tay, Phó Hi Du còn nhấn mạnh rằng tình cảm phải đến từ hai phía.
Ý của anh là chỉ có cô thích anh, mà anh không thích cô thì cũng vô dụng.
Anh đã nói đến như vậy, làm sao Lam Khê lại không khẳng định rằng anh không thích mình cơ chứ?
Thật ra Lam Khê cũng muốn tự lừa mình rằng Phó Hi Du cũng có chút thích cô.
Nhưng mà cô không cho phép mình mê muội trong tình cảm như vậy.
Có những lúc nhìn vào ánh mắt ấm áp của Phó Hi Du, Lam Khê cũng tưởng rằng anh rất thích mình, nhưng cô nghĩ vì mình quá thích anh nên bản thân đang rơi vào ảo tưởng do chính mình tự tạo ra.
Lam Khê cảm thấy bản thân nên lý trí hơn một chút, sớm quên anh đi thì mọi thứ sẽ tốt hơn.
Nhưng Lam Khê tuyệt đối sẽ không vì để quên anh mà tùy tiện đi yêu một người nào đó.
Thứ nhất là rất bất công với họ.
Thứ hai là rất bất công với chính bản thân mình.
Hơn nữa đau một lần rồi, Lam Khê cũng chẳng muốn đau thêm lần nữa.
Cô đã không còn tự tin để yêu đương nữa rồi.1.