Đọc truyện Bí Mật Nơi Góc Tối – Chương 62: Ngoại truyện Khổng Sa Địch và Tống Tử Kỳ
Khi còn bé Khổng Sa Địch rất thích khóc nhè, quần áo phải đưa tận tay cơm phải đút tận miệng, là một cô công chúa nhỏ trong nhà, được cha mẹ cưng chiều, có ông bà đau lòng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng phải chịu thiệt điều gì.
Lần đầu tiên chịu thiệt lại dính đến Tống Tử Kỳ.
Hai người học tiểu học chung một lớp, sau đó lại tuyển thẳng lên cấp hai, rồi đến cấp ba, cho đến lúc học đại học mới tách ra.
Từ hồi cấp một Tống Tử Kỳ đã lừa cô rồi, nói con gái cũng mọc ‘chim nhỏ’, chẳng qua là nhỏ quá, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn thấy, Khổng Sa Địch khiếp sợ khi nghe cậu nói bậy một cách nghiêm túc, lại còn thấy rất có đạo lý, bèn che cái miệng nhỏ nhắn nói: “Thật sao.”
Tống Tử Kỳ nghiêm trang gật đầu, “Thật, không tin cậu về nhà tìm hiểu đi.”
Cô về nhà tìm thật, lần đầu tiên tìm thật lâu cũng không thấy gì, Tống Tử Kỳ nói đấy được gọi là ‘chim nhỏ’ ẩn hình.
Tống Tử Kỳ vẫn gạt cô như cũ, hồi đó vẫn còn là thế kỷ 20, niên đại còn sớm, chưa có giờ học sinh lý, cho đến lúc lên cấp hai cũng vẫn chưa có, tất cả những kiến thức có liên quan đến giới tính mà Khổng Sa Địch biết đều do Tống Tử Kỳ nói, cô luôn có thái độ nửa tin nửa ngờ với những điều này.
Cho đến một ngày, lúc cô tắm, chợt như phát hiện ra điều gì đấy, một mình nghiên cứu thật lâu, rốt cuộc cũng vỗ đùi hiểu ra.
Thì ra ‘chim nhỏ’ ẩn hình trong truyền thuyết, chính là ở chỗ này.
Ngày thứ hai đến trường, Khổng Sa Địch thần bí nói với Tống Tử Kỳ: “Tớ thấy rồi.”
Tống Tử Kỳ không hiểu, “Cái gì?”
Khổng Sa Địch ngượng ngùng nhìn khắp nơi, tay nhỏ bé đặt lên miệng, nói nhỏ với cậu: “’Chim nhỏ’ ẩn hình ấy.”
Suýt nữa Tống Tử Kỳ đã từ trên ghế xuống.
Chỉ tùy tiện lừa gạt cô hai câu, không ngờ nha đầu này lại tin là thật, cậu lúng túng gãi gáy, “Thế hả?” Suy nghĩ hai giây, không đành lòng gạt cô, vẫn là nói cho cô biết: “Thật ra thì… Con gái không có cái đó, cái đó đó.”
Không Sa Địch a lên, ngẩn người nhìn cậu, “Nhưng tớ có đó.”
Tống Tử Kỳ: “Không phải cậu con trai đấy chứ? Cái thứ đó sau này còn có thể phát dục hả?”
Tối về nhà, Khổng Sa Địch cầm con dao phay ngồi trên ghế sofa trầm tư, mẹ Khổng trở về nhìn thấy thiếu chút nữa bất tỉnh, “Bảo bối của mẹ, con bị làm sao thế?”
Khổng Sa Địch hỏi: “Mẹ ơi, con gái có chim nhỏ không?”
Từ nhỏ mẹ Khổng đã có kiến thức về lễ nghĩa, nghe câu hỏi thẳng thắng như vậy, lại không tin nó từ chính miệng con gái của mình nói ra được, “Ai nói với con?”
Khổng Sa Địch không nhúc nhích, bướng bỉnh hỏi: “Mẹ nói cho biết đi, rốt cuộc con là nam hay nữ vậy?”
Ngay cả ba Khổng cũng kinh ngạc đến ngây người, kết quả là con gái gặp phải chuyện gì mà lại đi nghi ngờ giới tính của mình chứ?
Mẹ Khổng cho rằng ở trường con gái bị ức hiếp, “Địch Địch, con nói cho mẹ biết, có phải con ở trường bị bạn bè bắt nạt không? Hay là có người nói gì không hay với con?”
Khổng Sa Địch chịu không được, òa lên khóc thành tiếng, “Con có chim nhỏ đó.”
Ba Khổng sợ tới mức làm rớt túi xuống đất.
Mẹ Khổng lập tức kéo Khổng Sa Địch vào nhà tắm, luống cuống tay chân cởi quần cô, hốt hoảng hỏi: “Nơi nào như vậy chứ? Để mẹ nhìn xem.”
Trong nháy mắt tiểu cô nương bị cởi sạch bóng, lộ ra bắp chân trắng nõn, mẹ Khổng nhìn quanh cô rồi nhìn trước nhìn sau, cũng không tìm ra điều gì lạ, “Không có mà, con nghe ai nói bậy vậy.”
Khổng Sa Địch dùng tay chỉ vào nốt mụn nói: “Chỗ này ạ.”
Mẹ Khổng kéo người đến, cho con ngồi lên đùi để nhìn kỹ, “Đây là mụn, là viêm chân lông, không phải thứ của con trai, để vài bữa nữa mẹ dẫn con đến bệnh viện khám, có phải gần đây con hay lấy tay gẩy không?”
Khổng Sa Địch gật đầu.
Bởi vì Tống Tử Kỳ nói con gái cũng có chim nhỏ, cho nên mỗi ngày đi tắm cô đều gẩy một lần.
Ngày thứ hai mẹ Khổng dẫn Khổng Sa Địch đến trường học tìm thầy giáo, hơn nữa còn đặt biệt tìm bố mẹ Tống Tử Kỳ, nghiêm túc giáo dục phê bình, “Đi học thì đi học thôi, nói lung tung với con gái tôi làm gì, tôi quyết không đồng ý có bạn cùng bàn như thế, mấy anh chị xem rồi đổi chỗ đi.”
Dĩ nhiên, đêm đó Tống Tử Kỳ bị ông Tống với mẹ Tống đánh một trận, sau đó mới đứng đắn lại, không đi trêu chọc Khổng Sa Địch nữa.
Kết quả nào ai ngờ, từ cấp một đến cấp ba, cả hai đều là bạn cùng lớp.
Mẹ Khổng vẫn luôn yêu cầu với nhà trường, không cho phép Tống Tử Kỳ và Khổng Sa Địch ngồi cùng bàn với nhau, ra lệnh cấm không cho Tống Tử Kỳ lui tới với con gái mình.
Nhưng con gái càng lớn, có nhiều chuyện càng không quản được.
Khi Khổng Sa Địch ý thức được mình thích Tống Tử Kỳ là vào lúc còn học cấp hai, trừ Chu Tư Việt ra, thành tích của Tống Tử Kỳ ở trong lớp coi như cũng tạm, không phải hàng đầu, nhưng cũng tạm được, nhưng do hào quang của Chu Tư Việt quá lớn, cho nên bị những người khác so sánh là không bằng.
Vì có thể thi vào lớp trọng điểm với Tống Tử Kỳ, Khổng Sa Địch đã chịu không ít vất vả.
Mẹ Khổng không yêu cầu con gái phải có thành tích cao, bọn họ chỉ cần con gái có cuộc sống vui vẻ không bị người xấu bắt mất, khỏe mạnh lớn lên là được, còn những thành tích kia chỉ là phù du.
Cho nên tới nay, thành tích của Khổng Sa Địch lúc chìm lúc nổi, nhìn thấy kết quả học tập của con gái đi lên, mẹ Khổng vừa vui vừa lo.
Sau khi xảy ra chuyện chim nhỏ, Tống Tử Kỳ cũng luôn cố tránh cô, trong thời gian dài cả hai không nói chuyện với nhau, lỡ có vô tình gặp nhau trên trường, cậu cũng không nói lời nào mà lách sang bên đi tiếp.
Thật ra trong lòng Khổng Sa Địch cũng rất khó chịu.
Sau đó lên cấp hai, bắt đầu có kiến thức vỡ lòng về giới tính, cũng dần dần phát triển, giữa trai gái không dễ tiếp xúc thân mật, Tống Tử Kỳ càng tránh né cô, cũng chẳng còn nói với cô những câu giỡn chơi không màng giới hạn như lúc nhỏ nữa, vốn còn ngồi với người ta đùa vui vẻ, thấy cô đi tới, bèn lập tức rời đi.
Ngoài mặt Khổng Sa Địch không nói, nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng.
Trạng thái này duy trì mấy năm, mãi đến khi có cuộc thi đấu bóng rổ cấp hai, lớp bọn họ và lớp tám có xung đột mâu thuẫn, có vẻ ngày đó tâm trạng của Tống Tử Kỳ không tốt lắm, động tay động chân với người khác, ngày hôm ấy chẳng khác gì cuộc hỗn chiến cả, đám con trai lao vào ẩu đả, tụi con gái thì đứng một bên kêu gào ủng hộ, khi Khổng Sa Địch thấy Tống Tử Kỳ bị người ta đè xuống đất thì lập tức sốt ruột, cũng không biết lôi từ đâu ra cây gậy tennis, trực tiếp đập thẳng xuống đầu người kia.
Nam sinh kia xoay lưng với cô, bỗng ngã xuống nằm đè lên Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ nằm dưới cũng ngu ngơ, nhìn ra sau một cái, Khổng Sa Địch kinh hoàng thất thố đứng trên sân bóng, cây gậy tennis rớt xuống đất cái “bịch”.
Bị Khổng Sa Địch đánh nên người kia bị chấn động não nhẹ, còn mấy chỗ khác đều ổn, chỉ bị thương ngoài da, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một tháng.
Trong một tháng đó, khổng Sa Địch ôm lòng áy náy, bị cậu bạn kia sai khiến như chó vậy, sáng sáng tối tối đưa thức ăn đưa bài tập rồi còn chép bài giúp người ta.
Sau khi Tống Tử Kỳ phát hiện, liền lôi đầu cô ra mắng: “Cậu là giúp việc cho người ta à? Sao phải tò tò đi theo phục dịch hắn hả? Trong đầu nhét toàn phân chó đấy hả?”
Phản ứng đầu tiên của Khổng Sa Địch là lại có phần vui vẻ, “Rốt cuộc cậu cũng chịu để ý đến tớ rồi.”
Tống Tử Kỳ vỗ một phát vào gáy cô, “Hai chúng ta thân nhau hả?”
Hồi đó đúng là chưa thân thiệt, sau khi lên cấp hai mới dần dần thân nhau.
Lên cấp ba Tống Tử Kỳ càng láo, ban đầu hai người ngồi cùng bàn, cậu còn chế giễu cô, “Rốt cuộc mẹ cậu cũng cho cậu ngồi cùng bàn với tôi rồi à? Tôi nhớ là hồi đó bác ấy đi gặp thầy hiệu trưởng, ra lệnh cấm tôi ngồi cùng bàn với cậu mà.”
Khổng Sa Địch muốn nói, ai bảo hồi đó cậu ức hiếp tớ làm chi.
“Giờ mẹ tớ không quản tớ nữa.”
Kỳ thật là do không biết thôi, Khổng Sa Địch không hề cho bà ấy biết Tống Tử Kỳ cũng học lớp này.
Tống Tử Kỳ vui vẻ, “À ha.”
Người đầu tiên Khổng Sa Địch kết bạn ở trong lớp chính là Đinh Tiễn, lần đầu gặp nhau, cô cảm thấy tiểu cô nương này với cô khá hợp duyên, chỉ một câu “Cậu chép bài lợi hại thật đấy” đã kéo tình bạn trong sáng giữa hai người lại gần, ba phút sau liền coi đối phương là bạn thân, cùng nhau tay trong tay đi nhà vệ sinh.
Đinh Tiễn thích Chu Tư Việt, cô liếc mắt một cái là nhận ra ngay, hồi học cấp hai Chu Tư Việt đã rất nổi rồi, có không ít cô gái thích cậu ấy, nhưng hồi đó ai cũng dè dặt, cũng không dám bày tỏ, trừ một vài cô gái không quan tâm “danh tiếng” của mình.
Cô cũng được xem là không màng đến “danh tiếng” của mình, nhưng cô vẫn không dám tỏ tình với Tống Tử Kỳ, sợ nói ra sẽ không thể làm bạn được nữa.
Quan hệ giữa Tống Tử Kỳ và Dương Thuần Tử rất tốt, Khổng Sa Địch lại Dương Thuần Tử không vừa mắt, làm gì có cô gái nào không quen, thế nhưng giữa Chu Tư Việt với Dương Thuần Tử cũng có quan hệ, Khổng Sa Địch lại càng không thoải mái, vì sao cả người mình thích lẫn người bạn thân mình thích đều có quan hệ với Dương Thuần Tử vậy.
Lúc còn học cấp hai, Khổng Sa Địch vẫn chưa thân với bọn họ, loáng thoáng nghe được vài tin đồn, cụ thể cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dám khẳng định, Tống Tử Kỳ chắc chắn biết.
Tống Tử Kỳ luôn hung dữ với cô, nhưng lại rất dịu dàng với Dương Thuần Tử, điểm này khiến Khổng Sa Địch tức giận, thế nên khi có tên con trai lưu manh học ở Thập Bát Trung ngay đến tên là gì cũng không nhớ theo đuổi cô một thời gian dài, cô đã đồng ý cuối tuần đi chơi với người đó.
Thật ra cô còn cố ý nhắc qua với Tống Tử Kỳ, cuối tuần mình có hẹn.
Lúc đấy trong lòng Tống Tử Kỳ không hề bình tĩnh, chỉ a một tiếng rồi không nói gì nữa, làm Khổng Sa Địch tức giận xách cặp đi.
Hôm đó cả hot boy Lục Hoài Chinh của Thập Bát Trung cũng có mặt, Khổng Sa Địch vẫn đang giận dỗi nên muốn đổi đối tượng khác, nhưng người ta chỉ vừa ngồi xuống một lúc thì đã đứng dậy rời đi.
Nửa phút sau, Tống Tử Kỳ sầm mặt đi vào.
Trong lòng cô rất vui, nhưng ngay sau đó lời của cậu đã đẩy cô rơi xuống địa ngục:
“Cậu không phải là công chúa hả? Mặc như vậy, cậu có biết mình giống gì không hả!”
Khổng Sa Địch tức đến khóc, cầm túi đập mạnh lên người cậu, rồi xoay người bỏ đi.
Tống Tử Kỳ đuổi theo, một tay kéo túi cô, một tay nắm tay cô rời đi.
Đêm đó, là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau.
Ở trước cửa nhà cô, Tống Tử Kỳ đè cô lên tường, thô bạo hôn cô…