Đọc truyện Bí Mật – Nhược Hoa Từ Thụ – Chương 9
BÍ MẬT – CHƯƠNG 9
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Kết giới trước cổng chùa vô cùng vững chắc, Cố Thụ Ca dùng hồn thể đâm vào rất nhiều lần mà vẫn không cảm giác được nó có chút nào suy suyển. Cô không xông vào được, đành chuyển sang dùng kỹ năng vừa mới học, bay lên nóc nhà, định trực tiếp leo tường. Nhưng đến khi bay lên không rồi cô mới thấy phía trên ngôi chùa có một chữ “Vạn” (卍) rất lớn, sáng ánh vàng nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện. Vừa bay đến đó, một đoạn Kinh Già Lam tiếng Phạn lập tức rót vào tai, ngăn cô tiếp tục tiến về phía trước.
Dù là kết giới hay tiếng Phạn thì đều rất ôn hòa, chỉ ngăn cản cô đến gần chứ không hề gây thương tổn.
Cố Thụ Ca bị chắn bên ngoài, càng lúc càng hốt hoảng. Cái kiểu hốt hoảng này rất kì quái. Tuy cô không vào được nhưng Thẩm Quyến xong việc là sẽ ra ngay, cô chỉ cần đợi ở đây là được, cớ gì phải sốt ruột như vậy?
Cố Thụ Ca vừa mới ngẫm nghĩ trong phút chốc, đầu óc đã trở nên hỗn loạn. Như con diều đang thả bay giữa không trung đột nhiên bị cứa đứt dây, suy nghĩ của cô cũng bất thình lình mất khống chế. Những tà niệm âm u nối tiếp nhau thoát ra.
Cô nảy sinh một ý niệm, có lẽ Thẩm Quyến vào chùa không phải vì muốn gặp cô mà là muốn tìm cao nhân đuổi cô đi.
Dù gì cô cũng là quỷ. Mà đã là quỷ thì ai chẳng sợ?!
“Mày chờ ở đây làm gì? Nên chạy mau mới phải. Thẩm Quyến đang mời cao nhân đến thu phục mày, tốt nhất là đánh cho mày hồn phi phách tán, không bao giờ đeo bám chị ta nữa!”
Cô loáng thoáng nghe được một giọng trầm thấp, mỗi chữ nói ra lại vang vọng một lần. Thái dương cô đau chói nhưng vẫn lên tiếng phản bác theo bản năng: “Tôi không có đeo bám chị!” Cô thậm chí còn trốn đi thật xa. Cô mới không có đeo bám Thẩm Quyến.
“Bây giờ không đeo, ai biết sau này có hay không. Dù gì Cố Dịch An cũng chết rồi.”
Đầu Cố Thụ Ca đau như muốn vỡ. Cô đáp xuống đất, ôm đầu, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng chết rồi đấy thôi.” Nhưng ác niệm kia vẫn không ngừng lan tràn.
Hồn phách cô còn đây, vẫn còn làm được chuyện gì đó. Anh trai chết rồi, cô chiếm hữu Thẩm Quyến là lẽ đương nhiên, ai bảo cô thích chị cơ chứ? Phần trắng trong mắt Cố Thụ Ca dần giăng đầy tơ máu, như oán linh đã bắt đầu nhập ma.
“Mày là bị Thẩm Quyến hại chết.” Ác niệm lại nói, giọng vang như sấm khiến Cố Thụ Ca giật mình, tiếp sau đó lại là cơn đau đầu ngày càng kịch liệt. Cô hoảng sợ phản bác: “Không phải, tôi bị người ta mưu sát.”
“Đúng rồi! Chị ta chính là kẻ mưu sát mày đó. Ngoại trừ chị ta ra thì còn ai nữa? Ả phiền mày lắm rồi! Mày còn sống ả cũng không thích, giết mày còn chưa đủ, ả còn muốn tìm hòa thượng đánh cho mày hồn phi phách tán nữa kìa!”
Hai chữ “không thích” như hóa thành những con sâu trắng hếu, ồ ạt chui vào đầu óc Cố Thụ Ca mà ngọ nguậy, mà vặn vẹo khắp người. Lửa giận cô bốc lên hừng hực, vân máu trong mắt lại càng đỏ ngầu trông mà sợ hãi. Oán khí tựa làn sương đen ồ ạt bốc ra khỏi cơ thể.
Trong chùa.
Hòa thượng trầm tư thật lâu, cuối cùng thở dài rồi nói: “Người chết như đèn tắt, nghĩa là mọi chuyện trên đời đều không thể nghịch chuyển. Vong hồn ở lại nhân gian vốn chính là chuyện trái với mệnh trời. Phật môn chú ý thuận theo tự nhiên, gặp quỷ hồn chỉ có độ hóa, nếu khiến nó hiện hình thì hậu quả ắt sẽ khó lường. Tôi học nghệ không tinh, không giúp được cô.”
Ông ta không chịu làm.
Thẩm Quyến im lặng, lại lấy từ trong túi ra thêm một tờ chi phiếu, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt hòa thượng.
Hòa thượng nhìn con số trước mắt, rõ ràng đã lung lay. Nhưng ông ta ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết lòng lắc đầu: “Không giúp được, không giúp được.” Nói đoạn, ông ta đứng dậy, bước vào phòng trong, lát sau cầm một quyển sách trở ra.
Quyển sách ấy có bìa màu đỏ, giấy đã ố vàng, chữ bên trong được in bằng cách in ấn rất cổ xưa, kiểu chữ phồn thể, trông như vừa mót được từ sạp đồ cổ nào đó.
Hòa thượng đưa sách cho Thẩm Quyến: “Đây là quyển sách Kính Vân sư huynh từng nghiên cứu, có lẽ sẽ giúp được, cô có thể lấy về thử xem. Nhưng thuật chiêu hồn hiện hình là tà thuật. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho thật kĩ rồi hẵng làm. Nếu cô nhất quyết phải làm, như vậy cuối cùng dù kết quả thế nào, cô cũng phải tự mình gánh chịu.”
Thẩm Quyến nhận lấy.
Hòa thượng lại trả túi bùa cho cô, cười nói: “Người bình thường gặp phải quỷ, dù là người thân thì cũng sẽ sợ hãi, cầu quỷ đừng đeo bám mình. Nhưng thí chủ chẳng những không sợ mà còn muốn cho quỷ hiện hình. Thật sự không biết phải bình phán thế nào.”
Thẩm Quyến đón lấy túi bùa rồi cất kĩ. Nghe hòa thượng nói vậy, cô lại gượng cong khóe môi: “Tôi lại mong em ấy có thể đeo bám tôi.”
Hòa thượng nghẹn lời, sau đó lắc lắc đầu, tụng câu phật hiệu rồi dặn dò: “Túi bùa này là một món linh khí. Đã dùng qua, theo lí thuyết nên biến thành vật bình thường, nhưng tôi vừa thoáng cảm nhận một chút, phát hiện trên đó vẫn có linh lực lượn lờ, hẳn là còn công dụng khác. Thí chủ cứ giữ nó, đợi Kính Vân sư huynh trở về lại lĩnh giáo là có thể biết được nội tình.”
Thẩm Quyến cảm tạ lời nhắc nhở của ông ta rồi đứng dậy cáo từ. Ra điện trước, cô mua một ít nhang đèn, kinh Phật. Ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi keo xin quẻ cùng các loại linh phù đủ kiểu dáng. Cuối cùng, chỉ cần là thứ trong chùa có, cô đều mua một phần.
Bên ngoài, Cố Thụ Ca còn đang giãy giụa. Tinh thần cô đã dần mất khống chế nhưng tiềm thức vẫn còn biết tất cả những điều đó không phải suy nghĩ của mình. Hẳn là tâm ma, tà niệm các kiểu muốn khiến cô sa ngã. Vì thế, cô gắng gượng giữ lấy một chút lí trí cuối cùng. Giọng nói kia vang lên một câu, cô liền phản bác lại một câu, cố gắng giữ cho thần trí không bị nuốt chửng hoàn toàn.
“Thẩm Quyến không thích mày.”
“Chị thích tôi. Chị tốt với tôi nhất.”
“Chị ta tốt với mày là có ý đồ.”
“Chị không phải. Tôi chẳng có đồ gì cho chị để ý hết.”
“Chị ta đã cặp với anh trai mày từ sớm rồi, chỉ giấu không nói mày biết thôi.”
Những câu trước, Cố Thụ Ca tuy phản bác rất khó khăn nhưng cuối cùng vẫn nói ra được. Chỉ duy nhất một câu này, tà niệm lại không chịu khống chế mà lan tràn.
Nếu Thẩm Quyến và anh trai đã sớm có ý với nhau thì tại sao còn tốt với cô như vậy làm gì? Còn khiến cô hiểu lầm như vậy làm gì? Là cảm thấy trông cô nhận vơ tình cảm thú vị lắm sao?
Ý niệm đó vừa toát ra, Cố Thụ Ca đã giật mình sợ hãi. Cô lắc đầu thật mạnh, cố gắng giũ hết những suy nghĩ ấy ra ngoài, miệng còn không ngừng phản bác: “Không đúng, chị đã định nói tôi biết rồi.”
Trong cuộc nói chuyện cô nghe được hôm ấy, anh trai rõ ràng đã có ý muốn báo cho cô.
Tiếng nói vừa dứt, tà niệm cũng dần tản đi, thần trí từ từ tỉnh táo lại. Cố Thụ Ca chau mày thật chặt. Cô lồm cồm đứng dậy, nhìn lên lại thấy Thẩm Quyến đang bước từ trong chùa ra.
Cảm giác đau đầu cũng dần dần tiêu tán. Thẩm Quyến đến gần một bước, tinh thần cô lại rõ ràng hơn một chút. Đôi mắt rút đi màu máu. Làn sương đen bủa vây trong đầu như bị một cơn gió trong lành thổi tan, biến mất sạch sẽ.
Nhất định là Thẩm Quyến đã đuổi hết ác niệm trong cô đi.
Mắt Cố Thụ Ca sáng bừng, vội chạy đến bên Thẩm Quyến. Kết quả lại đâm vào kết giới trước chùa, bật ngược lại, ngã chỏng vó. Cô vội bò dậy, Thẩm Quyến cũng vừa lúc bước đến. Trong tay chị xách một cái túi màu vàng, lướt thẳng qua mặt cô.
Cố Thụ Ca sửng sốt trong nháy mắt, lại vội cất bước đuổi theo sau. Vừa đi, cô vừa nghĩ mà sợ. Những ý niệm mới rồi là thế nào? Cô chưa bao giờ có những suy nghĩ ấy. Huống chi, làm sao Thẩm Quyến lại thấy cô phiền, sợ cô đeo bám cho được? Chị vốn không biết tình cảm của cô.
Cố Thụ Ca nhìn lên trước. Thẩm Quyến xách chiếc túi màu vàng, đi trên thềm đá, từng bước một, rất vững chãi. Chỉ nhìn bóng dáng chị thôi cũng đã cảm thấy thật an toàn.
Bỗng dưng Cố Thụ Ca không còn sợ nữa. Những ác niệm vừa rồi toàn là quay chung quanh Thẩm Quyến mà chửi bới, nhưng cô tuyệt đối, tuyệt đối xác định Thẩm Quyến là người tốt nhất trên đời. Cho nên dù những ác niệm ấy có xuất hiện lần nữa, cô cũng tự tin có thể ngăn cản được chúng.
Lên núi nửa giờ, xuống núi hình như nhanh hơn một chút. Thẩm Quyến mở cửa xe, ngồi vào, thuận tay đặt chiếc túi lên ghế lái phụ. Cố Thụ Ca chợt khựng lại, ấm ức nghĩ đây là chỗ của mình cơ mà. Cô từ từ chuyển người, định xuyên qua cửa xe ngồi lên băng sau. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Quyến lại đột nhiên túm lấy chiếc túi, chuyển ra băng sau, để trống ghế bên cạnh. Cố Thụ Ca hớn hở, vội vọt lên ghế lái phụ giành chỗ. Lúc khởi động xe, Thẩm Quyến còn quay đầu nhìn sang ghế bên cạnh một cái rồi mới đặt tay lên vô lăng.
Về đến nhà thì trời đã tối mịt. Thẩm Quyến pha một ly yến mạch, qua loa xem như bữa tối. Cố Thụ Ca đứng bên cạnh nhìn mà nóng ruột. Cả ngày dài chỉ uống mỗi một ly yến mạch, làm sao mà đủ?!
Nhưng cô cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Trong nhà đã có người giúp việc dọn dẹp. Vì cửa sổ mở nên gió lùa vào vẫn cảm thấy hơi lạnh. Thẩm Quyến đóng cửa rồi lấy ra một quyển sách từ chiếc túi mang về, ngồi trên sô pha trong phòng khách, bắt đầu đọc.
Cô đọc một trang lại lấy điện thoại, gọi một cuộc. Điện thoại rất nhanh đã thông, cô nói với người bên kia đầu dây: “Tôi muốn tìm một hòa thượng tu hành trong chùa Quảng Bình nằm ở ngoại ô Yến Kinh, pháp hiệu Kính Vân, râu mi bạc trắng.”
Bên kia nói gì đó, Thẩm Quyến ngừng một lúc rồi đáp: “Manh mối chỉ có vậy.”
Hòa thượng? Cố Thụ Ca nghe mà trầm tư. Cô hơi nhích người, dán tai sát vào điện thoại. Một giọng nam truyền đến: “Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Là giọng của Lâm Mặc.
Lâm Mặc nói xong lại tiếp lời: “Chủ tịch, tin cô Cố qua đời đã truyền khắp tập đoàn. Hôm nay, ba vị Cố tổng đã quậy một trận. Ngày mai, ngày mốt chắc chắn vẫn còn tiếp tục ầm ĩ. Chị xem, có phải giờ chị nên ra mặt làm chủ không?”
Ba vị Cố tổng chính là ba người chú của Cố Thụ Ca. Cố thị là công ty gia đình. Trong tay ba người chú cũng nắm một bộ phận cổ phần, tuy không nhiều lắm. Cổ đại có chế độ con trai trưởng kế thừa, ở Anh quốc thì con trai lớn nhất có quyền tuyệt đối, đó là bởi vì tài nguyên của gia tộc không thể bị chia cắt. Nếu chia ra thì sức mạnh cũng sẽ yếu đi. Mấy đời trước nhà họ Cố cũng làm như vậy. Phần lớn cổ phần do con trai trưởng thừa kế, những người khác được chia rất ít. Tuy nhiên, dòng chính có trách nhiệm phải lo cho các chi thứ, cố hết sức giúp đỡ cho cuộc sống cùng sự nghiệp của các thành viên còn lại trong gia tộc.
Cố Thụ Ca vốn đã không thích ba người chú này, bởi vì bọn họ chỉ biết có lợi ích, quá mức bợ đỡ, nịnh hót. Nhưng họ cũng chưa từng làm chuyện gì thật sự xấu xa, cho nên cô và anh trai chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa vẫn hoàn thành nghĩa vụ giúp đỡ họ.
Nào ngờ cô vừa mới mất một ngày, bọn họ đã không nhịn được nữa, muốn từ chi thứ lên thành dòng chính. Dù gì cũng phải chờ tang lễ cô xong xuôi đã chứ.
Thẩm Quyến đáp: “Để bọn họ ầm ĩ đi.”
Rồi cúp điện thoại.
Cô không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục cúi đầu đọc sách. Cố Thụ Ca giận một lúc, thấy Thẩm Quyến vẫn bình thản thì cũng ngồi xuống bên cạnh, tĩnh tâm cùng nhau đọc sách.
Trong sách viết toàn là những thứ thần thần quỷ quỷ. Tỉ như oán linh, ác quỷ và lệ quỷ có gì khác biệt, bị ác quỷ quấn lên phải thoát thân thế nào, ba thứ quỷ hồn sợ nhất, bị quỷ đeo thì đừng sợ, dạy cách làm cho quỷ hồn phi phách tán, vân vân…
Cố Thụ Ca xem mà kinh hồn táng đảm. Chỉ riêng những pháp bảo được miêu tả trong sách và tình trạng thê thảm của quỷ hồn sau khi bị đánh tan cũng đã khiến cô lạnh sống lưng. Cô nhịn không được lén nhìn Thẩm Quyến vài lần, thầm thắc mắc đây là sách mang từ trong chùa về ư? Vì sao Thẩm Quyến lại xem những thứ này?
Cô vừa kinh ngạc vừa lo lắng mà ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên đầu óc lóe lên, tìm được đáp án.
Đầu tiên là loại trừ khả năng Thẩm Quyến muốn đuổi cô đi. Như vậy, những khả năng còn lại cũng không nhiều lắm, cơ bản có thể khẳng định là chị sợ cô gặp phải ác quỷ, đánh không lại nên mới tự mình học tập, phòng khi cô bị quỷ khác ăn hiếp thì còn biết đường giúp đỡ.
_____________
Thẩm Quyến: Đối tượng yêu thầm lơ ngơ quá thì phải làm sao đây? Chẳng những không phát hiện tôi thích ẻm mà còn cho là tôi muốn giúp ẻm đánh nhau với quỷ khác.
_____________
Con ngừi u mê blazer. Có một chục cái blazer dù đi làm chỉ bận được đúng 5 phút lội từ nhà xe lên phòng và ngược lại 🙂