Đọc truyện Bí Mật – Nhược Hoa Từ Thụ – Chương 14
BÍ MẬT – CHƯƠNG 14
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến bước đến chỗ Cố Thụ Ca vừa hiện hình. Dưới bức màn, ánh trăng chiếu vào vừa vặn dừng ngay nơi ấy. Cô lại suy đoán: “Lẽ nào cũng liên quan đến ánh trăng?”
Cố Thụ Ca thu lại hết những suy nghĩ miên man. Cô bước qua, đứng trong ánh sáng, tinh tế cảm thụ một phen. Đứng dưới trăng hình như thật sự có chút khác biệt. Sự khác biệt này rất nhỏ, nếu cẩn thận so sánh có thể cảm giác được hồn thể của cô càng nhẹ nhàng, càng mông lung.
Cảm giác sợ hãi đột nhiên trào dâng trong lòng. Cô sợ nếu tiếp tục phơi nữa, ánh trăng sẽ hòa tan luôn cả mình.
“Tiểu Ca!” Giọng Thẩm Quyến thoáng vẻ lo lắng.
Cố Thụ Ca vội nhìn sang.
“Em đừng đứng đó. Né ra, đến bên cạnh chị này.” Thẩm Quyến nói về phía cửa sổ.
Cố Thụ Ca thoạt tiên là sửng sốt, sau mới ngoan ngoãn phiêu qua, bay về bên cạnh Thẩm Quyến. Không rõ tại sao chỉ đứng đây trong phút chốc, cô đã cảm thấy hồn thể mình như được củng cố một phen, không còn mơ hồ như khi phơi dưới ánh trăng nữa. Nhưng Cố Thụ Ca lại càng để ý một chuyện khác. Thẩm Quyến vậy mà lại có thể đoán chính xác được cô đang ở hướng nào. Chị vẫn hiểu cô như vậy, dù là… hai người đã từng chia lìa những bốn năm.
Bốn năm trước, khi cô khăng khăng muốn ra nước ngoài, Thẩm Quyến lúc đó đã có cảm giác gì? Cô đột nhiên né tránh chị mà chẳng có lí do, thậm chí cách điện thoại cũng không muốn nhiều lời lấy một câu, Thẩm Quyến lại nghĩ như thế nào?
Hẳn là chị đã vô cùng thất vọng.
“Đêm nay là tuần thất đầu tiên của em.”
Cố Thụ Ca quay đầu nhìn Thẩm Quyến. Da chị rất đẹp, mềm mại mà trơn láng. Lúc này cô đứng gần có thể nhìn đến lỗ chân lông rất nhỏ. Sống mũi chị thẳng tắp, không cao lắm nhưng hình dạng rất cân xứng. Môi chị là kiểu khá thanh lãnh, những lúc không cười sẽ cảm thấy xa xôi không với tới nhưng khi mắt nhiễm ý cười lại trông rất nhu hòa.
Đã bốn năm Cố Thụ Ca không quan sát Thẩm Quyến tỉ mỉ như vậy. Giờ nhìn gần chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt của chị đều vô cùng quen thuộc, thân thiết, nhưng cũng thật xa xăm, vô vọng.
Thẩm Quyến không biết cô quỷ bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, còn nghiêm túc dặn dò: “Mặt trời thuần dương, mặt trăng thuộc âm, ánh trăng lại là chí âm. Em đừng đứng dưới ánh trăng lâu quá. Tối nay là tuần thất đầu, là lúc vong linh có âm sát nặng nhất. Có thể vì hai nguyên nhân này đồng thời tác dụng nên mới khiến em hiện hình.”
Cố Thụ Ca gật đầu, đáp: “Em nhớ rồi.”
Cô biết lí do vì sao.
Vong hồn muốn biến thành quỷ thì có hai cách, dựa vào chấp niệm hoặc dựa vào pháp khí. Nhưng trạng thái quỷ là không thể tồn tại trong thời gian dài, thường chẳng mấy hôm đã phải xuống suối vàng, không thể lưu lại dương gian quá lâu. Quỷ ở lại lâu nhất cũng chỉ được bảy ngày. Đến ngày thứ bảy cũng là lúc âm sát tích tụ nặng nhất. Mà khi đó, âm quỷ thường sẽ hiện hình. Cho nên dân gian mới có cách nói “Bảy ngày vong linh về nhà”. Thật ra ngày thứ bảy chính là ngày cuối cùng quỷ ở lại dương gian.
Mà âm sát quá nặng sẽ thu hút âm sai. Đến giờ Dần, cũng chính là ba giờ sáng, âm sai sẽ dẫn âm quỷ đi. Cho nên Thẩm Quyến dù có muốn gặp Cố Thụ Ca nhường nào cũng chưa từng nghĩ đến cách tăng thêm âm sát vào hồn thể.
Thẩm Quyến kéo màn, nói một câu: “Đêm nay em cẩn thận một chút.”
Cố Thụ Ca gật đầu liên tục. Giờ Dần có âm khí nặng nhất còn chưa đến, cô không thể lơ là cảnh giác. Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi mở đèn, ngồi trở lại bàn làm việc, nói: “Đêm nay chị ở đây với em.”
Lần này Cố Thụ Ca không gật đầu được nữa. Cô nhẹ giọng nói: “Không sao đâu. Em sẽ không đi phơi trăng để bị tan biến.”
Thẩm Quyến mở máy tính, lại xuống phòng bếp pha ly cà phê, chuẩn bị đầy đủ để thức trắng đêm. Cố Thụ Ca lẽo đẽo theo sau.
Cà phê bốc khói nghi ngút, chỉ nhìn thôi cũng biết nhất định rất thơm. Cố Thụ Ca không nhịn được mà ghé đầu vào ngửi, đương nhiên không ngửi được gì.
Đến lúc này, cô mới nhớ ra mình đã bảy ngày không ăn uống. Bụng đương nhiên là không đói, nhưng hiện tại, cô lại cảm nhận được sự đói khát xuất phát từ tâm lý. Cũng như khi ăn cơm no rồi mà xem chương trình ẩm thực, rõ ràng không thấy đói nhưng vẫn muốn ăn gì đó. Tốt nhất là món gì nóng hôi hổi, nuốt xuống bụng là có thể làm cả người ấm áp hẳn lên. Cho dù chỉ là một chén cơm trắng thôi cũng được. Mùi cơm tỏa ra sau khi đã được nấu chín mang theo hương vị của ruộng đồng bát ngát, ăn một ngụm là cảm giác thêm một phần chắc bụng, an tâm.
Cố Thụ Ca ủ rũ, héo úa đi theo Thẩm Quyến trở lại phòng sách.
Thẩm Quyến đặt cà phê xuống bàn, bắt đầu làm việc. Cố Thụ Ca bèn ngồi trên chiếc ghế cạnh bên mà ngẩn người, hệt như những ngày vừa qua. Nhưng ngẩn người dù sao cũng rất buồn chán, cô lại chuyển mắt sang kệ sách bên cạnh. Nếu có thể đọc sách một chút thì hay biết mấy, sách gì cũng được, ít nhất cũng không chán. Cô vừa nghĩ vừa duỗi tay định rút một quyển, rồi lại thấy tay mình cắm vào trong.
Cố Thụ Ca bất đắc dĩ quay lại ghế ngồi, tập trung ngẩn người.
Một giờ trôi qua, Thẩm Quyến cất giọng gọi: “Tiểu Ca, tới đây.”
Cố Thụ Ca phiêu qua.
Trên màn hình máy tính lúc này đã không còn là các loại văn kiện, bảng biểu mà đang phát một bộ phim. Cố Thụ Ca cực kì vui vẻ, bèn nói một câu “Cảm ơn chị” theo bản năng. Đây là thói quen trước kia của cô.
Cô cứ đứng một bên như vậy mà bắt đầu xem phim. Thẩm Quyến đứng dậy, bước đến nơi Cố Thụ Ca vừa ngồi ban nãy, dời ghế sang đối diện màn hình.
“Em ngồi được không?” Thẩm Quyến hỏi.
“Ngồi được.” Cố Thụ Ca đáp xong đặt mông xuống ghế.
Sau đó các cô xem phim đến tận hừng đông. Tổng cộng xem hai phim, một là “Lãng độc giả”, một là “Bệnh nhân người Anh”. Cả hai đều không phải phim quá mới, nhưng rất hay. Có điều xem xong hai phim, Cố Thụ Ca cũng không biết thời gian mình ngắm Thẩm Quyến với thời gian nhìn màn hình thì cái nào nhiều hơn.
Đột nhiên cô không còn sợ hãi khi phải đối diện với Thẩm Quyến nữa, cũng không trốn tránh việc nhìn thẳng mặt chị.
Anh trai đã qua đời được hai năm, Thẩm Quyến dù sao cũng phải bắt đầu cuộc sống mới. Cô nghĩ, nếu cô còn sống, qua thêm vài năm nữa, chờ hình bóng anh trong lòng Thẩm Quyến dần phai nhạt, có lẽ cô sẽ theo đuổi chị. Còn tại sao lại là có lẽ chứ không phải khẳng định, thì đó là vì Cố Thụ Ca vẫn rất sợ, sợ một khi đã bày tỏ rồi, hai cô ngay cả người nhà cũng không làm được nữa.
So với việc phải trải qua cả đời không có Thẩm Quyến làm bạn thì cô và chị không còn liên quan, ngay cả người nhà cũng không phải lại càng đáng sợ hơn.
Nhưng mà giờ có nghĩ gì cũng vô dụng. Cô đã chết.
Bình minh mùa đông đến muộn hơn bình thường một chút. Tới khoảng sáu giờ bốn mươi thì trời mới hoàn toàn sáng rõ. Cố Thụ Ca chạy ra ngoài, thấy tuyết đã rơi, vậy mà tối qua cô không hề hay biết. Tuyết chưa đọng quá dày, Cố Thụ Ca ngồi xổm trước mặt cỏ, muốn đưa tay gom một nắm tuyết nhưng cố gắng suốt mấy phút, ngay cả cái lạnh của nó cô cũng chưa cảm nhận được. Lớp tuyết đọng trên cỏ vẫn vậy, không chút biến đổi.
Tiếng đóng cửa vang lên đằng sau, Thẩm Quyến cầm ô bước đến. Cố Thụ Ca bỏ chuyện nắm tuyết qua một bên, cùng Thẩm Quyến đi ra ngoài.
Xe đã chờ sẵn ngoài cửa. Hôm nay bọn họ đến đội cảnh sát hình sự.
Các cô vừa đến nơi đã có một cảnh sát thuộc đội đến đón. Trên mặt anh ta lún phún râu non, áo sơ mi cũng hơi nhàu nhĩ, xem mòi đã thức trắng đêm.
Áp lực từ vụ án này rất lớn. Một mặt là thân phận của nạn nhân, mặt khác đây còn là vụ án có thể khiến lòng người hoảng sợ. Không bắt được hung thủ, người ta sẽ cảm thấy như có một tên biến thái ăn trộm thi thể đang sống nhởn nhơ giữa quần chúng nhân dân.
Hôm qua, đội cảnh sát hình sự vừa nhận được hồ sơ do Trần Hành Phong chuyển giao đã lập tức bắt đầu điều tra. Suốt một ngày đêm, ngoại trừ những đồng nghiệp đội khác thì còn lại, tất cả đều tăng ca.
Người cảnh sát ra đón các cô họ Lý, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Đội trưởng Lý vừa gặp đã nói: “Cô Thẩm đến đúng lúc lắm. Chúng tôi đã tra được cách hung thủ trộm di thể nạn nhân đi.”
Anh ta vừa nói vừa tỏ ý bảo Thẩm Quyến vào theo mình.
Văn phòng hơi lộn xộn, đủ loại giấy A4 cùng ảnh chụp vương vãi khắp nơi. Nhưng hai người một quỷ cũng không bận tâm những chuyện vặt ấy. Đội trưởng Lý đưa cho Thẩm Quyến xem một xấp danh sách ghi chép, nói: “Thi thể ra vào nhà xác đều được ghi lại. Chúng tôi đã so sánh bảng ghi chép với băng theo dõi, phát hiện nhiều hơn một lần khuân vác.”
Anh ta nói xong lại đẩy một tấm ảnh sang. Một người mặc đồng phục lao động của nhà tang lễ đẩy chiếc quan tài. Quan tài được đặt trên xe. Người nọ đội mũ, đeo khẩu trang. Chỉ nhìn từ ảnh chụp thì ngay cả giới tính cũng không thể kết luận.
“Là hắn đây sao?” Thẩm Quyến nhìn ảnh chụp rồi hỏi.
Đội trưởng Lý gật đầu, lại đưa ra video theo dõi.
Bốn giờ chiều, người này đẩy quan tài đến. Trông dáng vẻ thì hắn còn chào hỏi với hai bảo vệ đứng canh ngoài cửa. Bốn giờ chiều chính là lúc con người ta lơ là nhất. Làm việc suốt một ngày dài đã mệt mỏi, lại sắp được tan ca, thân thể cùng thần kinh đương nhiên sẽ vì vậy mà buông lỏng.
Căn cứ vào thời gian trên video theo dõi thì người nọ đi vào chừng bảy phút lại đẩy quan tài ra. Lúc trở ra hắn cũng gật đầu chào hai bảo vệ, sau đó ung dung rời khỏi phạm vi theo dõi.
“Đồng nghiệp của chúng tôi đã căn cứ vào những video theo dõi ở chỗ khác mà phỏng đoán phương hướng hắn đi. Chỉ cần có manh mối là sẽ lập tức xuất phát.” Đội trưởng Lý cởi mở hơn bên giao thông nhiều. Trong quá trình điều tra, cảnh sát có quyền giữ bí mật tất cả những chi tiết đối với công chúng, nhưng anh ta vẫn chọn cách công bằng.
Cố Thụ Ca lại không lạc quan như vậy. Người này ngay cả trông thế nào cũng không biết, không hề lộ chút đặc điểm gì. Hắn muốn tránh thoát theo dõi không phải chuyện quá khó.
Thẩm Quyến cũng nghĩ vậy. Cô hỏi: “Còn có phát hiện gì khác không?”
“Tạm thời chưa có.” Đội trưởng Lý đáp.
Anh ta vừa nói xong, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mở. Một cậu trai mặc áo blouse trắng, mang kính gọng mỏng cầm một tờ kết quả xét nghiệm vọt vào: “Xét nghiệm ra rồi!”
Cậu ta thở hổn hển khó nhọc, rõ ràng đã chạy suốt một đường đến đây, nói xong mới phát hiện trong văn phòng còn một người khác. Cậu khựng lại một chút, không nói tiếp nữa.
Đội trưởng Lý gật gật đầu, nói: “Đây là người nhà của nạn nhân. Chúng ta cần phải điều tra rõ chân tướng, cho nạn nhân cùng người nhà một câu trả lời thích đáng. Cậu phát hiện cái gì, cứ nói đi.”
Áo blouse trắng nghe vậy mới đặt tờ kết quả xét nghiệm lên bàn làm việc, nói: “Tôi là pháp y. Hôm qua tôi xét nghiệm một ít vật chứng mang về từ nhà đại thể, chủ yếu là cúc bách nhật.”
Cậu ta tạm dừng một chút, sắc mặt trở nên rất quái dị: “Xét nghiệm ra được trên cúc bách nhật có một chất, tên là kình lạc lan*.”
*Mò không ra này là cái gì, có khả năng là tác giả tự chế…
“Kình lạc lan…” Thẩm Quyến biến sắc, ngay cả Cố Thụ Ca cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Áo blouse trắng thấy sắc mặt Thẩm Quyến là biết ngay cô đã từng nghe qua cái tên kình lạc lan.
“Đó là cái gì?” Đội trưởng Lý hỏi.
Cậu trai trẻ tuổi bèn quay sang đội trưởng Lý, giải thích: “Kình lạc lan không phải một chủng hoa lan mà là một loại hương liệu. Hương liệu này cực hiếm thấy, cũng rất đắt tiền. Mùi hương của nó rất đặc biệt, khiến người ta như mê như say, rơi vào giấc mộng, tương tự ma túy. Ban đầu là do quý tộc Italy thời Phục Hưng đốt để trợ hứng. Sau này ngày càng nhiều quý tộc sử dụng, khiến kình lạc lan trở thành thứ tượng trưng cho vũ hội. Một khi đã châm thì chắc chắn sẽ đi đôi với khiêu vũ.”
Cậu ta vừa giải thích xong, ngay cả đội trưởng Lý cũng kinh sợ.
Một nhà xác vắng tanh, bật trản đèn trắng nhờ, ở giữa là chiếc tủ đông trông như quan tài. Trong tủ đông là một người đã chết sáu ngày. Mặt người chết bị đụng đến nát bấy, không nhìn ra nguyên trạng. Dịch thể biến thành màu vàng, quện chặt với máu đã đông.
Một người đẩy quan tài đi đến. Mới đầu hắn vẫn rất bình thường. Sau đó, hắn đóng cửa, lấy hương ra đốt, có khả năng còn chuẩn bị âm nhạc cùng vang đỏ. Hắn vòng quanh thi thể, bắt đầu khiêu vũ, có lẽ còn cầm lấy bó cúc bách nhật bên cạnh thi thể, như mê như say mà chuyển động theo từng bước nhảy, rồi xoay vòng, ngỡ như đang đắm chìm trong một giấc mộng xưa cũ.
_____________