Bí Mật Ngôi Sao (Secret Of Stars)

Chương Chương 5 : XUẤT HIỆN-CHẠM MẶT


Bạn đang đọc Bí Mật Ngôi Sao (Secret Of Stars): Chương Chương 5 : XUẤT HIỆN-CHẠM MẶT

ĐOÁN XEM NHÂN VẬT NỮ CHÍNH LÀ AI NHÉ!!!
MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ TRUYỆN VÀ GÓP Ý THÊM
Thủ đô Seoul về đêm được thắp sáng với đủ thứ màu sắc .Thời tiết xe lạnh của mùa thu kéo theo những cơn gió nhẹ. Đường phố vắng dần chỉ còn vài chuyến xe buyt chạy muộn
– Giờ này hết taxi rồi, chị em mình phải chờ xe thôi
– E mỏi quá, lại trạm xe buyt chờ đi chị_Hai cô gái đi ra từ tập đoàn TN Entertaiment, vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện tại trạm xe buyt.
Cách đó không xa một người đàn ông diện trang phục khá kín đáo với áo choàng dài, mũ lé, kính bản rộng cũng bước gần về phía đó. Khoảnh khắc bình yên hiếm thấy khiến người ta nhẹ nhõm, thanh thản
– Ji Hoon, lại là anh ta, sao ở đâu cũng xuất hiện thế ?_Hanna quay người lại nhìn tấm biển quảng cáo phía sau
– Hắn nổi tiếng quá mà, em không muốn cũng phải chịu thôi_Dahye cười hiền
– À, chị có cái bút nào không, cho em mượn_nở nụ cười ‘‘thánh thiện, trong sáng’’, Hanna đứng bật dậy, đôi mắt tinh quái
– Có, em định làm gì thế_Dahye mở túi lấy bút ra nói giọng nghi ngờ
– Chị ngồi chờ xem tuyệt phẩm của em đi_Nói rồi Hanna cầm bút tiến đến bức ảnh của ngôi sao số 1 Kim Ji Hoon, bắt đầu tô vẽ, trang điểm.
– Ji Hoon kẻ đào hoa đáng lẽ ra anh phải có râu như thế này, thêm một cái nốt ruồi cho duyên dáng, con trai gì mà môi đỏ chót, màu đen mới đúng_Vừa vẽ cô nàng vừa tủm tỉm cười, ánh mắt thỏa mãn, miệng không ngừng lẩm bẩm. Bàn tay búp măng nhỏ nhắn khẽ đưa lên vén mái tóc dài, đen óng khi tác phẩm hoàn thành
Tất cả hành động, cử chỉ đã lọt vào tầm ngắm của chàng trai lạ mặt đang đứng tựa người vào cột, không biết xuất hiện từ bao giờ

– Chị nhìn đi, đẹp chưa ?_Hanna lay người Dahye
– Phải có cả sẹo nữa, em vẽ thêm vào đi_Dahye đứng dậy, ngắm nghía, suy tư
– Chị thật là……………..nhưng mà em cũng nghĩ thế_Nhỏ cười gian rồi lại tiếp tục kì công cống hiến nghệ thuật
– Chị sẽ chụp ảnh cho Yuna với Sora xem_Dahye nói và lôi điện thoại trong túi ra
– Hai chị ý ăn thịt em mất_Hanna nói mà môi vẫn cười
Xuay ngang máy, giơ lên phía trước, Dahye cố tìm vị trí thích hợp để cho ra bức hình đẹp nhất, toàn cảnh, chân thực, sống động, cô nàng lùi dần, bước xuống đường.
– ‘‘Bíp….Bíp’’_Chiếc ô tô thể thao lao với tốc độ chóng mặt, phóng chệch choạng trên đường, còi toán loạn. Đèn ô tô chiếu thẳng vào người Dahye, mỗi lúc một gần và chói hơn, nhịp tim như ngừng đập, Dahye đứng chôn chân, gần như không thể di chuyển. Trong thời khắc đó tất cả những gì nhỏ nghe thấy chỉ là tiếng thét lớn ‘Cẩn thận’ và cơ thể nhỏ di chuyển bởi một lực kéo rất mạnh
5s, 7s, 10s lúc nhỏ lấy lại được ý thức thì đã nằm gọn trong vòng tay một người con trai. Một tay nhỏ đặt lên bả vai người đó, còn tay kia vẫn khư khư chiếc điện thoại, nhịp tim tăng dần không thể kiểm soát. Bàn tay to, khỏe ở ngang eo nhỏ nhanh chóng được thả lỏng rồi hạ xuống, lúc này Dahye mới giật mình bước lui lại
– Cô không sao chứ_Giọng nói ấm áp từ người đối diện, quen đến lạ thường
– Tôi……….._Dahye lúng túng không giám ngẩng mặt lên
– Chị Dahye, chị có làm sao không_Hanna vội vã chạy lại, mặt trắng toát, giọng lo lắng
– Chị không sao_Dahye lắc đầu
– Em sợ muốn chết, may mà anh ấy giúp_Hanna dưng dưng
Khi cả hai ngước mắt lên thì đã không còn ai, người đó đi mất từ lúc nào
– Chị còn chưa kịp cảm ơn_Dahye đưa tầm mắt rộng hết sức, nhưng chỉ thấy bóng người khuất dần trước ngã cua……………..
Don’t give up_Nhạc chuông điện thoại vang lên
– Alo
– Ji Hoon, lịch quay có chút thay đổi, mai cậu đến công ti sớm một chút_Đầu dây bên kia
– Uk, tôi biết rồi_Ji Hoon cúp máy rồi lại thả hồn vào không gian, ngắm nhìn mọi thứ, bước đi chầm chậm trên con đường vắng người. Nỗi ám ảnh về vụ tai nạn cách đây 14 năm dường như đang trở về và hắn ước giá như khi đó mình đủ lớn để kéo mẹ lại thì có lẽ sẽ khác
—————————–
“ Kính kooong……….kính koong”
– Chắc là bọn nhỏ về rồi, để em ra mở của_người phụ nữ trung tuổi đặt tách trà xuống bàn
– uk, em ra đi_Người chồng tựa lưng vào ghế

– Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá_Dahye cười tươi rói khi về nhà, sự sợ hãi lúc trước cũng biến mất luôn
– Mẹ cũng thế_Mẹ Dahye vuốt tóc cô con gái
– Cháu chào bác_Hanna tự nhiên chào hỏi vì đây không phải lần đầu tiên nhỏ về nhà Dahye, đã 6 năm kể từ ngày là thực tập sinh nhỏ sống tại ngôi nhà này
– Chào cháu Hanna, mới có một tháng thôi mà bác nhìn đứa nào cũng gầy trơ hết_Bà Lee nhìn cả hai
– Mẹ lại thế nữa, bọn con vẫn thế mà_Dahye
– Được rồi, hai đứa vào đi bố đang chờ đấy
– Vâng_Hanna/Dahye
……………………………….
– Bác xem TV muộn thế ạ_Hanna lễ phép
– Uk, lại đây bác xem nào, sắp đến ngày ra mắt chắc phải luyện tập vất vả lắm_Ông Lee nói với giọng hiền từ
– Dạ vâng_Hanna cười hiền
– Mà sao hôm nay bố mẹ thức khuya thế ạ_Dahye thắc mắc đứng sau ghế bóp lưng cho bố
– JunHo bảo hôm nay hai đứa được về nên bố mẹ đợi
– Anh ý đâu rồi ạ
Bố mẹ Dahye chưa kịp nói gì thì có tiếng bước chân từ trên tầng
– Về rồi à?_Câu nói làm cả nhà quay lưng lại, JunHo tiếp tục, hướng ánh mắt về phía Hanna

– Hanna, em có mệt lắm không?
– Anh tốt thật đấy, trong mắt lúc nào cũng chỉ thấy mỗi Hanna, mình Hanna_Dahye trâm trọc
– Nhóc con, em chưa về đến nhà đã nghe thấy tiếng rồi, anh không cần hỏi cũng biết là em rất khỏe, mới lại Hanna là khách phải lịch sự chứ_JunHo mắt gườm gườm
– Anh coi Hanna là khách từ bao giờ đấy, bày đặt. Em nói cho anh biết, anh không có cửa đâu, trước mặt anh là một tượng đài Park Min-Gyu to đùng, đừng có tưởng bở
– Thôi nào, hai cái đứa này, về đến nhà là cãi cọ_Ông Lee phải ra mặt để ngăn chặn chiến tranh
– Có đói không, bác chuẩn bị sẵn thức ăn rồi đấy_Bà Lee
– Dạ thôi ạ, cháu xin phép hai bác cháu lên phòng trước
– Uk, cháu lên nghỉ ngơi đi_Bà Lee nhìn Hanna ánh mắt hiền lành
– Đưa đồ đây anh sách lên cho_JunHo
– Không cần đâu, em tự sách được mà_Hanna
– Có gì đâu phải ngại, nào Dahye đưa đồ cho anh không lại kêu thiên vị_JunHo mỉm cười kéo vali từ tay Hanna và cả của Dahye lên cầu thang
(GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
*LEE JUNHO (24T): anh trai Dahye, phóng viên báo NEWS STAR, mang vẻ đẹp lạnh lùng giống như cô em gái)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.