Bí Mật Mộ Khổng Minh

Chương 7: Hồi Kết


Đọc truyện Bí Mật Mộ Khổng Minh – Chương 7: Hồi Kết

Đoàn người qua một khúc quanh tay áo thì bỗng thấy nóc hầm trống trải, Đỗ Dự nhìn lên thấy trời.
– Ở đây có lối thoát ra ngoài hèn chi loài thú ẩn trong này sống được lâu dài.
Đỗ Dự dùng khinh công vọt lên lỗ hổng quan sát và rồi lại xuống cho bọn lính biết sắp tới lăng Khổng Minh rồi.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường, hầm bỗng thấp hẳn và đi xuống. Bỗng tên lính đi đầu khua đuốc báo động. Đỗ Dự phóng lên.
– Cái gì vậy?
– Bẩm tướng công có người đứng trước mặt.
Nhìn tay chỉ của tên lính. Đỗ Dự thấy một người mặc toàn đồ trắng đứng sừng sững hai tay vung ra phía trước, như muốn bắt ai. Đỗ Dự rút tên dương cung bắn. Tên trúng ngực người mặc đồ trắng dội lại.
– Tiến tới, đó chỉ là tượng đá mặc đồ trắng.
Đỗ Dự sai đốt thêm đuốc và thân chính đi đầu tiến về phía tượng đá. Pho tượng đứng chật lòng hang mặt mũi dữ tợn. Đỗ Dự tới gần pho tượng quan sát thấy có thể chui qua háng pho tượng đi được bèn chui trước rồi ra lệnh cho lính chui sau. Đi chừng hai khắc Đỗ Dự tới một gian hầm rộng thênh thang, cuối hầm có pho tượng thứ hai y như pho tượng vừa chui qua. Đỗ Dự sai lính đi quan sát pho tượng thứ hai. Lính đi quan sát về nói rằng pho tượng này bên cạnh có một gian phòng và phòng có ba lỗ hở trên cao chúng đã công kênh nhau lên xem thấy trong buồng có cửa thông với pho tượng.
Đỗ Dự sai lính công kênh lên quan sát gian phòng cạnh pho tượng và công nhận lính nói đúng, và thấy thêm giữa phòng có trụ đá chạm trổ toàn thân một con rồng, đầu rồng chạm trổ tin vi.
– Làm sao vào phòng này?
– Xin tướng quân cho phá cửa…
Lính được sai lấy võ khí phá cửa buông nhưng đập phá vô ích vửa buồng vẫn vững vàng hết biết.
Thấy lạ Đỗ Dự sai lính đi mò chốt cơ quan mở của phòng. Riêng Đỗ Dự rờ tìm trên pho tượng.
Đỗ Dự nghi đầu gối pho tượng có cơ quan nhưng rờ không tới. Đỗ Dự đứng lên mu bàn chân với tay sờ đầu gối pho tượng. Bỗng dưng nghe rầm rầm. Hai cánh cửa sập xuống háng pho tượng nhốt mọi người trong hầm kín luôn. Bọn lính hoảng hốt chạy lạ rung hai cánh cửa sắt nhưng chẳng ăn thua gì. Trong khi đó Đỗ Dự sờ mó mân mê đầu gối pho tượng hy vọng mở cửa sắt, nhưng cửa vẫn đóng kín.
Đỗ Dự bước xuống nhìn đám lính miệng lẩm bẩm :
– Rờ không thấy gì mà cửa sắp sập. Chắc có kẻ nào điều khiển cơ quan bí mật… Sập cửa.
Đỗ Dự đi đi lại lại trước phòng bỗng ngạc nhiên cửa phòng mở lúc nào không biết. Lính lao mình định vào, Đỗ Dự lại hiệu từ từ, Đỗ Dự thấy cây đá trổ con rồng bỗng lay động, và vụt một cái lưỡi dao từ trần gian nhà lao xuống ngày cửa, rồi thoáng một cái đao có cột dây sắt lại được kéo tên. Sau đó một phút đao lại phóng xuống khi con rồng trên cột đá chuyển động.
– Nghe lệnh đây, khi lưỡi đao vừa rút lên ta lao vào ngay phòng, rồi tụi bay lần lượt vào, nhớ chỉ vào năm đứa vòn ở lại canh gác đề phòng.
Vào phòng rồi Đỗ Dự cùng một tên lính tới cửa đến pho tượng bước lên tam cấp thấy sườn pho tượng trống rỗng.
– Đi vào trong pho tượng xem sao, nhớ đưa gươm lên trước nhé.
Tên lính lao vào pho tượng.
– Thấy gì trong pho tượng nói mau?
– Dạ thấy lạnh nơi sống lưng và trong tối thui á á chết con rồi…
Cả thân hình tên lính như bị tống ra ngoài bởi một bàn tay bí mật. Đỗ Dự bước lại đỡ tên lính thấy mặt dập nát và đã chết queo. Đỗ Dự ra lệnh cho lính lấy cây siêu đao dài hai thước và nó lẩm bẩm :
– Trong tượng có cơ quan giết người. Rõ ràng ta thấy tên lính bước vào bậc tam cấp thứ hai thì bị nạn.
Đỗ Dự cầm cây siêu đao đứng ở ngoài động thật mạnh cây siêu đao vào bậc đá thứ hai thì thấy một cây sắt đầu có bọc một cục gang bự thọc đến vù ra rồi lại rút về trong chớp mắt.
Đỗ Dự thấy bài toán đã có lời giải bèn kêu một tên lính lấy đuốc lên và nói :
– Tất cả cơ quan nằm trong pho tượng và ở nấc thứ hai tam cấp đụng tới là bị cục sắt đập vỡ mặt. Vậy bây giờ một là không đựng tới nấc tam cấp thứ hai, hoặc bước lên đó rồi sụp xuống rồi bước lên bậc thứ ba là an toàn.
Một tên lính tình nguỵên nhận xét của Đỗ Dự thì quả như rằng nó bước lên bậc tam cấp thứ hai vừa ngồi thụp xuống thì quả đấm sắt tung ra liên tiếp ba cứ nó nhào lên nất thứ ba an toàn soi đuốc sáng trưng ruột pho tượng thấy máy móc cơ quan chằn chịt…
– Bước lên nấc cuối cùng kéo các sợi dây lòi tói cơ quan xem có biến gì không?
Tên lính vừa làm theo lời chủ tướng thì nghe gian phòng ngoài chuyển động ầm ầm và tiếng rên khóc vang lên.
Biết có biến, Đỗ Dự ra lệnh tên lính ngừng tay và nhìn ra phòng ngoài thấy đám lính phòng ngoài canh hai cửa sắt bị tay tượng đá đập đứa vỡ đầu đứa lọi tay, đứa quèn trán.
– Thôi ngừng hết chớ có sờ mó gì nữa nguy hiểm lắm.
– Bẩm chủ tướng cửa trên trần hầm mở toang.
– Thôi ta theo cửa này và rút cho êm, mình không đủ khả năng thám hiểm tiếp.
Đỗ Dự vừa nói dứt bỗng có tiếng cười vang lên như chọc tức Đỗ Dự.
– Tên hèn nhát, mày đã gây nên cảnh tang tóc còn cười có ngon ra mặt
– Mi không nhận ra tại sao hỡi tên Đỗ Dự tham lam tàn bạo mà lại bất tài kia. Mi làm sao đủ tài và đủ sức khám phá mộ Khổng Minh chỉ có vua ngươi là Tấn Võ Đế mới làm nổi việc này. Ai đã đến đây là phải bỏ xác, nếu mi bớt sấc láo ta sẽ chỉ cho đường ra… Vì chỉ có một con đường sống, còn tất cả đều là đường chết.
– Vì sao vậy. Mi có ngon cứ ra mặt đi.

– Rồi mi sẽ gặp ta trước khi chết nếu mi không nghe lời ta.
– Hãy bước ra hỡi tên đánh lén khốn nạn, mi có phải thằng cui tham lam muốn độc chiếm kho tàng Khổng Minh phải không?
– Ta là thằng cùi đây.
– Nếu vậy ta quyết sống chết với mi một phen.
– Được ta chìu mi.
Tên cùi ung dung từ vách đá bước ra.
– Hà hà bọn bây muốn thưởng thức phi tiêu của ta phải không, phi tiêu này có thuốc độc sước da là chết tốt đó…
Đỗ Dự hô lính vây tên cùi, lính vừa vây tên cùi thì một đám quần áo đen ào vào tấn công lính do đó chỉ còn có Đỗ Dự và tên cùi là chưa giao chiến.
– Ta muốn vào phòng bọn mi vừa đi ra.
– Phòng đó tới nơi chôn Thánh thư của Khổng Minh đấy.
Bỗng nhiên bóng trắng xuất hiện tấn công thằng cùi. Nhìn thấy bóng trắng tấn công thằng cùi, thì Đỗ Dự phấn khởi nhảy ra trợ chiến. Nhưng thằng cùi hú lên một tiếng và rút lui luôn cùng đám người áo đen.
Ngay lúc đó Đỗ Dự lại đạp lên ngón chân cái pho tượng cho cửa sắt sập xuống…
Bóng trắng vút lên vút lên pho tượng, Đỗ Dự vào phòng pho tượng điều khiển cơ quan tin rằng sẽ hạ được bóng trắng khi pho tượng giơ tay đập. Nhưng kỳ lạ nhanh như chớp bóng trắng ngồi trên vai pho tượng và cười khanh khách.
– Đỗ Dự chính ngươi đã hại người rồi đó…
Dứt lời bóng trắng thò tay kéo lưỡi pho tượng, nền hầm tự nhiên rung chuyển ầm ầm. Đỗ Dự hô lính tập trung lại giữa phòng và Đỗ Dự cũng vọt đến đó và rớt xuống hầm. Đỗ Dự hô lính đốt đuốc lên thấy mình và đám lính bị nhốt trong gian phòng băng đá kín bưng.
– Rán nằm dưới đó đi, sám hối về lòng tham, và sự ngu dốt liều lĩnh. Chúng mày sẽ được chết mát mẻ lắm, nước sẽ ngập phòng…
Quả như là nước từ từ vào phòng. Khi nước tới ngực thì bọn lính điên loạn.
Nước ngập tới đầu thì Đỗ Dự bơi và bám lấy cái chuông sắt trên nắp hầm. Bỗng Đỗ Dự có cảm giáp nấp hầm được mở ra vì dưới chân chàng không còn đạp vào nước, nhưng Đỗ Dự tuột tay lại té xuống nước, nhiều tiếng la ó vang lên vì Đỗ Dự đè lên đám lính.
Đỗ Dự từ từ leo lên mặt hầm và kéo đám lính còn sống sót lên, vừa lên tới mặt đất thì Đỗ Dự nghe tiếng võ khí chạm vào nhau chàn mở mắt to ra nhìn thấy bóng trắng đang đánh bóng đen.
– Ta sẽ lột cái mặt nạ cùi của mi ra xem mi là ai mà tàn bạo dự vậy.
– Chính mày mới tàn ác, Khổng Minh tái thế gì mày…
– Ta không giết ai bao giờ ta chỉ ngăn những kẻ đến quấy phá chốn tôn nghiêm. Chứng cớ chính ra mở hầm giải thoát cho bọn Đỗ Dự khỏi chết đuối mà…
– Ta không muốn Đỗ Dự sống nên mới trở lại giao tranh với ngươi…
– Ngươi ác quá…
– Ta phải ủng hộ bóng trắng…
Nói dứt lời Đỗ Dự và đám lính xông vào tấn công bóng đêm. Bị tấn công thình lình bóng đen lúi về phía hầm chông, chỉ chờ có thế Đỗ Dự phóng lên pho tượng đẩy lưỡi pho tượng lại cơ quan chuyển động ầm ầm. Lính reo hò bóng đen kẹt chân dưới miệng hầm.
– Cái mặt cùi là mặt giả hãy lột mặt nạ nó ra xem nó là ai…
Đỗ Dự phóng tới định lột mặt nạ tên cùi. Nhưng bóng đen dù kẹt chân vẫn quơ chùy lên quyết chiến với ai lại gần.
– Đứa nào ngon lại đây.
Đỗ Dự xông lại chém loạn lên nhưng gươm bị chùy gạt ra.
– Thôi các ngươi ngừng chém giết tên cùi sẽ mang tật ở chân suốt đời vậy là nó sẽ tự lột mặt nạ được rồi.
Nói dứt lời bóng trắng nhảy lên tượng đá mở nắp hầm.
Ngay lúc đó có chục bóng đen đến bảo vệ tên cùi đánh Đỗ Dự ôm tên cùi mang đi Đám Đỗ Dự cố vây chặt đám bóng đen và tên cùi. Hai bên hỗn chiến ác liệt.
Bóng trắng nhìn cảnh tượng này cười nhạt ném một trái nổ xuống rồi bỏ đi. Trái nổ làm mọi người trong phòng ngộp thở ngất xỉu hết.
Cả triều vua Tấn Võ Đế hôm nay nhộn nhịp hơn ngày tết vì triều đình tổ chức lễ hội mừng vua lành bệnh, nhờ thuốc của Khiết Đan hòa thượng.
Khiết Đan đã y hẹn trong bức cẩm nang hồi triều đúng ngày thứ ba với những thang thuốc quý. Uống thang thuốc đầu vua cấm khẩu, uống thang thứ hai vua mê man bất tỉnh, cả triều đình náo loạn, Thái hậu đòi bắt giam Khiết Đan, nhưng Khiết Đan quả quyết uống thang thứ ba hết bệnh. Quả như rằng, uống thang thứ ba vua đi cầu ra huyết đen và hết bệnh luôn.
Khỏi bệnh vua hỏi Khiết Đan :
– Tại sao trên núi Định Quân, hòa thượng không chữa cho trẫm lành bệnh ngay?
– Muôn tâu bần tăng bấm độn biết phải ba ngày sau bệ hạ mới hết bệnh được nên không dám cãi số trời. Hơn nữa ba ngày qua ở núi Định Quân có nhiều chuyện động trời.
– Chuyện gì mà động trời, lại chuyện lăng Khổng Minh chứ gì?

– Tất cả mọi chuyện bần tăng biết được la do tướng Đỗ Dự bị nạn về chùa kể cho nghe. Xin bệ hạ hỏi Đỗ Dự sẽ rõ.
– Lạ quá trẫm cho ngươi đi gọi thần bốc Quản Bật về dự lễ mừng sao giờ này chưa thấy Quản Bật tới.
Thừa tướng Gia Sủng vội tâu :
– Muôn tâu Quản Bật về núi mất tích luôn, kiếm không ra nữa…
Đỗ Dự chen vô :
– Thần nghi Quản Bật là bóng đen thằng cùi quá.
– Khanh có bằng cớ gì.
– Thần không có bằng cớ nhưng nghi lắm.
– Nhưng Quản Bật đâu có võ nghệ đương đầu nổi với khanh.
– Muôn tâu có thể Quản Bật giấu nghề võ.
Khiết Đan chêm vô :
– Bần tăng cũng có ý nghĩ như tướng quân Đỗ Dự.
– Thế theo hòa thượng bóng trắng là ai?
– Điều đó bần tăng không đoán nổi.
– Muôn tâu thần bốc Quản Bật đã tới.
Gia Sủng tâu thêm :
– Muôn tâu về núi thần bốc Quản Bật ốm liệt luôn nên bây giờ chỉ ngồi chứ không đi được. Nghe tin Thánh thượng kêu Quản Bật đã đi cáng đến đây và xin cáo lỗi không thể tung hô được.
– Được trẫm miễn lễ cho thần bốc, khah cho Quản Bật vô chầu.
Quản Bật được hai người dìu vô và quì xuống nói với Tấn Võ Đế.
– Hạ thần còn nhớ khi được Thánh thượng cho về núi dưỡng bệnh Thánh thượng có dặn khi cần sẽ gọi. Vì vậy nghe lệnh gọi dù đau tê liệt không đi được thần cũng hồi triều. Vậy xin bệ hạ dạy bảo điều gì cho thần biết để rồi thần còn về núi dưỡng bệnh…
– Thần bốc nói đúng, nhưng hãy ăn tiệc mừng trẫm hết bệnh cái đã rồi trẫm sẽ có chuyện bàn với khanh.
Trong bàn tiệc Quản Bật được xếp ngồi cạnh Khiết Đan, Đỗ Dự và Gia Sủng. Suốt bữa tiệc vua hết lời ca ngợi Khiết Đan là thánh y, Khiết Đan thì một mực nói vua khỏi bệnh là nhờ đức vua lớn của vua.
Đỗ Dự hết nhìn Quản Bật lại nhìn Khiết Đan. Tiệc đang dở dang Đỗ Dự xin phép ra ngoài nói để kiểm sát việc canh gác.
Đỗ Dự vừa ra khỏi bàn tiệc thì có hai bóng đen theo dõi. Đỗ Dự quay lại rượt bóng đen thì mất dấu nơi vườn thượng uyển, nhưng lại thấy bóng trắng chập chờn nẻo xa thì phóng lại.
– Hãy cố đuổi bắt bọn Quản Bật, chớ có giết Quản Bật nhé. Ta khuyên người nên bớt nhúng tay vào máu, oán trả oán đó.
– Người là ai mà dạy đời vậy?
– Người muốn biết ta là ai để làm gì? Ta có bao giờ hại người đâu. Hãy theo bọn Quản Bật đi. Hắn ở ngôi đền thờ thần ở hướng Bắc, cần cứ đến đấy sẽ gặp hắn.
Nói dứt lời bóng trắng phóng đi mất.
Đỗ Dự huy động ngay binh mã tới ngôi đình thần phía bắc kinh thành vây chặt vòng trong vòng ngoài, rồi thân chinh Đỗ Dự lên mái ngói dỡ ngói nhìn vô thấy thấp thoáng vó ánh đèn và bóng người ở sau dinh liền truyền tới và vô cùng ngạc nhiên thấy tên cùi núi Định Quân đang ngồi với đồng bọn.
Đỗ Dự giật mình tại sao tên cùi đến đây và Quản Bật lại ở trong cung ăn tiệc.
Đỗ Dự đang suy nghĩ bỗng có tiếng nói :
– Hình như có nhiều người đi bên ngoài.
– Chuẩn bị chiến đầu.
Đám người của tên cùi tản ra tứ phía. Đỗ Dự phóng xuống chém luôn tên cùi.
– Choeng.
Gươm Đỗ Dự đụng gươm của hai vệ sĩ bảo vệ tên cùi. Khi Đỗ Dự vừa đứng vững thì bị hai tên này vây đánh liền.
Đỗ Dự đánh với hai vệ sĩ của tên cùi thấy nhức tay, kiếm pháp của hai tên này quá lợi hại không áp đảo được mà tên cùi cứ ngồi cười nhạt. Đỗ Dự bèn nghĩ tới đòn hiểm quơ tay ném năm ngon phi tiêu có tẩm thuốc độc vào ngực tên cùi.
Tên cùi vừa trúng phi tiêu thì Đỗ Dự cũng ôm mặt té và bị hai tên vệ sĩ của tên cùi chém chết luôn. Thì ra tên cùi trúng phi tiêu đã phóng đao vào mặt Đỗ Dự.

Chớp nhoáng quân lính ào vào trả thù cho chủ tướng chém chết hai vệ sĩ của tên cùi.
– Không nên đổ máu nữa. Ta đã ngăn mà vẫn không được, đúng só trời đáng tiếc.
Tay chân tên cùi và lính tráng nghe bóng trắng nói đều bỏ vũ khí đứng nhìn nhau.
Bóng trắng đến bên tên cùi.
– Chúng ta đau có xa lạ gì nhau phải không bạn… Bạn nhớ lại tôi có bao giờ hạ bạn, thế mà bạn theo tôi ‘quật’hoài. Tại sao bạn lại như vậy…?
– Ta dư biết ta sẽ chết thảm, nhưng ta phải trả thù cho tổ tiên ta…
– Người là ai phải Quản Bật không?
Tên cùi không đáp thở phều phào và ra dấu bảo bóng trắng đừng nói nữa.
Nhưng bóng trắng đã đưa tay giật lớp mặt nạ cùi ra, và gương mặt Quản Bật hiển hiện rõ ràng.
– Thần bốc Quản Bật.
– Đúng ta là Thần bốc Quản Bật đây, các người ngạc nhiên là phải lắm. Ta là bốc sư mà chết vì gươm đao chỉ vì ta cãi số trời. Ta không hối hận. Ta chỉ tiếc chưa giết được Tấn Võ Đế.
– Tại sao thế? Đức vua đâu có thù oàn gì với người.
– Có chứ, dòng họ Tư Mã có thù với họ Quản. Gia phả nhà ta ghi rõ ràng chuyện này.
– Tại sao người không chường mặt ra giết vua?
– Vì ta bói thấy Tấn Võ Đế mạng lớn quá. Ta mới dựa hơi Khổng Minh để giết Tấn Võ Đế vì họ Tư Mã và họ Gia Cát cùng có thù lớn. Ta biết lăng Khổng Minh có nhiều cạm bẫy nên đẩy Tấn Võ Đế xuống đó chết vì cạm bẫy Khổng Minh. Nhân đó ta đi tìm kho tàng Khổng Minh và quyển Thánh thư. Nhưng mạng Tấn Võ Đế lớn quá ta phải cáo bệnh thay hình đổi dạng để giết Tấn Võ Đế nhưng hắn đâu về triều và tên chó chết Đỗ Dự phá ta, ta không về triều giết Tấn Võ Đế được. Cả ngươi nữa, ngươi cũng cản ta. Hôm nay ta định giết Tấn Võ Đế nhưng bị người chỉ cho Đỗ Dự đem quân tới tấn công ta. Người không phải Khổng Minh mà cũng là kẻ có tham vọng như ta mà thôi.
– Ta không ngăn mi nghĩ về ta thế nào, nhưng ta biết ngươi thông minh và dư biết ta là ai.
– Thôi đừng lên mặt đạo đức giả với kẻ sắp chết. Rồi ngươi cũng sẽ rớt mặt nạ thôi. Lẽ đời là thế. Ráng mà tu hành…
– Ta làm gì có mặt nạ mà rớt… ta chỉ đóng vai hòa giải thôi…
Bỗng nhiên một bóng trắng nữa xuất hiện.
– Mi là Khổng Minh Gia Cát Lượng rởm phải không…
Bóng trắng thứ hai tung cây gậy trầm ra tấn công bóng trắng thứ nhất.
Bỗng Quản Bật hét lên rồi chết.
– Thầy hãy trả thù cho đệ tử…
– Đệ tử yên chí…
Lúc ấy quân triều đình đã kéo đến đông như kiến và có cả sự hiện diện của Tấn Võ Đế. Tấn Võ Đế hô :
– Hãy bắt cho ta cả hai bóng trắng xem ai là Khổng Minh thật.
Quân lính siết chặt vòng vây. Trong chớp mắt bóng trắng thứ nhất nhảy ra khỏi vòng vây chỉ còn lại bóng trắng thứ hai cầm cây gậy trầm bị kẹt trong vòng vây. Bóng trắng thứ hai võ nghệ có giỏi nhưng một mình làm sao địch được cả ngàn quân lính triều đình trong đó có nhiều tướng tài võ nghệ cao thành ra cuối cùng bị bắt trói :
– Khổng Minh sao mi không dám ngước nhìn lên.
Bóng trắng thứ nhất ở trên ngọn cây cười giễu bóng trắng thứ hai.
Bóng trắng thứ hai cười.
– Mi hơn thua với ta thì chính mi hủy diệt những gì mi bảo vệ ở núi Định Quân.
Nói dứt lời bóng trắng thứ hai tung tù tay ra một vật tròn nhỏ màu sám, một tiếng nổ đùng vang lên và bao nhiêu dây trói trên người bóng trắng thứ hai đứt tung, quân lính triều đình và bóng trắng thứ nhất đều hốt hoảng tìm nơi ẩn náu.
Khói tan bóng trắng thứ không thấy nữa.
Bóng trắng thứ nhất trên cây nói vọng xuống với Tấn Võ Đế
– Phải về ngay núi Đinh Quân kẻo trễ mất…
Tấn Võ Đế nghe bóng trắng thứ nhất nói thì lẩm bẩm :
– Hai bóng trắng ai là Khổng Minh. Phải nhờ Khiết Đan giải quyết chuyện này…
Dứt lời Tấn Võ Đế ra lệnh cho quân lính chuyển ngay tới núi Định Quân.
Ngay khi tới Định Quân, Tấn Võ Đế vào chùa gặp Khiết Đan hòa thượng và ngỏ ý nhờ Khiết Đan hòa thượng gíup một tay thám hiểm lăng Khổng Minh.
– Muôn tâu bây giờ thì bần tăng sẽ yểm trợ quân triều đình vì có kẻ xưng Khổng Minh muốn “quậy” ở đây…
– Hòa thượng không tin Khổng Minh còn sống sao?
– Bần tăng vẫn tin Khổng Minh hiển thánh, nhưng không tin Khổng Minh nhúng tay vào máu.
– Thế những đường hầm và thú dưới lăng có phải của Khổng Minh không?
– Bần tăng tin rằng những thứ đó của những kẻ lợi dụng danh nghĩa Khổng Minh.
– Tại sao hòa thượng lại nghĩ vậy?
– Sự thật sẽ chứng minh suy nghĩ của bần tăng. Bây giờ xin Thánh thượng cho quân sĩ vây vùng Định Quân này, và phục kích các ngả đường tới núi. Mọi việc để bần tăng lo.

Nói dứt lời Khiết Đan giã từ Tấn Võ Đế ra đi… Tấn Võ Đế vừa định ra lệnh cho quân lính hành quân thì một tùy tướng đã chạy tới báo :
– Muôn tâu bóng trắng đã xuất hiện…
– Vây bắt nó ngay.
Quân lính rượt theo vây bóng trắng nhưng bóng trắng khi ẩn khi hiện và thoắt đã xuống nhà mồ.
– Bọn bây có mắt mà không ngươi ta là Khổng Minh.
– Láo khoét mi lợi dụng danh nghĩa Khổng Minh. Ta sẽ lột mặt nạ mi…
Bóng trắng thứ nhất cười khanh khách.
– Có ngon thì cứ làm…
Bóng trắng thứ hai giơ cây phất trần lên tấn công bóng trắng thứ nhất và bóng trắng thứ nhất đưa cây gậy gỗ trầm hương ra đỡ. Hai bóng trắng quấn lấy nhau giao tranh quyết liệt.
Tấn Võ Đế đứng ngoài nháy mắt tùy tướng ra lệnh lấy cung tên nhắm vào bóng trắng mang gậy trầm hương mà trước đây quân triều đình đã từng bắt trói được…
Bóng trắng mang gậy trầm hương mãi giao tranh không để ý đến những tay xạ thủ dùng tên sắt đang nhằm vào mình. Vì thế đã trúng tên sắt. Trúng thương vì ba mũi tên sắt có tẩm thuốc độc, bóng trắng cầm gậy trầm hương lao về phía nhà mồ.
– Bọn khiếp nhược bắn tên chúng bay sẽ bị tai nạn khủng khiếp cho coi.
Ngày lúc đó hai đứa bé tóc để trái đào cầm trường thương nhào từ trên cây xuống tấn công Tấn Võ Đế và bóng trắng cầm phất trần. Hỗ trợ còn có con đười ươi lông đỏ.
– Choai Choai con ra quyết định mấy thằng trẻ ranh cho thầy.
Nói dứt lời bóng trắng cầm phất trần vọt lên bóng trắng cầm gậy trầm, và sau đó một cậu bé mặc đồ da beo bịt kín nhào vô đánh hai đứa trẻ tóc để trái đào.
Hai đứa trẻ bị cậu bé mặc đồ da beo cản để bóng trắng cầm phất trần nhào xuống nhà mồ.
Tấn Võ Đế gọi tướng thay Đỗ Dự lại ra lệnh.
– Khanh xuống ngay nhà mồ tiếp tay bóng trắng cầm phất trần…
Tùy tuớng của Tấn Võ Đế xuống nhà hầm được quân lính cho biết. Bóng trắng cầm gậy trầm hương đã rút vô phòng kín bên ngoài có con dã nhân lông đỏ ngồi canh. Tùy tướng của Tấn Võ Đế ra lệnh cho lính tấn công con dã nhân…
Lính dùng tên lửa và đuốc lao vào con dã nhân bị dã nhân gạt hết tên lửa và lượm đuốc ném trả lính triều đình. Đột nhiên bóng trắng cầm phất trần xuất hiện ra hiệu cho lính ngưng tấn công dã nhân và xông vào dã nhân như muốn xua nó đi chứ không đánh. Nhưng con dã nhân không chịu, tùy tướng của Tấn Võ Đế thấy vậy bèn giương cung bắn vào mắt dã nhân. Ngay lúc dã nhân trúng tên vào mắt, bóng trắng cầm gậy trầm hương từ trong phòng vọt ra tung hai trái nổ và nói lớn
– Tụi bây hạ thú cưng của ta thì phải trả mạng…
Trái nổ làm hầm sạt lính bị thương và tùy tướng của Tấn Võ Đế ngộp thở…
Sau khi khói tan, không thấy hai bóng trắng đâu nữa, tùy tướng của Tấn Võ Đế cho đi lùng sục tìm kiếm thì thấy bóng trắng cầm phất trần ngực đẫm máu từ dưới lòng hang bước lên. Tùy tướng của Tấn Võ Đế giơ tay toan đỡ, bóng trắng xua tay và thều thào nói :
– Hãy vào hang ngầm bắt tên Khổng Minh giả, để mặc ta.
Tùy tướng của Tấn Võ Đế vào hang ngầm và ra lệnh cho quân lính theo bóng trắng cầm phất trần.
Trong hang ngầm bóng trắng cầm gậy trầm hương nằm chết trên tấm da beo cùng với con dã nhân nằm cạnh, ngực có ghim mũi phi tiêu “Ngươi thần tiên mà chết cũng tầm thường”.
Tùy tướng của Tấn Võ Đế lại lột râu là Bạt Sơn Nhân, trước đây đã cứu tướng quân Đỗ Dự và cho tướng quân Đỗ Dự mượn chim đại bàng…
– Đây là thầy Quản Bật…
– Bẩm tướng quân có hàng chữ lạ trên phiến đá Bạt Sơn Nhân nằm chết…
Tùy tướng của Tấn Võ Đế lại đọc thì hoảng hốt run sợ liển ra lệnh cấp tốc lui quân.
Hàng chữ khắc trên đá như sau: “Những kẻ tham lam vào đây sẽ chết bỏ xác tại nơi này.
Gia Cát Lượng Khổng Minh”.
– Bọn bay hãy theo đường bóng trắng cầm phất trần rút lên mau.
Đoàn quân chuyển rần rần, bỗng có tiếng la khóc.
– Bẩm tướng quân toán đi đầu bị đất sụp chết nhiều lắm.
Nghe lính báo cáo như vậy tùy tướng của Tấn Võ Đế ra lệnh liền :
– Đào ngay đất sụp mà đi theo bóng trắng cầm phất trần là thoát.
Quả nhiên đoàn quân tới đường hầm rộng. Bỗng nhiên đoàn quân bị bóng người nhảy ra chặn lại :
– Muốn chết hay sao mà đi qua đây.
– Thôi con, Choai Choai cho tướng của họ vào gặp thầy.
Tướng của Tấn Võ Đế và mộ tham mưu được mời vào phòng đá thấy bóng trắng cầm phất trần nằm thoi thóp trên sập đá vào cậu bé mặc đồ da beo đứng cạnh :
– Các ngươi nghe đây, hầm này nằm dưới nền chùa Bảo Thiên… Muốn lên phải xê dịch tượng Di Lặc rất nặng, nhưng Choai Choai làm được. Tuy nhiên ta muốn “hóa” tại đây… Ta “hóa” sớm vì không nghe lời thầy dạy cố bảo vệ lăng Khổng Minh.
– Lão không phải Khổng Minh sao?
– Ta đâu dám sánh với Khổng Minh tiên thánh… Ta chỉ là Khiết Đan… Cách đây đúng 70 năm sư phụ ta lúc đó trăm tuổi, người dẫn ta tới lăng Khổng Minh. Sư phụ ta dùng gươm cạo hết chữ trên bịa lăng mộ để không ai nhận ra đây là lăng Khổng Minh. Ta hỏi sư phụ tại sao làm thế. Sư phụ nói vì người không muốn chúng sinh chết vì xâm phạm mộ Khổng Minh và sư phụ, là cháu sáu đời của Khổng Minh nên có gia phả ghi rõ thâm thù giữa bọn Tư Mã và họ Gia Cát… mà lăng Khổng Minh được họ Gia Cát bố trí nhiều cơ quan giết người nên sư phụ ta muốn xóa thù xưa… Sau khi xóa chữ trên bia, sư phụ ta đốt luôn cuốn Thánh thư của Khổng Minh vì cho rằng Thánh thư này còn thì giới giang hồ còn tranh đoạt và đổ máu… Trước khi viên tịch sư phụ ta dặn ta rằng không nên để ý đến lăng và ai làm gì mặc kệ họ… Bần tăng cãi lời sư phụ nên thế này, âu là số trời cả.
Nói dứt lời Khiết Đan hết thở, Choai Choai cởi mặt nạ ra hiện nguyên hình là chú tiểu mười hai tuổi của chùa Bảo Thiên…
HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.