Đọc truyện Bí Mật Mộ Khổng Minh – Chương 5: Hồi 5
Quân sĩ vừa nghe tiếng hô tránh đá của Đỗ Dự thì chưa biết làm gì hơn là nằm rạp xuống đất. Còn Đỗ Dự thì nhảy vọt lên ngọn cây. Những tảng đá khổng lồ từ núi lao xuống ầm ầm đè chết đám lính đương nằm rạp dưới sân.
Sau những tiếng ầm ầm là một bầu không khí im lặng đáng sợ. Đỗ Dự nhìn quân lính chết vì đã tức giận chửi bới om sòm.
– Tên mắt thần khốn kiếp chuyên đánh lén, có ngon ra mặt. Nếu ngươi không ra mặt ta sẽ san bằng núi Định Quân đào xới tan nát lăng Khổng Minh.
– Thôi tướng quân ơi xin tướng quân dẹp bỏ cái ý tưởng ngông cuồng đó cho chúng tôi còn được về gặp vợ con.
– Về triều thôi anh em ơi.
– Không cho hồi triều chúng tôi đào ngũ.
– Không có hồi triều chúng tôi nổi loạn.
Giữa bầu không khí náo loạn Đỗ Dự tuyên bố còn một mình ông cũng thực hiện những lời đã nói.
Đám lính nổi loạn kéo nhau đi. Chỉ còn lại mấy viên chỉ huy và mười tên lính ở lại với Đỗ Dự.
Đỗ Dự hô mọi người tiếp tục làm việc.
Trong khi đó Tấn Võ Đế đột nhiên phát bệnh nặng các quan tới phòng kêu Khiết Đan. Khiết Đan vội vã cùng một chú tiểu tới phòng vua nằm thấy Tấn Võ Đế ôm đầu rên rỉ thì liền bắt mạch, coi bệnh rồi sai chú tiểu về buồng lấy thuốc.
Chú tiểu đem gói thuốc tới Khiết Đan hòa thuốc với nước mưa dâng Tấn Võ Đế.
– Muôn tâu, Thánh thượng ráng uống hết chén thuốc này tức sẽ hết nhức đầu…
– Được hết nhức đầu uống bao nhiêu thuốc trẫm cũng chịu hết.
– Bần tăng có thể cam đoan với Thánh thượng uống hết chén thuốc này Thánh thượng sẽ hết nhức đầu trong một khắc đồng hồ…
Tấn Võ Đế bưng chén thuốc uống ừng ực rồi ngã lăn ra sập. Các quan sợ xanh mặt nhìn Khiết Đan với con mắt nghi ngờ.
– Các quan cứ yên chí, không có chuyện gì đâu, đừng làm kinh động tới Thánh thượng… Một khắc nữa là Thánh thượng tỉnh dậy, sẽ hết nhức đầu…
Quả một khắc sau Tấn Võ Đế tỉnh dậy, tỉnh táo tươi vui không ngớt lời khen tài chữa bệnh của Khiết Đan.
– Hòa thượng quả là thần y…
– Đó là phước chủ lộc thầy chớ bần tăng có tài cán gì đâu. Khi đưa thuốc Thánh thượng dùng thần có khẩn xin Khổng Minh phù hộ.
– Bệnh trẫm khỏi luôn chưa.
– Muôn tâu Thánh thượng phải rời khỏi núi Định quân mới hết được bệnh. Hơn thế nữa thuốc chữa bệnh bần tăng chưa kiếm được.
– Trẫm đồng ý hồi triều nhưng hòa thượng phải đi với trẫm.
– Muôn tâu bần tăng đã thưa với Thánh thượng rồi, bần tăng phải đi kiếm thuốc quý ba bữa nữa mới có mặt ở kinh đô được…
– Thôi được… Ta hồi triều trước chờ khanh…
Khiết Đan và chú tiểu lưu luyến tiền vua và các quan hồi triều. Khi vua lên xe Khiết Đan đưa vua thêm một bức cẩm nang và nói vua chỉ nên mở cẩm nang khi tới kinh đô. Vua nhận cẩm nang đút vào túi áo cẩm bào.
Chú tiểu nhìn xe vua đi mỉm cười, một nụ cười vừa thỏa mãn vừa khó hiểu…
Đỗ Dự đứng trên mỏm đá nhô ra khỏi vách núi nhìn nhà mồ miệng lầm bẩm.
– Nhà mồ gì xây cửa trên nóc, lại đầy ma quái, lạng quạng ta phá hết đi là xong. Bây giờ ta phải tìm kho tàng…
Lúc đấy mặt trời chiếu vào đỉnh đầu Đỗ Dự, dọi bóng Đỗ Dự thành một vệt dài tới sân nhà mồ. Lạ lùng là chỉ có đầu Đỗ Dự tới sân nhà mồ thôi. Đỗ Dự quát :
– Quân bay hãy ghi dấu vết đầu ta trên sân.
Sau khi quân lính ghi xong dấu vết, Đỗ Dự khoan khoái nhìn trời, nhìn lăng rồi nói to.
– Ông Khổng Minh ơi, ông thua tôi rồi. Bao nhiêu bí mật của ông tôi đã biết hết cả, ông còn gì để giấu nữa.
Nói dứt lời Đỗ Dự lấy tay làm loa hét to.
– Đào ngay chỗ các ngươi vừa ghi, kho tàng Khổng Minh đã bị khám phá.
Vừa hét xong Đỗ Dự toan nhún mình nhảy xuống sân thì bầy dã nhân mặc đồ trắng với những cây gậy trên tay vây tròn Đỗ Dự đâm bừa. Đỗ Dự đang phấn khởi mất hứng múa gươm đánh bầy dã nhân nào ngờ dã nhân bị thương càng hung dữ. Chúng đâm Đỗ Dự tới tấp, không chúng Đỗ Dự mà lại trúng đồng bọn, một con bị thương nhẹ sùi bọt mép chết làm Đỗ Dự hoảng sợ vì biết những cây này có tẩm thuốc độc, ông liền bỏ chạy. Nhưng ngay khi đó nghe hơi gió biết có kẻ phóng phi tiêu vào sau lưng liền quơ tay lại bắt, thấy đuôi phi tiêu có ghi miếng giấy
“Muốn sống thấy thì đi nơi khác. Nơi đây có nhiều cách để giết mi lắm. Coi chừng”
Đỗ Dự quăng mảnh giấy đi và hét to.
– Bọn mi hăm dọa ta vô ích, càng hăm dọa ta càng thấy bọn mi dựa vào xác chết Khổng Minh hù ta. Ta quyết sẽ khám phá được những bí mật mộ Khổng Minh.
– Bọn mi có ngon ra đấu tay đôi…
Trong khi Đỗ Dự lẩm bẩm thì một tiếng cười khanh khách như ngạo mạn, như trêu chọc vang lên và tiếng cười vừa dứt thì một tiếng nổ long trời, lở đất vang lên khói xâm phủ cả vùng nhà mồ.
Cùng lúc tiếng kêu la than khóc nổi lên… Đỗ Dự nhào xuống sân thấy lính chết bị thương la liệt chiếc sàn bị thủng một lỗ bự.
– Bẩm quan lớn, chúng con vừa đào đến miếng sắt thì tự nhiên một làn khói thổi miếng sắt tung ra gây tiếng nổ và anh em chết bị thương la liệt.
Đỗ Dự lại xem chiếc nắp sắt và nhìn xuống lỗ sâu vừa được mở ra.
– Thả một bó đuốc nhựa xuống xem ở đó có gì.
– Bẩm quan lớn ghê lắm…
– Cái gì mà ghê lắm…
– Bẩm toàn quan tài mở nắp, cái nào cũng xương người trắng hếu. Kỳ quá có một cái quan tài lớn đầy máu trong có một thây người hình như mới chết thì phải.
Đỗ Dự sửng sốt khi nghe tên lính nói, nhưng vốn là người táo bạo Đỗ Dự quyết định liền.
– Năm đứa nào gan đi với ra, chúng mình dùng thang dây xuống đó xem sao.
Nói dứt lời Đỗ Dự đi lại hố sâu nhìn xuống dưới thấy tối om bảo lính lấy đuốc nhựa cột dây đốt cháy thả xuống.
Mùi hôi thối từ dưới mồ đưa lên làm cho Đỗ Dự phải lấy khăn bịt mặt. Ánh đuốc cho Đỗ Dự thấy dưới hầm có năm cỗ quan tài bốn cỗ đựng xương khô, cỗ thứ năm đầy máu và nổi lều bều một xác chết chưa rữa…
Góc phòng có một cái cửa lớn độ hai người đi lọt… Bên trong cửa tối om nhưng còn phảng phất khói.
Đường từ miệng lỗ xuống hầm có bậc, nhưng chật hẹp chứng tỏ không thể đưa quan tài xuống bằng đường này.
– Phải xuống hầm…
Nói dứt lời Đỗ Dự đi trước và không những năm tên lính mà tới mười tên lính đi theo.
Mọi người xuống tới đáy hầm an toàn, tất cả cầm đuốc đứng quanh những chiếc quan tài.
Đỗ Dự phân công hai tên lính canh một chiếc quan tài có xương khô, còn Đỗ Dự và hai tên lính khác tiến tới chiếc quan tài có máu.
– Máu có mùi tanh như thúi và chưa đông, nghĩa là máu mới, như vậy là kẻ sát nhân ở đâu đây.
Câu nói của Đỗ Dự làm hai tên lính đi theo xanh mặt nhìn về phía cái cửa còn phảng phất khói.
Đỗ Dự trấn an lính bằng cách cười dài và rút gươm chém chiếc quan tài chứa máu, máu trong quan tài chảy ra nền nhà mồ và hình như từ dưới nền cũng có máu phun lên.
– Xác chết này là xác chết lính mình bị trúng đá hồi nãy mà sao lại nằm đây. À ta nhớ ra rồi chắc bầy dã nhân đã cướp mang xuống đây cốt hù dọa chúng ta thôi đừng có sợ.
Bỗng nhiên có tia lửa chớp sáng nơi cửa phòng, và lửa bùng trong quan tài lửa cháy luôn dưới sàn và tỏa ra khói xám, mọi người đã bịt mặt nhưng cũng cảm thấy khó thở vì thứ khói này. Lửa vẫn cháy và ngọn lửa càng to thì lại gây thêm tiếng nổ lớn.
– Bẩm chủ tướng cái xác quân mình tự nhiên biến mất.
Nghe lính báo cáo Đỗ Dự quan sát quả xác chết còn tươi đã biến mất.
– Quái vật, quái vật rình chúng ta ở cửa phòng.
Trong khói lửa mờ mịt Đỗ Dự thấy rõ rằng một con quái vật hình thù dị hợm đang ngồi chòm hỏm ở cửa phòng. Đỗ Dự vốn tình táo tợn múa gươm xong vào chém bay đầu quái vật, nhưng quái vật mất đầu mà vẫn không ngã. Đỗ Dự nổi giận vung gươm chẻ quái vật làm đôi.
– Không phải quái vật, xác quân mình mà chủ tướng.
Đỗ Dự mở to mắt và nhận ra đúng chàng đã chém cái xác chết bị thui vàng rộm.
Đầu Đỗ Dự như quay cuồng, bàn tay nào đã mang xác chết này xuống đây, bàn tay nào đã pha chất cháy vào máu, bàn tay nào đã châm lửa cho cháy. Phải hành động tìm ra bàn tay bí mật.
– Tất cả xong vào cái cửa kia lôi kẻ giấu mặt ra trừng trị nó…
Nói dứt lời Đỗ Dự vung gươm đi trước tới sát bên cửa, Đỗ Dự ra lệnh :
– Ba đứa ở lại canh ngoài này, còn bao nhiêu theo ta.
Nói dứt lời Đỗ Dự múa gươm đi trước và lính cầm đuốc múa gươm đi theo vào phòng tối om…
Đỗ Dự vung gươm lên chém bỗng chùn tay lại, vì gươm đụng phải vật gì cứng quá. Đuốc đi tới mọi người thấy trước mặt là một tượng đá khổng lồ.
Tượng quỳ gối hai tay lên đầu như muốn chụp kẻ đang tiến tới.
Đỗ dự vừa xuýt xoa vì tay cầm gươm chém tượng đá bị tét chỗ khẩu, vừa nói.
– Cái anh tượng đá giữ cửa này cũng rắc rối dữ. Nhưng anh ta rỗng ruột. Moi ruột anh ta ra là kiếm được kẻ giấu mặt.
Mấy tên lính đi theo Đỗ Dự lấy mã tấu gõ vào tượng nghe coong coong, công nhận chủ tướng nhận xét đúng. Nhưng tượng lớn thế này làm sao lật lên được mà tìm kẻ trốn ở trong.
Mọi người lục lọi tìm nút mở cơ quan nhưng tìm không ra.
– Các ngươi vặn cổ tượng đá cho ta.
Lính chia nhau vặn cổ tượng đá nhưng không nhúc nhích.
– Lấy gươm thọc vào mắt tượng.
– Gươm thọc cũng chẳng đi đến đâu.
– Thọc vô miệng tượng.
– Thọc vô miệng cũng chẳng kết quả gì.
– Ngoáy lỗ mũi chỉ mỏi tay tượng vẫn trơ trơ.
Đỗ Dự mân mê các vân đá trên tượng một hồi rồi nói.
– Tượng không xây liền với vách chúng ta xúm nhau lại xô tượng đi xem nào.
Đám lính dàn hàng ngang vô pho tượng, bỗng nghe tiếng rồ rồ và pho tượng chuyển dịch sang một bên, sàn nhà mồ rung chuyển. Pho tượng san một bên tiếng rồ rồ cũng im mà chẳng thấy bí mật gì lộ ra cả.
– Bẩm quan lớn bốn chiếc quan tài tự nhiên di chuyển.
Nghe lính gác cửa nói Đỗ Dự phóng ra quan tài thấy bốn chiếc quan tài đã ra chỗ khác và bốn miệng hầm mở ra.
– A ha tượng đá là chốt cơ quan mở cửa hầm. Nhưng tại sao lại chỉ có bốn cửa hầm mở, còn chiếc quan tài thứ năm vẫn nằm yên coi chừng cạm bẫy. Quân bây lấy đuốc thả xuống hầm mau.
Nhưng bốn bó đuốc vừa thả xuống đã bị dội lên và có tiếng gầm rống vang lên theo…
Sau tiếng gầm rú là bốn bóng khổng lồ lừng lững chui lên, chúng nhặt ngay đuốc cầm trên tay. Chúng là những con đười ươi lông vàng rực, vừa lên mặt đất là chúng cầm ngay những bó đuốc tấn công quân lính của Đỗ Dự. Những bó đuốc chạm vào binh khí lửa tung ra. Phải nhận rằng những con đười ươi này có sức mạnh ghê gớm, chúng làm cho đám binh lính chạt rạt cả ra, vì dao kiếm chạm vào lông chúng đều dội cả lại.
Cuối cùng Đỗ Dự phải chiến đấu với đám đười ươi này. Đỗ Dự thấy đao kiếm không làm gì được đười ươi thì bèn dùng quyền cước. Phải nhận Đỗ Dự là người võ nghệ cao cường những cú đá những quả đấm của Đỗ Dự làm đám đười ươi phải né tránh. Nhưng lửa từ những bó đuốc làm cho Đỗ Dự bỏng rát.
Đỗ Dự bèn vớ một cái nắp quan tài làm vũ khí đánh đười ươi. Những đòn do nắp quan tài làm cho đười ươi đều phải dội lại.
Nhân dịp này Đỗ Dự ra lệnh binh lính mở cuộc tấn công sau lưng đười ươi cho chúng phải quay lại, và Đỗ Dự lấy tên lửa và cung ra bắn đười ươi. Tên lửa làm cháy lông đười ươi, chúng càng trở nên hung hăn hơn, chúng gầm lên xông vào đánh lính, cào xé. Đỗ Dự và vài tên lính nữa lấy tên lửa bắn tiếp đười ươi.
Đười ươi trúng tên lửa cháy lông, trở nên điên cuồng khác thường, chúng xổng vào đám lính túm một hai con xé xác như xé tờ giấy…
Đỗ Dự thấy đười ươi quá nguy hiểm bèn nghĩ ra mưu một mặt bắn tên lửa một mặt tưới dầu lên đầu đười ươi. Tên lửa bén đầu đười uơi sẽ thành cây đuốc lửa.
Quả nhiên mưu này thành công lũ đười ươi biến thành những cây đuốc lửa chạy khắp phòng.
Đỗ Dự thấy lũ đười ươi trúng kế cho lính rút về phòng tượng đá và lấy tên độc ra hạ đười ươi.
Tên thuốc độc vừa bắn ra thì đám lính la hoảng quái vật mới xuất hiện.
Đỗ Dự từ phòng bức tượng nhìn ra thấy một con đười ươi mới xuất hiện con này lông màu đỏ và lớn hơn bốn con kia nhiều nó đang tìm cách dập lửa trên người lũ đười ươi.
Con quái vật vừa trong thấy Đỗ Dự đã lượm một cái nắp quan tài như lượm một chiếc lá chạy lại phía Đỗ Dự rồi thẳng tay lia về phía Đỗ Dự. Cái nắp quan tài trúng cửa phòng nghe cái rầm cả hầm mồ rung chuyển.
Sau đó con vật di chuyển rất nhanh tới gần Đỗ Dự xòe hai tay ra vỗ Đỗ Dự.
Con vật tiến tới với khí thế tiến công, Đỗ Dự thấy không còn cách gì khác là phải đương đầu.
– Bắn tên lửa và tên thuốc độc vào quái thú.
Đỗ Dự vừa hô xong thì quái thú cũng tới sát. Đỗ Dự bèn dùng khinh công luồn qua háng con thú, và thích gươm vào bộ hạ con thú đực này, làm con vật bị trúng thương nơi tinh hoàn đau quá nhảy vọt lên. Con vật rất lẹ nhảy lên cao là nó đã lấy thế té xuống với thế chụp cổ kẻ thù. Nhưng Đỗ Dự võ nghệ cao cường nên thủ trước chờ con thú rớt xuống dùng đầu đánh ngược lên như đội một trái banh con vật ngã lăn cù nhưng nó quá mạnh phục hồi sức khỏe rất mau nó xông thẳng lại Đỗ Dự giữa lúc Đỗ Dự đang giương cung lên sửa soạn bắn.
Một mũi tên vọt ra cắm trúng mũi con thú.
Con vật giơ tay nhổ mũi tên và nhào tới tấn công tiếp Đỗ Dự. Đỗ Dự tiếc hùi hụi vì không bắn con thú bằng tên thuốc độc đành cầm gươm cự lại với thú.
Gươm chỉ làm thú đau chứ không giết được thú. Đỗ Dự hô lính bắn tên vào con thú. Nhưng tên chạm vào mình thú rớt lả tả.
– Nhắm mắt mũi chúng mà bắn may ra mới hạ được nó…
Con thú lùng lững xông vào đám lính quơ hai tên lính giơ lên xé xác. Đỗ Dự dùng tận lực bình sinh phóng tới đâm gươm vào lưng thú, làm con thú phải quay lại, đám lính chụp thời cơ chạy lại cầu thang tìm đường tẩu thoát. Nhưng con thú thấy vậy chạy lại chặn cầu thang.
– Ta lừa con vật ra khỏi chân cầu thang các ngươi thoát lên mặt đất đi…
Nói dứt lời Đỗ Dự tấn công con thú làm con thú phải chú ý tới chàng, chàng liền nhặt một bó đuốc xong vào con thú nhưng nó nhất định không rời cầu thang, May sao một bó đuốc từ trên cao thả xuống để dò đường nhưng trúng ngay đỉnh đầu con thú. Đám lính liền lấy đầy chất cháy tạt vào con thú biến nó thành bó lửa.
Con thú bị thương trở nên nguy hiểm lạ thường, nó rượt đuổi bọn Đỗ Dự chẳng may lọt ngay vào hầm quan tài rơi tõm xuống.
Đỗ Dự định chạy lại nhìn xem con thú rơi ra sao nhưng ngay lúc đó một con dã nhân từ trong hầm quan tài chui lên.
– Vào hầm tượng đá xô tượng khép hầm quan tài lại.
Lính nghe lời hô liền hành động lập tức. Quan tài chuyển động con dã nhân vừa lên bị kẹt ngang người. Con vật vùng vẫy làm cho động cơ bí mật quay ngược lại.
– Tượng đá quay ngược rồi…
– Ráng xoay xuôi tượng đá, chứ không nguy lắm, quái vật lên nữa làm sao chống cự.
Bỗng trong phòng tượng đá có tiếng la kinh hoàng.
– Bẩm quan lớn tượng đá trở ngược làm người của ta bị thương.
Đỗ Dự vừa nghe báo cáo xong thì con quái thú đã vọt lên tới mặt đất và xong ngay đến tấn công Đỗ Dự. Đỗ Dự bèn phóng một cú song phi vào mặt con thú.
Cùng lúc con thú lông đỏ cũng trở lên. Hai con vật vô tình đụng nhau và ghì lấy nhau vật lộn.
Đỗ Dự lợi dụng lúc hai con vật đánh nhau, rút vào phòng tượng đá cho lệnh lính lấy đầu cháy quăng vào hai con vật rồi bắn tên lửa vào chúng. Đồng thời Đỗ Dự ra lệnh xô tượng đá đóng cửa phòng quan tài và tất cả chuyển lên mặt đất, lúc đó trời đã tối mịt. Đỗ Dự cho lính canh miệng hầm và mọi người lấy lương khô ra ăn.
Ăn lương khô xong Đỗ Dự sắp sửa định đi ngủ, nhưng tinh thần căng thẳng quá bèn tản bộ cho đỡ căng. Ngay lúc đó một bóng đen tay cầm gươm nhảy ra chặn đường Đỗ Dự.
– Mi là ai mi muốn gì.
Bóng đen chưa đáp thì Đỗ Dự lại lên tiếng tiếp.
– À mi là hiệp sĩ áo đen phải không, mi đã giúp bọn ta đánh cóc quái vật chứ gì.
Bóng đen trả lời giọng nghẹt mũi :
– Đúng tướng quân nhớ giỏi lắm. Hôm trước ta cứu người ta tưởng ngươi ăn trở về với vua nào ngờ người cứng đầu nhất định phá mả tiền nhân. Hôm nay ta đến đây cảnh cáo ngươi lần chót, nếu ngươi còn bướng bỉnh thì chớ tránh ta nặng tay.
– Đường ta ta cứ đi, ngươi không thể lay chuyển được ta đâu… Ngươi nói nhiều vô ích. Việc ta cứ làm… có thế thôi.
– Ngươi háo thắng lắm, nhưng đụng tới lăng tẩm Khổng Minh thì ngươi sẽ toi mạng thôi, nghe chưa.
– Mi là ai mà lúc nào cũng bảo vệ mồ mả Khổng Minh. Ta nói thật mi là người quen mới phải bịt mặt… Ta nghi mi cũng đào mả Khổng Minh nhưng thấy bọn ta làm sợ bị hớt tay trên nên cản chứ gì.
– Ngươi nói toàn giọng bất lương không thôi. Ngươi sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Đỗ Dự không nói gì cầm gươm xong vào chém người mặt đồ đen. Bóng người mặc đồ đen chỉ tránh chứ không đánh lại. Nhưng Đỗ Dự giở những tuyệt chiêu ra bóng đen đành phải giao đấu…
Ngay khi khai chiến Đỗ Dự đã dùng toàn những tuyệt chiêu, bí chiêu cốt làm sao hạ được người mặc đồ đen cho thật nhanh thật lẹ. Hình như người mặc đồ đen nắm bắt được ý đồ của Đỗ Dự nên cứ né tránh chọc tức Đỗ Dự hơn là giao đấu làm cho Đỗ Dự càng đấu càng đuối sức. Giữa lúc đó người mặt đồ đen vọt nên ngọn cây làm cho Đỗ Dự lại phải dùng sức vọt theo lên ngọn cây như một cây pháo thăng thiên. Lên tới cây Đỗ Dự đã phóng gươm chém ngang bụng bóng đen nhưng bóng đen lẹ làng phóng sang cánh cây khác làm Đỗ Dự chém hụt tức tối lia gươm chém luôn cành cây hiệp sĩ áo đen đang đứng. Cành cây gãy, hiệp sĩ áo đen té theo. Nhưng cái té lẹ làng và bay bướm như một con chim lượn. Hiệp sĩ áo đen vừa đặt chân đến đất là Đỗ Dự đã nhảy từ trên cao chém xuống đầu hiệp sĩ áo đen, đường gươm dữ dằn và ác liệt. Nào ngờ hiệp sĩ áo đen hụp xuống lăn mình đi lưỡi gươm chém vào đá tóe lửa, làm tay Đỗ Dự ê ẩm.
Nhanh như chớp lúc Đỗ Dự đang tê tay hiệp sĩ áo đen nhào tới móc hai trái đấm vào hàm Đỗ Dự, nhưng Đỗ Dự nào phải tay vừa, chấp hai tay xỉa lên làm cho hiệp sĩ áo đên phải lùi về ngay lúc đó Đỗ Dự tung quyền đánh vào mặt hiệp sĩ áo đen, nhưng hiệp sĩ áo đen chao mình nhảy tới đánh vào sườn đối phương Đỗ Dự tránh được đòn này, nhưng ngay đó hiệp sĩ áo đen tung cú đá song phi vào đùi Đỗ Dự trúng đòn bắn ra xa mấy thước.
Bóng đen không đánh nữa mà chỉ nói :
– Tạm thời ta tha mạng cho ngươi nhưng nhớ đừng có ngoan cố nữa mà đụng tới mồ mả tiền nhân, ta sẽ nặng tay.
Đỗ Dự lồm cồm ngồi lên phóng theo hiệp sĩ áo đen.
– Người hãy ngừng lại đấu với ta vài hiệp nữa. Mi đi là mi sợ ta lột mặt nạ chứ gì. Có ngon cởi đồ bịt mặt ra giao đấu…
Hiệp sĩ áo đen quay ngoắt trở lại và từ từ bước đến trước mặt Đỗ Dự. Lúc đó lính canh cũng kéo tới tăng cường rất đông nhưng hiệp sĩ áo đen vẫn không nao núng.
– Ngươi tức vì ta bịt mặt phải không. Nếu ta dở đồ bịt mặt ra ngươi có chịu rút lui, không phá mồ mả tiền nhân không. Nếu ngươi không hứa ta mở đồ bịt mặt cho người coi mặt.Chúng mình sòng phẳng với nhau mà.
Đỗ Dự gật đầu.
– Ta sẽ để ngươi tự do lần này
– Ta cần gì thứ tự do của người. Ta cần người chấm dứt trò đào mồ mả tiền nhân và hồi triều. Ta cũng chẳng chấp kẻ ngoan cố thôi ngươi thích chết ta cho chết. Ta chỉ sợ người nhìn mặt ta rồi ngươi an không ngon, ngủ không yên thôi. Chứ ta đâu có hẹp hòi với người… Thôi nhìn cho kỹ đi…
Nói dứt lời hiệp sĩ áo đen giở bịt mặt ra.
Mọi người mở mắt thố lô ra dưới ánh đuốc và kinh ngạc.
– Mặt kẻ cùi lở loét ghê tởm quá.
Đúng một bộ mặt cùi lở lói, môi sứt lộ hàm răng cái còn cái mất, mắt mất mí lộ ra ngoài hai cục, chân mày cũng chẳng còn, mũi rụng mất chỉ còn cái lỗ sâu hoắm tai còn mỗi một cái…
– Cút ngay thằng cùi mày làm tao phát tởm.
Hiệp sĩ quần áo đen cười khanh khách và giễu cợt.
– Mi là kẻ chịu ơn cứu tử của tên cùi. Ta cùi nhưng ta không đi đào mồ mả tiền nhân, ăn ở có trước sau. Ta cùi ta không tham lam đi tìm kho tàng… Ta cùi ta không bán mạng sống cầu chữ công danh… Người khôn hồn về triều đi. Người cãi lời thằng cùi sẽ mất xác đó.
– Tại sao mi cứ ngăn trở việc làm của ta và hăm dọa ta mãi thế.
– Ta là người bảo vệ tiền nhân, ta vì nhân đạo khuyên bảo người chứ một khi tiền nhân nổi giận thì người khó toàn thây… Thôi người không chịu nghe lời, người khó có lòng, thì ráng chịu. Ta đi đây…
Dứt lời hiệp sĩ áo đen dậm chân phi thân lên ngọn cây mất dạng trong chớp mắt.
Đỗ Dự lẩm bẩm :
– Tên cùi này lợi hại lắm, khinh công tuyệt vời, phải đương đầu với hắn không phải chuyện chơi. Bọn chúng lại còn lợi dụng cơ quan huyền bí trong mộ Khổng Minh để giữ kho tàng nữa. Khó khăn thật. Nhưng không còn cách nào khác là đương đầu…
– Quân bay nhớ canh gác cẩn mật gặp kẻ lạ mặt cứ bắt cho ta.
Bọn lính dạ vâng. Bỗng một tràng cười khanh khách nổi lên cùng với một giọng nói ồm ồm vang dội :
– Tội ngoan cố cửa ngươi phải trả giá đắt lắm đó nhé…
Đỗ Dự lên cơn tức giận định về chỗ ngủ thì lính canh miệng hầm tới báo.
– Thưa tướng quân có người tới cứu đám dã nhân bị thương.
Đỗ Dự vội vã chạy tới miệng hầm, nhìn xuống thấy người mặc đồ đen đang dùng một chiếc khăn to dập lửa trên mình dã nhân và dìu lại miệng hầm quan tài mới được mở lại.
Hiệp sĩ áo đen vuốt ve hai con dã nhân và bôi thuốc cho nó.
– Các con chịu đau về động với ta rồi sẽ cho các con đi trả thù kẻ ám hại các con…
Hai con thú như biết nghe tiếng người trong chớp mắt biến xuống hầm…
Hiệp sĩ áo đen xoa tay và đi về phòng có pho tượng. Liền đó bốn chiếc quan tài đậy kín miệng hầm.
Đỗ Dự ra lệnh cho các xạ thủ nạp tên thuốc độc chờ khi hiệp sĩ áo đen trở ra là bắn… Nhưng chở lâu không thấy hiệp sĩ áo đen ra, Đỗ Dự định lại xuống hầm.
– Tướng quân coi chừng ta xuống rơi vào bẫy của tên cùi.
– Ta đã có cách.
Nói dứt lời Đỗ Dự ra lệnh làm máng đổ dầu xuống hầm hỏa thiêu hầm luôn.
Đỗ Dự tìn rằng lửa cháy sẽ làm tên cùi chết thiêu.
Dầu được đổ xuống tràn ngập hầm và cửa được tung xuống bốc cháy nghi ngút.
Lửa cháy tới sáng cũng vẫn không thấy bóng dáng tên cùi.
– Các người xuống hầm có thấy ngách nào không?
– Thưa tướng quân không…
– Ta nhớ rồi lúc chúng ta dưới hầm rõ ràng có bàn tay tung lửa đốt cháy máu có dầu chắc phòng pho tượng có cửa ngách, tên cùi đã thoát bằng cửa này. Nó thông thạo đường trong hầm mồ lắm, rất có thể nó đã ra ngoài rừng rồi.
Bỗng nhiên tiếng cười khiêu khích của hiệp sĩ áo đen nổi lên.
– Ta nó có sai đâu nó thoát rồi.
Đỗ Dự hét lớn.
– Tên cùi khốn kiếp ta thách mi chơi tay đôi với ta đó…
Lời Đỗ Dự vang đi nhưng chỉ có tiếng cười khiêu khích đáp lại.
Đỗ Dự mệt quá về chỗ ngủ vừa nằm xuống thiu thiu ngủ thì nghe lính kêu thất thanh.