Bí Mật Mộ Khổng Minh

Chương 3: Hồi 3


Đọc truyện Bí Mật Mộ Khổng Minh – Chương 3: Hồi 3

Tấn Võ Đế nghe Đỗ Dự tâu liền đưa mắt nhìn vào sân lăng thấy hai xác chết nằm sấp dưới đất được lật ngửa lên, mắt mở trừng trừng lưỡi le dài ra miệng ứa máu. Cả hai xác đều còn đeo gươm.
– Bàn tay ma quỷ nào đã giết hai sĩ quan liên lạc của trẫm vậy?
– Muôn tâu bệ hạ, cả hai đều chết rất khó hiểu. Nhưng theo thần thì kẻ giết hai sĩ quan này là người trần mắt thịt hơn là ma quỷ. Cả hai đều bị thương ở tay và hai đầu gối. Nhìn vết thương hạ thần thấy cả hai đều trúng độc chết…
– Hai sĩ quan này đã theo Khổng Minh, như vậy cái chết này liên quan tới Khổng Minh. Rõ ràng là Khổng Minh ẩn trong lăng và bọn sát nhân cũng ở đó luôn, phá lăng là tìm ra thủ phạm. Khanh mau ra lệnh vây chặt lăng và gom củi đốt cho ta.
Đỗ Dự cúi đầu vâng lệnh. Nhưng quân lính vừa chạy vào nhà mồ thì tất cả đều bật ngửa ra chết.
Tấn Võ Đế vô cùng kinh ngạc thấy năm người lính Ngự lâm vừa chạy vào sân nhà mồ đều lăn đùng ra miệng trào máu chết tươi. Tấn Võ Đế quá sợ vội ra lệnh ngưng kiếm củi hỏa thiêu nhà mồ và thiết triều khẩn cấp. Tấn Võ Đế hỏi Gia Sủng, Hoa Hi cách đối phó. Hai người đều nói vấn đề nhà mồ chỉ có Quản Bật thông thạo xin hỏi Quản Bật, nhưng tìm Quản Bật chẳng thấy đâu cả. Có người nói sau khi năm người lính Ngự lâm quân chết thấy Quản Bật đi về phía lăng Khổng Minh rồi mất tích luôn. Tấn Võ Đế mất Quản Bật thì tức lắm.
– Hãy đưa ta vô lăng, có hay không có Quản Bật cũng chẳng sao. Đỗ Dự người nghi Quản Bật có lý lắm.
Đỗ Dự đành hộ tống Tấn Võ Đế xuống hầm dưới lăng. Xuống hầm mồ vua hỏi có ai thấy Quản Bật đến đây không. Mọi người nói Quản Bật đến đây nhưng rồi kêu đau bụng bỏ đi. Tấn Võ Đế không nói gì ra hiệu cho Ngự lâm quân dìu lên bệ đá. Lên bệ đá Tấn Võ Đế nhìn vào ngọn đèn, đầu óc mông lung như người bệnh tâm thần đưa hai tay kéo cái đèn xuống. Tấn Võ Đế dùng hết sức mạnh đã kéo được cái đèn từ từ rớt xuống. Cục chì giữ cho cái đèn thăng bằng đập vào nóc hầm nghe cái bốp tự nhiên nghe ồ ồ dưới đáy hầm và chiếc quan tài tưởng dính liền với bệ đá bỗng xoay ngang.
– Cứu giá mau, coi chừng Hoàng thượng bị hất xuống đất.
Đỗ Dự hô lính Ngự lâm quân khom lưng làm cái bàn bằng lưng người đỡ Tấn Võ Đế nhờ vậy Tấn Võ Đế bị quan tài hất xuống dưới bàn bằng lưng người đỡ không sao, nhưng chiếc đèn thì tuột khỏi tay vua tung những ngọn bấc đang cháy xuống vách lăng.
Tấn Võ Đế vừa hoàng hồn đã định leo lên bệ đá xem nơi chiếc quan tài vừa hé mở có gì bí mật, thì bỗng Gia Sủng hét lớn :
– Coi chừng quái vật xuất hiện kìa.
Tấn Võ Đế bèn lùi lại bên Đỗ Dự, Hoa Di và Gia Sủng ngước mắt quan sát bệ đá. Thấy trên đó đầu một quái vật to bằng cái thúng miệng rộng đến mép tai, răng nanh lòi ra hai bên mép, mắt lồi và sáng rực, quái vật há hốc miệng đỏ lòm.
Ghê nhất là hai lỗ mũi quái vật như hai cái hang chuột và nó thở ra hơi thở đen sì.
– Coi chừng hơi độc từ lỗ mũi vật. Mọi người bịt mặt lại ngay. Ngự lâm hãy mở cuộc tấn công quái vật ngay lập tức.
Tấn Võ Đế ra lệnh mà tiếng nói run run chứng tỏ đang sợ hãi dữ lắm. Lính Ngự lâm quân với gươm lên giáo dài kéo tới bao kín bệ đá và tiếng leng keng inh ỏi. Âm thanh sắt thép làm mọi người nhức óc, người bị ảnh hưởng nặng nhất là Tấn Võ Đế.
Tấn Võ Đế bịt tai ôm đầu và ngồi bệt xuống đất rên rỉ kêu thét như chính ông đang bị đâm chém vậy.
Bỗng nhiên tiếng va chạm của sắt thép không còn nữa, mọi ngưòi mở mắt ra không thấy quái vật đâu chỉ thấy đám Ngự lâm quân tấn công quái vật ngã la liệt dưới đất, gươm giáo gậy ngổn ngang. Ánh đuốc vụt tắt ngấm. Trên bệ đá một thứ ánh sáng màu xanh mờ ảo chiếu lên trần hầm.
Tấn Võ Đế đã đứng lên, bên cạnh là Đỗ Dự, Gia Sủng, Hoa Hi tất cả há hốc miệng nhìn bệ đá vì thấy trên đó thay vì quái vật là một người mặt đồ trắng bịt khăn xanh tay cầm quạt lông phe phẩy.
– Khổng Minh lại xuất hiện…
Tấn Võ Đế hoảng hốt kêu lên.
Bỗng người trắng nhỏ nhẹ nói :
– Đúng ta đây. Cái gàn bướng của ngươi đã gây nên bao nhiêu thê thảm cho người khác. Chắc ngươi nhìn thấy cả rồi chứ. Ngươi sẽ bị lãnh những điều tai họa ghê gớm nếu ngươi còn bước lên đây. Đó là lời cảnh cáo cuối cùng của ta, ngươi nghe rõ chứ.
Đỗ Dự nghe Khổng Minh nói thì cầm gươm phóng ngay lên bệ đá và quát lớn :
– Người không được phạm thượng chạm tới danh dự vua ta. Ta quyết sống mái với người, dù người là ai cũng mặc.
Gươm của Đỗ Dự như chém vào không khí và Đỗ Dự hụt đà ngã chúi nhũi trong khi bóng trắng tung mình vọt về một góc lăng nhanh như chớp.
Đỗ Dự kẻ rất hiếu thắng cùng giỏi khinh công liền vọt theo bóng trắng liền.
Nhưng Đỗ Dự nhanh bao nhiêu cũng không làm sao đuổi kịp được bóng trắng.
Bóng trắng như giỡn với Đỗ Dự rồi cuối cùng nói :
– Tên ở đợ kia, ngươi chớ có hồ đồ, chết không kịp ngáp đó. Thầy trò ngươi khôn hồn cút ngay khỏi đây… Nếu bướng bỉnh hậu quả sẽ khôn lường đó.
Đỗ Dự đang tức tối ra lệnh binh lính quay chặt bóng trắng và phải giết được bóng trắng bằng bất cứ giá nào.
Đám lính ngự lâm mặt dầu rất sợ Khổng Minh nhưng phải tuân lệnh Đỗ Dự hò reo kéo tới vây chặt bệ đá.
Sau khi Ngự lâm quân vây chặt Đỗ Dự và một tùy tướng phi lưng lên bệ đá.
Thật kỳ lạ bống trắng bỗng biến mất và từ dưới bệ đá khói phun lên như núi lửa.
Đám lính Ngự lâm quân mặc dầu đã bịt mặt nhưng kéo tới lớp nào là lăn ra chết lớp đó. Đỗ Dự và tùy tướng đảo mắt không thấy bóng trắng đâu bỗng nghe phía chân thang có tiếng la :
– Khổng Minh đây rồi.
– Gia Cát Lượng đây rồi.
– Mau tóm cổ y cho trẫm.
– Khổng Minh lên miệng lăng rồi.
Đỗ Dự ra lệnh mọi người lên khỏi hầm và dìu luôn Tấn Võ Đế lên theo luôn.
– Muôn tâu hầm sắp bị nhiễm độc, xin thỉnh Hoàng thượng lên khỏi hầm mau. Khổng Minh đã ở trên mặt đất rồi.
Sau khi ra khỏi hầm về tới lều, trời đã hừng đông nhưng Tấn Võ Đế vẫn còn cay cú lắm gọi Đỗ Dự tới phán rằng.
– Khổng Minh cũng là người trần mắt thịt thôi, phải tìm ra ngay hang ổ y để trẫm trị tội.
– Muôn tâu, thần theo dõi vụ này kỹ lắm, thần không tin Khổng Minh tái sinh hay còn sống. Thần nghĩ có kẻ đội lốt Khổng Minh.
– Hay thần bốc Quản Bật muốn giễu chúng ta chăng. Nhưng y làm sao khinh công lại cao như vậy được. Trẫm cũng hơi ngờ Quản Bật, khanh điều tra Quản Bật cho trẫm ngay lập tức.
Đỗ Dự được lệnh vua rất phấn khởi. Ra khỏi lều Đỗ Dự gặp Gia Sủng bèn nói cho Gia Sủng nghe quyết định của vua. Gia Sủng hứa giúp đỡ Đỗ Dự một tay trong việc điều tra Quản Bật.
Hai người đến lều Quản Bật thấy Bật đang ôm bụng nhăn nhó có vẻ đau đớn lắm nhưng thấy Đỗ Dự và Gia Sủng tới cũng ngồi dậy chào hỏi.
– Lão không hiểu tại sao tình thần tự nhiên rã rượi và cứ đau bụng hoài. Nên không đi theo vua với quý vị thám hiểm lăng mộ được, không biết cuộc thám hiểm vừa rồi có chuyện gì lạ không?
Gia Sủng trả lời Quản Bật là Khổng Minh lại xuất hiện cùng với quái vật và quân lính chết vì thuốc độc.
– Khổng Minh xuất hiện thật à?
– Theo thần bốc thì Khổng Minh này là thật hay giả. Theo tôi có kẻ giả Khổng Minh để ghẹo chúng ta.

Nghe Đỗ Dự nói, Quản Bật cắn môi làm vẻ suy nghĩ.
– Việc này còn phải suy nghĩ mới có thể nói dứt khoát được. Tiện đây xin nhớ tướng quân tâu với Thánh thượng dùm cho kẻ hèn này về quê dưỡng bệnh ít lâu. Kẻ hèn này bị đau thần kinh dữ lắm, nếu xúc động quá có thể vong mạng. Mong tướng quan giúp cho kẻ hèn này.
Đỗ Dự không nói gì tay sờ đốc kiếm mắt gườm gườm nhìn Quản Bật và từ từ tiến lại gần Quản Bật.
Đỗ Dự giận Quản Bật ghê lắm định dùng gươm uy hiếp bắt Quản Bật nhưng lại dằn lại được nói với Quản Bật.
– Chúng tôi đến đây để tìm hiểu xem bệnh tình của Thần bốc và theo lệnh Thánh thượng kêu Thần bốc tới chầu nhưng Thần bốc ngọa bịnh thì thôi chẳng sao.
– Hay để tôi chẩn mạch bốc thuốc cho Thần bốc.
Nói dứt lời Gia Sủng giả là tiếng đến gần Quản Bật.
– Xin đa tạ. Tôi vốn nhiều bệnh, nào đau óc nào nhức xương, nào tê thấp, nào đau bao tử, toàn bệnh kinh niên cả. Có một đạo sĩ cho tôi linh đơn uống đã dứt, nhưng nay vì xuống hầm lăng bệnh tái phát mà thuốc lại hết. Và bây giờ tự nhiên tôi rất sợ người khác đụng vào da thịt tôi. Chỉ còn cách tôi về núi tìm đạo sĩ thỉnh linh đơn, không thì e nguy tới tính mạng.
– Nếu vậy Thần bốc cứ nằm nghỉ chúng tôi về tâu với Hoàng thượng sẽ cho biết kết quả. Tốt hơn hết Thần bốc đi chầu Thánh thượng liền như vậy sẽ đẹp lòng Thánh thượng hơn.
Quản Bật nghe Gia Sủng nói thì thoái thác :
– Xin nhờ ngài tâu với Thánh thượng giùm bệnh tình tôi nguy kịch lắm không thể tới chầu Thánh thượng được. Xin người miễn chấp cho.
Gia Sủng và Đỗ Dự nhìn nhau lắc đầu bỏ đi vì cả hai trong lòng càng nghi ngờ Quản Bật dữ hơn nữa. Hai người mới đi được mấy bước thì gặp Khiết Đan đi tới. Cả hai vội thi lễ hỏi Khiết Đan đi đâu. Khiết Đan nói vừa ở chùa ra vấn an vua, nhà vua nhờ đến thăm Quản Bật.
Đỗ Dự và Gia Sủng liền chào Khiết Đna rồi đi vì nghĩ rằng Khiết Đan gặp Quản Bật về tâu vua, vua sẽ tin hơn.
Khiết Đan vừa nói Quản Bật đã láo liêng đứng dậy hỏi liền :
– Bạch hòa thượng, có phải đức vua nhờ ngài đến đây không vậy.
– Thần bốc giỏi thật đức vua nhờ tôi đến thăm ngài
– Xin hòa thượng về tâu với đức vua giùm tôi là tôi cần về núi gấp để thỉnh linh đơn nếu chậm e nguy đến tính mạng.
– Được bần tăng sẽ tâu với vua y như lời yêu cầu của Thần bốc.
Khi Khiết Đan ra đi, Quản Bật chạy theo vái dài và nói :
– Xin đa tạ hòa thượng đã ra ơn cứu tử một sanh mạng.
Khiết Đan vừa đi, vừa suy nghĩ, ông thầy bói này nào phải là tay vừa, chắc ông biết trước nhiều chuyện ghê gớm, ông muốn tránh nên không nói với vua.
Đang đi Khiết Đan giật mình vì có hai người chặn đường là Gia Sủng và Đỗ Dự.
– Bạch hòa thượng tình hình Quản Bật ra sao.
– Thần bốc muốn về núi chữa bệnh gấp.
– Bạch hào thượng chắc ngài rõ lai lịch của thần bốc Quản Bật chứ.
– Bần tăng biết sơ sơ, Quản Bật là cháu sáu đời của Quản Lộ ở Bình Nguyên. Xưa Quản Lộ là thần bốc của Tào Tháo rất được Tào Tháo tính nhiệm, nhưng tới đời cháu thì chẳng ai hành nghề bói toán nữa, cha Quản Bật là Quản Mậu thì hoàn toàn không biết gì bói toán hết. Bỗng một đêm cha Quản đến phòng vợ gặp một ông lão tiên phong đạo cốt đứng ở cửa phòng vỗ vào vai Quản Mậu và gật đầu sáu lần rồi rút trâm gài tóc vẽ lên cửa một cây mai sáu ngọn đủ cả gốc rễ, xong ông chỉ vào rễ cây rồi chỉ vào ngọn cây thứ năm, và chỉ vào Quản Mậu ngụ nói Quản Mậu là chắt năm đời của ông. Sau rốt ông lấy tay đưa qua hình cây mai, cây mai biến mất. Tiếp theo ông vẽ cây mai khác y cây mai trước những cây mai này mọc ngược lại ngọn thứ năm mọc ngược xuống ngụ ý ông tổ đầu thai trở lại và đầu thai vào chắt thứ sáu, xong ông lao chạy vào buồng đến bên giường vợ Quản Mậu: sợ có chuyện sằng bậy, Quản Mậu chạy theo nắm lại, nào ngờ chụp phải chân vợ. Vợ tưởng chồng khùng giằng co và cãi vã om sòm. Từ đêm đó vợ Quản Mậu mang thai rồi sanh Quản Bật. Ra đời Bật tỏ ra một đức trẻ cực kỳ thông minh. Năm tuổi đã đọc hiểu kinh dịch. Một bữa theo cha lên núi Quản Chấn Linh xem chùa Thần Quang, trời tối đọc bia không được Bật chỉ rờ chữ trên bia mà về viết lại đầy đủ bài văn bia không sai và thiếu một chữ nào. Ai cũng coi Bật là thánh sống, đêm đêm Bật nhìn trời xem thiên văn nhìn vị trí các vì sao ghi vào sổ. Quản Bật giỏi thiên văn thạo địa lý và đọc làu làu các thứ sách nhâm cầm đôn toán. Bật nổi tiếng là thần bốc trong thiên hạ…
Khiết Đan hòa thượng vừa kể dứt lời thì Gia Sủng lên tiếng liền.
– Bật giỏi như vậy hèn chi y bỏ chúng ta. Chắc chắn y biết rõ là ở với vua tôi ta sẽ mang họa…
– Bạch hòa thượng tôi nghi Khổng Minh không còn và Bật đóng vai Khổng Minh hù “dọa” vua tôi chúng tôi. Mấy trăm năm rồi sức mấy mà Khổng Minh còn sống… Tôi nghi Quản Bật lắm, hòa thượng ơi.
– “Tôi e tướng quân lầm. Quản Bật đâu biết võ, biết phi thân, biết khinh công. Vấn đề Khổng Minh sống chết bần tăng không có ý kiến. Bần tăng nghĩ, muốn khỏi tai họa thì đức vua và quý vị trở lại kinh thành là mọi việc êm liền chứ có gì đâu. Sở dĩ có chuyện là vì quý vị “quậy” mồ Khổng Minh…
Phái đoàn còn ở đây là còn gặp nguy hiểm. Khổng Minh tiên liệu tất cả rồi.
Cái gì không biết chứ cẩm nang sấm truyền và những gì Khổng Minh ghi đều là đúng hết.
Bần tăng biết cháu bốn đời của Gia Cát Lượng là Gia Cát Quý nghèo lắm, cha chết đào cẩm nang lên, cẩm nang nói phải mang bản cẩm nang lên trao quan huyện. Quý nghèo mà quá, quần áo rách rưới cầm cẩm nang lên xin gặp, quân lính không cho vào, mà còn đuổi đi. Quý tức quá ngồi sụp giữa huyện đường phóng uế lính bắt trói trình quan, quan huyện đang ngồi bên án thư làm việc nghe báo cáo giận quá bỏ án thư đi ra xem mặt tên ngang ngược. Vừa lúc đó xà nhà đổ xuống sập án thư, và đè gẫy chân viên thư ký ngồi đó. Huyện quan Chiêm Thiềm Ký nhìn lại chỗ mình ngồi hú vía luôn, vì còn ngồi lại chắc chết quá.
Huyện quan xem cẩm nang thấy có hàng chữ
“Ta cứu ngươi khỏi ách xa rơi.
Người giúp ta cứu cháu bốn đời”
Viên huyện quan hỏi ai biết ta bị nạn sai người đến cứu. Gia Cát Quý cho biết đây là cẩm nang của tổ tiên mở ra chỉ thấy bảo phải đưa lên quan huyện thì đưa lên chứ có biết trong cẩm nang viết gì đâu.
– “Chú mày họ gì?”
– “Họ Gia cát, tổ là Gia Cát Lượng”.
Quan huyện nghe tới Gia Cát Lượng thì vội vàng cung kính.
– “Khổng Minh Gia Cát Lượng quả là tiên thánh thật. Không có người hôm nay ta vong mạng rồi. Ơn này ta phải trả xứng đáng”.
Khổng Minh là như vậy đó quý vị hãy liệu… Chuyện nhà chuyện nước chuyện gì ông cũng giỏi cả…”
Khiết Đan hòa thượng kể chuyện rồi kết luận làm cho Đỗ Dự bật bội.
– Vậy hòa thượng tin những chuyện trong lăng là phép thần thông của Khổng Minh.
– Bần tăng tin. Mà quý vị cũng thấy rõ, còn hoài nghi gì nữa.
– Bạch hòa thượng tôi không tin Khổng Minh còn sống.
– Có thể như vậy… Nhưng đã có lần Khổng Minh xuất hiện rồi mà.
– Xin hòa thượng tiết lộ cho biết chút đỉnh
– Quý vị chắc biết những sách của Khổng Minh như Bát trận đồ, Lục Đinh Lục Giáp, Lục Thiên thơ chứ. Đó là những sách khoa học… Thôi kể chuyện trước mắt đi. Quý vị chắc biết Chung Hội tướng của vua cha của vua Tấn Võ Đế chứ. Chung Hội thắng trận đi qua đây để đánh chiếm đế đô. Khiđi ngang núi, Chung Hội thấy trên mây vô số thiên binh và có một ông lão mặc đồ trắng chít khăn xanh ngồi xe tay phe phẩy quạt lông. Chung Hội tin Khổng Minh hiển thánh, vô lăng dâng hương. Trời bỗng sáng đẹp vô cùng. Đêm hôm ấy Chung Hội nằm mơ thấy Khổng Minh tới khuyên rằng chiếm đế đô chớ giết hại sinh linh, làm dân đói khổ vì dân đây là khó khổ quá rồi. Chung Hội nghe lời thêu lá cờ Bảo Quốc an dân và chiếm đế đô như trở bàn tay.
Ngừng lại một lát như để suy nghĩ hòa thượng Khiết Đan kể tiếp :

– Những điều Khổng Minh đã công bố không bao giờ sai, vì tất cả Khổng Minh đã sắp xếp đâu ra đó cả rồi. Ngay việc xây cất lăng này Khổng Minh cũng kết hợp Nhâm cầm độn toán cùng với tử vi đẩu số, địa lý thiên văn. Các cơ quan trong lăng đều liên hệ với nhau chặt chẽ lắm. Mọi biến cố đều ăn khớp, nhịp nhàng. Bần tăng xin thú thật với quý vị cho bần tăng vàng bần tăng cũng không dám động đến uy danh của Khổng Minh. Bần tăng là người tu hành, bần tăng không muốn sinh linh bị khổ ải vì đụng đến uy danh Khổng Minh. Bần tăng lúc nào cũng chỉ muốn không khí ở đây an tịnh…
Đỗ Dự và Gia Sủng nghe Khiết Đan nói rất hiểu tâm sự nhà sư, nhưng Đỗ Dự vốn là kẻ hay thắc mắc nên đã hỏi lại Khiết Đan
– Bạch hòa thượng cho biết giữa lăng Khổng Minh và cái mồ hoang cùng con quái vật dưới lăng có liên hệ gì với nhau không?
– “Nhà mồ hoang có cùng với thời lăng Khổng Minh và dân vùng này không ai dám qua lại lúc đêm tối, vì ở đó có nhiều ma quái chúng thường hiện lên khóc than đùa giỡn lúc đêm tối và kẻ nào vô ý xâm nhập vô đó là mất mạng. Nhà trức trách ở đây có mở cuộc điều tra nhưng vào tới sân nhà mồ là mất mạng rồi nên đành phải bỏ qua.
Bần đạo chưa thấy quái vật nhưng theo lời kể của quân lính thì bần đạo đoán là loài cóc núi, nó sống cả mấy ngàn năm chuyên ăn rễ cây độc, rắn độc.
Hơi thở của giống cóc này đen tựa khói. Người nào hít phải hơi thở cóc này sẽ bị hôn mê bất tỉnh. Nhưng độc nhất là độc cóc này, ai bị cắn là chết tươi liền.
Cóc này thích cắn cổ người hút máu, và mủ trên da nó độc không thua gì độc rắn hổ mang.
Sở dĩ bần đạo rành về loài cóc này là nhờ theo sư tổ vô núi hái thuốc tìm ngải. Bữa đó thầy trò bần đạo gặp bốn con cóc, con nào con đó to như cái lu chúng đang say mê bới gốc ngài lấy củ ngải độc ăn. Thấy thầy trò bần đạo chúng tấn công liền. Thầy trò bần tăng vội dùng khinh công chạy trốn hai con ngựa chạy không kịp trúng hơi thở và nọc độc cũng như mủ cóc chết tươi…”
Đỗ Dự nghe nhà sư nói thì phấn khởi vô cùng.
– Hòa thượng tả con quái vật đúng quá. Chính nó đã xuất hiện tại đây quan tài trong lăng Khổng Minh rồi nó biến đi Khổng Minh hiện ra. Phải chăng quái vật và Khổng Minh là một, nếu không tại sao quái vật lại không làm hại Khổng Minh.
– Tướng quân không nên ăn nói hồ đồ làm hại đến uy danh Khổng Minh không tốt đâu.
Đỗ Dự mặt đỏ nhừ trong khi Gia Sủng thắc mắc hỏi Khiết Đan.
– Bạch hòa thượng con cóc ở dưới đáy hồ chắc nó có cửa hang lên xuống để kiếm ăn chứ nằm dưới đáy mồ hoài đói chịu sao thấu. Hay ta đi tìm hang cóc đi.
– Các ngài làm gì thì cứ làm bần đạo không dám ngăn, nhưng xin cho bần đạo khỏi liên quan tới, vì chuyện gì đụng đến uy danh Khổng Minh bần tăng không dám làm. Thôi xin phép các ngài bần đạo phải đi chầu Thánh thượng, tâu với Thánh thượng những nguyện vọng của Quản Bật.
Khiết Đan nói dứt lời bỏ đi, Gia Sủng lẩm cẩm :
– Này ông thầy chùa này cũng đáng ngờ không kém gì Thần bốc Quản Bật. Vấn đề đặt ra là tại sao họ lại như vậy.
– Đúng ông thầy chùa này cũng đáng ngờ lắm, chúng ta phải cảnh giác.
Đỗ Dự và Gia Sủng về tới lều vua thì thấy Khiết Đan đang tâu vua :
– Muôn tâu bệ hạ Quản Bật bệnh nặng lắm muốn xin bệ hạ cho về núi lấy thuốc chữa bệnh. Theo Bật thì Thần bốc e rằng ở đây Thần bốc không qua khỏi được.
– Trẫm chuẩn tấu cho khanh đồng ý cho Thần bốc về núi chữa bệnh. Riêng phần trẫm mong người cũng thấy mệt mỏi lắm có lẽ trẫm cũng muốn hồi triều để dưỡng sức, hòa thượng về triều với trẫm nhé.
– Muôn tâu ngày mai bệ hạ hồi triều thần xin theo hộ giá.
– Chưa, ta muốn kết thúc cuộc thám hiểm rồi mới trở về…
– Muôn tâu bần tăng thấy Hoàng thượng nên hồi triều sớm thì hơn. Khí sắc Hoàng thượng có vẻ suy nhược lắm…
– Không sao ta sẽ ở lại đây ba ngày. Chỉ ba ngày là mọi việc kết thúc.
– Muôn tâu Hoàng thượng hồi triều liền thì bần tăng theo hầu được, còn ba ngày nữa thì bần tăng không theo được…
– Không sao, miễn hòa thượng nhận lời về triều với ta là được rồi.
Khiết Đan thấy không lay chuyển được vua liền lạy ta ra về.
Khuya hôm đó gà rừng vừa báo canh ba thì Tấn Võ Đế giật mình tỉnh dậy thấy một ông già hiện ra trước mắt… Ông già này không phải Khổng Minh mà có khuôn mặt giống y Quản Bật. Ông già mặc áo xanh thêu bát quái tay chống gậy trầm tóc bới trên đỉnh đầu… râu răm chòm…
– Kìa thần bốc… Ta đã chuẩn tấu cho Khiết Đan, cho khanh về núi sao khanh chưa đi. Hay ta cho quân lính đi hộ tống nhé…
Ông lão giống Quản Bật không nói gì chỉ cười nửa miệng và tiến lại gần Tấn Võ Đế dùng ngón tay trỏ điểm lên tráng ba cái. Sau đó ông lão ung dung tay chấp sau đít đi ra cửa. Vua nhìn thấy ông lão bước lên mây hồng và đi luôn thì vội tung mùng chạy theo kêu to :
– Thần bốc Quản Bật ngươi bỏ ta sao?
Tiếng vua la lớn làm lính canh chạy vô.
– Thần bốc đã về núi chưa…
– Dạ đêm qua bão rừng nên thần bốc chưa đi, sáng nay sẽ đi sớm…
– Quân bây lui mau…
Trời sáng rõ Tấn Võ Đế nằm trên sập ngự không nói năng gì trong khi các quan đang quỳ nhanh vấn an. Tấn Võ Đế nằm yên trầm ngâm về giấc mơ và về chuyện ông già giống Quản Bật điểm trên trán Tấn Võ Đế ba cái là có ý nghĩa gì.
Gĩưa lúc đó Quản Bật được hai Ngự lâm quân dìu vào từ giã vua. Vừa trông thấy Quản Bật Tấn Võ Đế nhỏm ngay dậy khiến các triều thần ngạc nhiên vô cùng, Quản Bật chấp tay vái vua thì thưa :
– Muôn tâu thần là Quản Bật xin kính chúc Thánh thượng an khanh vạn tuế và xin phép Thánh thượng về núi dưỡng bệnh. Khỏi bệnh thần sẽ trở lại liền để cùng Thánh thượng thám hiểm mồ Khổng Minh.
Tấn Võ Đế vẫn ngồi yên mắt đăm đăm nhìn Quản Bật không nói năng gì cả, triều đình chìm đắm trong một bầu không khí rất ư là căng thẳng và nghiêm trọng.
Quản Bật tâu xong thấy vua im lặng cũng cúi đầu đứng im. Tấn Võ Đế đôi mắt như khờ đi trong cõi hư vô bỗng bất chợt lên tiếng.
– Ông thân của Thần bốc nay niên kỷ bao nhiêu?
Câu hỏi của Tấn Võ Đế làm Quản Bật giật nảy mình và cả triều đình ngơ ngác không hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Tất cả nín thở chờ câu trả lời của Quản Bật.
– Muôn tâu bệ hạ, cha thần mất năm mới có ba mươi sáu tuổi và thần mười sáu tuổi.
Tấn Võ Đế ngơ ngác nhìn Quản Bật như nhìn một người lạ mặt.
– Ông nội khanh còn sống không.
– Muôn tâu từ nhỏ đến giờ thần chưa bao giờ nhìn thấy ông nội, thần chỉ thấy ông nội tổ bốn đời của thần thôi.
– Làm thế nào khanh thấy được.
– Dạ cha thần chỉ cho coi bức vẽ truyền thần thờ trên bàn thờ.

– Thần bốc có bức họa đó không. Phải chăng ông tổ bốn đời của khanh là Thần bốc Quản Lộ.
– Muôn tâu chính thế đó ạ. Bức họa cũ nhưng thần vẫn giữ được vì bảo quản kỹ nên còn rõ lắm.
– Khanh nhớ kỹ xem có phải Quản Lộ là ông lão đầu râu tóc bạc râu năm chòm tay chống gậy trầm mình mặt áo xanh có thêu hình bát quái. Có đúng thế không.
Quản Bật nghe Tấn Võ Đế nói mặt xanh như tàu lá mắt mở to miệng há hốc lấp bấp trả lời.
– Muôn tâu đúng vậy ạ. Thần không hiểu sao Hoàng thượng lại biết rõ ông tổ của thần rõ như vậy…
Tấn Võ Đế không đáp mà lại hỏi thêm.
– Có phải mặt ông tổ ngươi và ngươi giống nhau như đúc không.
Quản Bật gật đầu lia lịa.
– Muôn tâu bệ hạ nói đúng quá. Muôn tâu kẻ hạ thần này xin bệ hạ cho biết do đâu mà Hoàng thượng lai biết rõ ông tổ thần như vậy.
Tấn Võ Đế trầm ngâm một lát rồi phán
– Chuyện đó để Thần bốc chữa lành bệnh ta sẽ tiết lộ chẳng muộn gì. Thôi Thần bốc về núi dưỡng bệnh đi. Ta mong ngươi sớm lành bệnh rồi lại đến với ta lúc đó mình có nhiều chuyện để nói.
Quản Bật tung hô vạn tuế rồi chào giã từ mọi người lên võng nằm, lòng ngập lo âu, không biết tại sao vua lại rành ông tổ Quản Bật đến như vậy.
Trên đường về núi, Quản Bật như người bị phát văng đi đầy lòng tràn ngập sầu muộn, mắt luôn ngoái lại núi Định Xuân…
Đi được nửa ngày đường, Quản Bật ra lệnh đặt võng xuống và nói với lính hầu.
– Các người về đi. Ta xuống đây tìm thuốc được rồi…
Lính vân lời, hạ võng và Quản Bật ra khỏi võng chống gậy đi giữa rừng hoang rồi đuổi lính về hết…
Sau khi Quản Bật đi, Tấn Võ Đế ra lệnh bãi triều, một mình ngồi trầm ngâm trên sập ngự suy nghĩ mông lung về cái hộp ngọc có hơi độc từ chuyện Tấn Võ Đế ngộ độc sắp chết đến chuyện gặp Khổng Minh rồi thấy Quản Lộ và bị điểm ba cái vào trán. Chuyện nọ lan man sang chuyện kia, nhất là chuyện con quái vật.
Đang trầm ngâm, Tấn Võ Đế rung chuông gọi cấm vệ.
– Quân bây triệu ngay Đỗ Dự cho ta gấp.
Đỗ Dự lật đật tới chầu vua.
– Khanh huy động quân thám hiểm nơi con quái vật xuất hiện, ngay lập tức báo cáo liền cho ta biết.
– Khanh nhớ là cử sĩ quan liên lạc báo cáo liền liền nghe chưa. Khi nào gặp quái vật hoặc Khổng Minh phải hộ giá ta xuống ngay tức khắc.
Đỗ Dự vâng một tiếng thật to rồi đi nhanh ra cửa lều, hạ lệnh tăng cường giấp sĩ bảo vệ nhà vua và chọn quân tinh nhuệ xuống hầm lăng.
Ngồi trên sập ngự giữa hàng giáp sĩ gươm tuốt trần bảo vệ Tấn Võ Đế mắt đăm đăm hướng vè phía lăng Khổng Minh. Bỗng Tấn Võ Đế hét vang lên.
– Quân bay đâu Khổng Minh lại xuất hiện kìa…
Nghe tiến vua la, đám giáp sĩ nhìn về phái lăng Khổng Minh thấy thấp thoáng một bóng trắng đội khăn xanh, tay cầm quạt lông đang đi như bay trước mặt họ.
– Hãy vây kín nhà mồ và nếu cần phá luôn nhà mồ. Đó là lệnh của ta truyền cho các ngươi và Đỗ Dự phải thi hành. Nghe rõ chứ…
Các quan hầu được lệnh liền đốc thúc Đỗ Dự và binh lính thi hành khẩn cấp.
Quân sĩ hàng hàng lớp lớp đi về phía nhà mồ. Nhưng đám giáp sĩ bảo vệ vua vẫn đứng cạnh vua gươm tuốt trần canh gác làm cho Tấn Võ Đế bực bội.
– Các ngươi nữa sao còn đứng đây. Ra hết nhà mồ siết chặt vòng vây bắt bằng được Khổng Minh cho ta.
Đám giáp sĩ buộc lòng phải dạ ran và tiến về phía nhà mồ. Giữa lúc đó viên chỉ huy Ngự lâm đưa Quản Bộc về núi tiến vào tâu với Tấn Võ Đế.
– Muôn tâu thần và lính Ngự lâm quân tiễn đưa thần bốc về núi đi đến nửa ngày Thần bốc đuổi về hết, xin trình Thánh thượng.
– Cái lão Thần bốc này quái gở thật. Đi có nửa ngày đường chống gậy vô rừng làm gì. Hay y trở lại đây quấy nhiễu ta… Vô lý, thật vô lý… Ngươi dẫn ngay toán lính mới về tăng cường thêm cho toán quân vây nhà mồ bắt cho kỳ được Khổng Minh nghe chưa…
Quanh Tấn Võ Đế giờ này chỉ còn có hai tên giáp sĩ và bóng tối. Tấn Võ Đế nằm xuống sập ngự nhìn ngọn đèn leo loét và hai tên lính canh bỗng cảm thấy cô đơn lạ lùng.
Nằm một lát Tấn Võ Đế sốt ruột chịu không nổi, đứng lên đi quanh quẩn trong lều với vẻ mặt bực bội, đầu óc miền man nghĩ về Khổng Minh và Quản Bật rồi đến Quản Lộ.
Đi quanh quẩn trong lều một hồi Tấn Võ Đế mệt bèn ngồi xuống ghế, bỗng Tấn Võ Đế có cảm giác lều hoang vắng quá, nhà vua bèn rung chuông gọi lính canh nhưng chẳng thấy ai lại cả, Tấn Võ Đế bèn đi ra cửa lều, nhà vua ngạc nhiên vô cùng thấy hai giáp sĩ bảo vệ ông nằm cong queo dưới đất. Một cảm giác rùng rợn ớn lạnh nơi xương sống làm Tấn Võ Đế đứng chết trận. Nhưng Tấn Võ Đế lắc đầu cho tỉnh táo và quay vào trong lều.
Vừa quay đầu vào lều, Tấn Võ Đế sững sờ miệng cứng lại khi nhìn thấy trên sập ngự chễm chệ một người mặc đồ trắng chít khăn xanh đang phe phẩy quạt lông.
Bóng trắng ung dung châm trà uống, hơi nóng từ chung trà bốc trên làm cho gương mặt bỗng trở nên mờ ảo. Tấn Võ Đế nhìn bóng trắng đứng chết trân không tiến mà cũng chẳng lui được.
– Tấn Võ Đế… ngươi đang tỉnh táo chứ không mê hoảng gì đâu nhé. Cứ bình tĩnh lại nhìn ta rõ. Khổng Minh vẫn còn sống và sống mãi với thời gian. Tấn Võ Đế ngươi đã tỉnh táo chưa, ngươi có nghe ta nói gì không. Ta là Khổng Minh bằng xương bằng thịt đang nói chuyện với ngươi đây. Ta sẽ trừng trị những kẻ xâm phạm vào lăng mộ ta, dù chỉ là lăng mộ giả. Ngươi hiểu chưa. Ta vào đuợc đây và ta cũng sẽ ra được. Sức người không làm gì được ta đâu. Hai tên lính của ngươi bị trị vì chúng ngu dám chống lại ta. Ngươi nên khôn ngoan hơn lính của ngươi. Ta là kẻ hiếu sinh, chút nữa ta sẽ cho hai tên lính của ngươi tỉnh lại… Ta cảnh cáo ngươi lần cuối. Ngươi hãy hồi triều, ai làm chuyện người đó, không ai đụng chạm với ai… Ngươi hãy tỏ thiện chí bằng cách ngưng ngay cái lệnh quái đản tìm bắt ta và phá lăng mộ ta.
Tấn Võ Đế đứng im nghe và không nói được lời nào cả…
– Ngươi đã nghe rõ ta nói gì rồi chứ. Ngươi có muốn thấy rõ mặt ta không. Được ta sẽ tiến lại gần mi i nhìn kỹ.
Bóng trắng đứng lên và nhẹ nhàng lướt tới phái Tấn Võ Đế làm cho Tấn Võ Đế hốt hoảng như người chết đuối kêu cứu.
– Xin đừng bước tới, quân đâu bây cứu ta…
Giữa lúc đó Đỗ Dự từ hầm mộ trở về nghe tiếng kêu cứu nhà vô lều vua thấy vua thấy vua đang bước lùi về né tránh liền đỡ vua, sức lùi của Tấn Võ Đế quá mạnh làm Đỗ Dự suýt té.
Đỗ Dự vừa đứng vững thì bóng trắng lướt tới sát hông Tấn Võ Đế. Lẹ làng Đỗ Dự xoay người che cho vua và nghe tiếng nói thoảng qua tai :
– Ta tạm tha mạng cho thấy trò người một lần nữa. Nếu muốn sống thì hãy hồi triều ngay… Bằng không chớ có trách ta nặng tay.
Đỗ Dự vốn là dân cứng cỏi liền lên tiếng thách đấu.
– Ngươi có ngon đứng lại đấu với ta ít hiệp xem ngươi ngon cỡ nào, chứ cứ trốn như chuột thì đâu có anh hùng.
Bóng trắng đã lướt qua nhưng nghe Đỗ Dự nói vậy liền quay lại, và nhanh như chớp vỗ khẽ vào vai Đỗ Dự cái bốp. Đỗ Dự cảm thấy chân tay bất động và đứng chết trân như trời trồng, Tấn Võ Đế sợ quá ngã vào Đỗ Dự… Trong khi đó bóng trắng tiến tới vực hai bên lính đáy vỗ nhẹ vào vai, cả hai ngơ ngác đứng dậy như vừa tỉnh một giấc mơ. Hai tên Ngự lâm quân nhìn thấy Tấn Võ Đế đang đứng dựa vào Đỗ Dự và Đỗ Dự thì bất động như bức tượng liền la lên :
– Mau mau cứu giá, Thánh thượng và Đỗ Dự tướng quân lâm nguy.
Tiếng la kinh hãi của hai tên lính ngự lâm vang xa, nhưng đám người vây lăng chưa kịp chạy về thì đã thấy một bóng đen phóng tới.
– Chuyện gì đã xảy ra với Hoàng thượng vậy.
– Bạch hòa thượng, Thánh thượng và tướng quân Đỗ Dự đang gặp nạn… Trước đó chúng tôi bị bóng trắng sờ nhẹ lên vai ngất đi. Rồi không hiểu sao khi tỉnh lại thì Thánh thượng và Đỗ Dự tướng quân gặp nạn.
– Thôi các ngươi đốt đuốc lên cho sáng để ta cứu giá và chữa cho Đỗ Dự tướng quân…
Đuốc sáng lên, Khiết Đan nhìn Đỗ Dự và nói.
– Đỗ Dự tướng quân chỉ bị điểm huyệt không sao, ta cứu được. Riêng Thánh thượng bị bấn loạn thần kinh hơi khó chữa, nhưng cũng chẳng sao.
Khiết Đan dùng hai ngón tay sờ nhẹ lên vai Đỗ Dự, Đỗ Dự bỗng tỉnh táo ngơ ngác nhìn Khiết Đan và Tấn Võ Đế.
Tấn Võ Đế đã hoàn hồn và nói với mọi người.

– Trẫm thấy hết mọi chuyện, bóng trắng điểm huyệt Đỗ Dự sau khi Đỗ Dự thách đấu. Điểm huyệt Đỗ Dự xong bóng trắng giải huyệt cho hai tên lính Ngự lâm. Rất may là đạo sĩ đến kịp… Đỗ Dự vì cứu trẫm mà bị điểm huyệt…
– Muôn tâu Thánh thượng bóng trắng xuất hiện lần này Thánh thượng có cảm giác như thế nào.
– Xuất quỷ nhập thần, nhưng trẫm có cảm giác đó chỉ là một con người nhưng chúng ta thôi. Nhưng bóng trắng nhanh quá và biến ảo khôn lường, thành quan quân của trẩm hoang mang. Các khanh nghĩ sao về bóng trắng.
– Bần tăng lúc nào cũng kính trọng Khổng Minh vì vậy bần tăng không dám đụng tới uy danh người. Bần tăng chỉ biết đó là một nhân vật xuất quỷ nhâp thần biến hóa khôn lường.
– Hạ thần tuy bị bóng trắng điểm huyệt rất nhanh và rất chuẩn xác nhưng hạ thần vẫn thấy đó chỉ là một con người. Bóng trắng nhanh lắm và có khoa điểm huyệt tài tình như thần dám chắc nếu bóng trắng không điểm huyệt cho thần giao đấu bình thường chưa chắc thần đã thua.
Khiết Đan quay đi như tránh nghe những lời xúc phạm Khổng Minh của Đỗ Dự.
Bỗng có tiếng la :
– Khổng Minh đây rồi, y nấp trong hốc đá sau nhà mồ lần này đứng cho y thoát thân.
Tấn Võ Đế và Đỗ Dự mặt mũi phấn khởi khi nghe tiếng hò la của quân sĩ, trong khi Khiết Đan vẫn bình thản như không có gì xảy ra.
– Đỗ Dự người hãy tới ngay nhà mồ, bắt cho bằng được Khổng Minh, và cố gắng đừng để hao sinh mạng quân lính.
Đỗ Dự đi rồi còn lại Khiết Đan với Tấn Võ Đế. Khiết Đan lễ phép thưa.
– Muôn tâu bệ hạ, xin bệ hạ cho thân được ở gần hầu bệ hạ trong lúc này.
– Không, trẫm muốn khanh cũng đến nhà mồ phụ với Đỗ Dự, cả trẫm nữa cũng đến đó luôn.
Nói dứt lời Tấn Võ Đế cùng hai cận vệ ra đi. Khiết Đan không nói gì cũng bỏ đi luôn.
Tấn Võ Đế đi với hai tên cận vệ giữa rừng khuya thì bỗng thấy áy náy trong lòng. Sao mình lại hành động vội vã thế này. Nhưng đã lỡ rồi biết làm sao được.
Tấn Võ Đế ra lệnh cho hai tên cận vệ rút gươm ra cầm tay đi hai bên Tấn Võ Đế đi giữa.
Đi giữa hai vệ sĩ tạm thời Tấn Võ Đế yên tâm nhưng đi được một khúc bỗng Tấn Võ Đế nghe ré trên đầu như tiếng trẻ con khóc. Hai cận vệ có vẻ nhớn nhác lo sợ. Tấn Võ Đế nhìn lên thấy một vật to băng cái thúng bay trên đầu thì hoảng sợ hỏi hai tên cận vệ đó là cái gì. Hai cận vệ nói rằng có lẽ đó là Ma lai, một loại ma giống như chim có rất nhiều ở nhà mồ.
– Nếu vậy thì đêm nay nó bị tiêu diệt hết, vì ta đã ra lệnh hỏa thiêu nhà mồ rồi.
Ba người đi một hồi tới nhà mồ, Đỗ Dự ra đón vua giữa một rừng đuốc sáng trưng.
– Muôn tâu, cái cửa hôm trước lính ta vào tử thương thật ra không phải cửa mà chỉ là một chiếc bẫy giết người. Phải vào nhà mồ từ trên nóc mới an toàn. Cửa sau cửa trước chỉ là cửa giả chứa cạm bẫy vào là gặp nạn.
– Bắt được bóng trắng chưa.
– Muôn tâu quân lính chúng ta bị gạt, đó chỉ là một bộ quần áo trắng và khăn xanh máng trên vách đá của khe núi. Trong nhà mồ có nhiều cơ quan bí mật giết người rất nguy hiểm.
Tấn Võ Đế ngước nhìn ánh đuốc sáng trung trên nóc nhà mồ thì hỏi Đỗ Dự :
– Người làm sao lên trên nóc nhà mồ, lên đó có nguy hiểm lắm không?
– Muôn tâu, muốn lên nóc nhà mồ phải leo lên một cây cổ thụ rồi quăng dây dầu có móc sắt bám vào khe núi đu dây qua. Sở dĩ thần phải làm vậy vì sợ leo vách nhà mồ bị cạm bẫy hại. Ban đầu thần tính trổ nóc nhà mồ vô, nào ngờ trên nóc nhà mồ có cửa ra vô.
Tấn Võ Đế thở dài :
– Khó khăn vậy trẫm làm sao vô được?
– Muôn tâu xin rước Thánh thượng nghỉ tại lều gần đây chờ quân lính phá xong nhà mồ thần sẽ dẫn Thánh thượng vô. Theo nhận xét của thần tên giả Khổng Minh sau khi cởi khăn áo đã rút vào trong nhà mồ…
– Hãy siết chặt vòng vây quanh nhà mồ.
– Làm thế nào khanh khám phá ra cửa nhà mồ trên nóc.
– Muôn tâu bệ hạ đó là sự tình cờ. Thần và quân lính tới nóc nhà đang thất vọng, vì nóc nhà mồ xây bằng đá bằng phẳng giúp vách núi sừng sững không có một khe hở nào cả. Một tên lính nhìn ba phiến đá bằng phẳng nằm trên nóc nhà mồ độ hại gang tay. Phiến đá cũng đẹp nhưng không dính liền với nóc nhà. Hình như phía dưới mỗi phiến đá đều có cây cột chống đỡ hay móc dính vào một vật gì bên dưới. Tên lính cho đó là một cái nút cơ quan gì đó nên cẩn thận bước một chân lên một phiến đá nhấn mạnh. Không ngờ tức thời có tiếng ken két nổi lên khắp nóc nhà mồ, và quân lính reo hò có vẻ vui lắm.
– Hãy kể vắn tắt cho trẫm nghe…
– Muôn tâu thần nhìn thấy lính chỉ những cái cửa sổ vừa mở trên nóc nhà mồ những cửa vừa một người chui lọt. Thần lý luận đã có cửa sổ phải có cửa chính. Thần phóng lên bước vô phiến đá thứ hai quả nhiên cửa lớn mở ra. Cửa này có cầu thang hình trôn óc xuống đáy nhà mồ. Phần khởi thần bước qua phiến đá thứ ba, thấy một cửa lớn nữa mở và một cầu thang thứ hai xuất hiện… Hai cửa này thần chưa cho ai xuống vì sợ bị hại, chỉ cho lính xuống các cửa bằng thanh dầy và người nào cũng thòng dây ở bụng nhưng chưa thấy động tĩnh gì cả.
– Khanh hãy quan sát dưới nhà mồ…
– Thần quan sát thì chỉ thấy dấu chân như chân cóc khá lớn dưới đó thôi. Bên cạnh dấu chân là xương người và thú cùng mùi tanh lợm giọng. Ở trên nhìn xuống, mắt nhìn rất hạn chế nên không thấy bọn lính xuống trước đâu cả.
– Hãy đưa thêm lính xuống xem, chứ chẳng lẽ cứ chờ mãi sao…
– Thần sẽ chiều ý Thánh thượng nhưng ngại thiệt hại sinh linh…
– Không phải ngại gì cả cứ đưa thêm quân xuống, nếu cần cho nổ tung nhà mồ…
Đỗ Dự tuân lệnh vua trở lại nhà mồ với thêm nhiều quân lính nữa. Đoàn quân tăng cường vừa xuống nhà mồ thì có những tiếng kêu vang lên.
– Quái vật xuống hiện, nó nuốt tươi người ta.
– Ba quân lính tĩnh khí giới cầm tay sẵn sàng chiến đấu, ai bị thương sẽ được kéo lên ai còn mạnh chiến đấu.
Vừa hô quân Đỗ Dự vừa nhìn cảnh vật dưới hầm qua ô cửa sổ. Đỗ Dự thấy rõ một con cóc khổng lồ đang nhảy những bước thật dài và phun khói độc mù mịt, con cóc đớp được một người lính nuốt chửng ngon lành, người lính bị nuốt còn thò hai chân ra cố cựa nhưng không thoát. Đám lính còn lại chạy đến đây thòng chở kéo lên.
Ba tên lính được kéo lên đầu tiên mặt mũi xám ngoét. Đỗ Dự dìu xuống tới gặp Tấn Võ Đế. Những tên còn lại trên mái nhà mồ cũng vội di tản vì hơi độc đã bay tới cửa sổ.
– Các ngươi thấy gì dưới nhà mồ?
– Muôn tâu chúng con xuống nhà mồ thấy không khí ở đây lạnh lẽo ghe rợn lắm, nhưng chúng con không sợ đi sâu vào giữa nhà mồ, thấy một cái cột cỡ bốn người ôm chưa giáp vòng. Nhìn kỹ trên cột thấy có những cửa tròn đón kín… Chúng con chia nhau rò rẫm tìm cách mở cửa, nhưng tìm không ra, chúng con đi lòng vòng nơi vách nhà mồ xem có nút cơ quan không thì khám phá một đường hầm khá rộng hai người đi lọt. Chúng con định chui vào đường hầm thám hiểm bỗng ngửi thấy mùi hôi tanh từ đường hầm xông ra, chúng con lùi lại thì nghe tiếng reo hò.
– Có phòng đẹp lắm nhưng khóa cửa. Chúng con không định mở cửa mấy cái phòng trong vách hầm thì lại có tiếng la thất thanh: “Quái thú xuất hiện”. Chúng con đến chỗ có tiếng la thì thấy con cóc to bằng con trâu đang phun hơi độc. Chúng con vội chạy lại kéo dây báo động và chia nhau chiến đấu chống cóc nhưng dao kiếm chém vào cóc như chém sắt bật cả ra. May sao…
– May cái gì?
– May sao Khổng Minh xuất hiện…
– Cái gì, Khổng Minh ở đâu mà xuất hiện.
– Muôn tâu Khổng Minh xuất hiện võ nghệ cao cường đã đẩy lùi con cóc quái vật. Không tin xin Thánh thượng hỏi hai anh này thì rõ.
– Có đúng vậy không?
– Muôn tâu đúng vậy…
– Đỗ Dự người hãy xuống hầm mồ.
– Muôn tâu thần sẽ xuống bằng cửa chính chắc an toàn. Mình sẽ tấn công nhà mồ bằng hai mặt nếu thần mở được cửa dưới đất. Thần tin lần này Khổng Minh hết đường chạy trốn.
Đỗ Dự xá vua xong phóng đi, Tấn Võ Đế nhìn theo bóng Đỗ Dự lòng hoang mang vô cùng.
Đỗ Dự vừa đi khỏi thì một toán lính tới quỳ tâu :
– Muôn tâu Thánh thượng Khổng Minh lại xuất hiện, Khổng Minh từ nhà mồ chui ra đứng trên nóc nhà mồ tuyên bố, lần này ai vào nhà mồ bằng bất cứ đường nào cũng sẽ mang họa và Khổng Minh không cứu nữa, mắc nạn ráng chịu.
Tấn Võ Đế xách gươm đi về phía nhà mồ nhìn lên nóc nhà mồ thấy Khổng Minh mặc áo trắng chít khăn xanh đang cầm quạt lông phe phẩy trên nóc nhà mồ, dáng điệu thật ung dung, nhàn nhã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.