Bí Mật - Lạc Duệ

Chương 7


Đọc truyện Bí Mật – Lạc Duệ – Chương 7

La Thượng Thần thét đến chói tai, không phải vì hành động nguy hiểm của Hàn Vũ Thiên chỉ dùng một tay khống chế tay lái, cũng không phải vì tay kia của hắn mở cuqra xe làm gió mạnh không ngừng quất vào trong, mà là bởi vì động tác điều khiển từ ghế sau của Hàn Vũ Thiên!

Hắn thế nhưng đưa mình vòng vào trong ngực! Tựa như đang ôm mình!!

Hành vi này làm cho La Thượng Thần sợ tới mức  lông toàn thânđều dựng đứng lên. Đối với La Thượng Thần mà nói, có thiếu hụt trên thân thể là điều cậu cảm thấy tự ti nhất, nguyên nhân chủ yếu khiến cậu luôn bảo trì khoảng cách nhất định với người khác.

Thân thể này là đàn ông, cũng là phụ nữ. Cậu hiểu rõ ràng loại thân thể này không thể cho nữ nhân một gia đình đầy đủ, mà trong lòng lại càng không thể nào vì nam nhân dựng dục.

Bởi vậy cậu chưa từng có một người bạn gái, đối với những người khác thì luôn bảo trì khoảng cách. Sự cao ngạo và lãnh đạm của cậu đều chỉ để che dấu bí mật này. Cho nên, hiện tại tình thế phát triển làm cho cậu cảm thấy kinh ngạc cực độ, động tác thân mật như thế này…

“Không muốn chết thì câm ngay đi!” Hàn Vũ Thiên thấp giọng nói bên tai La Thượng Thần, hoàn toàn không chú ý tới hành động của mình làm cho toàn thân La Thượng Thần trở nên cứng ngắc.

A! Thật đáng sợ!! Cái kia.. Cái kia gió thổi thổi thổi thổi thổi đến… “Anh……Anh…”


“Im lặng, nắm chặt!” Hàn Vũ Thiên hoàn toàn không để ý tới La Thượng Thần, chỉ lo tính toán thời cơ nhảy xe.

“Anh… Chờ──── Được được, a────!!!” Còn muốn nói cho Hàn Vũ Thiên mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng nói còn chưa xong, tình huống lại không báo trước, bị Hàn Vũ Thiên thừa lúc quẹo một cái cấp tốc vào, thuận thế…… nhảy xe!!!

Bởi vì xe khá cao, hơn nữa cộng với lực của Hàn Vũ Thiên, bọn họ liền một mạch lăn vào bụi cỏ.

Cảm giác không quá thoải mái, nhất là cái trọng lực cùng tốc độ. Không biết có phải vì thân thể mình không ổn hay không, cảm giác sau khi đã dừng lại vẫn là có điểm chưa dứt… Cảm giác khó chịu làm cho La Thượng Thần nhịn không được liền nho nhỏ rên rỉ. “Ôi…”

“Hư…” Che miệng La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên cẩn thận nghe tiếng nổ mạnh xôn xao ở phía sau.

Đợi tiếng ồn chấm dứt, tiếng xe xa dần trong khoảng trời đêm, Hàn Vũ Thiên đứng dậy.

Xem ra bọn họ nhìn thấy xe hủy người chết không phản ứng gì nhiều lắm, nếu không phải sát thủ cũng không để ý. Tốt lắm, mặc kệ là thế nào, chờ tao trở về sẽ tìm chúng mày tính toán, mà hiện tại… Xem ra trợ lý đặc biệt của mình tình trạng không tốt lắm.

“Đứng lên, tỉnh dậy.” Hàn Vũ Thiên kéo La Thượng Thần lên, vỗ vỗ khuôn mặt thất thần của cậu, hơi hơi lay động ổn định thân thể.

“Hiện…” Thanh tỉnh chút, nhưng vẫn là La Thượng Thần hỗn loạn hoàn toàn muốn làm rõ tình trạng hiện tại.

“Không có việc gì, nhưng nếu cậu không muốn đêm nay ngủ đây thì mau lập tức thanh tỉnh cho tôi.”

“A, vâng, tôi tỉnh rồi.” Lắc lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh lại một chút. Vô duyên, ai lại muốn ngủ nơi này chứ!! Nhưng… vùng hoang vu như vậy, có thể ngủ thế nào!? Chẳng lẽ… phải đi về sao?? Tha tôi đi!!

La Thượng Thần nhìn nam nhân trước mắt, muốn hỏi nhiều vấn đề lắm nhưng có hỏi hắn cũng không trả lời, ngẫm lại vẫn là quên đi.


“Đi.” Kéo La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên cái gì cũng không nói liền đi đến phía trước.

Đi theo người đằng trước, La Thượng Thần ý nghĩ cũng không nhàn nhạ. Tất cả những việc này… nam nhân này vừa rồi biết chắc chắn là phải nhảy xe, lại còn giống như đã quen thuộc địa hình vùng này… Vừa nãy còn không do dự tiến vào một cái hang núi, một chỗ sâu đến cực điểm ngay cả buổi sáng cũng không lo bị phát hiện, huống chi là bây giờ tối đến ngay cả năm ngón tay còn không thấy?

“Tất cả mọi việc này đều nằm trong sự tính toán của anh sao, sếp Hàn?” Mệt, tôi lúc nãy còn giống như cái đứa ngốc sợ chết.

“……”

Không phản ứng sao? Miệng anh thật đúng là con mẹ nó ngậm chặt như hến a! Tốt lắm, ông đây tiếp tục nói!

“Đầu tiên là nhảy xe, tiếp đến là đi như ở nhà mình, còn có chút thoải mái tự tại…” anh con mẹ nó còn tưởng rằng ông đây đang nói nhảm a?

“……”

Vẫn không phản ứng? Vậy! Ông lại nói tiếp!


“Hang động này… Tại sao lại tới đây? Còn nữa, hang động này đâu phải độc quyền là của anh, Mr. Rabbit.”

Hàn Vũ Thiên đi ở đằng trước dường như cuối cùng cũng nghe được lời nói của La Thượng Thần, cúi đầu cười cười. “Thật đúng là không thể tưởng tượng được a…”

Cái gì ‘thật đúng là không thể tưởng tượng được’?? Không cần xem thường ông đây!! La Thượng Thần cảm thấy chính mình cư nhiên đang bị tên thảo nhân đáng ghét này coi thường, đang muốn phát tác, Hàn Vũ Thiên chợt dừng lại..

“Sao…?” Đột nhiên dừng lại làm gì a!?

“Cậu nói đúng, nơi này thật sự là hang động của tôi.” Hàn Vũ Thiên trả lời có ý cười, hắn thật sự đối với La Thượng Thần cảm thấy hứng thú.

Cười cái rắm a!! Cơ mà… Hang động của anh? Thật đúng là bị tôi nói trúng!? Đến rồi sao!? Ở đâu? La Thượng Thần nheo nheo mắt. Ưm, ứm? Đó là…

Bên trong tối đen, loáng thoáng nhìn rừng cây dần biến mất, ở bên trong… Là một ngôi nhà gỗ nhỏ!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.