Bí Mật - Lạc Duệ

Chương 15


Đọc truyện Bí Mật – Lạc Duệ – Chương 15

Trong lòng có một cỗ rung động khó hiểu khiến cậu cảm thấy phức tạp, nhất là lúc đối mặt với Hàn Vũ Thiên, nơi đó rung động đến mãnh liệt làm cho cậu sợ hãi, mặc dù sợ hãi nhưng lại có một cảm giác khó hiểu… là hưng phấn!?

“Vì sao… lại hôn tôi?” Chần chừ hồi lâu, La Thượng Thần cuối cùng cũng cố lấy dũng khí hỏi Hàn Vũ Thiên, nhưng có chút không được tự nhiên.

Nghe thấy vậy, Hàn Vũ Thiên cười khẽ, không đáp mà hỏi lại. “Vậy… cậu ghét tôi hôn cậu sao?”

“… Vâng, sếp Hàn. Ngài có hành vi như vậy làm cho thuộc hạ cảm thấy rất rất rất phức tạp.” Buộc chính mình bỏ qua cảm giác rung động kia, nhưng sau khi trả lời lại có một thứ cảm giác mất mát trỗi dậy.

“Nói dối.” Hàn Vũ Thiên cười khẽ phản bác cậu.

“Không… Tôi nói thật…” Hàn Vũ Thiên nhẹ nhàng phản bác lại làm chân tay La Thượng Thần có chút luống cuống, trong lòng mình đang bối rối rung động không biết từ đâu mà đến? Vì sao khi nghe hắn phản bác lại cảm thấy… vui vẻ!?

La Thượng Thần kiềm chế cái hoang mang bên trong, mãi cho tới lúc Hàn Vũ Thuên nhẹ tay vuốt lên mặt cậu mới giật mình nhận ra mình đang ngây ngẩn bị hắn ôm vào ngực. “Xin hãy buông ra! Tổng giám đốc Hàn!”


“Buông ra, cậu sẽ không biết được… đáp án cậu muốn biết rồi.” Hàn Vũ Thiên trên mặt vẫn cười khẽ, dường như nét tà mị đó đnag mê hoặc kẻ phàm nhân. “Trả lời tôi, Thượng Thần. Đừng lừa gạt tôi… Lại càng không nên tự lừa gạt chính mình!”

“Buông ra! Tôi…” Không dám nhìn vào mắt Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần nghiêng đầu một bên, không chỉ muốn tránh khỏi bị truy vấn, mà còn muốn trốn tránh nỗi lòng mình.

Nhưng ánh mắt bối rối của La Thượng Thần không tránh khỏi ánh mắt của Hàn Vũ Thiên, đầu nghiêng qua một bên cũng bị Hàn Vũ Thiên kéo trở về.

“Nhìn tôi trả lời. Đừng trốn tránh, được không?” Hàn Vũ Thiên nhẹ giọng hướng dẫn La Thượng Thần, nhưng khí lực một chút cũng không chịu thả lỏng, giữ lấy mặt La Thượng Thần buộc cậu nhìn thẳng vào mình.

“Tôi thật sự thấy vậy… Ưm!?” Ngăn lại lời cự tuyệt còn chưa nói xong của La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên lại hôn lên đôi môi của cậu.

Mà lần này hôn, dường như đang tinh tế thưởng thức nhẹ nhàng tình cảm, mút vào, dây dưa lưỡi với nhau, ngay cả cánh môi cũng không muốn buông ra. Hàn Vũ Thiên lúc thì liếm hôn, khi thì khẽ cắn, hôn đến lúc La Thượng Thần không chỉ toàn thân tê dại mà còn không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy.

“Vẫn chán ghét sao? Phản ứng của cậu có vẻ thành thực hơn so với lời cậu nói. Không cần phải phản đối, cậu rõ ràng là cũng có cảm giác.” Chóp mũi nhẹ nhàng ma sát bên tai, Hàn Vũ Thiên làm những hành động thân mật với La Thượng Thần, thân mật giống như một cặp tình nhân.

“Không… Chúng ta không thể như vậy… Tôi là đàn ông, anh sao có thể hôn tôi?” Cho dù bị hôn có chút hoảng hốt, nhưng La Thượng Thần vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Cái này không quan trọng. Thích cậu, chỉ muốn hôn cậu.” Thật không biết cậu ta kiên trì cái gì, Hàn Vũ Thiên cảm thấy một chút thất bại, cuối cùng quyết định ‘đánh trực diện’! Bằng không mãi mãi cũng chỉ dậm chân tại chỗ.

“Chuyện này rất quan trọng… A, a? Anh anh anh anh nói cái gì?!” Thật không ngờ Hàn Vũ Thiên trả lời đúng là như thế, La Thượng Thần bị hoảng sợ đến mức tim đập mạnh. Thích!? Hàn Vũ Thiên đối với mình…!?


“Cậu lthì sao? Thượng Thần? Ghét cảm giác cùng một chỗ với tôi sao?” Chậm rãi ghì chặt cánh tay, ôm chặt người trong lòng, làm cho cậu càng gần mình. Hàn Vũ Thiên vừa hỏi vừa hôn lên tai La Thượng Thần.

“Buông ra… Tôi không thích anh! Càng ghét cùng một chỗ với anh hơn!” Không quen hành động thân mật, La Thượng Thần thanh âm có chút run khe khẽ. Rõ ràng là lời cự tuyệt không có sức thuyết phục, ngược lại có loại cảm giác như làm nũng.

“Như vậy, tim của cậu… vì sao lại đập nhanh như thế?” Hàn Vũ Thiên nhìn La Thượng Thần, một tay xoa ngực trái của cậu, cảm thụ nhịp tim và hỏi.

“Tôi…” Thân thể của mình rõ ràng như vậy, dù cho Hàn Vũ Thiên không hỏi cậu cũng biết tim mình đang đập kịch liệt. Nhất là lúc Hàn Vũ Thiên nói ra hai chữ “thích cậu”, thì trong lòng có một cỗ xôn xao mãnh liệt đến nỗi không thể trấn áp, như có cảm giác cái gì đó đang từ từ sinh ra.

“Ngẫm lại đi, cậu thật sự chán ghét tôi sao?” Thấy La Thượng Thần có chút dao động, Hàn Vũ Thiên dùng âm thanh trầm thấp đến mê người tiếp tục hướng dẫn, hôn lên mặt cậu.

“…” Mình, thật sự chán ghét Hàn Vũ Thiên sao? Chẳng lẽ mình thật sự thích hắn!? Không biết, thật sự không biết! Nhưng hành vi của hắn bây giờ làm cho mình cảm thấy ấm áp và một thứ gì đó nhói nhè nhẹ trong lòng.

Từ lúc mẹ mất tới nay cậu cũng không có người nào ôm ấp, che chở. Sự xa cách với mọi người của mình tuy để bảo vệ bản thân nhưng cũng là làm cho mình cảm thấy cô độc. Hàn Vũ Thiên cường thế, hành vi không rõ ràng, khiến mình thấy phức tạp, nhưng cũng có một tia vui sướng…

Cho dù kiềm chế cảm xúc của mình nhưng vẫn bị hắn hấp dẩn.


“Thượng Thần… chấp nhận tôi, đừng cự tuyệt có được không… Thượng Thần” Hàn Vũ Thiên vừa hôn vừa gọi tên La Thượng Thần. “Đừng cự tuyệt tôi… Trở thành người của tôi…”

“… Tôi… Tôi không biết…” La Thượng Thần hiện tại căn bản không biết suy nghĩ của mình rốt cuộc là gì. ‘Chán ghét’, ‘thích’, ‘không thích’, Hàn Vũ Thiên lại còn nói “chấp nhận”, “trở thành người của hắn”… Suy nghĩ giống như bị đảo lộn, làm cho cậu cảm thấy hoang mang bối rối.

“… Ai~” Hàn Vũ Thiên khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ cười cười, khẽ hôn lên trán La Thượng Thần rồi buông ra.

Nhìn Hàn Vũ Thiên một mình mở cửa rời đi, La Thượng Thần vẫn ngồi yên một chỗ, cuộc đối thoại vừa rồi làm cậu lâm vào mê võng… Giữ khoảng cách với mọi người, chưa từng có nói tới chuyện yêu đương, một đoạn thình lình xảy ra kia… Làm cậu cực kỳ phức tạp….

Chính mình đối với Hàn Vũ Thiên…?

… Có lẽ, mình hẳn là nên… suy nghĩ kỹ càng lại đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.