Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 8: Thiếu nữ áo đen (1)
Al-fine, đảo Luren.
Lâu đài của gia tộc Crympt nằm cách không xa nhà thờ Claude ở trung tâm thành phố. Cha đẻ của công trình mang tính biểu tượng gia tộc này là kiến trúc sư thiên tài Tossernoh. Toà lâu đài đã bốn trăm năm tuổi này là kiệt tác của sự phối trộn hài hoà giữa mặt phẳng tổng quan và không gian lập thể bằng một cảm quan kiến trúc độc đáo. Sự công phu tỉ mỉ thể hiện ở mọi góc nhỏ của toà lâu đài. Dù xây từ rất lâu và đã trải qua nhiều lần gia cố trùng tu, công trình lịch sử này được các thế hệ của Crympt gìn giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ. Đặc biệt là khu vườn có không gian bày trí vô cùng cầu kì, không chỉ được ngưỡng mộ ở trong nước mà còn khiến những gia đình quý tộc các nước xung quanh phải trầm trồ. Cứ mỗi tháng một lần, khu vườn lại đón tiếp các quý tộc, các nhân vật giới thượng lưu, mở ra buổi tiệc xa hoa và nhất là những cơ hội kết thân đầy hứa hẹn. Miku là con gái chủ nhân hiện tại của Crympt, một trong những gia tộc có công lập quốc và cho đến giờ vẫn là dòng dõi cao quý bậc nhất Al-fine.
Trưa qua đi yên ắng. Miku vừa trở về sau buổi nguyện ban sáng, đang ở trong khu vườn xinh đẹp của nhà Crympt dùng trà chiều.
“Miku! Miku!”
Bên bàn trà, cô chủ nhỏ của Crympt còn đang mải mê với cuốn sách mới, nghe thấy tên mình thì ngẩng lên nhìn.
“Miku! Thì ra chị ở đây!”
“Sao phải hốt hoảng thế, Rin? À thì ra…! Ha ha.”
Nhìn thấy Rin đang cuống cuồng chạy tới, Miku không nhịn được mà bật cười.
“Quá đáng lắm, Miku ấy~! Quá đáng…”
Rin phồng má, tự ái ngoảnh mặt đi. Thiên thần có lẽ đang dỗi vì nghĩ Miku đang cười mình. “Hợp lắm mà. Công chúa điện hạ?”
“
!”
Công chúa điện hạ. Bộ cánh cầu kì này còn có thể là gì khác đây. Rin đội vương miệng khảm kim cương ngọc trai, váy hồng chấm đất dài thướt tha, những cánh hồng phấn thoạt trông như bay bay trên tà vải. Một lượt phấn trắng, một lớp son nhạt, tóc vàng gợn sóng. Đúng là nguyên mẫu một công chúa xinh đẹp điển hình trong truyện cổ tích bước ra đời thực. “Tiểu thư Rin~~! Người đang ở đâu? Chúng ta còn chưa trang điểm xong mà.”
Từ phía trong, tiếng ai đó đang tìm Rin vọng tới. Người đang gọi Rin là Lily, cô hầu gái chăm lo chuyện may vá trong lâu đài. Đúng hơn thì, ai sẽ mặc gì, mặc thế nào là cô ấy “toàn quyền”. Chiếc váy xoè kiểu công chúa mà Rin đang mặc cũng là một tác phẩm của Lily. Tiếng Lily nghe đã gần hơn.
Mình sẽ bị cô ấy tóm cổ mất…
Rin mau lẹ trốn xuống dưới chiếc bàn Miku đang ngồi. Khoảng trống dưới bàn vừa vặn đủ cho cô.
“Huyên náo thật đấy… Sao thế Lily?”
“A, cô chủ Miku. Tiểu thư Rin không ở chỗ người sao? Đang trong lúc tạo hình mà tiểu thư lại chạy đi đâu mất.”
“Hai người vui vẻ nhỉ. Phải rồi, vừa nãy Rin còn cùng em uống trà, có lẽ cô ấy đã về phòng rồi.”
“Chắc là vậy rồi!… Làm phiền cô chủ. Tiểu thư Rin
”
Lily hăm hở chạy lại vào trong lâu đài, đôi mắt xếch màu xanh dương sáng lên sắc sảo.
“… Cô ấy đi chưa?”
Rin vẫn trốn bên trong, hơi hé khăn trải bàn lên, dáo dác nhìn ra ngoài. Thiên thần vừa bị Lily xoay như chong chóng từ sáng đến giờ.
“Chị ấy đi rồi. Nhưng chắc vẫn đang tìm em trông ấy đấy.”
Nhớ lại vẻ hớn hở khi nãy của Lily, Rin tủm tỉm rồi lại gục đầu xuống ngao ngán.
“Ôi. Để tôi thở một chút đi mà. Hôm nay cũng thế, đã là bộ thứ hai rồi đấy.”
Lily là người phụ trách may vá trong lâu đài. Tức là người lo việc quần áo cho tất cả mọi người, không trừ một ai. Khếu thẩm mĩ trời sinh cộng với đôi tay khéo léo của Lily, xét về khả năng có thể nói không ai sánh bằng. Duy có một thói xấu duy nhất là nghiện việc. Một khi tìm được “nàng thơ” định mệnh, cô ấy sẽ sa đà vào đam mê may vá bất tận của mình. Giờ thì Lily đang mê mải với bộ sưu tập mà Rin chính là nguồn cảm hứng mới – đệ nhất bảo bối cô thợ may mới khai quật được vài hôm trước.
Chủ đề của lần này là váy công chúa (có vẻ vậy). Chỉ mỗi việc mặc vào, ngắm nghía , cởi ra rồi lại mặc vào bộ khác mà đã mất hơn nửa ngày. Trong lúc trang điểm, Rin thừa lúc Lily đi lấy thêm mascara mà chuồn thẳng.
Quả bom mang tên Lily đã được kích hoạt ngay hôm Miku đưa Rin về, cảnh rượt đuổi giữa hai bọn họ cũng sớm trở thành quen mắt. Rin chính là “viên kim cương dạng thô”. Một khi được cắt gọt mài dũa sẽ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc mọi ánh nhìn (theo lời của Lily).
Người thường không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào thiên thần. Đó là vì thiên thần cố tình giấu đi hình dạng, giọng nói của mình trước con người. Thực tế thiên thần tuy có thể tuỳ ý hiện hình, nhưng theo thánh quy họ tuyệt đối không được có bất cứ tiếp xúc nào với con người. Dù Rin có bị thương và mất hết thánh khí thì vẫn có thể giấu mình vô hình trước con người. Trước khi vào ở trong lâu đài, Miku đã khuyên nếu như vậy thì sẽ có nhiều bất tiện nên Rin đã bỏ phép ẩn thân.
Miku cũng dựng cho Rin một thân phận giả, rằng Rin là một quý tộc tự do người Faure, thích đi ngao du đây đó, khi đến Al-fine thì tình cờ gặp Miku, hai người thấy hợp nhau, Rin vì lời mời khó có thể khước từ của Miku nên đã đến làm khách tại Crympt. Cụm từ quý tộc tự do ngầm ám chỉ những kẻ xuất thân cao sang nhưng cử chỉ phong thái không chỉn chu đúng đắn như cách người ta vẫn nghĩ về một quý tộc, xét cho cùng là hợp lí nhất cho thân phận giả của Rin. Việc tiếp theo phải tính đến tất nhiên là một bộ quần áo giống của con người, và đôi cánh cũng phải được giấu đi.
“Em không còn bị đau nữa này. Nhưng phải chơi với Lily còn mệt hơn.”
“Vậy tốt rồi. Tôi thì rất háo hức để xem em sẽ mặc gì mỗi ngày đấy.”
“Làm thiên thần chỉ có một bộ lễ phục nên cũng chẳng bao giờ phải nghĩ đến chuyện mặc gì.”
“… Rin mặc lễ phục rất đẹp, còn duyên dáng nữa.”
“A!… Thật sao?…”
Rin bình thường chẳng mấy để ý đến vẻ ngoài, nhưng khi được Miku khen thì hãnh diện ra mặt. Thiên thần làm bộ vuốt vuốt tóc mái để người kia không thấy mình đang đỏ mặt.
“Rin, em đáng yêu thật.”
“Hả… Làm gì có.”
“Không thích sao? Em mặc bộ này đáng yêu thật mà.”
“Ghét thì cũng… không phải…”
Rin ấp úng. Mình làm em ấy giận rồi sao. Không lẽ la…
“Rin nói chuyện không giống con gái nhỉ. Nhưng nhìn bề ngoài rõ ràng là một cô gái mà. Hay… em là con trai?”
Thiên thần ngay lập tức phun ra ngụm trà vừa uống.
“Lạy chúa! Em không sao chứ?!”
Miku vỗ vỗ lên lưng Rin đang ho sặc sụa. Cô đã không nghĩ thiên thần cũng có thể bị sặc trà.
“Ha ha… Miku đang nói thật hay đùa vậy.”
Tôi không hài hước vậy đâu.”
“Ừm… Mà cũng như nhau cả thôi. Thiên thần không giống con người, chúng tôi không rạch ròi về giới tính, mặc dù hình dáng bên ngoài cũng phân biệt ra nam và nữ. Nhưng mà tôi trông thế này cũng đâu giống con trai đâu?”
“À thế thì Rin chắc là con gái rồi.
“Ừ. Chắc là vậy đi. Hình dáng thế nào thì cũng có gì khác đâu.”
Nghiêng nghiêng đầu, thiên thần trầm ngâm không biết nên giải thích thế nào cho Miku dễ hiểu, hai tay mỗi bên nắm chặt một chiếc bánh nướng. Miku đã tự làm bánh điểm tâm dùng kèm với trà. Bánh lần này cô đặc biệt ưng ý nên đã định sẽ đem cho ả mẹ nữa. Tự tin lên Miku, lần này nhất định mẹ sẽ thích mà…
Đến khi nhìn xuống đĩa bánh, cô gái nhỏ khựng lại, bao háo hức như vỡ tung như bong bóng xà phòng. “Rin. Bánh nướng, làm thế nào mà…? Tôi nhớ đã cho mâm xôi mới hái sáng nay vào bánh mà?!”
Miku mỗi ngày đều tự làm điểm tâm cho tiệc trà chiều. Bánh rất ngon, được cả bếp trưởng trong lâu đài khen ngợi.
“Ừ, ngon tuyệt luôn!!”
Rin phồng má nhét một miếng bánh mứt mâm xôi lớn vào miệng, cười vô tội. Chỉ nụ cười vô tư lự ấy thôi cũng đủ khiến Miku quên hẳn tai nạn nhỏ khi nãy. Rin có một sức hút rất đặc biệt.
Không phải vì cô là một thiên thần. Gương mặt cười rạng rỡ của Rin giống như ánh mặt trời, có thể đem lại niềm vui cho mọi vật được nguồn sáng ấy soi rọi. Chỉ bằng những điều rất đỗi nhỏ nhặt từ Rin, Miku cảm thấy được tẩy sạch khỏi những bất an sầu muộn trong lòng.
Giống như “cái tôi yếu đuối” được xoa dịu vỗ về. Một sự nhiệm màu khó để diễn đạt đầy đủ bằng lời.
– “Công chúa điện hạ”, một quý cô không bao giờ cầm bánh bằng tay không, cũng không phồng mang trợn má như vậy, không duyên dáng gì hết.
Miku đôi khi cũng rất biết hài hước. Quả nhiên, vừa bị nói vậy, thiên thần ngay lập tức phản bác, rồi mắc nghẹn (hoàn toàn là hậu quả tất yếu) khiến Miku vừa hoảng vừa buồn cười.
Với Miku, Rin giống như một cô em gái mà cũng có khi là một cậu em trai. Dẫu thế nào đều đáng yêu. Điểm tâm ngày mai, hay là sẽ chọn bánh táo mà Rin thích nhất nhỉ…
Rin đã nói với Miku rằng các thiên thần thích ăn nhất là táo. Bánh táo lần trước đem cho Rin, thiên thần tròn mắt hăm hở nhìn qua một lượt rồi loáng cái một mình ăn hết. Khi ấy nhìn Rin, Miku thấy lại cảm giác vui vẻ đã từ lâu cô quên mất, nụ cười đến rất tự nhiên. Cô nhớ ngày trước mẹ thường làm bánh táo, nhớ những khuôn mặt hạnh phúc của mẹ, nhớ dáng vẻ ăn bánh ngon lành của cha.
Trên trời ở phía xa xuất hiện một mảng xám xịt. Mây trời nặng trịch, báo hiệu cơn mưa dông.