Bí Mật Giao Ước Bóng Tối

Chương 4: Trái táo (2)


Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 4: Trái táo (2)

Vườn địa đàng Geriesel nằm ở phía Tây đại thánh điện Grandiose, cách khoảng ba mươi phút bay.
Chỗ này cỏ xanh và hoa rực rỡ ngày này qua tháng khác. Một đài phun khổng lồ ở trung tâm đem nước chảy tới mọi ngóc ngách. Rin vắt vẻo trên một cây táo cạnh đài phun nước tận hưởng giấc ngủ trưa muộn. Một giấc ngủ thật xa xỉ nhưng với Rin chẳng có lí do gì để không lãng phí thời gian trong một chiều nắng ấm thế này.
“Ngủ vậy không sợ ngã hả?”
Tiếng nói dội xuống từ bên trên khiến Rin giật bắn.
“Oái!”
Quá bất ngờ, Rin thiếu chút nữa đã rơi xuống dưới mà chẳng kịp mở cánh nếu không có Kaito tóm lấy tay giữ lại.
“Có sao không?”
“K-Kaito! Cám ơn anh nhé, may mà không ngã.”
“Em… vẫn nhanh mồm nhanh miệng thât.”

Hãy còn ngái ngủ, Rin cười ngây ngốc rồi dùng cánh bay lên ngồi trở lại trên cành cây.
“Thì… Kaito vẫn là Kaito đấy thôi.”
“Tổng lãnh thiên thần Kaito chứ? Chẳng có thiên thần cấp dưới nào dám gọi tuỳ tiện như em đâu.”
“Dạ. Em đã được học với đồng sự phải yêu thương chân thành, nhất là xưng hô tốt nhất hãy thoải mái không nên cứng nhắc mà.”
“…”
Theo lệ, các thiên thần thường thực hiện nhiệm vụ theo cặp. “Cặp đồng hành” chính là hai thiên thần không cùng cấp bậc, thiên thần cấp cao hơn sẽ chỉ bảo và giúp đỡ cho đồng sự trẻ hơn của mình. Đổi lại, thiên thần cấp thấp hơn phải tôn trọng và tuân theo mọi mệnh lệnh của thượng cấp. Tại một nơi phân hoá sâu sắc như Thiên đường, dựa theo lời răn của Thượng đế “Mỗi hành động là viên đá xây dựng lên niềm tin không gì lay chuyển”, những luật lệ tương tự như vậy được đặt ra.
Rin tất nhiên đã sẵn tính phóng khoáng và tinh quái, chẳng bao giờ để trong đầu những lề thói phức tạp chốn Thiên đường. Những phẩm chất mang tính bản năng của thiên thần từ lúc sinh ra ít khi thay đổi, nhưng có thể ương ngạch và bất kham như Rin thì rất hiếm gặp.
Kaito chẳng nghĩ ngợi mà mỉm cười, anh nhớ tới kẻ đã dạy cho cô bé những điều ấy, gã bạn cũ có đôi mắt xanh lá sôi nổi và ấm áp.
“Thế hội nghị các tổng lãnh thiên thần xong rồi ạ?”
Rin hái lấy hai trái táo mọng đỏ, vừa nhai táo vừa hỏi, thuận tay đưa cho Kaito quả còn lại.
“Như mọi khi. Hội họp, đến phát chán.” Miệng vẫn nhai táo, Kaito trả lời.
“Ừm.”
Táo chín vị ngọt vừa vặn, cắn một miếng lớn mới thật đã.
“Kaito, thế giới con người cũng hay lắm.”
Ba tuần vừa rồi ở Nhân giói là chuyến tập huấn dành cho các thiên thần trẻ như Rin. Chuyến tập huấn cuối cùng với tư cách một thiên thần tập sự đã kết thúc mà không có bất kì trở ngại nào, Rin trở về Thiên đường và chính thức thành một thiên thần.

“Ở dưới đó, đồ ăn ngon nhiều vô kể. Rồi quần áo mà mọi người mặc thì đến kì cucj~, còn nữa…”
“Có những chuyện ấy sao… Từ hôm nay em đã là thiên thần rồi à?”
“Vâng. Một thiên thần hẳn hoi luôn ấy!”
“Ừm, hẳn hoi mà vẫn bắng nhắng thế này thì xem ra…”
“Hả… Kaito là đồ xấu xa. Trả lại táo đây!”
“Sao vậy được. Táo này của cây, là em tự ý…”
“Aa, biết rồi, biết rồi. Thật là!”
Rin ngắt lời Kaito, ương bướng quay mặt đi.
Tổng lãnh thiên thần tự hỏi, không phải chính mình mới nên nổi giận sao?”
“Khụ khụ. E hèm. Dẫu sao… Chúc mừng em đã thăng cấp.”
“!”

Rin quay ngoắt lại vừa lúc bắt kịp khuôn mặt vốn chỉ quen cau có đang cố giãn ra một cách vụng về.
“Cám ơn anh, Kaito! Từ bây giờ em sẽ phải cố gắng hết mình đấy nhỉ.”
Cô nhe răng cười, vừa tinh quái vừa hồn nhiên. Cũng đã sớm quên hết mọi tự ái khi nãy, Rin khấp khởi nghĩ về công việc trong vai trò mới của mình.
Bất cứ lúc nào có Rin, mọi chuyện đáng ra phải là thế lại lộn xộn hết cả. Giống như nụ cười hiếm hoi như vàng trong cát sông kia của Kaito, hẳn là ngoài Rin chưa có thiên thần nào từng may mắn được bắt gặp. Kaito là một kẻ cứng nhắc, dù là chuyện gì đều điềm đạm đến lạnh lùng, với việc kết giao cùng ai đó cũng hoàn toàn không hứng thú. Trong vài chục năm nay, kể từ khi có thiếu nữ kia bên cạnh, kẻ lãnh đạm ấy đã từng chút từng chút một đón nhận những điều xa lạ mới mẻ từ cô.
Sự chân thành phóng khoáng của cô gái đã đem đến cho Kaito- kẻ vẫn luôn xa cách với xung quanh, luôn chỉ biết có sứ mệnh và chức trách- những sự dễ chịu nho nhỏ mà đáng giá.
“Nhưng đừng rơi từ trên cây xuống một lần nữa vì cố quá đấy. Anh không tin sẽ kiếm thêm ra được một thiên thần có cánh nào lại từ trên cây ngã xuống được đâu.”
Đôi cánh trắng bung rộng sau lưng Kaito, mang anh hoà vào bầu trời.
Kaito nhẩm tính giờ trà chiều cũng gần tới, có thể nhân đó làm tiệc kỉ niệm thăng cáp cho Rin, cô đồng sự đang nhặng xị càu nhàu đuổi theo phía sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.