Đọc truyện Bí Mật Giao Ước Bóng Tối – Chương 25: Luật của Thượng đế
Những cột lửa bốc cao ngút. Vô vàn những chiếc lông vũ bay giữa trời. Lửa đỏ rực giữa cảnh đơn sắc trắng và đen. Vùng đất thánh bị lửa địa ngục thiêu rụi xám đen lại, khói mù mịt. Cổng Thiên đường đã bị phá, đội quân ác quỷ hung hăng tiến vào bên trong, mục đích duy nhất của chúng là phải chiếm được Al-fine và cây sinh mệnh.
Thượng đế toàn năng nhưng Người không thể trực tiếp đem sức mạnh đó chống lại quỷ dữ. Người phải thể hiện quyền năng thông qua các nhân danh, chính là thiên thần, những sinh mệnh hình thành từ gian phòng sáng tạo của Người. Trước cuộc tiến công ồ ạt của đội quân ác quỷ, Thượng đế chỉ có thể phó thác cho những đứa con của Người. Sự tồn vong của Thiên đường giờ nằm trong tay chúng tôi.
Tôi run rẩy cố sức bay tới nơi các đồng hữu của mình đang vật lộn trong lửa. Ngọn lưat tạo ra từ sức mạnh hung ác bùng cháy dữ dội ngay giữa vùng đất của Thượng đế.
“Aaaa.”
Một viên đạn sượt qua cánh trái của tôi. Lần đầu tiên bị thương bởi sức mạnh bóng tối, đau đến thấu xương tuỷ. Tất cả sẽ chết. Tất cả chúng tôi sẽ phải chết. Thật kinh khủng. Tôi phải trốn khỏi nơi này!
Một quả cầu lửa khổng lồ lao tới nhắm thẳng vào tôi. Tôi kinh hãi nín thở. Vậy là hết…!
Nhắm chặt mắt, tôi chờ đợi cái chết đau đớn ập đến, nhưng không có gì cả. Tôi căng thẳng mở mắt nhìn.
“Kaito, không sao chứ.”
Một đôi cánh trắng to lớn đang bao lấy tôi. Cây rìu lớn màu trắng vung một vòng tròn làm tan biến ngọn lửa cùng những ác quỷ nằm trong xung lực của nó.
“Tổng lãnh Leon, con…”
“Tỉnh táo lên. Không được lơ là.”
“Nhưng…”
Tôi là một thiên thần học việc chưa một lần thực chiến. Tổng lãnh là chiến thần dày dạn kinh nghiệm, thống lĩnh đạo binh số bảy – đội quân Thiên đường tinh nhuệ nhất. So với ngài tôi chỉ là một con tốt thấp kém. Tôi không thích chuyện chém giết, lại càng chẳng mạnh mẽ gì. Thậm chí còn là một tên học việc thành tích tệ hại.
“Không được chạy.”
“Nhưng…”
“Có chạy trốn cũng chẳng còn chỗ nào cho chúng ta đâu. Nếu không liều mạng bảo vệ Al-fine, cả thiên thần và con người sẽ tuyệt vong.”
“Con chỉ là một tên tệ hại. Nếu lúc nãy không có tổng lãnh… Một tên kém cỏi vô dụng như con thì…”
Chát!
Lãnh một cái tát như trời giáng, tôi loạng choạng. Mùi máu nồng trong miệng. Nước mắt trào ra, chảy xuống bên má nóng ran. Leon túm lấy vai tôi.”
“Mau nói lại coi. Ai là kẻ kém cỏi. Nói coi ngươi là kẻ kém cỏi hay là học trò của ta.”
“Lúc nào con cũng chỉ là đứa thua kém… Kẻ đang run lẩy bẩy vì nhìn thấy cảnh chém giết, thứ vô dụng như vậy có thể chiến đấu bảo vệ Thiên đường sao?”
“Ngu dôt! Không được coi thường bản thân.”
“…!!”
“Con là một tên mềm yếu, một đứa học trò không ra gì. Nhưng…”
Lửa và ác quỷ vẫn bủa vây quanh chúng tôi. Tông lãnh không chút lơ là tiêu diệt gọn ghẽ bất cứ kẻ nào tiếp cận.
“Con hiểu thứ gì là quan trọng nhất. Rồi con sẽ ngay càng mạnh mẽ hơn.”
“Thứ quan trọng nhất.”
“Thứ làm nên sức mạnh không nhất thiết là ý chí hay sự hiếu chiến… mà là yêu thương đấy.”
“Tình yêu thương sao ạ…”
“Nếu không biết yêu thương, con chẳng thể bảo vệ bất cứ ai.”
“Leon! Ta tiến hành thôi. Nơi này sắp thất thủ rồi. Al-fine… phải bỏ lại thôi.”
Một thiên thần có mái tóc dài vàng óng và đôi cánh tuyệt đẹp bay tới chỗ Leon nói.
Bỏ Al-fine nghĩa là sao?
“Bỏ ư… Phải làm đên mức đó sao?”
“Nơi này đã bị vấy bẩn. Đội quân của quỷ đang tập hợp ở Al-fine sẽ cùng bị đầy xuống trần. Tự ta sẽ thực hiện, ngươi và các tổng lãnh hãy cản chân ác quỷ, đưa các thiên thần cấp thấp đi lánh nạn.”
“Rõ.”
Thiên thần tóc vàng chỉ nói vậy rồi bay đi.
“Tổng lãnh Leon.”
“Đã nghe rồi chứ. Mau tìm các thiên thần khác rồi cùng đi trốn. Mới chỉ là tên tập sự mà dám ở đây khua tay múa chân.”
“Tổng lãnh… Người sẽ ổn chứ, người sau đó cũng sẽ lánh đi chứ.?”
“Tên nhóc này, không cần bận tâm. Ta sẽ tự lo liệu… Cẩn thận, Kaito.”
Tiếng hét vừa dứt, màu trắng bao trùm không gian. Là những chiếc lông vũ của Leon. Quả cầu lửa kia bay tới với tốc độ khủng khiếp. Thiên thần không thể chết, dù có bị đạn găm vào tim, dù có mất hết tay chân… nhưng…”
“Tổng lãnh.”
“Không sao. Con phải tin vào bản thân, phải tin mình mạnh mẽ, Kaito…”
Đôi cánh của Leon xơ xác. Là đôi cánh của tổng lãnh, chính là đôi cánh của tổng lãnh đã chắn trước tôi nên mới, nên mới…
Nụ cười vẫn nguyên vẹn trên môi, cơ thể người toả ra ánh sáng chói loà rồi tan biến như một cơn gió. Chỉ còn lại ngàn vạn những chiếc lông vũ trắng muốt bung toả từ đôi cánh đã bảo vệ tôi khỏi phát bắn ấy.
“Kaito…! Kaito!”
Tâm trí tôi còn lang thang còn lang thang trong miền kí ức bất chợt bị kéo lại. Quá khứ xa xôi tưởng là khó quên vậy mà đã mờ nhạt dần từ lúc nào. Giấc mơ khi còn là một tập sự, tôi đã không còn hay nhớ tới. Chỉ định chợp mắt một chút vậy mà lại ngủ mất. Là cô gái cầm cây kéo đỏ vừa đánh thức tôi khỏi cơn mộng mị. Tôi nhìn Meiko, trông cô có vẻ bối rối.
“Cậu nói mơ đấy.”
“Tôi thấy lại ngày xưa.”
“Thỉnh thoảng vậy cũng tốt. Nhớ lại trước kia một chút.”
“Tôi…”
Năm trăm năm trước khi tôi mới chỉ là một thiên thần tập sự, một cuộc đại chiến đã xảy ra. Từ sau trận chiến ấy, tôi mất đi vô số những đồng đội, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Một kẻ tệ hai chỉ biết khóc lóc, rên rỉ, chỉ biết trốn chạy đã thay đổi. Không chỉ có tôi, cả thế giới này cũng vậy.
“Cuộc họp sắp bắt đầu rồi. Xin lỗi, tôi tìm hơi lâu. Đây là tài liệu mà cậu cần.”
“Làm phiền cậu rồi.”
“Phiền gì chứ. Ta đi thôi.”
Lại là một cuộc họp của các tổng lãnh. Việc tôi đang cố trì hoãn không thể kéo dài thêm được nữa.
Trong phòng họp, tất cả các tổng lãnh đều đã có mặt. Những tiếng xì xào lắng xuống khi tôi và Meiko xuất hiện.
“Hiếm khi thấy ngài đến muộn như vậy.”
Luka lúc nào cũng tỏ ra cay độc, hôm nay lại có phần ái ngại.
“Xin lỗi vì đã tới muộn.”
Tôi xin lỗi rồi ngồi vào ghế. Ai cũng ngạc nhiên, những tưởng chúng tôi sẽ cãi nhau nảy lửa như mọi lần.
“Các tổng lãnh đều đã có mặt đầy đủ. Hôm nay có hai vấn đề cần quyết dịnh. Một là xử lý thiên thần đã mất tích, thứ hai là đã đến kì kiểm tra cây sinh mệnh.”
Ngày đó đã tới. Ngày đưa ra quyết định xử phạt Rin. Đại Thiên thần đọc biên bản họp. Ai nấy duy trì vẻ lãnh đạm để không bị kẻ khác nhìn ra mình đang nghĩ gì. Dẫu sao với các tổng lãnh, việc kiềm chế cảm xúc đã thành thói quen, không cần phải quá cố gắng. Hiển nhiên là vậy.
“Trước tiên là báo cáo điều tra. Đội chịu trách nhiệm là…”
“Đội của tôi.”
“Tổng lãnh Kaito? Kết quả thế nào?”
Các tổng lãnh khác chăm chú nhìn tôi. Cũng không khó hiểu. Từ vụ mất tích hai mươi năm trước của “cậu ta”, các thiên thần với chuyện này ai nấy đều căng thẳng.
“Tôi đã lần tìm tung tích của Rin trong một năm qua nhưng vẫn chưa có manh mối. Đến nay vẫn chưa rõ vì sao Rin không trở về Thiên đường.”
“Ta hiểu. Như vậy chưa thể đưa ra kết luận lúc này.”
“Vâng. Rin mới là một tiểu thiên thần. Trước đây khi được phái đi điều tra, cô ấy đã phải ở lại nhân giới một tháng vì bị thương nặng, nhưng sau đó đã quay về. Lần này chắc hẳn là cũng xảy ra đụng độ với ác quỷ. Tệ nhất có thể Rin đã bị chúng bắt cóc.”
“Bắt cóc ư? Từ trước đến nay, thiên thần nào qua lại cùng thế lực bóng tối, bát kể là lí do gì đều sẽ bị thanh trừng. Vậy tổng lãnh Meiko…”
Đại thiên thần nhìn về phía Meiko ngồi cách tôi ba thiên thần khác.
“Ngài cai quản cây sinh mệnh. Trong một năm nay có thấy linh hồn nào của thiên thần quay về không?”
Tất cả linh hồn của người hay thiên thần khi chết đều bị hút trở về cây sinh mệnh. Chịu trách nhiệm cai quản cây sinh mệnh, tất nhiên Meiko nắm rõ luân hồi của mọi linh hồn.
“Linh hồn của Rin chưa quay về cây sinh mệnh.”
“Vậy à, vậy thì có thể là khả năng thứ hai.” Đại thiên thần đưa ra kết luận sau khi đã cân nhắc mọi sự. Ngài bất đắc dĩ nói.
“Nếu là trốn ở Nhân giới vì co lí do, trong trường hợp đó sau khi tìm thấy, tổng lãnh Kaito, tuỳ ngài xử lý. Mọi chiến công của ngài từ trước tới giờ sẽ bị xoá bỏ vì vụ việc này. Lựa chọn là của ngài. Lỡ như cô ta phản bội cấu kết với ác quỷ thì Kaito, chính ngài phải đưa ra phán quyết.”
Các tổng lãnh đều nín thở. Họ sợ hãi quyền uy của đại thiên thần. Bản thân tôi khi nghe những lời của ngài, hai tay đang đeo găng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Phán quyết… chính tôi sẽ phải tự tay giết Rin. Các thiên thần phản bội dù là lí do gì đều không có ngoại lệ. Kẻ phản trắc phải bị trừng trị bởi chính những thiên thần nhân danh Thượng đế. Trước kia, cả bây giờ vẫn thế.
“Còn những ý kiến khác?”
Tất cả chúng tôi cùng yên lặng.
“Vậy tới vấn đề tiếp theo. Sắp tới kì kiểm tra cây sinh mệnh…”
Cuộc họp vẫn tiếp diễn nhưng không thứ gì lọt vào đầu tôi nữa. Đã đến lúc tôi phải đưa ra quyết định.
Với cô ấy và tình cảm của mình.