Đọc truyện Bí Mật Đêm Hè (Secrets Of A Summer Night) – Chương 25
Annabelle không hỏi Simon làm thế nào Bertha và Meredith Hunt tiếp nhận tin tức chuyến du lịch của họ sẽ có thêm người, và nàng hiển nhiên không hào hứng được nghe câu trả lời. Vấn đề ở đây là Philippa sẽ đi khỏi Luân Đôn và những gì khiến bà nhớ đến lão Hodgeham. Annabelle hy vọng rằng khi mẹ nàng quay lại, bà sẽ tươi tắn và dễ chịu, và sẵn sằng cho một khởi đầu mới. Chuyến đi đem đến niềm vui cho Jeremy, người đang trông đợi được nhìn thấy những nơi cậu vốn chỉ biết qua sách vở.
Gần một tuần trước khi họ khởi hành, Annabelle giúp mẹ và em trai thu dọn hành lý, nàng cố gắng chuẩn bị đủ nhu yếu phẩm cho chuyến du lịch sáu tuần. Ngạc nhiên trước số lượng đồ đạc Annabelle đã mua, Simon tặc lưỡi nhận xét rằng dám có người nghĩ nhà nàng chuẩn bị đi đày đến một vùng đất hoang vu chứ không phải trú chân trong những khách sạn đầy đủ tiện nghi
“Du lịch nước ngoài đôi lúc cũng có bất tiện” Annabelle đáp, bận rộn xếp hộp trà và bánh quy vào túi da. Một chồng bưu kiện và hộp giấy đặt trên giường để nàng phân chia theo danh sách. Những món còn lại nàng tổng hợp từ tiệm thuốc, một đôi bao gối và khăn trải, một thùng sách, và một hộp thực phẩm khô. Cầm lên một lọ thức ăn, nàng kiểm tra tỉ mỉ “Thức ăn châu Âu khác với – ”
“Đúng” Simon trang trọng nói “Không giống của chúng ta, thức ăn của họ thường có nhiều mùi vị hơn”
“Và thời tiết có thể thất thường”
“Trời xanh và rực nắng? Ồ, họ sẽ muốn tránh việc đó bằng mọi giá”
Nàng đáp trả câu mỉa mai của chàng bằng một cái liếc mắt tinh nghịch “Rõ ràng anh phải có chuyện khác cần làm hơn là ngồi nhìn em mở hộp”
“Khi mà em mở nó trong phòng ngủ sao?”
Annabelle đứng thẳng lên và khoanh tay ngang ngực, ra vẻ thách thức hờ hững “Em sợ rằng em sẽ phải kiềm chế nhu cầu của anh, Ông Hunt thân mến. Có lẽ anh không để ý, nhưng tuần trăng mật kết thúc lâu rồi”
“Trăng mật chỉ kết thúc khi nào anh nói vậy” Simon nói, vồ lấy nàng trước khi nàng có thể lẩn tránh. Chàng hôn nàng mạnh bạo và ném nàng lên giường. “Nghĩa là không có hy vọng nào cho em đâu”
Annabelle khúc khích cười ngã vào túm váy lộn xộn cho đến khi nàng thấy mình nằm trên trường kỷ với cơ thể chàng đè bên trên “Em còn nhiều thứ phải đóng gói lắm” nàng phản kháng lúc chàng áng ngữ giữa hai đùi nàng “Simon – ”
“Anh có từng đề cập đến khả năng cởi quần áo bằng răng của anh chưa?”
Một tràng cười hổn hển thoát khỏi nàng, và nàng vặn vẹo khi đầu chàng cúi thấp xuống “Kĩ năng này không được nhuần nhuyễn lắm thì phải?”
“Nó hữu ích trong một số tình huống nhất định. Để anh cho em xem…”
Rất ít đồ đạc được đóng gói trong suốt phần còn lại của ngày hôm đó
Tuy nhiên, khi Annabelle đứng trước cửa nhà của mẹ nàng, quan sát mẹ và em trai lên xe ngựa đi Dover, nơi họ sẽ gặp lại gia đình Hunt và cùng đi Calais.
Simon đứng cạnh nàng, tay chàng thả nhẹ sau lưng nàng khi xe ngựa khuất bóng sau góc cua. Nàng khổ sở vẫy tay theo sau, tự hỏi họ sẽ ra sao nếu thiếu vắng nàng
Kéo nàng quay lại nhà, Simon đóng cửa “Việc này là cho điều tốt nhất” chàng trấn an
“Cho họ hay cho chúng ta?”
“Cho tất cả các bên liên quan” Khẽ cười, chàng quay mặt nàng lại đối diện chàng. “Anh đoán những tuần kế tiếp sẽ trôi qua rất nhanh. Trong lúc chờ đợi em sẽ rất bận rộn đấy bà Hunt. Bắt đầu là việc gặp kiến trúc sư cho kế hoạch xây nhà, rồi em sẽ quyết định giữa hai mẩu đất chúng ta tìm thấy ở Mayfair”
Annabelle tựa đầu lên ngực chàng “Cảm ơn Chúa. Em đang tuyệt vọng tự hỏi chừng nào sẽ rời Rutledge. Không phải em không thích nơi đó, nhưng bất kì người phụ nữ nào cũng muốn có một ngôi nhà của riêng mình, và…” Nàng ngừng nói khi cảm nhận được tay chàng đang bỡn cợt tóc nàng. “Simon” nàng cảnh cáo “Đừng tháo kẹp tóc của em. Chải tóc lên rất mất thời gian, và…” Nàng thở dài và sửng sốt nhìn chàng khi nàng cảm thấy kiểu tóc dày công chải chuốt của mình tuột ra và một tiếng cộp của những chiếc kẹp răng lược chạm xuống sàn nhà.
“Anh không dừng được” Ngón tay chàng tham lam vuốt ve mái tóc suôn thẳng của nàng “Tóc em đẹp quá” Chàng đưa từng lọn tóc óng mượt lên mặt và xoa má vào đó “Mềm quá. Và có hương hoa. Sao em làm được vậy?”
“Xà phòng” Annabelle khô khan đáp, cố giấu nụ cười bằng cách rúc vào ngực chàng. “Thật ra là xà phòng của nhà Bowman. Daisy cho em một ít – cha họ đã gửi từ New York”
“Ừm. Không ngạc nhiên tại sao ông ta là triệu phú. Mọi phụ nữ nên có mùi hương này” Chàng dùng ngón tay chải tóc nàng và cúi đầu hít hà cổ nàng “Em còn dùng nó ở đâu nữa vậy?” chàng thì thầm
“Em sẽ để anh tự tìm hiểu” nàng nói “Nhưng chúng ta sẽ gặp kiến trúc sư, nhớ chứ?”
“Anh ta có thể đợi”
“Anh cũng có thể đợi” Annabelle gay gắt, dù tiếng cười cứ chực chờ nơi cuống họng “Lạy Chúa, Simon, em đã cố hết sức thỏa mãn – ”
Chàng đóng miệng trên nàng với một nụ hôn ấm áp và vỗ về mọi ý nghĩ hợp lý nào đó còn sót lại trong tâm trí nàng. Tay chàng nắm lấy tóc nàng, chàng đẩy nàng dựa vào tường lối vào và dùng lưỡi xâm nhập miệng nàng, nhàn nhã nếm trải cho đến khi Annabelle mê mẩn và choáng váng, ngón tay nàng bấu vào tay áo chàng. Miệng chàng dần dần rút lui, và cắn nhẹ lên lớp da mỏng manh nơi cổ họng. Chàng thì thầm gì đó khiến nàng kinh ngạc, bộc lộ bản thân không phải bằng những cụm từ hoa mĩ, nhưng với bản năng của một người đàn ông mà sự mụ mị dành cho nàng là không có giới hạn. “Anh không tự chủ được nữa. Mỗi phút anh không ở bên em, tất cả những gì anh có thể nghĩ là được ở bên trong em. Anh ghét mọi thứ buộc em phải xa anh”
Chàng với tay ra sau và kéo mạnh phần lưng áo, nàng thở hổn hển khi thấy một hàng nút đã bị giật đứt, một vài mảnh ngà văng tứ tán. Ậm ừ trong miệng, Simon kéo cái váy khỏi cánh tay nàng và cổ tình đạp lên vạt áo. Phần trang phục lót rườm rà rơi xuống sàn nhà. Chàng kéo nàng ép sát vào người chàng, nắm cổ tay nàng và đưa nó vào giữa háng. Annabelle nuốt khó nhọc khi ngón tay nàng lướt trên chiều rộng cứng rắn của chàng, và mắt nàng khép hờ “Anh muốn làm cho em la lên, cào xé và ngất lịm trong tay anh” Chàng thì thầm, những sợi lông nam tính rà rà khắp da nàng. “Anh cần em chạm vào em mọi nơi, bên trong lẫn bên ngoài, càng xa càng tốt – ” Chàng ngừng nói và giam cầm miệng nàng với một áp lực đều đều, bất ngờ liều lĩnh cùng đam mê của chàng, như thể chính mùi hương kì lạ của nàng đã đánh thức bản năng và khiến chàng điên đảo. Nàng ngờ ngợ nhận ra chàng đang sờ soạng trong túi áo choàng, và rồi một vật gì đó giật phăng khuy áo ngực…chàng đã cắt chúng bằng con dao chàng thường mang theo, những khoái cảm không còn bị giam hãm phút chốc tràn qua xương sườn và thắt lưng nàng.
Nhận ra nàng sắp bị cưỡng đoạt ngay cửa ra vào, Annabelle trượt chân lui lại, cười và run rẩy. Ngay cả trong thời khắc kích thích cao nhất, Simon đã vẫn tỏ vẻ kiềm chế, và đặt một vài chuẩn mực cho dục vọng của chàng. Nàng chưa từng sợ rằng chàng sẽ không dịu dàng với nàng…cho đến lúc này. Chàng trông có vẻ gần như mất trí, mặt chàng tối sầm với màu đỏ lạ kì. Tim nàng bắt đầu đập thình thịch, và nàng liếm môi. Lưỡi nàng đưa đẩy trong căng thẳng càng thu hút sự chú ý của chàng, và chàng nhìn theo miệng nàng với xúc cảm đáng ngạc nhiên
“Phòng ngủ của em…” nàng nói khó nhọc, quay người lên cầu thang. Nàng bắt đầu leo từng bậc một với đôi chân yếu ớt. Chỉ sau vài bước đầu tiên, nàng cảm thấy Simon nhanh chóng bám theo, tóm lấy nàng vào vòng tay rắn chắc. Trước khi nàng có thể tạo tiếng động, chàng bế nàng lên đi hết cầu thang một cách cực kì dễ dàng
Chàng đưa nàng vào phòng ngủ, nơi dáng người rám nắng của chàng lấp lánh giữa những sợi đăng ten sờn rách và những mẩu may vá vụng về của nàng. Thô lỗ cởi bỏ quần ào nàng, Simon đặt nàng lên tấm trải giường thẳng thớm hơi cũ vì đã lâu không dùng. Áo quần của chàng cũng nhanh chóng đáp xuống sàn, rồi cơ thể chàng quấn lấy nàng. Nàng đương đầu với nhu cầu cấp thiết của chàng với sự sẵn sàng rõ rệt, cánh tay nàng dang rộng ôm chàng, chân nàng đưa ra với cái chạm nhẹ nhất. Chàng đẩy vào bên trong nàng, lấp đầy nàng với một cú trượt nặng nề, và nàng hổn hển gồng mình tiếp nhận chàng. Một khi chàng đã nối liền với nàng, chàng trở nên dịu dàng hơn, sự bức thiết của chàng chuyển sang một cường độ mãnh liệt. Có vẻ mỗi bộ phận của chàng đều được tạo ra để thỏa mãn nàng, nhóm cơ bắp căng cứng trơn mịn, lớp lông ngực êm dịu cọ xát nụ hoa nàng, mùi cơ thể chàng đầu độc các giác quan của nàng.
Choáng ngợp bởi sự thân mật mụ người, Annabelle cảm thấy những giọt nước mắt lấp ló nơi khóe mắt, và Simon dỗ dành nàng với những lời thì thầm trong lúc chàng đẩy vào sâu hơn, lâu hơn, lấy đi của nàng nhiều hơn những gì nàng nghĩ nàng có thể cho. Miệng chàng ve vuốt nàng, nuốt vội từng hơi thở trái nhịp, khi chàng di chuyển liên tục với những lần đẩy đủ sức khiến toàn thân nàng săn lại. Nàng rên rỉ qua môi chàng, lặng thầm cầu xin chàng giải phóng nàng. Mủi lòng vào phút cuối, chàng tăng nhịp điệu và đưa nàng lên đỉnh, sự kết hợp của họ nguyên sơ, hứng khởi và khoái cảm lạ lùng
Nhiều phút sau, khi Annabelle lả người nằm trên chàng, má nàng úp vào vai chàng, nàng cố định nghĩa cảm giác hoang mang đang ngự trị. Nàng chưa từng cảm thấy thỏa mãn như vậy, từng dây thần kinh đờ đẫn vì sung sướng. Và nàng lĩnh hội một cái gì đó rất mới trong chuyện làm tình của họ…một tầm cao chưa thể chạm tới thấp thoáng phía trước những gì họ đã trải qua…một khả năng chưa rõ ràng cứ cuộn tròn ngoài tầm với. Một cảm giác…một lời ước nguyện…một cái gì đó trêu ngươi không tên. Nhắm mắt lại, Annabelle đắm mình trong sự gần gũi của hai cơ thể, trong lúc lời hứa khó nắm bắt cứ lửng lơ trong không khí như một linh hồn nhân từ
Tò mò gia tăng về kế hoạch đòi hỏi quá nhiều sự chăm chút của chồng, Annabelle hỏi xin Simon đưa nàng đi thăm nhà máy đầu xe lửa, và chỉ gặp những từ chối, thoái thác và đủ loại thông số cốt giữ nàng không đến nhà máy. Biết rằng vì vài lý do Simon không muốn đưa nàng đến nơi làm việc, nàng càng quyết tâm hơn “Chỉ tạt ngang thôi mà” một tối nọ nàng cố nài “Những gì em muốn chỉ là nhìn thoáng qua nhà máy. Em sẽ không chạm bất kì cái gì. Vì Chúa, sau khi nghe anh nói mãi về nhà máy, em không được phép nhìn thấy nó sao?”
“Ở đó quá nguy hiểm” Simon đáp thẳng thừng “Một người phụ nữ không có việc gì để làm với một nơi đầy máy móc và những vỉ sắt nóng chảy nặng hàng ngàn pao – ”
“Anh đã nói với em suốt mấy tuần liền là nó an toàn ra sao, và không có lý do gì để em lo lắng mỗi khi anh đến đó…vậy mà giờ anh nói ở đó nguy hiểm hả?”
Nhận ra sai lầm chiến thuật, Simon sửng cồ “Nó an toàn với anh không có nghĩa nó cũng an toàn với em”
“Tại sao không?”
“Vì em là phụ nữ”
Nóng bừng bừng như vỉ sắt nóng chảy đã được đề cập ở trên, Annabelle se mắt nhìn chàng “Em sẽ đáp lại câu đó ” nàng lầm bầm “nếu em có thể xoay xở chế ngự mong muốn ném vật nặng gần nhất vào anh”
Simon đi vòng vòng trong phòng khách, vẻ mệt mỏi hằn rõ trên từng đường nét căng thẳng của cơ thể chàng. Chàng ngừng lại trước trường kỷ nàng đang ngồi và che phủ nàng “Annabelle” chàng cộc cằn “Ghé thăm xưởng đúc giống như là đi qua cửa địa ngục vậy đó. Chúng ta có thể sắp xếp cho chỗ đó thành một nơi an toàn, nhưng ngay cả như thế, nó cũng ồn ào, thô tục, và dơ dáy. Và luôn có nguy hiểm rình rập, và em…” Chàng bỏ lửng câu nói và lấy tay vò đầu, nôn nóng nhìn xung quanh, như thể chàng bất thình lình gặp khó khăn trong việc nhìn thẳng vào mắt nàng. Rồi chàng nỗ lực ép bản thân nói tiếp “Em quá quan trọng với anh. Anh không thể để sự an toàn của em bị đe dọa dưới bất kì hình thức nào. Trách nhiệm của anh là bảo vệ em”
Annabelle tròn mắt. Nàng cảm động vì chàng đã thú nhận nàng rất quan trọng với chàng. Khi họ nhìn nhau chằm chằm, nàng nhận ra một sự căng thẳng khác thường…không dễ chịu, nhưng cũng không làm người ta lo lắng. Nàng nhỏm người nghiên cứu chàng “Anh hoàn toàn có thể bảo vệ em” nàng thì thầm “Tuy nhiên, em không muốn bị khóa trong tháp ngà” Đánh hơi được cuộc đấu tranh nội tâm của chàng, nàng tiếp tục nói lý lẽ “Em muốn biết những gì anh làm lúc anh xa em. Em muốn thấy những nơi rất quan trọng với anh. Làm ơn đi”
Simon lặng lẽ suy tư một lúc lâu. Khi chàng đáp giọng chàng hằn học không thể nhầm lẫn “Được rồi. Vì rõ ràng em không chịu để anh yên, mai anh sẽ đưa em đến đó. Nhưng đừng có đổ lỗi cho anh nếu em thất vọng. Anh đã cảnh báo trước rồi đó”
“Cảm ơn anh” Annabelle vui vẻ nói, trao chàng nụ cười bừng sáng trước khi nó héo đi một ít với câu nói tiếp theo của chàng
“May thay là Westcliff cũng sẽ đến xưởng đúc ngày mai. Đây là cơ hội tốt cho ai người kết thân”
“Tốt thật” Annabelle cố tỏ ra dễ chịu và không trừng mắt với tin vừa nhận. Nàng vẫn không tha thứ cho bá tước vì những nhận xét thâm độc của anh về nàng và dự đoán hôn nhân của họ sẽ hại đời Simon. Tuy nhiên, nếu Simon nghĩ việc phải đi chung với một gã ngốc vênh váo như Westcliff sẽ ngăn cản nàng thì chàng lầm to rồi. Đóng lên mặt một nụ cười mong tang, nàng dùng cả buổi tối suy nghĩ chuyện làm vợ mà không thể chọn bạn cho chồng thật là đáng tiếc
Sáng hôm sau, Simon đưa Annabelle đến nhà máy đầu xe lửa Consolidated rộng 9 acre. Những tầng tầng lớp lớp tòa nhà với vô số ống khói trồi lên, phì phò thải những bụi khói bay lơ lửng khắp lối đi. Khuôn viên nhà máy lớn hơn Annabelle nghĩ, cùng những trang thiết bị khổng lồ khiến nàng gần như lạc giọng. Lúc đầu họ đến tham quan khu lắp rắp được hỗ trợ 9 động cơ với nhiều công đoạn sản xuất. Mục tiêu của công ty là sản xuất 15 động cơ trong năm đầu tiên và gấp đôi trong những năm tiếp theo. Dựa vào sổ sách, hiện tại nhà máy kiếm được trung bình 1 triệu bảng một tuần, với vốn điều lệ gấp hai lần số đó, Annabelle kinh ngạc nhìn chồng “Chúa ơi” nàng yếu ớt nói “Anh giàu đến mức nào?”
Đôi mắt đen của Simon nhảy lên cười cợt vì câu hỏi sổ sàng, và chàng cúi đầu thì thầm vào tai nàng “Đủ giàu để giữ cho bà có đủ giày dã ngoại, thưa bà”
Kế đó họ đến phòng tạo mẫu, nơi những bức vẽ chi tiết sản phẩm được kiểm tra cẩn thận và chế tạo thành những mẩu thử bằng gỗ theo chỉ dẫn riêng. Sau đó, Simon có giải thích thêm rằng những bộ phận bằng gỗ đó sẽ được dùng để làm khuôn, và sắt nóng chảy sẽ được đổ vào đó và làm nguội. Annabelle hứng khởi hỏi thêm về quá trình chuẩn bị và những máy tán đinh, và tại sao sắt được làm nguội nhanh lại cứng hơn nguội chậm
Bất chấp nỗi lo ban đầu, Simon tỏ vẻ thích thú suốt chuyến tham quan nhà máy của nàng, thỉnh thoảng mỉm cười trước vẻ mặt mê mẩn của nàng. Chàng tỉ mỉ chỉ nàng trong xưởng đúc, nơi nàng phát hiện chuyện chàng mô tả nó giống địa ngục trần gian cũng không phải là cường điệu quá mức. Không có gì phải phàn nàn về điều kiện làm việc của công nhân, họ có vẻ được đối đãi tốt, cũng không phải vấn đề của tòa nhà, chúng được xây dựng tương đối ổn. Mà thật ra là ở bản chất công việc, nơi đây hỗn loạn như một cái bệnh viện tâm thần, sặc mùi khói thuốc và tiếng động đinh tai nhức óc, những lò nung đỏ rực luôn phả hơi ùng ục vào những công nhân trong trang phục nặng trịch. Rõ ràng tay sai của quỷ cũng không vất vả như những công nhân ở đây. Lách người qua mê trận của lửa và thép, một công nhân cúi người né cần trục và vỉ sắt nóng, rồi ngừng lại cho một tấm kim loại khổng lồ cắt ngang đường đi. Annabelle nhận ra có vài cái liếc mắt thoáng qua, nhưng phần lớn công nhân đều tập trung vào công việc
Những cần trục chuyển động được đặt khắp nơi trong xưởng đúc, nhấc hết những thanh sắt to nhỏ, hay than cốc lên đỉnh lò cao hai mươi feet. Hỗn hợp sắt được rót đầy trên đỉnh lò, rời nung chảy và chảy vào những cái môi tổ bố, sau cùng được những cần trục khác rót ra khuôn. Mùi xăng dầu, kim loai, và mồ hôi chuếnh choáng trong không khí. Khi Annabelle quan sát vỉ sắt nóng chảy được chuyển từ bể chứa sang cần trục, nàng tự động xích lại gần Simon
Ngập chìm trong những tiếng rít và rên xiết khi nâng kim loại, một đầu máy hơi nước kêu cót két, và tiếng hợp lực nện búa của sáu người đàn ông, cơ thể Annabelle giật lên thon thót với mỗi lần tai nàng bị tấn công. Ngay lập tức tay Simon vòng ra sau lưng nàng, trong lúc chàng nói chuyện thân thiện, nhưng hơi to tiếng với quản lý cửa hàng tạo gờ, ông Mawer
“Anh có thấy Ngài Westcliff không?” Simon hỏi “Anh ta đã định đến xưởng vào đầu giờ chiều – mà tôi thì chưa từng biết anh ta đi trễ”
Công nhân trung niên lau mồ hôi trên mặt với một cái khăn tay và đáp “Tôi tin rằng bá tước đang ở chỗ lắp ráp. Ngài ấy quan tâm kích cỡ của khuôn xi lanh, và muốn thanh sát trước khi đưa vào sử dụng
Simon đưa mắt sang vợ, “Chúng ta ra ngoài thôi” chàng bảo “Ở đây quá nóng và ồn ào”
Nhẹ lòng vì sắp được ra khỏi xưởng đúc ầm ĩ, Annabelle tán thành ngay lập tức. Bây giờ nàng đã nhìn toàn cảnh nhà máy, sự tò mò của nàng đã được thỏa mãn, và nàng sẵn sàng ra khỏi đây – dù nó đồng nghĩa là nàng phải đi cùng Westcliff. Khi Simon đứng lại trao đổi vài câu với Mawer, nàng nhìn theo một ống bễ cao áp được ném giữa trời vào giữa lò nung. Luồng hơi phả ra khiến khối kim loại nóng chảy từ từ đổ vào môi, mỗi cái chứa hàng ngàn pao chất lỏng dao động
Một tấm sắt dộng ầm xuống sàn nhà…quá nóng, hình như vậy, nên viên quản đốc la hét vào mặt người vừa điều khiển trục đỡ. Annabelle nheo mắt quan sát. Một vài tiếng thét báo động từ những người trên nóc phòng đưa tin có một ống bễ hơi nước bị nổ…và lần này, thảm họa thật sự. Sắt nung nhanh chóng tràn ra ngoài môi và nổi bọt trên mặt lò, một số khác chảy ngược vào cần trục. Simon không nói tiếp, chàng và người quản lý phân xưởng tạo gờ đều ngước lên nhìn cùng một lúc
“Giê-su” Simon nói, và nàng thoáng nhìn qua mặt chàng trước khi chàng đẩy nàng ra đất và che chắn cho nàng. Cùng lúc đó hai tấm sát nóng chảy cỡ trái bí rơi khỏi ống làm mát, và gây ra một loạt tiếng nổ vang trời
Sự va chạm giáng đòn nặng vào toàn thân nàng. Annabelle nức nở khi Simon phủ người trên nàng, vai chàng trở thành tấm khiên bảo vệ đầu nàng. Và rồi –
Im lặng
Lúc đầu có vẻ thế giới đột nhiên ngừng chuyển động. Annabelle lảo đảo chớp mắt, và kích động vì ngọn lửa phừng phực, những hình thù lờ mờ của máy móc giống hệt những con quái vật bước ra từ mấy quyển sách thời trung cổ. Những vụ nổ dây chuyền nóng rát như muốn cào xé da thịt nàng. Những mảnh vụn kim loại đua nhau bắn tung tóe trong không khí. Nàng bị bao vây trong sự hỗn loạn, tất cả đều được một sự yên tĩnh chết người bóp nghẹt. Bất thình lình có một tiếng tí tách bên tai nàng, và một giọng run rẩy, cao vút vang lên
Nàng được kéo khỏi sàn. Simon túm lấy cánh tay vợ và dựng nàng dậy. Bất lực trước tình cảnh hiện tại, nàng gục đầu vào ngực chồng. Chàng nói gì đó với nàng…nàng gần như có thể nghe thấy chàng nói, và nàng bắt đầu cảm nhận một vài tiếng nổ nhỏ hơn, ngọn lửa gầm gừ thèm khát tòa nhà. Nhìn đăm đăm Simon, nàng cổ diễn giải câu nói của chàng, nhưng nàng bị phân tâm vì một mẩu kim loại xì xèo trên mặt và cổ nàng như những con côn trùng dơ bẩn
Simon lôi nàng đi xuyên qua chốn quỷ quái trong lúc bảo vệ nàng bằng chính cơ thể chàng. Một nồi hơi to kềnh lăn tròn trước mặt họ, thong thả cuốn phăng mọi thứ trên đường đi. Simon chửi thề rồi kéo Annabelle trở lui trong khi vật kia lăn đến ầm ầm. Công nhân ở khắp mọi nơi, chống chọi, bám víu và la hét, mắt họ trắng dã ham muốn sống sót khi chạy bổ về phía lối ra ở cuối tòa nhà. Một cơn chấn động mới làm rung chuyển nhà xưởng, đi cùng những tiếng nấc xù xì. Nóng đến không thở nổi, Annabelle sửng sốt tự hỏi liệu họ có bị nướng sống trước khi ra đến cửa hay không “Simon” nàng la lên, bấu vào thắt lưng chàng “Thứ hai…em cho rằng anh đã đúng”
“Về cái gì?” chàng hỏi, tia nhìn của chàng tập trung về phía lối ra
“Nơi này quá nguy hiểm đối với em”
Simon khom người và bế nàng lên vai, đi xuyên qua những cần trục ngã chỏng gọng và thiết bị nát bét, cánh tay chàng kẹp chặt đầu gối nàng. Yếu ớt lắc lư, Annabelle thấy những chấm máu trên áo chàng, và nhận ra vụ nổ đã ghim mạt cưa và mảnh vỡ vào lưng chàng trong lúc che chắn cho nàng. Băng qua hết chướng ngại này đến chướng ngại khác, cuối cùng Simon cũng đến cánh cửa cỡ đại và đặt Annabelle xuống. Chàng làm nàng kinh ngạc khi đẩy nàng về phía một người nào đó, rồi thét lên kêu anh ta đưa nàng đi. Annabelle vặn người và nhận ra Simon vừa quẳng nàng cho Mawer. “Đưa cô ấy ra ngoài” Simon khàn khàn ra lệnh “Đừng ngừng lại cho đến khi cô ấy hoàn toàn ra khỏi tòa nhà”
“Vâng, thưa ngài!” Ông quản lý túm lấy Annabelle và lôi đi
Annabelle buộc phải rời khỏi lối ra vào, nhưng nàng quay đầu nhìn Simon hoang mang “Anh sẽ làm gì?’
“Anh phải đảm bảo mọi người đều ra ngoài”
Toàn thân nàng giật bắn “Không! Simon, đi với em – ”
“5 phút nữa anh ra” chàng cộc cằn nói
Khuôn mặt Annabelle nhăn nhúm, và nàng thấy mắt nhòe nước. “Trong 5 phút nữa cả tòa nhà này sẽ cháy rụi”
“Đi đi” chàng nói với Mawer, và quay đi
“Simon!” nàng kêu thất thanh, bóng chàng mất hút trong xưởng đúc. Trần nhà bốc lửa xanh thẫm, trong lúc hệ thống máy móc trong xưởng kẽo kẹt dưới sức nóng kinh người. Khói ngập ngụa dọc các lối đi, những đám mây trắng giờ đây chỉ còn một màu xám xịt. Annabelle không tài nào thoát khỏi đôi tay lực lưỡng của Mawer. Nàng hít thở liên hồi, phổi nàng hoạt động hết công suất để thải hết bụi khói. Mawer không ngừng nghỉ một giây nào cho đến khi ném nàng xuống con đường rải sỏi, và đề nghị nàng ở yên đấy
“Ông ấy sẽ ra ngay thôi” ông ta nói ngắn gọn “Bà nên ở đây và đợi ông nhà. Xin hứa là đừng đi đâu cả, bà Hunt – tôi phải cố tìm hết những công nhân của tôi, và tôi không muốn phải lo lắng thêm cho bà”
“Tôi sẽ không đi đâu cả” Annabelle tự động nói, mắt dán chặt lối ra vào xưởng “Đi đi”
“Vâng thưa bà”
Nàng trơ trọi đứng trên sỏi, trong lúc một cảm giác điên tiết quấn lấy nàng. Những người đàn ông chạy ra trối chết, trong khi những người khác ôm ghì vết thương. Một số ít, giống nàng, thì đứng sững như tượng, nhìn quanh quất vô hồn. Ngọn lửa gầm rú với một sức mạnh có thể khiến nền đất chấn động trong lúc nó nhấn chìm nhà xưởng. Một máy bơm nước được hai tá đàn ông khiêng đến – nó chắc hẳn được dùng trong tình huống khẩn cấp và không còn thời gian chờ cứu viện. Nhóm người kia điên cuồng tìm mối nối mạch nước ngầm. Cùng giữ ống nước, họ phối hợp hành động, tạo ra đủ áp suất trong khoang khí động cơ để bắn những cột nước xa hàng trăm feet trong không khí. Nỗ lực đó tiếc thay không thấm tháp gì so với sự cố ngoài tầm
Mỗi phút chờ đợi của nàng dường như dài bằng cả năm. Môi nàng chuyển động, tạo ra những âm thanh câm lặng…Simon, ra đi…Simon, ra đi…
Nửa tá người rầm rập chạy khỏi nhà xưởng, khuôn mặt và áo quần ám khói. Annabelle lướt mắt qua những người đàn ông. Và nàng biết chồng mình không nằm trong số đó, nàng quay sang chú ý máy bơm nước. Nhóm người kia đang chĩa vòi nước vào những khu vực kế cận nhà xưởng, nỗ lực ngăn chặn ngọn lửa không lan rộng thêm. Annabelle lắc đầu kinh hãi khi nàng nhận ra bọn họ đã bỏ qua xưởng đúc. Họ chấp nhận mất nó…bao gồm những người có thể còn kẹt bên trong. Kích động tột cùng, nàng chạy sang mặt kia nhà xưởng, tuyệt vọng kêu gào xem có ai thấy chồng nàng không
Bắt gặp một viên quản lý đang sơ tán nhân công, Annabelle vồ lấy ông ta “Ông Hunt đâu?” nàng the thé hỏi, lặp lại câu hỏi trước khi ông ta chú ý nàng
Người đàn ông sốt ruột trả lời “Bên trong bị sập, ông Hunt cố giúp một công nhân bị gạch đè. Sau đó không ai thấy ông ấy cả”
Bất chấp sức nóng khủng khiếp tỏa ra từ xưởng đúc, Annabelle cảm thấy lạnh buốt tận xương tủy. Miệng nàng run lập cập. “Nếu anh ấy có thể ra ngoài” nàng nói “Thì bây giờ anh ấy phải ở đây rồi chứ. Anh ấy cần được giúp. Ai đó vào trong tìm anh ấy đi”
Ông quản đốc nhìn nàng như thể nàng bị mất trí. “Vào đó? Là tự tử đó bà” Rồi ông ta bỏ đi về phía một người bị ngất trên đất, và cúi người quấn vải quanh đầu anh ta. Khi ông ta nghĩ nên liếc xem Annabelle thế nào, thì nàng đã bốc hơi từ lâu.