Bí Mật Của Tomoko

Chương 17: Sát nhân đường phố?!


Đọc truyện Bí Mật Của Tomoko – Chương 17: Sát nhân đường phố?!

Trong nhà hàng, từ sau khi Gin cất đi súng thì mọi chuyện đâu lại vào đấy. Ánh mắt âm thầm theo dõi từ những vị khách ở bàn xung quanh kịp thời thu hồi. Cũng dễ hiểu khi chuyện chẳng liên quan đến người ngoài, càng không phải cái gì hiếm thấy. Đa số ngồi ở vị trí cao như họ thì có gì mà chưa được chứng kiến đâu?

Quản lí của nhà hàng khi được nhắc nhở có nhân viên mới dường như chọc giận khách thì được dịp trố mắt, toát mồ hôi lạnh, luống cuống bỏ xuống bản thảo đang cầm, chạy nhanh ra ngoài. Cũng may mà tới nơi thì mọi thứ đã bình thường lại, nhưng lúc Tomoko trở vào trong thì vẫn phải nghiêm túc, gằn giọng nhắc nhở:

– Cẩn thận một chút đi chứ.Tôi đã bảo đi bảo lại là không thể làm phật lòng các vị khách cơ mà.Thật là!Nhân viên mới luôn phải để người ta lo lắng.Ôi cái thân già của tôi!_Khuôn mặt nhăn nheo của ông ta vừa nói vừa dùng khăn tay lau lau mồ hôi chẳng có mấy trên trán.

– Xin lỗi, Xin lỗi! Đừng nóng quản lí.Tôi sẽ thật chăm chú mà. Ha…ha…

Tomoko chột dạ cười gượng ứng phó, liên tục đáp ứng, liên tục nhận lỗi, mới coi như được bỏ qua. Nhìn theo bóng lưng đã đi xa kia, cô vỗ vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm.Thật sự có chút chơi quá rồi, đụng đến sở thích đặc biệt là cái gì cũng quên.Tomoko thoáng liếc đến bàn của Gin, rồi quay lại làm việc của mình.

Mặc kệ có hay không những ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu về phía mình, Gin vẫn bình thản đưa lên ly rượu Whisky đỏ trong tay vừa uống.

Bất chợt, hàng lông mày che lấp dưới phần tóc mái dài hơi giật giật, nhăn lại một bên suy tư.Trước đó không chú ý, giờ tinh tế thưởng thức mới thấy, thứ ưa thích mọi ngày dường như có lẫn chút vị gì khác.Ngoài vị nặng độ, cay nồng quen thuộc còn thoảng chút rượu hương thơm ngọt của dâu tây.  

“Strawberry Liquor?!…Con nhóc kia dám thả thêm thứ khác vào?”

Trong cơ thể chưa có gì bất đồng, hắn cũng ngại phiền phức chờ đổi một ly. Gin vẫn tiếp tục uống cái trên tay. Nhưng nếu có gan dám đổi đồ uống của hắn thì cũng phải có gan chịu được hậu quả! Hắn tuy sẽ không giết người không nằm trong nhiệm vụ của mình, hay vài “con ruồi” sẽ làm hỏng việc, nhưng lần sau chắc chắn để cô thử một chút lãnh khốc, vô tình Gin là như thế nào. Chờ Tomoko sẽ là chuyện khủng bố gì từ Gin là không một ai đoán được.Hiện tại, hắn thì ung dung hỏi người vừa tới cũng mặc trang phục nhân viên bồi bàn ở đây.

– Trở lại chuyện chính!Báo cáo đi, Vermouth.

Người phụ nữ tháo bỏ lớp ngụy trang, buông xõa mái tóc xoăn vàng óng, bên trả lời Gin.

– Các anh yên tâm “Qủa táo xanh” này chưa bao giờ làm hỏng việc mà!_Đôi mắt cô ta lóe lên tự tin cùng nắm chắc mọi thứ. Cánh tay thon dài để trên vai Gin, cả người quyến rũ đứng tựa vào hắn.


Gin cũng không quan tâm mà ngậm một điếu thuốc mới, nhếch nhếch khóe miệng. -Lại kể công rồi!

– Ủa, không ai mời tôi uống sao?_Vermouth hài hước nhìn phía hắn. – Đàn ông gì mà chẳng ga lăng tí nào!

Chỉ Vodka phối hợp, có vẻ to lớn vô tâm cười trả lời cô ta.

-Cô em uống gì?

– Như mọi khi…Whisky pha với Vodka!Món uống ưa thích của tôi đấy!

Đến 10 giờ khuya thì Tomoko mới thay đồ tan ca. Đang chuẩn bị bước rời khỏi cửa nhà hàng thì cảm giác có chút rùng mình, hắt hơi một cái. Xoa xoa mũi, cô lơ đãng, khó hiểu không biết lại bị ai “nhớ thương” chăng? Vừa nãy, vì màu sắc hai loại rượu gần giống nhau, cô chỉ cho thêm có một chút, mọt chút Strawberry Liquor thôi mà, hẳn là ngon lắm mới đúng chứ hả?Về đến khách sạn, gọi thêm chút đồ ăn nhẹ, rồi tắm rửa thoáng qua.  

Tomoko mặc vào bộ áo ngủ, cắm máy sấy hong khô mái tóc dài ướt sũng. Một bên mở lên điện thoại kiểm tra tin nhắn, nó đã trở thành thói quen không thể thiếu nữa rồi. Nhưng vẫn chỉ là kết quả vô vọng, vẫn chẳng có một tin của anh Sotch. Trong lòng có phỏng đoán, nhưng cố giữ chút hi vọng mỏng manh cho bản thân. Không chút muốn tin tưởng vào đáp án đấy, chỉ đành vô lực để qua nó một bên, thở dài đi ngủ sớm, hôm nay làm việc có chút mệt.

— —

Vào đêm, mọi con phố ở NewYork trở nên vắng tanh. Vẻ đẹp cổ điển Âu Châu dưới ánh đèn đường mờ nhạt màu vàng như được phủ thêm một tầng bí ẩn. Nhưng trở thành cái để những du khách khác phải lưu luyến, tìm tòi, hay sẽ biến thành sự kiêng kị của họ, cũng như những người dân bản địa? Điều này vẫn phải cần kiểm chứng.

Trong một ngõ ngách nhỏ tối om, chỉ nương vào ánh trăng xa lắc trên cao mới thấy thấp thoáng chút ít. 

Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề, lê lết vang vọng, xen kẽ những tiếng hít thở gấp gáp, đứt quãng. Đó là cuả một người con gái, mái tóc dài màu đen cùng khuôn mặt của khách Châu Á. Chiếc váy mỏng trên người xộc xệch, khóe môi lây dính chút máu. Trên mặt, cánh tay, đầu gối, và cả bàn chân trần đều có những vết bầm lên xanh tím, những vết thương mới mẻ còn rươm rướm chảy máu. Nhưng cho dù đã thấm mệt và bị sự kinh hãi hoàn toàn chiếm lĩnh, hi vọng sống sót chưa từng từ bỏ, thôi thúc nâng lên bước chân thoát khỏi “con quỷ khát máu” phía sau.


“Khặc khặc khặc…Bé ngoan!Ta thực sự sắp chán rồi đó nha!”

Tiếng nói ghê rợn, âm trầm đã càng ngày càng gần, “ác quỷ” trong lốt con người đó tăng nhanh bước chân về phía “con mồi” của mình. Hắn nhíu mày khó chịu, âm thanh ken két trong miệng không chịu khống chế càng rõ ràng.

Trò chơi này…chơi lâu thì cũng đến lúc chán!

Cô gái thấy vậy thì dưới chân cũng nhanh hơn, nhưng lại loạng choạng vấp ngã, khuôn mặt tuyệt vọng cúi xuống bị mái tóc xõa bù xù che khuất, xung quanh dần dần bị tử vong khí tức bao trùm. Nhưng không biết vì sao, đôi tay yếu ớt chống xuống đất vô thức nắm chặt. Một lúc sau, cô gái ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lại là sự thù hận, cùng khinh thường.

Còn tên sát nhân khi vừa thấy con mồi không còn sức phản kháng, chỉ kịp vui vẻ trong giây lát đã bị tức giận thay thế. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn quỳ xuống một gối trước mặt cô.Tư thái như một tên sứ giả thần chết.

– Với kẻ từ lúc phản bội tổ chức đã là khi không có quyền sống sót trên đời rồi! Đến đây cũng nên kết thúc thôi.

– Haha…ha…k-khục khục! Ra tay đi, dù sao chỉ là CHẾT. Ta cũng không hối hận việc mình làm. 

– Như cô mong muốn!_ Con dao trên tay gã không chút hoa mĩ cắt đứt động mạnh trên chiếc cổ yếu ớt mảnh khảnh. Dòng máu nóng đỏ đậm bắn lên chiếc áo khoác xanh bên ngoài, lên cả mặt gã và mái tóc dài màu bạc. Nhưng tên sát nhân cũng chẳng quan tâm, đôi mắt vô tình, lạnh nhạt nhìn cô gái ngã xuống, chỉ có chút không cho là đúng khi thấy khóe miệng vẫn còn mỉm cười của cô.

Mặc dù chỉ là vài nhãi nhép không đáng kể ở vòng ngoài tổ chức, mà cũng có gan phản bội, thì phải chịu kết cục vốn có. Càng bi ai hơn khi cô ta chỉ là một trong những “vật hi sinh” trong kế hoạch khác của tổ chức.Còn hắn chính là đao phủ, là nhân vật chính trong đó. 

– Gã Sát nhân đường phố!

Mà thôi, trắng ra thì hắn cũng chỉ là tay sai cao cấp hơn thôi!


— —

Thoáng qua một ngày, đến tối hôm sau, Tomoko tiếp tục đến nhà hàng làm. Trong phòng thay đồ của nhân viên, cô đang cất gọn đồ của mình vào trong tủ sắt nhỏ, vừa khóa lại xong, còn chưa đi ra đã bị nội dung nói chuyện của hai người phụ nữ khiến cho tò mò.

Một người vừa ráo rác nhìn quanh, vừa co lại vai, xoa xoa cánh tay sợ hãi nói:

– Cô nghe gì chưa? Hôm qua Sát nhân đường phố lần nữa ra tay rồi đó. Một cô gái trẻ khác tiếp tục trở thành nạn nhân của hắn.Còn là khách nước ngoài, sẽ bị huyên càng lớn cho coi.

– Phải, phải!Thật đáng sợ mà!…

Đang trong hồi tưởng của mình, bỗng cảm giác một cánh tay ai đó đập nhẹ lên vai, người phụ nữ vẫn giật mình, hét lên.Quay ra mới thấy thì ra là của Tomoko.

Tomoko dở khóc dở cười trước phản ứng cực lớn của nữ nhân viên kia. Cố gắng thân thiện, vừa tò mò hỏi.

– Mọi người nói Sát nhân đường phố là sao? Còn có ai chết vậy?

Hai người họ lập tức trả lời cho cô một đống thứ, loạn cả lên.

– Gã đó á?Là kẻ giết người không ghê tay. Tính đến hôm qua, đã là nạn nhân thứ 4 chết bởi hắn rồi.

Một người còn lại cũng thêm vào:

– Cảnh sát vẫn chưa có tung tích rõ ràng của gã nữa. Nhưng nghe nói đó là người đàn ông, có mái tóc dài, còn hình như cũng là người Nhật giống cô đấy.

– Em gái, em gái à! Cái cô vừa chết cũng rất trẻ.Dường như mục tiêu gã nhắm tới đều là nữ thôi. Em cũng phải càng cẩn thận đấy. Tốt nhất nên ít ra ngoài vào buổi tối thì hơn._Cô nhân viên bị Tomoko dọa cho hết hồn vẫn hảo tâm nhắc nhở.

– Vâng.Cảm ơn các chị_Cô cũng cười đáp lại, liên tục gật đầu tiếp thu.


Tất cả lại tản ra, làm việc của mình. Tuy mới vừa nói sẽ chú ý cẩn thận, nhưng Tomoko thì lại nghĩ khác.Sát nhân đường phố? Nghe có vẻ quen quen, nhưng cô lại chẳng tài nào nghĩ ra là nghe ở đâu nữa. Mà với thân thủ của mình, cô cũng chẳng phải lo, nên lo lắng là tên đó thì đúng hơn.

Mặc dù tâm tình sau đó thấy nhạt nhẽo, thời gian làm việc cũng chẳng mấy chốc đã qua rất nhanh.

10:35, Tomoko đổi về một thân quần đùi, áo phông thoải mái của mình. Rời đi nhà hàng, nhưng chưa quay lại khách sạn luôn, mà di chuyển lòng vòng vài con đường một chút, kiếm đồ ăn. 

Vừa đi vừa suy tư đủ thứ việc. Hôm nay, Gin cùng Vodka lại không tới. Tomoko có chút thất vọng khi chưa thể thấy được bộ tóc dài yêu thích trên người Gin. Đã có cả một đống kế hoạch cho “nó”nữa chứ. Khi hồi thần lại thì, vui mừng thông báo là Tomoko bị lạc đường. Đành rẽ vào cửa hàng gà rán hỏi đường, thuận tiện mua luôn một phần gà và khoai tây chiên, cũng quẳng luôn vào trong balo trên lưng.

Mới ra khỏi thì từng cơn gió lạnh lạnh lập tức ùa đến, ánh trăng cũng bị vô số mây đen che khuất.Cô nhìn trời mà chán nản, bất lực. 

Dường như… trời sắp mưa! Cô lại chỉ mới mua vài bộ quần áo, còn lại mọi thứ như ô, dù, hay gì khác vẫn trong va li không biết tung tích kia.

–11:15

Bước đi chậm rãi trong ngõ tắt, xung quanh có phần yên ắng lạ thường, nhưng cô cũng không để tâm. Lướt qua chút thoang thoảng ẩm ướt trong gió mà lại xen lẫn mùi hương khác dù rất nhạt, đôi chân bỗng chốc dừng lại, Tomoko theo thói quen phóng nhẹ hơi thở. Một tay cầm chặt một bên dây đeo balo, ánh mắt chăm chú theo dõi phía trước, vừa cố gắng thu tất cả vận chuyển động khác biệt vào tai.

Tầm nhìn chẳng mấy chốc định ở trên nền đất, phía lối rẽ cách đó 5 mét. Dưới ánh đèn nhỏ lập lòe từ trước cửa một ngôi nhà dân, bóng người màu đen kéo dài dần dần thu nhỏ về một điểm. Ánh sáng màu trắng chiếu mờ mờ khuôn mặt của một người đàn ông. Tuy trong đêm tối, hắn còn mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, nhưng cô nhanh chóng liếc đến dường như hắn định lấy gì đó ra từ túi bên trong áo khoác.

Trong đầu Tomoko lập tức vang lên cảnh báo, ngược lại ở ngoài càng là yên tĩnh, âm thầm vận sức.

“Người nhật! Tóc dài?…Có Súng?…-Sát nhân đường phố ư?” 

p/s: KKKK, Au đã trở lại. Mọi người đoán được ai đến không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.