Bạn đang đọc Bí Mật Của Nương Tử – Chương 6
Chương 6
Bàn tay vừa thu lại, mẫu đơn bị vê thành mảnh vụn, rơi xuống đất.
Liên Thủy Dao ngồi trước bàn trang điểm, để cho hai nha hoàn chải đầu thay y phục cho nàng, còn có rửa sạch, băng bó vết thương trên tay nàng.
Nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn ngọc ngà lại có thêm một vết thương, khiến Tiểu Song không nhịn được đau lòng trách móc.
“Ngũ di thái, người thật sự không cẩn thận quá rồi, làm sao lại để bị thương đây?”
Liên Thủy Dao nói nhỏ: “Không có gì đáng ngại.”
Thanh Hà cũng không nhịn được nhỏ giọng khiển trách. “Ai, sao lại không có gì đáng ngại, nếu như để lại sẹo trên da thịt xinh đẹp này, hai chúng ta làm sao đảm đương nổi nha.”
Liên Thủy Dao khẽ cười nói: “Chính là sợ các ngươi đảm đương không nổi, mới bảo các ngươi đừng để lộ ra ngoài, nếu để cho người khác biết, ta sợ các ngươi bị trách phạt chứ sao.”
Nàng nhìn vết đao trên cánh tay mình, trừ hai thiếp thân nha hoàn không gạt được, nàng chưa cho bất kì kẻ nào biết, cũng hiểu được Tiểu Song cùng Thanh Hà là quan tâm nàng, thật may là ngày thường nàng dụng tâm đối đãi hai nha hoàn, thu phục tâm của các nàng, mới có thể tin các nàng giữ mồm giữ miệng chuyện mình bị thương.
Vì không để cho Tiểu Song cùng Thanh Hà biết đây là vết đao, nàng đã sớm nghĩ xong lý do.
Đầu tiên, nàng cố ý đụng ngã bình hoa, phát ra tiếng vỡ vụn, tiếp đó lại cố ý ngã trên mặt đất, chờ bọn họ nghe tiếng chạy tới, sau khi hai nha hoàn đi vào, nhìn thấy ống tay áo trên cánh tay nàng dính máu, lại gặp được mảnh vụn bình hoa đầy đất, đương nhiên cho là nàng bị mảnh vụn bình hoa cắt bị thương.
Nếu như nàng bị thương, bọn nha hoàn sợ bị trách phạt, ngoan ngoãn không dám lộ ra, theo nàng phân phó, bôi thuốc băng bó cho nàng.
“Phu nhân, người…Thật sự không mời đại phu đến xem?”
“Như vậy là được rồi, không có gì đáng ngại.”
Tiểu Song cùng Thanh Hà vẫn thấp thỏm lo âu.
“Nhưng là…Ngộ nhỡ xử lý không tốt, lưu lại sẹo, bị Nghiêm gia biết___”
Nàng lập tức đánh gãy lời của các nàng. “Vậy càng không thể nói.”
“Tại sao?” Tiểu Song cùng Thanh Hà vẻ mặt không hiểu nhìn nàng.
Trong lòng Liên Thủy Dao biết tuyệt không thể để chuyện mình bị thương truyền đi, nếu như là việc đó truyền tới tai Mặc tổng quản khó dây dưa kia, nhất định sẽ nghĩ đến nàng chính là thích khách hành thích Lưu đại nhân. Vì thế, nàng nhất định phải chặn lại cái miệng hai nha hoàn này, mà đe dọa là hữu hiệu nhất.
“Các ngươi nghĩ lại xem, sở dĩ Nghiêm gia nạp ta làm thiếp, chính là coi trọng xinh đẹp của ta, nữ nhân xinh đẹp cũng giống như bình hoa, hắn trả một số lượng lớn bạc mua ta, bình hoa này hắn còn chưa có dùng qua, lại phát hiện bên trên có tỳ vết nào, hắn có thể không tức giận sao?”
“Vậy…” Tiểu Song cùng Thanh Hà tâm thần thấp thỏm bất an liếc nhìn nhau một cái.
Trước tiên là uy hiếp, trở lại là trấn an, giọng nói của nàng thả mềm, tiếp tục nói: “Tự ta không cẩn thận, sao nhẫn tâm hại các ngươi cùng chịu phạt chứ, cho nên ngàn vạn đừng để cho Nghiêm gia biết chuyện này, nếu hắn biết, nhất định sẽ trách tội các ngươi, hiểu chưa?”
Hai nha hoàn nghe xong bừng tỉnh ngộ: trong lòng vừa sợ hãi vừa cảm động.
“Ngũ di thái, người đối xử với chúng ta thật tốt.”
Nàng nhẹ nhàng cầm tay các nàng, mỉm cười nói: “Ta vào Nghiêm phủ làm thiếp, không nơi nương tựa, có các ngươi làm bạn, có thể làm cho ta quên đi nỗi khổ tưởng niệm cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội, hai người là tỷ muội tốt của ta, chăm sóc các ngươi cũng là việc nên làm.”
Tiểu Song vỗ ngực nói: “Người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt, nhưng mà thương thế kia…”
Liên Thủy Dao quay đầu nhìn chằm chằm cánh tay mình, đối với vết thương này tuyệt không để ý. “Cũng chỉ là bị thương da thịt, sẽ rất nhanh tốt lên, cho dù lưu lại sẹo cũng không sao cả, đến lúc đó ta chỉ phải nói, vết thương kia là có trước khi đến Nghiêm phủ, các ngươi không nói, ta không nói, người nào biết?”
Thanh Hà vẫn rất lo lắng, hỏi: “Nhưng ngộ nhỡ Nghiêm gia đột nhiên tới, nhìn thấy vết thương mới này, vậy giải thích thế nào nha?”
Liên Thủy Dao khẽ cười một tiếng. “Vậy càng không sợ, ta tới đây cũng đã một tháng, ngay cả mặt Nghiêm gia còn chưa từng thấy qua, theo ta thấy, hắn là bị bốn vị di thái khác quấn lấy, sớm quên có nạp tiểu thiếp ta đây.”
Hai nha hoàn cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, cũng bị nàng thuyết phục, bỏ đi ý niệm đi mời đại phu chữa thương cho Ngũ di thái.
Tiểu Song vuốt ngực, giọng mang theo khẩn cầu nhờ cậy. “Ngũ di thái, nhưng là người ngàn vạn cẩn thận nha, đừng có sơ xuất nữa.”
Liên Thủy Dao cười gật đầu. “Yên tâm đi, sẽ không có lần sau.”
Có thể thuyết phục được hai nha hoàn, làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, chuyện nàng bị thương cuối cùng cũng đè xuống được, thật may là hai nha hoàn này nhu thuận, cũng dễ đối phó, mới có thể giải quyết chuyện này.
Nàng để cho hai nha hoàn tiếp tục chải đầu thay y phục cho nàng, rửa mặt rửa chân, chuẩn bị đi ngủ: trong lòng không khỏi hiện lên gương mặt cương lãnh uy nghiêm kia.
Khá lắm Mặc Thanh Vân khó dây dưa, thật may là ban ngày cuối cùng cũng lừa gạt được, lúc ấy thật là hữu kinh vô hiểm (kinh sợ nhưng không có nguy hiểm), nàng vừa trốn về Mai viện, liền lập tức cởi xuống một thân trang phục, thay y phục trắng trong thuần khiết, hơn nữa tạm thời dùng băng vải bao lại che dấu vết thương trên cánh tay, nhưng nếu nam nhân kia thật sự vào phòng lục soát kỹ lưỡng, tất nhiên sẽ tìm được trang phục dính máu nàng giấu dưới chăn bông, đến lúc đó nàng hết đường chối cãi, thậm chí có thể sẽ nguy hiểm tính mạng mình, bây giờ nghĩ lại vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thật may là, Mặc Thanh Vân chỉ là nhìn qua một lần, cũng không có cẩn thận lục soát, làm nàng tránh được một kiếp.
Lần này hành thích thất bại, chỉ có thể nói vận khí chính mình không tốt, thì ra là Lưu đại nhân này có giao tình với Nghiêm gia. Thật là thất sách, chuyện hành thích Lưu đại nhân, đành phải bàn bạc kĩ hơn rồi.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, làm ọi người kì quái, đã trễ thế này, còn ai đến?
“Là ai?” Nàng hỏi.
“Ta đi xem một chút.” Tiểu Song lập tức đến phía trước phòng khách nhìn cửa, bên ngoài trời tối, nàng cầm lên ngọn đèn dầu trên bàn phòng khách, đi tới cạnh cửa. “Người nào a?” Nàng tò mò hỏi.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói uy nghiêm. “Mở cửa.”
Nghe được giọng nói này, Tiểu Song lập tức sợ tới hoa dung thất sắc, liền lùi vài bước, vội vàng chạy vào phòng trong.
“Không, không xong!”Liên Thủy Dao cùng Thanh Hà quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Tiểu Song tái nhợt, ngẩn ra.
Thanh Hà vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ai tới hả?”
Giọng nói của Tiểu Song run rẩy trả lời. “Nghiêm gia tới.”
“Ngẩn người cái gì? Còn không mở cửa.” Mệnh lệnh từ ngoài cửa uy nghiêm hữu lực, đem thần trí nàng từ trong kinh hãi trở về, Tiểu Song cuống quýt chạy ra phòng khách mở cửa, cung nghênh chủ tử.
“Nghiêm gia.” Tiểu Song vội vàng phúc thân, một lòng bất ổn.
Mặc Thanh Vân___không, hắn bây giờ là Nghiêm Phách Thiên mới đúng, chính hắn giả trang thành Nghiêm Phách Thiên, mặc trang phục quân nhân, trên mặt có vài vết sẹo, một con mắt mang bịt mắt, trên đầu búi kiểu tóc đại hiệp, hoàn toàn là hình tượng điển hình của Nghiêm Phách Thiên, cùng Mặc Thanh Vân giả dạng chênh lệch kém xa, hơn nữa có ngọn đèn dầu chiếu xuống, hắn cao lớn khỏe mạnh cường tráng càng lộ vẻ thần bí uy vũ, xem khí thế kia, khiến người khác kính sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn.
“Ái thiếp của ta ở đâu?” Giọng nói đều đều và giọng điệu cũng trở nên lưu manh.
“Ở…Ở bên trong.” Nha hoàn Tiểu Song bị dọa sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói chuyện lắp bắp.
Mặc Thanh Vân gật đầu một cái, sải bước vào phòng trong. Vừa vào phòng trong, một nha hoàn khác sớm bị dọa hỏng là Thanh Hà cũng vội vàng phúc thân.
“Nghiêm…Nghiêm gia…” Giọng nói cũng run rẩy như vậy.
Đứng ở sau lưng Thanh Hà, Liên Thủy Dao bị dọa đến mặt không còn chút máu, đừng nói Nghiêm Phách Thiên đột nhiên trở lại đã làm cho nàng sợ tới mức ứng phó không kịp, hắn hé ra khuôn mặt xấu xí dữ tợn, càng làm cho trong lòng nàng dâng lên cảm giác bài xích cực độ.
Trời ơi! Người này chính là Nghiêm Phách Thiên sao? Mặc dù nàng sớm chuẩn bị tâm lý, cho dù Nghiêm Phách Thiên này là lão đầu tử hay là bàn tử (ý chỉ người mập mạp), nàng cũng không sao cả, nhưng khi chính mắt thấy được hắn thì nàng mới phát hiện chính mình không khống chế được nội tâm chán ghét.
Nam nhân này, chính là người từ nay về sau đồng sàng cộng chẩm với mình sao?
Vóc người cường tráng kia, thoạt nhìn giống như sẽ đè chết nàng, mà trên mặt hắn còn có vết sẹo hung ác làm người ta nhìn thấy ghê người, giống như con rết bò trên mặt.
Người này vừa nhìn đã biết là một mãng phu (người thô kệch, bạo lực), không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, còn có ánh mắt của hắn, đang tham lam đánh giá nàng, chỉ là bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, đã cảm thấy quần áo trên người mình đang bị lấy hết từng cái, từng cái một.
Khi bị hắn nhìn chăm chú dưới ánh mắt nhìn con mồi, nàng cảm thấy mình không có chỗ nào ẩn trốn, đêm nay khẳng định số kiếp đã định.
Không ai biết được Nghiêm Phách Thiên trước mắt là Mặc Thanh Vân giả trang, bọn người hầu cũng không biết, mọi người chỉ biết chủ tử Nghiêm Phách Thiên của họ có sẹo trên mặt, là một người chột mắt, hơn nữa thường xuyên giao thiệp bên ngoài, rất ít có cơ hội nhìn thấy hắn, cho dù nhìn thấy, cũng bình thường là ở ban đêm, giống như hiện tại.
Mặc Thanh Vân chậm rãi đi về phía Liên Thủy Dao, khóe miệng cố ý chứa nụ cười tà khí yếu ớt, thu khuôn mặt trái xoan hơi có vẻ tái nhợt nhưng không mất xinh đẹp của nàng vào đáy mắt, so với Mặc tổng quản, dường như nàng sợ hãi Nghiêm Phách Thiên nhiều hơn, là bởi vì bị dáng vẻ xấu xí hung ác của hắn hù dọa? Hay là bởi vì sợ đêm động phòng hoa chúc tối nay?
Mặc Thanh Vân vung tay lên. “Các ngươi cũng lui xuống đi, để tiểu thiếp mới nạp của ta đến hầu hạ phu quân ta đây.”
“Vâng…” Ngoài miệng các nha hoàn ngoài miệng nói vậy, nhưng lại do dự nhìn về phía Ngũ di thái, đừng nói các nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, ngay cả Ngũ di thái cũng đứng tại chỗ ngây người, lộ ra lúng túng.
Mặc Thanh Vân trừng một mắt, lạnh lùng quát: “Thế nào, sao còn không lui xuống!”
Bọn nha hoàn nhất thời sợ tới mức cúi đầu. “Vâng, vâng.” Các nàng có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám không vâng lời Nghiêm gia, buộc lòng phải lui ra ngoài, trước khi đi còn lo âu nhìn về phía Ngũ di thái, tràn đầy đồng tình với nàng: trong bụng cảm thán, Ngũ di thái xinh đẹp thế này, tuy là nữ nhi nhà nghèo khổ, nhưng khí chất xuất chúng, làm chính thất cũng dư dả rồi, đáng tiếc lại để cho Nghiêm gia chà đạp, thật làm người ta tiếc hận.
Một đóa hoa thanh nhã xinh đẹp như vậy, tối nay sẽ bị Nghiêm Phách Thiên danh tiếng cực kém chà đạp, sao không làm người ta tiếc hận?
Nhìn Tiểu Song cùng Thanh Hà bất đắc dĩ rời đi, Liên Thủy Dao hiểu được chính mình phải đối mặt hết thảy, nàng đã sớm thông suốt không phải sao? Đây là lựa chọn của mình, chẳng trách được ai, nhưng vì sao đôi chân không nhúc nhích được, muốn nặn ra một cái nụ cười nghênh đón đối phương cũng không có biện pháp? Nét mặt nàng bây giờ nhất định rất khó coi, bởi vì Nghiêm Phách Thiên nhíu mày.
Mặc Thanh Vân đưa tay nâng chiếc cằm trơn bóng của nàng lên, cố tình không chút kiêng kị đánh giá nàng.
“Tiểu mỹ nhân, hiện giờ vi phu mới đến nhìn nàng, nàng sẽ không trách ta chứ?”
Cằm bị ngón tay hắn thô bạo đụng chạm, nàng cố nén không kháng cự, bình tĩnh phun ra một chữ.
“Không.” Nàng nghĩ một đằng trả lời một nẻo, hận không thể cho hắn vĩnh viễn đừng tới, nhưng trong lòng biết đây là không thể nào.
Hắn nhướng nhướng mày. “Nếu không trách ta, làm sao lại là loại vẻ mặt này? Nàng thật giống như không hoan nghênh ta?”
Nàng rất nỗ lực nặn ra một nụ cười. “Sao…Làm sao thế chứ? Ta chỉ là…Không ngờ tối nay phu quân sẽ đến, có chút ngoài ý muốn thôi.”
Hơi thở nam nhân mãnh liệt của hắn giống như bao trùm, áp bức nàng, làm nàng không tự chủ được muốn lui về phía sau, cặp mắt tham lam kia đem chính mình đánh giá từ đầu đến chân, tựa như ước lượng nữ nhân mình dùng tiền mua được có bao nhiêu giá trị.
Mặc Thanh Vân đột nhiên thu hồi tay nâng cằm nàng, xoay người đi tới trước giường, giang hai cánh tay ra lệnh cho nàng. “Đến đây đi, hầu hạ ta thay y phục.”
Hắn dù bận vẫn ung dung chờ, làm cho nàng không có đường cự tuyệt. Sau khi nội tâm giãy dụa một phen, vô cùng không tình nguyện tiến đến, giống như các thiếp khác hầu hạ nam nhân của các nàng vậy, hờ hững tháo xuống đai lưng cho hắn, áo, còn có quần dài.
Động tác của nàng có chút vụng về, rõ ràng không am hiểu chuyện hầu hạ nam nhân cởi áo, mang vào thế nào.
Nàng cố ý tránh ánh mắt của hắn, nhưng có thể cảm giác được nam nhân này vẫn đang ngó chừng nàng, khóe miệng kia giương lên độ cong giống như là đắc ý, hoặc như giễu cợt nàng vụng về, làm nàng càng khẩn trương hơn.
Khi nàng cởi áo cho hắn, cực lực xem nhẹ lồng ngực cỡ nào cường tráng rắn chắc giấu trong quần áo, cũng không chú ý cánh tay kia cỡ nào hữu lực.
Đem áo của hắn cởi xuống xong, hắn lộ ra lồng ngực trần trụi, mà nàng ngượng ngùng không dám nhìn tới, bởi vì khẩn trương, ngay cả cánh môi mình bị cắn tới đỏ tươi cũng không cảm thấy, tiếp theo khúm núm ngồi xổm xuống, cởi giầy còn có tất cho hắn, sau đó, nàng đứng dậy ngây người ở một bên, không biết kế tiếp nên làm thế nào cho phải.
Mặc Thanh Vân ngồi ở mép giường, thưởng thức nàng ngượng ngùng cùng vẻ mặt không được tự nhiên, có nhiều hứng thú hỏi: “Mẫu thân nàng không dạy nàng phục vụ nam nhân như thế nào sao?”
Nàng lại cắn môi cánh hoa, cúi đầu, mắt nhìn xuống đất trả lời. “Không có.”
“Bà cũng không nói cho nàng biết, trước khi hầu hạ nam nhân đi ngủ, phải chuẩn bị nước ấm giúp nam nhân rửa chân?”
Tâm nàng căng thẳng, hiểu ý tứ của hắn, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, đi ra ngoài phân phó nha hoàn chuẩn bị nước ấm cùng khăn vải.
Tiểu Song và Thanh Hà bưng hai chậu nước nóng vào, nàng nhận lấy khăn vải, tiếp tục vụng về hầu hạ phu quân.
Đời này Liên Thủy Dao chưa từng hầu hạ qua nam nhân, nhưng hôm nay nàng là thiếp của hắn, hắn kêu nàng làm cái gì, cho dù là quỳ xuống giúp hắn rửa chân, cũng không thể cự tuyệt.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, cưỡng chế nội tâm không muốn, ngượng ngùng bỏ hai chân của hắn vào trong nước ấm, dùng khăn vải ướt rửa sạch chân hắn, sau đó lau khô. Sau khi hoàn thành, nàng yên lặng đứng lên, ra lệnh nha hoàn đem chậu nước đi, kế tiếp, nàng cố ý đi sửa sang lại xiêm y hắn cởi xuống, đem chúng giắt trên bình phong.
Động tác của nàng rất chậm, Mặc Thanh Vân biết nàng cố ý trì hoãn thời gian lên giường hầu hạ hắn, nhất cử nhất động của nàng tràn đầy không tình nguyện cùng căng thẳng, hắn đều xem ở trong mắt.