Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 68


Đọc truyện Bí Mật Của Nữ Thần – Chương 68


Ba ngày sau, nhà họ Trần vì rất mong chờ sính lễ từ Dực Phàm mang đến nên mọi người đều đã tụ tập ở phòng khách, riêng Từ Dương sáng sớm đã nhất quyết muốn ra ngoài cùng bạn bè.


Đợi cũng đã hơn 30 phút, tầm 9 giờ sáng của buổi thứ bảy, cuối cùng cũng có ba chiếc xe màu đen lái tới rồi đỗ ngay bên ngoài sân.

Từ trên xe bước xuống là mấy gã thuộc hạ mặc vest đen, trên tay bưng mấy chiếc hộp màu đỏ đặc sắc tiến vào cửa nhà họ Trần, tới gần chỗ ghế sofa, nơi mà Trần lão gia và những người khác đang ngồi ở đó.


Trần lão gia đã có chút lòng tin.

Đám thuộc hạ cũng đang lần lượt đặt mấy chiếc hộp thật ngay ngắn xuống bàn ngay trước mặt ông và những người khác, chúng cũng tiện tay mở ra cho mọi người xem một số thứ bên trong, tất cả đều là tiền và vàng bạc trang sức mới toanh nên rất lấp lánh, làm người nào người nấy đều thoáng con mắt kinh ngạc.


Vì toàn bộ mọi thứ đều là đồ thật, nên Trần Kỷ Lục và vợ mình cũng có vẻ mặt ham mê phú quý, cả hai bỗng nhìn nhau rồi mỉm cười hài lòng, mừng náo nức lên vì đã vớ được của tốt.


Trong khi ấy, Trần phu nhân bỗng láo liếc con mắt tinh tường qua lại trong đống sính lễ, đã trông thấy có một chiếc hộp hình chữ nhật cỡ lớn màu đen chưa được mở rất lạ.

Vì muốn biết bên trong là gì nên bà đã nôn nóng muốn chạm tay vào để mở ra, nhưng chưa kịp chạm đến chiếc hộp thì một tên thuộc hạ đã kéo lê nó ra xa khỏi tầm tay bà, thấy bà có hơi nheo mày, hắn bèn cười thảo mai nói:
“Trần phu nhân, đây là sính lễ của anh Phàm mang đến để tặng nhà họ Trần, ý định sẽ lấy Tử Nha tiểu thư làm vợ, cho nên về việc mở những chiếc hộp này, xin bà hãy kiên nhẫn chờ một lát”
Nghe vậy trong lòng Trần phu nhân đã có chút không vui, cũng vì có mặt Trần lão gia ở đây nên bà mới đành rút tay lại.


Bấy giờ, nhân vật quan trọng nhất lại không có mặt, Trần lão gia mới lườm mắt sang đám thuộc hạ hỏi:
“Dực Phàm đâu? Sao chỉ có các người đến?”
Tên thuộc hạ kia chấp hai tay lại trước bụng, lịch sự giải thích:
“Trần lão gia thông cảm, anh Phàm có việc đột xuất và nói rằng sẽ không đến được nên nhờ chúng tôi mang sính lễ qua thay”
Trần Kỷ Lục đột nhiên có thái độ nổi giận, ông ta bỗng đứng phắt dậy rồi cau mày khiển trách.


“Hừ, đây mà gọi là có lòng muốn cưới Tử Nha sao? Dựa vào chút sính lễ này mà đã xem Trần Gia chúng tôi không ra gì rồi, liệu sau này Tử Nha trở về nhà họ Ấn có sống tốt được không chứ?”
Trần phu nhân ngồi bên cạnh cũng lên ý kiến, phớt giọng phàn nàn.


“Đúng đấy, chúng tôi muốn Dực Phàm trực tiếp đến đây, nếu không thì hãy báo lại với cậu ta rằng chuẩn bị mất cả gia sản đi là vừa”
Tử Nha cảm thấy bầu không khí bắt đầu loạn lạc, không muốn có cải vả nên cô bèn nhu mì lên tiếng:
“Ba mẹ à, chắc là anh ấy bận việc gấp thôi, anh ấy đã mang lễ vật qua cho nhà chúng ta như vậy xem như là có lòng rồi”
Tuy nhiên Trần Kỷ Lục vẫn chưa kìm được cơn nổi giận, liên miệng đáp lại:
“Dù có bận việc thế nào cũng phải nghĩ đến vợ sắp cưới của mình chứ, là cậu ta lấy con hay là đám thuộc hạ nhãi nhép này muốn lấy con đây, đứa con rể này Trần Gia tám kiếp cũng không thèm nhận”
“Đủ rồi” Trần lão gia bỗng giận dữ ngắt lời, lườm Trần Kỷ Lục một phát rồi nói: “Lão già này vẫn còn sống sờ sờ, nhận hay không nhận có cửa cho chú lên tiếng sao?”
“Ơ ba à” Trần Kỷ Lục chợt ngậm miệng, không dám tiếp tục xỏ mép vào một tiếng của ba mình nên đành khiêm nhượng ngồi xuống.


Sau đó, Trần lão gia mới nhìn Tử Nha rồi bảo:
“Mau đưa ta vào phòng, ta muốn nghỉ ngơi”
“Vâng, thưa ông nội” Tử Nha ngoan hiền đáp lại, cứ thế đỡ ông nội mình lên xe lăn rồi đẩy trở về phòng.


Liếng thoắt bóng dáng Trần Hạch Long đã rời đi, Trần Kỷ Lục và vợ mình mới nổi tính tham lam rõ ra mặt vì thích thú mấy món sính lễ đắt tiền trên bàn, cả hai vợ chồng cùng cầm mấy miếng vàng thỏi lên tay để cắn và xem cho rõ.

Thấy vậy mấy tên thuộc hạ kia mới nhìn nhau rồi liến mắt tâm đầu hiểu ý, sau đó chúng âm thầm quay lưng rời đi mà không nói lời nào, xe cũng đã vọt ra khỏi Trần Gia không còn một chiếc.


Bấy giờ, Trần phu nhân mới vớ tay cầm một hộp trang sức lên, nhẹ nhàng ngắm nhìn bên ngoài chiếc hộp một cách tinh tế, mặt mũi rạng rỡ như thấy cả núi vàng.


“Tuyệt quá! Không ngờ Ấn Gia lại giàu có đến như vậy, mấy món đồ này bán lấy giá không ít đâu”
Trần Kỷ Lục cũng gật đầu rồi khẽ giọng thì thầm:
“Phải đấy, nếu Tử Nha gã cho Dực Phàm thì tôi không có gì lo lắng, tương lai con bé sẽ được Ấn Thiên chống đỡ, vàng bạc cũng không thiếu để xài, ít ra người làm ba mẹ như chúng ta cũng sẽ được hưởng một ít”
Trần phu nhân còn lấy cả một chiếc vòng ngọc bên dưới đeo lên tay rồi trân trố ngắm nhìn, phì cười thỏa mãn.


“Chồng à, chúng ta đã quá thiệt thòi một nửa đời người, ngay cả khi anh chị cả và đứa con gái của họ đã mất trong tai nạn, lão già đó vẫn không chuyển nhượng tài sản lại cho chúng ta, nếu ông ta chết sớm thì đã hay biết mấy”
Tiếp đến, bà ta mới cầm cái hộp hình chữ nhật màu đen trong bí ẩn kia lên với ý định mở ra xem.

Trần Kỷ Lục ngồi bên cạnh vẫn vắt chéo chân, ung dung tiếp lời:
“Dù sao khi ba chết thì tài sản cũng sẽ được chuyển nhượng lại cho Từ Dương, hai chúng ta cũng không phải sống khổ đốn dưới quyền của ba nữa”
“Ư…” Giọng Trần phu nhân bỗng nhiên nấc lên một cách kì lạ, Trần Kỷ Lục mới ngạc nhiên nhìn sang bà rồi hỏi: “Sao vậy?”
Trần phu nhân cầm chiếc hộp đen với đôi tay run rẩy, mắt căng cứng mở hết cỡ vì thật sự hoảng hốt, không thốt nổi nên lời.


Khi ở trước mắt bà là một thiết bị kì lạ có dãy số đồng hồ điện tử đang chạy ngược, và nó chỉ còn 15 giây.


Bên trong căn phòng rộng, Trần lão gia vừa âm thầm đưa cho Tử Nha bản hợp đồng hứa hôn mà Dực Phàm đã kí ba năm trước, ông mới nằm trên giường chu toàn dặn dò:
“Tử Nha, đây là thứ quan trọng nhất định cháu phải giữ, chỉ cần có cái này, nếu Dực Phàm trái lời không lấy cháu, cả Ấn Gia sẽ thuộc về tay chúng ta”
“Nhưng sao ông lại đưa cho cháu cái này?”
Tử Nha vừa xem qua bản hợp đồng trên tay rồi nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu.


“Khụ…khụ”
Ông ho lên vài tiếng rồi trả lời:
“Để đề phòng trường hợp ta đột ngột mất đi, ít nhất ra vẫn còn…”
BÙMMM!!!
Đột nhiên có một tiếng nổ thật lớn phát ra từ phòng khách, làm Tử Nha và Trần lão gia phải điếng người giật mình.


Căn phòng mà cô đang đứng cũng bị ảnh hưởng, các bức tường bất ngờ bị đổ sụp xuống, nếu không mau chóng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu cả cô và ông nội mình rồi cũng sẽ bị vùi trong đống đổ nát.


“Ông nội, chúng ta mau ra khỏi đây thôi”
Cô hốt hoảng bèn lật đật đỡ Trần lão gia ngồi dậy trên giường, do sức khỏe đã già yếu nên ông chỉ có thể trông cậy vào cô cháu gái duy nhất này, đồng thời cũng cắn răng trong giận dữ nói:
“Thật không ngờ hắn lại dám lừa ta, tên tiểu tử đó”
Tử Nha đỡ vai ông rồi dìu từng bước ra ngoài, tới được hành lang, cô mới giật ngây người khi thấy cả căn phòng khách từ xa, khói và lửa đã bao vây nuốt chửng đến mức u ám mờ mịt.


“Ba, mẹ…”
Cô lao đao không dám tin, đôi mắt lây đọng một màn nước rồi tuôn dọc xuống gò má.

Vì muốn được sống sót và ra khỏi đây càng sớm càng tốt, Trần lão gia vờ ho sặc sụa lên vài tiếng sau đó cau mày thúc giục:
“Mặc kệ chúng, trước khi lửa bắt lan ra những chỗ khác, mau đưa ta ra khỏi đây.

Nhanh lên!”
Cô đành nghe lời ông, tạm ngưng lo lắng về sự sống chết của ba mẹ mình, nhanh chóng đưa Trần lão gia đến một nơi an toàn khác.


…!
Ở một căn phòng làm việc riêng thuộc tầng sáu, Dực Phàm đang ngồi giang tay thảnh thơi trên sofa, nhắm mắt hưởng thụ thứ âm nhạc giao hưởng từ chiếc đĩa than, phát bằng máy nghe nhạc để ở bàn.


Chợt trợ lí A Kiên mở cửa đi vào, tiến tới gần anh nói:
“Anh Phàm, Trần Gia toi rồi, mọi thứ đều đã bị nổ sạch theo như sự giám sát của tôi”
Nghe vậy Dực Phàm chỉ nhếch mép cười nhẹ không nói gì, A Kiên bỗng ngập ngừng không rõ nói tiếp:
“Nhưng…chỉ có hai vợ chồng Trần Kỷ Lục xác định là đã chết, còn những người khác thì…”
Dực Phàm ngạc nhiên, bèn mở mắt ra hỏi:
“Nghĩa là Trần Hạch Long và hai đứa cháu của ông ta vẫn bình an vô sự?”
“Vâng”
A Kiên mới cúi đầu đáp, Dực Phàm đã giương mắt lãnh đạm tiếp hỏi:
“Thế bản hợp đồng đó, đã xóa sạch chưa?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, Trần Gia bị thiêu rụi lớn như vậy, chắc là đã cháy rồi”
A Kiên trả lời một cách hời hợt, bởi vì hắn cũng không dám chắc.


Theo như suy tính ban đầu của Dực Phàm đó là tụ tập người của Trần Gia lại một chỗ, khi một trong số mở chiếc hộp chứa bom hẹn giờ ra, tất cả sẽ nổ tung và chết sạch trong nhanh gọn.

Tuy nhiên anh cũng không lường trước được việc Từ Dương lại ra ngoài, Trần Hạch Long cũng chẳng có hứng thú với số vàng và lễ vật mang tới nên ông ta chỉ muốn được dìu vào phòng để nghỉ ngơi.


Đối với Dực Phàm, nhà họ Trần là cái gai trong mắt cần phải loại và diệt bỏ, vì những kẻ uy hiếp anh không có kết cục tốt đẹp.


“Cho người giết sạch chúng đi, nhà họ Trần một người cũng không thể sống sót”
“Rõ”
A Kiên nhanh chóng cúi đầu tuân lệnh rồi rời đi, Dực Phàm cũng đứng dậy rồi đi đến tắt chiếc máy đang phát nhạc để ở bàn.


“Két!”
Nhưng cánh cửa phía sau anh lại một lần nữa mở ra, anh ngạc nhiên xoay lại, mới thấy người làm phiền mình tiếp theo thật đáng bất ngờ, bèn bật cười nhẹ hỏi:
“Em đã nghe được rồi à?”
Thiên Băng nhíu mày nhìn anh, đúng là cô đã nghe được những chuyện A Kiên và Dực Phàm nói với nhau lúc nãy từ bên ngoài cánh cửa.


“Anh muốn diệt sạch Trần Gia để không ai trên đời này có thể uy hiếp anh nữa.

Bằng cách đó, anh cũng có thể giữ lại gia sản của nhà họ Ấn, cũng sẽ không phải kết hôn với Trần Tử Nha, đúng không?”
Dực Phàm không ngạc nhiên, mà lại bày vẻ mặt hờ hửng nhìn cô, đáp:
“Thì sao?”
Cô bèn nghiếng chặt răng, trừng mắt hỏi:
“Vậy còn Ấn Gia, anh thiêu rụi ngôi nhà đó là vì mục đích gì?”
“Mục đích gì chứ?”
Dực Phàm vẫn làm bộ ngây thơ hỏi cô, đã làm cô nắm chặt hai bàn tay thành quyền, nghĩ rằng anh đang muốn cợt nhả và xem thường mình, cô bèn uất phẫn nói lớn:
“Đừng giả ngốc với tôi, không có chuyện tự dưng anh làm thế được.

Có phải trong Ấn Gia có chứa bí mật nào đó mà anh không muốn cho ai biết, nên mới dùng cách này để đốt sạch mọi thứ không?”
Dực Phàm bật ngạc nhiên, nhưng rồi dần dần cong môi cười nhạt, tiến tới gần cô nói:
“Thay vì cố gắng tìm hiểu ra mọi chuyện, em nên quan tâm tới anh thì hay hơn”
Rồi anh sờ tay lên má cô, cô lại cảm thấy hành động âu yếm này là thứ kinh tởm đối với mình.

Cô bất ngờ đẩy anh ra rồi chạy tới cánh cửa, nhanh chóng vụt bước thật nhanh để thoát khỏi cái tên ác ma đáng sợ đang dõi mắt nhìn theo phía sau bóng lưng mình.


Cô cứ chạy mãi trên hành lang, ngang qua dãy căn phòng trống hai bên tiến về phía trước.

Cô vừa chạy vừa cắn chặt răng, cô biết Dực Phàm sẽ không cho cô tìm hiểu bất kì điều gì, cô sẽ giống hệt như một con ngốc, chỉ biết sống trong sự khống chế của hắn ta ở tòa nhà này mãi mãi.


Đến một đoạn cô mới dừng lại để thở, ngờ đâu đã bị một cánh tay lạ lẫm thò ra, kéo thật mạnh cả người cô vào trong một căn phòng lạ.


Tiếng cửa đóng “cạch” lại, cô mới kinh hãi nhìn sang, không ngờ đập ngay vào mắt mình là cả một thân hình cao lớn của cái tên biến thái Tiểu Hi Tử.


“Anh…”
Cô thốt không thành lời, Tiểu Hi Tử đã bật cười hớ hỉnh, vẻ mặt hắn trông như mấy tên lưu manh đòi bại.


BỊCH!
Hắn bất ngờ đẩy mạnh tay vào phần cửa trên đầu cô, áp chặt cô sát vào một góc rồi ranh mãnh nói:
“Tôi đang nghỉ ngơi ở phòng này thì tình cờ nghe thấy tiếng chạy của cô nên mới nhanh trí kéo cô vào đây, tôi phát hiện ra…có lẽ cô đang gặp một điều gì đó rất là nguy hiểm”
Thiên Băng hơi hoảng, bây giờ cô không hề cải trang, mặt mũi cũng lộ ra rành rành ngay trước mặt hắn, đành giả vờ giả vịt, run giọng hỏi:
“Nhưng anh…anh là ai?”
Hắn liền chao mày, rồi dùng ngón tay trỏ hất cằm cô lên.


“Không biết thật sao? Hay là giả vờ không biết? Vóc dáng này của cô, Tiểu Hi Tử tôi nhìn một phát nhận ra ngay”
Rồi hắn di chuyển các khớp ngón tay thon dài, dùng ngón cái ve vuốt gò má cô, mặc cho cô đang nhăn trán khó chịu vì hành động của hắn.


“Anh làm gì vậy? Tại sao lại kéo tôi vào trong căn phòng này?”

Nghe cô hỏi, hắn mới kề ngang đối mắt với cô, cười đắc ý đáp:
“Thì đến đây cùng tôi tâm sự, không được à?”
“Hah” Cô cười nhạt, bất ngờ nâng gối lên hạ bộ hắn, hắn bật rít lên một tiếng “hự” trong đau đớn, lập tức đưa tay vịn phần dưới rồi ngã lùi về sau, nhăn mặt nhăn mày trong cáo giận.


“Cô dám…”
Thiên Băng chẳng thèm so đo với Tiểu Hi Tử, ung dung xoay người mở cửa ra, bất chợt đã thấy bóng dáng của Dực Phàm đang đi từ xa hành lang tới, cô giật mình bèn đóng cửa lại, trong lòng thầm nghĩ:
(Có lẽ mình nên nấp ở đây một lúc, dù sao Tiểu Hi Tử cũng không đáng lo ngại bằng Dực Phàm)
“Thấy chưa? Tôi đã bảo là ở bên ngoài rất nguy hiểm mà”
Cô sực giật mình, hơi ấm từ giọng của tên sắc lang bỗng thì thầm bên tai cô từ sau lưng, hơn nửa cô còn cảm nhận được hắn đang vòng tay ôm quanh eo cô và sờ soạn khắp lung tung chỗ.


Cô mới nhắm mắt lại, thản nhiên xoay người giơ khuỷu tay một phát, cả cằm và hàm hắn liền bị hất sang một bên.


Tiểu Hi Tử hãi hùng nhanh chóng nhảy lùi người ra xa, vịn lấy phần cằm, một giọt máu bỗng rỉ ra khỏi khóe môi hắn tuôn dọc xuống, tuy nhiên hắn lấy ngón tay cái tém nó đi rất nhanh, sau đó cười nhếch bảo:
“Lời đồn không sai, rằng nhị tỷ của tổ chức Ấn Thiên là con quạ đen có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào”
Thiên Băng sực kinh động, giản to con ngươi nhìn hắn, vừa trong lòng tự hỏi:
(Tại sao? Tại sao hắn lại biết thân phận thật của mình?)
Tiểu Hi Tử đã hứng thú với cô gái ngay trước mặt, hắn xem cô là thú vui, là con mồi tiếp theo của hắn.


Hắn bèn nhăn răng cười kháu khỉnh, ranh mãnh nói tiếp:
“Cô có muốn thoát khỏi Dực Phàm không? Chỉ cần ngủ với tôi, tôi sẽ đưa cô ra khỏi tòa nhà này”
“Khoan đã, tại sao anh lại biết được thân phận thật sự của tôi? Biết cả chuyện tôi bị Dực Phàm khống chế?”
Hắn bèn xòe hai bàn tay cao ngạo trả lời, cứ như mình đã thấu hết mọi chuyện.


“Đương nhiên là dựa vào cuộc đối thoại giữa cô và Dực Phàm khi ra khỏi sòng bạc tối hôm đó, tôi đã lén và nghe hết tất cả, tôi biết hết”
Thiên Băng sực ngạc nhiên, không ngờ một người như hắn lại rất giỏi để ý đến những chuyện của người khác, nhưng cho dù hắn đã biết rõ tất cả giữa cô và Dực Phàm thì cũng chẳng có gì to tát.

Bởi vì người ta đồn rằng Tiểu Hi Tử là một kẻ nghiện ma túy và thuốc lá, hắn có thể lên giường với hàng tá phụ nữ, hơn nữa là hắn rất hay nói điên nói cuồng.

Thiên Băng cũng chẳng biết rõ nhiều về hắn, cô chỉ nghe qua loa rằng hắn rất xấu tính và là một kẻ cao ngạo.


Trong khi cô đang nhìn hắn với bao nhiêu sự đánh giá trong đầu thì hắn đã đột ngột nhảy một phát đứng ngay trước mặt cô.


Cô giật mình, hắn đã rút “xoẹt” cả con dao lưỡi dài 15cm kề dưới cằm cô rồi ngông cuồng hất lên, dùng giọng điệu ác ma nói:
“Ấn Thiên Băng, cái tên nghe thật đẹp, hay tôi gọi cô là…Tiểu Băng Băng nhé”
Cô không sợ hắn, mà lại xoay nửa mặt đắc ý dù cằm đang tựa lên một con dao khá sắc nhọn, nhếch miệng cười hỏi:
“Thế anh có ý định gì? Dùng con dao này để uy hiếp và dụ dỗ tôi sao?”
Hắn bèn hạ thấp giọng, xảo huyệt trả lời:
“Đúng vậy, tôi đã lấy mạng của rất nhiều người từ con dao này, nếu cô không chấp nhận theo ý tôi thì tôi đành phải giao cô cho Dực Phàm thôi”
“Vậy sao?” Thiên Băng bật cười nhàm nhã rồi nâng tay cầm dao của hắn ra khỏi cằm mình, sau đó tự động đi tới cánh cửa, liếc mắt về sau nói tiếp: “Nhưng tiếc thay nếu phải lựa chọn so với anh, thì tôi thà chọn Dực Phàm”
Vừa dứt lời cũng là lúc cô vừa đưa tay vặn cửa ra, bỗng ngạc nhiên, không ngờ đập ngay vào mắt là cả một bóng hình cao lớn của Dực Phàm đang đứng sờ sờ ngay bên ngoài, và cô không biết anh đã đứng đây từ bao lâu.


Tiểu Hi Tử cũng có phần giật mình, nhưng hắn lại nhanh chóng cất con dao trên tay đi rồi nhìn anh, ra vẻ thân thiện hỏi:
“Anh Phàm, anh tới đây làm gì vậy?”
Dực Phàm lạnh lùng hỏi:
“Hai người đã làm gì rồi?”
Tiểu Hi Tử đột nhiên đi tới, đẩy người Thiên Băng vào lòng anh rồi cười thảo mai trả lời:
“Đã làm gì đâu, là do cô gái này tự dưng mở cửa phòng tôi rồi xông vào lẩn trốn, tôi chẳng biết gì cả”
Thiên Băng sực kinh ngạc, quay lại mới thấy Tiểu Hi Tử đúng là một gã hai mặt, lúc nãy hắn vô cùng ngông cuồng, vừa thấy Dực Phàm đã lật mặt như lật bánh tráng.


Dực Phàm bây giờ chẳng thèm quan tâm tới hắn, bất ngờ bế cô lên tay rồi quay đi chẳng nói gì nữa.


…!
Vừa trở về phòng anh đã ném cô nằm sấp mặt xuống nệm giường, cô bèn quay lại cau mày hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
“Tiểu Hi Tử đã nói gì với em?”
Dực Phàm đứng giương mắt nhìn cô tra xét, cô ngạc nhiên rồi cũng thành thật trả lời:
“Hắn bảo tôi phải ngủ với hắn, sau đó sẽ giúp tôi trốn thoát khỏi anh”
“Vậy à?”
Dực Phàm bỗng nhếch mép cười lạnh, cô mới cau mày khó hiểu hỏi:
“Anh đứng bên ngoài nghe thấy hết rồi, vờ vịt làm cái gì chứ?”
“Anh muốn tự miệng em khai nhận, xem ra em không hề giấu diếm”
“Hah” Thiên Băng chợt cảm thấy nực cười, rồi chống hai tay xuống nệm ngước mặt lên nhìn anh, cợt nhả bảo:
“So với giấu diếm, tôi làm sao đủ trình bằng anh”
Anh bất chợt đẩy vai cô đè xuống giường, tuy ánh mắt anh vô cùng bình thường, nhưng cô lại có thể cảm nhận được trong lòng anh đang vô cùng nóng giận.

“Băng Băng, là em không giữ lời, là em đã cố gắng trốn thoát khỏi anh”
Cô bèn liếc mắt sang một bên trong cam chịu, hỏi:
“Anh thật sự muốn làm tới mức này sao?”
“Nhìn anh này”
Giọng anh vừa khàn vừa trầm chợt thốt lên, cô ngạc nhiên, mới chuyển mắt nhìn lại anh đang ở phía trên mình.

Gương mặt Dực Phàm thật rõ ràng, vô cùng cuốn hút, nhưng không hiểu sao cô lại không hề có một chút rung động.


Anh bèn miết lấy khóe môi hồng hào của cô, sau đó hạ thấp đầu xuống hôn lấy cô.

Người cô bây giờ như rã ra không phản ứng, không cử động, dù sao cũng sẽ bị kết cục như này, cô không tránh khỏi, đành nhắm mắt lại, tưởng tượng trong đầu rằng mình chỉ đang cùng một người khác diễn xuất trước máy quay, mọi thứ rồi sẽ qua, rồi sẽ qua thôi mà.


Cô trấn an thể xác và linh hồn mình, cảm nhận những vết nhơ của người đàn ông trước mặt đang để lại khắp thân thể, cảm nhận từng vết cắn trên cổ sau đó đang di chuyển dần dần xuống phần rốn.


“Dực Phàm, cho tôi uống viên thuốc đó đi”
Giọng cô yếu ớt vang lên đã làm anh ngạc nhiên, mới ngẩn nhìn cô hỏi:
“Sao vậy?”
“Tôi thà quên đi tất cả còn hơn như thế này, anh…mau cho tôi uống viên thuốc đó đi”
Cô nói trong tuyệt vọng, thân xác và tâm hồn cô dù sao cũng đã bị vấy bẩn, hai bàn tay cô chà sát trên nệm giường, nhưng bất chợt đã bị hai tay anh giương lên quấn thật chặt.


Cho đến khi thứ đó cho vào bên trong cô, cũng là lúc nước mắt cô tự động tuôn chảy.


Cô không nhìn khuôn mặt của gã đàn ông đang lộng hành trên cơ thể mình, mà chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn đang không ngừng thổn thức bên tai.


Cô nhắm mắt lại, trong đầu đang vô cùng trống rỗng thì tự dưng hình ảnh của Thiên Dịch lại hiện ra một cách rất rõ ràng.


Cô nhìn thấy có một chàng trai dáng người rất cao, đứng trên bóng râm của một cây hoa chuông vàng rồi quay lại nhìn cô, nói:
“Hứa đi, rằng chị sẽ không rời xa khỏi tôi một ngày nào nữa”
“Tiểu Dịch”
Cô bỗng vô tri vô giác gọi tên, dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để Dực Phàm khựng mình lại vì nghe thấy, anh bèn liếc mắt sang quan sát cô trong im lặng.


Thiên Băng tuy nhắm mắt, nhưng trong đầu cô chỉ đang nghĩ tới mỗi mình Thiên Dịch, cô còn chẳng quan tâm mình đang lõa thể với một tên đàn ông khác ngay trên giường.


Dực Phàm biết cô không hề yêu anh, dù cả thân xác cô đều đã nằm trong vòng tay anh không thể chạy thoát, nhưng anh chỉ có thể nghĩ một cách ích kỉ, muốn người phụ nữ ở dưới mình mãi mãi cũng chỉ có thể nghĩ về một mình mình.


Vì thế, anh bỗng nhấp nhô mạnh hơn ban đầu làm cô đau đớn hơn mà sực tỉnh mở cứng mắt.


“Gọi tên anh đi”
Anh lạnh giọng bảo, cô mấp môi cự tuyệt.


“K…không”
“Gọi đi!!!”
Anh bỗng gào lên, cô mới giật người kinh hãi rồi nhăn mặt lại, đành cố gắng phát ra từng chữ để anh hả dạ hả lòng.


“Dực…ưm…Dực Phàm”
“Nữa”
Anh khẽ giọng thúc giục, cô mới cắn răng lại rồi gọi tiếp trong dồn dập hơi thở.


“Dực Phàm…Dực Phàm…Dực Phàm”
Âm thanh cọ xát nhơ nhớt vang lên không ngừng, đến khi anh bắn tất cả vào phía bên trong cô, mọi thứ mới chịu dừng lại hẳn.

Khoái cảm đã không còn, anh dùng cả thân xác nặng trịch nằm đè lên người cô, sau đó vòng tay ôm thật chặt lấy cô, nhắm mắt nói:
“Băng Băng, cuối cùng anh cũng có thể được ở bên em rồi.

Anh yêu em.

Rất yêu em”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.