Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 34


Đọc truyện Bí Mật Của Nữ Thần – Chương 34


Về tới Ấn Gia, Thiên Dịch vội mở cửa vào lướt ngang qua Tiểu Mai đang ngồi ở phòng khách, cậu đi một mạch lên phòng mất khiến Tiểu Mai khó hiểu nhìn tự hỏi:
(Anh Thiên Dịch sao vậy? Sao tự dưng bước đi thẳng thừng thế kia?)
Lúc này, Thiên Băng cũng vừa bước vào rồi lướt qua Tiểu Mai khiến cô cảm thấy mình như một pho tượng không ai để ý đến, cô đơ người lẩm bẩm tự hỏi:
“Sao hai người họ kì lạ vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Phía trên phòng Thiên Dịch, cậu đi vào đóng cửa chặt lại rồi leo lên giường úp mặt vô gối ngẫm nghĩ:
(Giá như mình cũng có thể thấy nét mặt xấu hổ của cô ấy thì hay biết mấy, nhưng điều đó chỉ xảy ra khi cô ấy say rượu)
Thiên Băng đi đến trước cửa phòng cậu bên ngoài thì cô ngẫm nghĩ:
(Không phải lại giận tiếp rồi chứ, tự dưng thẳng thừng bỏ về không thèm đợi mình luôn)
Cô giơ tay lên định gõ cửa thì Dực Phàm đứng ở dãy hành lang từ xa, anh bước chân đến lên tiếng hỏi:
“Băng Băng, em làm gì đứng trước phòng Thiên Dịch vậy?”
Cô giật mình quay lại nhìn anh lấp mấp:
“Ơ…Dực Phàm ca”
Anh đi đến nheo mày lại hỏi:
“Em và Thiên Dịch có chuyện gì à?”
Cô bật cười gượng xua tay trả lời:
“A…không có, mà thôi anh đã ăn gì chưa?”
Anh lắc đầu nhẹ đáp:
“Chưa”
Nghe thấy tiếng trò chuyện trước phòng mình, cậu đi đến mở hé cửa ra hầm hực hỏi:
“Hai người đứng trước phòng em làm gì vậy?”
Dực Phàm lạnh nhạt lên tiếng:
“Ngẫu nhiên đứng trước đây thôi”
Rồi anh đặt tay lên vai Thiên Băng tiếp lời:
“Đi thôi, chúng ta xuống bàn ăn đi, anh cũng hơi đói rồi”
Cô gật đầu rồi nhìn Thiên Dịch hỏi:
“Em ăn không?”

Cậu không trả lời vì vẫn còn một chút ngại ngùng lúc nãy liền lướt qua Thiên Băng đi thẳng xuống lầu mất khiến cô dần khó hiểu ngẫm nghĩ:
(Gì vậy chứ? Có cần giận dỗi thế không? Thật trẻ con)
Tại bàn ăn lúc này, Tiểu Mai lấp mấp nhìn ba người xung quanh ngượng ngùng lên tiếng:
“A…đây…đây là lần đầu tiên, em được ăn cùng cả ba người đó”
Thiên Băng mỉm cười nhìn cô nói:
“Tiểu Mai, cứ tự nhiên, ăn nhiều vào đi”
Bỗng Dực Phàm gấp thức ăn vào chén Thiên Băng lên tiếng:
“Em cũng vậy, ăn nhiều vào”
Thiên Băng gật đầu đáp:
“À ừm”
Thiên Dịch ngồi nheo mày rồi đưa chén đến Dực Phàm nói:
“Thế gắp cho em nữa đi, anh gắp cho mỗi nhị tỷ chẳng công bằng đâu”
Dực Phàm nheo mày lên giọng khó chịu hỏi:
“Em không có tay sao? Tự mình mà gắp đi”
Cậu nhăn trán bực tức thì Thiên Băng gắp hộ thức ăn vào chén cậu nói:
“Được rồi, em ăn đi, đừng tỏ ra ghen tỵ nữa”
Tiểu Mai nhìn cảnh tượng trước mặt, cô to mắt mở to miệng ngượng ngùng nghĩ:
(Không phải ngày nào ba người họ cũng vậy chứ?)
Thiên Băng tiếp lời:
“Phải rồi, Dực Phàm ca và Tiểu Mai đã chào hỏi nhau chưa?”
Tiểu Mai ngạc nhiên rồi gật gượng lấp mấp:
“A…cái này…”
(Lúc nãy mình đã định chào hỏi, nhưng anh Dực Phàm dường như không thích nói chuyện nhiều cho lắm)
Thiên Băng bật cười nói:
“Vậy ra…hai người vẫn chưa chào hỏi đàng hoàng nhỉ? Chị biết mà”
Rồi cô nhìn Tiểu Mai nói tiếp:

“Tiểu Mai, xin lỗi em vì Dực Phàm ca có hơi cứng nhắc với người khác, anh ấy vốn không thích nói chuyện nhiều với người ngoài, mong em thông cảm”
Tiểu Mai gật gù lấp mấp:
“A…em…em hiểu mà, không sao đâu”
Bỗng Dực Phàm đặt đôi đũa xuống bàn rồi nhìn Tiểu Mai lên tiếng:
“Lúc nãy thật quá thất lễ, tôi và em có thể chào hỏi nhau lại được không?”
Tiểu Mai bật ngạc nhiên thì Thiên Băng cũng ngạc nhiên không kém.


Tiểu Mai gật gù rồi nói:
“Vâng…vâng ạ, anh cứ gọi em là Tiểu Mai, em là người làm trong đoàn ảnh với Băng tỷ”
Dực Phàm bật cười nhẹ lạnh nhạt tiếp lời:
“Vậy thì em cũng biết tên tôi rồi nhỉ? Khỏi giới thiệu”
Tiểu Mai nhìn anh lấp mấp đáp:
“À…vâng…anh Dực Phàm”
Rồi cô đổ mồ hôi lạnh nhíp mắt nghĩ:
(Sao anh ấy lạnh như băng vậy? Nét mặt thật đáng sợ)
Thiên Dịch bật cười nhẹ lên tiếng:
“Anh làm người ta sợ rồi, cái mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh tanh như muốn nuốt sống luôn người khác vậy”
Nghe vậy bỗng Dực Phàm nheo mày nhìn Thiên Dịch tỏ vẻ bứt xúc thì Thiên Băng cười gượng lên tiếng:
“Được…được rồi, mọi người cùng nhau ăn cơm đi”
Tối ngày hôm sau,Tiểu Mai đi vào phòng, cô đứng trước tấm gương lớn nhìn vết thương đã lành dần trên bụng mình lẩm bẩm tự hỏi:
“Khi mình vừa mới tỉnh dậy thì anh Thiên Dịch bảo là mình bị trúng đạn của một tên xấu lạ mặt, đúng là xui xẻo”
Cô đi lại bàn định lấy thuốc thoa vết thương thì vô tình giơ tay trúng khung ảnh bị úp trên bàn văng xuống đất khiến khung ảnh vỡ tan tành, cô giật mình hốt hoảng:
“A…chết rồi”
Cô cúi xuống nhặt lấy khung ảnh ấy lên lo lắng lẩm bẩm:

“Toi rồi, thế nào anh Thiên Dịch cũng mắng cho một trận”
Cô lật mặt khung ảnh đó lên, mặt kính đã vỡ đầy mặt nhưng có một điều cô lại rất gạc nhiên.

Trên đấy là ảnh của một gia đình năm người.

Cô lẩm bẩm nhìn ba đứa trẻ đứng cùng nhau phía trước và một người phụ nữ với người đàn ông đứng phía sau bất giác lẩm bẩm:
“Không lẽ đây là…ba anh chị em Băng tỷ lúc nhỏ?”
Rồi cô sực ngẫm nghĩ một cách lạ lùng:
“Người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông trong ảnh này là ba mẹ anh chị em họ à? Sao…chẳng giống nhau gì cả?”
Nghĩ xong cô lại đứng dậy liếc mắt nhìn những khung ảnh khác bị úp mặt trên bàn.

Liền tò mò giơ tay đến định lật lên xem mà tự trấn an nói:
“Chỉ một lần thôi, chắc không sao đâu nhỉ?”
Rồi cô lật từng khung ảnh ấy lên ngỡ ngàng, các ảnh còn lại toàn ảnh của ba mẹ nuôi Thiên Băng chụp cùng một đứa bé gái khác, Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn cô bé trong tấm ảnh ấy tự hỏi:
“Cô bé này…là Băng tỷ chăng?”
Cô nhìn lại khung ảnh bị rạn nứt lúc nãy xem lại Thiên Băng lúc nhỏ rồi chuyển mắt sang khung ảnh đang cầm trên tay mà so sánh:
“Nhìn nét mặt thì rất giống Băng tỷ, nhưng cô bé bên đây có màu tóc nâu trong khi Băng tỷ lại là màu đen, không lẽ họ là chị em sinh đôi à?”
Rồi cô lại ngẫm nghĩ:
“Mà nghĩ lại sao ảnh của cô bé tóc nâu chụp cùng ba mẹ mình thì rất nhiều, trong khi ảnh của ba anh chị em Băng tỷ thì chỉ có mỗi một tấm, mà lại bị mình làm vỡ mất rồi, làm sao đây?”
Cô đặt mấy khung ảnh lại lên bàn, xoay người liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng của ba mẹ nuôi Thiên Băng rồi đi đến chạm tay vào hộc tủ đóng kín vì sự tò mò, cô kéo nhẹ hộc tủ ấy ra thì ngạc nhiên vì bên trong là một xấp tư liệu gì đó.

Rồi lại nhíp mắt lẩm bẩm:
“Mình chỉ lấy ra xem thôi, chắc không sao đâu, hẳn cũng không có gì quan trọng nhỉ?”
Cô định giơ tay đến lấy lên xem thì Thiên Dịch mở cửa phòng bước vào lên tiếng:
“Tôi mang trái cây cho cô này”
Cậu liếc nhìn Tiểu Mai đang lục lọi hộc tủ của ba mẹ nuôi cậu, liền to mắt đi lại quát lớn:
“Này, cô làm gì vậy?”
Tiểu Mai giật mình tột độ đứng dậy quay lại nhìn cậu lấp mấp:
“A…em…em…”
Cậu nheo mày hằn giọng nói:
“Sao cô dám tùy tiện lục lọi đồ đạc phòng ba mẹ tôi?”

Cô xua tay cứng họng bật run giọng trả lời:
“A…em…em chỉ…”
Cậu lại nhăn mặt hơn rồi liếc nhìn mảnh vỡ kính trên sàn đất cạnh tủ, rồi đi đến cầm khung ảnh bị vỡ lên xem, quay lại nhìn Tiểu Mai với trạng thái tức giận nói lớn:
“Cô đã làm gì với đồ trong phòng ba mẹ tôi? Tôi rõ ràng đã căn dặn cô rồi mà”
Tiểu Mai bật sợ hãi, cô ứa nước mắt nói:
“Em…em xin lỗi, lúc nãy em chỉ vô tình giơ tay trúng ảnh trên bàn nên mới làm vỡ như thế”
Cậu nheo mày hỏi:
“Còn chuyện lục hộp tủ ba mẹ tôi là thế nào?”
Cô lấp mấp:
“Cái đó…là lỗi của em, là do em tò mò”
Cậu nhăn mặt vì sự tùy tiện của cô mà tức giận nói:
“Đừng nghĩ tôi cho cô vào đây dưỡng thương thì có quyền tự động xem đồ đạc của nhà tôi”
Tiểu Mai bật sợ hãi run chân lấp mấp, cô khóc nhiều hơn rồi cúi đầu lấp mấp:
“Em…em không dám nữa, mong anh tha lỗi”
Sau khi nghe tiếng ồn ào lớn, Thiên Băng chợt mở cửa bước vào hỏi:
“Chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế?”
Cô nhìn Tiểu Mai đang đứng run run sửng sờ khóc thì ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Dịch, em làm Tiểu Mai khóc đấy à?”
Thiên Dịch nhíu mày trả lời:
“Là do cô ta tự ý lục lọi đồ đạc phòng ba mẹ trước, em chỉ mắng cô ta một tí thôi”
Thiên Băng ngạc nhiên rồi đi đến nói:
“Được rồi, em cũng không nên lớn tiếng quá với một cô gái”
Rồi cô đi đến đặt tay lên lưng Tiểu Mai an ủi:
“Tiểu Mai, đừng khóc nữa”
Tiểu Mai nhíp mắt lại cúi đầu nói khẽ:
“Em thành thật xin lỗi”
Thiên Dịch đi một mực ra ngoài mất.Phía bên ngoài cậu không ngừng suy nghĩ lo lắng:
( Nhỡ cô ta phát hiện nhiều chuyện ở Ấn Gia, hẳn đến lúc đó sẽ rất phiền phức, đáng lí ra ngay từ đầu mình không nên đề nghị cho cô ta dưỡng thương ở Ấn Gia mà)
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.