Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 32


Đọc truyện Bí Mật Của Nữ Thần – Chương 32


Lúc này, Thiên Băng và Dực Phàm bước vào căn cứ, Ấn Nhật Đông lại bật cười mà đi đến nhìn cô lên tiếng hỏi:
“Thiên Băng, cháu cũng tới đấy à?”
Cô gật đầu trả lời:
“Vâng, cháu đến xem tình hình ở đây thôi, có vẻ như những ngày qua bác và anh Dực Phàm rất bận, có cần cháu giúp gì không?”
Ấn Nhật Đông cười nhạt:
“Không cần đâu, cháu đến đây chơi là được, bây giờ mọi việc cứ để bác và Dực Phàm lo, mà! tên nhóc kia không đến sao? Mọi bữa bám theo cháu suốt mà”
Thiên Băng ngạc nhiên hỏi:
“Ý bác là Tiểu Dịch, em ấy bận chuyện của mình rồi nên không đến đây cùng cháu đâu”
Ấn Nhật Động bật cười tiếp lời:
“Không có nó thì càng tốt, đỡ phải chướng mắt”
Rồi ông ta quay lưng định đi thì cô lên tiếng:
“Khoan đã bác hai”
Nghe vậy ông ta ngạc nhiên quay lại thì cô tiếp lời:
“Chuyện về ba mẹ cháu, hai người có điều tra được gì không?”
Ấn Nhật Đông và Dực Phàm ngạc nhiên, rồi Dực Phàm lên tiếng:
“Băng Băng, chuyện này anh và bác hai vẫn đang điều tra, nhưng chẳng có chút manh mối nào cả”
Cô nheo mày:
“Vậy là vẫn chưa biết được gì cả sao? Em chắc chắn vụ dì Linh và cái chết của ba mẹ đều từ một người làm mà”
Rồi cô chuyển mắt nhìn sang Ấn Nhật Đông nghi ngờ hỏi:
“Bác hai, cháu nghe nói 7 năm trước, chính bác là người dập tắt việc điều tra cái chết của ba mẹ cháu?Tại sao vậy?”
Ấn Nhật Đông vẫn thản nhiên bật cười trả lời:
“Khi ấy Ấn Gia có rất nhiều kẻ thù, nếu nhiều người lao vào điều tra chuyện cái chết của ba mẹ cháu như thế không may truyền ra bên ngoài thì bọn chúng sẽ biết kẻ đứng đầu Ấn Thiên đã chết và hiện tại Ấn Thiên không có ai cai quản, chúng sẽ nhân cơ hội đó lật đổ chúng ta, nên ta mới đành dập tắt và cấm ai điều tra, cũng che giấu việc ba mẹ nuôi cháu đã chết trước khi có người đứng lên thay thế ba mẹ nuôi cháu quản lí tổ chức”
Thiên Băng lại nheo mày hỏi:
“Nếu là vậy thì bác có biết chuyện những người điều tra về chuyện này đều lần lượt biến mất một cách bí ẩn không?”
Ấn Nhật Đông bật ngạc nhiên rồi nheo mày nói:

“Cháu từ đâu mà nghe được những thông tin này?”
Thiên Băng tiếp lời
“Cháu đã đến nhà ba thành viên còn sót lại đã rời khỏi tổ chức vào 7 năm trước, cũng nghe họ kể một vài điều, nhưng tiếc là! dì Linh đã! ”
Nói tới đây ánh mắt cô chợt lặng xuống buồn lòng thì Dực Phàm sực lên tiếng:
“Băng Băng, anh biết em rất đau lòng chuyện dì Linh nhưng! chúng ta không có thông tin gì cho cái chết của dì ấy, khi bảng tin trực tiếp được chiếu thì họ nói có một đoạn clip được thu lại trên camera, tiếc là không hiểu sao đoạn clip đó bị xóa mất rồi”
Thiên Băng bật ngạc nhiên rồi nắm lấy hai cánh tay Dực Phàm nghiêm mặt hỏi:
“Vậy! anh có xem đoạn clip đó không? Sao nó lại bị xóa chứ?”
Dực Phàm ngạc nhiên trước thái độ tra hỏi của cô, anh đành trả lời:
“Anh nghe nói! Thiên Dịch là người đề nghị giới truyền thông xóa đoạn clip đó”
“Tiểu Dịch?”
Thiên Băng lẩm bẩm rồi tự hỏi:
“Tại sao Tiểu Dịch lại đề nghị xóa đoạn clip đó? Rõ ràng đó là manh mối duy nhất mà em có thể điều tra được mọi chuyện mà”
Dực Phàm thở dài nói:
“Anh có xem qua một lần trước khi đoạn clip đó bị xóa, trong đoạn clip camera ở bệnh viện và chung cư của bà Valerie sống đều có em và Thiên Dịch, nên anh nghĩ Thiên Dịch không muốn em và em ấy dính vào chuyện không hay đó”
Thiên Băng nheo mày khó hiểu hỏi
“Nhưng sao! em ấy không nói gì với em cả, không lẽ đoạn clip đó chỉ có mỗi em và Tiểu Dịch thôi sao?”
“Không”
Dực Phàm bỗng trả lời, ánh mắt anh nghiêm nghị nói
“Còn một người nữa, hắn! mặc đồ màu đen và mũ trùm đầu kín bưng, nên không thể xác định đó là ai cả”
Thiên Băng sửng sờ ngạc nhiên gác tay lên cằm suy nghĩ:
(Mặc đồ màu đen, có mũ trùm đầu?)
Rồi cô giật mình to mắt hỏi:
“Mà khoan đã! nhưng sao lại có cả đoạn clip ở bệnh viện ông Dylan đang ở và cả chung cư của bà Valerie? Anh đừng nói là! ”
Anh ngạc nhiên hỏi:
“Em không biết à? Không chỉ có mỗi dì Linh là bị giết, hai người đó cũng đều bị sát hại ngay lúc em và Thiên Dịch vừa mới rời khỏi”

Nghe lời này Thiên Băng bỗng sửng người kinh ngạc lẩm bẩm:
“Cái! gì?”
Cô to mắt sửng sốt tột độ, mắt đảo liên tục nói tiếp:
“Nhưng sao! em không biết gì cả, tại sao chứ?”
Dực Phàm bật cười nhạt trả lời:
“Hưm, anh nghĩ Thiên Dịch đều biết chuyện này đấy, chẳng qua lí do nó không nói thì chắc là nó không muốn em bị sốc hơn thôi”
Thiên Băng nheo mày, nét mặt buồn lòng dần:
“Tiểu Dịch, em ấy biết hết rồi sao?”
Bỗng Dực Phàm nắm chặt hai vai cô nói tiếp:
“Chuyện về cái chết của ba thành viên cũ cũng đã trôi qua một tháng, em cũng nên trách Thiên Dịch, vì nó không những không lại đoạn clip làm tư liệu điều tra mà lại đi xóa như vậy, thật ngu ngốc”
Thiên Băng nắn trán mình quay lưng đi cố bình tĩnh nói:
“Được rồi, em nghĩ! em sẽ hỏi chuyện Tiểu Dịch sau, em phải đi dạo một lát đã, có lẽ bây giờ em còn chưa thấy ổn định”
Cô nói xong bước đi mất, Ấn Nhật Đông sau một hồi im lặng cũng cười nhếch lên tiếng, ông ta quay sang Dực Phàm bật hỏi:
“Sao cháu lại nói nhiều chuyện cho con bé biết? Lẽ ra cháu nên im lặng để con bé dần quên đi chuyện này mới đúng”
Dực Phàm bật cười nhẹ dưới môi trả lời:
“Băng Băng sẽ không dễ dàng gì quên đi chuyện này, em ấy! là người muốn làm gì thì sẽ làm đến cùng, nếu thật sự em ấy vẫn kiên quyết điều tra, cháu sẽ không cản”
Ấn Nhật Đông ngạc nhiên rồi cong nhẹ khóe môi, ông ta quay lưng nói:
“Ngay lúc nãy ta nhận ta được nó đang nghi ngờ ta, ta không cần biết cháu làm gì, nhưng ta cần căn dặn cháu điều này, nếu thực sự con bé Thiên Băng phát hiện ra điều gì đó, và nó có biểu hiện của sự chống đối, thì cháu cũng biết nên làm gì rồi”
Bỗng Dực Phàm giật mình rồi anh cúi mặt ngập ngừng đáp:
“Cháu! biết rồi”
!
Bên ngoài sân vườn, Thiên Băng vừa đi vừa ngẫm nghĩ, bây giờ cô cảm thấy não lòng đến lạ
( Đã nhiều người chết thế rồi, vậy mà mình lại không thể làm gì được)
Rồi cô nheo mày lẩm bẩm trong suy nghĩ:
“Điều mình thắc mắc là tên áo đen mà anh Dực Phàm đã nói có phải là tên đã xuất hiện ở Thổ Nhĩ Kì không? Kẻ đã tấn công Tiểu Dịch, nếu thật sự là cùng một người thì chắc hẳn hắn là người đứng sau tất cả.



Cô lại cảm thấy khó chịu mà nghĩ:
“Nhưng có gì đó rất vô lí, nếu hai kẻ đó là cùng một người hay hai người khác nhau đi chăng nữa, thì hắn làm gì biết mình và Tiểu Dịch đang ở Thổ Nhĩ Kì mà thừa cơ hội tấn công chứ? Hắn không lẽ biết được thân phận thật của mình sao? Nếu mình có thể xem qua đoạn clip đã bị xóa bỏ đó thì mình đã có chút manh mối rồi”
Bỗng điện thoại cô reo lên đột ngột, cô giật mình lấy điện thoại ra xem thì thấy Thiên Dịch đang gọi tới, liền bắt máy hỏi:
“Sao vậy Tiểu Dịch?”
Tiếng Thiên Dịch vọng ra từ điện thoại lên tiếng:
“Chị đang làm gì vậy? Chị đã đi gần 1 tiếng 15 phút rồi”
Thiên Băng thở dài:
“Em thậm chí còn tính luôn cả giờ à? Bây giờ chị sẽ về liền, chị cũng có chuyện muốn hỏi em đây”
Cô nói xong liền tắt máy.

Lúc này ở Ấn Gia, cậu ngồi trên ghế phòng khách liền suy đoán ngẫm nghĩ:
( Cô ấy nói có chuyện muốn hỏi mình? Không phải là chuyện đó chứ?)
Bỗng Tiểu Mai cố bước chân xuống lầu, cô đi chầm chậm ôm vết thương mình nhìn cậu đang ngồi cố lên tiếng:
“A! anh Thiên Dich”
Cậu chợt quay sang nhìn rồi đứng dậy nheo mày hỏi:
“Cô xuống đây làm gì? Chẳng phải vết thương còn chưa khỏi hẳn sao?”
Cô cố bước chân xuống bậc thang lấp mấp:
“À! là vì ngồi trên phòng mãi em thấy cảm rất chán, nên cố gắng xuống đây”
Thiên Dịch bước tới lại hỏi:
“Cô! muốn về nhà sao?”
Tiểu Mai lấp mấp
“À! ừm! ”
Thiên Dịch thở dài rồi giơ tay đến nói:
“Tôi đưa cô ra vườn hóng gió”
“Thật sao?”
Tiểu Mai vội vui mừng nói thì Thiên Dịch nheo mày nghĩ:
( Cô gái này! hi vọng cô ta không có ý gì với mình, nếu không sẽ rất phiền phức)

Một lúc sau, Thiên Dịch đỡ Tiểu Mai ra vườn.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bãi cỏ rồi nói:
“Anh Thiên Dịch, em có chuyện này! muốn nói với anh”
Cậu cũng ngồi bãi cỏ bên cạnh liền hỏi:
“Chuyện gì?”
Tiểu Mai lấp mấp ngượng ngùng
“A! ưm! anh đã có bạn gái chưa?”
Thiên Dịch nhìn cô nheo mày
“Cô hỏi vậy là ý gì?”
Cô lấp mấp lấy hết can đảm của mình nói:
“Thật ra em! em rất thích anh, từ lúc anh bước vào công ty với Băng tỷ, em đã để ý anh rồi”
Bỗng cậu im lặng hẳn thì Tiểu Mai bật ngượng nói tiếp:
“A! thật ra lần trước em cũng định nói với anh điều này! ”
Cậu lên tiếng:
“Cô không thể thích tôi được, vì tôi đã! có người mình thích rồi”
Tiểu Mai chợt sửng sờ, cô nhìn ánh mắt cậu có chút buồn mang máng liền hỏi:
“Anh đã! có người mình thích rồi sao?”
Cậu vẫn im lặng, mắt hướng về dãy trời xa tận ấy.


Từ xa, Thiên Băng vừa trở về nhà thì cô hướng nhìn Thiên Dịch và Tiểu Mai đang ngồi trên bãi cỏ trong vườn, cô ngạc nhiên lẩm bẩm:
“Tiểu Dịch và Tiểu Mai, sao lại ngồi ở đó?”
Cô định bước chân đến thì khựng lại nghĩ:
( Phải rồi, bộ dạng mình bây giờ đang còn cải trang, nếu bước lại chẳng phải dọa Tiểu Mai sao?)
Rồi cô quay đi cười nhẹ dưới môi lẩm bẩm:
“Thôi thì! để hai em ấy nói chuyện cùng nhau một lúc vậy”
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.