Đọc truyện Bí Mật Của Jane – Chương 5
Rung trái Berry: Khi bóng đập vào cúp bảo hộ của một cầu thủ
Jane tựa vào lưng ghế, đẩy kính mắt lên, và nghiên cứu cái lap top đang nằm trên bàn xếp. Cô đọc lại những gì mình đã viết cho tới bây giờ:
Seattle Chiếu Tướng Kings
Đội Seattle Chinooks phá vỡ toàn bộ sáu cơ hội tấn công mạnh mẽ của đội Los Angeles và thủ môn Luc Martineau chặn được hai mươi ba cú tấn công gôn trong một chiến thắng 3-1 trước đội Los Angeles Kings. Đội Kings đã ghi được một bàn lên bảng điểm vào những giây cuối cùng của trận đấu khi một cú tấn công kỳ lạ lách qua găng tay của cầu thủ Jack Lynch của Seattle và bay thẳng vào lưới đội Chinooks.
Trên mặt băng, đội Chinooks đã chơi một trận đấu dồn dập, không e dè, chọc tức đối thủ với kỹ thuật và sức mạnh kinh hoàng.
Trong phòng thay đồ, họ có vẻ thích chọc các nhà báo bằng cách cởi quần lót. Tôi biết ít nhất một ký giả vô cùng muốn được cho bọn họ ăn no đòn.
Cô với tay ra và xóa hết khổ cuối. Chỉ mới có sáu ngày, cô tự nhắc nhở mình. Các cầu thủ vẫn còn ngờ vực và mê tín. Họ cảm thấy cô bị gán cho họ, và họ đúng: cô bị gán đấy. Giờ là lúc cho họ vượt qua điều đó để cô có thể làm công việc của mình.
Cô liếc nhìn vào các cầu thủ đang ngáy khò khò trong máy bay riêng của đội. Làm sao mà cô dành được sự tin tưởng và tín nhiệm của họ nếu họ không nói chuyện với cô? Làm sao giải quyết vấn đề này để công việc và cuộc sống của cô dễ dàng hơn đây?
Câu trả lời đến dưới hình dáng Darby Hogue. Và đêm họ tới San Jose, anh ta gọi điện đến phòng cô để kể cho cô rằng có vài cầu thủ đang tụ tập ở một quán bar đâu đó dưới phố.
“Sao cô không đi cùng nhỉ?” anh ta nói.
“Với anh à?”
“Phải, và có lẽ mặc thứ gì đó yêu kiều vào. Như thế các cầu thủ có khi quên mất cô là một nhà báo.”
Cô chẳng đóng gói cái gì yêu kiều hết, và thậm chí nếu có, cô cũng không muốn các cầu thủ xem cô như một cô gái yêu kiều. Trong khi cô cần họ biết rằng cô tôn trọng cả họ lẫn sự riêng tư của họ, họ cũng cần tôn trọng cô như đối với bất kỳ một nhà báo chuyên nghiệp nào. “Cho tôi khoảng mười lăm phút và tôi sẽ gặp anh ở tiền sảnh,” cô nói, đoán rằng tương tác với các cầu thủ bên ngoài trận đấu có thể giúp ích mà cũng chẳng tổn hại gì.
Jane mặc quần âu dài cạp cao có hai hàng khuy dọc phía trước như kiểu thủy thủ, áo len sợi mềm, và bốt. Tất cả đều màu đen. Cô thích màu đen.
Cô đi vào phòng tắm và túm tóc lại sau đầu. Cô không thích tóc cứ xõa xuống mặt cô, và cô cũng không muốn Luc nghĩ ý kiến của anh có trọng lượng. Cô nhìn vào gương và thả tay xuống. Tóc cô buông xuống vai thành những lọn xoăn uốn lượn đen bóng.
Anh đã đưa cô về phòng khách sạn. Anh đã nghĩ cô ốm hoặc say xỉn, và anh đưa cô về để đảm bảo rằng cô đến đó an toàn. Một hành động từ lòng tốt không mong chờ của anh ảnh hưởng nhiều đến cô hơn là nó nên ảnh hưởng, đặc biệt là khi anh chỉ đưa cô về đến cửa để anh có thể vui vẻ trọn vẹn ở một quán bar thoát y vũ. Hay để chọc ghẹo cô. Một cử chỉ đơn giản đó thôi đã lẻn vào lồng ngực và sưởi ấm trái tim cô, bất kể cô có muốn được sưởi ấm hay không. Và cô thì không.
Thậm chí nếu cô có đủ ngu ngốc để gục ngã trước một anh chàng như Luc, với đủ mọi phân nhánh cảm xúc lẫn chuyên môn, anh cũng sẽ không gục ngã vì một phụ nữ như Jane. Và không phải là vì cô nghi bản thân thiếu hấp dẫn hay thiếu thú vị. Không phải như thế. Không, cô là một người thực tế. Ken gặp gỡ Barbie, Brad cưới Jennifer và Mick hẹn hò siêu mẫu. Đó là cuộc sống. Cuộc sống thực tế, và cô không phải là người cố tình ném mình vào đau khổ. Cô không bao giờ muốn là người bị bỏ lại đằng sau khi mối quan hệ đã kết thúc. Cô luôn thoát ra trước. Như thế bớt đau đớn hơn. Có lẽ Caroline đã đúng về cô. Cô nghĩ về điều đó một vài giây và lắc đầu. Caroline đã xem Bác sĩ Phil quá nhiều mà thôi.
Jane lại với tay lấy lược và buộc tóc cô ra sau. Cô bôi Chap Stick lên môi, cầm lấy ví, và gặp Darby ở tiền sảnh. Nhìn thấy anh, cô gần như muốn bỏ chạy. Jane biết rằng bản thân cô không phải một nữ thần thời trang, và cô không cố thử. Darby, ngược lại, không phải một vị thánh thời trang, nhưng anh ta cố thử. Chỉ là kết quả không may mắn cho lắm.
Tối nay anh ta mặc chiếc quần da bóng màu đen cùng với áo sơ mi lụa hoa văn hình ngọn lửa đỏ và đầu lâu tím. Quần da bóng lên người bất kỳ ai ngoại trừ Lenny Kravitz đều là sai lầm khủng khiếp, nhưng cô nghi ngờ đến cả Lenny cũng không thể làm nổi bật cái áo sơ mi đó được. Nhìn anh ta, Jane cũng hiểu được lý do đội Chinooks có thể đặt câu hỏi về xu hướng tình dục của anh.
Họ bắt taxi từ khách sạn tới quán Big Buddy, một quán bar nhỏ nằm hơi xa trung tâm. Mặt trời vừa nhường chỗ cho một đêm không mây và làn gió mang theo dấu hiệu của mưa bụi. Một cơn gió lạnh giá lướt nhẹ qua má Jane khi cô và Darby ra khỏi taxi. Một biển hiệu bạc màu trên cánh cửa viết, “Hãy bầu cho dẻ sườn tuyệt nhất.” Cô gần như vấp chân ngay trên cái vỉa hè lồi lõm và tự hỏi tại sao đội Chinooks lại chọn cái quán lụp xụp này.
Trong quán, có vài chiếc ti vi treo lơ lửng trong góc, trong khi đằng sau quầy bar biển hiệu Budweiser (1) màu xanh đỏ nhấp nháy. Một dây đèn trang trí còn lại từ Giáng sinh vẫn buộc quanh gương. Nơi đây có mùi khói và rượu, nước sốt nướng và thịt quay. Nếu Jane chưa ăn tối, chắc dạ dày cô sẽ sôi lên mất.
(1) Budweiser : tên một nhãn hiệu bia của Mỹ
Jane biết rằng với việc bị nhìn thấy đi cùng Darby, cô đang mạo hiểm đổ thêm xăng vào tin đồn họ là người tình, nhưng cô cũng đoán cô chẳng làm được gì về chuyện đó hết. Và cô tự hỏi giữa việc bị xem là người tình của một kẻ ăn mặc như ma cô, và tình nhân của Virgil Duffy, một người đủ già để làm ông nội cô, thì cái nào tệ hơn.
Máy chơi pinball kêu lọc xọc rồi lóe sáng và cô nhận ra rằng có hai cầu thủ Chinooks đang chơi khúc côn cầu máy. Khoảng năm cầu thủ đội Seattle ngồi ở quầy bar, xem đội Rangers đấu với đội Devils. Nửa tá khác ngồi quanh một cái bàn có một vại bia, những bát sà lách trộn trống trơn, và hàng đống dẻ sườn nướng cỡ bự chỉ còn trơ xương.
“Này, các cậu,” Darby gọi lớn. Nghe thấy tiếng anh ta, họ cùng quay về phía Darby và Jane. Các anh chàng cầu thủ trông giống hệt những người tiền sử vừa chè chén một con voi ma mút lông xù. Tất cả đều no căng, đờ đẫn và chậm chạp, nhưng trông họ không vui lắm khi nhìn thấy Darby, và thậm chí còn kém vui hơn khi nhìn thấy cô.
“Jane và tôi thấy muốn uống bia,” anh ta tiếp tục như thể không nhận thấy. Anh kéo một cái ghế ra cho cô, và cô ngồi cạnh Bruce Fish đồng thời đối diện với anh chàng tân binh có quả đầu Mohawk vàng chóe. Darby ngồi bên trái cô ở đầu bàn Các hình ngọn lửa đỏ và đầu lâu tím trân áo anh hơi nhạt đi do ánh đèn mờ ảo.
Một cô phục vụ với áo phông Big Buddy chật ních đặt hai ly cochtail lên bàn và ghi món cho Darby. Ngay khi thốt ra từ Corona, anh lập tức bị hỏi tuổi. Lông mày anh ta nhíu lại nhăn nhó khi anh ta cho xem chứng minh thư.
“Cái đó là giả đấy,” ai đó cuối bàn nói. “Anh ta chỉ mới mười hai tuổi thôi.”
“Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy, Peluso.” Darby gầm gừ và nhét lại bằng lái xe vào trong ví.
Cô bồi bàn chuyển sự chú ý sang Jane.
“Cá là cô ấy gọi một ly margarita,” Fishy nói qua khóe miệng.
“Hay một loại sô đa rượu vang nào đó,” ai đó thêm vào.
“Một món nước ép nào đó.”
Jane ngước lên nhìn khuôn mặt lờ mờ của cô bồi bàn. “Cô có gin Bombay Sapphire không?”
“Chắc chắn là có rồi.”
” Tuyệt. Cho tôi xin một ly dirty martini với ba quả ô liu, cảm ơn. ” Cô liếc nhìn những khuôn mặt sững sờ xung quanh và mỉm cười. ” Cô gái đó sắp sửa nhận suất ăn chay hàng ngày của mình đây. “
Bruce Fish bật cười. ” Có lẽ cô nên gọi một ly Bloody Mary làm gia vị. “
Jane cười toe toét và lắc đầu. ” Tôi không thích nước ép cà chua. ” Cô nhìn vào Daniel Holstrom bên kia bàn. Ánh sáng từ quầy bar tỏa xuống một luồng sáng hồng đo đỏ lên mái tóc Mohawk vàng bạch kim. Cô tự hỏi anh chàng tân binh trẻ tuổi này đã đủ hai mươi mốt tuổi hay chưa. Cô nghi ngờ đấy.
Thêm hai cô bồi bàn trong chiếc áo phông Big Buddy xuất hiện, dọn sạch và lau bàn. Jane hơi chờ đợi một hay hai lời tán tỉnh hoặc gạ gẫm – các vận động viên khét tiếng vì thái độ thô lỗ dành cho phụ nữ mà – nhưng chẳng có gì xảy ra ngoài vài lời cảm ơn lịch sự. Các cuộc trò chuyện chiếm chỗ quanh Jane và chẳng dính líu tới chủ đề nào quan trọng hay áp lực hơn bộ phim mới nhất họ vừa xem hoặc vấn đề thời tiết. Cô tự hỏi có phải họ đang cố làm cô chán muốn chết không. Cô ngờ chuyện này chính xác là như thế, và cô có thể chân thật mà nói rằng ánh đèn lập lòe trên da đầu của Daniel còn thú vị hơn.
Bruce hẳn phải nhận thấy sự chú ý của cô với quà đầu của anh chàng Thụy Điển bởi vì anh ta hỏi, ” Cô nghĩ sao về mái tóc của Stromster ? “
Cô nghĩ mình khám phá ra má Daniel ửng hồng rất hợp với cái chỏm hồng trên tóc anh. ” Tôi thích một người đàn ông tin tưởng vào chất đàn ông của mình đến mức dám thay đổi. “
” Cậu ta cũng không có nhiều lựa chọn cho lắm, ” Darby giải thích khi cốc bia của anh và ly martini của Jane được mang đến. ” Cậu ta mới vào đội tuyển năm nay, và bất kỳ người mới nào cũng phải trải qua lễ kết nạp. “
Stromster gật đầu như thể điều này hoàn toàn hợp lý.
” Năm đầu tiên của tôi, ” Darby tiếp tục, ” họ đổ hết đống quần áo bẩn của họ vào xe tôi. “
Các cầu thủ quanh bàn bật cười, những tiếng ha ha ha trầm đục.
” Mùa giải đầu tiên của tôi là với đội Rangers, họ đã cạo đầu tôi và vùi cúp bảo hộ của tôi vào máy làm đá, ” Peter Peluso thú nhận.
Bruce nghẹn thở, và cô ngờ rằng anh ta hẳn đã đặt tay lên bảo vệ đũng quần nếu cô không ngồi ngay bên cạnh. ” Thật tàn ác, ” anh ta nói. ” Mùa giải tân binh của tôi diễn ra tại Toronto, và tôi đã rất nhiều lần bị ném ra ngoài mặc độc chiếc quần lót. Còn lạnh hơn cả lạnh. ” Anh ta rùng mình để dẫn chứng cho quan điểm của mình.
” Wow, ” Jane nói và nhấp một ngụm rượu. ” Giờ thì tôi cảm thấy may mắn khi các anh chỉ bỏ lại cho tôi một con chuột chết và gọi điện cho tôi cả đêm. “
Vài đôi mắt áy náy nhìn cô, rồi lảng đi.
” Taylor Lee thế nào rồi ?” cô hỏi Fishy, quyết định để cho họ thoát tội – tạm thời. Y như cô đã đoán, anh ta lăn ngay vào những thành tựu gần đây nhất của cô con gái, bắt đầu bàng việc luyện đi toa lét và kết thúc bằng việc lặp lại cuộc trò chuyện điện thoại anh ta vừa nói cùng cô con gái hai tuổi.
Từ khi cô gặp Bruce buổi sáng đầu tiên đó, cô đã đọc một ít về anh. Cô khám phá ra rằng anh ta đang trải qua một cuộc ly dị thực sự lộn xộn, và cô không ngạc nhiên lắm. Giờ khi cô sống một mẩu nhỏ của cuộc đời họ, cô đã tưởng tượng ra rằng sẽ rất khó để giữ một gia đình gắn kết trong khi ở trên đường quá nhiều. Đặc biệt là khi xem xét đến những cô nàng gợi cảm ngồi đầy trong tiền sảnh các quán bar.
Lúc đầu Jane không chú ý đến họ, nhưng cô chẳng tốn mấy thời gian để đoán ra họ là ai, và giờ cô định vị được họ một cách dễ dàng. Họ mặc quần áo bó sát, cơ thể phô bày, và tất cả đều có cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống đàn ông trong mắt.
” Có ai muốn chơi phi tiêu không ? ” Rob Sutter hỏi khi anh tiến đến gần cái bàn.
Trước khi có người kịp nói, Jane đứng dậy. ” Tôi muốn, ” cô nói, nhưng nhìn vào vẻ cau có trên mặt Búa Tạ, rất rõ ràng là anh ta muốn nói nất kỳ ai trừ cô.
” Vậy đừng có mong tôi sẽ nhường cô thắng nhé, ” anh ta nói.
Chơi phi tiêu đã giúp Jane học hết đại học. Cô chẳng hề mong có ai đó nhường cô thắng hết. Cô để mắt mình mở to khi với tay lấy ly rượu. ” Không phải anh sẽ nhẹ tay với tôi vì tôi là con gái sao ? “
” Tôi không tha chết cho con gái đâu. “
Dùng bàn tay còn rảnh rang, cô cầm lấy bộ phi tiêu còn thừa và băng qua quầy bar. Đỉnh đầu cô thậm chí còn không chạm tới vai anh ta. Búa Tạ không biết điều này, nhưng anh ta sắp sửa ăn một cú đau đớn mà anh ta vô cùng đáng phải nhận. ” Anh ít nhất cũng nói cho tôi biết luật chơi chứ ? “
Anh nhanh chóng giải thích cách chơi 501, điều mà tất nhiên cô đã biết rồi. Nhưng cô hỏi những câu hỏi như chưa từng chơi bao giờ, và anh ta đủ cao thượng để cho cô chơi trước.
” Cám ơn, ” cô nói khi đặt ly martini lên một cái bàn gần đó và đứng lên vạch để chân. Đóng đinh vào một bức tường cách đó hơn hai mét, tấm bia được chiếu sáng từ phía trên. Cô xoay xoay thân chiếc phi tiêu rẻ tiền giữa hai ngón tay, ước lượng độ nặng. Cô thích một chiếc phi tiêu chín lăm phần trăm vôn fram với cán làm từ aluminum và cánh Ribtex hơn. Giống một bộ mà cô sở hữu. Sự khác biệt giữa đống phi tiêu rởm mà cô cầm trong tay và những chiếc phi tiêu đang nghỉ ngơi trong vỏ hộp được thiết kế riêng ở nhà cô cũng như sự khác biệt giữa một chiếc Ford Taurus và một chiếc Ferrari vậy.
Cô hơn rướn người trên vạch, cầm phi tiêu sai tư thế, và liếc xuống cán phi tiêu như thể cô đang nhìn vào một khẩu súng. Vào giây cuối cùng trước khi phóng, cô dừng lại. ” Các anh có thường cá cược hay gì không ? “
«Có đấy, nhưng tôi không muốn lấy tiền của cô. ” Anh ta nhìn cô mỉm cười như thể anh ta vừa nghĩ ra cái gì đó thú vị lắm. ” Nhưng chúng ta có thể chơi lấy đồ uống. Bất kỳ ai thua cũng sẽ mua cho tất cả mọi người một chầu bia. “
Cô giả vờ trông lo lắng. ” Ôi. Hmm. Chà, tôi chỉ có năm mươi đô thôi. Anh nghĩ thế có đủ không ? “
«Chừng đó sẽ đủ đấy, ” anh ta nói, với tất cả vẻ tự mãn của một tên đàn ông chắc chắn về chiến thắng của chính mình. Và trong nửa tiếng sau đó, Jane cũng để cho anh ta nghĩ mình sẽ thắng. Vài cầu thủ khác tụ tập xung quanh để xem xét và chất vấn, nhưng một khi cô đã bị bỏ lại phía sau hai trăm điểm và Rob bắt đầu cảm thấy tiếc cho cô, cô hành động và đánh bại anh ta trong bốn lượt ở bia. Phi tiêu là công việc nghiêm túc, và cô cũng cực kỳ ngiêm túc lấy làm thích thú trong việc quật ngã Búa Tạ.
” Cô đã học chơi như thế ở đâu vậy ? ” anh ta hỏi.
” May mắn của người mới thôi mà. ” Cô uống một ly rượu. ” Ai kế tiếp nào ? “
” Tôi sẽ tiếp cô. ” Luc Martineau bước ra khỏi bóng tối và cầm lấy phi tiêu từ chỗ Rob. Ánh sáng từ quầy bar vẽ lên nhiều cấp độ đậm nhạt khác nhau trên bờ vai rộng lớn và mặt anh. Các hạt mưa lấp lánh trên tóc và mùi gió đêm lạnh lẽo bám quanh người anh.
“Coi chừng nhé, Luc, cô ấy là người xấu đấy,” Rob cảnh báo..
“Có đúng không?” Khóe miệng Luc nhếch lên. “Cô là người xấu sao, Chuyên Gia?”
“Chỉ vì tôi đánh bại Búa Tạ, tôi tự động trở thành người xấu sao?”
“Không. Cô để Rob tội nghiệp nghĩ rằng anh ta sẽ thắng và rồi lạnh lùng đả bại cậu ta. Điều đó biến cô thành người xấu.”
Cô cố không mỉm cười, nhưng thất bại. “Anh sợ à?”
“Không hề.” Anh lắc đầu và một lọn tóc vàng sẫm ngắn ngủn rơi xuống trán anh. “Sẵn sàng chơi chưa?”
“Tôi không biết,” cô nói. “Anh thực sự là một kẻ phi thể thao.”
“Tôi ư?” Anh đặt một bàn tay to đùng lên trước ngực chiếc áo len sọc gân màu xanh navy, lôi kéo sự chú ý của cô về bộ ngực rộng lớn.
“Tôi đã thấy anh đánh đòn cột gôn khi một quả bóng thoát khỏi tay anh.”
“Tôi ganh đua.” Tay anh buông xuống hai bên người. “Không phải phi thể thao.”
“Phải rồi.” Cô nghiêng đầu và nhìn vào mắt anh, màu xanh dương nhạt hầu như không nhìn thấy rõ trong cái quán bar tối om này. “Anh có nghĩ mình chịu được thất bại không?”
“Tôi không định thất bại.” Anh ra dấu về phía vạch kẻ. “Phụ nữ trước.”
Khi liên quan tới phi tiêu, cô không khoan nhượng, đồng thời vừa ganh đua vừa phi thể thao. Nếu anh muốn cô chơi trước, cô sẽ không tranh luận làm gì. “Anh sẵn sàng cá bao nhiêu tiền?”
“Tôi sẽ đặt năm mươi của tôi cá với năm mươi của cô.”
“Đã xong.” Jane trúng “nhân đôi” với nhát phi tiêu đầu tiên và ghi được sáu mươi điểm vào lúc cô xong hết.
Nhát phi tiêu đầu tiên của Luc bị bật ra và anh không trúng “nhân đôi” cho đến mũi thứ ba. “Điên thật.” Lông mày nhíu lại, anh đi tới chỗ bảng bia và rút phi tiêu về. Đứng trong bể ánh sáng, anh săm soi đầu và cánh phi tiêu. “Mấy cái này cùn quá,” anh nói, và rồi nhìn vào cô qua vai. “Cho tôi xem của cô nào.”
Cô nghi ngờ chuyện phi tiêu của cô sắc hơn và đi đến bên anh. Anh lấy chúng từ lòng bàn tay mở ra của cô và, đầu cúi xuống trên đầu cô, kiểm tra mũi phi tiêu bằng ngón tay cái. “Của cô không cùn như của tôi.”
Anh quá gần, nếu cô chỉ hơi cúi người về phía trước một tí thôi, trán cô cũng sẽ chạm vào anh mất. “Tốt thôi,” cô nói, xoay xở để nghe như bình thường, như thể mùi hương sạch sẽ của anh không khiến hơi thở của cô thít lại trong họng. “Cứ chọn ba cái bất kỳ anh muốn và tôi sẽ lấy những cái còn lại.”
“Không. Chúng ta sẽ dùng chung phi tiêu.” Anh nâng mắt lên nhìn cô. “Như thế, khi tôi đánh bại cô, cô sẽ không thể khóc được.”
Cô nhìn vào mắt anh, vô cùng gần mắt cô, và tim cô nảy lên trong lồng ngực. “Tôi không phải là người phóng một cú bị bật ra ngay lần phóng đầu tiên rồi đổ tội cho phi tiêu.” Và trong khi tim cô nện thình thịch, anh có vẻ hoàn toàn thản nhiên. Cô bước lùi lại một bước, thiết lập khoảng cách giữa anh và cái phản ứng ngớ ngẩn của cô. “Giờ thì anh sẽ luyên thuyên cả đêm hay chúng ta vào việc để tôi có thể đá mông anh đây?”
“Cô rất là vênh váo so với một thứ bé nhỏ thấp tịt đấy nhé,” anh nói và đập ba chiếc phi tiêu anh cho là sắc nhất vào tay cô. “Tôi nghĩ cô mắc một hội chứng nào đó của các cô gái lùn,” anh thêm vào, rồi nhập vào hội đồng đội của anh, những người đã đi tới cái bàn cách đó vài bước chân.
Cô nhún vai như thể để nói, Ừ đấy, thì sao? và đi về chỗ vạch kẻ. Với trọng lượng cân bằng hoàn hảo trên hai chân, cổ tay thả lỏng và thư giãn, cô ghi một cú chính tâm “nhân đôi”, “nhân ba” và một đơn. Luc bước đến đường vạch khi cô rút phi tiêu ra khỏi bia. “Anh nói đúng,” cô nói khi đi về phía anh, “những cái này tốt hơn hẳn.” Cô đặt cả ba cái vào bàn tay duỗi ra của anh. “Cảm ơn nhé.”
Tay anh nắm lại trên tay cô, ấn những chiếc phi tiêu vào lòng bàn tay cô. “Cô đã học cách phóng phi tiêu như vậy ở đâu thế?”
“Một quán bar nhỏ gần trường đại học Washington.” Hơi nóng từ bàn tay anh sưởi ấm tay cô. “Tôi đã làm việc ở đó mỗi buổi tối để nuôi mình học.” Cô cố giằng đi, nhưng nắm tay anh siết chặt lại và cán phi tiêu đâm vào thịt cô.
“Có cô nàng ngực bự nào quanh đó không?” Cuối cùng anh thả tay cô ra và cô bước lùi lại một bước.
“Không, nó nằm bên kia hồ đối diện trường đại học cơ,” cô trả lời, dù cô đoán anh biết chính xác thì các cô nàng ngực bự ở đâu. Xe của anh hẳn cũng có thể tự mình đến đó được nữa kìa. Anh chỉ đang cố làm cô lúng túng mà thôi.
Chuyện đó chẳng có tác dụng cho đến khi anh bước một bước về phía cô và nói vào tai cô, “Cô có phải một cô nàng ngực bự không?”
Bất chấp hơi nóng đang lan lên từ cổ, cô vẫn xoay xở để đáp lại lạnh lùng và tự chủ, không muốn nói là hơi giống một Honey Pie. “Tôi nghĩ an toàn hơn là nói tôi không phải loại con gái ngực bự.”
Anh hạ giọng, hơi thở ấm áp của anh chạm vào má cô và anh hỏi, “Sao thế?”
“Chúng ta đều biết tại sao mà.”
Anh bước lùi lại và nhìn miệng cô trước khi từ từ nâng ánh mắt lên mắt cô. “Áo ba lỗ không đúng màu à?”
“Không.”
“Cô không thích quần sóoc?”
“Tôi không phải dạng con gái mà họ tìm kiếm.”
“Tôi nghĩ điều đó không đúng đâu. Tôi biết chắc chắn rằng họ thuê nhiều cô gái thấp. Tôi đã gặp nhiều ở đó mà.” Anh dừng lại một tẹo, rồi thêm vào. “Tất nhiên, vì đó là ở Singapore.”
Họ đều biết hai người không phải đang nói về chiều cao của cô. “Anh đang cố làm tôi lúng túng để anh thắng, phải không?”
Những nếp nhăn nhỏ xuất hiện ở khóe đôi mắt màu xanh dương của anh. “Có tác dụng chứ?”
“Không,” cô nói và đi sang chỗ các cầu thủ Chinooks đứng. “Anh đã giải quyết xong chầu bia đó chưa, Rob?”
Anh ta vỗ đầu cô. “Chắc chắn rồi, Cá Mập.”
Cá Mập? Chà, cô vừa kiếm được một biệt hiệu, và nó còn khá hơn những gì mà cô chắc chắn là họ gọi cô khi cô không ở gần. Và anh ta vừa vỗ đầu cô như thể cô là chó vậy. Có tiến triển, cô nghĩ khi quan sát Luc nâng tay, phóng, và đâm sâu phi tiêu vào chính tâm,
“Luc ghét thua cuộc hơn bất kỳ ai tôi từng biết.” Bruce bảo cô.
“Có lẽ cô không nên đánh bại cậu ấy đâu,” Peter cảnh báo. “Nó có thể kích động tính hiếu thắng của cậu ấy đấy.”
“Quên đi, các chàng trai.” Cô lắc đầu khi Luc đâm mũi phi tiêu thứ hai vào vùng rìa và chửi thề đúng kiểu một cầu thủ khúc côn cầu. “Tôi sẽ không để bất kỳ ai thắng đâu.”
“Bị thua khiến cậu ấy chơi như một thằng điên thật sự ở Compaq Center tối mai đấy.”
“Phải rồi, nhớ khi cậu ấy thua ở trận bowling vì một điểm và đêm hôm sau cậu ấy trút giận vào Roy không?” Darby nhắc nhở mọi người.
“Chuyện đó hẳn là do mấy câu khích tướng bẩn thỉu của Luc và Patrick chứ không phải vì một điểm bowling đâu.”
“Trận đấu của các thủ môn.”
“Họ đã chơi trò khúc côn cầu cổ đêm đó.”
“Bất kể lý do gì, họ đánh lộn ở giữa sân băng, và trời ạ, thật là đẹp.”
“Đó là lúc nào vậy?” Jane muốn biết.
“Cuối tháng trước.”
Cuối tháng trước, và anh còn phải hơn nửa mùa giải phải đi. Trong vài giây dài đằng đặc, Luc đứng ở mép vạch, nhìn xuống tấm bia như thể anh đang torng một cuộc chiến ý chí. Một vệt sáng trút xuống tấm thảm đỏ rẻ tiền, chiếu sáng đôi giày da và quần dài màu đen của anh. Rồi, như thể đang phóng một tên lửa, anh cắm sâu mũi phi tiêu vào khu hai mươi nhân đôi và đạt được tổng cộng sáu mươi lăm điểm. Lông mày anh nhăn nhó khi anh bước về chỗ cô và đưa phi tiêu cho cô, điều đó bảo cô biết rằng anh không thỏa mãn khi bị bỏ lại phía sau đến bảy mươi lăm điểm.
“Nếu họ tính điểm cho việc cắm phi tiêu xuyên qua bia, anh có cơ hội chiến thắng đấy,” cô nói. “Lần tới có thể anh sẽ muốn sử dụng mưu mẹo thay vì cơ bắp.”
“Tôi không phải loại đàn ông mưu mẹo.”
Không đùa chứ. Cô di chuyển vào vị trí, và ngay khi cô chuẩn bị phóng phi tiêu, Luc lên tiếng từ bên cạnh. “Làm sao mà cô kéo tóc mình ra sau chặt đến thế được vậy?” Các cầu thủ Chinooks khác bật cười như thể Luc hài hước lắm không bằng.
Cô hạ tay xuống và nhìn sang anh. “Đây không phải khúc côn cầu. Không có trò nói chuyện khích tướng bẩn thỉu trong môn phi tiêu đâu.”
Anh cười lấp lánh với cô. “Giờ thì có đấy.”
Tốt thôi. Cô sẽ vẫn đánh bại anh. Trong khi anh tiếp tục quấy rối từ ngoài rìa, ba cú phóng của cô đạt được năm mươi điểm chẵn. Điểm thấp nhất của cô cho đến nay. “Anh bị tụt lại một trăm mười sáu điểm đấy,” cô nhắc nhở anh.
“Không lâu nữa đâu,” anh khoác lác, rồi đi tới vạch để chân và ghi được một điểm trúng tâm nhân đôi và một điểm hai mươi đơn.
Chết tiệt thật. Giờ đến lúc cho một ít khích tướng bẩn thỉu của riêng cô đây. “Này, Martineau, có một quả bí ngô trên đôi vai anh hay đó là cái đầu rỗng tuếch của anh vậy?”
Anh liếc cô. “Đó là những gì tốt nhất cô có thể làm đấy à?”
Số cầu thủ Chinooks còn lại dường như cũng không ấn tượng tương đương.
Darby cúi người về phía cô và thì thào, “Khá là kém cỏi.”
“Rỗng tuếch là cái quái gì vậy?” Rob hỏi.
Darby trả lời hộ cô. “Nó có nghĩa là trống rỗng hoặc nông cạn.”
“Sao cô không nói luôn như thế cho rồi, Cá Mập?”
“Phải đấy, cô không thể khích tướng bẩn thỉu mà dùng những từ như thế được đâu.”
Jane cau mày, và khoanh tay trước ngực. Rỗng tuếch là một từ hoàn hảo. Các anh không thích nó vì nó không bắt đầu bằng chữ F.”
Luc phóng mũi phi tiêu thứ ba và ghi tổng cộng tám mươi điểm. Đến lúc ngừng vờn quanh và chơi nghiêm túc rồi. Cô đi về vạch, nâng tay, và chờ tràng châm chọc bắt đầu. Nhưng Luc vẫn im lặng, làm cô mất bình tĩnh hơn cả những lời lăng mạ của anh. Cô xoay xở trúng được một điểm hai mươi nhân ba, nhưng khi cô nhắm bắn lần nữa, Luc nói, “Cô có bao giờ mặc đồ gì ngoài màu đen hoặc xám không?”
“Tất nhiên,” cô nói mà không nhìn vào anh.
“Đúng rồi.” Rồi, ngay khi cô chuẩn bị phóng thêm lần nữa, anh thêm vào, “Bộ pyjama hình con bò của cô màu xanh mà.”
“Sao cậu biết về bộ pyjama hình con bò của cô ấy?” một cầu thủ hỏi.
Ngài Thông Tin không trả lời được và cô nhìn vào anh, được các đồng đội bao quanh, tay đặt trên hông, và một nụ cười nở trên môi.
“Đêm hôm nọ tôi rời phòng để mua một ít kẹo M&M,” cô bảo họ. “Tôi cứ nghĩ các anh đều lên giường hết rồi, nên tôi mặc đồ ngủ. Luc đã rình mò tôi.”
“Tôi không rình mò.”
“Chắc rồi.” Cô thực hiện cú phóng của mình và trúng một điểm mười nhân đôi. Rồi anh đợi cho đến chính khoảnh khắc cô phóng mũi phi tiêu thứ ba để nói, “Cô ấy đeo kính của les.” Cô hoàn toàn trượt khỏi bia. Điều đó đã không xảy ra nhiều năm rồi.
“Tôi không có đeo!” Chỉ sau khi đã chối phăng cô mới sợ rằng mình có thể đã phản đối hơi quá kích liệt.
Luc bật cười. “Chúng là cặp kính vuông đen bé xíu khủng khiếp giống các cô gái Thời Nay vẫn đeo.”
Các cầu thủ Chinooks còn lại đều bật cười, và thậm chí cả Darby cũng nói, “Ồ, ra vậy, les, được rồi.”
Jane rút phi tiêu ra khỏi bảng. “Không phải. Chúng hoàn toàn phi giới tính.” Gee, cô đang nói về cái gì vậy? Kính phi giới tính ư? Những anh chàng này làm cô phát điên mất rồi. Cô hít một hơi thở bình tĩnh và đưa phi tiêu cho Luc. Cô sẽ không để những tên vận động viên ngớ ngẩn này làm cô lúng túng đâu. “Tôi không phải gay. Mặc dù chắc chắn là điều đó cũng chẳng có gì sai trái hết. Nếu tôi là gay, tôi sẽ bộc lộ và tự hào.”
“Điều đó giải thích cho đôi giày,” Rob tham gia.
Jane nhìn xuống đôi bốt của cô. “Đôi Doc của tôi có gì không ổn nào?”
Lần đầu tiên đêm đó, Stromster quyết định lên tiếng. “Giayyy Nahm.” Anh ta nói.
“Giày nam á?” Cô nhìn vào khuôn mặt trẻ măng của anh ta. “Vì tôi đã bênh vực quả đầu Mohawk của anh khi nãy, tôi cứ mong anh khá khẩm hơn đấy, Daniel.” Ánh mắt anh ta lảng đi và đột nhiên anh ta thấy thích thú với thứ gì đó phía bên kia phòng.
Luc đi tới đường kẻ và ghi bốn mươi tám điểm. Khi lại đến lượt của cô, tất cả những anh chàng bên ngoài đều lần lượt châm chọc cô. Cuộc trò chuyện trở nên sai lầm mưu mô nghiêm trọng khi họ quyết định rằng lý do cô mặc đồ tối là do cô tuyệt vọng vì bị gay.
“Tôi không phải là gay.” Cô khăng khăng. Cô là con một và không được nuôi dạy quanh lũ con trai, ngoại trừ cha cô, tất nhiên rồi, nhưng ông không được tính. Cha cô là một người đàn ông nghiêm túc không bao giờ cười đùa. Cô không có kinh nghiệm với kiểu trêu chọc này.
“Ổn thôi mà, bé cưng,” Luc trấn an cô. “Nếu tôi là con gái, tôi cũng là les mà.”
Jane đoán rằng cô có hai lựa chọn. Trở nên lúng túng và căm phẫn, hoặc thả lỏng. Cô là một ký giả, một phụ nữ chuyên nghiệp. Cô không đi du đấu cùng đội tuyển để trở thành bạn bè thân thiết, và chắc chắn không phải để bị trêu chọc như thể họ đều cùng quay lại thời trung học. Nhưng cách tiếp cận chuyên nghiệp cho tới nay không có tác dụng, và cô phải thú nhận rằng cô thích bị trêu chọc hơn là bị lờ đi. Bên cạnh đó, các anh chàng này hẳn là cũng chòng ghẹo các phóng viên nam nữa. “Luc, anh vốn đã là một bà cô đỏng đảnh rồi,” cô nói.
Luc cười thầm và cô cuối cùng cũng kiếm được một tràng cười từ những cầu thủ khác. Cho đến hết trận đấu, cô cố cho đi tốt như cô nhận được, nhưng những anh chàng đó giỏi chuyện này hơn hẳn cô và đã có hàng năm trời luyện tập. Đến cuối, cô đánh bại Luc gần hai trăm điểm, nhưng cô thua trong trận chiến miệng lưỡi.
Bằng cách nào đó, trong suốt những tràng trêu chọc và khích tướng, cô đã đi lên vài nấc trong bậc thang quý trọng của họ. Cô hẳn vẫn sống được mà không cần đến ý kiến của họ về quần áo, giày dép, và tóc tai của cô. Nhưng ít nhất họ cũng không nói chuyện về thời tiết, cho cô những câu trả lời độc một từ, hay lờ hẳn cô đi. Phải, rõ ràng là có tiến triển.
Sau trận đấu tối mai, có thể họ sẽ thực sự trò chuyện với cô. Cô không mong tất cả họ đều trở thành bạn thân, nhưng có lẽ giờ đây họ sẽ không tạo cho cô những khoảng thời gian khó khăn trong phòng thay đồ nữa. Có lẽ họ sẽ cho cô một cuộc phỏng vấn, nghỉ ngơi và giữ yên cúp bảo hộ của họ khi cô đi ngang qua.
Đằng sau khung mặt nạ kim loại, Luc quan sát quả bóng rơi xuống và lăn lông lốc. Bressler đẩy quả bóng ra khỏi vòng tròn trung tâm, rồi trận chiến giữa Seattle và San Jose bắt đầu.
Luc làm dấu chữ thập lấy may, nhưng mười phút trong hiệp đầu, may mắn hoàn toàn bỏ mặc anh. Cầu thủ biên cánh phải của đội Sharks, Teemu Selanne, đẩy mạnh quả bóng và nó đập vào lưới. Một bàn thắng thật dễ dàng. Một quả mà Luc đáng lẽ phải cản được, và nó dường như đã khơi mào một màn ê chề đúng nghĩa. Không phải chỉ với Luc, mà là với toàn đội.
Khi hiệp đầu tiên kết thúc, hai cầu thủ Chinooks cần phải băng bó, và Luc đã thua mất bốn điểm. Ở phút thứ hai trong hiệp hai, Grizzell bị tấn công một cách thô bạo ở chính giữa mặt băng. Anh ta gục xuống và không thể gượng dậy. Anh ta phải được khiêng ra khỏi sân băng, và mười phút sau đó Luc để trượt một quả bóng ở găng tay và bàn thắng thứ năm được ghi lên bảng điểm. Huấn luyện viên Nystrom ra dấu, kéo Luc khỏi khung thành và thay thế anh bằng một thủ môn dự bị.
Đoạn đường trượt từ khung thành tới ghế băng là quãng đường dài nhất trong cuộc đời bất kỳ một thủ thành nào. Mọi thủ môn từng chơi môn thể thao nào đều có một đêm nghỉ ngơi, nhưng với Luc Martineau còn tệ hơn cả thế. Anh đã trải qua đêm đó quá nhiều lần trong mùa giải cuối với đội Detroit nên lúc nào cũng cảm thấy nó lơ lửng trên đầu như búa rìu của đao phủ. Anh đã mất tập trung ngoài đó, anh thấy không còn là chính mình. Thay vì nhìn thấy trận đấu trước khi nó diễn ra, anh lại đi sau nó một giây. Có phải là thế không?” Trận đấu tồi tệ đầu tiên trong chuỗi trượt dốc? May mắn hay chỉ là thói thường? Khởi đầu của đoạn kết ư?
E dè và một nỗi sợ hãi thực sự mà anh thậm chí còn không muốn thú nhận là có cảm thấy thít chặt lồng ngực và gặm nhấm gáy anh. Anh cảm thấy được điều đó khi ngồi trên ghế băng, quan sát nốt trận đấu từ cõi chết.
“Mọi người đều có một đêm nghỉ ngơi,” huấn luyện viên Nystrom bảo anh trong phòng thay đồ. “Roy được thay ra tháng trước. Đừng có lo lắng về điều đó, Luc.”
“Tối nay chúng ta chơi đều như giẻ rách hết.” Sutter bảo với anh.
“Chúng tớ đáng lẽ phải chơi tốt hơn phía trước cậu.” Bressler thêm vào. “Khi cậu ở khung thành, bọn tớ thỉnh thoảng quên mất phải bước vào vạch trắng và bảo vệ cho cậu.”
Luc không buông tha cho mình dễ dàng như vậy. Anh không bao giờ là người đổ lỗi cho người khác và sẽ chịu trách nhiệm cuối cùng cho chính lối chơi của anh.
Khi máy bay cất cánh khỏi San Francisco, anh ngồi trong buồng máy bay tối om hồi tưởng lại quá khứ, và không phải những chuyện tốt đẹp. Cú đánh khủng khiếp vào đầu gối anh, các ca phẫu thuật và hàng tháng trời phục hồi thể chất. Chứng nghiện thuốc giám đau, cùng những cơn quằn quại và buồn nôn kinh hoàng lăn lộn trong anh nếu anh không cho chúng thuốc. Và cuối cùng là việc anh không thể chơi trò chơi mà anh yêu nhất.
Thất bại thì thầm bên tai anh khi anh hướng về nhà, bảo anh rằng anh đã mất đi sự nhạy bén của mình. Ánh sáng từ màn hình laptop của Jane Alcott và tiếng bàn phím của cô cứ click click trấn an anh rằng tất cả những người khác cũng biết điều đó. Trong chuyên mục thể thao của tờ báo, anh sẽ đọc được bài tường trình của cô về thảm họa đêm qua.
Ở sân bay tại Seattle, Luc hướng đến bãi đỗ xe dài ngày và thoáng thấy Jane đang nhồi đống đồ đạc của cô vào một chiếc Honda Prelude. Cô ngước lên khi anh đi ngang qua, nhưng không ai nói gì. Cô trông như không cần giúp đỡ với chiếc vali, và anh không có gì để nói với tổng lãnh thiên thần của u tối và bất hạnh hết.
Cơn mưa lác đác làm ướt kính chắn gió trên chiếc Land Cruiser của anh khi anh lái xe bốn mươi lăm phút vào trung tâm Seattle. Anh không thể nhớ được một quãng thời gian nào mà anh lại vui đến thế khi được ở nhà.
Ánh trăng tràn vào phòng khách qua chiếc cửa sổ cao hơn hai mét khi anh đi trong căn hộ tối om. Ánh đèn trên lò sưởi để bật, chiếu rõ phong bì FedEx trên mặt quầy. Anh đi vào phòng ngủ và bật đèn lên. Anh để cửa khép hờ và ném chiếc túi thể thao xuống sàn nhà cạnh giường. Hất vai ra khỏi chiếc áo vét, anh treo nó kế bên túi đựng comple trong buồng để đồ. Anh sẽ dỡ đồ vào ngày mai.
Ngay lúc này đây anh mệt mỏi và thật nhẹ nhõm khi được ở nhà, và anh chẳng muốn gì hơn là được nằm gục ngay xuống giường.
Anh vừa nới lỏng cà vạt thì Marie gõ cửa phòng anh, rồi đẩy cửa mở hẳn ra. Cô bé mặc một chiếc quần pyjama buộc dây bằng vải flannel và một áo phông Britney Spears. Trông cô bé chỉ khoảng mười tuổi.
“Đoán xem, anh Luc?”
“Xin chào.” Anh liếc nhìn đồng hồ. Đã quá nửa đêm, bất kể cô bé muốn gì, rõ ràng nó không cảm thấy đợi được đến sáng mai. Anh tự hỏi cô bé có phải đã xoay xở để được tống ra khỏi trường sau lần cuối anh nói chuyện với cô không. Anh gần như sợ phải hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt xanh dương to tròn của cô bé sáng lên và cô bé mỉm cười. “Em được mời đi khiêu vũ.”
“Buổi khiêu vũ nào cơ?”
“Buổi khiêu vũ ở trường của em.”
Anh kéo nút cà vạt, và nghĩ về phong bì FedEx đang đặt trong bếp. Anh sẽ giải quyết nó vào ngày mai. “Khi nào vậy?”
“Vài tuần nữa.”
Cô bé có thể sẽ không sống cùng anh trong vài tuần nữa. Nhưng cô bé không cần biết chuyện đó vào lúc này. “Ai mời em thế?”
Mắt cô bé càng sáng rỡ hơn nữa và cô bé đi sâu vào phòng. “Zack Anderson. Anh ấy ở khóa trên.”
Chết tiệt.
“Anh ấy ở trong một ban nhạc! Anh ấy có khoen môi rồi cả mũi và lông mày đều được xỏ lỗ. Anh ấy có một hình xăm nữa. Anh ấy vô cùnggggg nóng bỏng!”
Chết tiệt nhân đôi. Luc chẳng phản đối gì một hình xăm. Nhưng xỏ lỗ ư? Chúa ơi. “Tên ban nhạc của cậu ta là gì?”
“Những Kẻ lập dị Chậm chạp.”
Tuyệt.
“Em cần kiếm một cái váy. Và giày nữa.” Marie ngồi trên thành giường của anh và kẹp tay giữa hai đầu gối. “Bà Jackson đã bảo rằng bà ấy sẽ đưa em đi.” Cô bé ngước lên, mắt nài nỉ. “Nhưng bà ấy già rồi.”
“Marie, anh là đàn ông. Anh không biết gì hết về mua váy dạ hội. “
” Nhưng anh có rất nhiều bạn gái. Anh biết thế nào thì trông đẹp. “
Với phụ nữ. Không phải với các cô bé. Không phải với em gái anh. Không phải để đi đến một buổi vũ hội mà đằng nào thì cô bé chắc cũng sẽ không còn ở đây để tham dự. Và thậm chí nếu có, cũng không phải với Zack của nhóm Gàn Dở. Thằng nhóc với khoen môi và xỏ lỗ mũi.
“Em chưa bao giờ hẹn hò cả,” cô bé thú nhận.
Tay anh buông thõng xuống hai bên và anh nhìn cô bé thật gần. Lông mày cô bé quá dày và mái tóc trông hơi khô. Quỷ thật, cô bé cần một người mẹ. Một người phụ nữ để giúp cô bé. Không phải anh.
“Cánh con trai thích con gái mặc gì ạ?” cô bé hỏi.
Ít hết mức có thể, anh nghĩ. “Tya dài. Bọn anh nghĩ tay dài và cổ cao rất chi nóng bỏng. Và váy dài với thân phình to để bọn anh không thể tới quá gần.”
Cô bé bật cười. “Không đúng.”
“Anh thề với Chúa là như thế, Marie,” anh nói và kéo cà vạt từ quanh cổ xuống rồi ném nó lên cái bàn cạnh giường. “Bọn anh không thích thứ gì để lộ quá nhiếu da thịt. Bọn anh thích bất kỳ thứ gì mà một nữ tu sẽ mặc.”
“Giờ thì em biết anh đang nói dối.”
Cô bé lại cười và anh nghĩ thật đáng xấu hổ khi anh chẳng biết cô rõ hơn. Cô là họ hàng duy nhất của anh và anh chưa biết gì về cô. Và có một khả năng rằng anh cũng sẽ chẳng biết gì về cô. Một phần trong anh ước gì mọi chuyện có thể khác đi. Ước gì anh ở nhà nhiều hơn, và rằng anh biết những gì cô bé cần.
“Sau buổi học ngày mai, anh sẽ đưa em thẻ tín dụng của anh.” Anh ngồi cạnh cô bé và cởi giày ra. “Hãy mua thứ gì em cần và anh sẽ nhìn thử khi em cầm nó về nhà.”
Cô bé đứng dậy, vai trĩu xuống, môi trề ra. “Đồng ý,” cô bé nói và đi ra khỏi phòng.
Chúa ơi, anh lại làm cô bé bực bội rồi. Nhưng cô bé thực sự không mong anh sẽ đi mua một cái váy dạ hội với cô đấy chứ, phải không nào? Như thể anh là bạn gái của cô sao? Anh thậm chí còn không thích mua sắm với những cô gái đồng trang lứa nữa là