Bí Mật Của Jane

Chương 16


Đọc truyện Bí Mật Của Jane – Chương 16

Tắt đèn: Kéo áo thi đấu của đối thủ qua đầu

Tối ngày hôm sau, khi Jane đi vào phòng thay đồ của Joe Louis, cảm xúc của cô vẫn còn hỗn loạn. Luc đã ở cả đêm trong phòng cô, và họ đã ăn sáng trên giường trước khi anh rời đi luyện tập cho trận đấu trong ngày. Anh đã hôn cô ở cửa, vuốt tóc cô và bảo cô rằng anh sẽ gặp lại cô sau. Nhưng liệu anh có vui vẻ gặp lại cô không?

“Chào các anh.” Cô nói khi đi vào giữa phòng.

“Chào Cá Mập.”

Trong khi những cầu thủ khác mặc đồ bảo hộ, cô nói nhanh bài diễn văn thả quần. Cô liếc nhìn Luc, anh đang mải mê trò chuyện với huấn luyện viên cho thủ môn và dường như không biết cô thậm chí đang ở trong phòng nữa.

Cô bắt tay Bressler. “Chúc may mắn với trận đấu nhé, Sát Thủ.”

“Cảm ơn.” Anh ta gục cằm xuống và quan sát mặt cô. “Tối nay trông cô khác quá,” anh ta nói.

Cô đã chải một ít marcara lên lông mi, che phủ quầng mắt thâm xì, và tô một ít son bóng màu hồng. Cô hy vọng rằng đó là những gì anh ta chú ý thấy, chứ không phải tình thế thật sự nghiêm túc của cô là dư âm sau khi đạt cực khoái. “Khác tốt chứ?”

“Phải.”

Fish và Sutter đến cùng đội trưởng và cũng khen ngợi cô. Khi cô đi về hướng Luc, tất cả cảm giác sợ hãi khủng khiếp và cao hứng tuyệt vời khi yêu đương hoà trộn và khuấy đảo trong cô. Luc đứng trước tủ đồ vẫn đang nói chuyện với huấn luyện viên cho thủ môn, và khi cô tiến đến gần, anh liếc ngang nhìn cô một cái. Ánh mắt anh khoá chặt mắt cô vài nhịp tim đập trước khi trở lại với huấn luyện viên.

“Cậu người Séc đó luôn bắn sát đỉnh lưới,” huấn luyện viên nói. “Nếu cậu ta nhằm vào cậu, đó là nơi cậu ta sẽ hướng đến.” Ông ta lật một trang trong tập hồ sơ. “Và Federov sẽ cắt ngang mặt băng và nhằm bắn vào cậu từ vị trí ưa thích của cậu ta gần vòng tròn đối đầu bên trái.”

“Cảm ơn, Don,” Luc nói và quay sang Jane khi huấn luyện viên rời đi.

“Lúc nãy Fish và Sutter nói gì với em thế?” anh muốn biết.

Trong bộ bảo hộ này anh lấn áp hẳn cô. “Họ nghĩ tối nay trông em thật khác.” Cô hẳn sẽ nói với anh về lý thuyết dư âm sau khi đạt cực khoái, nhưng cô không muốn anh bắt đầu chuyển sang chủ đề đó.

“Họ tán tỉnh em đấy à?”

“Không. Đồ đầu đất to xác ạ.”

Anh nhìn xung quanh và chờ Daniel đi qua rồi nói, “Anh cứ nghĩ mãi.”

“À ừ.”

Anh hạ giọng thấp xuống. “Anh nghĩ em nên hôn hình xăm của anh trước mỗi trận đấu để lấy may.”

Cô cau có để khỏi bật cười. “Em đang nghĩ em đang bị quấy rối tình dục.”

Anh toe toét. “Hoàn toàn đúng. Em nói gì nhỉ? Muốn hôn hình xăm của anh không?”

“Đừng có mơ,” cô nói và quay đi trước khi có ai đó tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Cô hướng về khu báo chí và lấy một ghế cạnh Darby. Anh ta kể cho cô rằng anh ta đã thay mặt cô cải thiện quan hệ với ban quản lí, và kể cho cô về một hậu vệ họ hy vọng sẽ mua được trước hạn chót bốn tuần nữa vào ngày mười chín tháng Ba.

“Caroline nói cô ấy sẽ đi chơi với tôi khi chúng ta quay lại thành phố,” anh ta nói với cô sau khi họ đã nói chuyện công việc.

“Anh sẽ đưa cậu ấy đi đâu?”

“Columbia Tower Club, như cô gợi ý.”

Cô nhìn vào chiếc cà vạt in hình quả ớt lủng lẳng trước ngực anh và mìm cười. Nếu Caroline quyết định cho Darby Hogue thành người kế tiếp được cô ấy cải tạo, cô sẽ có việc làm đây. Jane rút tập giấy ghi chú ra viết vài lời nhắc, rồi dính chúng vào sổ kế hoạch của cô. Và ngay khi quả bóng rơi xuống, cô rút laptop ra.

Luc rõ ràng là giữ vững phong độ, chụm găng của anh lại, hoặc nhún gối và bắt những quả bóng bắn cao. Anh chơi ở khu vực của mình một cách huy hoàng, và Jane phải rất vất vả để tập trung vào trận đấu, chứ không phải là chàng thủ môn của đội Chinooks.

Đêm hôm đó trên máy bay của đội khi họ hướng đến Toronto, cô ngồi trong ánh đèn rọi từ trên đầu xuống và viết bài cho tờ Seattle Times. Trong suốt chuyến bay, cô cảm thấy ánh mắt Luc dán trên người cô và nhìn lại anh qua lối đi. Anh dựa vào thân máy bay, tay gối sau đầu, quan sát cô làm việc. Cô tự hỏi anh đang nghĩ gì rồi quyết định chắc tốt nhất là không nên biết.

Cô vẫn chưa tìm ra điều khác biệt so với lần làm tình đêm trước đó của họ. Cô tự hỏi có phải cô tự tưởng tượng ra điều đó hay không, nhưng khi anh tới phòng khách sạn của cô tối hôm đó, nắm lấy tay cô, và dẫn cô về phòng anh, cô nghĩ chắn chắn cô lại cảm thấy điều đó một lần nữa. Cô dành vài giờ trên giường anh để cố tìm ra, đêm đó không thành công, cô thử lại ở Boston, New York, và St.Louis. Đến lúc họ hạ cánh xuống Seattle, cô đã phát chán việc cứ cố tìm ra điều gì đó và quyết định không mổ xẻ từng từ ngữ và cái vuốt ve nữa. Cô sẽ đơn giản là đồng hành với nó đến chừng nào nó kết thúc mà thôi.

Cô đã chống lại việc yêu Luc, và cô đã thua. Chống lại lý trí, cô làm tình với anh. Tình dục thượng hạng. Tình dục hoang đường khiến công việc của cô rơi vào vòng nguy hiểm, nhưng cô biết mình sẽ không dừng lại bất chấp mọi hậu quả với nghề nghiệp hay trái tim cô. Cô yêu anh và không có lựa chọn nào ngoài việc ở cùng anh. Và qua vài tuần nữa, tình yêu của cô sẽ lớn lên và bành trướng cho đến khi lấp đầy từng phần của cô. Cả cơ thể và tâm hồn. Cô đã lún quá sâu để thoát ra được.

Một buổi sáng không lâu sau khi họ trở về St.Louis, cô quay về nhà với giỏ quần áo sạch sẽ nhìn thấy Luc đang đứng ở hiên nhà chờ cô. Mây đen đã trôi đi và bầu trời cũng có màu xanh dương ấm áp như màu mắt anh vậy. Mái tóc vàng sẫm màu của anh hơi rối và trông anh đáng lẽ phải dán biển báo vào người: Nguy hiểm cho sức khoẻ của bạn. Anh hôn cô gặp mặt và giúp cô mang giỏ đồ vào nhà. Rồi anh dẫn cô tới chiếc xe máy dựng ở lề đường.

“Sẽ chẳng có ai nhìn thấy mặt em hết đâu,” anh nói khi đưa cô một chiếc mũ bảo hiểm. “Nên em không phải lo lắng về tiếng xấu của anh nữa nhé.”

Nếu cô mà không biết rõ, cô sẽ nghĩ anh bị tổn thương mất. “Danh tiếng của anh chẳng làm em lo lắng bằng việc người khác cho rằng em ngủ với anh để có được bài phỏng vấn.”

“Anh đang có ý nói chuyện với em về bài báo đó đây.”

“Bài báo đó làm sao?”

Anh siết chặt dây mũ bên dưới cằm cô và đưa các ngón tay anh vuốt nhẹ trên cổ cô. “Em nói anh cách biệt.”

“Vậy thì sao?”

“Anh không cách biệt. Anh chỉ không nhận phỏng vấn thôi.”

Cô đảo mắt với anh. “Anh nghĩ sao về phần còn lại?”

Anh cúi đầu xuống và hôn cô. “Lần tới khi em nhắc đến bàn tay điện xẹt của anh, em có thể nói gì đó xem chúng lớn cỡ nào. Và cả chân anh nữa chứ.”


Cô bật cười. “Chân lớn. Tay lớn. Trái tim… lớn.”

“Chính xác.”

Jane trèo lên xe đằng sau anh, và họ hướng về thác nước Snoqualmie. Nhiệt độ là mười bốn độ, và Jane mặc quần jean, áo len, và áo khoác dạ cho chuyến đi ba mươi phút. Thác nước này không có gì mới mẻ với Jane. Cô đã thấy nó rất nhiều lần, chủ yếu là trong các chuyến đi dã ngoại thời học sinh, nhưng cô chưa bao giờ được làm quen với sức mạnh hùng vĩ và vẻ đẹp tráng lệ của thác nước cao tám mươi hai mét này.

Họ ở một mình trên bục quan sát, Luc đứng đằng sau Jane và vòng tay quanh người cô. Ánh mặt trời ban trưa rọi cầu vồng lên làn hơi nước bay lên từ đám sương mù phía dưới. Dưới chân họ, nền đất tun rẩy với sức mạnh của tự nhiên. Trong vòng tay của Luc, trái tim của Jane cũng run rẩy, vô vọng chống lại quyền lực tự nhiên đã kéo cô về phía anh. Cô tan chảy trong lồng ngực anh như thể cô thuộc về nơi đó, ôm ấp trong cánh tay của anh.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, và họ nói về cả thác nước lẫn mùa giải khúc côn cầu. Đội Chinooks đã thắng bốn mươi trong số sáu mươi mốt trận đấu và trừ phi họ hoàn toàn rã đám trước ngày mười lăm tháng Tư, họ khá bảo đảm một vị trí trong trận chung kết. Tỷ lệ lọt lưới trung bình của Luc đã tăng lên với con số 1.96 đầy ấn tượng, tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của anh.

Họ nói chuyện về Marie, cô bé có vẻ đang bắt đầu kết bạn hoà hợp đôi chút với cuộc sống ở Seattle cùng ông anh trai mà cô bé không hề biết đến cho tới cách đây vài tháng. Họ nói về trường nội trú, và rằng thế nào mà anh lại vẫn chưa có quyết định gì liên quan đến vấn đề đó. Và họ còn nói về quá trình trưởng thành, và trước sự ngạc nhiên của cô, Luc không phải lúc nào cũng giàu có và nổi tiếng.

“Anh từng lái một chiếc xe bán tải rỉ sét,” anh nói. “Anh tiết kiệm cả một năm để mua một cái đài và bộ chắn bùn Playboy mới toanh. Anh cứ nghĩ mình đúng là một cái gì đó. Quá tệ là chỉ có anh nghĩ thế mà thôi.”

“Đừng nói với em là anh không chơi bời nhiều ở trường trung học nhé.”

“Anh đã chơi khúc côn cầu quá nhiều để chơi bời ấy chứ. Chậc, cũng không có vụ chơi bời nào tốt đẹp cả. Em chắc hẳn còn hẹn hò nhiều hơn anh đấy.”

Cô bật cười. “Em có mớ tóc xấu xí, quần áo xấu xí, cùng một chiếc Mercury Bobcat với một cái móc quần áo kim loại thay ăn ten.”

Anh siết chặt cô vào lồng ngực. “Anh hẳn sẽ hẹn hò với em.”

Cô nghi ngờ đấy. “Không đời nào. Dù là em cũng không thèm đi chơi với một kẻ thảm hại có bộ chắn bùn Playboy đâu.”

Họ ăn trưa ở Salish Lodge, nổi tiếng nhờ loạt phim truyền hình Twin Peaks. Dưới bàn ăn, anh nắm chặt tay cô trong khi thì thầm những thứ thiếu đứng đắn chỉ để thấy cô đỏ mặt. Và trên đường lái xe về nhà, Jane nhét tay xuống dưới áo khoác da của anh và xoè rộng các ngón tay dọc cơ bụng phẳng lỳ của anh. Qua áo sơ mi, cô cảm thấy cơ bắp, và qua chiếc quần Levi’s, cô cảm thấy thằng bé cứng ngắc.

Khi họ về đến căn hộ của cô, anh giúp cô xuống khỏi xe máy và gấp rút lôi cô qua ngưỡng cửa. Anh ném mũ bảo hiểm của họ và áo khoác của anh lên tràng kỷ. “Em sắp sửa hối hận vì đã quyết định trêu chọc anh trong suốt nửa giờ qua đấy.”

Cô làm mắt mình mở to khi cởi áo khoác và ném xuống cạnh áo anh. “Anh định làm gì thế? Cho em ‘ăn trưa’ à?”

“Anh đã cho em ăn trưa rồi. Những gì anh sắp sửa cho em ăn bây giờ còn tuyệt vời hơn bữa trưa nhiều.”

Cô bật cười. “Món gì còn có thể tuyệt vời hơn bánh kẹp của Salish được chứ?”

“Món tráng miệng.”

“Xin lỗi, em không ăn đồ tráng miệng. Nó khiến em phát phì.”

“Chậc, anh thì sẽ ăn một ít.” Anh ôm lấy mặt cô trong bàn tay. “Anh sẽ ăn chốn mẫn cảm của em đây.”

Và anh làm thế. Mấy lần liền. Hai đêm sau, anh mời cô tới căn hộ của anh ăn tối cùng anh và Marie. Trong khi anh làm món cá hồi, Jane giúp em gái anh làm bài tập Anh văn về nhà. Suốt buổi tối, chỉ một khoảnh khắc căng thẳng duy nhất khi Luc ép Marie uống sữa.

“Em mười sáu rồi,” cô bé tranh luận. “Em không cần uống sữa nữa.”

“Em có muốn lùn tịt và phì nộn không?” anh hỏi cô bé.

Mắt Marie nheo lại. “Em không lùn và phì nộn.”

“Giờ thì không, nhưng hãy nhìn dì Louise của em ấy.”

Rõ ràng, dì Louise hẳn phải là một cơn ác mộng về chứng loãng xương, vì Marie cầm cốc lên và uống sữa mà không tranh luận thêm nữa. Sau đó Luc chuyển sự chú ý sang Jane. Anh nhìn cốc nữa đầy của cô và rồi nhìn cô.

“Em đã lùn và phì nộn rồi.” Cô nói.

“Em không phì nộn – vẫn chưa. Nhưng nếu em mà lùn đi, em sẽ chỉ cao đến thắt lưng anh thôi đấy.” Rồi môi anh cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, và không nói thêm câu nào, anh với lấy cốc sữa của cô và uống cạn.

Anh thật là một người đàn ông hư đốn.

Đêm trước khi họ đi xa cho một vòng đấu mười ngày, anh đến căn hộ của cô. Khi anh gõ cửa nhà cô, cô đang dang dở trong câu chuyện Honey Pie mới nhất, và không thành công cho lắm. Chủ yếu là vì cô cứ nghĩ đến Luc và gắng hết mức để không cho anh vào câu chuyện một lần nữa. Cô đóng laptop lại và đưa anh vào.

Cơn mưa nặng hạt đã làm ướt tóc và vai áo khoác của anh. Anh thò tay vào túi áo và rút ra một chiếc hộp màu trắng cỡ bàn tay cô. “Anh đã lấy cái này và nghĩ đến em,” anh nói.

Cô không biết có phải mong chờ gì khi nâng nắp chiếc hộp nhỏ xinh lên. Cô thực sự không quen với việc đàn ông tặng quà cho cô, chắc là ngoại trừ đồ lót rẻ tiền. Thứ mà cô đoán là dành cho họ nhiều hơn là dành cho cô.

Trong hộp, nằm lọt giữa lớp giấy trắng mềm, là một con cá mập pha lê. Không ăn được cũng không có đúng, nó là món quà đáng suy nghĩ nhất mà một người đàn ông từng tặng cho cô. Và nó lay động cô nhiều hơn anh biết được.

“Em rất thích,” cô nói và giơ nó lên trước ánh đèn. Những lăng kính vô vàn màu sắc chiếu ngang qua ngực áo khoác và hõm cổ Luc.

“Không nhiều nhặn gì.”

Anh nhầm rồi. Rất nhầm rồi. Cô khép tay lại quanh những mảng sáng lấp lánh, nhưng cô không thể chứa nổi tình yêu mà cô cảm thấy rõ ràng đến tận chính giữa tâm hồn cô. Khi cô nhìn anh cởi áo khoác và ném nó lên ghế sofa, cô biết mình nên kể cho anh về chuyên mục Honey Pie. Cô nên cảnh báo cho anh trước và biện hộ cho nó. Nhưng nếu cô kể cho anh, cô có thể mất anh. Ngay đây. Tối nay.

Cô không thể kể cho anh. Nếu cô làm thế, anh hẳn sẽ chấm dứt mối quan hệ của họ, và cô không thể chịu được việc có người lại biết loại thông tin đó về cô. Nên cô giữ im lặng. Giữ kín nó bên trong, nơi nó gặm nhấm lương tâm cô, trong lúc cô cố thuyết phục mình rằng có thể anh sẽ thấy ổn với bài báo thôi.

Cô chưa hề nhìn lại bài báo đấy một lần nào kể từ khi gửi nó đi. Có lẽ nó cũng không rõ ràng như cô đã nhớ. Cô quấn tay quanh cổ anh. Cô muốn nói với anh rằng cô xin lỗi và rằng cô yêu anh. “Cảm ơn anh,” cô nói, “em thực sự rất yêu món quà này.” Rồi cô đưa anh tới phòng ngủ của cô và xin lỗi theo cách duy nhất mà cô có thể.

Khi tuần đầu tiên của tháng Ba tới rồi đi và Luc vẫn chưa thấy chuyên mục Honey Pie, cô bắt đầu thư giãn. Ở Los Angeles, cô bảo anh rằng cô không thể làm tình bởi vì cô bị đau bụng kinh và đang có các triệu chứng tiền kinh nguyệt. Anh đã đến phòng cô sau buổi luyện tập, cầm xô đá trong một tay, một miếng đệm nóng và kẹo M&M đậu phộng trong tay kia.


“Anh đã bảo người huấn luyện viên cho anh cái này,” anh nói khi đưa cô miếng đệm nóng. “Và anh mang theo loại kẹo mà em thích đây.”

Cái đêm anh thấy cô trong pyjamas con bò, cô đang ăn kẹo M&M đậu phộng. Anh vẫn nhớ. Cô bắt đầu khóc.

“Có chuyện quái gì vậy?” anh nói khi bọc đá vào một cái khăn tắm.

“Em vừa thấy muốn khóc thôi,” cô trả lời, nhưng còn nhiều hơn. Nhiều hơn nhiều. Họ cùng nhau ngồi dựa vào thành giường cô, và anh đặt một cái gối xuống dưới đầu gối trái của anh.

“Đầu gối của anh đang làm phiền anh,” cô nói một cách thừa thãi và giúp anh quấn đá xung quanh.

Anh nuốt vài viên Advil. “Lần này chỉ chân trái thôi, và cũng chỉ đau tí thôi.”

Chắc phải hơn một tí, khi mà anh lại mang đá theo cùng. Trong cuộc phỏng vấn của cô với anh ở nhà anh, anh đã bảo cô rằng vết thương cũ không quấy rầy anh tí nào. Giờ thì anh tin cô đủ để cho cô nhìn thấy những gì cô băn khoăn từ khi gặp anh. Đầu gối của anh trên thực tế vẫn thi thoảng quấy rầy anh. Cô ngồi cạnh anh và nắm lấy bàn tay anh.

“Gì vậy?” anh hỏi.

Cô nhìn ngang sang anh. “Không có gì.”

“Anh biết ánh mắt đó, Jane. Nó không phải là không có gì đâu.”

Cô cố ngăn lại nụ cười hết cỡ của mình và hoàn toàn thất bại. “Có ai nữa biết rằng cái đầu gối này đang quấy rầy anh không?”

“Không.” Mắt anh chăm chú nhìn miệng cô và rồi di chuyển lên mắt cô. “Và em sẽ không nói với ai hết. Phải không nào?”

Cô tựa má vào vai anh. “Bí mật của anh được an toàn với em, Luc. Em sẽ không bao giờ kể cho ai hết đâu.”

“Anh biết, nếu không thì anh đã không ở đây.”

Anh đặt tay lên má cô và đưa đỉnh đầu cô lên môi anh. Anh hôn tóc cô, và cô tựa vào anh. Có lẽ mọi thứ giữa cô và Luc đã có tiến triển. Anh tin cô, và trong lúc điều đó châm chích cảm giác tội lỗi của cô, nó cũng trao cho cô hy vọng lần đầu tiên kể từ khi cô bước vào mối quan hệ này với anh.

Có lẽ mối quan hệ này không phải kết thúc. Có lẽ Ken không phải lúc nào cũng chọn Barbie. Có lẽ đến cuối cùng anh sẽ chọn cô.

Luc thả nốt miếng bánh quy cuối cùng vào miệng và tựa lưng vào chiếc ghế giả da. Bên kia bàn Sát Thủ chúi đầu vào một đĩa cánh gà, và Luc nhấc mắt từ đội trưởng sang lối vào trống không của quầy bar khách sạn.

Bên ngoài khách sạn, mặt trời Phoenix vẫn ở cao trên bầu trời và nhiệt độ khoảng hai lăm độ. Vài cầu thủ đã ra biển, những người khác thì đi lang thang, còn Jane thì ở trên phòng viết bài cho chuyên mục Cô gái Độc thân. Cô đã bảo anh là sẽ gặp anh ở quán bar khi xong việc. Lúc đó đã cách đây hơn một giờ rồi, và anh rất muốn lao bổ vào phòng cô. Nhưng anh không làm thế bởi anh không nghĩ là cô tán duowng việc làm ấy, và bất kể rằng anh rất sốt ruột, anh vẫn tôn trọng chuyện cô phải làm việc.

“Cậu đã nghe về vụ đình chỉ của Kovalchuck chưa?” Sát Thủ hỏi cùng lúc lau tay vào giấy ăn.

“Anh ta phải nhận bao nhiêu?”

“Năm trận.”

“Đó là một cú khá đốn mạt,” Fish thêm vào từ chỗ ngồi cạnh đội trưởng. “Nhưng tớ từng thấy nhiều cú tởm hơn.”

Daniel Holstrom và Grizzell nhập hội cùng họ và cuộc chuyện trò xoay sang vài cú đánh tởm nhất trong NHL, với cầu thủ chiến binh của đội Chinooks, Rob Sutter, dẫn đầu. Manchester và Lych kéo ghế ra chỗ bàn và câu chuyện chuyển từ khúc côn cầu sang xem giữa Lý Tiểu Long và Thành Long thì ai sẽ đá mông ai trong một trận đấm đá. Luc sẽ đặt tiền cho Lý Tiểu Long, nhưng anh còn có thứ khác trong tâm trí và không tham gia vào cuộc tranh cãi. Ánh mắt anh lại một lần nữa chuyển tới khung cửa trống không.

Khoảng thời gian duy nhất Jane không ở trong tâm trí anh là khi anh ở trong khung thành. Bằng cách nào đó, khi anh đưa cô vào giường, cô đã lẻn vào trong đầu anh. Thi thoảng cũng có cảm giác rằng cô còn lẻn vào tất cả những chỗ khác nữa, và anh ngạc nhiên rằng mình thích cô ở đó.

Anh không thể nói có phải anh đang yêu cô hay không. Loại tình yêu chỉ có cái chết mới chia lìa đôi ta. Loại tình yêu kéo dài và lắng đọng thành dạng tình cảm dễ chịu mà anh mong muốn. Loại tình yêu mà mẹ anh đã không bao giờ tìm thấy và bố anh không bao giờ chờ đợi được. Anh chỉ biết rằng anh muốn ở cùng cô, và khi không được, thì anh nghĩ về cô. Anh tin cô đủ để cho phép cô bước vào đời sống của anh và cả em gái anh. Anh có niềm tin với cô rằng lòng tin của anh không bị đặt nhầm chỗ,

Anh thích nhìn cô, trò chuyện với cô, và chỉ đơn giản là ở cùng cô. Anh thích sự thay đổi và phức tạp của đầu óc cô, và anh thích việc anh có thể là chính mình quanh cô. Anh thích óc hài hước của cô, và anh cũng thích làm tình với cô. Không, anh yêu việc làm tình với cô. Anh yêu việc hôn cô, chạm vào cô, và được ở lại trong cô, nhìn xuống khuôn mặt đang ửng hồng của cô. Khi anh ở trong cô, anh đã lại dàn cảnh để được vào trong đó lần nữa. Cô là người phụ nữ duy nhất anh từng ở cùng mà điều đó là sự thật.

Anh yêu được nghe tiếng rên rỉ của cô, và anh yêu cái cách cô chạm vào anh. Anh yêu những lúc cô chiếm quyền kiểm soát và anh nằm dưới lòng thương hại của cô. Jane biết những gì phải làm với bàn tay và khuôn miệng cô, và anh cũng yêu điều đó ở cô nữa.

Nhưng anh có yêu cô không? Loại tình yêu trọn đời? Có lẽ, và anh ngạc nhiên khi điều đó không khiến anh sợ chết khiếp.

“Luc?”

Anh rời mắt khỏi lối vào và nhìn các cậu bạn. Đa số họ đều đứng sau Stromster, nhìn vào một tờ tạp chí để mở trên bàn.

“Gì thế?”

Daniel giơ một tờ tạp chí Him lên. Cậu ta lại đang học cách đọc tiếng Anh.

“Cậu đọc cái này chưa?” Grizzell hỏi.

“Chưa.”

Daniel đưa nó cho anh, mở tài liệu học tập ưa thích nhất của cậu chàng người Thuỵ Điển này ra. “Đọc đi,” cậu ta nói.

Những người khác đều nhìn anh như thể họ mong đợi một điều gì đó. Vì thế anh chuyển sự chú ý sang tờ tạp chí và chăm chú đọc.

Cuộc đời của Honey Pie

Một trong những chốn ưa thích nhất của tôi trên thế giới là đài quan sát Space Neddie vào buổi tối. Giống như đang ngồi trên cả thế giới vậy. Và bất kỳ ai biết tôi, cũng biết tôi thích ở trên. Tôi chỉ ăn tối ở nhà hàng phía dưới, bỏ mặc bạn hẹn của tôi, một tên đụt thực sự, ngồi ở bàn chờ tôi quay lại từ phòng vệ sinh. Tôi đang mặc chiếc váy trễ lưng màu đỏ nhỏ xíu, với móc vàng gài sau cổ và một sợ xích vàng mảnh mai hờ hững giữa sống lưng. Tôi đi đôi giày bảy phân, và tâm trạng rất hào hứng không muốn dành cho một con cá kiếm Thái Bình Dương. Bạn hẹn của tôi rất lộng lẫy, giống tất cả các anh chàng của tôi. Nhưng anh ta đã từ chối chơi đùa dưới bàn, và tôi thì vừa hứng lên vừa buồn chán. Một điều nguy hiểm cho cánh đàn ông ở Seattle.


Luc dừng lại giữa chừng để liếc ra cửa khi hai phụ nữ bước vào. Anh chẳng cần liếc thêm cái nữa cũng biết họ là gái làng chơi. Không có hứng thú, anh quay lại với bài báo.

Thang máy bên trái tôi mở ra, và một anh chàng mặc bộ tuxedo đen bước ra ngoài. Ánh mắt tôi chạy từ hàng khuy bốn nút trên áo lên tới đôi mắt xanh dương của anh ta. Ánh mắt anh ta thì lướt đến bộ ngực hoàn hảo hầu như không được che đậy gì bên trong chiếc váy đỏ cổ sâu của tôi. Khoé miệng anh ta nhếch lên trong một nụ cười tán thưởng, và đột nhiên buổi tối của tôi trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức. Anh ta chơi khúc côn cầu. Một thủ môn với đôi bàn tay nhanh như chớp, và thấy bảo là có một đầu óc vô cùng đen tối. Tôi thích điều đó trong một người đàn ông. Anh ta đóng vai chính trong giấc mơ của cả triệu phụ nữ khắp đất nước. Một hai lần gì đó, anh ta cũng từng đóng vai chính trong mộng tưởng của tôi.

“Xin chào,” anh ta nói. “Một đêm thật đẹp để ngắm sao nhỉ?”

“Ngắm là một sở thích của tôi.” Tên anh ta là Lucky, mà tôi nghĩ là khá hợp vì nếu nụ cười của anh hàm chứa một điều gì đó, tôi sắp sửa có may mắn đây.

Luc dừng lại và ngước lên nhìn các cậu bạn. “Jesus,” anh nói. “Đây không thể là tớ được.” Nhưng anh có một cảm giác tồi tệ là như vậy.

Tôi đặt tay lên một hộp tin tức kể chuyện số lần đài Needle này bị sét đánh mỗi nằm, và tôi tực người về phía trước. Thân váy trượt lên đôi chân dài rám nắng của tôi, gần gụi nguy hiểm với thiên đường. Tôi ngước nhìn anh qua khoé mắt và mìm cười. Ánh mắt anh dán vào khe ngực của tôi, và tôi cố gợi nên chút cảm giác tội lỗi với những gì sắp sửa làm với anh. Nhưng cảm giác tội lỗi và tôi đã chia tay cách đây khoảng hai năm rồi, và tất cả những gì tôi cảm thấy là cơn phấn khích trong lồng ngực cùng cảm giác nhức nhối giữa hai chân. “Thế còn anh thì sao? Anh có thích ngắm không?”

“Tôi theo chủ nghĩa hành động nhiều hơn.” Anh vươn tay về phía tôi và đẩy một lọn tóc ra khỏi mặt tôi. “Như thế thú vị hơn nhiều.”

“Tôi thích những người theo chủ nghĩa hành động, nghĩ đến chuyện tôi thích được làm trong rất nhiều tư thế khác nhau.” Tôi liếm đôi môi đỏ mọng của mình. “Điều đó có làm anh thích thú không?”

Đôi mắt xanh dương của anh trở nên hoàn toàn đờ đẫn khi anh lướt tay lên lưng và ngón tay anh vuốt ve sống lưng trải rộng ngọn lửa lên khắp da thịt tôi. “Tên em là gì?”

“Honey Pie.”

“Anh thích nó,” anh nói khi bước ra đằng sau tôi. Anh trượt tay quanh eo tôi và nói bên tai tôi. “Em có thể quái chiêu đến thế nào, nàng Honey Pie?”

Tôi tựa lưng và ấn mông tôi ra sau dựa vào một thứ có cảm giác ít nhất là chín inch cứng ngắc. Anh di chuyển đôi bàn tay tài năng lên ngực tôi và ôm lấy tôi qua lớp vải váy mỏng manh.

Tôi nhắm mắt lại và cong lưng lên. Anh không biết điều này, nhưng anh sắp chết rồi. “Người đàn ông gần đây nhất của em ở cùng vẫn chưa hồi phục lại được.” Cách đây đã hai ngày rồi, và Louise vẫn trong cơn mê Manchester sau khi tôi bỏ anh ta lại trong thang máy chuyển hàng ở khách sạn Bốn Mùa.

“Em đã làm gì cậu ta thế?”

“Em đã thổi tung tâm trí anh ta… cùng vài thứ khác nữa.”

Đầu ngực tôi cứng ngắc chọc vào lòng bàn tay anh và tôi vô cùng kích thích. Cả một xe đầy hành khách Nhật Bản cũng sẽ không thể ngăn tôi chơi chàng cầu thủ khúc côn cầu có thằng bé to bự này được đâu. “Em đang khiến tôi phát điên với đôi môi mọng đỏ và cái váy đỏ xinh xắn này.” Anh cắn cổ tôi, và hỏi bằng giọng thì thào khàn khàn, “Em thấy lạnh, hay hứng tình?”

Ánh mắt Luc dừng lại trên dòng cuối cùng, rồi anh quay ngược lại và đọc lần nữa.

“Em thấy lạnh, hay hứng tình?”

“Cái quái gì thế này?” anh thì thầm khi tiếp tục đọc.

Tôi nóng bừng và hoàn toàn hứng tình.

“Ở đâu thế?” tôi hỏi khi cầm lấy bàn tay anh và trượt nó xuống giữa hai chân tôi. “Ở đây?” Anh ôm lấy tôi qua làn váy và chiếc quần lót lọt khe bằng ren đỏ.

Sững sờ, Luc thả tờ tạp chí xuống và tựa lưng ra sau. Anh cảm thấy như thể vừa bị đánh vào đầu bằng một quả bóng tên lửa. Điều này tuyệt đối không thể xảy ra được. Anh đang tưởng tượng những thứ không hề tồn tại.

“Cậu biết Honey Pie à?” Bressler hỏi, cho Luc biết rằng anh chẳng hề tưởng tưởng ra điều gì hết.

“Không.” Nhưng có vài thứ quen thuộc ở đây. Vài thứ thực sự cá nhân.

“Giờ thì cậu nổi tiếng rồi,” đội trưởng đùa. “Đọc tiếp đi. Cậu bị Honey Pie làm cho mê Manchester đấy.”

Những người còn lại đều cười, nhưng Luc chẳng thấy thú vị chút nào hết. Không, anh thấy phiền phức.

“Sao lần này cô ta lại chọn cậu nhỉ?” Fish muốn biết. “Cô ta hẳn đã nhìn thấy cậu chơi và muốn nhìn vào thứ đồ giữa hai chân cậu.” Tức giận sẽ chỉ chắn đường. Anh biết rõ từ những kinh nghiệm xưa. Anh cần đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ. Anh cảm thấy như đang nhìn vào một trong những câu đố hóc búa với một bức tranh to bự ở trên – một bức tranh của đời anh – nhưng mọi phần nhỏ đều đã bị xáo trộn. Và chỉ cần anh có thể xếp nó lại đúng thứ tự, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.

“Tớ đã nghĩ sẽ rất tuyệt nếu Honey Pie dụ tớ vào cơn mê Manchester,” ai đó nói.

“Cô ta không có thật.” Lych bảo mọi người.

“Cô ta phải có thật.,” Scott Manchester tranh luận. “Có ai đó viết chuyên mục này cơ mà.”

Câu chuyện nhanh chóng chuyển sang nghi vấn liệu Honey Pie có thể thấy Luc ở đâu. Họ đều đồng ý rằng cô ta sống ở Seattle, nhưng tranh cãi về giới tính. Họ băn khoăn Honey Pie có phải đã thực sự gặp Luc hay chưa, và có phải cô ta thực ra lại là đàn ông hay không. Nhất trí chung rằng nếu cô ta không phải đàn ông, thì cô ta cũng suy nghĩ giống đàn ông.

Luc cóc thèm quan tâm Honey Pie là đàn ông hay phụ nữ, anh đã dành hai năm qua cố xoá nhoà cái chuyện vớ vẩn này đi. Và nó lại ở đây. Thêm dầu vào ngọn lửa anh đã cố dập tắt. Chỉ là lần này còn tệ hơn bao giờ hết.

“Tất cả đều là bịa đặt đấy,” có ai đó nói. Nhưng Luc chẳng có cảm giác bịa đặt tí nào. Nó quen thuộc một cách kỳ quái đến nỗi tóc gáy anh dựng ngược hết cả lên. Bộ váy đỏ. Phần đầu ngực cứng ngắc. Và lạnh hay hứng tình. Quần lót lọt khe màu đỏ. Hôn say đắm.

Một miếng ghép trượt vào đúng vị trí. Đó là Jane. Có ai đó hẳn đã nghe lỏm anh và Jane, nhưng điều đó là bất khả thi. Em làm anh muốn hôn em say đắm – Luc nhớ đã từng nói thế khi anh chạm vào làn da mềm mại của cô. Cái đêm cô mặc chiếc váy đỏ ấy, anh đã muốn lưu lại dấu ấn trên cô. Dấu ấn của anh. Họ đã bị theo đuôi ư? Trong đầu, anh lại di chuyển thêm vào miếng ghép của câu đố, nhưng anh vẫn không tóm được một bức tranh rõ ràng nào.

“Này, xin chào. Tất cả các anh đang làm gì thế?”

Luc ngước lên khỏi trang bóng loáng của tờ tạp chí nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của Jane. Anh phải nói cho cô chuyện này. Cô sẽ chết khiếp.

“Cá Mập,” các cầu thủ chào đón cô.

Khoé môi cô hơi cong lên khi cô nhìn anh. Rồi ánh mắt cô rơi xuống tờ tạp chí để mở và nụ cười nhỏ nhoi của cô đông cứng lại.

“Cô đã từng nghe đến Cuộc đời của Honey Pie chưa?” Sutter hỏi cô.

Ánh mắt Jane khoá chặt vào mắt Luc. “Có. Tôi từng nghe thấy rồi.”

“Honey Pie đã viết về Luc đấy.”

Màu sắc rút hết khỏi nước da vốn đã nhợt nhạt của cô. “Anh có chắc đó là anh không?”

“Rất chắc chắn.”

“Em rất tiếc. Luc.”


Anh nhỏm dậy khỏi ghế. Cô hiểu điều đó có nghĩa gì. Đối với anh. Cô hiểu dù cho tất cả những cầu thủ còn lại đều không hiểu. Giờ thì, khi có câu chuyện nào viết về anh, bài báo Honey Pie sẽ được nhắc đến, chỉ thêm một lời bào chữa để mổ xẻ cuộc sống riêng tư của anh. Để đào sâu vào những chuyện vốn chẳng có gì quan trọng. Anh đi tới bên cô và nhìn vào mắt cô. “Em ổn chứ?” cô gật đầu, rồi lắc đầu.

Không nghĩ ngợi, Luc nắm lấy cánh tay cô và họ đi khỏi quầy bar. Họ băng qua đại sảnh và bước vào thang máy. “Em rất tiếc, Luc,” cô nói chỉ trên một lời thì thầm.

“Đấy không phải lỗi của em, Jane.” Anh ấn số tầng của cô, rồi nhìn cô. Cô đứng trong góc thang máy. Mắt cô mở to và đong đầy nước, bỗng nhiên cô trông thật nhỏ bé. Đến lúc họ tới được phòng khách sạn, nước mắt đã tràn xuống hai má cô. Anh thậm chí còn chưa nói với cô về nghi ngờ quái dị của anh mà cô thì đã khóc rồi.

“Jane,” anh bắt đầu ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng. “Anh biết điều này nghe có vẻ điên rồ…” anh dừng lại để sắp xếp tất cả lại trong đầu. “Có vài thứ trong cái bài báo Honey Pie nhố nhăng đó quá gần gũi để có thể là trùng hợp ngẫu nhiên. Những thứ viết về anh và em đã thực sự xảy ra. Anh không biết làm cách nào cô ta lại biết được nhiều đến thế. Như thể có ai đó đã quan sát chúng ta và ghi chép lại vậy.”

Cô ngồi xuống mép giường và nhét tay vào giữa hai đầu gối. Cô không nói gì hết, và anh tiếp tục cố gắng và giải thích những gì anh không hiểu. “Cái váy đỏ của em, là một. Cô ta đã miêu tả cái váy đỏ của em với sợi dây xích treo sau lưng.”

“Ôi. Chúa ơi.”

Anh ngồi xuống cạnh cô và vòng tay qua vai cô. Những thứ tác giả của bài báo viết về anh rất đáng lo lắng. Jane thì đã quá buồn bã rồi, anh không đi sâu vào chi tiết thêm nữa bởi vì không muốn làm cô sợ hơn mức cần thiết. “Anh không thể tin chuyện này lại bắt đầu lần nữa. Anh vẫn cẩn thận tránh xa loại chuyện nhố nhăng này cơ mà.” Anh siết chặt cô một cái. Suy nghĩ cứ rồi loạn trong đầu anh nhưng chẳng mang lại ý nghĩa gì, “Anh thấy phát điên lên được. Hoang đường. Hơi mất trí. Có khi anh nên thuê một thám tử tư để đi đến tận cùng chuyện này.”

Cô nhảy dựng lên như thể quần cô bị bắt lửa và đi tới cái ghế cạnh cửa sổ. Cô cắn môi dưới và nhìn đi đâu đó trên đỉnh đầu anh. “Anh không thấy phổng mũi à?”

“Quỷ thật. Không! Anh cảm thấy như có một người hoàn toàn lạ mặt nào đó đang theo dõi anh. Chúng ta. Lén lút rình mò, trốn trong bóng tối.”

“Chúng ta hẳn đã phải chú ý đến nếu có ai đó đang theo đuôi chúng ta chứ?”

“Chắc là em đúng, nhưng anh không biết còn cách nào để giải thích mọi chuyện trong cái tạp chí đó nữa. Anh biết nghe có vẻ điên rồ thế nào.” Và nghe thực sự điên rồi. Thậm chí với cả anh, mà anh đã đọc nó rồi cơ đấy. “Có lẽ một trong các cầu thủ…” Anh lắc đầu khi anh nghĩ thành tiếng. “Anh không thích nghi rằng một trong các cậu bạn có dính líu gì tới chuyện này, nhưng còn ai nữa chứ?” Anh nhún vai. “Có lẽ anh đã mất trí rồi.”

Cô nhìn anh một lúc thật lâu, rồi nói thật nhanh, “Em đã viết nó đấy.”

“Gì cơ?”

“Em đã viết loạt truyện Honey Pie.”

“Gì cơ?”

Cô hít một hơi thật sâu và nói, “Em là Honey Pie.”

“Phải rồi.”

“Chính là em,” cô nói qua hàng nước mắt.

“Sao em lại nói thế chứ?”

“Chết tiệt thật! Em không thể tin là em sẽ phải chứng minh điều đó với anh nữa. Em thậm chí còn không bao giờ muốn anh tìm ra.” Cô lau má và khoanh tay trước ngực. “Ai còn biết rằng anh hỏi em lạnh hay hứng tình được cơ chứ? Chúng ta đã ở một mình trong căn hộ của em.”

Và rồi, từng cái một, những mẩu ghép của câu đố trượt vào đúng chỗ. Những điều mà chỉ anh và Jane mới biết. Tờ ghi chú anh thấy nhét trong sổ kế hoạch hàng ngày của cô nhắc nhở về một quyết định “Honey Pie” nào đó mà cô phải đưa ra. Jane là Honey Pie. Cô không thể nào. “Không.”

“Phải.”

Anh đứng dậy và nhìn Jane ở bên kia phòng. Vào những lọn tóc xoăn đen mà anh yêu được chạm vào. Làn da trắng mịn mượt mà và cái miệng hồng mà anh yêu được hôn. Người phụ nữ này trông giống Jane, nhưng nếu cô là Honey Pie thực sự, cô không phải người phụ nữ mà anh nghĩ anh biết.

“Giờ thì anh không phải thuê ai nữa,” cô nói như thể đó là một niềm an ủi khỉ gió nào đó. “Và anh không phải nghi ngờ một trong các cầu thủ nữa.”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể anh có thể nhìn thấy sự thật không thể tin nổi được viết trong đó. Những gì anh nhìn thấy là cảm giác tội lỗi. Ngực anh bỗng dưng thấy trống hoác. Anh đã tin cô đủ để cho phép cô bước vào nhà và cuộc sống của anh. Cả cuộc sống của em gái anh nữa. Anh cảm thấy như một thằng ngốc.

“Em đã viết bài đó vào cái đêm sau khi anh hôn em lần đầu tiên. Anh có thể nói em được anh truyền cảm hứng.” Cô buông thõng tay xuống hai bên người. “Em đã viết bài đó từ rất lâu trước khi chúng ta có quan hệ với nhau.”

“Không lâu đến thế.” Thậm chí với chính anh, giọng anh nghe cũng thật lạ lẫm. Giống như ngực anh trống hoác, chờ cơn tức giận của anh nổi dậy và lấp đầy. Sẽ như vậy, nhưng vẫn chưa. “Em luôn biết anh cảm thấy như thế nào về những thứ dớ dẩn bịa đặt viết về anh. Anh sẽ nói với em.”

“Em biết, nhưng làm ơn đừng tức giận. Hay là, hãy tức giận đi, bởi vì anh có đủ quyền. Chỉ là…” Lệ lại đong đầy mắt cô và cô dùng tay gạt chúng đi. “Chỉ là em bị anh hấp dẫn, và rồi anh hôn em và em viết nó.”

“Và gửi nó đi để xuất bản trong một tạp chí khiêu dâm.”

“Em đã hy vọng anh sẽ thấy phổng mũi.”

“Em biết anh sẽ không cảm thấy thế.” Cơn tức giận mà anh vẫn kìm giữ trương phình trong lồng ngực.

Anh phải ra khỏi đây, anh phải tránh xa Jane. Người phụ nữ mà anh cứ nghĩ anh đang yêu. “Em hẳn phải cười hả hê lắm khi anh tưởng em là kẻ giả bộ đoan trang. Khi anh nghĩ những mơ tưởng của anh sẽ khiến em thấy sốc.”

Cô lắc đầu. “Không.”

Cô không chỉ phản bội lòng tin của anh đối với cô, cô còn biến anh thành tên ngốc mạt hạng. “Còn những gì anh sắp đọc được về bản thân mình nữa vậy?”

“Không gì cả.”

“Phải rồi.” Anh đi về phía cửa và với lấy tay nắm.

“Luc, chờ đã! Đừng đi.” Anh dừng lại. Giọng cô vang tới chỗ anh, đầy nước mắt cùng nỗi đau điên cuồng đang xoắn tít trong lòng a. “Xin anh,” cô khóc. “Chúng ta có thể giải quyết chuyện này. Em có thể bồi thường cho anh.”

Anh không quay lại. Anh không muốn nhìn thấy cô. “Anh không nghĩ thế đâu, Jane ạ.”

“Em yêu anh.”

Lời nói của cô là một con dao đâm thêm vào lưng anh, và cơn tức giận anh vẫn kìm nén cuối cùng cũng bộc phát. Anh nghĩ mình sẽ tan nát cùng với nó mất. “Vậy thì anh ghét phải nhìn thấy những gì em làm với những người mà em không yêu lắm đấy.” Anh mở cửa ra. “Tránh mặt xa khỏi tôi, và cũng tránh xa em gái tôi ra.”

Anh đi dọc hành lang. Những màu sắc sống động trên tấm thảm đều như những bóng mờ. Jane là Honey Pie. Jane của anh. Dù cho anh biết điều đó là sự thật, anh thực sự rất khó khăn khi phải nuốt xuống hết cùng một lúc.

Anh đi vào phòng và dựa lưng vào cánh cửa khép chặt. Suốt quãng thời gian anh nghĩ cô là kẻ làm bộ đoan trang, cô viết truyện khiêu dâm. Suốt quãng thời gian anh nghĩ cô cứng nhắc, cô còn biết nhiều về chuyện trai gái hơn anh. Suốt quãng thời gian ở cùng nhau, anh đã tin tưởng cô còn cô thì ghi chép.

Cô đã nói cô yêu anh. Anh chẳng tin cô lấy một giây. Anh đã tin cô và cô đâm lén sau lưng anh. Cô dùng anh để viết bài báo khiêu dâm của cô. Cô biết anh sẽ cảm thấy như thế nào, vậy mà cô vẫn làm.

Suốt quãng thời gian anh cẩm thận để không khiến cô cảm thấy như một nữ cổ động viên, cô thực ra lại là… Honey là gì nhỉ? Một người đàn bà cuồng dâm sao?

Liệu Jane có phải là một người đàn bà cuồng dâm không? Không. Có phải không? Anh không biết nữa. Anh chẳng biết gì về cô hết.

Điều duy nhất anh biết chắc chắn là anh đúng là một thằng ngốc mạt hạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.