Đọc truyện Bí Mật Của Emma – Chương 18
Tôi đang yêu.
Tôi, Emma Corigan, đang yêu.
Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của mình, tôi hoàn toàn, 100% đắm chìm trong tình yêu ! Tôi dành cả buổi tối ở bên Jack tại khu biệt thự Panther. Tôi đã thức dậy trong vòng tay anh. Chúng tôi đã quan hệ khoảng chín mươi lăm lần và chuyện ấy đúng là… hoàn hảo. (Và làm thế nào đó mà dường như những chiêu thức thậm chí không hề được sử dụng. Chuyện đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.)
Nhưng cái đó không chỉ là tình dục. Đó là tất cả mọi thứ. Đó là cách anh để sẵn 1 tách trà cho tôi khi tôi thức giấc. Đó là cách anh bật laptop của mình chỉ để cho tôi xem tử vi của tôi trên Internet và giúp tôi chọn cái tốt nhất. Anh biết tất cả những chuyện cỏn con dớ dẩn và ngượng chết của tôi, những cái tôi thường cố gắng che giấu trước bất cứ người đàn ông nào lâu nhất có thể… và dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn yêu tôi.
Vậy nên anh không nói chính xác rằng anh yêu tôi. Nhưng anh ấy còn nói điều khác thậm chí còn hơn thế nữa.Tôi vẫn cứ để niềm hạnh phúc ấy quay mòng trong đầu mình. Sáng nay chúng tôi nằm đó, cả hai đều đại loại đang nhìn chăm chăm lên trần nhà, thì ngay lập tức tôi hỏi anh vô thưởng vô phạt: “Jack, làm thế nào mà anh nhớ rằng Kerry đã từ chối em xin làm việc lấy kinh nghiệm?”
“Gì cơ?”
“Làm thế nào mà anh lại nhớ rằng Kerry đã từ chối em?” Tôi xoay đầu chầm chậm sang để nhìn anh. “Và không chỉ thế. Mọi thứ đơn lẻ em đã kể với anh trên máy bay. Từng chi tiết nhỏ một. Về công việc, về gia đình của em, về Connor… tất cả mọi thứ. Anh nhớ tất cả. Và em chỉ không hiểu nổi.”
“Em không hiểu việc gì nào?” Jack hỏi với một cái chau mày.
“Em không hiểu được vì sao một người như anh lại thấy thích thú đối với cuộc đời nhỏ bé ngốc nghếch, buồn chán của em,” tôi nói, má tôi râm ran với sự ngượng nghịu.
Jack im lặng nhìn tôi một lúc.
“Emma, cuộc sống của em không ngốc nghếch và nhàm chán đâu.”
“Có đấy.”
“Không mà.”
“Tất nhiên là có! Em chưa từng làm bất kỳ việc gì sôi động cả, em chưa từng làm bất kỳ việc gì giỏi giang cả, em chẳng có được một công ty của riêng mình hay là sáng tạo ra bất cứ thứ gì__”
“Em muốn biết tại sao anh lại nhớ hết các bí mật của em chứ gì?” Jack ngắt lời tôi “Emma, ngay từ giây phút em bắt đầu nói chuyện trên máy bay, anh đã kết em.”
Tôi nhìn anh chằm chằm hoài nghi.
“Anh đã kết em sao?” Tôi lặp lại, để chắc chắn “với em ư?”
“Anh đã kết em,” anh nhẹ nhàng lặp lại, và rướn tới hôn tôi.
Kết!
Jack Harper đã kết cuộc đời tôi! Kết tôi!
Và cái chính là, nếu như tôi không bao giờ nói chuyện với anh trên chuyến bay ấy – và nếu như tôi không bao giờ buột mồm nói ra tất cả những chuyện vớ vẩn ấy – thì chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Chúng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy nhau. Đó là định mệnh. Tôi đã được định sẵn phải đi chuyến bay ấy. Tôi đã được định sẵn để được thăng hạng ghế. Tôi đã được định sẵn phải xổ ra những bí mật của mình.
Khi tôi về đến nhà, tôi đang toả sáng hơn tất thảy mọi thứ. Bên trong tôi như có một chiếc bóng đèn đang bật sáng vậy. Bỗng nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của cuộc sống là gì. Jemima đã lầm rồi. Đàn ông và đàn bà không phải là kẻ thù. Đàn ông và đàn bà là những người tri âm tri kỷ. Và nếu họ chỉ cần thành thật, theo đúng nghĩa của nó, thì họ tất thảy sẽ nhận ra điều ấy. Tất cả mọi chuyện về việc tỏ ra bí ẩn và xa cách hoàn toàn là nhảm nhí. Tất cả mọi người nên chia sẻ thẳng thắn bí mật của mình.
Tôi đang tràn đầy cảm hứng, tôi nghĩ mình sẽ viết một cuốn sách về những mối quan hệ. Nó sẽ được gọi là “Đừng Sợ Hãi Phải Sẻ Chia” và nó sẽ chỉ ra rằng đàn ông và đàn bà nên thành thật với nhau và họ sẽ giao tiếp với nhau tốt hơn, và hiểu nhau hơn, và sẽ không bao giờ phải giả vờ về bất cứ điều gì, không bao giờ nữa. Và nó cũng có thể áp dụng cho gia đình nữa. Và chính trị! Có lẽ nếu tất cả các nhà lãnh đạo thế giới kể cho nhau một vài bí mật cá nhân, thì sẽ chẳng có bất kỳ cuộc chiến tranh nào nữa hết ! Tôi nghĩ là tôi thực sự sắp làm điều đó đấy.
Tôi bồng bềnh trôi lên các bậc cầu thang và mở khóa cửa căn hộ của chúng tôi.
“Lissy!” tôi gọi to. “Lissy, tớ đang yêu!”
Chẳng có câu trả lời nào cả, và tôi cảm thấy một sự bứt rứt thất vọng. Tôi muốn có ai đó để nói chuyện. Tôi muốn có ai đó để kể cho tất cả những lý thuyết mới mẻ, sáng chói về cuộc sống và—
Tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng của cô ấy, và tôi hoàn toàn vẫn còn đang đứng ở hành lang, sợ chết khiếp. Ôi trời đất tôi! Cái tiếng động bí ẩn ấy. Lại có một tiếng nữa. Rồi 2 tiếng nữa. Cái quái gì—
Và rồi tôi cũng nhìn thấy qua cánh cửa phòng khách. Trên sàn nhà, ngay cạnh cái ghế sofa. Một cái cặp da. Một cái cặp da màu đen. Đó là anh ta. Là Jean-Paul. Anh ta đang ở đấy. Ngay giờ phút này! Tôi bước vài bước về phía trước và tò mò nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng.
Họ đang làm gì thế?
Tôi chỉ là không tin lời cô ấy kể, rằng họ đang quan hệ tình dục. Nhưng có thể là việc gì khác đây? Có khả năng là việc gì khác nữa chứ?
Ok … Chỉ cần dừng lại. Đấy chẳng phải việc của tôi. Nếu Lissy không muốn kể cho tôi cô ấy đang làm gì,thì là cô ấy không muốn kể cho tôi. Cảm thấy thật chín chắn, tôi vào bếp lấy ấm đun nước để tự pha cho mình một tách cà phê.
Sau đó, tôi lại đặt ấm xuống. Tại sao cô ấy không muốn kể cho tôi nhỉ? Tại sao cô ấy lại giữ bí mật với tôi cơ chứ? Chúng tôi là bạn thân nhất của nhau cơ mà! Ý tôi là chính cô ấy là người đã nói rằng sẽ giữa chúng tôi không có bí mật nào hết.
Tôi không thể đứng đây thế này được. Tính tò mò bào mòn tôi dần như đánh giấy ráp. Thật không chịu nổi. Và đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm ra sự thật. Nhưng bằng cách nào? Tôi không thể chỉ cứ thế bước vào đó. Có thể nào chứ?
Bỗng nhiên, một suy nghĩ cỏn con nảy ra trong tôi. Giả thử tôi không nhìn thấy cái cặp? Giả thử như tôi chỉ bước vào căn hộ với vẻ hoàn toàn ngây thơ vô tội, như tôi vẫn thường làm, và đã đi thẳng tới cửa phòng của Lissy và mở nó ra? Chẳng ai có thể trách tội tôi, phải không nào? Nó sẽ chỉ là một sai lầm vô tình thôi.
Tôi ra khỏi nhà bếp, lắng nghe chăm chú một lúc, rồi nhanh chóng rón rén đầu ngón chân quay lại chỗ cửa chính.
Bắt đầu lại nào. Tôi đang bước vào căn hộ lần đầu tiên.
“Hi! Lissy!” Tôi gọi một cách tự chủ, như thể có một cái camera chuyên nghiệp đang chĩa vào tôi vậy. “Giời ạ! Mình tự hỏi cô ấy đang ở đâu chứ. Có lẽ mình sẽ … ừm … vào phòng cô ấy thử xem!”
Tôi đi ra hành lang, cố gắng sải bước tự nhiên, đến cửa phòng cô ấy và gõ cửa thật nhỏ.
Không có phản hồi gì từ bên trong. Những tiếng ồn khi nãy đã lắng xuống. Tôi nhìn chằm chặp vào tấm gỗ trống trơn trước mắt, chợt cảm thấy e ngại.
Tôi thực sự sẽ làm việc này sao?
Đúng vậy, tôi sẽ làm. Tôi chỉ muốn biết chuyện này.
Tôi nắm lấy tay đấm cửa và mở cửa ra – và thét lên khiếp đảm.
Cảnh tượng thật quá sững sờ, tôi không thể hiểu nổi chuyện gì. Lissy đang trần truồng. Cả hai người bọn họ đều đang trần truồng. Cô ấy và cái gã đàn ông kia đang quấn xiết lấy nhau trong tư thế lạ đời nhất mà tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ … chân cô ấy chổng lên trời, còn chân gã kia đang xoắn quanh chân cô ấy, và cả hai đang đỏ bừng mặt và thở hổn hển.
“Tôi xin lỗi!” Tôi lắp bắp. “Trời ạ! Tôi xin lỗi!”
“Emma, đợi đã!” tôi nghe Lissy kêu lên khi tôi chạy vội về phòng mình, đóng sầm cửa lại và nằm phịch xuống giường.
Tim tôi đang đập thình thịch. Tôi gần như sắp bệnh. Suốt cả đời mình, tôi chưa bao giờ thấy sốc đến vậy. Tôi đáng nhẽ không nên mở cánh cửa ấy. Tôi đáng nhẽ không bao giờ nên mở cánh cửa ấy.
Cô ấy đã nói thật! Họ đã quan hệ tình dục với nhau! Nhưng ý tôi là,cái kiểu làm tình gì mà vặn vẹo kỳ cục vậy chứ? Quỷ quái. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi chưa bao giờ —
Tôi cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình,và hét lên rụng rời.
“Emma, bình tĩnh nào!” Lissy nói “Là tớ đây! Jean-Paul đã đi rồi.”
Tôi không thể nhìn lên. Tôi không thể nhìn vào mắt cô ấy.
“Lissy, tớ xin lỗi,” tôi lắp bắp, nhìn chòng chọc xuống sàn “Tớ xin lỗi! Tớ không định làm thế. Tớ đáng nhẽ không nên… đời sống tình dục của bồ là chuyện của riêng bồ.”
“Emma, chúng tớ không có làm tình, cậu đần quá!”
“Các người có! Tớ đã thấy các người! Các người không có mảnh vải nào trên người cả!”
“Chúng tớ có mặc quần áo mà. Emma, nhìn tớ đi!”
“Không!” tôi nói hoảng sợ. “Tớ không muốn nhìn bồ đâu.”
“Nhìn tớ đi!”
Lo lắng và bứt rứt, tôi ngẩng đầu lên, và dần dần nhìn chú vào Lissy, người đang đứng ngay trước mặt tôi.
Ồ… Ồ … phải rồi. Cô ấy đang mặc bộ quần bó sát màu da người.
“Vậy thì hai người đang làm gì nếu không quan hệ với nhau?” tôi hỏi, gần như với vẻ cáo buộc. “Và tại sao bồ lại mặc thế này?”
“Chúng tớ đang múa” Lissy trả lời, trông lúng túng.
“Cái gì?” tôi nhìn chằm chằm cô ấy, hoàn toàn bối rối.
“Chúng tớ đang múa. OK? Đó là những gì bọn tớ đang làm.”
“Múa ư? Nhưng … tại sao hai người lại múa?”
Điều này chẳng nói lên ý nghĩa gì hết. Lissy và anh chàng người Pháp gọi là Jean-Paul đang múa trong phòng ngủ của cô ấy? Tôi cảm giác như mình đã bị đẩy vào giữa một giấc mơ kỳ quặc vậy.
“Tớ đã gia nhập vào nhóm đó” Lissy nói sau khi ngừng lại một lát.
“Ôi Trời ơi! Không phải là một giáo phái —”
“Không. Không phải là một giáo phái đâu. Nó chỉ là …” Cô ấy cắn môi. “Chỉ là một vài luật sư tụ tập lại và tạo thành một … một nhóm múa.”
Một nhóm múa?
Mất một lúc tôi không thể nói thành lời. Bây giờ cú sốc đó của tôi đã dần lắng xuống, tôi có cảm giác kinh khủng rằng tôi còn có thể gần như sắp cười phá lên.
“Bồ tham gia vào một nhóm… luật sư múa.”
“Đúng.” Lissy gật đầu.
Một cảnh tượng thình lình vụt ra trong đầu tôi về một đám luật sư béo tốt đang nhảy múa xung quanh với bộ tóc giả của họ và tôi không thể ngăn mình lại, tôi phá ra một tiếng cười khụt khịt.
“Bồ thấy chưa!” Lissy ré lên. “Đó là lí do tại sao tớ không kể cho bồ. Tớ đã biết là bồ sẽ phá ra cười.”
“Tớ xin lỗi!” Tôi nói. “Tớ xin lỗi! Tớ đâu có cười. Tớ nghĩ điều ấy thật tuyệt!” Tôi lại nổ ra một tràng cười rúc rích điên khùng. “Tớ chỉ … Tớ không biết nữa. Làm thế nào đó mà ý tưởng về các luật sư nhảy múa… “
“Không phải tất cả bọn tớ đều là luật sư.” Lissy nói bao biện. “Có một cặp kinh doanh nhà băng nữa, và một thẩm phán … Emma, ngừng cười đi!”
“Tớ xin lỗi!”, tôi nói bất lực. “Tớ không cười nhạo bồ đâu, thật đấy.” Tôi hít một hơi thở sâu và cố gắng kinh khủng để mím chặt môi mình lại. Nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy là những thương gia ngân hàng mặc những chiếc váy xòe (chú thích: váy ngắn của vũ nữ bale làm bằng nhiều lớp vải màng cứng.), đang ôm chặt cái cặp của họ, và nhảy múa theo vở Hồ Thiên Nga. Một vị quan tòa nhảy lên xuống qua hết sân khấu, áo choàng tung bay.
“Chẳng có gì đáng cười cả!” Lissy nói. “Đó chẳng qua chỉ là vài người cùng ngành nghề có chung sở thích mà thôi, những người muốn thể hiện bản thể của mình thông qua khiêu vũ. Điều đó thì có gì sai trái nào?”
“Tớ xin lỗi.” Tôi lặp lại, chùi nước mắt và cố điều khiển lại cảm xúc của mình. “Chuyện đó chẳng có gì sai hết. Tớ nghĩ việc đó thật hay đấy. Vậy… bồ có biểu diễn hay làm cái gì khác không?”
“Ba tuần nữa đấy.Và đó là lí do vì sao bọn tớ phải luyện tập thêm.”
“Ba tuần nữa ư?” Tôi nhìn cô ấy chăm chú, tiếng cười dần bốc hơi đi mất. “Cậu đã định sẽ không nói với tớ ư?”
“Tớ … Tớ chưa quyết định,” cô ấy nói, cọ cọ chiếc giày múa xuống sàn. “Tớ đã thấy ngượng.”
“Đừng có ngượng!” Tôi e ngại nói “Lissy, tớ xin lỗi vì đã cười. Tớ nghĩ việc ấy thật hay đấy. Tớ sẽ tới xem và ngồi ngay hàng ghế đầu… “
“Đừng ngồi hàng ghế đầu. Bồ sẽ làm tớ bị phân tâm mất.”
“Vậy tớ sẽ ngồi ở hàng giữa. Hoặc ở đằng sau. Bất cứ chỗ nào bồ muốn.” Tôi nhìn cô ấy hiếu kì. ” Lissy, tớ chưa bao giờ biết là cậu có thể múa.”
“Ôi, tớ không đâu.” Cậu ấy trả lời ngay lập tức “Tớ dớ dẩn lắm. Chỉ để vui vẻ một chút thôi. Bồ có muốn một tách cà phê không?”
Khi tôi theo Lissy đi vào bếp, cô ấy nhìn tôi nhướng mày. “Vậy là, trong tâm trí bồ có chút buộc tội tớ có quan hệ tình dục. Tối qua cậu ở đâu thế?”
“Với Jack” tôi thừa nhận với một nụ cười mơ màng.”Làm tình. Suốt đêm.”
“Tớ biết thế mà!”
“Ôi Trời, Lissy. Tớ đang yêu anh ấy một cách trọn vẹn.”
“Đang yêu?” Cô ấy gõ nhẹ vào cái ấm đun nước. “Emma, bồ có chắc không? Bồ chỉ vừa mới biết anh ta khoảng năm phút thôi đấy.”
“Chẳng sao cả! Bọn tớ thực sự đã là tri kỷ của nhau. Không cần phải giả vờ với anh ấy… hay cố là cái gì đó mà tớ không phải.. và ái ân thì tuyệt không tưởng nổi… Anh ấy là tất cả mọi thứ mà tớ chưa bao giờ có được với Connor. Tất cả mọi thứ. Và anh ấy quan tâm đến tớ. Bồ biết đấy, lúc nào anh ấy cũng hỏi han tớ, và anh ấy có vẻ thực sự bị các câu trả lời mê hoặc.”
Tôi sải rộng vòng tay với một nụ cười sung sướng và ngồi phịch xuống một cái ghế. “Bồ biết đấy, Lissy, cả cuộc đời này, tớ đã có cảm giác rằng chuyện kỳ diệu nào đó sắp sửa xảy đến với mình. Sâu trong thâm tâm tớ chỉ luôn… biết thế. Và bây giờ nó đã đến.”
“Vậy giờ anh ấy đang ở đâu?” Lissy hỏi, cô ấy đang lắc nhẹ đổ cà phê vào máy pha.
“Anh ấy đang đi công tác ngắn ngày. Anh ấy sẽ đi làm việc động não về khái niệm mới mẻ nào đó với một đội ngũ sáng tạo.”
” Cái gì cơ?”
“Tớ hem bít. Anh ấy không nói.Việc này thật sẽ rất căng thẳng và anh ấy chắc không thể gọi cho tớ được. Nhưng anh sẽ viết email hàng ngày,” Tôi hạnh phúc nói thêm vào.
“Bánh quy không?” Lissy nói và mở cái hộp thiếc.
“Ồ, ờ… có. Cảm ơn nha.” Tôi lấy một cái bánh dễ tiêu và gặm nó một cách trầm tư. “Bồ biết không, tớ vừa nghĩ ra một học thuyết hoàn toàn mới mẻ về các mối quan hệ. Nó rất đơn giản. Tất cả mọi người trên thế giới nên trung thực hơn với nhau. Mọi người nên sẻ chia với nhau! Đàn ông và đàn bà nên sẻ chia với nhau, gia đình nên sẻ chia với nhau, các nhà lãnh đạo thế giới nên sẻ chia với nhau!”
“Hừm.” Lissy im lặng nhìn tôi vài phút. “Emma, có bao giờ Jack nói với bồ, tại sao lần trước anh ấy lại phải bỏ đi vội vàng vào lúc nửa đêm không?”
“Không.” Tôi ngạc nhiên nói. “Nhưng đó là chuyện của anh ấy.”
“Anh ấy có bao giờ kể cho bồ nghe tất cả các cuộc gọi đến ở lần hẹn hò đầu tiên của bồ là về chuyện gì hay không?”
“Thì … Không.”
“Anh ấy có bao giờ kể cho bồ nghe bất kỳ thứ gì về bản thân anh ta ngoài những thông tin tối thiểu không?”
“Anh ấy nói với tớ nhiều lắm!” Tôi nói biện hộ. “Lissy, vấn đề của bồ là gì vậy?”
“Tớ chả có vấn đề gì cả,” cô ấy ôn nhu nói. “Tớ chỉ đang tự hỏi … có phải chỉ có bồ mới là người đang sẻ chia tâm tình?”
“Cái gì?”
“Anh ta có chia sẻ bản thân với bồ không?” Cô ấy rót nước nóng vào tách coffee. “Hay là chỉ có mình cậu là đang chia sẻ bản thân với anh ta?”
“Chúng tớ đang cùng chia sẻ với nhau.” Tôi nói, nhìn đi chỗ khác và tần mần một cục nam châm tủ lạnh.
Việc này là sự thật, tôi kiên quyết tự bảo chính mình. Jack đã chia sẻ về cả đống thứ với tôi! Ý tôi là, anh ấy đã kể với tôi …
Anh ấy kể tất cả với tôi về …
Được rồi, dù thế nào đi nữa. Chỉ là anh ấy hầu như không trong tâm trạng nói nhiều lắm. Đó có phải là tội lỗi không?
“Uống chút cà phê này,” Lissy nói, tay đưa tôi một cái tách.
“Cảm ơn nha.” Tôi nói một cách miễn cưỡng, và Lissy thở dài.
“Emma, tớ không cố tình phá hỏng mọi thứ đâu. Anh ấy có vẻ thực sự đáng yêu đấy___.”
“Anh ấy thế mà! Thực lòng thì, Lissy, bồ không biết anh ấy như thế nào đâu. Anh ấy rất lãng man. Bồ có biết sáng nay anh ấy đã nói gì không? Anh ấy nói ngay từ giây phút tớ bắt đầu nói chuyện trên máy bay ấy, anh ấy đã kết rồi.”
“Thật ư?” Lissy nhìn tôi chằm chằm. “Anh ấy đã nói thế ư? Thật hết sức lãng mạn.”
“Tớ đã nói với bồ rồi.” Tôi không thể ngăn mình cười rạng rỡ với cô ấy. “Lissy, anh ấy thật hoàn hảo.”