Đọc truyện Bí Mật Của Đông Chí – Chương 44: Không thể tha thứ
Ăn xong cơm trưa hai người lái xe về Ngự Cảnh Uyển. Xe vừa mới tiến vào con đường rợp bóng cây trước cổng nhà, đã nghe thấy từ xa truyền tới tiếng Hắc Đường gầm gừ sủa ầm ĩ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà tiếng sủa nghe thập phần nóng nảy. Trang Châu nuôi nó lâu như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy nó có phản ứng mãnh liệt như thế, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, chờ tới khi lái tới trước cổng nhà mới phát hiện xe Hòa Thanh đang đỗ bên ngoài, cách một lớp song sắt hoa văn tinh tế, thủ phạm Hắc Đường ở bên trong hung ba ba gầm gừ với anh ta.
“Sao vậy nhỉ?” Trang Châu buồn bực: “Hắc Đường bình thường thấy Hòa Thanh cũng không như vậy?”
Đông Chí hé miệng cười vui vẻ, không lên tiếng.
Trang Châu dừng xe cạnh Hòa Thanh, đẩy cửa bước xuống nhẹ giọng quát lớn với Hắc Đường: “Đang giữa trưa, con sủa ầm ĩ cái gì? Cẩn thận hàng xóm tới hiệp hội động vật tố cáo con.”
Hắc Đường thấy cha mình về, kiêu ngạo nhất thời biến mất, ủy ủy khuất khuất nức nở hai tiếng. Trang Châu lúc này mới chú ý phía sau nó là Tiểu Mao đang nằm úp sấp, thò thò cái đầu ra ngó nghiêng, cũng không biết là bị Hòa Thanh dọa hay là bị Hắc Đường nổi bão dọa.
Trang Châu lại hỏi Hòa Thanh: “Cậu đã làm gì mà kích thích Hắc Đường nhà tôi thành như vậy?”
Hòa Thanh và Đông Chí cùng chào hỏi nhau rồi mới quay sang Trang Châu lộ ra biểu tình thập phần oan uổng: “Ngay cả cổng nhà anh tôi còn chưa sờ tới, anh nói tôi có thể làm gì?”
Hắc Đường ở bên cạnh gầm gừ kêu thêm mấy tiếng, đôi mắt lam sắc mở to tội nghiệp nhìn cha nó.
Đông Chí lại bật cười khoái trí.
Hắc Đường nhìn thấy phản ứng của anh, gương mặt lập tức trở thành 囧 từ hai lỗ mũi căm giận văng ra hai cỗ khí thô, xoay người gặm gáy Tiểu Mao nhanh như chớp chạy đi.
Trang Châu: “…”
Hòa Thanh: “…”
Hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời dời tầm mắt nghi hoặc sang nhìn Đông Chí đang đứng cười ngây ngô: “Nó bị làm sao vậy?”
“Hai người đều không nhìn ra sao?” Đông Chí cười nói: “Hắc Đường tức giận như vậy… là vì nó không muốn Hòa Thanh đem Tiểu Mao đi.”
Hắc Đường ngậm Tiểu Mao nhanh như chớp xông vào phòng khách, vốn định lên lầu trốn đi, bước được hai bậc thang lại bức bách buông tha chủ ý này.
Tiểu Mao trước khi tới nhà Hắc Đường, nó đã ở trong quán lẩu chừng mười ngày, tuy rằng sau phòng bếp, ông chủ trước đây đã cố ý làm cho nó một cái cửa nhỏ cho nó ra vào, nhưng từ khi quán lẩu bị niêm phong không còn ai chuẩn bị đồ cho nó ăn nữa. Đồ ăn cùng nước uống cũng hết, đối với một con chó được nuôi trong nhà lâu năm, luôn có sẵn đồ ăn thức uống nên Tiểu Mao không biết phải đi đâu tìm thức ăn. Nó từ nhỏ đã lớn lên cạnh con người, cho tới bây giờ cũng chưa từng tự mình đi kiếm ăn, mà các thùng rác phụ cận quanh đó đều đã bị đám chó hoang phân chia địa bàn chiếm hết rồi, cho dù có đánh nhau, nó căn bản không phải đối thủ của chúng nó. Vì thế phân nửa thời gian đó, nó đều để bụng rỗng.
Sau khi tới nhà Hắc Đường, ngẳn ngủi chưa tới hai ngày, lông của Tiểu Mao đã trở nên bóng mượt đầy đặn. Hơn nữa trước khi Hòa Thanh tới, nó và Hắc Đường cũng đã ăn một hộp sữa chua, bụng đều tròn xoe. Hắc Đường cẩu thiếu gia từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, ít khi phải làm việc gì cần tới thể lực, cho nên ngậm Tiểu Mao chạy được mấy bước là dừng lại thở, cuối cùng quay đầu dứt khoát chui luôn vào ổ chó của mình, đem Tiểu Mao nhét vào trước, sau đó chui vào theo, ngồi chặn cửa.
Trang Châu mở cửa nhà, cùng Đông Chí và Hòa Thanh đi tới cửa bếp tìm, thì thấy Hắc Đường đang dùng cái mông vĩ đại của nó bịt luôn cửa ổ chó, đầu hướng vào trong, cúi đầu không biết đang bận cái gì. Trang Châu có chút bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, từ khe hở nhìn vào trong, từa hồ có thấy Tiểu Mao thảm thương đang bị nó ném vào tít trong cùng, chôn dưới tấm thảm lót.
Đây là… muốn đem Tiểu Mao giấu đi?!
Trang Châu dở khóc dở cười, thở dài ngồi xổm xuống cạnh ổ chó, nhẹ giọng gọi con trai: “Hắc Đường?”
Động tác của Hắc Đường ngừng một chút, quay đầu lại nhìn cha nó một cái, lại tiếp tục công việc đang làm chôn Tiểu Mao dưới cái thảm.
Trang Châu nhất thời cảm thấy cẩu nhi tử nhà mình vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu, nhịn không được sán lại gần xoa xoa lông nó một phen: “Hắc Đường, đừng nghịch nữa.”
Hắc Đường không để ý tới hắn, chôn Tiểu Mao xong, cũng mặc kệ Tiểu Mao giãy dụa cật lực muốn thoát khỏi cái thảm đang vùi lấp mình, Hắc Đường đặt mông ngồi lên trên, rắn rắn chắc chắc ngăn chặn Tiểu Mao không cho nó động đậy nữa.
Trang Châu: “…”
Trang Châu thở dài, quyết định cùng con trai nói đạo lý: “Hắc Đường, Tiểu Mao phải về nhà mình, ngoan nào. Con không muốn nó được gặp lại cha mình sao?”
Hắc Đường cố chấp không chịu nhúc nhích.
“Nó vẫn phải về nhà, đúng không?”
Hắc Đường miệng ô ô hai tiếng, cũng không biết là muốn phản bác cái gì.
Hòa Thanh nhìn thú vị, bước lại gần ngồi xuống cạnh hắn, cười nói: “Hắc Đường, Tiểu Mao không phải là vợ mày đấy chứ? Mày nhìn bộ dạng mày bảo hộ nó khẩn…”
Trang Châu liếc mắt lườm Hòa Thanh một cái, Hòa Thanh cười càng vui vẻ: “Hay là mày đi cùng tao đi, ra thế giới bên ngoài lang bạt một phen, mỗi ngày canh giữ chạy nhảy trong cái sân bé tý này còn có ý nghĩa gì nữa. Mày nghĩ xem, đến lúc đó mày có thể dẫn Tiểu Mao của mày bỉ dực song phi (chim liền cánh bay đi), quá hào hứng đi.”
“Ra thế giới bên ngoài làm chó hoang sao?!” Trang Châu bị giọng điệu dụ khị của Hòa Thanh chọc tức đến cười rộ lên: “Tới thùng rác bới cơm thừa ăn? Bị người ta dùng đá ném đuổi đi? Nói không chừng còn bị bắt cho vào quán thịt chó?!”
Hắc Đường trợn tròn mắt, lông trên cổ khẽ run lên.
Hòa Thanh gãi gãi mũi, xấu hổ cười: “Ai nha, nào có thê thảm đến vậy…”
Tiểu Mao bị Hắc Đường đè nặng, khó chịu, ở dưới cái thảm ô ô kêu mấy tiếng. Hắc Đường không tình nguyện xê mông sang bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài ổ chó, cảnh giác vô cùng.
Đông Chí đứng đằng sau xem náo nhiệt trong chốc lát, cảm thấy tiếp tục gây sức ép thế này cũng không phải biện pháp: “Thôi, hai người lên nhà uống trà đi, để em nói chuyện với Hắc Đường thiếu gia.”
Trang Châu ánh mắt phức tạp nhìn Đông Chí một cái, rồi lôi kéo Hòa Thanh lên phòng khách. Khi đi qua cửa kéo thủy tinh, vẫn nhịn không được liếc nhìn về sau, thấy Đông Chí đã khoanh chân ngồi bệt xuống trước ổ chó, tư thế giống như muốn tâm bình tĩnh khí nói chuyện. Hắc Đường ánh mắt hung ba ba tựa như một chút cũng không muốn thỏa hiệp.
Đang định tiếp tục nhìn lén, cánh tay đã bị Hòa Thanh kéo đi: “Đi thôi, đừng nhìn nữa, thầy Lăng nhà anh so với hai chúng ta còn có tác dụng hơn, anh tin không?”
Trang Châu trong lòng khẽ động.
Hòa Thanh nói thêm: “Aiz, tôi nói mấy câu này anh đừng cười nha. Tôi cảm thấy thầy Lăng nhà anh, ánh mắt có một loại hương vị nói không nên lời, không chỉ riêng loại thanh cao kính nhân của nghệ thuật gia…mà nói thế nào nhỉ, nhìn đặc biệt sạch sẽ. Aiz, anh từng nghe thấy người siêu nhiên chưa? Chính là dạng người vừa sinh ra đã có năng lực thần bí đặc biệt hơn người, có thể cùng vạn vật thông linh ấy.”
“Cậu bị ngộ tiểu thuyết à?” Trang Châu mất tự nhiên cười cười, tâm nói: may mà cậu ta không cảm thấy đầu óc Đông Chí nhà mình có vấn đề, thật khiến người ta thấy mừng.
Hòa Thanh thực cảm khái nói: “Tôi cứ luôn cảm thấy cậu ấy chính là loại người này. Anh xem lúc cậu ấy chăm sóc mèo hoang, nhãn lệ tuôn rơi…”
Hòa Thanh nghiêng đầu cảm thán trong chốc lát, thấy Trang Châu không để ý tới mình cũng lười nói nữa, nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh ở trong bếp. Thầy Lăng thấp giọng nói gì đó, ngữ điệu nhu hòa. Hắc Đường thường thường ô ô kêu hai tiếng, không còn hung hăng như vừa rồi, dường như có chút làm nũng.
Hòa Thanh ném cho Trang Châu một ánh mắt “Anh thấy chưa, tôi nói đâu có sai.” Lại chua chát cảm thán thêm một câu: “Cũng không biết tiểu tử anh dẫm phải vận cứt chó gì cư nhiên có thể cua được người như vậy tới tay. Chậc.”
Trang Châu nhướn mày nhìn Hòa Thành: “Sao, thấy hâm mộ?”
Hòa Thanh gãi cằm nghĩ nghĩ: “Hâm mộ thì có hâm mộ, nhưng người như vậy tôi sẽ không theo đuổi đâu. Anh không hiểu ngoại ý trong lời tôi chính là tôi cảm thấy người như thầy Lăng làm sao lại tìm một phàm nhân thô tục như anh làm người yêu được chứ?”
Trang Châu: “…”
“Cho nên…” Hòa Thanh nhún vai: “Tôi sao có thể để cho người yêu mình suốt ngày bị người khác tò mò xem xem có phải đầu óc có vấn đề hay không, rốt cuộc em ấy xuất phát từ nguyên nhân gì mới chấp nhận mình… Anh xem, đây là một vấn để rất thực tế đi.”
Trang Châu nhấc chân hung ác đạp Hòa Thanh một cái, Hòa Thanh cười tránh né: “Á, á, á, quân tử động khẩu không động thủ. Anh nếu không thích nghe mấy lời này, thì chỉ nghe nửa câu đầu thôi, biết tôi rất hâm mộ anh là được rồi.”
Hai người đang đấu khẩu, thì Đông Chí đi ra, trong ngực ôm Tiểu Mao, phía dưới móng vuốt của Tiểu Mao còn ôm một cái dép lê bằng nhung. Hắc Đường cúi đầu lững thững đi phía sau, bộ dáng thực không có tinh thần. Trang Châu thấy như vậy, tâm tình lập tức trở nên phức tạp. Bởi vì hắn nhận ra cái dép lê bằng nhung dưới chân Tiểu Mao chính là vật tâm ái của Hắc Đường, hai năm trước nó mặt dày mày dạn gặm được từ chân cha nó xuống, sau khi cướp được vẫn luôn giấu kỹ trong ổ chó, ai cũng không cho nhìn. Trang Lâm vẫn luôn gọi cái dép đó là trấn trạch chi bảo của Hắc Đường.
Hiện giờ, cư nhiên ngay cả trấn trạch chi bảo cũng đem cho đi… trán Trang Châu nhỏ một giọt mồ hôi bất đắc dĩ: cẩu nhi tử nhà hắn sẽ không phải bị hắn ảnh hưởng mà cũng trở thành chó đồng tính đấy chứ?! Nếu quả như thế thật thì vấn đề không còn đơn giản ở mức Hắc Đường mất đi một người bạn chơi cùng nữa, mà cẩu nhi tử hoạt bát nhà hắn đang… thất tình a. (Jer: =)))) cho em cười phát há há há…..)
Vẻ mặt Trang Châu đau lòng ôm con trai một cái: “Con trai, cha sẽ tìm cho con một con chó khác càng tốt, ờm, càng… đẹp trai hơn.”
Hắc Đường buồn bã ỉu xìu lắc lắc cái đuôi không chút tinh thần, đôi mắt lam sắc tội nghiệp nhìn theo Tiểu Mao đang được Đông Chí bỏ vào trong lồng sắt giao cho Hòa Thanh. Tiểu Mao cách một lớp song sắt đối diện với nó, miệng phát ra tiếng kêu ô ô nhu hòa.
Đông Chí lúc này cũng chú ý tới bộ dạng đáng thương của nó, trong lòng có chút buồn cười. Anh đi qua xoa xoa đầu Hắc Đường: “Về sau có cơ hội có thể tới Trùng Khánh thăm Tiểu Mao mà, vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Hắc Đường dùng móng vuốt gạt tay anh ra, rất không kiên nhẫn xoay đầu sang bên kia.
Tiểu Mao đi rồi, Hắc Đường càng ủ rũ, ghé vào thảm trải sàn trước sô pha nằm im không nhúc nhích, không ra ngoài chơi, cũng không thèm ăn uống cái gì. Thậm chí cha nó cầm ra hộp sữa chua nó thích nhất tới trước mặt, nó cũng không thèm liếc mắt.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trang Châu đau lòng. Nhi tử đáng thương của hắn thực sự bị thất tình sao?
Đông Chí cũng thấy Hắc Đường như thế này rất đáng thương, nhưng loại phiền muộn khi có bằng hữu bên cạnh rời đi, người ngoài có an ủi tới mấy cũng có tác dụng gì đâu? Huống chi Hắc Đường vẫn nhìn anh không thuận mắt, sợ nó nghĩ mình lấy thân phận mẹ kế đúng lúc này tới an ủi nó, nó mà cảm kích mới là kỳ quái.
“Hai ngày nữa là tốt rồi… đi?” Đông Chí không dám chắc, dù sao tính cách Hắc Đường cũng không giống với những con chó bình thường khác, vừa xảo quyệt vừa ác liệt, có đôi khi lại đặc biệt trẻ con.
Trang Châu cũng hết cách: “Có thể sao?”
Nhất định là có thể. Đông Chí trong lòng âm thầm liếc mắt xem thường. Anh cảm thấy loại mặt hàng như Hắc Đường chính là từ nhỏ tới lớn đều quá thuận lợi, cho tới bây giờ chưa từng trải qua cái gì gọi là suy sụp, cho nên khi Tiểu Mao rời đi đã đả kích nó không chịu nổi, chứ có chuyện gì đâu, hai ngày nữa chờ khi nó thích ứng lại với cuộc sống một mình trong nhà, hết thảy liền OK.
Trang Châu ngồi xếp bằng cạnh cẩu nhi tử nhà mình, từng chút từng chút vuốt lông cho nó. Hắc Đường yên tĩnh thế này khiến hắn thập phần không quen, bình thường vẫn hay ầm ĩ gà bay chó sủa khắp nhà, đột nhiên trở nên trầm mặc, loại chênh lệch này thật sự quá lớn.
Đông Chí nhìn động tác của hắn, nhịn không được hỏi một câu:”Anh không đi làm nữa à?”
Trang Châu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Hay là em dọn tới nhà anh ở đi.”
Đông Chí cảm thấy mạc danh kỳ diệu: “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”
Trang Châu hai mắt tỏa sáng: “Không phải em đang nghỉ đông sao, ban ngày cũng không cần tới trường, ở nhà anh vừa lúc có thể giúp anh bồi Hắc Đường.”
Đông Chí cũng không biết nên nói gì cho phải, trên thực tế, anh phi thường hoài nghi dụng ý của Trang Châu. Nghỉ, cho nên dọn qua giúp anh ấy chăm chó? Liệu anh ấy có dụng ý gì khác không? Nếu anh ấy thật sự có dụng ý gì tựa hồ cũng không cần vòng vo vậy đi, hay là… anh ấy thật sự muốn mình ở cùng Hắc Đường?
Hắc Đường lập tức ngồi bật dậy, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình được nữa. Nó cảm thấy lần thứ hai trong ngày nó bị đả kích nặng nề: cha nó cư nhiên lợi dụng nó đang gặp khó khăn mà câu dẫn cáo trạng tinh chuyển vào nhà ở! Một chuyện đau khổ như vậy cư nhiên bị cha nó biến thành mồi câu dẫn dụ cáo trạng tinh!
Đây quả thực là chuyện không thể tha thứ!
Trên mặt Trang Châu lại lộ ra biểu tình vui mừng: “Em xem Hắc Đường cũng thực thích em, anh vừa mới nhắc tới chuyện này, nó đã lập tức lên tinh thần.”
Đông Chí: “…”
Hắc Đường: “…”
Một người một chó nhìn nhau một chút, không hẹn mà đồng loạt xoay mặt đi.
Trang Châu mỉm cười gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi, em hôm nay…”
“Anh còn mặt dày tự quyết định nữa, em đáp ứng anh rồi sao?” Đông Chí bật cười: “Dù sao hôm nay cũng không được. Nếu hôm nay anh không đi làm thì ở nhà bồi con trai đi.”
Lời này cũng không tính là lừa Trang Châu. Bởi vì khi hai người ăn trưa xong, Đông Chí đứng ở trước cửa nhà hàng chờ Trang Châu đi lấy xe thì nhận được điện thoại của mẹ yêu, trong điện thoại mẹ dặn: “Tối nay về nhà đi, ba con có chuyện muốn nói với con.”