Bí Mật Của Đông Chí

Chương 20: Cãi nhau


Đọc truyện Bí Mật Của Đông Chí – Chương 20: Cãi nhau

Bữa cơm này đến cùng vẫn là Trang Châu làm.

Hết cách, trừ bỏ nấu mì ra, Đông Chí cũng chỉ còn biết nấu trứng. Tráng trứng gà hành lá, trứng gà bác cà chua, khổ qua xào trứng gà… cộng thêm món cá nhỏ rán. Trong tủ lạnh nhà Trang Châu có đầy đủ những nguyên liệu đó nhưng anh cũng sẽ không làm.

Trang Châu dở khóc dở cười, đành phải thỉnh vị tiểu thiếu gia thật vất vả mới lừa được về nhà này lên phòng khách ngồi, cung kính dâng điểm tâm trà ngon phục vụ, còn mình xắn tay áo lên xuống bếp nấu cơm. Thất bá ở nhà chính giữa trưa có phái người tới hầm canh gà cho hắn, rau dưa tươi ngon đều có sẵn một ít, cơm đã chín, canh gà chỉ cần đun nóng lên, Hòa Khoan đưa tới mấy món kho vẫn còn nóng hổi, làm thêm hai món rau, bữa cơm chiều như thế là OK.

Đông Chí ngồi trên ghế sa lông nhấp trà ăn điểm tâm, Hắc Đường ở bên ngoài hung hăng náo loạn nửa ngày, hất cằm vênh váo đi vào nhà. Đông Chí thấy nó ra vẻ chùi chùi chân lên cái thảm đặt trước cửa phòng khách, cảm thấy hết sức buồn cười, tâm nói loại hàng 囧 này còn biết chú ý vệ sinh.

Hắc Đường đứng ở cửa phòng khách trái phải nhìn quanh, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt có chút kinh ngạc. Làm sủng vật được Trang Châu nuôi dưỡng từ nhỏ, nó đương nhiên biết Trang Châu biết nấu ăn, nhưng vấn đề là hắn cho tới giờ chưa từng làm cơm cho người khác, ngay cả anh em trai của hắn cũng chưa từng được nếm qua. Hơn nữa cũng chưa từng thấy hắn đưa ai về nhà. Hai mắt Hắc Đường đảo đảo vòng tròn, đột nhiên cảm thấy chính mình khả năng… hơn nữa là rất có thể, phát hiện ra chân tướng khó lường gì đó.

Hắc Đường đứng ở cửa tính toán trong chốc lát, vẫy vẫy cái đuôi đi thẳng tới chỗ sô pha.

Đông Chí cầm tách trà tà liếc nó một cái, giả bộ mình cái gì cũng không phát hiện.

Hắc Đường ngồi xuống cạnh chân Đông Chí, thực rối rắm mở miệng: “Thầy Lăng, đã lâu không gặp.”

Đông Chí bị sặc nước trà, nước trà còn suýt nữa phun ra từ trong lỗ mũi. Mặt hàng này cư nhiên còn chấp nhận hạ thấp địa vị tôn quý mà gọi mình một tiếng “thầy Lăng”? Nó là chịu kích thích gì sao?


Hắc Đường hắc hắc ngây ngô cười mấy tiếng, nịnh nọt dùng móng vuốt cào cào ống quần Đông Chí: “Thầy Lăng, thầy gần đây thân thể tốt không?”

Đông Chí một trận ác hàn. Anh hiện tại đã có thể khẳng định, con Husky này nhất định là có bệnh tâm thần, không biết là bị bẩm sinh hay do luyện tập. Đông Chí thầm nghĩ bắt nó đưa đi điều trị khẳng định sẽ khỏi, nhưng không biết bệnh viện tâm thần có chịu chứa chấp nó hay không còn khó nói.

Hắc Đường thực lưu ý biểu tình của Đông Chí, thấy anh thủy chung mặt đơ không cười liền biết mình chưa khiến người vui thích, vì thế càng thêm dốc sức: “Mấy ngày không gặp, màu lông thầy Lăng trông thật sáng bóng.”

Đông Chí: “…”

Hắc Đường cố gắng nhớ lại lời những người khách từng tới nhà khen mình: “Ai nha, cái đầu trông càng khỏe mạnh.”

Đông Chí: “….”

Hắc Đường trộm liếc nhìn khóe miệng Đông Chí đang co rúm, rốt cục là sắp nở nụ cười sao?

Hắc Đường vẫy vẫy đuôi, tính toán không ngừng cố gắng khích lệ Đông Chí thêm vài câu. Câu “càng ngày càng thông minh đáng yêu” còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị Đông Chí không thể nào nhịn được nữa một cước đá văng: “Bảo cha mày nhanh cho mày uống thuốc đi! Bệnh tâm thần cần sớm điều trị!”


Hắc Đường lăn một vòng trên tấm thảm lông dày mềm mại, căm phẫn đứng dậy, cảm thấy cáo trạng tinh thật sự rất không biết điều! còn lấy chân đá nó, tuy rằng không dùng lực, thảm trải sàn cũng mềm mại nhưng từ nhỏ tới lớn đến cha nó cũng chưa từng làm vậy với nó bao giờ!

“Không biết phân biệt!” Hắc Đường lên mặt, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi rung đùi trên sô pha: “Mi đừng cho là ta cần phải nịnh bợ mi nhé. Cái đồ cáo trạng tinh!”

Đông Chí tức giận lườm nó một cái: “Ai cần mày phải nịnh bợ? lại nói mày nịnh bợ tao làm gì? Tao cũng không phải cha mày, cha mày đang ở trong bếp nấu cơm kia kìa. Còn ở đây khoe mẽ… mày ăn no rửng mỡ à?”

“Mi mới ăn no rửng mỡ!” Hắc Đường tức giận giơ chân: “Mi đừng tưởng rằng mi lừa tình được cha ta là có thể thuận lợi gả vào nhà ta nhé, ta mới không chấp nhận loại người âm hiểm giả dối như mi làm mẹ kế!”

“Nhà mày?!” Đông Chí suýt cười phun: “Mày là do ai sinh? Tao thật không biết mày cũng là huyết mạch nhà này… đậu má, lời này sao nghe lại quỷ dị vậy chứ?”

Hắc Đường thẹn quá hóa giận, nằm trên thảm trải sàn tạo tư thế muốn công kích, gâu gâu sủa ầm lên: “Cha ta gọi ta là con trai, đương nhiên chính là nhà ta!”

Đông Chí thấy nó tạc mao, ôm bụng cười muốn rút gân cằm, hữu khí vô lực an ủi nó: “Được rồi, tao mới không thèm làm mẹ kế của một con chó ngu đâu, mày trăm phần yên tâm đi. Cha mày nhất định sẽ tìm cho mày một bà mẹ kế ôn nhu mỹ mạo, mỗi ngày sẽ cho mày ăn thịt gặm xương!”

Hắc Đường hừ một tiếng: “Mi biết được thì tốt, cơm nước xong thì lượn nhanh đi. Đừng mơ tưởng hạnh phúc không thuộc về mình.” (Jeremy: =))) tui cũng muốn rút gân cằm với ẻm)


Đông Chí vừa mới xoa xoa cằm lại lần nữa cười muốn sái quai hàm. Đến lúc này anh cũng đoán được, con chó ngu ngốc này được nuôi dưỡng trong nhà phỏng chừng cơ hội ra ngoài không nhiều lắm, hiểu biết của nó đối với xã hội nhân loại có hạn, trừ bỏ tiếp xúc với mấy người trong nhà, còn lại chỉ sợ đến từ TV. Xem TV tự nhiên là người khác bật cái gì, nó xem cái đấy. Đông Chí cảm thấy có khả năng cao nhất là vào ban ngày, anh em nhà này người đi làm thì đi làm, người đến trường thì đến trường, nó chỉ còn biết theo Thất bá xem mấy bộ phim truyền hình bát quái. Nghe ngữ khí của nó, gì mà âm hiểm giả dối mẹ kế, còn mơ tưởng hạnh phúc không thuộc về mình…này mười phần là lời thoại trong phim thần tượng lúc tám giờ.

Hắc Đường tuy rằng không rõ vì sao mình bị cười nhạo, nhưng nó luôn sống trong an nhàn sung sướng, chưa từng có người nào ghét bỏ nó như vậy, vì thế tâm tình càng thêm căm phẫn: “Cha ta đã có bạn gái, bạch phú mỹ (trắng giàu đẹp)! đi đường đều xỏ giày cao gót! Muốn mông có mông, muốn ngực có ngực! còn có ma quỷ khuôn mặt! so với mi xinh đẹp hơn nhiều lắm!”

Đông Chí cười đến chảy nước mắt: “Ai nha, vậy cha mày thật có phúc khí!”

Hắc Đường thấy anh chảy nước mắt, quả thực tâm hoa nộ phóng, rốt cục cũng làm cho cái tên cáo trạng tinh này khóc, đắc ý dạt dào gật đầu: “Đương nhiên là có phúc khí. Cô ấy còn tặng quà gặp mặt cho ta đó, một túi thịt bò thật lớn…. hiện tại cuối cùng mi đã thấy địa vị của ta trong mắt cha ta rồi đi.”

Đông Chí tựa vào tay vịn sô pha, cười tới thoát lực: “Hiểu rồi, thật sự hâm mộ chết người.”

Hắc Đường hừ hừ hai tiếng, liếc nhìn anh một cái: “Hâm mộ cũng vô dụng. Dù mi có hâm mộ ta cũng sẽ không cho mi vào cửa.” người này ngay lần đầu gặp mặt đã muốn ngáng chân nó, ghét nhất, mới không thể chấp nhận hắn ta gả cho cha, nếu không về sau nó thật sự sẽ biến thành Bạch Tuyết cẩu cẩu đáng thương. Chẳng những bị bắt làm việc từ sáng tới tối còn bị thợ săn do hắn phái tới móc tim gan nó ra. Vừa nghĩ tới cảnh tượng chính mình hoảng sợ chạy thoát trong rừng rậm, Hắc Đường mồ hôi lạnh theo đầu lưỡi nhỏ ra.

À, quên nói, phim hoạt hình 『 công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn 』là mấy hôm trước khi Thất bá đưa nó đi tiêm, xem được trong phòng nghỉ bệnh viện thú ý.

Thật sự là một câu chuyện thương tâm.

Đông Chí vừa xoa xoa cằm vừa xoa xoa bụng, hữu khí vô lực phun tào: “Chỉ với cái tử đức hạnh này của mày, ai thèm làm mẹ kế của mày chứ, mợ nó. Mày không phải thật sự coi mình trở thành cô bé lọ lem chứ hả, mặt cũng đủ dày.”


Hắc Đường tuy rằng không biết cô bé lọ lem là cái gì, nhưng ngữ khí của Đông Chí nghe qua liền hiểu, nhất thời thẹn quá hóa giận, móng vuốt giơ lên muốn cào: “Cậu đây cắn chết mi!”

Đông Chí vui sướng khi người gặp họa ồn ào nói: “A, thật không? Cha mày còn đang ở trong bếp đó, nếu mày thật sự cắn tao, tao nhất định sẽ cho anh ấy nhìn xem. A, mày nói xem liệu anh ấy có giật mình không, hóa ra con trai anh ấy còn biết cắn người. Nói không chừng về sau anh ấy sẽ không thèm chú ý tới mày nữa, thậm chí còn tròng lên cổ mày một cái vòng sắt thật to thật nặng, hơn nữa không bao giờ cho mày ra ngoài.”

“Mi cái đồ cáo trạng tinh!” Hắc Đường tức giận muốn phát cuồng, lại không thể thật sự xông lên cắn chết cái đồ cáo trạng tinh này, chỉ có thể phẫn nộ hướng về hắn gâu gâu gâu sủa ầm lên.

Đông Chí cười càng thêm sảng khoái.

Trang Châu cầm bát đĩa yên lặng lui về phòng bếp, hắn cảm thấy mình nhất định là bị hoa mắt, nếu không vì sao hắn lại cảm thấy Đông Chí đang cùng Hắc Đường cãi nhau chứ?

Người và chó… cãi nhau thế nào?

Nhưng tình cảnh vừa rồi trong phòng khách, lại không thể khiến hắn không nghĩ như vậy. Đông Chí nói nói với nó vài câu, Hắc Đường gâu gâu sủa hai tiếng, sau đó Đông Chí lại nói với nó vài câu…

Điều này sao càng nhìn càng thấy quỷ dị.

Liệu có phải tinh thần hoặc tâm lý Đông Chí có vấn đề gì đó không?

Trang Châu ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, đột nhiên mỉm cười, lắc lắc đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.