Bí Mật Của Đông Chí

Chương 17: Tư phòng thái quán


Đọc truyện Bí Mật Của Đông Chí – Chương 17: Tư phòng thái quán

Thói quen của Đông Chí chính là luôn mở hé cửa sổ ban công, nhưng cánh cửa thông giữa ban công và phòng khách luôn được đóng lại. Anh vui vẻ trợ giúp chút gì đó cho nhóm miêu miêu cẩu cẩu này trong phạm vi mình có thể. Nhưng loại trợ giúp đó cũng có điều kiện tiên quyết, đó là không được ảnh hưởng tới cuộc sống của anh.

Đông Chí vốn là người thực chú trọng tính riêng tư cá nhân, anh không thích ồn ào náo nhiệt, cũng không thích trong địa bàn của mình có một sinh vật sống nào chưa được cho phép mà tự ý xuất hiện. Hơn nữa đến mùa đông, nhóm miêu miêu tới đây tránh rét khá nhiều, Đông Chí cũng không có khả năng biết được chúng chạy tới từ chỗ nào, cũng không thể mỗi ngày đều bỏ thời gian ra tắm rửa cho từng đứa một. Anh không có thời gian cũng không thừa tinh lực. Điều anh có thể làm chính là đóng chặt cửa sổ nối ban công và phòng khách lại, giữ gìn không gian sống của riêng mình. Đồng thời cũng để dành cái ban công cho đám nhóc khách không mời mà tới tránh tuyết tránh gió kia.

Tiểu Dạng Nhi đứng lên, hai chi trước đặt trên cửa kính thủy tinh meo meo kêu lên. Khi nó đi là mới đầu thu, hai ba tháng không gặp, ước chừng nó đã béo thêm một vòng, mặt mèo tròn xoe, rất giống một cái banh bao thịt lớn. Đông Chí vừa mở cửa ban công ra, Tiểu Dạng Nhi liền chạy tới, vây quanh mắt cá chân anh cọ tới cọ lui thân thiết vô cùng.

Đông Chí ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve người nó hai cái: “Lông thực mềm, béo ra không ít. Mày mới trở về sao? Còn Bồi Tây đâu?”

“Bồi Tây đi tìm Tiểu Xám rồi, còn chưa trở lại.” Tiểu Dạng Nhi lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay anh: “Đông Chí, anh có nhớ em không?”

“Nhớ.” Đông Chí cười nói: “Khi bỏ đi mày còn chưa nói lời từ biệt đâu. Đồ vô lương tâm.”

“Anh nói chuyện kia sao,” Tiểu Dạng Nhi cọ cọ đầu vào lòng bàn tay anh: “Còn không phải do người ta thấy ngại sao?”

“Mày cũng biết ngại hả?” Đông Chí bị nó chọc cười: “Có phải chạy tới cái làng chài kia không? Tiểu Xám nói mày và Bồi Tây đều tới đó, có gặp phải phiền toái gì không?”

“Phiền toái khẳng định có một ít.” Tiểu Dạng Nhi ngạo khí mười phần hừ hừ hai tiếng: “Nhưng đều bị em giải quyết hết rồi.”


Đông Chí khích lệ nó: “Có bản lĩnh nha?!”

“Đó là đương nhiên.” Tiểu Dạng Nhi vênh mặt lên trời, tầm mắt lại đảo quanh ban công một vòng, lại thay bằng biểu tình không quá vui vẻ: “Chỗ này của anh có thiệt nhiều mùi lạ của những con khác… trong thời gian em không có mặt, có phải có nhiều mèo hoang tới tống tiền anh không?”

Nó còn biết cả từ tống tiền nữa sao? Đông Chí trong lòng cảm thấy rất 囧. Cho dù không có ai nhắc, thì nó cũng nên nhớ chính nó cũng là mèo hoang đi? Anh còn không ghét bỏ nó tới, nó lại ghét bỏ đồng loại tới sao.

Đông Chí vỗ vỗ lên đầu nó vài cái: “Thế cũng đừng hòng chuồn vào phòng tao. Muốn vào phải tắm rửa trước!”

“Vậy…vậy thì thôi đi.” Tiểu Dạng Nhi do dự một chút, lại xám xịt lùi trở về ban công: “Đúng rồi, Đông Chí, trước khi đi em có gây phiền toái cho anh, sau đó có xảy ra chuyện gì không?”

Đông Chí lắc đầu: “Mày và Bồi Tây đều đã đi mất, cảnh sát người ta cũng bận rộn nhiều việc, nào có rảnh rỗi mà đi tìm hai đứa. Hơn nữa người bị hại cũng không so đo, tao đoán phỏng chừng chuyện này cứ vậy trôi qua.”

Tiểu Dạng Nhi thở phào một hơi, khoa trương giơ móng vuốt lên xoa xoa thuận ngực cho mình hai cái: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Trong lòng Đông Chí có chút cảm động.


Tiểu Dạng Nhi lại nói tiếp: “Nếu thật sự liên lụy tới anh, nhượng cảnh sát bắt anh đi, về sau em còn biết tới nhà ai ăn cá chiên đây?”

Đông Chí: “….”

Tiểu Dạng Nhi vẫn còn cảm thấy may mắn: “Quay đầu lại ngay cả một chỗ để trốn cũng không có, vậy thì quá thảm nha.”

Đông Chí: “…..”

Tiểu Dạng Nhi nghĩ nghĩ, lại xán lại nhắc nhở anh: “Về sau anh đừng dùng khăn tay nữa nha. Quá không an toàn. Cảnh sát còn gọi cái đồ vật kia… là manh mối đấy.”

Đông Chí nghiến răng nghiến lợi: “Mày vẫn sớm cút đi thì hơn.”

Thời gian tan tầm ngày hôm sau, Trang Châu quả nhiên chạy tới đón người. Xe lái ra khỏi khu kí túc giáo viên, một đường dọc theo hướng bắc mà đi, không bao lâu lái tới con phố phía sau phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình.

Đông Chí không ngờ sẽ có người mở nhà hàng ở loại địa phương này. Khu vực này ngoại trừ phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình ra còn lại chính là các cửa đá quý, góc đường có một hiệu sách nước ngoài tương đối nổi danh, tuy rằng cũng là nơi phố xá sầm uất, nhưng so với khu phố chuyên kinh doanh buôn bán thì lượng khách ít hơn rất nhiều. có lẽ chủ nhà hàng muốn tạo hiệu quả kiểu hương rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu đi.


Nhà hàng Trang Châu nói nhìn từ ngoài vào cũng không thấy có gì đặc biệt, cũng không giống các nhà hàng khác treo bảng hiệu lập lòe hút khách. Đông Chí đánh giá, người chủ mở tư phòng thái quán này hẳn là một người rất cá tính đi. Khách quen biết tới thì không nói, còn với những khách không biết dù có đi ngang qua cũng không phát hiện ở đây có một nhà hàng, bởi vì ngoài cửa chả có gì thu hút nhưng bên trong kỳ thật lại toàn gấm vóc cao sang.

Khi hai người đi vào, trong đại sảnh có vài khách quen đã có mặt, đang tụ tập cùng một chỗ nói nói cười cười, thấy hai người đẩy cửa đi vào, một người trong đó đi ra tươi cười tiếp đón: “Sao giờ mới đến, tao vốn mong mày tới sớm một chút để giúp tao tiếp đón khách khứa, thế mà giờ mày mới tới, nhàn hạ ghê nhỉ.”

Thanh niên này tuổi tác xấp xỉ Trang Châu, mặt mày ôn hòa, ngữ khí thân quen. Quay đầu thấy Đông Chí, ngây người một chút, trong mắt sinh ra thần sắc như có điều suy nghĩ: “Vị này là…”

Trang Châu khoác bả vai Đông Chí kéo tới trước mặt: “Lăng Đông Chí. Hòa Khoan. Lão Hòa chính là chủ quán ăn này.”

Hòa Khoan người cũng như tên, mặt mày tươi cười, đối với ai cũng rất hòa khí. Hòa Khoan chào hỏi hai câu với Đông Chí, lại quay sang nhìn Trang Châu, ánh mắt có chút ý vị sâu sa.

“Nếu đã là bằng hữu của Trang Nhị, vậy liền không phải người ngoài ở đây.” Hòa Khoan nhìn Đông Chí, tươi cười càng chân thành: “Hôm nay tới đều là bạn bè thân thiết, chỉ sợ tránh không được quá chén. Lát nữa nếu Trang Nhị uống nhiều quá, còn phải nhờ cậu giúp tôi trông coi cậu ta một chút.”

Đông Chí hấp háy khóe miệng không nói chuyện. Anh cảm thấy hình như vị lão bản này nhất định đã hiểu lầm gì đó thì phải.

Trang Châu lại giống như cái gì cũng đều không nghe hiểu, hết nhìn đông tới nhìn tây, lại quay sang hỏi Đông Chí: “Em thấy bố trí nơi này của cậu ta thế nào?”

Nhà hàng diện tích không lớn, vì để chiêu đãi khách, cửa mấy gian nhã thất đều được mở rộng, đơn giản liếc mắt nhìn qua, tính toán đâu ra đấy thì có thể đồng thời chiêu đãi được 4 bàn khách. Đông Chí nhìn ra bài trí nơi này đều là thứ tốt hàng thật giá thật, đừng nói cho dù anh không hiểu lắm, cũng cảm thấy mãn nhãn đều là phú quý không thèm che giấu. Quả nhiên không phải địa phương tiểu dân chúng như anh đặt chân tới.


“Đẹp lắm.” Đông Chí khách sáo gật đầu: “Bài trí cũng rất hợp lý.”

Hòa Khoan mắt cười đều tít hết cả lại: “Là do tôi cố ý mời bậc thầy thiết kế tới chỉ điểm.”

Trang Châu vẫn khoác vai Đông Chí dẫn sang một bên cùng đi xem xét: “Được rồi, để tôi dẫn em đi xem một vòng.”

Hòa Khoan ở phía sau gọi với theo: “Này, tao nói trước, lát nữa hai anh em Đồ gia cũng tới, mày đừng có làm mất mặt tao đó nhé.”

Trang Châu dừng bước, liếc mắt nhìn Hòa Khoan: “Hai tên kia cũng tới? mày mời?”

Hòa Khoan nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Quan hệ giữa nhà hắn và lão gia tử nhà tao… mày cũng biết mà.”

Trang Châu nhíu mày: “Được rồi, tao biết rồi.”

Tầm mắt Hòa Khoan đảo qua cái tay vẫn khoác lên vai Đông Chí, tạm dừng một chút, lại bất động thanh sắc dời đi, cười cười với Đông Chí: “Tôi còn phải đón tiếp những người khác, cậu và Trang Nhị cứ tự nhiên nhé, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Đến khi nghe được hai chữ ‘khách khí’, Đông Chí đã bắt đầu cảm thấy hối hận. Trước khi đáp ứng lời mời, Đông Chí còn nghĩ sau bữa cơm này, giữa hai người bọn họ sẽ không còn ai nợ ai, mỗi người đều thoải mái. Huống chi anh cũng không muốn một mình cùng ăn cơm với Trang Châu, nhân một buổi tụ hội đông người cũng coi như thích hợp. Nhưng sau khi tới, Đông Chí mới phát hiện không đơn giản như anh đã nghĩ, khách tới nơi này xã giao hẳn đều là người trong giới thượng lưu như Trang Châu, quan hệ giữa bọn họ dù chỉ nói với nhau vài câu ngẫu nhiên hoặc là gật đầu rồi lướt qua nhau, nhưng quan hệ vẫn thực quen thuộc. Chính bởi vì như thế, nên khi bọn họ nhìn thấy Đông Chí, ánh mắt đều có chút ý vị sâu xa. Đông Chí vốn là người cực kỳ mẫn cảm, đến khi ý thức được điểm này, trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui.

Đông Chí đang cân nhắc nên tìm lý do nào để rút lui trước liền thấy cửa chính nhà hàng bị đẩy ra, lại có vài người nói nói cười cười đi vào


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.