Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 187: Ngoại Truyện 2


Đọc truyện Bí Mật Của Định Mệnh – Chương 187: Ngoại Truyện 2

Phùng Lộ Phi ôm ngực đi ôm đoạn đường khá xa. Những vết thương trên người cô bắt đầu chảy máu. Cô thở hổn hển. Chẳng biết đây là nơi nào nữa, chẳng có một bóng người nào.

Cố gắng đi đến chỗ ngã 3, cô không chịu nổi nữa ngã xuống, trước mắt chỉ là một khoảng trời đen.

Xe của Châu Kiến Thành lúc đó đi đến. Lái xe dừng lại bảo anh ta:

– Châu Tổng, phía trước có người, để tôi xuống xem sao.

Châu Kiến Thành thấy vậy cũng đi xuống cùng. Anh ta nhìn thấy Phùng Lộ Phi nằm ngất xỉu ngay giữa đường, trên người đầy máu.

– Có lẽ cô ấy đã bị tai nạn.

Anh nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ, không có bóng người nào. Sao cô ấy lại tai nạn ở đây?

– Anh mau gọi cho bệnh viện gần nhất đi, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện, mau lên.

Châu Kiến Thành đưa Phùng Lộ Phi lên xe. Phùng Lộ Phi vẫn còn thở, nhưng hơi thở lại rất yếu. Trên xe chẳng có dụng cụ cứu thương nào, anh cũng chẳng thể sơ cứu cho cô được.

………………………………………………

Xe đến bệnh viện gần nhất thì bác sĩ, y tá đã ở sẵn ngoài đó chờ rồi. Họ đưa Phùng Lộ Phi lên giường rồi đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật.


Trên người cô chẳng có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào nên anh chẳng biết cô là ai. Vì thế sau khi đưa cô vào phòng phẫu thuật, anh nhanh chóng đi thanh toán tiền.

Lái xe thấy người anh dính máu bèn đi lấy một bộ đồ khác cho anh thay. Thay xong anh lại ngồi ghế ngoài phòng phẫu thuật chờ xem tình hình thế nào. Cô gái này chỉ có một mình, nếu giờ anh mà bỏ đi thì có vẻ như chẳng khác gì một người vô lương tâm cả.

Thế là Châu Kiến Thành ngồi đợi 5 giờ bên ngoài.

Đèn phòng phẫu thuật tắt, Phùng Lộ Phi được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, còn Châu Kiến Thành đi đến phòng bác sĩ.

– Cô gái đó thế nào rồi?

– Tình trạng ổn định hơn nhiều rồi, không sao đâu. Nhưng mà Kiến Thành, cô ta với cậu có quan hệ gì vậy? Là bạn gái mới sao? Nhìn trông cũng xinh gái đấy.

Vị bác sĩ này là bạn thân của Châu Kiến Thành, là bác sĩ mổ chính cho Phùng Lộ Phi, cho nên anh ta mới có thể nói đùa như vậy.

– Không phải. Hôm nay mình đi xem xét mấy mảnh đất ở ngoại ô, lúc quay về thì thấy cô ấy nằm ngất xỉu giữa đường nên mới đưa đến đây. Trên người cô gái này chẳng có giấy tờ gì ngoài bộ đồ trang sức, mình cũng không thể bỏ cô ấy ở đây được.

– Cứu mạng giữa đường cơ đấy. Xem ra hai người cũng rất có duyên. Không khéo…

– Thôi không đùa nữa, cậu nói xem tình hình cô ấy bây giờ thế nào rồi. Mình có nhìn qua, hình như vết thương rất nặng.

Bác sĩ này đưa mấy tấm chụp CT cho Châu Kiến Thành. Bởi anh trước đây từng học Y nên hiểu.

– Cô ta có 2 vết thương nặng, 1 là chấn thương não, 2 là bị trúng đạn sau lưng. Vị trí đạn nằm rất gần tim nhưng đạn đã được lấy ra rồi. Những vết thương này của cô ta trước đó đã được phẫu thuật rồi, còn khâu lại rất đàng hoàng nữa. Có thể cô ta đã phẫu thuật ở bệnh viện nào đó. Sao cô ta có thể ở ngoài đường mà không ở bệnh viện nhỉ?

– Thế còn vết thương ở bụng?

– Chỗ đó không phải là vết thương gì đâu, chỉ là chỗ phẫu thuật sinh con thôi.

– Phẫu thuật sinh con?

– Đúng vậy. Bác sĩ Tô bên khoa sản nói rằng cô ta ít nhất đã mang thai khoảng 8 tháng rồi. Bị thương nặng như này, chắc chắn người ta đã phẫu thuật đưa đứa trẻ ra trước rồi.

Châu Kiến Thành không ngờ rằng Phùng Lộ Phi hóa ra còn có con.

– Nhưng mà bạn thân mến, cô gái mà cậu cứu mình thấy có gì đó rất lạ, cực kỳ lạ luôn.

– Gì vậy?


– Trong người cô ta có một lượng rất lớn Polycilin. Lượng trong máu lên đến 21.2. Cậu đã từng học Y, chắc cậu cũng biết.

– Polycilin sao? Chẳng phải loại thuốc đó đã bị cấm rồi còn gì? Cậu không nhầm chứ?

– Nhầm gì? Có đến mấy bác sĩ liền đó.

Vị bác sĩ kia tiếp tục thở dài:

– Đúng là đã bị cấm từ chục năm trước rồi. Mình đã rất ngạc nhiên khi phát hiện trong máu cô ta có một lượng Polycilin lớn như vậy. Khi người ta đưa ra Polycilin, lượng nhiều nhất đưa vào cơ thể chỉ là 1.5 thôi, đây người tiêm Polycilin cho cô ta lại tiêm một lượng rất lớn.

– Polycilin là loại thuốc có thể kéo dài tính mạng con người nhưng nó lợi ít hại nhiều. Sau khi đưa ra được hai ngày, nhà nước đã cho thu lại toàn bộ thuốc này, thế là từ đó Polycilin trở thành thuốc cấm, không một bệnh viện hay một cá nhân nào dùng nữa.

– Tại sao người kia lại có Polycilin? Hơn nữa lại còn tiêm một lượng lớn như vậy chứ? Nhưng nếu không tiêm Polycilin thì cô gái này chết từ lâu rồi. Nói đúng ra thì người kia tiêm thuốc này cho cô ta cũng không hẳn là sai. Lợi có thể kéo dài mạng người, nhưng hại thì…

Châu Kiến Thành suy nghĩ.

– Người đó muốn cứu sống cô gái này nên mới tiêm Polycilin.

– Mình thật phục vì tên đó có loại thuốc cấm này. Nếu bị phát hiện có khi hắn còn phải đi tù nữa đấy.

…………………………………………………..

Vài ngày sau, Phùng Lộ Phi tỉnh lại.

Đầu cô lúc này đau nhức. Nhìn xung quanh không có ai cả. Rồi Châu Kiến Thành bất ngờ đi vào.


– Anh là ai vậy?

Anh nhìn cô, rồi mới biết là cô bị chấn thương não, khả năng lớn là đã mất trí nhớ rồi.

Châu Kiến Thành giải thích cho Phùng Lộ Phi nghe mọi chuyện. Cô nhìn anh, không có cảm giác sợ anh nữa. Quả thực nhờ có Polycilin, mạng của Phùng Lộ Phi mới được cứu thêm lần nữa.

Nằm viện một thời gian, sức khỏe của Phùng Lộ Phi tốt nhiều lên rồi. Châu Kiến Thành hàng ngày vẫn đến thăm cô, rồi còn trả lại bộ đồ trang sức cho cô nữa. Phùng Lộ Phi từ lúc đó luôn coi anh như ân nhân, món nợ ân tình này cô nhất định phải trả cho anh.

– Cô bị mất trí nhớ, lại không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Hay là trước khi cô nhớ ra mọi chuyện thì lấy tạm một cái tên đi. Cô không có tên, gọi cũng thật là khó.

– Anh nói cũng phải. Để xem nào…

Phùng Lộ Phi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vui vẻ nói:

– Ra rồi. Đàm Lệ Linh! Anh thấy cái tên này thế nào?

– Đàm Lệ Linh? Tên này cũng được, rất hay.

– Vậy thì trước khi tôi nhớ ra tên của mình, tên tạm thời của tôi sẽ là Đàm Lệ Linh!

Vậy là bắt đầu từ đó, tên mới của Phùng Lộ Phi chính là Đàm Lệ Linh. Đàm Lệ Linh… cái tên này đã theo Phùng Lộ Phi suốt 3 năm trời…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.