Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 181: Yên ổn


Đọc truyện Bí Mật Của Định Mệnh – Chương 181: Yên ổn

– Kết hôn? Đúng vậy, là kết hôn. Nhưng rồi thì sao? Sau khi gặp Đàm Lệ Linh, à không, phải nói là Phùng Lộ Phi mới đúng, thì anh đã làm gì nào? Chẳng phải anh đã hủy hôn trước khi thông báo rồi còn gì. Anh kết hôn với em vì cái gì? Chỉ vì anh muốn tìm một người chăm sóc cho con trai anh thôi, anh kết hôn với em chỉ vì con trai anh, tất cả là vì con trai anh. Nó là con của anh và Phùng Lộ Phi, anh yêu thương, chiều chuộng nó, anh muốn nó sống trong tình thương của bố và mẹ. Nhưng mẹ nó chết rồi, em chỉ là người thay thế. Anh cũng đủ độc ác đấy Từ Dịch Phàm.

Anh thở dài:

– Tôi đã nghĩ, tôi làm như vậy có phải là hại cô không. Tôi đã phân vân rất nhiều trước khi đưa ra quyết định kết hôn với cô. Cô là một cô gái tốt, cô ở bên cạnh tôi và Hạo Văn 3 năm, quan tâm đến tôi, chăm sóc gia đình tôi. Tôi cảm kích cô vô cùng. Tôi không yêu cô. Tôi lấy cô liệu cô có được hạnh phúc không? Nhiều lúc tôi cũng nghĩ, tôi như vậy là sai. Tình cảm giữa chúng ta có thể từ từ bồi đắp. Đến khi tôi gặp lại Lộ Phi, dù lúc đó tôi nghĩ cô ấy chỉ là một người khác nhưng khi đó tôi đã không thể kết hôn với cô được nữa rồi.

– Phải. Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có Phùng Lộ Phi, mắt anh chỉ thấy Phùng Lộ Phi, tình yêu của anh chỉ trao cho Phùng Lộ Phi. Tôi không cần anh yêu tôi, tôi chỉ cần được ở bên cạnh anh đã là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng ông trời không có mắt, yêu cầu nhỏ nhoi ấy của tôi mà cũng không cho tôi được. Bây giờ chắc anh vui rồi chứ? Phùng Lộ Phi của anh bây giờ đã sống lại rồi, anh có thể trở về bên cô ta. Mọi chuyện đến đây là kết thúc. Phải công nhận là tôi quá ngu ngốc, cứ nghĩ làm thế này sẽ đúng, làm thế kia sẽ đúng. Nhưng hóa ra tất cả tôi làm đều sai hết cả.

– Từ nay…

– Từ nay chúng ta ai đi đường nấy, không ai liên quan đến ai nữa. Tôi muốn trở về làm chính bản thân tôi, làm một Hạ An Nhiên chân chính chứ không muốn làm cái bóng của ai nữa. Còn chuyện Phùng Lộ Phi ngã cầu thang,… Tôi thừa nhận là vừa rồi tôi đã tức giận quá mà tát cô ta khiến cô ta trượt chân mà ngã cầu tháng, tôi cũng không biết là mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Từ Dịch Phàm không nói gì nữa, Hạ An Nhiên nói hết những lời cô ta muốn nói rồi cũng quay đầu bỏ đi.


Vừa đi cô ta vừa cười, nước mắt cũng rơi xuống. Lúc này cô ta cảm thấy mình giống một người tự do. Ba năm nay cô ta sống trong cái bóng của người khác chẳng khác gì ở trong tù cả. Buông bỏ mọi chuyện mới thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

…………………………………………

Từ Dịch Phàm trở lại phòng bệnh thì thấy bố mẹ mình và anh trai của Phùng Lộ Phi đang đứng ở bên ngoài.

– Dịch Phàm…

Anh đến gần chỗ họ. Họ đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Vừa rồi, anh trai của Phùng Lộ Phi bảo tài xế đưa ông bà Phùng về bởi đêm cũng đã khuya rồi. Anh ta còn bảo bây giờ Phùng Lộ Phi vẫn chưa hết thuốc mê, chưa thể tỉnh được nên hai người họ nên về nhà nghỉ ngơi, có gì thì ngày mai đến. Ông Phùng cũng khuyên mãi nên bà Phùng mới chịu về. Bà Phùng từ lúc biết hết mọi chuyện đã khóc rất nhiều.

– Mẹ có nghe Chí Dương và Uyển Tâm nói hết mọi chuyện rồi. Thật sự không thể ngờ…

– Dịch Phàm, tình hình của Lộ Phi không sao chứ? Nghe Uyển Tâm nói cậu đến phòng bác sĩ.

– Cô ấy không sao cả.

Anh trai của Phùng Lộ Phi gật đầu, có vẻ yên tâm hơn.

– Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Ông bà thông gia, cũng đã khuya lắm rồi, hai người cũng về nghỉ ngơi đi.


– Đúng vậy bố mẹ, không còn sớm nữa, chuyện ở đây cứ để cho con lo, hai người về nhà đi.

– Nhưng mà Dịch Phàm…

– Con nói đúng đấy, về thôi.

– Được rồi, có gì thì con nhớ báo cho mẹ đấy.

Từ Dịch Phàm tiễn bố mẹ đi, sau đó bảo với anh vợ:

– Anh cũng về đi, chỗ này có tôi rồi.

– Nhưng mà…

– Anh lo lắng gì sao?


– Không có gì.

Người anh vợ kia cũng bị Từ Dịch Phàm “đuổi” về. Sau đó anh cũng bảo Triệu Chí Dương đưa Trương Uyển Tâm về, ở đây có anh là được rồi, anh không muốn làm phiền hai người nữa. Thế là cuối cùng Triệu Chí Dương đành phải đưa Trương Uyển Tâm về.

Vậy là trong căn phòng bệnh rộng lớn kia chỉ còn lại Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi. Anh nắm chặt lấy tay của Phùng Lộ Phi:

– Hoắc Tử Minh nói em không sao cả, anh cũng tin em không sao cả. Hãy mau chóng tỉnh lại đi, anh còn có rất nhiều chuyện muốn nói với em, thật đấy. 3 năm qua, chuyện của 3 năm qua có rất nhiều, chắc là em cũng muốn nghe. Đúng rồi, ngày mai anh sẽ đưa Hạo Văn đến đây thăm em, chắc lúc đấy em cũng tỉnh lại rồi nhỉ…

Rồi anh kéo chăn lên cho Phùng Lộ Phi:

– Xong rồi, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi. Em đã quay trở về bên anh và con, chúng ta từ nay sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.