Bạn đang đọc Bí Mật Của Đầu Gấu Tôi Là Ai – Chương 7
HẮN cứ đưa mắt qua lại nhìn NÓ, ( Trời thương nên cho HẮN được ngồi cùng bàn với NÓ).Cuối cùng thì một mảnh giấy được đến tay NÓ ;“Tụi mình bạn nha.Mình là MINH PHONG, còn bạn là gì ?” NÓ không nói gì chỉ xoay xoay cây bút rồi viết “NHẬT QUÂN “.
Không khí giữa HẮN và NÓ xem chừng khá ngột ngạt căng thẳng.HẮN không muốn cái không khí như thế này. HẮN quay qua nhìn NÓ rồi khều tay:
-NÈ, cậu xem tớ có thể làm ảo thuật được đấy ! __Vì HẮN biết NHƯ ANH rất mê những trò ảo thuật này
-Làm thử xem
-Đây cậu xem nhé. muốn tớ dạy cho cậu không ?
NÓ gật gật cái đầu tỏ vẻ đồng ý trông đễ thương vô cùng khiến HẮN thì vui còn người nào đó đang ghen ghét trong long
-khi nào sẽ dạy ?
-TỚ KHÔNG THÍCH cậu nói với tớ như vậy , gọi tớ với cậu nha
-Thì ừ, tớ với cậu cũng được
-Nhưng hôm khác nha, hôm nay tớ bận rồi__HẮN hớn hở định tan học về sẽ được đi cùng NÓ nhưng HẮN sực nhớ còn có cuộc hẹn quan trọng với người anh em Mặt NÓ cũng chẳng khá khẩm hơn, NÓ mê những trò ảo thuật nữa, đơn giản vì nó bí ẩn như tính của NÓ hay vì một lí do nào khác. …………..mà NÓ không hề hay biết
*****
THIÊN ngồi nhìn tụi nó mà long đầy ghen tức :” Nó là ai mà dám tranh giành NHƯ ANH với mình, nó chỉ là một thằng ngu thôi.3 năm nay nó tưởng rằng NHƯ ANH đã chết rồi sao? Nó không đi tìm kiếm hy vọng để rồi chỉ mình mới biết sự thật cái chết của NHƯ ANH. “ -“Trước kia vì mày là bạn tao, vì NHƯ ANH yêu mày nên tao chấp nhận rút lui chúc phúc cho hai người quan trọng nhất trong đời tao thế nhưng mày, chính mày đã đẩy NHƯ ANH vào chỗ chết. TAO không hiểu lúc đó tại sao tao lại tha chết ày vì mày là bạn tao chăng ?Gìơ khi đáng lẽ NHƯ ANH sẽ về bên tao, yêu tao thì mày lại may mắn gặp được cô ấy. Tao không can tâm để mày cướp cô ấy đi thêm một lần nữa.Tao không can tâm, bằng mọi giá tao phải có được cô ấy từ tay mày.Mày nhớ đấy Cuộc chơi đã bắt đầu “
Có lẽ niềm đau ấy đã khiến THIÊN mất đi con người thật của mình : một người thông minh, “lanh mưu”, luôn vì bạn bè xung quanh mà thay vào đó là một con người lạnh lung,tàn nhẫn, vô cảm .Liệu ai sẽ là người có thể đưa THIÊN về với cuộc sống tươi vui ngày trước ?………………………………..
*****
NGÂN ngồi cạnh xóm nhà lá nên:
-NÈ, ông NAM trường mình canteen có rộng không ?
-Hỏi chi vậy ? ừ thì rộng
-Ha ha vậy là cái bụng mình không bao giờ đói
-Bà làm như bà ăn giống heo vậy ?
– tất nhiên, đối với tui ăn với ngủ là vô đối
-ê, pà NGÂN, hồi trước pà học trường nào zậy?_Con mụ LINH nhiều chuyện xen vô ( có xóm nhà lá mới nè bà con )
-à, hả, trường , trường …………_NGÂN với cái đầu tự nhiên vô đối giờ không nghĩ ra được câu trả lời nào thích hợp cả, không lẽ nói cái trường cấp II than yêu ở tận ngoài Hà Nội cho tụi nó nổi máu tò mò .”Trời ơi là trời, con mụ này hỏi gì không hỏi lại hỏi cái này, có tức không cơ chứ “
-Pà bị bệnh cà lăm hay chậm tiêu zậy ?_Tên NAM đáng ghét trêu chọc
-chắc thế_NGÂN cười toe để mong tránh được câu trả lời
-Pó tay với pà, thôi tí ra chơi xuông canteen nha?
Tụi nó còn đang nói chuyện hăng say thì :
-E hèm, có cần chỉ bảo nhiệt tình đến vậy không phó bang ?
Ngay sau câu nói của bà cô thì trong lớp có nbao nhiêu cặp mắt đều hướng về phó bang hòa kiệt của chúng ta và NGÂN.Tiếng xì xào vang lên:
-Ghê nha phó bang
-Không biết tui có được uống rượu mừng sớm không ta ?
-………………………..
-NÈ, mọi người đừng hiểu lầm, ……………_Nam lên tiếng thanh minh chưa nói hếtđã bị NGÂN nhảy vô:
–ừ, mọi người đừng hiểu lầm chỉ là………….NGÂN nháy mắt với con mụ LINH –hai bà chúa mê ăn
-Là mời tất cả mọi người xuống cantên lien hoan lớp có thành viên mới, tất cả chi phí NAM lo liệu
-HẢ _Tiếng của mọi người và cả của NAM nữa
đựoc đó, cô ủng hộ
Tiếng vỗ tay của lũ quỷ vang lên làm cho cái mặt NAM méo xẹo,c òn gì là tiền tiêu vặt tháng này của mình nữa
Nhưng THIÊN và HẮN thì chẳng quan tâm đến việc này bởi họ đều có việc bận giống như nhau mà ^_^ .NÓ thì từ nhỏ đã không thích những buổi tụ tập như thế này, NÓ thích được yên tĩnh một mình, đơn giản thế thôi