Bạn đang đọc Bí Mật Của Đầu Gấu Tôi Là Ai – Chương 17
KID nhận được một tin nhắn :” Mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch nhưng có người thứ ba “ .KID chỉ mỉm cười bởi KID biết người thứ ba kia là ai, nhưng việc đó cũng chẳng có gì quan trọng chủ yếu là quyết định của NÓ mà thôi………Còn NÓ thì chẳng biết làm thế nào nữa, NÓ định gọi cho KID nhưng lại thôi, việc này là của cuộc đời NÓ phải do NÓ tự quyết định
NÓ KHÔng phải là đứa ngu ngốc nên ngay từ trước NÓ nhận ra rằng những kí ức mà LONG cho NÓ biết là hoàn toàn không có thực nhưng NÓ hiểu nếu như anh NÓ không muốn nói ra thì chắc chắn phải có lí do gì đó..
Tiếng tích tắc của đồng hồ càng làm cho THIÊN và HẮN thêm căng thẳng, cứ từng phút từng phút trôi qua nghe sao mà nặng nề. Đáng lẽ cả hai phải vui mừng lắm chứ nhưng không cả hai đang có chung một nỗi sợ . ĐÓ LÀ NÓ-LÂM NHẬT QUÂN- SẼ KHÔNG CÒN LÀ NHƯ ANH CỦA NGÀY TRƯỚC NỮA. NÓ hoàn toàn xa lạ, không biểu lộ một chút cảm giác nào khiến cho không khí giữa NÓ và HẮN trở nên ngột ngạt khó thở .
………………………………………………………………………
Và chỉ khi tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học vang lên thì không khí đó mới loãng dần.NÓ xách balô đứng dậy nói nhẹ tênh:
-Tôi đi trước , cậu ra sau _Trước khi đi NÓ đã nhắn tin cho THE FIRE khỏi chờ NÓ vì NÓ không muốn ai can thiệp vào chuyện này mà hãy để tự NÓ ,
Còn HẮN đưa đầu qua nhìn THIÊN, THIÊN chỉ thở dài một tiếng rồi bước đến cạnh HẮN :
-Đi thôi
********************************************************
Không gian trong phòng huyền bí vô cùng, và những người trong phòng cũng bí ẩn không kém.. Thường thì nếu căn phòng này có 5 người, -không phải căn phòng mà là ngôi biệt thự này- nhưng hôm nay lại khác.. một cuộc họp đột xuất và tất nhiên nó chỉ còn hiện diện 3 người mà thôi ( liệu các bạn có tự hỏi rằng còn hai người nữa ở đâu không ?………………….)Không khí trong phòng giờ càng thêm căng thẳng:
-Chúng ta phải hành động như thế nào ?
Người được hởi vẫn ngồi điềm tĩnh, khẽ nhấp ly rượu
-Chẳng làm gì cả chỉ nên cẩn thận hơn trong mọi việc làm mà thôi. Nếu bây giờ chúng ta manh động thìtiểu thư sẽ gặp nguy hiểm đó
-Nhưng bọn họ là DK. Liệu như thế có ổn không ?
-Chính vì bọn họ là DK nên chúng mới phải cẩn thận. Cậu nên nhớ từ trước đến giờ DK chưa bao giờ biết mặt chúng ta. Có thấy cũng chỉ là những tên tầm thường không còn trên đời này nữa mà thôi. Họ chỉ tìm hiểu thông tin và thám thính tình hình thôi chứ chưa xác định được mục tiêu cụ thể đâu.
-Chúng tôi biết rồi.
-Hãy để tiểu thư từ từ biết mọi chuyện. Không nên để cô ấy bị shock.
-Và bọn họ là người duy nhất để tiểu thư biết rõ quá khứ mà không bị sao
-Ừ. Tôi tin tình yêu mà cả hai dành cho tiểu thư sẽ giúp tiểu thư
-Thôi chúng tôi đi đây,
-Ừ, cẩn thận đấy
KID ngồi đó thở dài. Tất cả KID chỉ muốn bảo vệ cho “ cô em gái “ mà thôi. KID nhớ lần đàu tiên được gặp cô bé, nụ cười của cô bé và những người kia nữa làm anh thêm hạnh phúc ngỡ như có người than bên cạnh nhưng KID chỉ biết nhìn lén mà thôi. Vì tính mạng của KID , và vì mối thù máu gia đình mà KID không bao giờ được phép xuất đầu lộ diện. Dẫu bây giờ than phận có thay đổi , tình thương của “papa nuôi “ có nhiều hơn chăng nữa thì người đó vẫn là tiểu thư, và nhiệm vụ của KID là bảo vệ người đó tránh khỏi sự thanh toán truy lung của giang hồ. Người sẽ nắm quyền tối cao khi mang trong mình chân mệnh.”thiên tử “. . CHỈ VẬY THÔI………………………….
*****************************************************
Sân sau trường vắng lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi nhè nhẹ…..NÓ đứng đó, dựa lưng vào gốc cây phượng, mắt khẽ nhắm mơ màng, NÓ đang nghĩ tới một điều………….mag chẳng biết là đúng hay sai nữa………Bỗng tiếng bước chân làm NÓ khẽ giật mình:
-Đến rồi hả ?
-Tớ và THIÊN đến rồi.
-Cậu ta là ai ? Sao lại đến ? Có lien quan đến chuyện này không ?
-Có, sợi dây chuyền ấy là tớ cùng với PHONG chọn
-OK. Bây giờ tôi muốn mọi người kể về trước kia.
THIÊN trầm ngâm rồibắt đầu kể :
-Cậu chính là NHƯ ANH, trước kia chúng ta đã từng là bạn rất than hơn nữa _THIÊN thoáng ngập ngừng -cậu và PHONG còn yêu nhau.Lúc trước cậu là một cô bé hồn nhiên, nhí nhảnh, tinh nghịch chứ không lạnh lung như bây giờ.
-Thế tại sao tôi lại mất trí nhớ và các cậu không đến thăm tôi ?
-Tôi và NHƯ ANH, à không tớ và cậu đang hạnh phúc thì đột nhiên bắt ép tớ phải rời bỏ cậu và đính hôn với con nhỏ nào đó. Tớ không chịu và tớ chẳng biết bà ấy đã nói gì với cậu mà trong lần đi chới cuối cùng với tớ, cậu đã nói chúng ta nên chia tay đi thì hơn.. Tớ không chịu và………. cậu bỏ tớ chạy trong chiều mưa. Khi cậu chạy ngang qua đường thì bị một chiếc xe tải tong phải. Tớ liền đưa cậu vào bệnh viền trong tình trạng cậu máu me đầy người……_HẮN kể chậm dần bởi cái kí ức đâu khổ ngầy xưa ấy lại hiện về làm cho HẮN sợ một lần nữa lại mất NÓ
-Rồi sao nữa ?- NÓ nôn nóng muốn biết tiếp sự thật vì có đôi lần NÓ đã gặp những kí ức này trong những giấc mơ nhưng NÓ lại chẳng nghĩ đến. THIÊN kể tiếp dùm HẮN VÌ HẮN chẳng còn tâm trí gì nữa mắt nhìn về nơi nào xa xôi lắm
-PHONG ở bên cạnh cậu suốt hai đêm liền nhưng sang ngày thứ ba khi tỉnh dậy thì tụi tớ chẳng thấy cậu đâu nữa. Còn nhà cậu thì lại tổ chức đám tang khiến ai cũng nghĩ cậu đã ra đi mãi mãi nhưng sự thật không phải như vậy
-Vậy thì sao ?
-Cậu được đưa sang bên Anh để chữa trị nhưng rồi một lần nữa tụi tớ chẳng biết cậu đi đâu và bây giờ cậu lại ở đây – Các cậu chắc chắn tôi là NHƯ ANH
-Ngay từ khi gặp cậu thì biết con tim mình đã tìm thấy cậu, NHƯ ANH à _PHONG
-Có điều này tớ muốn hỏi cậu ?_THIÊN
-Gì? Cậu nói đi nếu chúng ta đã là bạn ?_NÓ cảm thấy hai người này quen thuộc lắm còn hơn cả THE FIRE, chẳng phải trước kia họ đã là bạn rất than sao?, thế thì NÓ cần gì phải xa cách với họ
-Hình như than thế của cậu rất lớn đúng không ?
-Tui cũng không biết nữa. Nhưng hìn như là đúng như vậy.
-NHƯ ANH, liệu tớ và cậu có thể …………….._ HẮN thoáng ngập ngừng vì HẮN biết sau một thời gian NÓ đã không còn giống như NHƯ ANH của ngày xưa.
-Cho tớ thời gian suy nghĩ nha. -Rồi NÓ nở một nụ cười tươi làm HẮN và THIÊN cảm thấy ấm long- Còn sợi dây chuyền này thì tớ giữ luôn vì tớ thích nó lắm . Thôi tó về trước.
Nói rồi NÓ rảo bước về trước còn lại HẮN và THIÊN
-Tao thấy mọi chuyện có vẻ ổn mày ạ -HẮN
-Ừ tao cũng thế, thôi về mày