Đọc truyện Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp – Chương 24: Phiên ngoại 1
Mùa mưa của London thật dai dẳng, có đôi khi dù trời không mưa, chỉ cần đi ra ngoài một chuyến về, trên áo khoác bằng vải cashmere cũng thấy lấm tấm ẩm ướt. Hai năm sau, rốt cuộc Tống Dực không thể chịu nổi thời tiết ở London nữa, quyết định quay lại Bắc Kinh.
Đám bạn bè nghe thấy nguyên nhân khiến anh rời khỏi London đều không thể tin được, cùng xúm vào hỏi xem anh có phủ nhận nguyên nhân này không, anh vẫn lặp đi lặp lại: “Đúng là vì mưa London.” Lúc say mèm, anh lại thì thầm thêm một câu bằng tiếng Trung: “Mưa London giống như tưởng niệm, làm người ta không biết trốn vào đâu.”
Lúc chuyển máy bay ở Tokyo, Tống Dực vừa đưa thẻ cho nhân viên phụ trách chuyển máy bay, đang hỏi xem nên đi về hướng nào, đã nghe thấy tiếng giày cao gót dừng lại cạnh mình: “Tôi cũng đi Bắc Kinh, có thể đi cùng anh.”
Tống Dực quay đầu lại, có kinh ngạc, có xấu hổ, lại có phần vui mừng khó nén.
Ma Lạt Năng mỉm cười: “Từ phía xa đã nhìn thấy anh rồi.”
Lúc nàng mỉm cười, đôi tròng mắt lóe lên màu xanh nước biển, rốt cuộc anh không còn tìm thấy bóng dáng quen thuộc ngày xưa nữa.
Hai người kéo hành lý, vừa đi vừa tán chuyện.
Sau khi check in, hai người đều ở khoang hạng nhất, Ma Lạt Năng phát huy thế mạnh của một mỹ nữ, chỉ một loáng đã có thể đổi tới ngồi bên cạnh Tống Dực.
Từ núi tuyết ở Thụy Sĩ cho tới Bảo tàng Anh ở London, từ thời tiết ở nước Anh cho tới nguy cơ trong hoạt động tín dụng ở Mỹ, ngay cả việc về Bắc Kinh ăn tạm thứ gì đều nhắc tới cả, chỉ có tên một người, lại không ai chịu nhắc tới.
Tống Dực thật hy vọng ngẫu nhiên Ma Lạt Năng có thể nhắc tới nàng, có điều Ma Lạt Năng miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, đàm luận khắp thiện hạ, duy nhất không nhắc tới là tin tức của nàng.
Rốt cuộc, Tống Dực không kiềm chế nổi nữa, chủ động nhắc tới cái tên kia: “Hai người Lục Lệ Thành, Tô Mạn thế nào rồi?”
Ma Lạt Năng cười: “Lục Lệ Thành cũng trong cái vòng tài chính luẩn quẩn với anh, tin tức về anh ta, chẳng lẽ anh không rõ ràng hơn tôi sao?”
Tống Dực chỉ có thể mỉm cười, che giấu sự thất vọng.
Ma Lạt Năng nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, đột nhiên lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thật không hiểu Mạn Mạn coi trọng anh ở điểm nào? Một đại nam nhân mà không thể đường đường chính chính sao. Ngay cả việc hỏi thăm tin tức về cô ấy, đều không thể không kéo theo người khác vào. Trực tiếp hỏi một câu Tô Mạn thế nào, anh sẽ chết chắc?”
Tống Dực im lặng, con đê anh vất vả xây dựng đã trăm ngàn chỗ hở, nếu không cẩn thận, anh chỉ sợ nó sẽ vỡ tràn.
Ma Lạt Năng tức giận nói: “Tô Mạn tốt lắm, đã kết hôn rồi! Lần này tôi quay về là muốn tới thăm đứa nhóc trong bụng cô ấy, đợi làm mẹ nuôi.”
Tống Dực cũng không có phản ứng gì, chỉ cười nói với Ma Lạt Năng: “Đúng là tin tốt! Lúc nào về tới Bắc Kinh, phải bắt cô ấy mời bọn mình một bữa mới được.” Có điều huyết sắc trên mặt anh đã biến mất cả, sâu trong đáy mắt chợt xuất hiện vẻ tịch mịch và tuyệt vọng như lúc trời đất đột nhiên sụp đổ.
Ma Lạt Năng nhìn anh chăm chú, nghiên cứu hồi lâu, một lúc sau nàng mới nói một cách vô cùng khẳng định: “Anh yêu cô ấy, đúng không?”
Tống Dực cười đáp: “Tôi vui thay cho cô ấy.”
Ma Lạt Năng nổi giận, lập tức lôi túi đựng đồ trang điểm tùy thân ra, cầm gương giơ ra trước mặt Tống Dực: “Trông mặt anh thế này là vui thay cho cô ấy sao?”
Tống Dực nhìn bản thân trong gương, rốt cuộc cái mặt nạ cười cố gắng mang trên mặt đã biến mất.
Ma Lạt Năng hỏi to: “Tống Dực! Rốt cuộc anh tự trừng phạt mình tới bao giờ? Cho tới cùng anh trừng phạt mình vì yêu Hứa Thu, hay bởi vì không còn yêu chị ta nữa, nên mới tự trừng phạt mình?”
Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất cùng đổ dồn ánh mắt về phía hai người, nhưng vừa bắt gặp vẻ mặt của Ma Lạt Năng, hết thảy đều vội vàng lảng đi.
Tống Dực ngây người, rốt cuộc một câu của Ma Lạt Năng như tiếng sấm đập thẳng vào tai anh: “Cho tới cùng anh trừng phạt mình vì yêu Hứa Thu, hay bởi vì không còn yêu chị ta nữa, nên mới tự trừng phạt mình?”
Ma Lạt Năng bắt đầu nói rất dịu dàng như muốn dỗ dành một đứa trẻ con: “Tống Dực, sao không dám thừa nhận chứ? Tô Mạn đã kết hôn rồi, anh có thừa nhận hay không cũng không quan trọng rồi.”
Nàng đã kết hôn rồi.
Trong phút chốc, con đê mà anh kiến tạo suốt tám năm trời dưới đáy lòng ầm ầm sụp đổ, cảm tình bị ngăn cản trào ra ầm ầm như nước lũ, có điều không phải chảy về phía hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Thân hình anh như nhũn ra dựa hẳn vào lưng ghế.
Người con gái lao vào ôm lấy anh, ghét sát vào tai anh thầm thì đầy mừng rỡ “Em thật thích anh, thật thích anh” ở cái đêm gió lạnh mịt mù kia đã hoàn toàn đi mất rồi. Người con gái ở trên mạng hận không thể tuyên bố với toàn thế giới rằng nàng đã yêu được người đàn ông tốt nhất trên thế giới kia đã không còn gặp lại nữa rồi.
Ma Lạt Năng hỏi khẽ: “Anh yêu cô ấy sao?”
Tống Dực cười đau khổ, gật đầu nhìn Ma Lạt Năng: “Tôi yêu cô ấy!”
Ma Lạt Năng khẽ nói: “Thật ra trước đó anh đã không yêu Hứa Thu rồi, đúng không? Không phải trước đó anh đã cảm thấy mình và Hứa Thu không thích hợp rồi, đúng không?”
Tay Tống Dực bấm chặt lên tay ghế vịn, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, nhưng vẫn im lặng, không thốt ra lấy nửa câu.
Ma Lạt Năng thở dài, cho dù Hứa Thu đã chết tám năm trời, anh vẫn không thể từ bỏ một người đã chết. Đúng là một sự cố chấp khiến người ta phát ghét. Bất quả người có tư tưởng đạo đức cố chấp như thế hẳn sẽ đối xử tốt với Mạn Mạn cả đời, có lẽ Mạn Mạn yêu cũng là kẻ cố chấp sắp tuyệt chủng này.
Ma Lạt Năng nói một cách thản nhiên: “Kỳ thật lúc anh rủ Hứa Thu tới YellowStone Park, cũng từng nghĩ tới việc chia tay với chị ta rồi phải không. Hứa Thu cũng biết, thậm chí dù anh không muốn chia tay chị ta, chị ta cũng muốn chia tay với anh.”
Tống Dực nhìn Ma Lạt Năng đầy khó hiểu.
Ma Lạt Năng hơi cúi người lục loạn trong túi, rốt cuộc lấy ra một tập văn bản đã bị nhàu nhĩ, nhét vào tay Tống Dực: “Bao giờ xem xong thì gọi tôi.”
Nàng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Tống Dực ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tập văn bản photo trong tay, vốn không muốn xem, nhưng khi liếc qua thấy chữ viết trên văn bản có phần quen thuộc, anh không khỏi bắt đầu xem. Sau khi xem xong đoạn thứ nhất, tim anh đã như bị một tảng đá đè nặng, hóa ra là nhật ký của Hứa Thu.
Từng đoạn từng đoạn, từng tờ từng tờ đọc xong một cách chóng vánh, càng về sau, mấy lần anh chỉ muốn ném tập giấy trong tay xuống. Huyệt Thái Dương của anh giần giật, không thể tin nổi những gì mình đang thấy đây là sự thật, có điều sâu trong tiềm thức có một giọng nói nói với anh: Hết thảy đây đều là sự thật. Chỉ có như vậy, mới có thể lý giải được những lần nổi nóng vô duyên vô cớ của Hứa Thu, tính cách hay thay đổi của cô ta, cảm giác không yên lòng mỗi khi cô ta ở bên anh.
Nàng đã kết hôn rồi!
“Vì sao cô lại cho tôi xem cái này?” Sắc mặt anh xanh mét, bản nhật ký trong tay bị vò nát thành một đống.
Ma Lạt Năng mở to mắt, cười tủm tỉm nhìn anh đánh giá: “Như thế này còn không tệ lắm, suốt ngày trưng ra cái bản mặt cười mà ánh mắt lạnh như băng, tôi thật hoài nghi ánh mắt của Mạn Mạn.”
Sắc mặt của Tống Dực lại càng khó xem hơn, đấm mạnh một cái vào lưng ghế dựa phía sau Ma Lạt Năng, nàng sợ tới mức rúm người lại.
Tống Dực vừa hận vừa đau khổ chất vấn: “Rốt cuộc cô có ý gì? Muốn trả thù tôi sao? Nếu cô muốn cho tôi hiểu rõ sự thực, vì sao không nói sớm cho tôi? Vì sao phải chờ tới khi Tô Mạn kết hôn xong mới cho tôi xem?”
Ma Lạt Năng cố gắng bảo trì khoảng cách với anh: “Này, anh đừng giận cá chém thớt nhé! Không cho anh xem cũng không phải ý của tôi, là của Tô Mạn đó. Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính anh. Đã bao nhiêu lần Tô Mạn hỏi anh có yêu cô ấy không? Chẳng những anh không trả lời cô ấy, lại còn nói với cô ấy rằng người anh yêu là Hứa Thu, anh bảo cô ấy phải làm sao bây giờ? Đả kích, nói xấu Hứa Thu, để anh đi yêu cô ấy sao? Cô ấy cũng không có mặt mũi nào làm như thế!”
Sự phẫn nộ của Tống Dực dần dần biến mất, anh lấy tư cách gì để nổi giận chứ? Chính mồm anh đã nói với Tô Mạn, người anh yêu là Hứa Thu!
Ma Lạt Năng khe khẽ thì thầm: “Hôm nay nếu không phải ngồi trên máy bay quay lại Bắc Kinh, nếu không phải anh thừa nhận anh yêu Mạn Mạn trước mặt tôi, tôi sẽ không cho anh xem thứ đó. Nếu anh không dám thừa nhận tình cảm của anh đối với cô ấy, không thể vì cô ấy dũng cảm bước ra khỏi quá khứ, tôi thà để cho anh ôm lấy những thống khổ của anh vĩnh viễn, Mạn Mạn đáng giá với người tốt hơn thế nhiều.”
Tống Dực đờ đẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt đau xót đầy tuyệt vọng.
Vẻ đau khổ lộ ra quá rõ ràng, khiến cho Ma Lạt Năng cũng thấy sống mũi cay cay, nàng vỗ vỗ vào vai anh: “Không cần phải thế, coi như để bồi hoàn cho thái độ thành khẩn của anh, tôi lại nói cho anh một cái tin tốt! Mạn Mạn – cô ấy – chưa – kết – hôn!”
Tống Dực chầm chậm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Ma Lạt Năng.
Ma Lạt Năng gật mạnh đầu: “Cô ấy chưa kết hôn, vừa nãy là tôi lừa anh đấy!” Nàng liếc nhìn vẻ mặt của Tống Dực, vừa cố gắng lùi ra càng xa càng tốt, vừa bắt đầu cười gượng: “Anh đừng quên nhé, anh cũng từng lừa tôi, đây mới đúng là sự trả thù của tôi với anh! Coi như hai chúng ta huề nhau! Trước kia tôi có chọc giận anh như thế nào đi chăng nữa, anh đều như một cái đầu gỗ, vẻ mặt chẳng thay đổi chút nào, vừa rồi nhìn thấy cảnh anh như một con mèo bị đốt trúng đuôi, cũng không tệ lắm!”
Tống Dực nhìn nàng trong giây lát, đột nhiên ôm lấy đầu, phá lên cười. Ma Lạt Năng liếc qua tập giấy bị vo tròn lăn trên mặt sàn, liền giơ chân đá sang bên cạnh, cùng cười vui vẻ.
Tiếp viên hàng không đi tới, nhặt được bản nhật ký bị vò thành một đống trên mặt sàn, hỏi rất lịch sự: “Tiểu thư, còn dùng tới nữa không ạ?”
Ma Lạt Năng liếc nhìn Tống Dực một cái, nheo mắt lại nói: “Vứt đi, xin cô làm ơn vứt đi hộ chúng tôi!”
Tô Mạn là người Bắc Kinh, coi như phát âm tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn, nên phụ trách dạy học sinh lớp 1 môn ngữ văn, lại cũng bởi vì tiếng Anh của nàng rất lưu loát, nên còn đảm nhận cả việc dạy tiếng Anh cho lớp 5, lớp 6.
Tống Dực theo lời chỉ dẫn của người bản địa, đi thẳng tới chỗ trường học.
Tô Mạn đang dạy thay cho một vị giáo viên nghỉ bệnh, học sinh đang đọc đồng thanh, nàng vừa đi đi lại lại cạnh chỗ ngồi, vừa đọc cùng với mọi người.
“Mùa thu tới rồi, mùa thu nay tới rồi, núi đồi đẹp như một bức tranh. Cây lê bắt đầu treo lủng lẳng những chiếc đèn lồng vàng óng, quả táo lộ ra đôi má hồng hồng, biển lúa vàng óng ánh rập rờn gợn sóng, cao lương giơ cao những ngọn đuốc rừng rực. Ai khiến mùa thu đẹp như vậy ….”
Lúc nàng mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy Tống Dực. Nàng cũng không quá giật mình, chỉ hơi ngẩn ngơ, rồi mỉm cười tiếp tục đọc sách cùng học sinh.
“Nhìn xem kìa, những đàn chim nhạn trên trời xanh kia đã viết ra câu trả lời, chúng xếp thành một chữ “Nhân” rất to, giống như đang nói, sự chăm chỉ của mọi người đã cùng vẽ nên bức tranh mùa thu.”
Tiếng chuông báo tan học vang lên, bọn trẻ con cùng chạy ào ra khỏi phòng học, nhìn thấy anh, đều tò mò đánh giá.
Tô Mạn đi ra khỏi phòng học, mỉm cười hỏi: “Ma Lạt Năng đâu rồi ạ?”
“Cô ấy nói cô ấy muốn đi lên núi một chút.”
Tô Mạn đi trước, Tống Dực đi theo sau nàng, đi dọc theo bờ ruộng, len vào con đường nhỏ lên núi.
Núi đồi đẹp như tranh vẽ, dòng suối trong vắt, lá phong đỏ như lửa, quả cây bạch quả vàng óng. Chân đạp lên lá vàng khô, nghe sàn sạt sàn sạt.
Tống Dực khẽ gọi một tiếng: “Mạn Mạn.”
Tô Mạn quay đầu lại, ánh mắt sáng như sao.
Anh nói: “Anh yêu em.”
Nàng cười: “Em biết”
Nàng lại đi tiếp về phía trước. Anh như người đầu tiên biết yêu, không biết phải làm gì bây giờ, ngây người ra hồi lâu, mới nghĩ ra là phải đuổi theo nàng, có điều đi tới bên nàng rồi, lại không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng đi bên cạnh, càng đi càng thấy tim đập thình thịch. Nàng nói:”Em biết”, thế là có ý gì chứ? Nàng còn yêu anh sao?
Đang lúc vô cùng bất an, một bàn tay đã cầm lấy tay anh, tim anh đột nhiên đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười đi tiếp, khóe miệng hơi nhếch lên cong cong như trăng lưỡi liềm.