Đọc truyện Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp – Chương 11
Tốc độ của anh dần nhanh hơn, tôi cảm giác như mình sắp bay lên cùng với những bông tuyết. Nếu có thể, tôi thực hy vọng anh sẽ vĩnh viễn mang tôi bay theo.
New York và Bắc Kinh lệch nhau mười hai tiếng đồng hồ, khi tôi đang ở ban ngày thì chỗ Tống Dực đã là đêm đen, ngược lại, lúc bên anh là ban ngày thì chỗ tôi đã khuya mù. Lúc anh tỉnh táo thì cũng là lúc anh bận rộn nhất, không có thời gian gọi điện cho tôi, đương nhiên lúc tôi tỉnh táo cũng là lúc tôi bận nhất, nên cũng không có thời gian gọi điện cho anh. Vì thế, số lần gọi điện trực tiếp giữa anh và tôi rất hiếm hoi, chủ yếu là liên lạc qua thư điện tử.
Từ thứ hai tới thứ sáu, tôi phải theo khách hàng lên sở giao dịch chứng khoán, Wall Street, gặp gỡ những người đứng đầu ở tổng công ty MG. Ngày cuối tuần, tôi phải đi theo khách hàng tới thăm tàn tích của Trung Tâm Thương Mai Quốc Tế đã bị phá hủy trong sự kiện ngày 9/11 năm nào, lại đi nghe “Starring Night”[1], tối lại phải dẫn khách hàng tới Broadway nghe “The Phantom of the Opera.”[2] May mắn là có một số hoạt động bọn họ không cần tôi đi theo, chỉ yêu cầu riêng Peter, nếu không tôi sợ là ngay cả khoảng thời gian buổi tối về khách sạn viết email cũng chẳng có nổi nữa.
Tôi viết email cho Tống Dực : “Em đã xem “The Phantom of the Opera” rồi, vốn bởi khách hàng đòi đi, thực em cũng chẳng muốn, không ngờ vở kịch vừa mở màn, đã làm em thấy kinh sợ. Lúc bóng ma trong nhà hát nắm tay Christine đi qua cây cầu, trong đám sương mù dày đặc, những ánh sao lấp lánh phản chiếu trong nước, bóng áo choàng đen của anh ta phiêu đãng theo gió trong làn sương mù trắng mờ. Trong tiếng nhạc quen thuộc, em không biết do tiếng hát của ca sĩ rất có sức cuốn hút, hay do bởi em đã biết trước rằng đây chỉ là một mối tình tuyệt vọng, chẳng hiểu sao lệ rơi đầy mặt. Anh ta nghĩ rằng anh ta nắm tay Christine, rời xa hồng trần hỗn loạn, là có thể tới được với hạnh phúc, mà hoàn toàn không nghĩ rằng cái thứ mà anh ta dốc hết mọi thứ ra trả giá, trong mắt Christine lại là một gánh nặng khó có thể thừa nhận được, khiến nàng chỉ muốn thoát khỏi anh ta.”
Lá thư hồi âm của Tống Dực đơn giản vô cùng, lại khiến cho tôi sung sướng tự khiêu vũ mấy vòng trước khi đi làm.
“Dont cry, baby. Next time, I will take you to watch Phantom of the Opera. Remember, for Christine, its a happy ending.”[3]
Vì anh, những ngày ở New York vượt quá cả sự dày vò, tôi đếm từng ngày, mong cho tới ngày về. Cũng vì anh, khoảng thời gian ở New York quá hạnh phúc, mỗi buổi sáng, tôi ngôi bên ly café thơm nồng, đọc email của anh, sau đó đội chiếc mũ và đôi găng tay anh mua tặng, rồi tiếp tục xông pha trong gió lạnh buốt giá của New York, vênh váo tự đắc, ngẩng cao đầu rảo bước trên đại lộ Manhattan, mỉm cười với bất kỳ người nào thoáng qua mặt. Thời tiết New York có lạnh giá hơn đi chăng nữa, yêu cầu của khách hàng có cổ quái hơn đi chăng nữa, cũng chẳng thể làm nhạt nhòa bớt nụ cười trên môi tôi.
Bởi vì yêu, cho nên tôi sáng ngời rạng rỡ; bởi vì được yêu, nên cảm giác vô cùng tự phụ; bởi vì trong lòng ngọt ngào, nên đối xử tử tế với mọi người, bởi vì là người con gái mà anh yêu, nên tôi tuyệt không thể làm bất kỳ điều gì khiến anh mất mặt. Bởi vì thương anh, nên càng yêu thế giới này.
Trên đời này, chẳng có cái gọi là vẻ đẹp bất khả chiến bại, cho dù nữ hoàng Cleopatra[4] diễm lệ của Ai Cập có thể khuynh đảo cả đội quân thành Rome, nhưng cũng không thể khiến cho Octavian động dung, có điều nụ cười chân thành xuất phát từ một trái tim vui vẻ lại có phép thuật kỳ lạ đánh đâu thắng đó. Vị khách hàng khó tính nhất trong số những khách hàng kia là một nữ cục trưởng dần dần cũng nói cười cùng tôi. Sau này, mấy vị giám đốc của MG đều nói rằng trong số những người tới từ Bắc Kinh Trung Quốc có một người con gái tóc đen rất hay cười.
Bởi vì sai giờ, tôi và Ma Lạt Năng rất ít khi có thể gặp nhau trên QQ, hơn nữa hình như hiện tại nàng ta cũng chẳng có thời gian để lên QQ. Mỗi ngày tôi đều gửi message offline cho nàng, nhưng một tuần mới thấy nàng ta trả lời lại một lần, hơn nữa giữa những con chữ có ẩn giấu cả sự vui mừng hớn hở. Dưới sự truy hỏi gắt gao của tôi, nàng ta mới thổ lộ được một tẹo, rằng nàng ta đang hẹn hò với đối tượng xem mắt, hai bên đều cảm thấy đối phương khá phù hợp, chi tiết cụ thể đợi khi nào tôi từ New York trở về sẽ nói rõ. Dù sao nàng cũng cảm thấy lần đi xem mắt lần này là một cái quyết định rất đúng đắn, bây giờ cha mẹ nàng cũng rất vui vẻ.
Tôi vô cùng kích động lập tức gọi điện tới phòng dịch vụ khách hàng của khách sạn đặt một chai sâm banh để ăn mừng, vừa uống rượu vừa viết thư cho Tống Dực
“Tối hôm nay lần đầu tiên em lợi dụng chức quyền để mưu lợi riêng ạ. Em tự gọi cho mình một chai sâm banh thật đắt tiền, bởi vì em vô cùng sung sướng, không thể không chúc mừng. (Không phải em cố tình mua loại đắt tiền đâu nha, mà tại cái khách sạn này nó chỉ có như thế, may là chi phí khách hàng chịu cả.) Người bạn thân nhất của em là Ma Lạt Năng vừa tìm được bạn trai, hiện giờ em có tận hai niềm vui liền, không phải, phải là bốn niềm vui chứ, của em này, của anh này, của Ma Lạt Năng này, lại còn của bạn trai của cô ấy nữa chứ. Cho nên, anh thấy đấy, đêm nay em không thể không uống rượu, nếu không những niềm vui đó tất khiến em nổ tung mất. Em thật mong chờ lúc quay lại Bắc Kinh, bốn người chúng ta có thể cùng mở sâm banh ăn mừng.”
Tôi nhấc ly rượu lên, giơ lên nói “chúc mừng” với màn hình máy tính, uống một ngụm sâm banh, lại tự cấu cho mình một cái, “Người ta nói nếu mọi việc thực thuận lợi, thì không phải là sự thật. Bất quá em vừa tự bấu mình một cái, thực chắc chắn rằng tất cả đây đều là sự thật ! Chúc anh ngủ ngon.”
Sau đó tôi lại nhắn lại cho Ma Lạt Năng : “Mình vô cùng vui vẻ, mình đang ngồi uống sâm banh một mình để chúc mình, mình rất nhớ cậu, rất nhớ Bắc Kinh” Đang định tắt QQ đi, tôi lại nhớ tới một sự kiện : “Nhớ đi lấy táo đi nhé, tuy nó không còn tươi nữa, bất quá thật may là bây giờ cậu có thêm một người hỗ trợ tiêu diệt nó.”
Ngày hôm sau thu được hồi âm của Tống Dực, luôn luôn đơn giản, luôn luôn làm tôi hạnh phúc.
“Rượu sâm banh ở Bắc Kinh, anh sẽ chuẩn bị tốt.”
Trong khi đó cái tên Ma Lạt Năng trọng sắc khinh bạn kia chẳng thèm trả lời lại, xem ra mỗi ngày đều bận chìm đắm trong ngọt ngào mất rồi.
Bất tri bất giác thế mà đã gần một tháng, đã gần tới lễ giáng sinh, nhân viên ở Tổng công ty MG đã bắt đầu lục tục xin nghỉ. Cũng bởi vì tất cả những thương vụ đã được hội đàm hòm hòm, bây giờ sự quan tâm chủ yếu của khách hàng đều đặt cả ở vui chơi du ngoạn. Peter thực tinh ranh, đã sớm đặt vé máy bay đi Las Vegas. Vị nữ cục trưởng đồng hành cũng thực thấu hiểu lòng người, biết đám nam nhân muốn làm gì, nên chủ động nói không đi, vì thế tôi liền ở lại New York cùng bà ấy. Tôi cùng cô ấy đi thăm quan thủ đô Washington của nước Mỹ, lúc quay lại New York, bà ấy được cháu mình đang học đại học ở Yale đón tới đó dự lễ Giáng sinh.
Trong chốc lát, tôi đột nhiên rảnh rỗi vô cùng, nhưng cái cảm giác ngồi không này cũng không dễ chịu chút nào. Cả New York đều đắm chìm trong không khí lễ hội, mỗi người đều vội vã cùng người nhà, bạn bè đoàn tụ, mỗi ngã tư đường bất kỳ đều có thể nghe được tiếng ca ” Happy christmas,Happy christmas” vọng ra từ các nơi, trên TV cũng toàn chiếu phim liên quan tới lễ Giáng sinh. Tôi rất muốn gọi điện cho Tống Dực, nhưng biết giai đoạn này trong nước vẫn đang phải làm việc, hơn nữa lại là cuối năm, nên công việc càng bận rộn hơn bình thường.
Tôi không muốn cứ nằm dài ở khách sạn, nên chỉ đành một thân một mình thơ thẩn dạo chơi ở nơi tha hương dị quốc.
Đi lượn mấy trung tâm thương mại, chen vào biển người, tôi mượn cảm giác chật chội để xóa nhòa bớt sự cô đợ. Nhưng trong đêm Giáng sinh, các cửa hàng đóng rất sớm, chỉ có những cây thông Noel sáng trưng rực rỡ đang nằm trong những tủ kính kia là nói với bạn rằng : ngày hôm nay không nên ở một mình.
Trên những đại lộ, người qua lại càng ngày càng thưa thớt, hẳn là mọi người đều về nhà, vây quanh cây thông Noel và những chiếc lò sưởi nằm ẩn trong tường ăn bữa tối rồi. Ngẫu nhiên xuất hiện một hai người, thì dáng điệu trông cũng rất vội vã, chỉ có mình tôi là thong thả đếm từng bước chân.
Trời bắt đầu đổ tuyết, tôi đút tay trong túi áo khoác, lẳng lặng bước đi trong bóng tuyết mù mịt về phía khách sạn. Đột nhiên, di động vang lên. Tôi thoáng ngạc nhiên, số điện thoại này tôi lấy sau khi tới nước Mỹ, Tổng công ty cấp cho để tiện liên lạc trong công việc, mục đích chủ yếu là phục vụ cho kinh doanh, mà rõ ràng là ngày hôm nay thì còn ai làm việc nữa chứ. Xem số hiện trên màn hình, là một số điện thoại rất xa lạ, chẳng lẽ mấy người Peter bọn họ gặp chuyện gì chăng ?
“Hello ?”
“Giáng sinh vui vẻ!”
Là Tống Dực ! Tôi vô cùng kinh hỉ kêu lên : “Anh cũng giáng sinh vui vẻ!” Nhìn đồng hồ, mới 4h chiều, nhưng ở Trung Quốc đã là bốn giờ sáng : “Sao anh dậy sớm thế ?”
Anh cười không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi lại : “Thế em muốn quà giáng sinh gì nào ?”
Tôi đáp : “Cuộc điện thoại của anh là đủ rồi.”
“Rất không có tính thách thức ! Anh đang hỏi em rất chân thành, em có thể cũng thành tâm một chút được không ?”
Tôi cười : “Vậy nếu anh không làm được, thì cũng không được trách em nhé.”
“Anh rất muốn nghe được mong ước sâu tận đáy lòng của em.”
“Em muốn gặp anh. Em muốn anh cầm chín mươi chín đóa hồng cùng với chocolate nhân rượu đứng trước mặt em.” Tôi vừa nói vừa hoa chân múa tay đầy hạnh phúc, những người qua đường đều nhìn tôi mỉm cười.
Anh cười phá lên.
Tôi tỏ vẻ không vui : “Tục thì tục, kệ em thích là được ! Đừng nghĩ rằng như thế có vẻ không mới mẻ, thực tiễn đã chứng minh, nếu có người con trai nào nguyện ý làm vậy, người con gái sẽ vĩnh viễn cảm động.”
Anh cười nói : “Được, chín mươi chín đóa hồng đỏ và Chocolate nhân rượu chứ gì.”
Tôi cũng cười : “Lúc nào em trở lại Bắc Kinh, tới lễ tình nhân, anh tặng cho em nhé.”
Anh khẽ nói : “Ngẩng đầu lên, nhìn về phía khách sạn em đang ở đi.”
Tôi ngẩng đầu lên, chợt thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen trước cửa khách sạn, trong tay cầm một bó hoa hồng to đùng. Khoảng cách khá xa, sắc trời lại hôn ám, tuyết lại đang rơi, nên cũng không nhìn rõ mặt lắm, có điều bó hoa hồng đỏ kia như cháy bừng bừng trong tuyết trắng.
Tôi đứng ngơ ngác, cảm giác như mình đang ở trong mơ, từ di động lại truyền ra một tiếng : “Mạn Mạn.”
Tôi như người mộng du khẽ hỏi : “Là anh sao ?”
Anh đáp rất dịu dàng : “Đúng, là anh.”
Tôi a lên một tiếng chói tai, lập tức vứt cả di động, chạy thẳng về phía khách sạn. Trong cái di động đang rơi trên mặt đất kia còn truyền ra mấy tiếng :”Từ từ thôi”, tôi đã xông xuống đường, may là xe cộ trên đường khá thưa thớt.
Tôi như con nai con trong rừng, vừa chạy vừa nhảy, nhảy qua hết thảy những chướng ngại vật, chạy thẳng về phía hạnh phúc của mình, anh cũng bước vội về phía tôi.
Tôi nhào ngay vào vòng tay anh, anh vội vàng ném bó hoa hồng xuống, ôm lấy tôi, tôi không thể tin được đây là sự thật, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, để có thể chắc chắn rằng anh sẽ không biến mất.
Một lúc lâu sau, tôi vẫn ôm chặt lấy anh, tham lam hít hà hương vị trên người anh, không chịu buông ra. Anh liền ghé sát vào tai tôi : “Em còn cần hoa hồng nữa hay không ?”
Tôi mỉm cười, ngượng ngùng buông anh ra. Anh nhặt bó hồng từ dưới đất lên, đưa cho tôi. Tôi ôm chặt bó hoa vào ngực, lòng như nở hoa vô cùng hạnh phúc. Anh lại lấy từ trong túi ra một hộp chocolate nhỏ, tôi liền nũng nịu nói : “Hai tay em bận cả rồi, không ăn được.”
Anh liền mở nắp hộp ra, cầm một viên thả vào miệng tôi. Tôi hơi nheo mắt, cắn một cái, hương vị ngọt ngào làm tôi như tan chảy.
Anh nhìn bộ dáng như con mèo của tôi, cười nói : “Chúng ta cất những thứ này vào phòng em đã, sau đó đi ăn một bữa cơm cuối năm ở nước Mỹ nhé. Anh đã đặt bàn ở Top of the Tower rồi, nơi đó có thể ngắm được khung cảnh phồn hoa nhất của đêm Manhattan.”
Tôi chỉ biết gật đầu.
Không cần biết là lúc vào khách sạn, hay là lúc lên taxi, tôi vẫn nắm chặt tay anh. Lúc ngồi vào taxi, tôi chợt hỏi anh : “Sao anh biết em thích hoa hồng và chocolate ?”
Anh cười đáp : “Không phải chính em đã nói cho anh biết hay sao ?”
” Em á ? Khi nào cơ ạ ?”
“Tiếng nhạc chuông điện thoại của em đó”
A, bài hát “Yêu anh không lí trí” của Trương Thiều Hàm – Một trái tim chân thành cộng thêm chín mươi chín đóa hồng, tương đương cảm giác yêu thương đủ một trăm phần trăm, cảm động dễ thay đổi giống như nấu chảy chocolate, nhưng cho dù chọn lựa thế nào, cũng đều là cảm thấy vui sướng. Trước khi xuất ngoại, lúc tôi cùng ngồi ăn cơm với anh, tôi có để cho bản nhạc chuông phát hết cả bài.
Tống Dực mỉm cười nói : “Vừa rồi trong điện thoại, không phải anh cười chê em tục khí, mà chẳng qua chỉ cười vì em đơn giản quá.”
Tôi giả bộ nổi giận, cố ý làm khó dễ anh : “Nếu thứ em thích không phải là hoa hồng và chocolate thì sao nào ?”
Anh đáp : “Vậy thì em phải đợi một lúc nữa mới gặp được anh, anh lại phải đi chuẩn bị.”
Tôi dựa vào vai anh, mỉm cười đầy hạnh phúc.
Tới nhà hàng, thế mà bồi bàn vẫn còn nhớ anh, rất quen thuộc dắt anh vào một chỗ ngồi ở gần cửa sổ. Chỗ chúng tôi ngồi có thể quan sát được khung cảnh của Manhattan, dưới chân là cõi hồng trần đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh là người tôi yêu, nơi đây đúng là chốn thiên đường ở cõi nhân gian.
Tôi hỏi : “Anh thường xuyên tới đây ăn cơm sao ?”
“Ừm, nơi đây thật yên tĩnh. Manhattan vốn là một cái thành phố vô cùng ồn ào, náo động lại chật chội, chỉ có vào những chỗ cao như thế này, mới có thể cảm thấy mình tạm thời thoát khỏi những thứ đó.”
Bồi bàn lặng lẽ tới gần chúng tôi, châm rượu cho chúng tôi. Anh liền nâng chén với tôi : “Chúc giáng sinh vui vẻ !”
Tôi nhìn anh không rời mắt : “Em thực vô cùng vui vẻ !”
Dưới sự giới thiệu của anh, tôi nếm thử cá tuyết và rượu vang lạnh tới từ Canada, nghe nói hương vị rất tuyệt vời, nhưng tôi cũng chẳng cảm nhận được, tôi chỉ cảm thấy ăn gì cũng vô cùng ngọt ngào. Tôi vẫn cười, cười không ngừng.
Tống Dực thấy vậy cũng cười theo, anh nói rất dịu dàng : “Chắc chắn hôm nay em là người cười nhiều nhất trong cả cái nhà hàng này.”
Ăn cơm xong, chúng tôi nắm tay nhau rời đi, lúc ra cửa, một đôi nam nữ đang đi vào, tôi sẽ lui sang một bên nhường bước, người đàn ông đột nhiên dừng lại, nhìn Tống Dực : “Alex ?”
Tống Dực mỉm cười nhìn anh ta, tựa hồ như không nhớ ra anh ta là ai, nhưng một lát sau, nụ cười của anh chợt sượng cứng lại trên mặt.
Người đàn ông nhìn về phía tôi : “Đây là bạn gái mới của anh sao ? Không giới thiệu cho bạn cũ một chút sao ?”
Người đàn ông này có ngũ quan đẹp như những nam sinh trẻ tuổi trong truyện tranh Nhật Bản, nhưng hai bên tóc mai đã ngả bạc, khiến người ta khó có thể đoán ra tuổi thật của anh ta. Cho dù trang phục của anh ta rất tinh tế và trang nhã, nụ cười của anh cũng vô cùng tao nhã hiền lành, nhưng không biết vì cái gì, vẫn cảm giác được sự nguy hiểm, vẫn cảm thấy không thích anh ta chút nào.
Vẻ mặt của Tống Dực đã khôi phục bình thường, thản nhiên nói : “Armanda.”
Người đàn ông giơ tay về phía tôi, tôi nghĩ anh ta muốn bắt tay, nên cũng vươn tay về phía anh ta, không ngờ anh ta lại cầm tay tôi, hơi khom lưng, hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay : “Tôi tên là King Takahashi, thực vinh hạnh được biết cô.”
Tôi lập tức rút tay lại, giấu ở sau lưng, cọ nhẹ vào quần áo. Anh ta hẳn là một kẻ giỏi đoán ý, động tác của tôi tuy rất nhỏ, nhưng anh ta đã phát hiện ra ngay lập tức, chỉ thoáng giật mình, rồi lại cười rất trào phúng.
Căn cứ vào họ của anh ta, có thể đoán anh ta là người Nhật Bản, bất quá lại có thể nói tiếng Trung rất lưu loát. Anh ta và Tống Dực hàn huyên vài câu xong, mới ôm eo cô bạn gái tóc vàng đi vào nhà ăn.
Tôi và Tống Dực đi ra thang máy, anh vẫn im lặng, giống như một người khác hẳn vừa rồi. Tôi không nghĩ tới việc hỏi han gì cả, chỉ nắm chặt tay anh, nhưng anh cũng không nắm lại tay tôi như lúc trước, thậm chí tôi có thể cảm thấy rằng anh thực khao khát rút tay về.
Ra khỏi nhà hàng, Tống Dực đang muốn nói gì đó, trông vẻ mặt đau khổ kỳ lạ, tôi đã lập tức nói tranh : “Hôm nay là đêm Giáng sinh, anh vừa nói chúc em được hạnh phúc.”
Cánh tay anh khẽ run nhè nhẹ trong lòng bàn tay tôi, anh im lặng trong chốc lát, rồi mỉm cười đáp : “Đúng rồi, đêm nay là đêm Giáng sinh, em còn muốn làm gì nữa ?”
Nhìn thấy nụ cười của anh, cảm giác khẩn trương của tôi giảm bớt được một chút, tôi hơi nghiêng đầu nghĩ một lát rồi đáp : “Em muốn tới Center Park trượt băng. Hồi xưa lâu lắm rồi, em có xem một bộ film, cũng quên mất tên nó là gì rồi, chỉ nhớ là người con trai và người con gái gặp tiếng sét ái tình trong lúc dạo qua mấy trung tâm mua sắm trong đêm Giáng Sinh, sau đó bọn họ cùng tới Center Park trượt băng. Trong những bông tuyết bay bay, bọn họ cùng trượt băng, em thấy thật lãng mạn. Sau đó, em cũng thường tới hồ sen ở Thanh Hoa để xem anh trượt băng, nhưng em chưa bao giờ có nổi dũng khí nói chuyện với anh. Sau này lúc đã đi làm, những buổi cuối tuần mùa đông, lúc nào rảnh rỗi em đều về Thanh Hoa một mình, ngồi cạnh hồ sen, ngắm mấy cậu bé nắm tay mấy cô bé trượt băng, thường ngồi là cả ngày liền.”
Tống Dực kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy : “Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay.”
Trên sân băng ở Center Park, anh nắm tay tôi, chúng tôi cùng trượt vòng vòng. Trong những bông tuyết bay lất phất, tôi cảm thấy hết thảy đều giống như một giấc mộng, đẹp tới mức không thật.
Chơi tới lúc mệt phờ, anh đỡ lấy tôi đứng giữa đám người, tôi nói với anh : “Em thực hy vọng mình có được đôi giày đỏ[5], có thể nhảy múa liên tục, nhảy múa không ngừng.”
Anh kéo tay tôi ôm chặt lấy thắt lưng anh, lại dẫn tôi đi trượt tiếp. Tôi chẳng cần sử dụng chút khí lực nào, chỉ cần trượt theo anh như bay.
Tốc độ của anh dần nhanh hơn, tôi cảm giác như mình sắp bay lên cùng với những bông tuyết. Nếu có thể, tôi thực hy vọng anh sẽ vĩnh viễn mang tôi bay theo.
Sáng hôm sau, Tống Dực quay trở lại Bắc Kinh.
Tôi ở trong khách sạn, ôm laptop ngồi trên giường viết thư, cái bàn đã bị chín mươi chín đóa hồng đỏ chiếm chỗ mất rồi.
“Cám ơn anh, đây là lễ Giáng sinh vui vẻ nhất mà em đã từng trải qua. Là cái đầu tiên, nhưng hy vọng không phải cái cuối cùng.”
Hơn hai mấy tiếng sau, anh đã trả lời lại
“Sau khi em về Bắc Kinh, chúng ta sẽ tới hồ sen ở Thanh Hoa trượt băng.”
Nhìn email của anh, tôi lại mở thêm một chai sâm banh nữa trong khách sạn. Chỉ còn một tuần nữa là về Bắc Kinh rồi, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc và mong chờ.
Một tuần sau, máy bay rền vang bay qua Thái Bình Dương, mang tôi trở lại với Bắc Kinh đầy nhung nhớ.
Tuy rằng trước đó nghe nói công ty sẽ cử người tới đón, nhưng không ngờ người đó lại là Lục Lệ Thành. Peter và tôi cùng tròn mắt, Lục Lệ Thành trông vẫn rất thản nhiên, đón lấy xe đẩy hành lý trong tay tôi, đẩy ra ngoài.
Tôi và Peter đi theo anh ta tới chỗ con Mục Mã Nhân, sau khi xếp gọn hành lý vào cốp xe xong, tôi mới thầm nghĩ may mà anh ta tới đón bọn tôi, xe anh ta cũng không phải mấy loại BMW, hay Audi, mà là loại Mục Mã Nhân khá đặc biệt, nếu không tôi và Peter phải gọi thêm một cái taxi rồi.
Đường từ sân bay Bắc Kinh về nội thành, cây trồng hai bên đều mới mẻ, đường lại mới mở rộng, New York già nua cổ kính không thể nào sánh bằng. Tôi ngắm nhìn khung cảnh thân thiết bên ngoài cửa sổ, khẽ nói : “Đúng là Bắc Kinh vẫn tốt”
Peter xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường : “Đầu tiên kiểm soát bụi bẩn và ô nhiễm cho tốt, sau đó phát triển thêm hai mươi năm nữa đi đã”
Tôi vừa định vặn lại mấy câu, Lục Lệ Thành đã nói ngay : ” Hai người thật có tinh thần nhỉ, còn nửa ngày nữa mới hết giờ làm việc, có muốn về làm tiếp hay không ?”
Tôi lập tức câm miệng, Peter cũng lập tức thay đổi sắc mặt, trông ngoan ngoãn như một con thỏ con : “Nếu công ty cần, chúng tôi có thể lập tức về cống hiến sức lực.”
——————-
2
Tôi lập tức câm miệng, Peter cũng lập tức thay đổi sắc mặt, trông ngoan ngoãn như một con thỏ con : “Nếu công ty cần, chúng tôi có thể lập tức về cống hiến sức lực.”
Tôi trợn mắt nhìn về phía Peter, anh ta chẳng thèm để ý gì tới tôi, chỉ nhìn Lục Lệ Thành chờ quyết định.
“Ông Mike đi Đài Loan, Alex đi Singapore công tác rồi, cậu chỉ cần báo cáo qua với tôi một chút, cuối tuần ở nhà viết báo cáo chi tiết cho cẩn thận, sáng sớm thứ hai gửi cho tôi.”
“Tống Dực đi Singapore công tác sao? Chuyện quyết định khi nào vậy ?” Tin tức xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn làm tôi không kiềm nổi hỏi với vẻ kinh hãi.
Phản ứng dị thường của tôi rốt cuộc làm cho ánh mắt của Peter đã chuyển từ trên người Lục Lệ Thành về lại tôi, nhưng Lục Lệ Thành lại không chút phản ứng.
“Tôi… Ý tôi là Alex… Tôi… tôi có một số công tác cần báo cáo với anh ấy.”
“Trong thời gian anh ta đi vắng, tôi tạm thời phụ trách, có vấn đề gì cứ nói với tôi cũng chẳng khác gì cả.”
Sự vui mừng tràn đầy trong lòng tôi đã tan thành mây khói, giống như một cái khí cầu bị chọc thủng, xẹp lép một cách nhanh chóng, cảm giác mỏi mệt do dãi dầu trên phi cơ suốt hai mấy tiếng đồng hồ tràn cả ra, tôi dựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại. Bên tai tôi vẫn nghe thấy tiếng Peter luôn mồm nói về những phản ứng và ý tưởng của khách hàng đối với từng hạng mục, lòng tôi thầm nghĩ, thảo nào vài ngày liền Tống Dực không viết thư cho tôi, hóa ra là vì bận quá.
Tôi đã chuẩn bị mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện, lập tức bừng tỉnh, ngồi thẳng lưng dậy nói với Lục Lệ Thành : “Anh đừng có lại lôi tôi tới cái vùng dã ngoại hoang vu kia nữa nhé !”
Peter trừng mắt nhìn tôi, lại nhìn Lục Lệ Thành. Lúc này tôi đã tỉnh táo lại, vô cùng xấu hổ, mặt mày nóng phừng phừng. Nhưng Lục Lệ Thành lại vô cùng bình tỉnh, chỉ hỏi rất thản nhiên : “Cô gặp ác mộng à ?”
Tôi lập tức như con lừa lăn xuống núi : “A, đúng ! Lúc nãy ngủ tôi nằm mơ, thấy có một kẻ đưa tôi tới nơi dã ngoại hoang vu, lại còn giả ma giả quỷ làm tôi sợ hết hồn.”
Peter phá lên cười : “Cô mơ thấy kẻ thần kinh rồi ?”
Tôi không kiềm nổi sẽ nhếch miệng cười : “Đúng rồi ! Mơ thấy một kẻ bị thần kinh.” Liếc trộm Lục Lệ Thành một cái, anh ta cũng không nổi giận, ngược lại khóe miệng cũng hơi nhếch lên thành một nụ cười, ánh mắt liếc tôi qua kính chiếu hậu, ngược lại khiến tôi xấu hổ không cười nổi nữa, nhắm mắt lại.
Ngủ gật một lúc xong, người cũng tỉnh táo lại không ít, Peter nói giỏi thật, suốt dọc đường đi không ngừng một chút nào, cho nên tôi chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần. Lúc tới nhà Peter, đợi sau khi anh ta xuống xe xong, tôi mới thầm thở phào một hơi, rốt cuộc lỗ tai tôi không bị tra tấn nữa rồi, cái con ếch lắm mồm này, tương lai nếu anh ta tìm vợ phải tìm một người ít nói mới được.
Lục Lệ Thành liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, trong mắt có nét cười, giống như biết rằng tôi đang thầm oán Peter. Tôi vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc, ngồi thẳng lên, người này mặt biến sắc còn nhanh hơn là lật sách, tôi phải đề phòng một chút.
Xe tới nhà tôi, Lục Lệ Thành giúp tôi khuân hành lý ra, bảo vệ liền chào tôi : “Tô tiểu thư đã về rồi sao ? Bạn trai chị không đi đón chị sao ?”
Lục Lệ Thành đang đi trước tôi đột nhiên khựng mạnh lại một cái, lúc đó tôi đang chìm đắm trong bối rối lẫn ngọt ngào, thành ra suýt đụng phải anh ta. Cũng không đợi tôi hỏi nguyên nhân, anh ta đã lại bước tiếp, tôi chỉ đành vừa kéo vali chạy theo, vừa nói với bảo vệ : “Vâng, về rồi, bạn tôi tới lấy táo rồi sao ?”
“Đến rồi, có điều mới tới mấy ngày hôm trước, may mà trời lạnh, nên cũng chưa bị hỏng.”
Mấy cậu bảo vệ nơi đây đều đối xử với tôi rất tốt, cố ý đưa chúng tôi vào tận cửa thang máy, lại dùng tay chặn cửa thang máy lại, giúp chúng tôi dễ dàng xách từng túi hành lý vào.
“Cám ơn!”
“Không có gì, không có gì !”
Lúc cửa thang máy đóng lại xong, tôi thoáng nhìn Lục Lệ Thành với vẻ chột dạ, có điều ngay lập tức đã tự phủ nhận : Tôi làm sai cái gì chứ ? Tôi có bạn trai cũng chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, hơn nữa anh ta cũng không biết bạn trai tôi là Tống Dực. Vì thế tôi lại ưỡn thẳng lưng lên đầy kiêu ngạo.
Đợi tới cửa nhà, tôi cũng thực khách khí và dối trá nói : “Thật cám ơn anh, có muốn vào ngồi một chút uống chén trà không ?”
Trong trí nhớ của tôi, câu nói này tuyệt là một câu mời khách sáo mà người Trung Quốc hay dùng, thực ra nó cũng không bao hàm trong đó ý mời mọc, mà chỉ là câu quyền biến nơi cửa miệng. Không ngờ Lục Lệ Thành lại coi đó là lời mời, đi theo tôi vào phòng, khiến tôi chỉ đành đi tìm ấm đun nước pha trà.
Phòng tôi vốn rất nhỏ, tổng diện tích sử dụng không tới 40 mét vuông, ngoại trừ nhà vệ sinh, phòng bếp mở, còn lại chỉ là một căn phòng, kê một cái giường rất to, một cái giá sách kiêm luôn bàn máy tính, một bộ máy tính, không có sofa, cũng không có ghế ngồi. Trước giường có một tấm thảm da dê, tôi mua vài tấm đệm vứt trên đó, có thể dùng làm đệm ngồi, mà cũng có thể dùng làm gối tựa.
Lục Lệ Thành đứng ở giữa phòng, nhìn qua nhìn lại, không biết ngồi vào đâu. Tôi đưa một cái đệm cho anh ta, chỉ chỉ vào cái thảm, nói ngượng ngùng : “Chỉ đành mời anh học cổ nhân ngồi khoanh chân trên thảm rồi.”
Đợi nước sôi xong, tôi mới lôi ra một cái bàn bằng gỗ anh đào, phía trên có một bộ dụng cụ pha trà. Bộ dụng cụ pha trà này vốn là đồ được nặn thủ công từng cái một, sau đó vẽ thủ công từng họa tiết lên lớp men sứ. Khi nhìn thấy bộ dụng cụ pha trà của tôi, anh ta thoáng kinh ngạc. Tôi cười rất tự mãn, ít ra cũng vãn hồi lại được một phần sự xấu hổ khi vừa nãy phải mời anh ta ngồi trên mặt sàn.
Tôi vừa rót trà cho anh ta, vừa nói : “Cha tôi nghiện trà, nghiện rượu, nghiện thuốc lá, bất quá năm trước bệnh nặng một trận, bị mẹ tôi ra kỷ luật sắt bắt phải cai thuốc, rượu cũng không được uống, chỉ có trà là còn được tùy ý. Bộ đồ pha trà này là của cha tôi thải ra, đáng lẽ phải dùng để uống trà mạn, bất quá ở đây tôi chỉ có trà hoa[6]”
Lục Lệ Thành nâng chén trà lên, nhấp nhẹ hai ngụm rồi hạ xuống, khen một tiếng : “Rất thơm.”
Tôi cười nói : “Nhìn tư thế của anh, có vẻ như cũng đã được người ta dạy cho cách uống trà thì phải.”
Anh cũng cười : “Trước kia lúc chào mời một khách hàng, ông ta rất thích uống trà, cuối tuần tôi thường ngồi cùng ông ta ở quán trà cho hết thời gian rảnh, một lần hai lần, cũng biết được chút chút.”
“Anh học chơi tennis cũng vì để đón ý được khách hàng sao ?”
“Đúng!”
“Bóng rổ thì sao ?”
“Cái đó thì không phải, hồi học đại học thường chơi thôi.”
Tôi rất tò mò : “Anh còn học những gì để có thể lôi kéo được khách hàng nữa ?”
“Cô có đủ thời gian để nghe không ?”
Tôi than nhẹ một tiếng sợ hãi : “Có thể thấy bất kỳ lĩnh vực nào người ta cũng phải bỏ công bỏ sức, về sau tôi tuyệt sẽ không ghen tị với thành công của người khác nữa.”
Anh ta cười khổ sở : “Làm cái nghề này, cả ngày nếu không phải lôi kéo khách hàng để ông ta bán đi sản nghiệp này, thì cũng là dụ hoặc để khách hàng tốt nhất nên mua sản nghiệp khác. Chúng tôi thường tự nói mình là ma cô, mỗi thứ cần biết một chút, mới có thể khiến khách hàng vui vẻ.”
Những người làm trong cái phòng chuyển dịch cơ cấu đầu tư của doanh nghiệp này trong mắt người khác đều là những cái máy dò quặng, không ngờ là lại còn cái biệt hiệu này, tôi cười tới mức suýt nữa thì ngã bổ chửng.
Anh ta nhìn tôi cười ngả nghiêng, trong mắt như ẩn chứa chút gì đó thương hại, đến lúc xem kỹ lại, hình như không phải, chỉ là một nụ cười rất thản nhiên. Tôi nói đầy vẻ bực bội : “Không phải hôm nay anh vừa lôi kéo thành công một khách hàng ? Hoặc anh đang có âm mưu gì đó sao ?? Tôi cảm thấy hôm nay anh đặc biệt nhân từ, làm tôi không thể nào quen được.”
Anh đang cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sặc một cái suýt nữa phun sạch ra, ho khan vài tiếng, rồi tức giận đáp : “Cô có khuynh hướng thích người ta ngược đãi mình à ? Nếu quả thật cô có sở thích này, tôi có thể thỏa mãn được.”
Tôi vội vàng xua tay : “Đừng ! Đừng ! Thế này là tốt rồi.” Do dự trong chốc lát, tôi mới làm ra vẻ không có chuyện gì hỏi tới vấn đề mà trong lòng tôi khát khao muốn biết nhất : ” Rốt cuộc Alex ở Singapore mấy ngày vậy ?”
Anh ta cúi đầu uống hai hớp trà, chậm rãi thả chén trà xuống : “Chắc chỉ hai ba ngày đổ lại.”
Tôi lập tức vui vẻ trở lại, nhưng vẫn phải tự kiềm chế mình, không thể lộ ra vẻ đắc ý, khỏi giấu đầu hở đuôi, vội vàng châm thêm trà cho anh ta : “Anh uống trà, uống trà đ! Đây là trà hoa hồng, an tâm yên giấc, cũng rất tốt cho da.”
Anh ta uống hết chén trà xong, liền đứng dậy cáo từ : “Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi về đây.”
Tôi cũng đứng lên, vui mừng hớn hở đi tiễn khách. Anh ra đến cửa rồi, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của tôi, thoáng giật mình một cái. Tôi vội vàng tự nhắc nhở mình : làm người không thể thật đắc ý !
Anh đứng ở cửa, muốn nói gì đó lại thôi. Tôi chớp chớp mắt, nhìn anh ta đầy khó hiểu, rốt cuộc anh ta liền cười cười : “Cô mau đi nghỉ ngơi đi” Sau đó quay người rời đi.
Tôi vừa đóng cửa, vừa gãi đầu, có vấn đề, có vấn đề nha ! Dứt khoát Lục Lệ Thành có vấn đề, tôi cần phải cẩn thận thêm một chút.
Tôi quyết định trước tắm một cái, sau đó xuống lầu mua gì đó, cố gắng không ngủ vào ban ngày, nếu không càng khó mà thích ứng lại giờ giấc.
Tôi nằm ngâm mình trong bồn tắm lớn, vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, trái lo phải nghĩ, phải lo trái nghĩ, rốt cuộc cũng chợt hiểu vì sao – Ma Lạt Năng ! Hôm nay cô ấy biết tôi quay lại Bắc Kinh, thế mà tới giờ này cũng chẳng hỏi thăm lấy một tiếng, mà lúc ở sân bay tôi bận thông báo tình hình cho mẹ tôi, còn chưa kịp liên hệ với nàng ta, thì Lục Lệ Thành đã xuất hiện rồi.
Tôi ôm thân mình ướt nhẹp, hơi kiễng chân, chạy đi tìm điện thoại, sau đó nhanh như chớp quay lại bồn tắm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu, mới nghe thấy có một tiếng trả lời đầy ngái ngủ : “A lô ?”
“Mình đây !”
Ma Lạt Năng mơ mơ màng màng hỏi : “Mạn Mạn sao ? Cậu đang ở đâu vậy ? Không phải cậu vẫn còn đang ở nước Mỹ sao ?”
Tôi cả giận, cộng dồn thêm cả bất mãn hơn một tháng nay với nàng ta, lập tức mắng ầm ĩ : “Tôi mới đi có hơn một tháng, không phải cô đã quên tôi là ai rồi sao ? Được, được, tôi đã bị người ta cướp tiền đoạt mệnh, xác bị vứt ra nơi hoang dã, chỉ sợ thi thể đã bốc mùi rồi, thế mà cũng chẳng có người nào nhớ tới tôi, gọi cho tôi nửa cú điện thoại.”
“Ôi chị của em ơi, chị của em ơi, chị đừng nổi giận mà, mình… ai dza, nói ra dài lắm. Hiện giờ sinh hoạt của mình loạn tùng phèo hết cả, hôm nay là thứ mấy trong tuần mình cũng chả nhớ nữa đây này. Quên mất rằng hôm nay là ngày cậu về Bắc Kinh, là lỗi của mình. Mình sai rồi, mình sai rồi, lần sau lãnh đạo đi tới đâu, nhất định điện thoại của tiểu nhân sẽ theo tới đó, tối mình mời cậu ăn cơm được không.” Hiếm lắm mới thấy Ma Lạt Năng tỏ vẻ nhún nhường như thế.
Tôi vẫn không chút cảm kích : “Tốt nhất mau nói cho mình rõ ràng một hai ba bốn, nếu không, cho dù cậu có tự xả thân mang ra nấu canh, mình cũng không hứng thú.”
Đầu điện thoại bên kia vẳng lại những tiếng sột sột soạt soạt, đoán là nàng ta đang kiếm một cái gối đầu, lại tìm một tư thế thật thoải mái, xem chừng muốn muốn kể lể dài dòng. Tôi cũng lột cái khăn quấn trên đầu ra, sửa sang lại một chút, lại mở vòi nước nóng, nằm cho thật thoải mái, khẽ nhắm mắt lại.
“Mạn Mạn, mình gặp hai người đàn ông, một người mình thích, còn một người thích mình.”
Quả nhiên là một câu chuyện dài rồi. Tôi lập tức mở ngay mắt, nhanh nhẹn tắt vòi nước : “Sau đó thì sao ?”
“Còn thì sao nữa ! Hiện giờ mới tới như thế, cậu cho là hơn một tháng có thể rối rắm tới mức nào chứ ?”
“Cái người cậu thích đó, không thích cậu sao ?”
” Không phải, anh ấy đối với mình vô cùng, vô cùng, vô cùng tốt.”
Ma Lạt Năng dùng liên tiếp ba chữ “vô cùng”, suýt nữa làm tôi phát ọe. Tôi cố không cười nhạo nàng, chỉ hỏi đầy khó hiểu : “Nếu chàng có tình, thiếp cố ý, ông trời tác hợp, thế thì có gì mà phải rối rắm ? Với bản lĩnh của cậu, cắt một cái đuôi thích cậu, mà cậu không thích không phải chỉ tốn thời gian bằng một bữa ăn sáng hay sao ?”
Ma Lạt Năng ấp úng đáp : “Cũng không phải là hoàn toàn không thích, nói chính xác ra là bây giờ mới không thích.”
Quả là phức tạp thật ! Tôi liền hỏi thử : “Cậu quen bọn họ như thế nào ?”
Ma Lạt Năng khẽ mỉm cười : “Một người là quen khi xem mắt, chính là cái người mà mình nói với cậu là do cha mình giới thiệu đó. Vốn mình cũng không ôm hy vọng, nam nhân không giống như nữ nhân, bọn họ lại không chịu áp lực của tuổi tác, nếu là người đàn ông bình thường sao còn cần phải qua giới thiệu. Không ngờ là người này thực bình thường, anh ấy cũng không phải người hay chuyện, nhưng cũng không làm cho không khí tẻ ngắt. Quần áo rất chỉn chu, nhưng cũng không chỉn chu tới mức khiến người ta cảm thấy anh ấy là gay, không để móng tay dài, cũng không keo kiệt, không tìm cách để mình phải trả tiền ăn, nhưng cũng không hẹn mình đi dạo ở công viên…”
Một giọt mồ hôi chậm rãi lăn từ trên trán tôi xuống bồn tắm : “Chị hai, em đã biết rồi, chị gặp được người tuyệt vời, lúc chị đi xem mắt gặp được một người bình thường hiếm có từ xưa tới nay.”
Ma Lạt Năng cười : “Ừ! Cảm giác của hai bọn mình cũng không tệ lắm, sau ngày xem mắt một hôm, anh ấy hẹn mình đi xem phim, trước khi đi xem phim, bọn mình còn đi ăn tối, cảm giác cũng rất dễ chịu. Vốn mình rất bài xích đối với những người do cha mẹ mình giới thiệu, nhưng người này không tệ chút nào, mình mang tâm trạng bài xích mà còn không kiếm ra nổi lỗi nào của anh ấy cơ mà, cho nên mới chuyển sang hẹn hò, nếu sau đó không phát sinh ra một chuyện, chắc hai bọn mình sẽ thành đôi.”
“Rồi, sau đó thì sao ?”
“Sau đó sao ? Haizz, nói lại phải cảm ơn mấy quả táo của cậu đấy.”
“Mấy quả táo của mình là sao ?”
“Mình … haizz, chuyện này nói ra dài lắm. Mạn Mạn, kỳ thật mình vẫn thầm yêu một người. Tuy rằng không đến nỗi thiên địa kinh, quỷ thần khiếp, nhưng cũng phải kịch tính như mấy bộ phim lúc 8h.”
“Gì chứ ?” Tôi đứng bật dậy trong bồn tắm, cảm thấy gió lạnh thổi phớt qua người, lại lập tức nằm xuống : “Chuyện này xảy ra khi nào chứ ?”
“Lâu, lâu lắm rồi, trước khi mình quen cậu cơ.”
“Chuyện này cũng không giống tính cách của cậu nha ! Với tính cách của cậu, nếu như thích anh ta, tất sẽ nói ra ngay ! Nếu coi trọng anh ta, nhất định sẽ đánh gục anh !”
“Vấn đề mấu chốt là mình không biết anh ấy là ai, mình chỉ nghe thấy tiếng của anh ấy thôi, cậu bảo mình phải nói với ai, đánh gục ai ?”
“Ý cậu là cậu thầm yêu giọng nói của một người, một người mà cho tới bây giờ cậu không biết anh ta tròn méo như thế nào hả ?”
“Sai rồi, ý của mình là, mình thầm mến một người, dù mình mới chỉ nghe thấy giọng nói của người ấy.”
Tim tôi như bị cả vạn con khỉ xông vào quấy nhiễu, Ma Lạt Năng quả không hổ là Ma Lạt Năng, ngay cả thầm yêu cũng hoa lệ như vậy, làm cho tôi không thể ngửa một góc bốn mươi lăm độ nhìn nàng nửa buồn nửa vui.
“Thế giọng nói của anh ta thì có liên quan gì tới mấy quả táo của mình chứ.”
“Lúc đó cậu nhắn mình tới lấy táo, bất quá phát sinh một số chuyện, mình vẫn không thể tới được.”
“Hừ ! Chuyện gì chứ ? Không phải là mải chàng chàng thiếp thiếp với cái tên xem mắt kia sao ! Nếu không phải mình nhắn lại để nhắc nhở cậu, có khi cậu quên xừ mất rồi”
Ma Lạt Năng cười gượng mấy tiếng, cũng không phủ nhận : “Lúc đó hầu như tối nào mình cũng gặp anh ấy, cho nên cũng không có cơ hội, vẫn cân nhắc nếu không tới lấy, lúc cậu quay về, thể nào chẳng lột da mình ra. May mà có một ngày, anh ấy phải gặp một khách hàng rất quan trọng, không có thời gian gặp mình, mình liền bắt xe thẳng tới nhà cậu, đó là một đêm trăng tròn …. Vốn nghĩ mấy quả táo của cậu chỉ một túi nilon là cùng, ai ngờ tới tận nửa thùng. À ! Đúng rồi, cậu lấy đâu ra nhiều táo như thế chứ ?”
Tôi đang nghe mê mải, thế mà nàng ta cũng dám đổi đề tài : “Đừng tán nhảm, mau tiếp tục đi.”
“Đêm đó là một đêm rằm, trăng rất tròn, rất sáng, ánh đèn đêm của thành phố cũng không lu mờ nổi. Khi chiếc xe chở mình xịch đỗ trước cửa khu nhà cậu, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đứng ở cái sân trước khu nhà cậu. Bên cạnh anh ấy là một cái đèn đường giả cổ màu đen, cột đèn màu đen tuyền, chụp đèn bằng thủy tinh hình tứ giác khắc hoa văn. Ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn đường bao trùm lên người anh ấy, còn anh ấy thì đang hơi ngửng đầu lên ngắm nhìn vừng trăng tròn đang treo vòi vọi trong bóng đêm đen mù kia, vẻ mặt thực dịu dàng, cực kỳ dịu dàng, như đang mong nhớ tới người mình yêu thương nơi phương xa, ngay cả một người khán giả như mình đây cũng thấy lòng mềm hẳn ra.”
Ngữ khí của Ma Lạt Năng cũng thực dịu dàng, cực kỳ dịu dàng, tôi không dám giục nàng nói tiếp, đành để cho nàng tiếp tục thực dịu dàng, thực dịu dàng kể tiếp.
Một cô bé tóc dài bán hoa đi ngang qua người anh ấy, hỏi anh ấy : “Chú có mua hoa không ạ ?” Anh ấy hơi cúi đầu nhìn về phía cô bé, vẻ mặt vẫn dịu dàng như thế, dịu dàng như nước, sau đó anh ấy mua sạch số hoa hồng trong giỏ của cô bé. Cậu không thể thấy được vẻ mặt lúc đó của anh ấy đâu, dường như có một làn sóng đau thương trồi lên giữa biển ôn nhu, sau đó bao phủ lấy anh ấy.” Ma Lạt Năng thở dài một tiếng đầy nặng nề : “Sự đau thương câm nín như vậy, cộng thêm những đóa hồng đỏ chói như lửa, làm cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải tan nát cõi lòng.”
Xem ra lúc đó Ma Lạt Năng thực sự rất xúc động trước khung cảnh đó, giọng nàng tự nhiên trầm xuống, mang theo chút mê mang khó hiểu : ” Lúc đó, tuyết bên trên còn chưa tan hết, dưới cột đèn màu đen tuyền khắc hoa văn, ngọn đèn dịu dàng mê ly, anh ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cầm một bó hoa hồng đỏ thắm như lửa, đứng một mình trong gió lạnh, vẻ bi thương trên mặt quả khiến người ta phải đứt từng khúc ruột. Khung cảnh đó giống hệt như mấy bức tranh thời Phục Hưng, mình mải nhìn tới mức choáng váng, tinh thần mê trai đẹp lập tức phát huy, lập tức đưa cho lái xe năm mươi tệ, cũng không thèm đợi hắn trả lại tiền thừa.”
Lời trần thuật của Ma Lạt Năng làm người ta xúc động tới tận đáy lòng, tôi vừa nghe vừa thấy xót xa. Nhưng tôi không nghĩ tới những bức tranh, mà lại nhớ tới Dracula, một con ma cà rồng đẹp trai trót yêu lầm con gái loài người, một mối tình tuyệt vọng, một bó hoa hồng vĩnh viễn không thể đem tặng.
“Sau đó thì sao ?”
“Sau đó … mình cũng không thể cứ nhìn chằm chằm người ta mãi mà. Vì thế, tuy rằng mình chậm chạp bước từng bước, nhưng vẫn đi vào tầng trệt, lấy đống táo của cậu. Đống táo của cậu cũng rõ nặng, mình cũng chẳng xách nổi, chỉ đành ôm vào lòng. Lúc mình đi ra, người đàn ông kia đã chuẩn bị vào taxi rồi, nói thật lúc đó mình đang thầm chửi cậu lại để cho mình cả đống táo như vậy, không ngờ anh ấy thấy một người con gái ôm một cái thùng lớn ở trong lòng, liền vô cùng lịch sự lùi lại, ý nhường cho mình đi trước. Giây phút ấy mình đã nghĩ, không biết ai là bạn gái của người này, ngay cả mình cũng phải vô cùng ghen tị : cần vẻ ngoài có vẻ ngoài, cần tính tình có tính tình.”
Tôi liền cười nhạo nàng : “Cậu đã thèm rỏ dãi như thế mà không làm quen với anh ta sao ?”
Ma Lạt Năng cười : “Nói thật mình cũng động sắc tâm, cũng muốn làm quen với anh ấy, bất quá nghĩ lại người mà mình đang hẹn hò kia cũng không kém, mình không thể ăn trong bát còn nhòm nồi, nên đành từ bỏ.”
Tôi gật đầu lia lịa, nhưng ngẫm lại thấy không đúng, nàng ta không làm quen với người ta, thế mất một đống nước bọt để kể cho tôi về một người xa lạ làm gì chứ. “Đừng có đạo đức giả nữa ! Rốt cuộc sao cậu lại làm quen với người ta chứ ?”
Ma Lạt Năng lại cười gượng hai tiếng : “Mình luôn mồm nói “Cảm ơn” với anh ấy, anh ấy vẫn chỉ mỉm cười im lặng, sau đó, anh ấy lại giúp mình đóng cửa xe, còn nói ” Đừng khách khí”. Lúc đó, đầu mình như nổ tung, cũng không biết rốt cuộc lúc đó mình đang ở đâu nữa. Taxi đã lăn bánh, mình đột nhiên hét lên : “Quay lại, quay lại!” Bác tài cũng khá nóng tính, liền quát lại : “Chỗ này không được quay đầu.” Mình cảm thấy lúc đó mình phát điên luôn, lập tức rút sạch tiền trong túi ra đưa cho ông ta, cầu xin ông ta : “Bác lái xe, nhất định bác phải quay lại, xin bác, cầu xin bác !” Nhìn qua kính phía sau xe mình thấy một chiếc taxi đang chạy thẳng tới chỗ anh ấy, mình lập tức khóc òa lên, vừa khóc vừa kêu : “Bác tài, tôi cho bác một nghìn tệ, xin bác quay đầu lại cho.” Xem chừng bác tài cũng bị mình dọa, cắn răng một cái nói : “Được rồi, cô ngồi cho chắc nhé, nói xong cua gấp một cái, vừa ấn loa vừa quay lại dưới lầu. Lúc đó anh ấy đã ngồi vào trong xe taxi, xe đã lăn bánh. Mình lập tức nhào ra trước đầu xen, giang rộng hai tay, chặn xe lại. Tài xế xe taxi vội vàng phanh lại, may là xe vừa khởi động, nên tốc độ rất chậm, dù vậy mình vẫn bị đụng trúng. Tài xế nổi giận chửi ầm lên, anh ấy vội vàng mở cửa xe bước xuống, chạy tới đỡ mình : “Có bị thương hay không ?”
Ma Lạt Năng dừng lại, tựa hồ như chờ tôi bàn luận, nhưng tôi không nói ra được nửa câu, ngẩn ngơ hồi lâu, rồi mới khẽ thì thào : “Cái phương thức tiếp cận này cũng thực mạnh mẽ mịa nhà nó quá đi thôi.”
Giọng Ma Lạt Năng lại càng chậm rãi hơn : “Mạn Mạn, anh ấy chính là người mà mình thầm mến bao nhiêu năm. Mẹ mình vẫn không chịu nói cho mình biết anh ấy là ai, nhưng rốt cuộc mình đã biết. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cho dù mình không biết anh ấy trông như thế nào, cũng không biết tên của anh ấy, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh ấy, mình đã có thể nhận ra anh ấy ngay lập tức. Cho nên, mình mới khóc cầu xin bác tài quay xe lại. Mình chỉ sợ nếu bỏ qua bây giờ, mãi mãi không thể tìm ra nổi anh ấy giữa biển người. Nếu không cho mình gặp lại anh ấy thì thôi, mình vẫn cho rằng đấy chỉ là một giấc mộng, anh ấy chính là người trong mộng của mình, nhưng nay mình đã thực sự gặp được anh ấy, anh ấy lại hoàn hảo gấp mấy lần so với tưởng tượng của mình, làm sao mình có thể làm như không biết mà tiếp tục sống như trước.”
Tôi ngồi ngây người trong bồn tắm, nước đã lạnh ngắt từ lúc nào, mà tôi lại chẳng có cảm giác gì. Có vẻ như Ma Lạt Năng cũng đoán được phản ứng của tôi, nên cũng không nói gì thêm, chờ tôi từ từ tiêu hóa. Một lúc lâu sau, tôi cũng không biết phải nói gì trong những trường hợp như thế này, cũng thật là …. xin tha thứ cho tôi, vốn từ của tôi rất ít ỏi.
Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc tôi cũng thốt ra được một câu : “Rốt cuộc cậu đã đưa cho lái xe một nghìn tệ rồi sao ?”
Ma Lạt Năng im lặng trong giây lát, rồi lập tức gầm lên giận dữ : “Tô Mạn ! Cậu giỏi lắm!”
Tôi vỗ vỗ ngực, an tâm rồi, đó vẫn là Ma Lạt Năng của tôi. Cái người hở chút sa lệ, thất thần vô thố, bối rối khóc lóc kia làm tôi thấy xa lạ và bất an quá.
Sau khi hoàn hồn rồi, tôi bắt đầu thấy lạnh, lập tức kêu thảm một tiếng, đứng bật dậy từ trong bồn tắm.
“Sao thế ? Sao thế ?”
“Không sao cả, chỉ là nghe cậu kể chuyện tới mê mẩn cả người, nước tắm đã sắp đóng thành băng mà không phát hiện ra.”
Ma Lạt Năng cười rất khoái trá, tôi run run nói : “Mình phải tắm trước đã, tối chúng mình gặp nhau sau nhé.”
Đứng dưới vòi sen, tôi nhắm mắt lại kệ cho nước tạt thẳng vào mặt. Chuyện cũ của Ma Lạt Năng nửa kín nửa hở, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa rõ. Ví dụ như, rốt cuộc lần gặp đầu tiên của nàng với người đàn ông này như thế nào ? Vì sao lại chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy mặt ? Lại nữa, không phải mẹ nàng vẫn bắt nàng phải đi xem mắt sao ? Thế thì vì cái gì biết rõ con gái mình đã yêu thương người ta, lại cố tình không chịu nói cho nàng biết người đó là ai ? Nếu nói người này là người xấu thì đã đành, nhưng căn cứ vào mấy câu miêu tả của Ma Lạt Năng, có thể thấy người này không những không phải là người xấu, mà lại là một người không tệ chút nào. Cho nên, tôi thực sự không thể hiểu nổi ! Nhưng chúng tôi cũng không phải là mấy đứa trẻ sơ sinh, chúng tôi đã là những người không còn trẻ, đều mang sau lưng cả đống chuyện cũ, người đã từng này tuổi rồi, mấy ai không có những bí mật không thể nói ra đâu ? Tôi cũng có nói cho Ma Lạt Năng biết rằng cha tôi đã từng bị ung thư đâu ! Bốn năm trước, lúc tôi vừa quen Ma Lạt Năng trên mạng, cha tôi bị chuẩn đoán ra bệnh ung thư, phải cắt mất nửa dạ dày. Từ sau khi đó, tôi mới biết tôi không thể tùy hứng mãi, có một số thứ chúng ta cứ nghĩ rằng đương nhiên có kỳ thật rất dễ mất đi, đó mới chính là nguyên nhân khiến tôi không dám cự tuyệt những cuộc xem mắt do người trong nhà định ra.
Tôi vẫn cảm thấy khoảng thời gian đó chính là một cơn ác mộng, nên chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về bệnh trạng của cha mình, cũng không muốn bất kỳ ai dùng ánh mắt đồng tình an ủi để nhìn tôi.
Sau khi tắm xong, còn chưa lau khô tóc, tôi đã gọi điện cho Ma Lạt Năng : “Mình đây ! Bạn cưng, mình cực kỳ vui mừng, theo lời của cậu, không phải ai cũng có cơ hội gặp lại đối tượng mình từng thầm mến. Tối nay mình mời cậu ăn cơm, để chúc mừng hoa đào của cậu đã nở.”
Ma Lạt Năng cười khanh khách : ” Nói cũng thực khó khăn. Hoa đào đó một là không nở, đến lúc nở lại nở liền hai bông. Người mình thích, thì cha mẹ mình không thích, mà người cha mẹ mình thích, mình lại không thích. Haizz, thật phiền toái !” Ngay cả tiếng thở dài của Ma Lạt Năng cũng lộ ra hạnh phúc khôn cùng, hiển nhiên là nàng ta cũng chẳng coi đó là chuyện gì to tát, có lẽ đó chỉ là mấy nét chấm phá làm tăng thêm tình thú trên con đường đi tới tình yêu của nàng và hoàng tử của nàng.
“Khi nào có thể nhìn thấy được cái vị bước ra từ tranh kia ?”
Ma Lạt Năng cười hỏi : “Thế vị băng sơn vương tử của cậu thế nào rồi ? Có cần chị đây giúp một tay không ?”
“Cậu là vun vào, hay vun ra ?”
Ma Lạt Năng hừ lạnh một tiếng : “Nếu không cần thì thôi, vậy thì nhanh chóng tự mình hành động đi, sau đó bốn người chúng mình cùng ăn cơm.”
Tôi sững nhìn cái bóng mình đã bị hơi nước làm mờ mịt trong gương, khẽ nói : ” Được, lúc đó mình sẽ bảo anh ấy mang ra chai sâm banh đã chuẩn bị sẵn.”
Ma Lạt Năng cười nói : “Vậy cậu phải hành động nhanh một chút đi”
“Nhanh nữa cũng không kịp cậu rồi. Đúng rồi, cậu còn chưa kết nốt cho mình đoạn sau đâu. Sau khi anh ta đâm phải cậu, rồi sao nữa ?” Tôi vừa lau khô tóc vừa nói.
Ma Lạt Năng cười giòn giã một lúc, sau đó mới nói đầy dịu dàng : “Có thể xem như lần thứ hai gặp đã chung tình. Sau khi anh ấy đỡ mình lên, thấy một cánh tay của mình không động đậy được, liền đưa mình tới bệnh viện. Lúc đó mình kích động lắm, chẳng nói được gì, chỉ dùng cái tay không bị thương kia nắm chặt lấy tay anh ấy, sợ trong nháy mắt sẽ không thấy anh ấy đâu nữa. Anh ấy nói lại lần nữa “Đừng sợ”, rồi nắn lại cánh tay bị thương của mình. Sau đó khi tới bệnh viện, lúc điền thông tin, mình liền đưa ví tiền cho anh ấy, nói chứng minh thư và chi phiếu đều ở trong đó, nhờ anh ấy điền bảng và thanh toán tiền giúp mình. Anh ấy nhìn chằm chằm chứng minh thư của mình một lát, rồi mới nói với mình rất dịu dàng : “Cô có một cái tên rất êm tai.”
Mấy chữ này, chắc chắn là Ma Lạt Năng bắt chước ngữ điệu của người ta, nghe càng thêm sâu sắc. Tôi chờ hồi lâu, mà trong điện thoại chẳng thấy có tiếng gì nữa, mới hỏi : “Sau đó thì sao ?”
“Sau đó ?” Ma Lạt Năng có phần mơ hồ, giống như vẫn chìm đắm trong buổi gặp gỡ ngày hôm đó : “Sau đó anh ấy đưa mình về nhà, mình nói với anh ấy rằng mình rất thích anh ấy, anh ấy như bị sốc, nhưng cũng không cự tuyệt ngay, ngược lại ngày hôm sau lại tới thăm mình, sau đó chúng mình bắt đầu ngọt ngào kết giao.” Ma Lạt Năng bắt đầu nói với giọng rất ngọt ngào : “Từ nhỏ tới lớn mình chẳng bao giờ thích cái tên mình, có điều bây giờ mình thấy cái tên này rất êm tai. “Liên Sương”, “Liên Sương” ngày nào anh ấy cũng gọi mình như thế”
Tôi sốc thực sự, buồn nôn quá đi mất : “Tay cậu thế nào rồi ! Có nghiêm trọng không ?”
“Không sao cả, chỉ trật khớp mà thôi. Lúc đó đau chết mất, nhưng kéo lại là ổn rồi. Bất quá đúng là xin lỗi cậu, lúc đó vô cùng lộn xộn, tên tài xế kia thấy mình bị đụng ngã, chắc sợ gặp phải phiền toái, liền lái xe chạy mất, nên thùng táo của cậu bỏ quên trên xe taxi rồi.”
Tôi cười : “Không sao cả, không sao cả, xem ra sứ mệnh của nó đã hoàn thành rồi.”
Chúng tôi lại bắt đầu bàn tán về một số thứ tôi đã gặp ở Mỹ, lại hẹn buổi tối gặp ăn cơm sẽ nói tiếp.
Nhưng tới tối, tôi lại không thể ăn tối cùng Ma Lạt Năng, mẹ tôi lại triệu tôi về nhà. Lúc tôi gọi điện hủy hẹn với Ma Lạt Năng, nàng biết tôi vốn cha mẹ “hữu cầu tất ứng”, sớm đã quen, mắng cũng lười mắng, chỉ bắt tôi nhớ rõ phải mời nàng bù lại hai lần.
Khi nhìn thấy tôi vẻ mặt của mẹ tôi vô cùng ai oán : “Quay lại Bắc Kinh, chỉ được một cú điện thoại xong chả thấy mặt mũi đâu cả, cha cô và tôi chỉ biết ngồi trông nhà, bốn mắt nhìn nhau, đẻ được đứa con gái thì có ích gì chứ ? Chúng tôi mà có chuyện gì, ngay cả một người quan tâm cũng chẳng có.”
Tuy khẩu khí của mẹ có quen thuộc một chút, nhưng cũng không khỏi khiến tôi phải áy náy. Tôi liền giúp mẹ rửa thức ăn, lại gọt thái, vốn định ăn cơm chiều xong sẽ cùng hai người xem TV, ai ngờ mẹ vừa buông chén xong đã vội vã nói : “Mẹ phải đi khiêu vũ rồi, nếu không phải hôm nay Mạn Mạn về, thì cơm nước đã xong từ lúc nào rồi.”
Nói xong nhanh chóng cầm lấy cây quạt, thêm một dải lụa hồng, chỉ thoáng cái đã không thấy người đâu nữa.
Cha tôi cũng chậm rãi nói : “Dạo gần đây mẹ con lại mê đàn ca sáo nhị rồi”
Được rồi, thôi tôi chơi cùng cha tôi đi. Tôi dọn dẹp bát đĩa xong, lau sạch bếp, vừa đi từ trong bếp ra, đã thấy cha tôi cầm một ấm trà, đi xuống dưới lầu : “Cha đã hẹn chơi cờ rồi, con đi chơi đi, còn trẻ cũng nên kết giao nhiều bạn bè, đừng ngồi lì ở nhà ra thế.”
Tôi ngồi trên ghế sofa, ngây người ra nhìn vách tường phòng khách, rồi lại ngồi xem TV một mình. Rốt cuộc là ai phải ngồi giữ nhà đây. Tôi đến ngay cả người ngồi trừng mắt to mắt nhỏ còn không có, chỉ có một cái TV cũ.
Đài Tứ Xuyên đang phát lại bộ :”Võ Lâm Ngoại truyện”, lão bản nương đang nói với tiểu Bạch : ” Ngươi thuộc phái hành động là tốt nhất.” Tiểu Bạch lập tức đáp lại : “Muốn chửi ta à, ta thuộc phe thần tượng.” Đã xem hai lần rồi mà tôi vẫn phải phì cười, nhưng dẫu đang cười, lại vẫn cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, mắt cay cay.
Di động vẫn đặt ở nơi có thể với tay tới được, nhưng tới giờ vẫn không có lấy một tiếng chuông, hòm thư cũng không có email, chắc chắn là ở Singapore anh bận quá. Chắc chắn là như thế.
[1] Vincent (Starry, Starry Night) là một bài hát do Don McLean sáng tác, viết về Vangogh. Vangogh từng có một bức tranh tên là Starry Night – ” Đêm đầy sao”.
Starry, starry night.
Paint your palette blue and grey,
Look out on a summers day,
With eyes that know the darkness in my soul.
Shadows on the hills,
Sketch the trees and the daffodils,
Catch the breeze and the winter chills,
In colors on the snowy linen land.
Now I understand what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they did not know how.
Perhaps theyll listen now.
Starry, starry night.
Flaming flowers that brightly blaze,
Swirling clouds in violet haze,
Reflect in Vincents eyes of china blue.
Colors changing hue, morning field of amber grain,
Weathered faces lined in pain,
Are soothed beneath the artists loving hand.
Now I understand what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, they did not know how.
Perhaps theyll listen now.
For they could not love you,
But still your love was true.
And when no hope was left in sight
On that starry, starry night,
You took your life, as lovers often do.
But I could have told you, Vincent,
This world was never meant for one
As beautiful as you.
Starry, starry night.
Portraits hung in empty halls,
Frameless head on nameless walls,
With eyes that watch the world and cant forget.
Like the strangers that youve met,
The ragged men in the ragged clothes,
The silver thorn of bloody rose,
Lie crushed and broken on the virgin snow.
Now I think I know what you tried to say to me,
How you suffered for your sanity,
How you tried to set them free.
They would not listen, theyre not listening still.
Perhaps they never will…
[2] Phantom of the Opera (Bóng ma trong nhà hát) là vở nhạc kịch được nhà soạn nhạc Andrew Llyod Webber dàn dựng từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn người Pháp Gaston Leroux, là tác phẩm đứng thứ hai ở sân khấu Broadway (Mỹ) về số buổi trình diễn (6.681 buổi). Phantom of the Opera cũng được coi là vở nhạc kịch thành công nhất mọi thời đại với số tiền bán vé lên tới 3,2 tỉ USD và hơn 100.000 triệu lượt khán giả. Sau 16 năm kể từ ngày đầu ra mắt cho đến nay, Phantom of the Opera đã có hàng loạt phiên bản được công diễn ở nhiều quốc gia, một bộ phim sắp ra đời và vô số giải thưởng giá trị.
Nội dung của vở nhạc kịch
Vào một thời điểm nào đó, khoảng những năm 1880, một con người khốn khổ với khuôn mặt bị biến dạng đã chạy trốn khỏi xã hội mà anh ta căm ghét, một xã hội đã ruồng bỏ anh ta và tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn trong mê lộ những tầng hầm và kho chứa bên dưới nhà hát Opera tại Paris. Theo năm tháng, bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại về bóng đen lạ thoắt ẩn thoắt hiện bên trong nhà hát và những đồ vật bị mất một cách bí hiểm. Đến năm 1893, một lần, khi nhìn qua một lỗ nhỏ về phía sân khấu, việc anh vẫn thường hay làm, Phantom nhìn thấy Christie, một diễn viên phụ trẻ đẹp và ngay lập tức cảm thấy trái tim mình đã thuộc về nàng. Bản thân Phantom đã có một kỹ thuật hát Opera hoàn hảo, nhờ được nghe những giọng ca hay nhất của châu Âu trong nhiều năm. Và anh xuất hiện, dạy Christie hát. Bằng chất giọng thuần khiết, trong vắt và những gì học được từ Phantom, Christie được nhận vai chính và vai diễn của cô đã làm rung động cả Paris. Phantom hy vọng Christie sẽ yêu mình để đáp lại sự dạy dỗ, nhưng đau đớn thay, nàng lại gửi trọn tình yêu cho Raoul de Chagny, một chàng quý tộc trẻ tuổi, đẹp trai. Đau khổ, tức giận và ghen tị, Phantom đã tìm cách bắt cóc Christie ngay khi cô đang diễn giữa sân khấu, đưa cô đến nơi ở của mình, cạnh một chiếc hồ ngầm ở tầng hầm thứ bảy, cũng là tầng hầm sâu nhất của nhà hát Opera. Chàng quý tộc trẻ, bỏ qua nỗi sợ hãi bóng tối thăm thẳm đã xuống đến nơi và giải cứu cô gái. Được phép chọn lựa, Christie đã chọn chàng thanh niên đẹp như thiên thần. Phantom có thể giết họ nhưng kìa, đám đông phía trên đang đi xuống để tìm những người mất tích với hàng trăm ngọn đuốc sáng rực. Anh đã phải từ bỏ người mình yêu, chạy vào nơi duy nhất của tầng hầm còn sót lại bóng tối. Nhưng trước khi Phantom chạy đi, Christie trả lại cho anh chiếc nhẫn anh đã trao cho cô như vật đính hôn. Và người ta còn tìm thấy một vật anh để lại: chiếc hộp nhạc hình con khỉ, chơi bản Masquerade. Phantom, với con tim tan nát, thêm một lần bị chối bỏ đã biến mất và không bao giờ được nhắc đến…
[3] Đừng khóc, bé cưng. Lần tới anh sẽ dẫn em đi xem Bóng ma trong nhà hát. Hãy nhớ rằng, đối với Christine, đó là một kết thúc có hậu. ( tiếng anh trong nguyên bản)
[4] Nữ hoàng Cleopattra : Cleopatra VII Philopator ( tháng 1, 69 TCN – 12 tháng 8, 30 TCN, là một Nữ hoàng của Ai Cập cổ đại, và là thành viên cuối cùng của triều đại Ptolemy và vì thế là nhà cai trị người Hy Lạp cuối cùng ở Ai Cập.
Cleopatra là người cùng cai trị Ai Cập với cha (Ptolemy XII Auletes), em trai/chồng Ptolemy XIII và Ptolemy XIV và, sau này, con trai Ptolemy XV Caesarion. Cleopatra sống sót sau một cuộc đảo chính do các cận thần của Ptolemy XIII tiến hành, lập được một liên minh với Gaius Julius Caesar củng cố ngôi vị, và sau khi Caesar bị ám sát, liên kết với Marcus Antonius và có con sinh đôi với ông ta. Sau này bà lấy Marcus Antonius và sinh ra một cậu con trai khác. Tổng cộng, Cleopatra có 4 con, 3 với Antonius và 1 với Caesar. Sau khi đối thủ của Antonius và người thừa kế của Caesar là Augustus (Gaius Julius Caesar Octavian) dùng sức mạnh của Đế chế La Mã chống lại Ai Cập, Cleopatra tự sát ngày 12 tháng 8 năm 30 TCN.
Octavian : là Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc La Mã, trị vì La Mã từ 27 TCN đến khi qua đời năm 14. Octavian được người chú vĩ đại của mình, Julius Caesar nhận làm con nuôi và thừa hưởng mọi di sản của Caesar sau khi ông bị ám sát năm 44 TCN.
[5] Truyện cổ tích Cô bé đi đôi giày đỏ, trong đó, khi đi vào đôi giày đỏ, cô bé bị nguyền rủa nên cứ khiêu vũ mãi, khiêu vũ mãi không ngừng lại được.
[6] Trà mạn : là loại trà do lá trà phơi khô sao nhỏ.
Trà hoa : nguyên liệu là các loại hoa, phơi khô, sau đó pha uống giống như trà