Bạn đang đọc Bí Mật Angels: Chương 27
Không biết cảm xúc bây giờ của nó là gì nữa , chỉ biết nó như 1 ngọn nựa hực cháy , như 1 con thiêu thân dùng hết sức bình sinh của mình mà đánh đá vào cây cổ thụ rắn chắc đó . THật tội Nghiệp cái cây . 30 phút trôi qua , nó ngồi bệt xuống , đôi bàn tay buông thõng đầy máu tương , đôi hà đen đã bị phăng ra cách đó 30cm , quần áo cũng dính đầy máu , tóc thì bud xù nhưng không rối vì tóc nó siêu mượt vuốt cái là ra -_- . Không định dừng lại ở đó , nó tiếp tục dùng hết sức còn lại của mình mà trút giận lên thân cây nhưng lại bị 1 tiếng nói ngăn lại
– Dừng lại đi
Một giọng nói quen thuộc nhưng nó chẳng nhớ nổi là ai ?
– CÓ chuyện gì ?
– Cậu hãy dừng lại đi ?
– Không liên quan tới cậu
– Sao cậu lại vào được đây ?
– Muốn vào thì vào cấm à ?
– Vườn Cấm chả cấm thì gì ?
– CŨng như cậu thôi .
– À . CÓ chuyện gì không hay sảy ra à?
– Ừm
– Cậu có thể tâm sự với tôi cũng được
– Tôi không thích .
– Vậy tôi có thể ngồi đây với cậu chứ ?
– Ừm .
– Này tôi hỏi cậu 1 câu được không ?
– Ừm
– Cậu là Anh Vy ? ĐÚng không ?
Giật mình nhìn lại sao hắn biết mình nhỉ ? À mà mình còn trong bộ dạng đứa con gái nữa mà ?
– Sao..?
– À tôi chỉ tình cờ biết thôi ?
– …
– Sao cậu lại giả trai vậy
– SAO CẬU BIẾT NHẊNG CHUYỆN NÀy
Nó nổi giận nghi ngờ về Hải , bí mật của nó kể ảc cái tên của nó sao hắn lại biết . Chẳng lẽ hắn điều tra nó hay sao ? Hay là hắn đang định do la gì về nó đây ?
– Cậu đừng nổi giận . HÃy tin tôi , tôi là người tốt mà ? Cậu không nhớ tôi là ai à ?
– Cậu là ai . Cảm giác gần gũi nhưng thực thì chẳng nhớ gì cả
– Cậu nhớ lại đi ?
– À nhớ rồi cậu là ngwưòi cứu nhỏ Mai đúng không ?
Một chút hụt hẫn ? HẢi bâng khuâng : Chẳng lẽ cậu không nhớ gì về mình sao ? Cậu đã chôn mình vào quá khứ nhưng mình thực sự chẳng thể quên cậu .
– Cậu không nhớ gì thật à ?
– CÓ gì để nhớ à
Nó chẳng hiệu cậu đang hỏi những cái quái gì nưa ? Nhớ gì là nhớ gì ? Thật hkó hiểu .
– Khi cậu 4t , cậu đã ở đâu ?
– Cậu hỏi làm gì ?
– ĐỂ xác thực 1 điều
– Tôi ở nhà tôi chứ ở đâu ?
_ CẬu không đi đâu khác à ?
– à . Hình như là có .
– LÀ đâu ?
– Blaza . Nhưng lúc đó tôi phải về sớm . Nghe mẹ tôi kể thì lúc đi về thì gặp tai nạn thì pahir .
– Thế cậu không nhớ những gì trwưóc đó à ?
– Không . Lâu rồi chắc quên mất .
– Ừm
Hải nhìn nó vẻ Buồn rầu * Chắc quên mất* : Vậy cô ấy quên thật sao ??? Lời hứa ấy còn đâu nữa . Nhưng tai nạn ? Soa mình chưa nghe đến ?
Một dấu chấm hỏi to đùng đặt vào suy nghĩ của cậu . Mải nói chuyện giờ Hải mới để ý tay nó bị thương khá nặng
– Tay cậu bị thương .
Nó dấu tay về sau lưng rồi chả lời như không hề đau đớn
– Không sao cậu đừng để ý
– Đưa tay đây
Hải tức giận cầm tay nó xem lại vết thwưong . Ngoai1i mức tưởng tượng : vết thưong rỉ máu , lai co 1 vết rách sâu , sưng phồng lên
– Thế này mà không sao à ?
-….
HẢi đùng đùng bế nó lên để đưa nó tới Chạn y tế của tRường . Mặc sức nó vùng vẫy , chống đốỉ thi cậu cứ mặc kệ .