Bí Kíp Giả B

Chương 46


Bạn đang đọc Bí Kíp Giả B – Chương 46


Hơn nửa giờ sau tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Trì chân trần ra mở cửa.

Tra nam nhà hắn mặt mày vô cảm đứng ngoài cửa, hai tay xách hai túi nguyên liệu nấu ăn nặng trĩu.
Hạ Trì ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Cậu đi siêu thị mua đồ ăn?”
Tô Tinh đặt túi xuống rồi thay giày, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, nói thản nhiên: “Không, đi làm tra nam.”
Hạ Trì: “…”
Buổi sáng Tô Tinh đã kiểm tra qua một lượt trước khi ra khỏi nhà, tuy rằng phòng bếp nhà Hạ Trì không có người dùng nhưng vẫn đầy đủ nồi niêu xoong chảo, có lẽ là chủ nhà chuẩn bị.
Cậu tới siêu thị trong tiểu khu mua một vài nguyên liệu đơn giản, đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch.
“Bé Trạng nguyên còn biết nấu cơm à?”
Hạ Trì cảm thấy tò mò đầy mới lạ giở từng túi ra xem một, có cà chua, khoai tây, còn có vài loại rau xanh hắn không nhận ra.
Tô Tinh thuần thục lấy nguyên liệu ra khỏi túi rồi sắp xếp ngay ngắn, cho rau chân vịt vào trong bồn, đổ nấm hương ra ngâm vào một bát nước sau đó cất một ít đồ ăn chín vào tủ lạnh, nói: “Có thể làm mấy món đơn giản.”
Hạ Trì lởn vởn phía sau Tô Tinh đang rửa nồi và bát đĩa.

Hắn cứ sấn tới sau lưng Tô Tinh nói muốn giúp đỡ, cậu lo Hạ Trì vẫn chưa khỏi ốm hẳn, không được đụng vào nước lạnh, đuổi hẳn ra ngoài.
Hạ Trì kiên quyết không chịu rời phòng bếp, Tô Tinh nhặt rau hắn liền kéo ghế dựa tới gần bồn rửa bát vừa chống cằm vừa ngắm, Tô Tinh cắt chân nấm hương hắn lập tức rửa một quả cà chua vừa gặm vừa ngắm, Tô Tinh thái thịt hắn ngay tắp lự biến thành một chiếc máy nhại lời theo khuôn mẫu, đứng bên cạnh không ngừng lặp đi lặp lại ‘Cẩn thận cẩn thận đừng cắt vào tay’.
Sau khi tất cả nguyên liệu đã chuẩn bị xong, Tô Tinh đổ nấm, rau chân vịt và thịt nạc đã sơ chế vào nồi cháo, điều chỉnh mức lửa rồi canh thời gian.
Hạ Trì bất ngờ ôm chầm lấy cậu từ phía sau, hai tay vòng qua eo cậu, dụi mặt vào bên tai cậu.
“Thơm quá.” Hắn hít sâu một hơi, tấm tắc khen.
“…” Tô Tinh lấy khăn lau sạch tay mình, cười nói, “Vẫn chưa mở vung, mùi đâu ra.”
Hạ Trì đặt cằm lên vai Tô Tinh, hai tay siết eo cậu thật chặt, mặc kệ nói: “Tớ cứ ngửi thấy.”
Tô Tinh đẩy hẳn ra một chút, nói: “Buông tay, tớ đập trứng.”
Tô Tinh cầm hai quả trứng gà nhưng Hạ Trì lại treo trên người cậu như một món trang sức hình người siêu to khổng lồ, cậu làm gì cũng không tiện nên đành bất lực mở miệng nói.
“Không buông, buổi sáng cậu chẳng nói câu nào đã đi rồi,” Hạ Trì tiếp tục chơi xấu, “tâm hồn bé bỏng của tớ bị tổn thương nặng nề, cậu mau bồi thường tớ đi!”
“Hả?” Tô Tinh nhướng mày, hỏi, “Không phải đã bồi thường rồi à?”
“Lúc nào cơ?” Hạ Trì ồn ào.
“Cậu mắng tớ,” Tô Tinh mỉm cười lễ độ, “mắng tớ là tra nam.”
“…” Hạ Trì ăn quả đắng, không ngờ rằng bé Trạng nguyên nhà hắn lại thù dai vậy, mới nói đùa có một câu thôi mà?
“Tớ sai rồi…” Hạ Trì chủ động nhận lỗi, quay đầu hôn chóc lên cần cổ Tô Tinh, một bàn tay đưa tới viền cổ áo kéo cổ áo len của cậu xuống.

“Cậu làm gì?” Tô Tinh nghiêng đầu lườm hắn.
“Kiểm tra,” Hạ Trì đúng lí hợp tình, “nhìn xem kí hiệu tớ lưu lại có còn không.”
Không khí trong phòng bếp dần trở nên quyến rũ, nồi đất bắt đầu phát ra tiếng ‘ùng ục ùng ục’, cháo được nấu công phu bắt đầu tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
“Au—!”
Hạ Trì đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người nảy lên giật lùi về phía sau một bước, cong lưng, hai tay che đũng quần lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông trời con cậu muốn làm gì?”
Tô Tinh vung nắm đấm, lạnh lùng nói: “Đập trứng.”
Cậu cầm quả trứng gõ nhẹ lên thành bát phát ra một tiếng ‘cạch’.
Nửa người dưới của Hạ Trì căng cứng, vẻ mặt có chút dữ tợn, chống tường tập tễnh đi ra ngoài phòng bếp.
—–
Tô Tinh nấu một nồi cháo nấm hương thịt nạc, ngoài ra còn có rau chân vịt xào, trứng chưng cà chua và thịt bò muối mua ở siêu thị, Hạ Trì nể tình ăn sạch sành sanh tất cả, còn ăn ba bát cháo.
Cuối cùng, hắn đặt đũa xuống lau miệng, tấm tắc khen: “Ngon, đồ ngon lắm luôn!”
Tô Tinh ngồi ở đầu bàn ăn bên kia, cúi đầu cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ hỏi: “Thật à?”
Hạ Trì bị nụ cười của cậu mê hoặc không biết trái phải là gì, hắn cười ngu gật đầu nói: “Thật mà.”
Sau đó Tô Tinh ân cần hỏi: “Cậu thấy trong người thế nào rồi?”
Hạ Trì liếm môi, bắt đầu ăn no dửng mỡ: “Khỏe, cả người từ đầu đến chân chỗ nào cũng khỏe.”
Tô Tinh hài lòng gật đầu: “Vậy đi đọc sách đi.”
Hạ Trì: “…”
Vừa rồi ta ta ngươi ngươi tình chàng ý thiếp mặn nồng đâu rồi? Chỉ trong chớp mắt đã thay đổi là thế nào?
Tô Tinh ngồi thẳng lưng, thu lại ý cười trên mặt mình, gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, vẻ mặt vô tình đếm ngược giờ: “Chỉ còn bốn ngày nữa là tới kì thi tháng, ngày hôm qua cậu vẫn còn một trang từ nguyên đơn và ba mươi phương trình chưa học thuộc, cả hai đề thi Vật lí và một đề Toán nữa.”
Hạ Trì: “Tớ nghĩ là tớ chưa khỏi ốm đâu, xin phép nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường một ngày.”
“Xin thất bại, ba rưỡi chiều tớ sẽ kiểm tra, cậu còn…” Tô Tinh quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói tiếp, “chưa đầy năm tiếng.”
Hạ Trì tiếp tục kì kèo mặc cả: “Lần trước nói kì thi tháng đạt điểm chuẩn sẽ khen thưởng, có hay không đây?”
Tô Tinh gật đầu: “Đương nhiên.”
Hạ Trì nghiến răng niệm thầm tai thỏ ba mươi lần trong lòng, nghĩ đến lúc bé Trạng nguyên đeo tai thỏ lên có thế nào cũng phải lưu lại kí hiệu trên người cậu ấy từ trên xuống dưới bằng mọi cách, lúc này mới miễn cưỡng bất chấp khó khăn đi đọc sách.
—–
Trong vô số bài kiểm tra và vô vàn công thức cần phải học thuộc, tháng mười hai cứ như vậy trôi qua thật nhanh.
Vào đêm giao thừa, Lý Lãng tìm người anh họ lập trình viên của mình lấy chìa khóa muốn lên tầng thượng tòa nhà của Hạ Trì, vài người xách mấy túi đồ ăn để ăn trên sân thượng.

Đứng từ tầng hai mươi tám nhìn xuống, thành phố Tân Dương hạng hai bỗng trở nên vô cùng nhỏ bé, muôn vàn ánh đèn tụ lại thành dải tinh quang rực rỡ.

Tô Tinh vươn một bàn tay ra rồi xòe ngón tay, dòng xe cộ đang lướt đi trên đường cái cứ như vậy chảy qua kẽ tay cậu.
Hạ Trì nắm lấy tay Tô Tinh mười ngón đan chặt vào nhau, đút tay cậu vào túi áo mình, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Gió lạnh rít gào, mũ len của Chu Cẩn Ngôn bị thổi thốc lên, mũi đông cứng tới mức sắp chảy nước mũi.

Cậu cầm một gói bim bim và hét vào bầu trời đêm mênh mông vô tận: “Tôi muốn thi vào trường hạng một —! Tôi nhất định phải làm Beta—đỉnh—nhất—quả— đất!”
Lông xanh cười nhạo cậu không có tiền đồ, Lý Lãng đạp lên mông Lông xanh một cước, nói: “Mẹ nó mày nói tao nghe cái gì hay ho xem nào!”
Lông xanh dang rộng hai tay, hét một tiếng ‘A—” thật dài.
Những người khác dù làm việc riêng nhưng vẫn thong dong đưa mắt nhìn nó.
Lông xanh ‘A’ cả nửa ngày nhưng vẫn chưa nói tiếp đoạn sau, Lý Lãng không nhịn được mắng nó: “Mày a cái rắm!”
Lông xanh gãi đầu: “Tao cũng không biết có nguyện vọng gì nữa, cảm giác bây giờ tốt lắm rồi, hí hí.”
Kha Nhạc Nhạc cười ‘xì’ một tiếng, che miệng mắng nó: “Đồ đần.”
Lông xanh ôm cô vào lòng, cười ngu người: “Tốt thật mà, có bạn gái có anh em tốt, mẹ nó tao còn nguyện vọng gì nữa đây?”
Chu Cẩn Ngôn quay đầu nhìn hai bên, phía trái là Lông xanh và Kha Nhạc Nhạc đang ôm nhau hôn hít, phía phải….

phía bên phải không biết tại sao mà lão đại với A Tinh lại dựa sát vào nhau như vậy.
“Ai dà.” Cậu thở dài, cảm thấy có chút phiền muộn của tuổi trẻ.
“Cậu thở dài cái gì?” Lý Lãng từ phía sau nhảy tới túm lấy cổ cậu, cầm một que kẹo mút nhét vào miệng cậu.
Chu Cẩn Ngôn ngậm kẹo mút, một bên má phồng lên, nói: “Sao mình lại không có bạn trai?”
“Tôi cũng không có mà!” Lý Lãng nói, “Lão đại với học sinh giỏi cũng không có mà?”
Chu Cẩn Ngôn liếc nhìn Lý Lãng đầy tội nghiệp, hắn gật đầu, cậu quay đầu lại nhìn Hạ lão đại và A Tinh, hai người chột dạ ngoảnh đầu về hướng khác.
Mấy người ồn ào ầm ĩ một hồi, sau đó Lý Lãng móc một chai rượu từ trong balo ra, nói một cách bí ẩn: “Có người tặng quà cho bố tao, nói là của quý từ bên Thái Lan, hàng nội địa không làm nổi, đặc biệt gây hưng phấn, tao lấy trộm trong két sắt ra đấy!”
Lông xanh vô cùng phấn khích, hai mắt lóe sáng: “Mở đê! Mở đê! Mở đê!”
Chu Cẩn Ngôn có chút e dè: “Không, không ổn lắm nhỉ? Uống cái này không biết có tác dụng phụ gì không ta?”
Lông xanh chẳng mảy may để ý: “Không phải là rượu à? Uống một chút thì có sao? Cùng lắm cũng chỉ ngủ một giấc thôi!”
Lý Lãng nói tiếp: “Đúng rồi, tao nghe thấy người tặng quà nói Omega tới kì động dục không thể uống cái này, bị kích thích quá mức.

Chỗ này chỉ có một Omega, Kha Nhạc Nhạc mày đừng uống!”
Kha Nhạc Nhạc ‘hừ’ một tiếng, nói: “Ai thèm!”

Lý Lãng hung hăn cắn lên nắp chai rượu, nắp chai ‘phụt’ bay nhẹ lên rồi rơi xuống đất.

Hắn bày vài chiếc cốc giấy dùng một lần rồi rót rượu vào từng cốc đưa tới trước mặt từng người một, nâng cốc đầu tiên nói: “Vì một năm mới, cạn li!”
Hạ Trì khẽ bật cười, thì thầm hỏi Tô Tinh: “Uống được không?”
Tô Tinh lườm hắn: “Khinh thường ai đấy? Ai gục xuống trước là đồ ngốc thoi.”
Hạ Trì véo nhẹ đầu vai cậu: “Có thể là cậu lắm chứ.”
Tô Tinh không hiểu rượu, không biết mình có uống được chai rượu Lý Lãng mang tới không, nhưng thật sự độ rượu rất cao, Chu Cẩn Ngôn vừa mới nhấp một ngụm đã cay xè không nói nên lời, có dụ dỗ thế nào cũng kiên quyết không uống tiếp.
Tô Tinh đã uống ba cốc, và khi gió thổi thốc tới khiến cậu cảm thấy hơi choáng đầu.
Theo lý mà nói thì không tới mức đó, tửu lượng của cậu không hề tồi, có thể uống nửa cân rượu trắng.
“Sao lại có mùi bạc hà nhỉ?” Kha Nhạc Nhạc dựa vào người Lông xanh, mũi hít hít, “Mấy đứa ai ăn kẹo cao su à?”
Lý Lãng hít ngửi trong không khí hai lần, kì quái nói: “Hình như hơi hơi? Không phải chứ, tao có mua kẹo đâu…”
Trong lòng Tô Tinh hoảng hốt, hai ngày nay giúp Hạ Trì làm bài tập chuẩn bị cho kì thi, vội vội vàng vàng quên mất tiêm thuốc ức chế, hơn nữa rượu có tác dụng mạnh, pheromone bắt đầu tác loạn.
Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thong thả lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi ra tung hai lần, nói: “Tôi ăn, nâng cao tinh thần giải rượu.”
“Ố ố ố!” Lông xanh lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi nói bảo sao lại có mùi như thế? Học sinh giỏi, kẹo của cậu là hãng nào đấy, mùi mạnh như vậy?”
“Không biết, mua bừa.” Tô Tinh đứng lên, hai tay đút túi quần, nói với Hạ Trì, “Tớ xuống tầng đi vệ sinh.”
Hạ Trì nói: “Mật khẩu cửa nhà là sáu số không, hình như mấy ngày trước có mấy cái đèn sắp hỏng chưa kịp thay, cậu cẩn thận chút.

Có cần tớ đi cùng không?”
“Không cần.” Hai tay Tô Tinh đút túi, sải bước nhanh chóng rời sân thượng.
—–
Vào nhà Hạ Trì, cậu khóa cửa cẩn thận, chạy bước nhỏ tới sofa xách balo của mình lên, vào phòng tắm của Hạ Trì rồi đóng cửa lại.
Cậu dựa vào sau cánh cửa, cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một nhanh hơn, hai chân nhũn ra, gương mặt dần đỏ ửng lên, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
“Thuốc ức chế… thuốc ức chế…”
Cậu tạt nước lạnh lên mặt ép bản thân mình trong gương bình tĩnh lại, sau đó lục lọi balo tìm thuốc ức chế.
Trong phòng tắm có bóng đèn sắp hỏng nhấp nháy chập chờn lóe ánh sáng, hai tay Tô Tinh run rẩy dưới ánh đèn lập lòe, thế nào cũng không thể chạm vào thuốc ức chế và kim tiêm.
“Tích tích tích – bụp!”
Sau một hồi tiếng dòng điện dồn dập vang lên, rốt cuộc bóng đèn cũng chết hẳn.
Trong bóng tối, Tô Tinh mò mẫm tìm thuốc ức chế trong balo của mình.
Cậu ném hộp bút và toàn bộ sách vở xuống dưới đất, sờ vào ngăn trong của balo nhưng vẫn không thấy đâu hết.
Cuối cùng cậu tìm thấy một lọ thủy tinh bên hông balo.
Rốt cuộc Tô Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhịp thở vốn đã không ổn định, cậu thở hổn hển lấy lọ thủy tinh ra nhưng do động tác quá mạnh, đột nhiên khuỷu tay đập mạnh vào bồn rửa mặt, cái lọ trong tay cầm không chắc nên trơn trượt rơi xuống đất phát ra tiếng thủy tinh vỡ sắc nhọn.

Ngay lập tức một mùi hương khen khét vốn bị giam giữ ồ ạt tỏa ra, lan khắp không gian nhỏ hẹp một cách trắng trợn.

Loại hương vị này lần đầu xông vào khoang mũi mang theo chút đắng không khó ngửi, sau khi trở nên nồng đậm hơn thì chỉ còn lại dư vị thơm tinh khiết.
Mùi hương lan tỏa tứ phía bao trùm lấy Tô Tinh.

Tô Tinh dựa vào bồn rửa mặt, cảm giác thân thể này dường như không còn thuộc về mình nữa, đầu ngón tay cậu run lên, ngón chân không khỏi co quắp vào nhau.
Cậu dựa lên tường, hai chân khép lại, khẽ cọ xát hai chân vào với nhau, thở hổn hển không thể chịu nổi.
Thứ cậu đánh vỡ không phải là ống thuốc ức chế mà là lọ pheromone mùi lạ cà phê đen của Alpha!
—–
Trên sân thượng.
Lông xanh nôn thốc nôn tháo, Chu Cẩn Ngôn cũng hắt xì mấy cái thật to vì quá lạnh, Hạ Trì đề nghị tối hôm nay tới đây thôi, sáng mai còn phải đi học.
Hạ Trì tiễn bọn họ tới trước cổng tiểu khu rồi mới quay lưng về nhà.
Hắn tiễn bọn Lý Lãng về sớm không phải do bản thân ích kỉ, đây là năm đầu tiên hắn và Tô Tinh bên nhau, hắn muốn trải qua thế giới chỉ có mình hai người mà thôi.
Vào cửa, phát hiện Tô Tinh không ở phòng khách, trong nhà vệ sinh cũng không có người.
Hạ Trì ngó nghiêng một vòng phát hiện người không ở đây, balo cũng biến mất.
Hắn chạy ra ngoài cửa xác nhận giày của Tô Tinh vẫn ở trên giá giày, có lẽ cậu vẫn chưa rời đi.
Kì quái thật, căn nhà lớn vậy cậu ấy còn có thế trốn ở chỗ nào đây?
Chẳng nhẽ cậu ấy ở trong phòng?
Hắn vào phòng, cửa phòng tắm đóng chặt và một chiếc dép không thấm nước ở trên thảm lau chân.
Lúc này Hạ Trì mới thả lỏng, dựa vào cửa khoanh tay trước ngực, cười nói một tiếng: “Trạng nguyên nhà tớ ở bên trong ấp trứng à? Đang chơi trốn tìm với tớ phải không?”
Đợi một lúc lâu sau cũng không thấy có chút động tĩnh nào.
Rốt cuộc Hạ Trì nhận ra có gì đó không ổn, hắn nhíu mày đi về phía phòng tắm.
Còn chưa kịp mở cửa, hắn đã nghe thấy một tiếng động kì lạ.
Đó là tiếng rên rỉ đã kìm nén từ rất lâu, gắng gượng phát ra khỏi khớp hàm đang cắn chặt.
Hạ Trì không thể nào nghe nhầm, đó là âm thanh của Tô Tinh.
Hắn không thể kiểm soát được nhịp thở nặng dần của mình.
Qua khe cửa, mùi hương bạc hà ngọt ngào thanh khiết cuối cùng không thể kiềm chế được mà điên cuồng ồ ạt tỏa ra ngoài.
Mùi bạc hà cứ mãi lởn vởn quanh quẩn nơi chóp mũi của Hạ Trì, kêu gào đánh thức bản năng Alpha của hắn.
Tay Hạ Trì siết thanh nắm cửa thật chặt.
Đó là mùi hương thuộc về pheromone của Omega.
Trong phòng tắm có một Omega mang theo hương vị bạc hà đang trong kì động dục.
—–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.