Bạn đang đọc Bí Kíp Giả B – Chương 33
Mỗi giờ tự học buổi sáng Tô Tinh đều giao nhiệm vụ học thuộc lòng cho bọn Hạ Trì, tới cuối tuần thì đến nhà Hạ Trì kiểm tra nghe viết tập thể.
Bọn Lý Lãng ngay từ đầu cũng không coi trọng chuyện này, Hạ Trì gõ đầu từng đứa một, đầu tiên là uy hiếp nói nếu dám không qua bài kiểm tra nghe viết mà xem, đánh xong thì lại cho bọn họ trái ngọt, hứa hẹn nếu tổng điểm cả lớp giành được vị trí thứ nhất trong kì thi giữa kì lần này, đĩa game trong phòng hắn Lý Lãng cứ thoải mái lấy, tạp chí người mẫu xe hơi cùng ‘phim con heo’ đã ngưng xuất bản từ lâu Lông xanh cứ tùy ý chọn, có bao nhiêu figure phiên bản giới hạn Ngô Siêu thích cái nào lấy cái đó.
Ngoại trừ mấy đồ này, mỗi người tự chọn một đôi giày thể thao hàng hiệu trong tủ giày của hắn mà đi.
Ba người nghe thấy vậy mắt sáng như đèn pha ô tô, nước miếng thiếu chút nữa chảy tong tỏng xuống đất.
Những thứ hay ho trong nhà Hạ Trì hầu hết là bản giới hạn đã ngưng sản xuất trên thị trường, bọn họ ao ước đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại chiếm về làm của riêng.
Cơ chế khen thưởng quả nhiên là cách tốt nhất để kích thích động lực, vì vậy trong lớp 10-5 đã xuất hiện cảnh tượng tuyệt vời có một không hai trong lịch sử Trung học số 36.
Tan học buổi tối, thay vì nói ‘Đi đây’ thì sẽ nói ‘Tôi ra đi lặng lẽ/ Hệt như lúc đến đây/ Tay áo tôi vẫy nhẹ/ Tạm biệt đám mây Tây’(1); mặc bộ quần áo vừa mới mua tới trường không nói ‘Ui bộ quần áo mới của tao thế nào’, phải nói ‘Ta và Từ Công phía Bắc thành ai anh tuấn hơn’(2); nhai kẹo cao su xong nhổ ra cũng không quên ngâm nga một câu thâm tình ‘Chu Công thổ bộ, thiên hạ quy tâm’(3); ngay cả khi tới nhà vệ sinh cho họa mi sổ lồng, nghe tiếng nước róc rách trên bệ tiểu gốm sứ cũng thốt lên một câu ‘Đúng là minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu’(4) mới có thể kéo quần lên.
(1) Tạm biệt Khang kiều (Từ Chí Ma) – bản dịch của Ngô Trần Trung Nghĩa
(2) Nguyên tác Trung văn, trong quyển TRUNG QUỐC LỊCH ĐẠI TỂ TƯỚNG LỤC
(3) Ta giống như Chu công tiếp đãi hiền tài, thiên hạ sẽ quy thuận về ta.
(Tam quốc – Tào Tháo – Đoản ca hành)
(4) Trăng sáng chiếu qua đám cây tùng; Suối nước xanh chảy trên tảng đá (Sơn cư thu minh – Vương Duy)
Vào một giờ nghỉ trưa, Lý Lãng Lông xanh hai người ăn no căng, vì để so sánh xem cơ ngực ai to hơn mà Lông xanh đã đè Lý Lãng lên bức tường cuối phòng học, hai người không ai chịu thua kém, mặt đỏ bừng bừng lời qua tiếng lại, những từ ngữ thô tục cứ thế mà phun ra ngoài.
Cái gì mà ‘mẹ’, ‘đụ’, ‘đờ mờ’ cứ thế tuôn ra như pháo nổ đì đùng trước cửa ngày Tết, bùm bùm đinh tai nhức óc, Tô Tinh không chịu được nữa, mặt tối sầm lại nói với Hạ Trì: “Mau dạy bảo coi.
”
Hạ Trì dựa vào lưng ghế, cầm quyển sách giáo khoa Ngữ văn giả vờ đọc, hắn lật một trang sách, thoải mái nói: “Dừng tay chút, đừng đánh nữa.
”
“Lão đại mày không cần nhúng tay vào! Đây là thù oán cá nhân của tao!” Lý Lãng gào thét.
“Mày bảo ai là mặt lờ cơ!” Lông xanh gào to hơn.
“Chính là mày thằng mặt lờ thằng mặt lờ!” Âm lượng của Lý Lãng cao tới quãng tám.
Tô Tinh cảm thấy như hai đầu cưa sắt kéo qua kéo lại kẽo kẹt khiến tai cậu suýt chút nữa nổ màng nhĩ.
Hạ Trì buông tay: “Không còn cách nào hết, không ai nghe tôi.
”
Tô Tinh đã làm được một nửa đề thi, trên mặt không lộ ra vẻ nôn nóng sốt ruột nhưng ngòi bút trên giấy nháp đã viết không biết bao nhiêu dấu căn bậc hai.
Hạ Trì thuận miệng đề nghị: “Tôi nghĩ biện pháp để hai đứa nó không cãi lộn ầm ĩ nữa, bù lại cậu đồng ý tôi một chuyện, được không?”
Ngòi bút nguệch một đường thật dài trên giấy, Tô Tinh bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Trì đặt sách xuống, vươn người qua giật lấy bút của Tô Tinh: “Buổi tối đọc những gì cần phải học thuộc lòng cho tôi, nghe giọng cậu tôi thuộc nhanh lắm.
”
Tô Tinh lườm hắn, lấy một cây bút khác trong hộp bút, viết cách giải lên giấy nháp.
“Ông giết mày!” Lý Lãng rống giọng nam cao mạnh mẽ.
Tay Tô Tinh đột nhiên run lên, viết một dấu căn bậc hai uốn éo không khác gì con giun.
Hạ Trì làm bộ làm tịch lắc đầu, vẻ mặt đau lòng: “Tôi đoán bọn nó đánh nhau tới chiều cơ, ây dà, thế này làm sao người ta học hành được đây!”
“Hừ,” Tô Tinh thở hắt, hừ lạnh một tiếng, đặt bút xuống, liếc mắt nhìn Hạ Trì, “tôi đồng ý.
”
“Thật à?” Hạ Trì ngạc nhiên hỏi.
“Thật.
”
Tô Tinh khoanh tay trước ngực, thờ ơ lạnh nhạt chống mắt lên xem Hạ Trì có biện pháp gì để khống chế hai người hoàn toàn mất trí này.
Hạ Trì thủng thỉnh lật vài trang sách giáo khoa nhìn một hồi, tìm được một bài thơ cổ, cất giọng đọc diễn cảm: “Ta hồ! Nhất nhân chi tâm, thiên vạn nhân chi tâm dã!”
(5) Thơ: Than ôi! Lòng ai cũng vậy, nghìn vạn người như một (A Phòng cung phú – Đỗ Mục – bản dịch của Nguyễn Hiền Lê)
Hai người đang vật lộn giật tóc nhau trên tường cuối lớp học, cổ Lý Lãng nổi đầy gân xanh, hắn trừng mắt: “** mẹ mày… Câu tiếp theo là gì?”
Lông xanh nhắc nhở: “** cả nhà mày?”
Lý Lãng: “Cút! Ông đây nói sau câu ‘thiên vạn nhân chi tâm dã’ là câu gì?”
Lông xanh cũng ngẩn ra, miệng đọc lẩm bẩm: “Nhất nhân chi tâm, thiên vạn nhân chi tâm dã… Mẹ nó sáng nay vừa mới đọc đã quên rồi!”
Lý Lãng buông tay trước: “Đánh cái con mẹ mày! Sách còn chưa đọc xong!”
Hai người quay lại làm anh em tốt khoác vai nhau, về chỗ đọc sách giáo khoa.
“…” Tô Tinh trầm mặc vài giây, “Bọn họ bị đần à?”
Hạ Trì tựa vào lưng ghế, gác chân: “Kê thuốc đúng bệnh, dạy tùy khả năng, thầy Tô, đạo lí này hẳn là thầy hiểu hơn em mà?”
Tô Tinh mặc kệ hắn, rốt cuộc tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai cũng biến mất, cậu xoa hai bên thái dương, bắt đầu tập trung làm đề.
“Này,” Hạ Trì thấy chẳng thú vị gì sất, lấy bút chọc khuỷu tay Tô Tinh, “sao lại không để ý tới tôi?”
Tô Tinh chép dàn bài từng bước tính toán vào vở bài tập, cũng không ngẩng đầu lên: “Thầy Tô đang tùy vào khả năng để dạy cậu đấy.
”
—–
Buổi tối, Tô Tinh tắm rửa xong sau đó tiêm thuốc ức chế.
Cậu tạt nước lạnh lên cánh tay, hai giọt máu hòa cùng nước lăn xuống cống thoát nước, trong không gian nhỏ hẹp, mùi hương pheromone ngọt nhẹ nhàng thuộc về Omega cũng phai dần.
Tô Tinh nhéo ấn đường, đợi cảm giác choáng váng quen thuộc hoàn toàn biến mất, cậu hoảng hốt tự hỏi không biết dạo gần đây tần suất tiêm thuốc ức chế có phải nhiều hơn rồi không, đôi lúc ba bốn ngày đã phải tiêm một lần.
Có lẽ mới đây thường xuyên ở cạnh bọn Alpha Lý Lãng Lông xanh, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng đôi chút.
Cũng may từ trước tới nay có thể kìm hãm kì động dục.
Tô Tinh không để ý quá nhiều, cậu kiểm tra thuốc và kim tiêm đặt trên đầu giường, không còn nhiều lắm, đợi lúc nào rảnh thì đi mua.
Cậu lấy sách Hóa học từ trong ngăn kéo bàn học ra, lật sách tới bài oxi hóa khử.
Đề thi giữa kì toàn thành phố lần này do tổ chuyên môn Trung học số 1 ra đề, Chu Cẩn Ngôn vừa gửi tin nhắn cho cậu nói rằng thầy Hóa của bọn họ nhấn mạnh kiến thức oxi hóa khử ‘cực kì quan trọng’.
Tô Tinh đặt điện thoại ở chỗ chỉ cần vươn tay ra là với tới, một tay cậu lật sách giáo khoa rồi ngẩng đầu lên nhìn điện thoại, tựa như đang chờ đợi một người quan trọng nào đó.
Nhìn tới trang sách thứ ba, điện thoại rung lên một tiếng, Tô Tinh gần như phản ứng theo tiềm thức, cậu cầm điện thoại quẹt màn hình, kết quả là nhà mạng gửi tin nhắn thông báo số dư cước cuộc gọi tháng này.
Đầu ngón tay Tô Tinh cứng đờ, khóe miệng mím chặt, dường như có chút thất vọng, cảm xúc chưa bộc lộ hoàn toàn đã bị hàng mi vội vàng rủ xuống che khuất.
Mình đang đợi cái gì? Mình bị điên ư?
Cậu vừa nghĩ như vậy vừa chuyển chế độ điện thoại về im lặng, ném lên giường.
Kéo tâm trí quay trở lại sách giáo khoa, những công thức Hóa học vốn dĩ đã quá quen thuộc bất chợt biến thành những chữ cái và con số lộn xộn, nhảy loạn xạ trước mắt cậu.
Cậu nhéo ấn đường, uống một ngụm nước lớn, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
—–
Hạ Trì cầm điện thoại lăn qua lộn lại trên giường.
Nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ hơn, chuẩn bị sắp sang ngày mới, tại sao Tô Tinh vẫn chưa gửi tin nhắn cho hắn?
Tối nay Hạ Trì làm việc gì cũng không nên hồn, vừa chơi game vừa để ý điện thoại có động tĩnh gì không, hậu quả thua ngay từ ván đầu tiên; ngay cả khi vào nhà vệ sinh cho họa mi xổ lồng cũng phải một tay đỡ một tay cầm điện thoại.
Hắn coi điện thoại không khác gì ‘cống phẩm’ cao quý, nhưng nó không vang lên bất cứ âm thanh nào.
Hay là nhóc Trạng nguyên đang học bài? Hay là đang bận làm việc khác?
Không để ý nhiều vậy nữa!
Hạ Trì lồm cồm bò dậy từ trên giường, gửi tin nhắn cho Tô Tinh.
Ông hai thằng bố mày đây: Thầy Tô, bài khóa đọc diễn cảm đã hứa đâu rồi?
Cầm điện thoại đợi hơn hai phút nhưng đầu bên kia vẫn chưa trả lời.
Ông hai thằng bố mày đây: Cả đêm nay tôi chẳng có hứng thú làm gì cả, chỉ đợi mình cậu thôi đó.
Tin nhắn vừa gửi đi, hắn nghĩ một hồi rồi thu hồi, ngay sau đó đánh một hàng chữ.
Ông hai thằng bố mày đây: Chuyện đồng ý với học sinh rồi thì không thể thất hứa nhá.
Lúc này chưa tới vài giây sau, Tô Tinh đã trả lời hắn.
Star: Không thất hứa.
Hạ Trì phấn khích tới mức có thể mọc đôi cánh bay lên, hắn ôm điện thoại lăn một vòng trên giường, giả vờ bình tĩnh trả lời – mời thầy bắt đầu trình diễn.
Hai phút sau, Tô Tinh gửi tới một đoạn ghi âm.
Cậu đọc một bài thơ Tống, âm sắc của Tô Tinh thiên lạnh, lúc đọc thơ không trầm bổng đầy nhịp điệu nhưng lại khiến cơn sóng trong lòng Hạ Trì gợn lăn tăn.
Hạ Trì đeo tai nghe, nằm ngửa trên giường, truyền tới lỗ tai là giọng nói của Tô Tinh, sạch sẽ không chút tạp âm quanh quẩn bên tai hắn.
Chỉ cần nghe giọng nói của cậu, Hạ Trì có thể cảm giác được cơn nóng bừng bừng trong lòng dịu đi một chút.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Mùi hương pheromone của Alpha bắt đầu không thể kiểm soát được, từng chút từng chút một khuếch tán trong phòng ngủ.
Hạ Trì lặp đi lặp lại đoạn ghi âm giọng nói ba mươi giây ngắn ngủi của Tô Tinh.
Trong bài thơ có một câu là ‘Thần tiêu hữu lộ bình như chưởng, thanh vân khả thê tinh khả trích’(6).
(6) Mình tìm bản dịch thơ bài này nhưng không thấy đâu hết á huhu, không đủ trình độ để dịch thơ nên mình để tạm ý như thế này nha: Thần Tiêu có đoạn đường bằng phẳng như bàn tay, có thể bắc thang lên tận mây xanh có thể hái sao (Khả tích – Bạch Ngọc Thiềm)
Hạ Trì bật cười, nói một câu qua phần ghi âm.
“Tôi muốn hái sao, vì sao sẽ đợi tôi trên những tầng mây ư?”.