Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 60


Lê Trạch chỉ ngủ hơn một giờ rồi đột nhiên thở dốc sau đó giật mình tỉnh lại, tôi cảm giác thân thể của hắn căng cứng, sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, hai đầu mày vặn chặt vào nhau, vẻ mặt thống khổ.

Tôi đưa tay lên vỗ vào mặt hắn, gọi mấy tiếng.

Một lát sau, hắn mở mắt ra, một đôi mắt tràn đầy kinh hoảng, ánh mắt nhìn về phía tôi đều là mê man bất định, một lát sau mới dần dần có tiêu cự, sau đó thở phào một hơi, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, khàn giọng nói, “Anh gặp ác mộng?”

Tôi ngửa đầu đau lòng nhìn hắn, gật đầu,”Phải, mơ thấy gì vậy?”

Lê Trạch lắc đầu, nâng khóe miệng muốn nặn ra nụ cười, lại không thành công.

Tôi từ từ ngồi dậy, vừa định xuống giường giúp hắn tìm khăn lông, eo liền bị hắn ôm lấy.

“Em phải đi à?” Hắn dán sát mặt ở phía sau lưng tôi, buồn bã nói, trong giọng nói lộ ra một tia yếu ớt không dễ dàng phát giác.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy sau khi bị thương hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm, người cũng khó dây dưa rất nhiều, làm cho tôi cản thấy không giống, coi như thời điểm ngã bệnh người ta sẽ trở nên yếu ớt, nhưng đôi khi hắn lại lộ ra chút kinh hoàng làm tôi không biết làm thế nào.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, “Em đi lấy khăn lông cho anh, anh ra nhiều mồ hôi.”

Cánh tay ôm tôi không nới lỏng, mà hắn cũng không mở miệng nói chuyện, ở sau lưng tôi khẽ thở, hơi thở xốc xếch hỗn loạn làm cho tôi cảm thấy hắn không bình tĩnh.

Tôi vuốt ve mu bàn tay hắn nói, “Còn đang nghĩ cơn ác mộng vừa nãy?”

Lê Trạch run lên, ngoài ý mà thừa nhận, “Ừ.”

“Mơ thấy gì nói cho em được không?”

“Anh bị người chém vào, cả người toàn máu là máu, nằm trên mặt đất nhìn bóng lưng em càng ngày càng xa, muốn kêu lại không phát ra được âm thanh nào.”

“Chỉ là giấc mộng thôi, không phải thật, đừng sợ.”


Lê Trạch nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi khô nứt nẻ mở ra rồi lại đóng lại, sau đó nhắm chặt hai mắt, buông tôi ra quay lại gối nằm.

Tôi nhìn hắn một lát, sau đó xuống giường lấy khăn, lau sạch mồ hôi trên cổ hắn, lại dùng mu bàn tay áp lên trán hắn, cũng không biết có phải do hoảng sợ vã mồ hôi, nhiệt độ giảm không ít, tôi dém chăn cho hắn, sau đó đứng thẳng nói, “Em đi xem Tiểu Bạch, buổi tối anh muốn ăn cái gì?”

Lê Trạch vô lực nói, “Tùy đi, anh không có gì muốn ăn.”

Tôi đứng ở bên giường nhìn hắn, có chút phát run mở miệng, “A Trạch, anh làm sao vậy?”

Lông mi Lê Trạch run rẩy, ưu thương nhìn tôi, từ từ lắc đầu, “Em đi đi, anh không sao.”

Tôi rũ mắt, không nói gì cũng không rời đi, một lát sau, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng áp lên gương mặt tôi.

Hắn ngắt lỗ mũi của tôi nói thật nhỏ, “Mau đi đi, anh nghỉ một lát thôi.”

Tôi kéo tay hắn nhẹ nhàng nắm, qua thật lâu mới từ từ đứng lên, bỏ tay hắn vào trong chăn, rót một chén nước đặt ở đầu giường, không nói gì thêm trực tiếp cầm túi rời đi.

Sau đó tôi tới phòng làm việc của bác sĩ, bảo bọn họ qua kiểm tra cho Lê Trạch, sau đó mới đi đến khu bệnh khác.

Bạch Tấn đang ở trong phòng bệnh, cha và dì nhỏ cũng ở đây.

“Cha, dì, mọi người tới lúc nào thế?” Tôi đặt túi xuống rồi đến ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm tay Bạch Tấn, quay đầu hỏi.

“Vừa tới không bao lâu, nghe tiểu Vũ nói A Trạch bị thương, tình huống nghiêm trọng không?” Cha lôi kéo tay dì nhỏ ngồi ở bên giường nhìn tôi hỏi.

Tôi cúi thấp một, xoa ngón tay lạnh băng của Bạch Tấn, “Không có thương tổn gì lớn, nhưng mà trạng thái tinh thần không tốt lắm.”

“Mấy ngày nay Tiểu Bạch bên này để dì nhỏ chăm sóc đi, con qua trông A Trạch, cùng Đỗ gia từ bỏ rồi, hiện tại bên cạnh nó chỉ có người thân là con thôi, bình thường thì không sao, lúc này trong lòng nó khẳng định không dễ chịu.”


Trong lòng tôi run lên một cái, liếc mắt nhìn trên giường bệnh, gật đầu, “Cha, con biết rồi.”

Cha vỗ tay dì nhỏ, “Hai người trở về nghỉ ngơi đi, tôi với con trai tôi ngồi tâm sự.”

Tôi phì cười, “Cha, cha không có chuyện gì chứ, cha nói muốn cùng Tiểu Bạch tâm sự?”

Cha nhíu mày, “Thế nào, có vấn đề?”

Tôi liều mạng lắc đầu, “Không thành vấn đề không thành vấn đề, vậy cha cùng con trai nói chuyện phiếm đi, con với dì đi trước.” Tôi cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘nói chuyện phiếm’.

Cha cười rất thoải mái.

Về đến nhà, tôi đi vài phòng cầm vài cuốn sách, sau đó đến phòng bếp, nhìn bát đĩa phía trên, nghĩ đến trưa nay Lê Trạch mong đợi nói hai chữ, “Ngươi làm?” Mím môi suy nghĩ chốc lát, sau đó kéo cánh tay dì nhỏ.

“Dì ơi, mấy món này để con làm đi.”

………………

Trước giờ cơm tối, tôi cầm hộp cơm bốn tầng đứng ngoài cửa phòng bệnh của Lê Trạch, gõ cửa sau đó đi vào.

Lê Trạch tựa nửa người trên giường, laptop đặt trên đùi, nắm tay cầm chuột di chuyển, nhìn thấy tôi, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, lúc tôi đi tới, hắn đã để máy sang một bên, nhìn hộp cơm trong tay tôi, hỏi, “Là gì làm à?”

Tôi nhìn hắn một cái, sờ lỗ mũi không nói gì, mở hộp cơm, đem thức ăn ba mặn một canh bày trên bàn, xới một ít cơm đưa cho hắn.

Lê Trạch bưng bát lên và cơm.


Tôi gắp một ít măng bỏ vào bát hắn, “Ăn món này đi.”

Lê Trạch nhìn tôi một cái, bỏ măng vào miệng, sau đó vẻ mặt cứng đờ, có chút khó tin nhìn tôi.

Tôi cắn môi vội vàng cúi đầu, mãnh liệt ăn cơm.

“Em làm?” Giọng nói khàn khàn lại hơi run.

Tôi đáp nhỏ một tiếng, sau đó trước mắt liền có hơn một đôi đũa, mấy món ăn đặt ở trong bát tôi.

“Khá hơn trước kia không ít.”

Tôi cúi đầu lè lưỡi cười, trong lòng lại vì câu khen ngợi này của hắn mà thấy vui vẻ, sau đó đỉnh đầu của tôi liền bị một đôi đũa gõ lên.

“Cười cái gì?” Giọng nói Lê Trạch nhẹ đi rất nhiều, ẩn chứa ý cười.

Tôi chun mũi nhìn hắn, tiếp tục cười vui vẻ.

Lê Trạch cũng cười, u buồn trong mắt biến mất không thấy tăm hơi, ánh mắt trong trẻo ẩn chứa nhu tình.

Một bữa cơm cứ thế qua đi, ba món mặn một món canh bị ăn sạch sẽ, Lê Trạch ăn ba bát cơm, cuối cùng vuốt vuốt cái bụng tròn vo đáng thương nhìn tôi nói mình ăn quá no.

Hơn tám giờ, bác sĩ tới đây đo nhiệt độ lần thứ nhất, treo một bình truyền dịch tiêu viêm.

Tôi ngồi ở bên giường lật tạp chí từ trong nhà mang đến, Lê Trạch nằm nghiêng nhìn tôi không chớp mắt, tôi bị hắn nhìn có chút quẫn bách, dùng sách đập bép vào đầu hắn, “Anh còn nhìn em như vậy, em liền đi ra ngồi ghế salon.”

Lê Trạch cười không nói, sau đó mở tay đặt ở bên giường.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, đặt tay lên.

“Buổi tối ở chỗ này với anh được không?”

“Không được, “Chỗ này chỉ có một giường, tướng ngủ của em không tốt, đến lúc đó vết thương lại nứt ra thì khổ.”


Lê Trạch chớp lông mi, bộ dạng không sao cả, “Anh không sợ.”

“Nhưng mà em sợ, ngày mai lại bị hộ lý lảm nhảm.”

“Cô ấy không dám đâu, chiều nay đã bị anh cảnh cáo rồi.”

Tôi trợn mắt, “Anh làm gì thế, người ta chỉ làm đúng bổn phận.”

Lê Trạch cầm mu bàn tay tôi, “Ở lại đi mà, xin em đấy.”

Tôi cắn môi suy nghĩ hồi lâu, liếc mắt nhìn ghế sa lon, “Vậy em ngủ ghế.”

Lê Trạch trừng tôi một cái, “Ghế sa lon kia làm sao có thể ngủ hai người!”

“Nhưng mà em thật sự sẽ đụng phải vết thương của anh, như vậy khỏi rồi lại bệnh, lúc nào anh mới có thể ra viện?”

Lê Trạch nắm tay tôi hôn một cái, sau đó ngửa mặt nằm ngang nhìn trời hoa, có chút phiêu hốt mở miệng, “Anh không muốn xuất viện, đi ra ngoài, em sẽ thay đổi thành một người khác, sẽ không đối tốt với anh nữa.”

Tôi rút tay ra, từ từ đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng đêm bao phủ, đèn đuốc sáng trưng, trong phòng bệnh cũng là tràn ngập hơi thở ưu thương, Lê Trạch khát vọng tình yêu của tôi như thế, sự quan tâm của tôi, đến bây giờ tôi đã biết rõ tình yêu say đắm chôn giấu nơi đays lòng đã rục rịch tỉnh giấc, tôi cũng không thể lừa mình dối người nói rằng không có cảm giác, tình yêu đối với người đàn ông này cho tới bây giờ cũng chưa từng biến mất, chẳng qua bị tôi phong bế ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, hiện tại tình cảm hồi phục rồi, tôi lại không có yêu lập trường cùng năng lực, tôi tin chắc Bạch Tấn nhất định sẽ tỉnh lại, mà lúc đó tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy!

Nghe được vang động, tôi xoay người, Lê Trạch đã ngồi bên giường, hai tay đặt ở bên người, trên mu bàn tay có tia máu rỉ ra, hắn hơi gấp eo ngẩng đầu chuyên chú nhìn, mái tóc đen hơi dài che vào trên trán, mấy sợi dài quá đã che cả ánh mắt, hai tròng mắt đen nhánh một mảnh, lông mi nhẹ nhàng rung động.

Tôi đi tới, dừng một cái liền đem đầu của hắn kéo lại, vuốt ve sống lưng hắn nói, “Em không đi, cùng lắm thì buổi tối em không ngủ say, bảo đảm sẽ không động đến vết thương của anh.”

Lê Trạch không nói gì, ngoan ngoãn để cho tôi ôm, tay của hắn vẫn đặt ở bên người, cũng không vòng lấy ôm eo tôi.

“A Trạch, trừ yêu, em còn có thể cho anh cái gì không?” Giọng nói của tôi rất thấp rất nhẹ, mang theo chút nghẹn ngào.

“Hồi ức.” Giọng nói của hắn khàn khàn, suy yếu vô lực.

Tôi cười, “Được, em cho anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.