Ngày Bạch Tấn trở về, tôi thương lượng bàn giao lại việc kinh doanh quán bar, hắn không có bất cứ dị nghị gì, chỉ nói là ba rất nhớ tôi.
Hai tuần sau, Hoàng Vũ tới tìm tôi.
Anh ấy nói, “Khối u trong não Lê Trạch đã áp bách đến dây thần kinh thị giác, có thể sẽ mù tạm thời.”
Anh ấy nói, “Lê Trạch vẫn không chấp nhận giải phẫu, không chấp nhận bất kỳ phương pháp trị liệu nào.”
Anh ấy nói, “Hạt Tiêu, anh biết em hận hắn, đừng nói em, ngay cả anh cũng hận hắn, nhưng mà, anh không thể nhìn hắn cứ chết đi như vậy, anh biết em cũng không thể, cùng anh trở về, để hắn giải phẫu, chờ hắn hồi phục sức khỏe, coi như em tự tay làm thịt hắn, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Anh ấy nói, “Hạt Tiêu, trở về xem hắn đi, dù sao em cũng từng yêu hắn như vậy.”
Thời điểm nói những lời này, trên vẻ mặt mang bao nhiêu đau khổ bi ai, đến khi anh ấy nói xong, tôi mới từ từ mở miệng.
Tôi nói, “Điều này có liên quan gì đến em? Ban đầu lúc em phá thai cũng không cẩn thận đụng phải động mạch dẫn đến xuất huyết nhiều, lúc bệnh tình nguy kịch là anh ở bên cạnh ký giấy mổ, anh có còn nhớ sau khi em tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói với em là gì không? Anh nói, ‘Hoàng Kiều Kiều, em nghe kỹ cho anh, nếu như sau này trong đầu của em còn có cái tên của thằng khốn kiếp Lê Trạch này, anh sẽ trực tiếp đi đánh chết hắn’. Những lời này em đã nghe, cũng nhớ rất rõ ràng, hiện tại, em thật sự không còn nhớ cái tên của thằng khốn kiếp Lê Trạch kia nữa rồi, đừng ép em có được không?”
Hoàng Vũ cũng không khuyên tôi nữa, ngồi một lát rồi rời đi, tôi vốn muốn hỏi anh ấy chuyện của chị Hàn Lăng, nhưng nhìn vẻ mặt anh ấy, biết rằng có hỏi cũng không thu được gì.
Sau khi anh ấy đi, tôi liền giam mình trong phòng ngủ.
Tôi mang võng ra nằm bên cửa sổ nhìn ngắm trời chiều, ánh nắng gay gắt của mặt trời đã nhạt bớt, lúc này lộ ra vầng sáng nhu hòa làm cho lòng người ấm áp, trong lòng tôi cũng rất bình tĩnh, nhưng hốc mắt lại chầm chậm chảy ra chất lỏng trong suốt không màu.
Không phải thương tâm vì bệnh tình của Lê Trạch, mà là vì sự tuyệt tình đến khổ sở của bản thân, giống như hiểu được thế nào là máu lạnh, thời điểm nói đến bệnh tình của Lê Trạch, mắt Hoàng Vũ có hơi đỏ, vậy mà lòng tôi lại bình tĩnh đến dị thường, không mảy may đau lòng, không có ưu phiền khổ sở, hệt như đang nói đến bệnh tình của một con người hoàn toàn xa lạ.
Nhìn ánh tà dương sắp biến mất nơi chân trời, tôi nặng nề thở dài, vuốt tóc đứng lên, xem ra người thật sự lạnh lùng vô cảm mới chính là tôi!
Buổi tối tôi lôi kéo Bạch Tấn đi uống rượu, uống một chén lại một chén, day đầu không ngừng làm phiền hắn.
“Tiểu Bạch, nói đi, tình yêu là cái gì?”
Mi tâm của Bạch Tấn hơi chau lại, nhếch môi, muốn lấy ly rượu trong tay tôi, lại bị tôi trừng mắt dữ tợn.
“Làm gì? Đây là rượu của tôi, muốn uống thì uống của anh đi .” tôi nắm thật chặt chén rượu, không chịu cho hắn động vào.
Khuôn mặt Bạch Tấn thoáng qua một tia bất đắc dĩ, xem tôi như quỷ say. Tôi cũng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục uống rượu, “Tôi cảm thấy tình yêu giống như uống rượu, lúc ta chưa nếm thử thì tò mò, lúc nào cũng chờ mong, khi bắt đầu nhấp thử sẽ cảm thấy có chút khổ sở, không còn đẹp đẽ như trong mộng tưởng nữa, nhưng một khi nó đã thấm đến cuống họng thì lại có cảm giác ngây ngất đê mê, nhất là lúc đã say hoàn toàn, cảm giác chính là trôi trôi phiêu bồng như ở cõi tiên, quả thật làm cho người ta sống mơ mơ màng màng, chỉ khi nào gặp phải một loại rượu mạnh, để cho bản thân nghiệm thử một loại say đến tê tâm liệt phế, đến đau thương tưởng chết, khi đó sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi với tất cả các loại rượu, sợ phải chịu đựng cái cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở ấy”.
Tôi nói xong liền quay đầu, chợt nhận ra mình đã tựa trên bả vai hắn từ bao giờ, nhìn khuôn mặt trắng nõn trước mắt không ngừng lung lay, hơn nữa còn có hình ảnh mơ hồ không rõ, tôi lắc lắc đầu, chui vào trong ngực hắn, “Tiểu Bạch, tôi say rồi.”
“Tới đằng kia nằm một lát, sau đó trở về, được không?”
“Ừ!”, tôi ôm cổ hắn, không biết tại sao trên người Tiểu Bạch lại có một mùi vị người nhà, đầu lưỡi đánh cá kết, hô một tiếng trong vô thức, “Anh trai ~”.
Khi tôi tỉnh lại thì bản thân đã đắp chăn nằm trên giường, nhìn bài trí xung quanh, hoảng hốt trong chốc lát mới hiểu được là phòng của Bạch Tấn.
Tôi lấy di động bên gối ra nhìn, trời vẫn chưa đến rạng sáng, gọi cho Bạch Tấn, điện thoại vang lên hai tiếng liền bị cắt đứt, một lát sau cửa phòng mở ra, Bạch Tấn bộ dạng chỉnh chu quần áo chỉnh tề đi vào, tôi nhìn, sau đó nghi ngờ nói, “Không phải bảo tới phòng làm việc của tôi nằm một lát thôi sao?”
Bạch Tấn lắc đầu một cái, giúp tôi rót một cốc nước, “Giờ muộn rồi, cô nằm ngủ chỗ này đi.”
“Vậy anh ngủ ở đâu?” tôi cảm thấy phải cổ họng khô muốn chết, ôm lấy cốc uống hết hơn phân nửa mới mở miệng hỏi hắn.
“Trên ghế salon.”, hắn nhận lấy cái ly, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tôi nhìn ghế sofa nhỏ chỉ ba người ngồi vừa, vò vò đầu, “Ngủ như vậy khó chịu muốn chết, không có chuyện gì, tôi về đây.”
Bạch Tấn kéo tôi xuống, đưa cho tôi một túi đồ, “Bên trong có đồ dùng sinh hoạt với áo ngủ, cô đi tắm rồi sớm ngủ đi.”
Tôi còn muốn nói chuyện nhưng nhìn hắn đã đi về phía salon, vẻ mặt như không muốn nói chuyện, bĩu môi đi vào phòng vệ sinh, nửa giờ sau lúc tôi đổi áo ngủ đi ra, thấy Bạch Tấn đã nằm trên ghế sa lon, thân thể hơn 1m8 cuộn tròn trên ghế, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.
Tôi đi tới lay lay cánh tay hắn,”Về giường ngủ đi.”
Bạch Tấn lắc đầu, nhìn tôi một cái, “Cô mau đi ngủ đi.”
Tôi không có rời đi, ngồi bệt trên mặt thảm dựa lưng vào ghế salon, cầm bao thuốc lá dưới bàn trà lên, “Tiểu Bạch, sao tôi chưa thấy anh hút thuốc lá bao giờ?”
Bạch Tấn dừng một cái sau đó lật người ngồi dậy, “Ở cạnh cô chưa từng hút qua. Chưa muốn ngủ?”
“Ờ.”, tôi ngửa đầu nhìn hắn, nhìn đáy mắt màu xanh, cảm thấy có chút ấm ức cho hắn, đẩy đẩy thân thể hắn, cười hì hì nói, “Hai chúng ta lên giường nằm đi!”
Bạch Tấn sửng sốt một chút, có chút quẫn bách muốn đứng dậy, tôi thấy được mang tai của hắn lại đỏ, lôi kéo cánh tay của hắn thuận thế đứng lên, lấy đầu dụi dụi vào người hắn, tiếp tục cười bỉ ổi, “Lên giường tâm sự.”
Mười phút sau, tôi cùng Bạch Tấn đắp chung chăn nằm chung đệm tựa đầu vào thành giường, nói chuyện phiếm.
“Tại sao hôm nay muốn uống say?”, giọng nói của Bạch Tấn rất thấp , tựa hồ mang theo chút quan tâm.
Tôi ôm chăn dựa đầu trên bả vai của hắn, cảm thấy lòng an tĩnh lạ thường, “Trong lòng không thoải mái, buồn cực kỳ.”
“Lần trước trở về tôi có cùng anh cô đi tới bệnh viện.”
“Á.” Thân thể của tôi không tự chủ run lên một cái, ỉu xìu đáp một tiếng.
“Không cần giả bộ.”
Tôi cười cười, “Tiểu Bạch, tôi cảm thấy hình như anh đang đi dép trong bụng tôi.”
“Giống như Hoàng Vũ?”
Tôi gật đầu, một lát sau lại lắc đầu, “Không hoàn toàn giống như vậy, thời điểm anh chăm sóc tôi tôi sẽ thấy rất cảm động.”
Bạch Tấn hơi mím môi không nói gì.
“Tiểu Bạch, anh có thấy hắn ta còn khổ sở không?”
“Không có, bất quá, cảm thấy hắn có chút đáng thương.”
“Vậy sao ngay cảm cảm giác đáng thương tôi cũng không thấy chứ, kể cả hắn có chết, cũng không liên quan đến tôi, anh nói tại sao tôi lại có thể máu lạnh như vậy?”
Bạch Tấn cúi đầu nhìn tôi một cái, đáy mắt lại thoáng qua sự đau lòng quen thuộc, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi cảm giác cánh tay của hắn bỗng nhúc nhích, qua một lúc lâu mới có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai tôi.
“Không phải cô máu lạnh, là do sợ bị tổn thương.”, giọng nói dịu dàng của hắn từ từ bay vào lỗ tai tôi, để cho khóe mắt tôi cảm giác được một hồi chua xót.
Cánh tay ôm lấy tôi đột nhiên xiết chặt, “Khóc lên sẽ thoải mái một chút.”
Sau đó tôi bắt đầu rơi lệ, muốn dừng lại cũng không ngừng được. Có thể là sợ tôi khóc không thoải mái, Bạch Tấn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi ngẩng đầu nhìn thấy đường cong nơi chiếc cằm hoàn mỹ,trong nháy mắt hoảng hốt, cảm thấy nếu như ban đầu tôi yêu một người đàn ông hòa như vậy thì bây giờ cũng không phải chịu tổn thương nhường này.
Qua thật lâu nước mắt rốt cục cũng không thể chảy ra được nữa, Bạch Tấn nghe thấy tôi không còn nức nở nghẹn ngào mới từ từ rút tay ra, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, lúc đi ra tay cầm hai cái khăn lông, tôi nhận lấy cái khăn khô, sau khi tôi lau sạch nước mắt, hắn đem chiếc khăn còn lại ngâm vào nước lạnh, chậm rãi đắp lên mắt tôi.
Tôi thu tay lại, hơi ngửa đầu, cảm thụ sự mát mẻ truyền đến, tâm tình phiền loạn dần trở nên thanh tỉnh, qua gần mười phút, tôi kéo khăn xuông, cười híp mắt nhìn hắn, “Tiểu Bạch, anh thật tốt!”
Bạch Tấn cười yếu ớt, đem khăn lông để lên bàn, sau đó liền chui vào chăn nằm đưa lưng về phía tôi, “Ngủ ngon.”
Tôi nhìn bóng lưng thon gầy của hắn rồi cũng chui vào trong chăn, dán chặt lấy lưng hắn, cảm giác được thân hình của hắn trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tôi đùa dai thổi hơi nhè nhẹ lên lưng hắn, “Tiểu Bạch, ngủ ngon!”
Có lẽ là rối rắm trong lòng bị nước rửa sạch, tôi rất nhanh liền thấy buồn ngủ, trước khi ý thức rệu rã, tôi nói với hắn, “Tiểu Bạch, đã lâu rồi tôi không thấy thoải mái như vậy, cảm ơn anh!”
Sau đó cho đến lúc tôi ngủ say, thân thể bên cạnh vẫn cứng đờ như cũ. Nửa năm qua, lần đầu tiên tôi không còn nằm mơ mà ngủ ngon lành!
Vài ngày sau đó, tâm tình của tôi rõ ràng đã khá lên nhiều, mà từ đêm đó, trên mặt Bạch Tấn thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi thì nụ cười của hắn lại có thêm chút gì quẫn bách.
Thời điểm tôi gọi điện thoại cho Hoàng Vũ nói chuyện này, anh ấy trầm mặc mấy phút rồi nói với tôi, “Hạt Tiêu, Tiểu Bạch là đứa thiện lương lại đơn thuần, em đừng đi giết hại cây giống tốt như thế.”
Tôi: =_=
Tôi có đi giết hại hắn sao? Nhiều lắm chẳng qua là thỉnh thoảng đùa giỡn một chút thôi mà, tôi cảm thấy phải làm một khảo nghiệm để kiểm tra xem hắn có làm được vệ sĩ hay không.
Cuộc sống bình an yên ổn của tôi cũng chẳng duy trì được bao lâu, khi mà hai tuần sau, thư báo được gửi đến.
Tôi đứng bên cạnh bàn làm việc, nhìn bốn chữ trên thư báo, lập tức không có năng lực suy nghĩ.
Thư thông báo: BỆNH TÌNH NGUY KỊCH
Họ tên: Lê Trạch
Tôi bóp chặt tờ giấy trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác kích động khủng hoảng, hoàn toàn ngây dại, cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên mới từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn số điện thoại, hồi lâu mới bấm nút nghe.
“A lô? Hạt Tiêu, thư báo nhận được chưa?”
“Anh, cái này là anh làm giả à?”, giọng nói của tôi có chút run rẩy khó kiểm soát.
Bên kia điện thoại, Hoàng Vũ trầm mặc mấy giây, khàn khàn mở miệng, “Không phải, Hạt Tiêu, là thật, hắn hôn mê rồi, hoàn toàn không thể ăn uống, chỉ có thể duy trì bằng truyền dịch, em mau về đi, coi như là anh van em, nếu không, hắn thật sự sẽ chết!”
Tôi bụm miệng, từ từ trượt uống, mặc cho điện thoại di động rơi trên mặt đất, trước mắt là một mảnh mơ hồ, trong lòng không có đau đớn, chỉ có sự sợ hãi nặng nề không ai hiểu được. Cảm thấy dường như có người đến gần, tiếp đó tôi bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, bàn tay ấm áp từ từ vuốt ve lưng tôi. Tôi cắn chặt môi không để cho mình khóc thành tiếng, thật lâu sau, mới nhẹn ngào mở miệng, “Tiểu Bạch, hắn thật sự sẽ chết, làm sao bây giờ? Tôi không muốn hắn chết , thật không muốn !”
Bạch Tấn dùng tay áo của mình giúp tôi lau đi nước mắt, trong mắt hắn lại tràn ngập đau đớn, “tôi đi đặt vé, ngày mai trở về.”
Tôi gật đầu, liều mạng mà gật đầu, nước mắt không cách nào dừng lại, từ trong mắt của hắn tôi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt thất kinh của mình.
Thì ra là, không phải tôi máu lạnh, cũng không phải thật sự không để ý đến sự sống chết của hắn, mà là cảm thấy hắn chắc chắn sẽ không chết, đến khi hắn thật sự sắp chết, tôi mới phát hiện, bản thân không cách nào tiếp nhận được chuyện hắn sẽ mãi mãi rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch có phải là rất nhân từ rồi không? Đàn ông như ậy thích hợp nhất là lấy làm ông xã đó, nhưng mà bất quá bây giờ không phải món ăn của Hạt Tiêu nhà chúng ta~~~~~~~
Phiên ngoại về Viên Viên
Ngoại truyện: Em, là của anh
Viên Viên năm hai mươi bảy tuổi rốt cuộc cũng hạnh phúc trở thành bà xã của Tiểu Bảo, một người là thiên kim tiểu thư của tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, một người là con trai độc nhất của tập đoàn thực phẩm quốc nội, hôn lễ của hai người phải nói là trấn động cả giới kinh doanh, tất cả giới truyền thông để đạt được mục đích ghi hình lại hôn lễ này đều không từ bất cứ một thủ đoạn nào, nhưng hai nhà trước sau đều giữ bí mật quá cẩn thận, một chút tin tức cũng không bay ra ngoài.
Tham gia hôn lễ trừ bạn bè thân thích của hai nhà ra thì không có bất kỳ tính chất buôn bán nào, sau đó những người tham gia hôn lễ trở về tiết lộ, trong lúc để cho toàn hội trường cười thật to chính là mấy tấm ảnh Viên Viên cường hôn Tiểu Bảo.
Một tấm chụp lúc Tiểu Bảo vẫn còn nằm trong nôi, Viên Viên bốn tuổi nằm bên cạnh cười khúc khích, nhìn thấy thằng bé vừa mở mắt ra, cười khanh khách hai tiếng trực tiếp cúi người nhắm ngay đôi môi non nớt của thằng bé mà hôn một cái vang dội.
Tấm thứ hai là trong buổi tiệc của gia đình, Tiểu Bảo năm ấy ba tuổi, Viên Viên mặc váy công chúa nhưng gương mặt lại không vui, vừa nhìn thấy Tiểu Bảo liền khó chịu hôn cho một cái.
Tấm thứ ba chụp một ngày trước khi Viên Viên vào tiểu học, Tiểu Bảo tức giận vừa khóc vừa vứt bọc sách cùng truyện tranh của cô bé đầy đất, Viên Viên nhìn sau đó từ từ ôm thằng bé, giống như chị cả hôn lấy trán nó, chóp mũi rồi cả gương mặt.
Sau khi mấy tấm hình phát hết, cả nhà như cũ là cười đến gãy lưng rồi, mà trong mắt nam trư cùng nữ trư nhanh chóng tràn ngập ánh sáng, trải qua hơn hai mươi năm mưa gió, người có tình sẽ thành thân thuộc, thật là làm cho người ta cảm động!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một năm sau Viên Viên mang thai, ba tháng đầu mang thai quả thật rất mệt mỏi, ói muốn xỉu luôn, có bầu nhưng thân thể lại không thấy tăng cân, ngược lại gầy đi không ít, mà Tiểu Bảo vì lo lắng đau lòng nên người cũng gầy một vòng, gia đình hai bên lại càng lo lắng, ba tháng sau Viên Viên cùng Tiểu Bảo trở về Tề gia, được Tô Lăng cùng Anh Tử thay phiên chiếu cố.
Hơn sáu tháng sau, Viên Viên mỗi ngày đã có thể ăn có thể ngủ, ngày nào cũng ăn năm bữa, mà buổi tối thì sẽ là cảnh tượng như vầy:
Viên Viên tựa vào đầu giường, gặm quả táo, uống sữa tươi, Tiểu Bảo ngồi ở cuối giường giúp cô xóa bóp chân, mặt đau lòng.
“Tiểu Bảo, có phải em mập lên không?”
“Không có.” Tiểu Bảo ánh mắt cũng không màng đáp một tiếng, vấn đề như vậy mỗi ngày đều đem ra hỏi, có chút chết lặng.
“Gạt người, hôm nay em so sánh với Tiểu Chu mập lên sáu cân.”
“Éc. . . . . .”
“Nhất định bây giờ em rất xấu, rất khó nhìn.”, Viên Viên mặt như đưa đám đem nửa quả táo gặm dở nhét vào trong miệng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tập mãi thành thói quen cắn một cái, cười cười, “Không sao, anh không ngại!”
“Oh, như vậy nói cách khác anh thật sự cảm thấy em vừa mập vừa xấu?”, Viên Viên nức nở nói.
Sau lưng Tiểu Bảo có một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống, cắn quả táo một cái, không lên tiếng nữa.
“Tiểu Bảo, làm sao anh không nói nữa?”
“. . . . . .”
“Anh không yêu em nữa!”
Tiểu Bảo lau mồ hôi trên trán, tiếp tục xoa bóp chân cho Viên Viên, giữ vững trầm mặc.
Một lát sau, nghe được giọng nói nghẹn ngào, “Tiểu Bảo, có phải anh cảm thấy em không thể nói lý không?”
Lúc này, Tiểu Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dừng lại động tác trên tay, đi sang ngồi cạnh Viên Viên, vỗ nhẹ phía sau lưng cô một cái, hôn mấy cái lên trán, sau đó cắn một miếng táo đút vào trong miệng Viên Viên, nghe được tiếng cười khanh khách mới lần nữa xoa xoa mồ hôi trên trán.
Buổi tối trước khi ngủ.
“Tiểu Bảo, anh thích con trai hay là con gái?”
“Con gái?”
“Tại sao?”
“Anh muốn nhìn xem Viên Viên nhà anh trước ba tuổi là hình dạng như thế nào!”
“. . . . . . . . .”
“Sau đó, anh sẽ gọi nó là Bé Rắm Thối (Nguyên văn: Tiểu thí hài nhi)!”
-_-|||
Chín tháng sau, Viên Viên thuận lợi sinh hạ một tiểu công chúa, Tiểu Bảo vui mừng kích động đến phát khóc, người nhà hai bên cũng hạnh phúc reo hò.
Ba năm sau.
“Ba ba ~~~~~~~~”, Tiểu Bảo tan việc về mới vừa mở cửa, một khối cầu mềm nhũn liền lăn ra ôm lấy chân hắn.
Cười cười lập tức ngồi xổm xuống, vừa định ôm đứa nhỏ, lại nhìn thấy bàn tay mũm mĩm của đứa bé mở tủ để giày lấy ra một đôi dép, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười híp mắt nói, “Dép dép, đổi!”
Tiểu Bảo cười càng vui vẻ, đổi giày, liền ôm trái tim nhỏ của hắn đi vào, “Nhã nhã hôm nay ở nhà có ngoan hay không?”
“Ngoan!” thời điểm nói chuyện, một cái hôn vang dội chút lên gò má hắn.
Tiểu Bảo ôm con bé vào lòng, hôn từ đầu đến chân, cho đến khi con bé cười khanh khách không ngừng cầu xin tha thứ mới cười dừng lại, hai ba bước đã đi lên lầu, trực tiếp vào phòng ngủ, thấy người phụ nữ nằm lỳ trên giường tay chân bận bịu, nụ cười trên mặt có chút bất đắc dĩ.
“Bà xã, anh về rồi!”
“Nha! Ông xã, hôm nay anh về sớm vậy? Nhã nhã lại vừa ra đón anh à?” Viên Viên cũng không quay đầu lại tiếp tục kích chuột.
Tiểu Bảo dần dần có chút khó chịu, nhìn bảo bối tròn vo mềm mềm trong lòng, hôn bé một cái rồi đi tới giường, khom lưng để cho bé bò tới trước máy tính, sau đó bàn tay mũm mĩm nhấn nút Power xanh xanh trên máy, thấy màn ảnh máy vi tính trong nháy mắt biến thành một mày đen, Nhã Nhã lập tức chui về ngực ba ba cười khanh khách.
“A a a a a!”, Trên giường, người nào đó nộ khí đằng đằng đứng lên, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang cười hả hê, quẹt miệng nín nửa ngày, sau đó liền ủ rũ cúi đầu gập lại laptop.
Tiểu Bảo đem tiểu công chúa đặt trên đất, vỗ vỗ mông bé một cái,”Nhã Nhã một mình đi chơi được không?”
Hai tay tiểu công chúa bám lấy cổ hắn, khuôn mặt dễ thương cọ cọ hắn nửa ngày, sau đó mới không tình nguyện chu mỏ bò đi.