Ngày thứ hai tôi vừa tới quán bar, Bạch Tấn liền đưa cho tôi một xấp tài liệu , tôi nhìn hắn một cái rồi nở nụ cười tưoi sáng, cả người hắn run lên, tôi cũng chẳng để ý mà bắt đầu lật xem tài liệu.
Hàn Dục, nam, hai mươi tám tuổi, là con trai độc nhất của Hàn Mậu Lâm- giám đốc tập đoàn Ý Băng, mười bốn tuổi đã đi Pháp du học, tám năm sau lấy bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh MBA của trường đại học Kinh tế đồng thời tốt nghiệp học viện thiết kế chuyên nghiệp nước Pháp, trở về nước hiện đảm nhiệm vai trò quản lý của tập đoàn ăn uống Ý Băng, phụ trách mở rộng quan hệ ra nước ngoài, thiết kế vẫn là ngành phụ.
Trong tài liệu viết gần hai năm qua, hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú với hoạt động kinh doanh quán bar, một năm gần đây đã bỏ tiền ra thu mua một hộp đêm lớn trong thành phố, tuy nhiên cũng đang ngừng buôn bán để bắt đầu giai đoạn chỉnh đốn.
Tôi xem xong tài liệu, hơi nhếch môi, một lát sau nghe được giọng nói đã hãm nhỏ của Bạch Tấn:
“Hắn là con trai của Hàn Mậu Lâm, Hàn Phúc Tường là chú của hắn.”
Tôi đóng tài liệu lại ném qua một bên, sau đó cả người gục xuống bàn, trong lòng có chút phiền não:
“Tiểu Bạch, tôi muốn ở một mình.”
Bạch Tấn vỗ nhẹ vai tôi rồi xoay người rời đi.
Tôi tựa đầu vào cánh tay, mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, rõ ràng là đại tình thiên vạn dặm không mây, vậy mà lòng của tôi lại âm hiểm trầm trầm .
Hàn Phúc Tường từng là khách quen nhà tôi, là ông chú hiển lành luôn để cho tôi cưỡi lên cổ, chọc cho tôi cười khanh khách, mà không bao lâu sau khi ông ấy mất, anh trai là Hàn Mậu Lâm lập tức tuyên bố với bên ngoài, một ngày nào đó sẽ làm cho cha tôi không cách nào đặt chân được vào thành phố N.
Mười năm trước, Hoàng Vũ tốt nghiệp trường cảnh sát, bị phân ở đội đặc cảnh, để lập công, anh ấy thông qua quan hệ của cha cùng một người quen, lấy được tin tức giao dịch mật, lần đó cả cảnh đội đều ra binh, nhưng bởi vì tin tức có sai lệch nên không những không bắt được trùm buôn lậu thuốc phiện mà còn khiến cho đội cảnh sát tổn thất nghiêm trọng, hy sinh một cặp cha con.
Trận kia chỉ bắt được người mua của cuộc giao dịch—- Hàn Phúc Tường, bởi vì số hàng cùng số tiền mua bán khổng lồ, ông bị bắt giữ tại chỗ , ở trong tù được ba ngày thì bị người ám sát, sau đó, án kiện tuyên cáo hoàn toàn thất bại.
Lần đó Hoàng Vũ bị dạy dỗ thê thảm, mặc dù không bị cảnh đội xử phạt, nhưng anh ấy cảm thấy những đồng đội đã hy sinh kia đều là do mình cung cấp sai thông tin mà ra, toàn bộ tinh thần sa sút nghiêm trọng.
Mặc dù tất cả mọi người cho rằng tâm trạng của Hoàng Vũ như thế bởi vì đau lòng, nhưng tôi biết nguyên nhân quan trọng thực sự trong đó —— thật ra thì Hoàng Vũ từ lâu vẫn luôn thích con gái của Hàn Phúc Tường, Hàn Lăng.
Hàn Lăng trước là một tiểu công chúa sáng sủa hoạt bát lại xinh đẹp, tôi từng nhìn thấy rất nhiều ảnh mà Hoàng Vũ chụp chị ấy, mỗi lần chị ấy đi theo Hàn Phúc Tường tới nhà tôi, Hoàng Vũ cũng sẽ khẩn trương hoảng hốt.
Ba tháng sau khi Hàn Phúc Tường qua đời, mẹ của Hàn Lăng do quá đau lòng liền uống thuốc ngủ tự sát. Mười sáu tuổi, trong vòng một năm Hàn Lăng trở thành trẻ mồ côi mất cả cha lẫn mẹ, sau lại được chú ruột là Hàn Mậu Lâm thu dưỡng, lúc này thì tính cách của chị ấy có sự thay đổi lớn.
Sau, tôi không còn nghe Hoàng Vũ nói về Hàn lăng nữa, cũng không nhìn thấy những bức hình kia. Hoàng Vũ bây giờ, là sứ giả bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ an toàn cho sinh mạng và tài sản của nhân dân, sau khi tan việc thì triệt đầi triệt đuôi trở thành lưu manh côn đồ, những tổn thương trong quá khứ cũng biến mất không còn dấu vết, nhưng tôi biết thật ra anh ấy chưa bao giờ vui vẻ, bởi vì Hoàng Vũ ba mươi mốt tuổi, chưa từng cặp kè bạn gái.
Hiện tại là chuyện mười năm sau, Hàn Dục với tư thái cao ngút trời xuất hiện. Một khắc sau khi thấy cái tên Hàn Mậu Lâm, tôi liền hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc với Hàn Dục.
Hắn là tên đẹp trai đầu tiên khiến tôi phạm tội, hơn nữa lúc ấy tôi còn mạnh miệng đi hôn hắn, năm ấy tôi năm tuổi, hắn chín tuổi!
Nhưng bởi vì hắn luôn phong bế mình trong trường học, cho nên trước khi ra nước ngoài, tôi và hắn cũng không có nhiều dịp gặp mặt. Tôi không biết với chuyện không may năm ấy hắn có trở về nước hay không, dù sao thì tôi cũng không thấy. Ấn tượng của tôi đối với hắn chỉ là khi bị tôi cưỡng hôn, khuôn mặt hắn lúc đó đỏ bừng, mắt ngập tràn vẻ quẫn bách, tuyệt đối không phải là loại Trương Dương mị hoặc.
Nghĩ đến việc dù sao thì hắn cũng có nhan sắc trời ban đẹp tựa tranh, lòng tôi lại nhấp nháy một chút.
Buồn bực nhìn ngoài cửa sổ, đêm đã lên đèn, phát giác bản thân lại có chút thấp thỏm, giống như mong đợi nhìn thấy hắn.
Buổi tối, vương tử ưu nhã tôi mong chờ cuối cùng không tới, người tới lại là người tôi không muốn thấy nhất, mỹ nhân lạnh lùng.
Lê Trạch một thân áo đen ngồi ở bên quầy bar, khẽ vuốt cằm, từ từ uống rượu, tóc mai trên trán rất dài cơ hồ che phủ ánh mắt của hắn, gương mặt hơi gầy, sắc mặt trăng trắng, là loại trắng nhợt do sức khỏe giảm sút. Môi mỏng khẽ mím, màu sắc vô cùng đạm lại gần như trong suốt, áo sơ mi màu đen ôm sát làm thân hình thon gầy đến kỳ lạ, mặc dù thân thể hắn lúc này xem ra rất tệ, nhưng cũng không chút nào ảnh hưởng đến mị lực cùng lãnh khốc bên trong ánh mắt, hơn nữa bởi vì vẻ mặt nghiêm nghị, nên chung quanh người hắn tản ra… sự lạnh lẽo càng rõ ràng.
So với Hàn Dục cũng làm cho tôi nhìn chảy nước miếng có chút bất đồng, rất ít người dám nhìn thẳng Lê Trạch, mặc dù hắn đẹp trai hơn so với Hàn Dục.
Bên quầy bar chỉ có một mình hắn, tôi đi xuống lầu, nhìn hắn một lát sau đó từ từ đi tới, ngồi bên cạnh hắn, nhận lấy ly rượu từ tay anh bồi,khẽ mỉm cười, sau đó hơi ngửa đầu liền uống vào, nhận lấy ly thứ hai vừa muốn uống, liền bị người lấy đi, quay đầu, chống lại một đôi mắt đen lấp lánh như hắc thủy tinh, lộ ra chút mê mang cùng đau đớn.
“Tại sao lại nói dối?” âm thanh trầm thấp nhưng mang theo sự lạnh lẽo.
Tôi cười cười, không để ý tới hắn, mở miệng nói với anh bồi đẹp trai :
“Một chén rượu trái cây, còn có, lấy cho vị tiên sinh này một cốc nước nóng.”
Lê Trạch hạ mí mắt, trong mắt bỗng nhiên thoáng qua sự ưu thương, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm thân ly rượu, từ từ lắc lắc sau đó trực tiếp rót vào cổ họng, xoay người đối mặt với tôi, vừa muốn mở miệng, chân mày chau lại, tay che miệng cúi đầu ho nhẹ mấy tiếng.
Tôi nghe tiếng ho khan bị đè nén bên tai, trong lòng lại thật bình tĩnh, dĩ nhiên không thể nói không có một chút cảm giác, dù sao tôi cũng không có mất trí nhớ, người đàn ông này là người tôi quen biết, nhưng giống như nước hồ đang an tĩnh dập dềnh rung động, có hơi nhỏ xúc động cũng không đủ để ảnh hưởng tới cả mặt hồ phẳng lặng.
Lê Trạch chầm chậm mới quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ là giờ phút này tôi bình tĩnh kích thích hắn, chỉ liếc mấy phần sắc mặc, mấp máy môi mới mở miệng:
“Chúng ta rõ ràng từng yêu nhau, tại sao cô nói không biết tôi?”
Tôi nghe giọng nói của hắn không có chút nào chất vấn, chuyển động một chút chén rượu, quay đầu nhìn hắn cười cười:
“Anh đẹp trai, họ gì?”
Lê Trạch hơi nhếch môi, ánh đèn mờ mờ trong quán chiếu lên khiến đôi môi càng thêm trắng nhợt, trong mắt thoáng hiện tia tức giận, lông mày đen như mực hơi nhíu , ánh mắt dần dần trở nên sắc bén mà âm u, nắm lấy cằm tôi, giọng nói có chút run:
“Tôi là Lê Trạch!”
Tôi quay mặt không nhìn hắn nữa, như vậy sẽ không khiến lòng tôi chua xót, người đàn ông này cũng từng giới thiệu mình như thế, khi đó hắn kiêu ngạo lãnh khốc, đối với tôi tránh mà không cùng, đã từng, hắn nhìn tôi bằng ánh nhìn chán ghét, từng có không kiên nhẫn, từng có cảm động, từng có cưng chiều, từng có áy náy, từng có bất đắc dĩ, mà bây giờ hắn nhìn tôi, trong mắt toàn là ý sợ!
Nghĩ tới hai chữ này, khóe miệng tôi hạ xuống, từ từ uống màu sắc xinh đẹp của rượu trái cây:
“Xem ra anh không mất trí nhớ, còn biết mình là ai!”
Lê Trạch cũng không nhìn tôi nữa, lại cầm lên ly rượu bắt đầu uống , chẳng qua là mỗi khi uống xong một ly, hắn cũng sẽ che miệng ho nhẹ hai tiếng, ba ly đi qua, hắn nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt, sau đó có chút cô đơn mà cười:
“Thật ra thì tôi cũng không biết mình là ai, là bọn họ nói cho tôi biết, tôi là Lê Trạch, tôi quên mất mọi người, có chuyện, nhưng tôi lại chỉ nhớ một cái tên, Hạt Tiêu, mỗi lần tôi nhớ đến cái tên này, trong lòng sẽ rất đau, tôi đã hỏi bên cạnh, hỏi mọi người, bọn họ nói cho tôi biết họ không biết người này, nhưng tôi biết bọn họ đang lừa tôi, ánh mắt kinh hoảng của bịn họ nói cho tôi biết, Hạt Tiêu, người này khiến cho bọn họ sợ hãi, cho đến ngày đó ở thương trường gặp phải cô, cô để cho tôi cảm giác rất quen thuộc, là trong khoảng thời gian này cảm giác cứ thế trôi qua, ánh mắt lạnh lùng của cô khiến cho tôi an tâm đến kỳ lạ. Cô, chính là Hạt Tiêu, chúng ta đã từng yêu nhau!”
Tôi nằm bên quầy bar, cằm chống đỡ trên mu bàn tay, lẳng lặng nhìn hắn:
“Tôi là Hạt Tiêu, đúng là chúng ta đã từng yêu nhau, chẳng những yêu nhau, chúng ta còn ở chung bốn năm, tôi từng mang thai con của anh, nhưng anh lại bỏ rơi tôi, anh không còn quan tâm tới tôi nữa, cũng không cần con của chúng ta, sau đó anh nói anh không còn yêu tôi, ở lễ đính hôn của anh, tôi từng nói một câu, tôi biết anh chắc chắn không nhớ rõ, tôi nói, từ nay về sau, tôi không còn là nữ sinh Tiêu Tiêu, người con gái của Lê Trạch nữa, hôm nay, tôi sẽ nói cho anh biết, Lê Trạch, tôi không còn yêu anh, hoàn toàn không còn cảm giác!”
Nói xong tôi không để ý tới vẻ mặt trắng bệch trong nháy mắt của hắn, sắc mặt kinh hãi cùng đau đớn khắc sâu trong ánh mắt, trực tiếp đứng dậy đi về phía cửa, theo sau là một hồi tiếng ho dồn dập, tôi đẩy cửa rời đi.
Đội mũ bảo hiểm, thời điểm nổ máy, tôi nhìn thấy phản chiếu trong gương chiếu hậu là hình bóng một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa hộp đêm, lặng lẽ nhìn về phía tôi.
Nửa đêm gió nhẹ nhàng thổi nâng tóc của hắn, có vẻ xốc xếch, cả người lộ ra sự cô đơn cùng tịch mịch.
. . . . . . . . . . . . . .
Sau đó tôi cũng không tới quán bar, Bạch Tấn nói với tôi Lê Trạch mỗi ngày đều im lặng, không nói chuyện, cũng không hỏi về tôi, chẳng qua là ngồi ở bên quầy bar yên lặng uống rượu, cho đến khi hết giờ.
Thứ bảy, gần tới nửa đêm tôi nhận được điện thoại của Bạch Tấn.
“Hắn mới vừa ngất xỉu, bị một phụ nữ mang theo mấy người đón đi.” Bạch Tấn nói, âm thanh trước sau vẫn như vậy, không có chút gì biểu cảm.
Tay tôi nắm chặt điện thoại đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài, lòng yên tĩnh như nước:
“Ừ, ngày mai tôi sẽ tới.”
“Trước khi ngất, hắn có nhờ tôi chuyển lời, nếu cô không muốn biết, tôi sẽ không nói.”
“Tôi biết là cái gì.” tôi cười cười, nói thật nhỏ.
“. . . . . . . . . . .”
“Hắn nhất định nói xin lỗi tôi.”
Bên đầu kia điện thoại, Bạch Tấn dừng một lát:
“Hắn nói, nợ cô nhất định sẽ trả!”
Tôi nghe hết không nói gì, cúp điện thoại, nhìn trời thở dài.
Lê Trạch, muộn rồi, mãi mãi là như thế, bởi vì, tôi thật sự không hề yêu anh nữa!
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Trạch mất trí nhớ, để cho mọi người phải chờ lâu, hì, *cúi người chào*!