Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 38: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 38
Lý Dương theo tầm mắt mọi người nhìn qua, lúc thấy chiếc xe cũng lắp bắp kinh hãi: “OMG! Con xe này ít nhất cũng 8 chữ số đi”.
Chỗ của bọn họ là thành phố nhỏ, rất ít khi thấy được con xe khí khái như vậy.
Bên cạnh, một số ít học sinh không khỏi tò mò, ghé mắt, không biết trong xe rốt cuộc là người nào.
Nam sinh thanh tú đang bị Lý Dương ôm vai cũng không khỏi ngước mắt nhìn.
Ngay sau đó, cửa xe được nâng mở lên*.
Ánh mắt va vào nhau.
Trong lòng Ninh Thư chợt căng thẳng, vội vàng xoay mặt đi.
Nội tâm giật mình dậy sóng.
Sao người đó lại tới đây?
Xung quanh truyền đến một loạt tiếng hút khí, đặc biệt là các cô gái nhỏ, có thể nói là chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đến cực điểm như vậy.
Hắn như một quý công tử, khí chất vừa ưu nhã lại kiêu ngạo khiến người khác không dám trèo cao.
“Đẹp trai quá”.
“So với hot boy trường chúng ta còn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần”.
“Kiểu thiếu gia có tiền như thế này sao lại đến trường chúng ta ha”?
“Cậu nói thử xem cậu ấy tới tìm ai”?
Cố Sâm ngồi trên xe, nhìn chằm chằm hai người đang choàng vai bá cổ kia.
Mắt phượng không rõ cảm xúc.
Lý Dương vô thức buông vòng ôm đang đặt trên vai Ninh Thư xuống, cau mày nói: “Người này, sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn tớ chứ”?
“Như tớ cho hắn đội nón xanh không bằng”?
Ninh Thư hít sâu một chút, căng da đầu nhẹ giọng nói: “Đi thôi”.
Lý Dương còn muốn nói gì đó, lại bị Ninh Thư thúc giục đi.
Cố Sâm nhìn bóng dáng hai người rời đi, sắc mặt âm trầm.
“Thiếu gia?” Tài xế không khỏi lên tiếng nói.
Thiếu niên nhàn nhạt: “Theo sau”.
Ninh Thư đi xa được một khoảng, phát hiện xe không đi theo, cũng không rõ bản thân là thở dài nhẹ nhõm hay là cảm xúc gì khác.
Cậu cúi đầu, nội tâm có chút bất an.
Lý Dương nghi hoặc: “Cậu quen biết hắn”?
“…Không quen.” Ninh Thư do dự trả lời.
Cậu có điểm chần chờ nghĩ thầm, đã nửa năm qua, chắc Cố Sâm cũng nên mất hứng thú rồi.
Hơn nữa, y và Cung tiểu thư hiện tại chắc là tình cảm rất tốt.
Chỉ là nghĩ đến ánh mắt lạnh băng vừa nãy thiếu niên nhìn cậu, lại không khỏi có chút thất thần.
Lý Dương nhìn ra Ninh Thư có vẻ không muốn nói nên cũng không tiếp tục dò hỏi.
Y kéo Ninh Thư lại, cười hì hì nói: “Nhớ rõ lúc cậu mới tới chỉ cao đến đây, giờ lớn nhanh thật”.
Nghe được ngữ khí trêu chọc của y, tâm tình Ninh Thư cũng thả lỏng, không khỏi cười nói: “Mới 1m78 thôi”.
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là )
Cậu lại chợt nghĩ tới Cố Sâm, nửa năm không gặp, đối phương lại cao thêm rất nhiều.
Lý Dương xoa xoa đầu cậu trêu tiếp: “Cao được thêm mấy cm, không phí công chú Ninh ngày nào cũng làm đồ ăn ngon cho cậu”.
Ninh Thư vừa định nói thêm gì, Lý Dương chợt dừng bước chân.
Cậu theo ánh mắt nhìn lại.
Chiếc xe đắt tiền dừng trước mặt bọn họ, thiếu niên cao quý bước xuống.
Ninh Thư theo bản năng lui về sau một bước.
Nam sinh không chút che giấu động tác làm đôi mắt Cố Sâm càng thêm lãnh đạm.
Hắn vẫn như trước, ngữ khí mang theo mệnh lệnh hướng về phía cậu: “Lại đây”.
Ninh Thư nâng mặt, lấy hết can đảm nói: “Thiếu gia, tôi đã không còn làm ở Cố gia”.
Cố Sâm không giận mà cười.
Hắn nhìn chằm chằm hai người trước mặt, cười như không cười: “Ninh Thư, em theo bên cạnh tôi lâu như vậy, chẳng lẽ còn không rõ tôi là hạng người gì sao”?
Lời nói mang ám chỉ, thậm chí còn dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhìn về phía Lý Dương một cái.
Sắc mặt Ninh Thư có chút tái nhợt, trầm mặt đi qua phía đó.
Lý Dương nhíu mày, tuy rằng y không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng là bạn tốt nên y không thể mặc kệ đứng nhìn.
Y duỗi tay kéo Ninh Thư lại: “Cậu đừng qua, tớ không tin hắn còn có thể làm gì ép bức cậu”.
Ánh mắt Cố Sâm có thể hình dung bằng từ khủng bố.
Đôi mắt lạnh băng, lại như hồ nước sâu nhìn Lý Dương: “Cậu lại đụng vào em ấy một chút nữa, có tin không tôi sẽ cho người chặt cái tay đó của cậu xuống”.
Ngữ điệu của thiếu niên có loại đáng sợ nói không nên lời.
Trong nháy mắt, Lý Dương có cảm giác lạnh cả người, nhưng vẫn cắn răng không buông tay.
Đôi mắt nặng nề của Cố Sâm lại nhìn đến Ninh Thư: “Lại đây, đừng để tôi nói lại lần nữa”.
Vì Ninh Thư biết Cố Sâm không phải nói đùa nên mới thoả hiệp.
Cậu nhìn Lý Dương, nhẹ giọng nói: “Cậu về trước đi”.
Lý Dương nhíu mày: “Nhưng mà…”
Khi nhìn đến khẩn cầu trong đôi mắt bầu dục của nam sinh, Lý Dương trầm mặc, buông tay.
Ninh Thư gần như là bị kéo nhét lên xe.
Giây tiếp theo, Cố Sâm dùng sức bóp mặt cậu, đôi mắt ám trầm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hắn là ai”?
Ninh Thư trầm mặc đáp lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè”.
“Bạn bè”?
Thiếu niên ngữ điệu mang theo ý cười khi nói lời này, nhưng trong ánh mắt hắn lại là một mảnh lạnh lùng.
Cằm Ninh Thư như sắp bị bóp nát.
Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu, khẽ cười nói: “Bạn bè choàng vai bá cổ đi với nhau, giây tiếp theo, có phải muốn hôn nhau luôn không”?
Ninh Thư nghe lời hắn nói gương mặt lúc xanh lúc đỏ, vừa giận vừa xấu hổ nói: “Cậu đừng nói bậy”!
“Cậu cho rằng ai cũng đều như…”
Chợt ý thức được mình đang không lựa lời, liền im lặng.
Nhưng đã không kịp nữa.
Cố Sâm rũ mắt nhìn cậu: “Cho rằng ai cũng đều như tôi sao”?
Ninh Thư quay mặt đi, nắm chặt tay.
Thiếu niên đôi mắt lạnh băng dùng sức xoay mặt cậu lại, sau đó dùng môi gần như gặm cắn.
Như mưa rền gió dữ…
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là )
Ninh Thư sắp không thở nổi, cậu chỉ có thể vô lực nắm chặt vạt áo thiếu niên, để hắn muốn làm gì thì làm với mình.
Cố Sâm vừa thân mật vừa xoa nắn sau gáy cậu.
Một hồi lâu sau, hắn cậu một ngụm nói: “Các người đã hôn môi chưa”?
Ninh Thư run run một chút, há miệng thở gấp, khoé mắt đều ửng hồng.
Thấy cậu không trả lời, sắc mặt Cố Sâm càng thêm băng lãnh, đôi mắt nhìn người chằm chằm.
Sau đó, hắn vuốt ve mơn trớn miệng vết thương bị cắn lúc nãy của cậu, chậm rãi nâng mặt, tròng mắt nhuốm màu đen tối như ác ma: “Có không? Hửm”?
Ninh Thư một hồi ớn lạnh, lông tơ dựng đứng.
Cậu bị thiếu niên thân mật đến khóc lóc nói: “Không có…!thiếu gia…”
Cố Sâm lúc này mới vừa lòng.
Lúc xuống xe, Ninh Thư cảm thấy miệng lưỡi đã không còn là của mình, ngay cả cổ cũng bị cắn xuống vài dấu vết.
Cậu trầm mặc nhìn người bên cạnh: “Thiếu gia, tôi phải về”.
Cố Sâm lại đang ngước mắt nhìn khu dân cư lâu năm này, câu môi nói: “Không mời tôi lên ngồi”?
Cứ giằng co như vậy hết hai phút.
Ninh Thư cuối cùng vẫn chịu thua.
Cậu không biết vì sao Cố Sâm lại tới thành phố Y, chỉ mong là y nhất thời tâm huyết dâng trào, nhanh chóng trở về.
Lúc cha Ninh ra mở cửa, nhìn thấy thiếu niên đứng phía sau con trai, tay ông hơi run một chút, nhưng vẫn duy trì thần sắc nói: “Thiếu gia, sao cậu lại tới đây”?
Trước mặt cha Ninh, Cố Sâm khôi phục bộ dạng ưu nhã của mình: “Đi ngang qua, thuận tiện đến chào hỏi chú Ninh một chút”.
Cha Ninh nhanh chóng mời người vào nhà, sau đó bắt đầu pha trà đãi khách.
Cố Sâm chọn trúng một vị trí xảo diệu, ngồi kế bên Ninh Thư, ý vị thâm trường nói: “Hoá ra nửa năm nay, chú Ninh vẫn luôn ở thành phố Y.
Vậy mà tôi tìm thật lâu”..