Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 3: Bệnh Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 3


Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 3: Bệnh Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 3


Thành tựu là vậy nhưng Cố Sâm chưa bao giờ thả lỏng bản thân.
Thiếu niên ra khỏi phòng, đi đến phòng dương cầm.
Hắn cao 1m8, tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, đôi chân kia bước đi ưu nhã nhưng mang đến cho người khác cảm giác hắn đạm mạc, kiêu ngạo, lại cao không với tới.
Khi Cố Sâm sắp đi tới phòng đàn, lại nghe được một tiếng vang thật lớn làm hắn không khỏi nhíu mày.
Ninh Thư còn chưa biết hành động của cậu đã khiến Cố thiếu gia chú ý.

Cậu xoa xoa cái vừa đụng vào đầu giường, cảm thán bản thân xui xẻo quá đi.
Cậu khẽ thở dài, cam chịu tiếp tục sắp xếp quần áo, đồ đạc.
Mà ngay lúc này, Cố Sâm đã lần theo âm thanh, đi đến đây.
Cửa phòng không đóng, đứng từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ trong phòng.
Nam sinh đang hơi cuối người, sắp xếp vali đồ.

Bởi vì áo thun có hơi rộng nên làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh.

Thoạt nhìn vừa mềm dẻo lại xinh đẹp, đặc biệt là làn da trắng thật khiến người ta muốn lưu lại dấu vết trên đó.
Ánh mắt Cố Sâm chợt tối đi, thoáng có chút miệng đắng lưỡi khô.

Hắn hơi nhếch môi.

Eo này thoạt nhìn so với nữ còn muốn mê người hơn.


Thiếu niên hơi híp mắt, ánh nhìn từ trên xuống dưới lướt trên người nam sinh.

Người nọ không hề cảm giác được hắn đang đứng đây, lại cuối người khiến “cảnh đẹp” dưới lớp quần áo càng rộng mở thêm.

Cơ thể đối phương có chút gầy nhưng không khó coi, ngược lại vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Sâm dừng lại một lúc ở cặp mông căng mượt sau đó liền dời đi.

Thưởng thức đủ rồi.

Hắn xoay người, lại đi về phía phòng đàn.
Con người ai cũng có thị giác động vật (?hong hỉu ai cứu với), hắn cũng không ngoại lệ.

Thú vị.

Ít ra cũng coi như nhìn thuận mắt.
Nhưng mà, phòng cậu ta lại rất gần phòng đàn của mình.

Cố Sâm qua loa suy nghĩ.
Ai cũng biết, Cố thiếu gia có ý thức về không gian rất lớn.


Hắn không cho phép, sẽ không ai được tới gần phạm vi của hắn.
Cố Sâm câu môi, ai cũng không ngoại lệ.
Ninh Thư còn chưa biết, Cố thiếu gia đã tính việc đổi phòng của cậu.

Sau khi dọn dẹp mệt mỏi, cậu liền đi tắm rồi lên giường chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ…
Trước mặt là màu đen vô tận, một đôi tay kéo cậu qua, vây hãm lại trong ngực, môi lưỡi nóng cháy lại cường thế xâm chiếm như muốn làm cậu nhiễm đầy hơi thở của hắn.
Ninh Thư tỉnh dậy trong mơ hồ, cậu không biết sao lại mơ như vậy, cậu chỉ cảm thấy người kia khí lực thật lớn, làm cậu không thở nổi, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.
Tuy Ninh Thư chưa có bạn gái nhưng cậu nghĩ nữ sinh có lẽ không có sức lớn như vậy, cho nên…!Chắc là con trai?
Cậu do dự nghĩ rồi lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Ninh Thư cậu không phải đồng tính.
Không cớ gì trong mơ lại bị…!một người con trai thân mật tới khóc.
Linh Linh hỏi: “Ký chủ à anh bị sao dạ”?
Ninh Thư nói: “Không có gì”.
Một đại nam nhân lại bị làm khóc, hơi mất mặt…
——————–
Cố gia thu nhận cha con cậu, cha Ninh phải làm việc tại Cố gia còn cậu được cha Cố sắp xếp chuyển đến trường Cố Sâm học, tiện trở thành tuỳ tùng nhỏ của hắn.
Cho nên, Ninh Thư tất nhiên phải dậy chuẩn bị sớm hơn thiếu gia.
Mà Ninh Thư cũng từ trực giác cảm thấy Cố Sâm rất nguy hiểm, không biết phải làm sao mới có được hảo cảm của y.

Hơn nữa cậu còn theo bản năng mà sợ hãi thiếu niên này.
Vệ sinh cá nhân xong, Ninh Thư liền xuống nhà.
Lúc này, quản gia đi tới, nhìn cậu, dừng lại nói: “Thủ tục chuyển trường của cậu rất nhanh sẽ xong, sau này ở trường hãy chiếu cố nhiều tới thiếu gia”.
Hết chương 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.