Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 26: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 26
Edit: SoZu
————————————-
Thân thể Ninh Thư lạnh lẽo trong nháy mắt, cậu đứng yên, nhận thấy độ ấm từ từ biến mất.
Ánh mắt Cố Sâm như gai nhọn dừng trên người cậu.
Cậu ngơ ngác đứng đó, vốn dĩ muốn phản bác nhưng cổ họng cứ như có gì đó chặn lại, nói không nên lời.
Linh Linh: “Ký chủ, Anh mau giải thích với đại biến thái này đi”!
Ninh Thư liếm môi khô khốc: “Cậu ấy sẽ không tin”.
Cậu dời đi tầm mắt, nhìn về một hướng khác.
Cậu cũng không tiến lên giải thích cho bản thân.
Trong trường này, địa vị Cố Sâm đại biểu cho điều gì không ai rõ hơn cậu.
Ánh mắt y nhìn cậu như vậy, chẳng khác nào đã tuyên án tử.
Bất kể có biện giải như thế nào, cũng không có kết quả.
Nguyễn Đình Đình thấy được thiếu niên đứng phía sau thầy thể dục, những giọt nước mắt ngây ngốc, nhu nhược, đáng thương, ủy khuất rơi xuống: “Cố thiếu…”
Quần áo cô nhìn hỗn loạn, tóc tai rối bời, đôi mắt cũng có chút sưng lên vì khóc nhiều.
Người xinh đẹp khóc lên sẽ dễ khiến người ta thương tiếc.
Nguyễn Đình Đình chỉ cảm thấy ủy khuất vô cùng: “Ninh Thư cậu ta, cậu ta gửi tin nhắn hẹn mình tới đây muốn nói gì đó.
Mình không ngờ cậu ta có thể làm ra loại chuyện này…!với mình”.
Tầm mắt rã ra, cô cố bấu víu quần áo Cố Sâm, đáng thương vô cùng.
Thầy thể dục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Thư nói: “Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, cậu còn muốn nói gì.
Tuổi còn nhỏ không lo học hành, lại đi làm loại trò cưỡng bức này…”
Cố Sâm rũ mắt, vươn tay, động tác có chút nhẹ nhàng duỗi hướng nữ sinh.
Trái tim Nguyễn Đình Đình không có tiền đồ nhảy lên liên hồi, cô mở to mắt, gương mặt lan ra một chút đỏ ửng.
Nhưng ngay sau đó.
Cô đã bị hung hăng đẩy ra.
Thiếu niên ánh mắt lãnh đạm nhìn qua, không nặng không nhẹ vỗ vỗ chỗ vừa rồi bị cô ta nắm lấy, từ trên cao nhìn xuống: “Tin nhắn đâu”?
Nguyễn Đình Đình lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc nói: “Cái gì”?
“Không phải nói cậu ấy gửi tin nhắn cho cô sao?” Cố Sâm không chút để ý mà nói: “Lấy ra đây”.
Sắc mặt Nguyễn Đình Đình tái nhợt trong nháy mắt, có điểm hoảng loạn nói: “Mình, mình đã xóa, Cố thiếu…” Cô cắn môi, nhu nhược đáng thương nói: “Chẳng lẽ Cố thiếu cho rằng một đứa con gái như mình, hy sinh trong sạch, chỉ để bôi nhọ cậu ta sao”?
Cố Sâm nhẹ nhàng cười, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ý cười, ngữ khí cũng lạnh băng đến có chút đáng sợ: “Cậu nói đi”?
Ninh Thư thẳng tắp nhìn lại.
Một hồi lâu, mới phản ứng được, có chút mờ mịt.
Cố Sâm, là đang nói giúp cậu sao?
Thầy thể dục không nghĩ tới, Cố thiếu lại chủ động giúp nam sinh này.
Hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, vừa định mở miệng, đã bị thiếu niên dùng ánh mắt đáng sợ, bình tĩnh liếc hắn một cái.
Đó là một loại cảnh cáo.
Thầy thể dục giật giật môi, không nói nữa.
“Lại đây.” Cố Sâm nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng trên người nam sinh, trong giọng nói mang theo cường thế mệnh lệnh.
Ninh Thư chỉ thoáng do dự, liền lập tức đi đến.
Thiếu niên nhéo tay cậu, cười như không cười nói: “Nói chân tướng mọi chuyện”.
Ninh Thư cảm thấy vành tai có chút nóng lên, muốn lùi về sau, dù sao cũng đang có thầy ở đây.
Nhưng đối phương lại không cho cậu cơ hội đó.
Bá đạo!
Cậu hơi hé môi, đem chuyện vừa rồi nói ra.
Sắc mặt Nguyễn Đình Đình theo lời Ninh Thư từng chút, từng chút tái nhợt: “Cố thiếu! Cậu ta nói dối, cậu ta…”
“Câm miệng”.
Thiếu niên thấp tiếng nói, tầm mắt không có độ ấm, giống như động vật máu lạnh.
“Người của tôi, còn không tới phiên cô nói”.
Ánh mắt lạnh băng của Cố Sâm nhìn về phái nữ sinh: “Tôi khuyên cô cẩn thận một chút, nhẫn nại của tôi đã đến giới hạn rồi”.
—————————————————————–
Ninh Thư không tưởng tượng được, mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
Hoặc là nói, cậu căn bản không thể tưởng tượng được, Cố Sâm sẽ tin cậu vô điều kiện.
Cảm giác sợ hãi như trước giờ của cậu với người này giảm đi không ít, còn có một chút cảm xúc không rõ.
Cậu theo thiếu niên trở về biệt thự.
…Bị một lực mạnh mẽ kéo đi.
Cố Sâm không nói một lời bắt lấy tay nam sinh, trên mặt không có biểu tình gì.
Sau đó, hắn đem nam sinh đẩy vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Thiếu chút nữa Ninh Thư đã bị hắn ném trên đất, cậu nâng mặt, trong nháy mắt có phần khẩn trương.
Thiếu niên đi tới, bắt lấy cậu đẩy vào phòng tắm, sau đó bắt đầu dùng vòi phun, phun mạnh lên người cậu.
Mắt phượng xinh đẹp nhưng thần sắc lại đen tối như đang tận lực đè nén điều đáng sợ gì.
Ninh Thư bị xối nước ướt hết toàn thân, còn mấy lần suýt sặc, cậu kịch liệt ho khan: “Khụ khụ…!Thiếu gia…”
Không biết đồ biến thái này lại đang phát điên cái gì.
Đúng là hỷ nộ vô thường.
Ninh Thư đáng thương đứng đó, biểu tình mờ mịt, khóe mắt còn có điểm hồng, áo sơ mi trắng thấm ướt dính chặt vào thân thể, vừa ngây ngô vừa mê người.
Cố Sâm duỗi tay, đưa người đến bồn tắm bên cạnh, hơi hạ tầm mắt, vươn ngón tay phủ lên vết son môi trên xương quai xanh của Ninh Thư.
Sau đó dùng sức vuốt ve.
“Đau…”
Ninh Thư nhịn không được kêu ra tiếng.
Cố Sâm dùng sức xoa, ngữ khí nặng nề nói: “Đau? Biết đau sao còn dám để cô ta chạm vào cậu”?
Ninh Thư có điểm mê mang nhìn về phía gương.
Khi nhìn đến dấu vết trên người, cậu không khỏi run môi.
Ninh Thư căn bản không biết Nguyễn Đình Đình cọ môi lên người cậu lúc nào.
Nhưng biểu tình Cố Sâm nhìn qua thực đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm chỗ đó, thật giống như muốn cắt miếng thịt này xuống.
Ninh Thư trong nháy mắt da đầu tê dại.
Cố Sâm không nói lời nào, chỉ là không ngừng dùng tay chà xát nơi đó, dùng sức cọ ra một mảnh đỏ ửng.
Nóng, rát và đau.
Ninh Thư cố chịu đựng, ngay lúc này cậu căn bản không dám chọc giận thiếu niên, nhưng vẫn nhịn không được phát ra 1 vài tiếng hít khí nhỏ.
Cố Sâm ngừng lại, nhân đạo buông tha: “Về sau nếu để tôi nhìn thấy người khác chạm vào cậu dù chỉ một chút…”
Ninh Thư không biết thiếu niên từ đâu có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, nhưng nghĩ lại y chẳng qua là đang tìm cảm giác kích thích thôi, chợt cảm thấy chỗ nào đó có chút hụt hẫng.
Cậu không nhịn được quay mặt đi, ngậm chặt môi.
Cố Sâm dựa người lại gần, đưa tay nâng cằm cậu, nhàn nhạt hỏi: “Cậu cho rằng tôi sẽ không tin cậu”?
Ninh Thư có chút không dám nhìn sâu vào mắt Cố Sâm, theo bản năng phủ nhận: “Không có…”
Cậu cho rằng cậu có thể gạt được tôi”?
Thiếu niên cười như không cười nhìn qua: “Ninh Thư, đã có ai từng nói cho cậu biết, chỉ cần nhìn nét mặt, liền đoán được cậu đang nghĩ gì chưa”?
Ninh Thư im lặng.
Cố Sâm cúi người, cắn nhẹ vành tai cậu, hơi thở ấm áp lại ái muội, tiếng nói trầm thấp: “Tôi có nói không tin cậu sao?” “Là chính cậu tự mình suy nghĩ miên man”.
Cố Sâm cười khẽ, nhẹ mân mê gò má Ninh Thư.
“Có phải do tôi chiều em quá rồi không”?
Hết chương 26
Thay đổi xưng hô của công với thụ nha mọi người, tại này là bước tiến dịu dàng =)) quá là mệt!.