Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 23: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 23
Sozu: Tui sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ vì thấy mọi người bảo về sau tác giả viết chắc tay hơn, đặc biệt là thế giới mạt thế nó hỏny lắm =)) Nên là ráng lết vs tui nhe mấy bà:)
Ninh Thư không chút nghi ngờ đây là chuyện đối phương có thể làm được.
Nói đạo lý với biến thái là phí công, cậu thở mạnh, Cố Sâm đã đứng yên, rũ mắt, như đang ám chỉ điều gì.
Đầu óc lại trống rỗng…!hôm nay trống rỗng quá nhiều rồi.
Ninh Thư chưa từng hôn môi với ai, kinh nghiệm duy nhất tích luỹ được là ở lần vừa rồi.
Cậu hồi tưởng lại Cố Sâm đã hôn mình như thế nào, da mặt nóng bừng, lại không thể không làm theo.
Lúc này nhìn Ninh Thư như được ôm gọn trong lòng thiếu niên, cậu khẽ vươn đầu lưỡi, thử tiến vào.
Đôi mắt Cố Sâm hơi tối đi.
Hắn dùng sức nhéo cằm người nọ, cong môi nói: “Học thật giỏi”.
Ninh Thư không biết từ khi nào bị đảo khách thành chủ, cậu thở dốc, khóe mắt đỏ lên, không biết là bị chọc tức, hay do thiếu oxy, cả người mềm nhũn.
Cố tình cha Ninh ở ngoài cửa còn tiếp tục gõ, có điểm nghi hoặc nói: “Thiếu gia, cậu đang nói chuyện với ai ở bên trong ạ”?
Ninh Thư cả kinh hoảng sợ, hơi nghiêng mặt đi, ngậm chặt môi.
Cố Sâm lại tới tấp hôn lên, doạ nam sinh vừa kinh vừa sợ.
Không biết lại vờn nhau bao lâu, bên môi Cố Sâm mang theo một chút ý cười, nhân đạo mà nói với người bên ngoài: “Chú Ninh, chú có thể ra ngoài xem một chút, cha tôi có phải đã trở về không”?
Tiếng bước chân của cha Ninh đi xa dần.
Sau lưng Ninh Thư đổ một thân mồ hôi lạnh.
Cố Sâm cắn cắn môi cậu, ngón tay vuốt ve khóe mắt, thấp giọng nói: “Khóc cái gì, khóc tôi càng muốn hôn”.
—————————————–
Ninh Thư nằm trên giường, cánh môi đều sưng đỏ.
Còn có thân thể này thật nhạy cảm, hơi dùng sức đã lưu lại dấu vết.
Ninh Thư có điểm mờ mịt, không hiểu vì sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Linh Linh lại vui vẻ nói: “Ký chủ ơiii, anh đỉnh ghê luôn, độ hảo cảm tăng đến 50 điểm nà”.
Ninh Thư bất ngờ, ngồi dậy hỏi: “50 sao”?
Linh Linh: “Đúng đúng đúng, chấn động chưa, em vốn cho rằng với nhiệm vụ này anh phải mất nhiều năm mới hoàn thành.
Không nghĩ tới mới hơn một tháng nhiệm vụ đã xong một nửa luôn òi”!
Ninh Thư cũng có chút giật mình, cậu không nghĩ Cố Sâm sẽ có nhiều hảo cảm với mình như vậy.
Linh Linh: “Mà ký chủ ơi, anh đã làm gì để điểm hảo cảm đột nhiên tăng cao quá dạ”?
Linh Linh nhắc tới làm Ninh Thư lại nhớ tới chuyện vừa rồi, cậu chôn mặt xuống gối, nói nhỏ: “Cố Sâm là đồ biến thái”.
Cậu có điểm khó có thể mở miệng nói: “Hắn hôn anh”.
Linh Linh: “!!!”
Ninh Thư mờ mịt nói ra những sự tình phát sinh.
Linh Linh lắp ba lắp bắp nói: “Sao có thể chứ! Nam chủ đã định sẽ có nữ chủ rồi nha”.
“Y có vẻ như không thích Nguyễn Đình Đình”.
Ninh Thư hồi tưởng một chút, có điểm ủy khuất nói: “Làm sao bây giờ, anh vẫn sẽ bị tên đó đè ép vậy hoài hả”?
Cố Sâm quá bá đạo, hôn cậu đến mềm nhũn cũng thôi đi, lại còn đặt tay lên eo, hết sờ lại nhéo.
Ninh Thư cả người hoảng loạn, không có ai cho cậu biết gặp tình huống này phải đối phó như thế nào.
Cậu sống tới giờ chưa từng có người cùng giới thổ lộ qua.
Nhưng những người đó đều bình thường, cậu có cự tuyệt họ cũng sẽ không làm gì cậu.
Cố Sâm không giống.
Ninh Thư ủy khuất lại tức giận nói: “Hắn xấu xa như vậy sao lại có nhiều nữ sinh thích thế chứ”!
Linh Linh hỗn độn trong gió.
Đây là lần đầu nó nhận chức, vốn cho rằng có thể vui vui vẻ vẻ thảnh thơi bồi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nào biết chỉ mới thế giới thứ nhất đã lật xe.
Linh Linh hoảng loạn vô thố nói: “Ký chủ, anh đừng hoảng, em có rất nhiều tiền bối! Em đi thỉnh giáo bọn họ”!
Ninh Thư vì thế chờ mong.
Nhưng chẳng bao lâu, Linh Linh đã quay lại, buồn rầu nói: “Các tiền bối nói, trong thế giới ngôn tình luyến ái này các nam chủ đều là trai thẳng, bọn họ đều thích con gái.
Cố Sâm như vậy, khả năng chỉ là vì tìm kiếm cảm giác kích thích, ký chủ anh chắc vận khí không tốt, cho nên mới gặp phải trình trạng phản ứng dây chuyền thôi”.
Ninh Thư ngây ngốc, lẩm bẩm nói: “Cảm giác kích thích”?
Linh Linh: “Đúng đúng! Là do trai thẳng thế giới này là đồ tồi”.
“Vậy bây giờ anh phải làm sao tiếp đây”? Ninh Thư tận lực áp xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, dò hỏi Linh Linh.
Linh Linh chột dạ nói: “Ký chủ, anh chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn thôi, chờ Cố Sâm thích người con gái khác, không phải nữ chủ cũng được luôn, ổng sẽ buông tha anh thôi”.
Sau đó Linh Linh lập tức tràn đầy sức sống: “Hiện tại nhân cơ hội này, anh cố xoát độ hảo cảm lên 100, vậy là chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi”!
Ninh Thư không nói lời nào.
Nếu Cố Sâm chỉ là vì tìm cảm giác kích thích, còn muốn cậu để hắn chơi sao?
Cậu một chút cũng không muốn.
Nhưng Linh Linh cũng nói không có biện pháp khác.
Ninh Thư có chút khổ sở cuộn tròn thân thể: “Chỉ cần không kháng cự, ngoan một chút, nhiệm vụ sẽ hoàn thành sao”?
Linh Linh an ủi nói: “Ký chủ đừng lo lắng, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ, mọi thứ sẽ tốt lên thôi”.
Ninh Thư mất ngủ một đêm.
Sáng sớm, cậu không có tinh thần rời giường.
Lúc xuống lầu, nhìn thấy cha của Cố Sâm ở phòng khách, cậu không khỏi sửng sốt.
Cố lão gia nhìn cậu một cái, hỏi: “Thiếu gia còn chưa dậy sao?”
Ninh Thư vừa định nói chuyện, Ông liền mở miệng nói: “Thôi, cậu cùng tôi vào thư phòng một lát”.
Cậu đi theo phía sau.
Tiến đến thư phòng, Ninh Thư có chút mất tự nhiên.
Cũng may cha Cố không để ý nhiều, chỉ hỏi: “Cố Sâm khoảng thời gian này có phát sinh chuyện gì ở trường không”?
Ninh Thư trong lòng lộp bộp một chút, căng da đầu, đem một ít việc râu ria nói qua.
Cha Cố sau khi nghe xong trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Một hồi lâu, ông nói tiếp: “Ở trường, thiếu gia có yêu đương không”?
Ninh Thư ngây ngốc, lắc lắc đầu, trầm mặc nói: “Có rất nhiều nữ sinh thích thiếu gia, nhưng thiếu gia không để ý ai hết”.
Biểu tình cha Cố có điểm vừa lòng, ông gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Nếu thiếu gia có dấu hiệu yêu đương, lập tức báo cho tôi.
Cố gia sớm đã đặt hôn ước, vị hôn thê của A Sâm chỉ có thể là tiểu thư Cung gia.
Những thứ chó mèo khác chơi qua đường thì còn được, nhưng không được nảy sinh tình cảm.
Thiên kim Cung gia không dễ lừa, đến khi nó du học về nước, tôi không muốn có trục trặc gì”.
“Vậy nên cậu phải trông chững thật kỹ cho tôi”.
Ninh Thư từ thư phòng trở trở lại, trong đầu đều là chuyện về vị hôn thê của Cố Sâm.
Cậu có điểm nghi hoặc hỏi: “Linh Linh, nữ chủ của Cố Sâm không phải là Nguyễn Đình Đình sao? Cung gia tiểu thư là ai nữa”?
Linh Linh nói: “Kỳ thật là như vậy, chúng em không xác định được hướng phát triển của câu chuyện, chỉ có thể biết nam nữ chủ là ai, thực tế với những vai phụ khác bên em cũng không rõ ràng lắm”.
Ninh Thư vừa xuống lầu liền bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Cố Sâm.
Cậu bị nhìn đến có chút da đầu tê dại.
Cố gia chủ đã ngồi xuống, chuẩn bị dùng cơm.
Ninh Thư nghĩ nơi này cũng không còn có chuyện của mình, vừa định rời đi…
“Đứng lại.” Thanh âm thiếu niên truyền đến.
Cố gia chủ ngẩng đầu, nhìn qua theo, nhíu mi.
Cố Sâm cười như không cười: “Còn không qua cùng tôi dùng cơm”..