Bạn đang đọc Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu – Chương 13: Bệnh Kiều Thiếu Gia Và Tuỳ Tùng Nhỏ 13
Linh Linh: “Òoo, thật ra thế giới này khá tương đồng với 1 thế giới tiểu thuyết, đều có quỹ đạo vận hành rõ ràng.
Người định mệnh của Cố Sâm ở thế giới này tên là Nguyễn Đình Đình, cô ấy sẽ xuất hiện sớm thôi”.
Linh Linh bừng tỉnh đại ngộ nói: “Xin lỗi ký chủ, là do em quên nói những chuyện này với anh, sau này ở mỗi thế giới em đều sẽ cung cấp tư liệu đầy đủ cho anh nha nha”!
Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu nhấp môi, ít nhất cũng xác định được Cố Sâm thích con gái, y đối với cậu khả năng lớn là trêu đùa vui vui thôi.
Đại khái khi đã biết thế giới này có nữ chủ, tương lai Cố Sâm còn sẽ yêu đương cùng đối phương, tâm tình Ninh Thư có điểm sáng lên.
Cố Sâm nhạy bén nhận thấy được, hắn hơi hạ mi suy tư.
Rõ ràng buổi sáng cậu ta còn đờ người, ánh mắt trốn tránh, hiện tại lại an tĩnh ngồi nghe giảng bài.
Không biết vì sao.
Cố thiếu trong lòng lại có vài suy nghĩ không rõ, ánh mắt trầm xuống.
Cảm giác này giống như có chuyện gì đó vượt khỏi tầm khống chế của hắn, khiến hắn rất khó chịu.
Thiếu niên đứng lên, mở miệng nói: “Cô, em có chút việc, muốn ra ngoài”.
Giáo viên tất nhiên không dám đắc tội Cố thiếu gia.
Cô cười gượng có điểm lấy lòng gật gật đầu: “Được”.
Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên.
Đối phương lại nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giáo viên: “Cậu ấy cũng đi”.
Ninh Thư: “…..”
Cậu không biết Cố Sâm muốn làm gì, đi theo ra ngoài, đang đi phía sau y thì va phải vách thịt cứng rắn.
Ninh Thư xoa xoa cái trán của mình.
Thiếu niên một tay đút vào túi quần, ưu nhã khom lưng, mắt phượng nhìn qua, nhếch môi: “Biết tôi gọi cậu ra làm gì không”?
Ninh Thư lắc đầu.
Lúc này học sinh vẫn đang trong lớp, trường học vắng vẻ.
Cố Sâm đem Ninh Thư đẩy vào một bên lối đi nhỏ, cúi đầu, hơi thở nóng rực phả đến, mang theo một cổ ái muội không nói nên lời.
Cằm Ninh Thư bị nắm lại.
Thiếu niên híp mắt, câu môi, thấp giọng nói: “Sợ tôi, còn dám làm chó săn cho cha tôi? Lá gan cậu nhỏ như vậy mà ông ấy cũng nhìn trúng”.
Giọng nói hơi trào phúng.
Ninh Thư đổ một thân mồ hôi lạnh, có điểm kinh sợ nhìn lại.
Đúng thật ngay từ đầu Cố lão gia muốn cậu vào trường học và báo cáo tin tức về Cố Sâm cho ông ấy.
Nhưng từ lúc vào Cố gia đến giờ, ông còn chưa cho gọi cậu lần nào nữa hết.
Cố Sâm là làm sao mà biết được?
Ninh Thư cảm thấy có lẽ cậu vẫn xem nhẹ thiếu niên trước mắt này.
Cậu kìm chế nội tâm khủng hoảng, nhưng không khắc chế được cảm giác lạnh gáy.
Cố Sâm còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã thâm sâu như vậy, y thậm chí không cần cố tình đi điều tra, chỉ cần suy đoán là ra chân tướng.
Có thể thấy được tương lai y sẽ còn phát triển thành dạng khủng bố gì.
Nhưng Ninh Thư lại nhanh chóng trấn định, cậu nếu muốn xoát độ hảo cảm của Cố Sâm, hiển nhiên phải đứng về phía hắn.
“Thiếu gia, mặc kệ cậu có tin hay không, chỉ cần chuyện cậu không muốn cho biết thì một lời tôi cũng sẽ không nói với Cố tiên sinh”.
“Ừm, tôi tin”.
Cố Sâm nhàn nhạt nói.
Ninh Thư có điểm mờ mịt, giật mình nhìn qua.
Thiếu niên cúi đầu, gần sát lại.
Ninh Thư rụt rụt cổ, cả người không được tự nhiên.
Cố Sâm gần như sắp cắn lên tai cậu, trầm giọng nói: “Sao tôi lại không tin được, cậu còn nhát gan hơn thỏ con, có cho cậu cũng không dám”.
Ninh Thư chỉ cảm thấy, hơi thở đối phương quá gần sát vành tai, quá mập mờ kinh người.
Bắt đầu từ ngày đó, cậu luôn cảm thấy nội tâm hoảng loạn.
Mãi cho đến khi nữ chủ xuất hiện, Ninh Thư mới có thể thả lỏng.
“Đây là học sinh mới chuyển trường, sẽ vào lớp chúng ta từ học kỳ 2 này – Nguyễn Đình Đình”.
Giáo viên đứng trên bục giảng, mà bên cạnh cô là một nữ sinh yêu kiều tuyệt đẹp..