Bí Danh (Black and White)

Chương 27: Nghiệt duyên.


Đọc truyện Bí Danh (Black and White) – Chương 27: Nghiệt duyên.

(Nhìn thấy Cole Walton, nghĩ tới tất cả những gì đã bị hắn lấy đi, Santos không thể ngăn cái tham vọng trong mình trỗi dậy một lần nữa.
Cho dù sắp chết, hắn cũng sẽ trả thù.)

Chi nhánh nhà tù an ninh liên bang, San Francisco.
Harenna không nhớ mình bị giam ở đây đã ba hay bốn ngày. Ở phòng biệt giam, cô ta không có khái niệm về thời gian, không được tiếp xúc với bất kỳ ai trừ viên cảnh sát làm nhiệm vụ đưa cơm. Đêm đến, nằm trên chiếc giường sắt ọp ẹp, Harenna lại co rúm người lại vì sợ hãi. Cô ta đã biết trước kết cục này, ngay từ khi chấp nhận đi chung một con thuyền với Santos, cô ta chỉ không ngờ cái ngày này lại đến nhanh như thế.
Mỗi khi nhắm mắt lại, tâm trí Harenna lại hiện lên những hình ảnh của quá khứ.
Có một vụ tai nạn ô tô xảy ra từ mười lăm năm về trước…hôm ấy trời mưa tầm tã. Cảnh sát giao thông, phóng viên và khá đông người dân vây kín lấy hiện trường. Ở mép vực, một góa phụ ôm đứa con gái mới chín tuổi trong tay gào khóc. Mặc ọi nỗ lực tìm kiếm, cảnh sát chỉ tìm thấy khung chiếc xe đã bị cháy đen sì.
Bên dòng sông nước chảy siết, cô bé dạo nọ giương đôi mắt to tròn, đen láy nhìn người ta vớt thi thể của mẹ mình vào bờ. Họ nói với cô bé rằng mẹ cô bị chết đuối, nhưng thực lòng cô không dám tin vào điều đó.
Một người đàn ông đã tìm đến cô nhi viện, hôn lên trán cô bé và dắt cô ra khỏi địa ngục không tên đó.
Năm mười chín tuổi, lần đầu tiên bàn tay Harenna nhuốm máu, là máu của kẻ phản bội Santos.
Ở Mehico, vào một ngày mùa đông ảm đạm, một gia đình cảnh sát đã bị sát hại. Dưới chiếc khăn trùm mặt và đôi găng tay màu xám, Harenna đã kết thúc cuộc sống của vợ chồng một thiếu úy cảnh sát, người cương quyết không chịu bắt tay với Santos, ngay trên giường ngủ của họ.
Cánh cửa tủ mở ra…một cô bé chỉ chừng tám tuổi đang co rúm lại, lẩy bẩy. Nó hiểu đã có chuyện xảy ra với bố mẹ nó. Nó nhìn Harenna, nửa như van xin, nửa như hận thù.
“Nhân từ với kẻ địch là tàn bạo với chính mình”.
Nhưng lần này là ngoại lệ. Harenna hạ súng xuống và quay lưng bước đi.

Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh những người bị hại lại hiện lên trong tâm trí Harenna.

–Phạm nhân Harenna Benler, đi theo chúng tôi.
Một tay cảnh sát da màu mở cửa phòng giam. Harenna thấy mình bị dẫn đi qua những dãy hành lang dài hun hút. Cô ta biết mình sắp bị đem ra xét xử.
–Thưa, tôi có được gặp cha nuôi tôi trước khi ra tòa không? – hai từ “ra tòa” thật khó để phát âm.
Tay cảnh sát dẫn cô ta chỉ ậm ừ cho qua. Cô ta bèn bước nhanh hơn. Ra khỏi cổng nhà tù, cô ta hơi khựng lại. Trước mặt cô ta là Santos. Cả hai cha con chúng chỉ kịp nhìn nhau chưa đầy ba giây trước khi bị tống vào một chiếc xe thùng đã chờ sẵn.

Chữ I mạ vàng xoay một góc 180 độ. Licohn bước vào văn phòng của CHỦ TỊCH. Ngoài hai nhân viên bảo vệ đứng cạnh thang máy đặc biệt thì không thấy bóng dáng CHỦ TỊCH đâu cả.
–Rostand, CHỦ TỊCH đâu?
Nghe tiếng Licohn hỏi, người vệ sĩ thân cận của CHỦ TỊCH nói luôn:
–Ngài ấy vừa ra ngoài, tôi cũng không rõ là đi đâu.
–Khỉ gió, chắc không phải ghé thăm 703 chứ. –Licohn chẹp miệng rồi ngồi vào ghế chờ.
Đã mấy năm trôi qua, văn phòng này vẫn không hề thay đổi, y như cá tính của chủ nhân của nó. Vẫn là một bức tranh của Claude Monet, danh họa trường phái ấn tượng thời Phục hưng, được treo ở sau ghế làm việc. Máy móc, thiết bị ở đây không nhiều, vì về căn bản thì chúng không cần thiết. Nhưng Licohn (cũng như tất cả các nhân viên khác của SA) đều ngầm hiểu mức độ hiện đại và tinh vi của các thiết bị kiểm soát và vệ tinh trong căn phòng này. Hầu hết các động thái, dù là nhỏ nhất và xảy ra ở bên kia bán cầu, CHỦ TỊCH đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
–Cà phê chứ, Licohn?
CHỦ TỊCH đã đứng sau lưng Licohn từ lúc nào.
–Tôi vẫn nhớ là cậu thích cà phê không đường.
–Cảm ơn. Ngài vừa…
CHỦ TỊCH nháy mắt:
–Cậu quên hôm nay sang tháng 9 rồi à?
Đầu mỗi tháng, trụ sở chính của SA đều tổ chức một cuộc họp định kì. Cuộc họp này cũng mang tính chất tương tự như họp giao ban ở các công ty, tổ chức khác, chủ yếu nhằm tổng kết hoạt động và bố trí kế hoạch sắp tới. Và tất nhiên một con người vô tổ chức như Licohn không bao giờ đi dự cuộc họp này.
–Tôi không quên nhưng cũng không để ý lắm đến cuộc họp vớ vẩn ấy.
CHỦ TỊCH bèn ghé tai Licohn nói nhỏ:
–Để người khác nghe được, cậu sẽ bị vướng vào scandal đó.
–Tôi tin hai vệ sĩ của Ngài là người biết giữ mồm giữ miệng, CHỦ TỊCH ạ. –Anh ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như mọi khi. –Trở lại chủ đề chính khiến tôi lên đây đi, Ngài nghĩ sao về bản báo cáo…
–Có gì đáng phải nghi ngờ sao? –CHỦ TỊCH ngắt lời –Phân bộ của chúng ta ở Moscow đã xác nhận những tin đồn đó là thất thiệt. Bên Washington không có lý do gì để khiêu khích Nga trong tình trạng nhạy cảm như thế này. Tôi đã nói chuyện với ngoại trưởng Rice (1) tối qua.

Nhấp một ngụm cà phê chồn do đích thân CHỦ TỊCH pha, Licohn ngần ngại:
–Chỉ e rằng có nội tình bên trong mà chúng ta chưa biết.
–Cậu yên tâm, nguồn tin của chúng ta KGB đảm bảo sẽ nhanh hơn phía CIA. Trước khi hai bên có dấu hiệu căng thẳng, SA sẽ có quyết sách của mình. Đây đâu phải lần đầu tiên chúng ta ra mặt hòa giải hai thằng cha khó tính Clinton và Putin chứ.
–Nếu như Ngài đã khẳng định vậy thì tôi có thể yên tâm. Lát nữa tôi sẽ sang bên SA7015 bàn bạc chi tiết về tổ chức mạng lưới phản gián đời F2.
–Nên thế –CHỦ TỊCH gật đầu– Khách quan mà nói thì sức ảnh hưởng của chúng ta ở một số nơi còn khá yếu ớt. Có lẽ sắp tới tôi cũng phải đi công du một chuyến. Cậu đi cùng chứ?
Licohn lắc đầu ngay lập tức:
–Bộ sậu của Ngài còn chưa nhét kín chiếc Boeing 747 hay sao?
–Đùa thôi. Tôi biết kéo được cậu đi cùng khó hơn cả việc bắt CIA cắt giảm ngân sách hàng năm. Tốt nhất là cậu tự lo ình đi.
Licohn nhăn mặt lại, tỏ vẻ “tôi khó chơi đến vậy sao?”
–Còn anh chàng Walton của phòng cậu thì sao? Tôi đang cân nhắc về việc nhét anh ta vào chiếc 747 của mình.
–CHỦ TỊCH không biết hay giả vờ đãng trí vậy? –Licohn nhún vai.
–Tôi cũng giống cậu, Licohn. Dù sao thì cũng chỉ là một cái tên thay đổi, không làm thay đổi được ấn tượng ban đầu. Nếu tôi không nhầm thì nhân viên Walton này vừa kết thúc vụ Santos ba ngày trước phải không?
–Có thể coi là như thế. Anh ta đã chuộc lỗi thành công. Nhưng tôi ghét sự yếu đuối trước kia trong con người anh ta.
–Cậu nên thông cảm với bản tính đa cảm thâm căn cố đế của người Việt Nam.
Rostand lại gần đưa một bản báo cáo nào đó cho CHỦ TỊCH. Ngài đón lấy, ngó qua rồi hờ hững đẩy sang một bên. Anh chàng vệ sĩ thân cận nhún vai bỏ đi.
–Ờm, để rồi xem. –Licohn nói– Tôi hy vọng sau này anh ta sẽ khôn ngoan hơn, ít ra cũng phải xứng với sự bênh vực của Ngài.
CHỦ TỊCH phớt lờ sự châm chọc của Licohn.
–Anh ta vẫn đeo nó à?
–Tôi vẫn không hiểu lý do. Đáng lẽ anh ta nên tháo nó xuống. Cái gì không thuộc về mình, giữ mãi cũng khó chịu.
–Tôi nghĩ Cole Walton có lý do riêng của anh ta. Để anh ta tự do một chút đi. Khi nào anh ta bỏ nó xuống, chúng ta sẽ công bố lại sau. Đây đâu phải lần đầu và chắc trừ mấy bà cô nhiều chuyện bên bộ phận hóa nghiệm, sẽ không có ai thắc mắc gì nhiều đâu.

San Francisco, cùng ngày.
Qua những âm thanh đường phố lọt vào bên trong, Harenna có thể nhận ra rằng chúng đang được áp giải ở một nơi nào đó khác Los Angeles. Chúng không biết rằng trụ sở của SA tuy nằm ở Los Angeles nhưng một khi SA bàn giao lại vụ án cho các cơ quan chức năng khác, phạm nhân sẽ bị xét xử với thủ tục và pháp lý tương tự như các vụ án thông thường khác theo luật lệ từng quốc gia (trừ các vụ án lớn xuyên quốc gia).
Trong xe lúc này ngoài người lái xa còn có bốn người cảnh sát vũ trang làm nhiệm vụ áp giải hai cha con Santos.
Từ lúc nên xe, Santos không nói một lời nào, còn Harenna cũng đang bận rộn với những suy nghĩ riêng của mình. Không ai biết có một vật nho nhỏ làm bằng kim loại đang được cô ta giấu kỹ trong lòng bàn tay.

Cole đã đặt chân đến San Francisco sáng nay. Chuyên án mới lại bắt đầu. Anh sắp đóng vai một thiếu gia giàu có hòng trà trộn vào băng nhóm buôn lậu đồ cổ châu Á.

Chiếc xe chở tù nhân chuyển hướng rẽ sang Golden Gate. Bốn nhân viên cảnh sát ngồi bên hai cha con chúng vẫn im lặng như tượng. Họ đã được cấp trên dặn dò kỹ về sự nguy hiểm của hai phạm nhân, một người là ông già, một người là thiếu nữ này. Nhưng chặng đường cũng sắp kết thúc, họ tin rằng chỉ vài phút nữa thôi, mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp.

Xe đang chạy trên làn đường ngoài cùng của Golden Gate.
Bỗng nhiên Harenna gạt tay người áp giải, đứng phắt dậy, chiếc còng số tám rời khỏi tay cô ta, khóa đã bị tháo từ lúc nào.

Người cảnh sát lái xe nghe thấy tiếng ẩu đả phía sau. Anh ta ngoái lại nhìn và không thể tin nổi vào mắt mình. Nữ phạm nhân có thân hình mảnh mai phía sau thùng xe hiện nguyên hình là một nữ sát thủ hiểm độc. Không cần sự ra tay của ông già, cô ta hoàn toàn nhanh chóng chế ngự bốn người cảnh sát to gấp đôi mình.
Bằng súng!
Khi anh ta biết mình cần phải làm gì thì Harenna đã bắn vỡ khóa chấn song giữa thùng xe và buồng lái. Cô ta nhoài người ra phía trước và uy hiếp người cuối cùng còn sót lại trên chiếc xe. Nhưng lúc này, xe vẫn đang lao đi với tốc độ rất nhanh khiến Harenna không dám liều mạng hạ anh ta trước khi làm chủ được vô lăng.
–Bỏ tay ra khỏi vô lăng, nhanh!
Mặc cho cô ta uy hiếp, người cảnh sát này vẫn sống chết lái xe đi. Anh ta hiểu nếu cho xe dừng lại ở một nơi đông xe cộ lưu thông như lúc này, nếu Harenna thoát thân với khẩu súng trên tay, chuyện gì sẽ xảy ra.
Bởi vậy, không còn con đường nào khác ngoài cố gắng lái xe tới thẳng nơi xét xử. “Chỉ cần hai phút nữa thôi, mình tin cô ta không dám làm liều”, anh ta tự nhủ và coi như không có Harenna bên cạnh.

Hai bên giằng co một hồi, chiếc xe bắt đầu mất lái.
Không thể tiếp tục tình trạng nguy hiểm này, anh ta cố với lấy khẩu súng cất trong ngăn để đồ bên cạnh.

Người cảnh sát cuối cùng co giật một hồi rồi ngất xỉu.
Santos đã xuất hiện với một chiếc máy chích điện ở phía sau. Vật này, hắn lấy từ túi một người cảnh sát vừa bị Harenna hạ.
Và cơn co giật đã làm người cảnh sát bẻ ngoặt vô lăng sang một bên.
Những người đang đi trên Golden Gate nhìn thấy một chiếc xe thùng màu trắng đột ngột bẻ lái, đâm qua rào chắn và lao thẳng xuống vịnh San Francisco.
Từ khi bị dẫn giải ra khỏi phòng biệt giam, Harenna đã tính ình một con đường thoát thân. Cô ta lợi dụng sự sơ ý của cảnh sát và đã mang theo một chiếc móc nhỏ để mở khóa còng. Biết mình được ngồi chung xe với cha nuôi, Harenna không thể không nghĩ ra một cách giúp cả hai đào thoát. Mọi tính toán của cô ta khá chính xác.
Ngoại trừ một điều, đó là lúc ấy chiếc xe không ở đường phố bình thường, nó đang lưu thông trên một cây cầu cao gần 70 mét, cầu Cổng Vàng!

Cole đang mắc kẹt trong dòng xe tắc nghẽn ở đầu Golden Gate. Anh không mấy chú ý đến việc này, coi nó chỉ là một trong hàng trăm vụ tắc đường xảy ra như cơm bữa cho đến khi nghe được thông tin từ một người phụ nữa lái xe mazda bên cạnh.
–Có một chiếc xe thùng mất lái lao thẳng xuống biển. Nghe nói trước đó nó có đâm hụt mấy chiếc tắc xi, hình như trong buồng lái có ba bốn người đang ẩu đả gì đó. Phía trước nhốn nháo lắm.
–Xe thùng ư? –Cole hỏi lại.
–Phải, là xe thùng cậu trai ạ. Hình như là xe cảnh sát đang áp giải phạm nhân.
Cole nheo mắt lại. Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay chính là ngày đưa cha con Harenna và đồng bọn ra xét xử.
Ngay lập tức, anh lùi xe lại, len lỏi qua dòng xe chật cứng phía sau rồi vòng xuống khu vực chân cầu.
Biển hoàn toàn yên tĩnh, không còn dấu hiệu của chiếc xe vừa chìm.
Cole đấm mạnh tay vào cửa kính trước khi bỏ đi.

Phân bộ SA703 đã nhận được thông tin từ cảnh sát San Francisco, nhưng trưởng phòng và cả giám đốc từ chối liên đới trách nhiệm do SA đã hoàn tất thủ tục bàn giao phạm nhân cho phía cảnh sát.

Do không còn phụ trách chuyên án của Santos và đang trong một vỏ bọc khác nên Cole không tiện lộ mặt ở hiện trường. Anh chỉ có thể âm thầm bám sát hiện trường cả ngày, theo dõi thông tin từ cả cảnh sát và từ hệ thống thông tin của SA. Hơn mười lăm chiếc tàu và hai đội thợ lặn được huy động để tìm tung tích những người còn kẹt trong xe. Đến đầu giờ chiều, người ta đã tìm thấy thi thể của năm nhân viên cảnh sát mắc kẹt ở một mỏm đá ngầm. Chỉ còn hai tên tội phạm, Santos và Harenna là vẫn biến mất.

Tối hôm ấy, Cole chỉ trở về khách sạn khi trời đã muộn. Anh đánh điện tới sở cảnh sát San Francisco, xin tăng cường thêm lực lượng tìm kiếm hai người còn mất tích, đồng thời cũng xin lệnh phong tỏa xung quanh cảng. Người cảnh sát nói chuyện với anh qua điện thoại, ban đầu còn hơi nghi ngờ nhưng sau khi nghe nói tới SA703, ông ta cười lên một tiếng và lập tức chấp nhận lời yêu cầu đó.

Vịnh San Francisco, trở lại 9h sáng cùng ngày.
Chiếc xe đang chìm dần, mặt nước chỉ còn là một khoảng xa đen ngòm. Harenna cảm thấy đầu óc đang ù dần đi, nước xộc thẳng vào mắt, vào mồm, vào mang tai. Quá khứ lại hiện về, cô ta nhìn thấy ở phía xa có một người phụ nữ mang gương mặt và nự cười rất thân quen đang vẫy mình lại gần. Mẹ…!
Rồi cô ta tỉnh táo lại hơn khi nhìn thấy Santos đang ngấp ngoái. Trở lại thực tại, Harenna cố sức bơi đến chỗ hắn ta, nắm lấy vai cha nuôi rồi dùng chút sức tàn còn lại trồi lên mặt nước.
Bọn chúng ép sát vào mạn một chiếc tàu cá nhỏ nhằm tránh tầm nhìn của những người dân tò mò đang đứng trên cầu dõi xuống. May mắn thay, chiếc tàu cá này bị che khuất bởi một tàu du lịch cỡ lớn sắp cập bến. Hai cha con chúng bèn trèo lên trên, ăn cắp hai bộ quần áo của ngư dân rồi trốn trong kho hàng. Đợi khi chiếc tàu nhỏ này cập bến, chúng kín đáo lẩn lên bờ mà hai vợ chồng chủ tàu không hề hay biết. Dự định ban đầu của chúng là đào tẩu. Nhưng có một điều gì đó khiến Santos không vội bước đi, hắn đứng như chôn chân tại chỗ và nhìn người thanh niên đang đứng tựa lưng vào một chiếc xe màu đen gần chân cầu, nơi hai cha con hắn mang cái bộ dạng nhếch nhác và chui lủi như hai con chuột hôi hám vừa đặt chân lên.
Đúng là Trái đất tròn.
Nhìn thấy Cole Walton, nghĩ tới tất cả những gì đã bị hắn lấy đi, Santos không thể ngăn cái tham vọng trong mình trỗi dậy một lần nữa.
Cho dù sắp chết, hắn cũng sẽ trả thù.

Không còn là một ông chủ hào phóng như xưa, Santos đành nhờ đến đứa con gái nuôi đột nhập mấy cửa hàng nhỏ không có camera để ăn cắp vài đồng bạc lẻ. Harenna cũng chứng tỏ mình là một đạo chích có hạng khi chỉ sau vài ba vụ, cô ta đã mang về một số tiền kha khá. Còn Santos đích thân đi lượm một chiếc ô tô cũ. Hắn lo việc bám theo Cole cả ngày hôm ấy và chỉ rời đi khi đã nhớ chính xác số phòng khách sạn nơi anh ở.

Nếu 48h tới, cảnh sát vẫn không tìm thấy tung tích hay thi thể của Santos và Harenna, họ sẽ phát lệnh truy nã trên phạm vi toàn bang.
Cole muốn việc này diễn ra sớm hơn, nhưng cảnh sát trưởng nói rằng ông ta còn phải cân nhắc khi kí lệnh truy nã hai kẻ chết chìm!


Sáng ngày hôm sau, Cole đến bảo tàng California Academy of Sciences. Sự cố hôm qua khiến anh phải lùi hoạt động ở San Francisco lại một ngày so với dự định.
Đang tản bộ ở khu nhà vòm nhiệt đới, Cole vô tình đụng phải một người đàn ông mặc áo bò, tay xách chiếc ca táp khá to.
Trong đầu Cole hiện lên món cua rang muối rất đậm đà mà mẹ của một người bạn thường xuyên làm cho anh ăn…
Trước mặt Cole lúc này là Lâm Vũ.
–Anh Lâm… –Cole vội nuốt những gì mình định nói –Anh đây có phải là anh Lâm?
Lâm Vũ chỉnh lại gọng kính cận dày cộp, nhìn Cole từ đầu tới chân và chắc chắn rằng mình không quen người này.
–Xin lỗi, tôi không nhớ mình đã từng gặp nhau trước đây.
–Tôi có vài người bà con ở Lạc Dương –trong đầu Cole đã hiện lên một kịch bản tuy vụng về nhưng cũng đủ sức lừa một người suy nghĩ đơn giản như Lâm Vũ. –Trước kia tôi cũng có dịp tới làng Thành Khẩu vài lần.
Lâm Vũ à một tiếng, thái độ có vẻ thân thiện hơn.
–Anh bạn, nhưng Lạc Dương rộng như vậy, tôi không dám chắc là tôi biết…
–Gia đình ông Huỳnh Mạc Căn, tôi dám cá là anh biết họ. Tôi đã nghe họ kể về anh, còn được xem ảnh chụp chung với gia đình họ nữa –may mắn là Lâm Vũ từng có lần chụp chung với gia đình Phong thật. –Họ nói anh là một người cháu rất tốt.
Cole kéo Lâm Vũ lại một ghế đá gần đó. Anh hiểu nguyên tắc trong công việc không cho phép anh làm cái việc mình đang làm. Hàng năm, anh vẫn liên lạc với nhân viên thường trực cơ sở ở Lạc Dương để hỏi han về tình hình của gia đình mình. Nhưng được gặp lại một người bạn cũ, một người từng gắn bó thân thiết ở đất Mỹ như thế này quả thật hiếm hoi.
–Vậy mà chưa một lần nào tôi nghe họ kể về anh.
–Anh biết đó, họ vốn sống kín tiếng. Có lẽ kể từ ngày người con trai duy nhất của họ ra đi, cuộc sống của họ càng khó khăn hơn.
Lâm Vũ gật đầu:
–Ông bà Việt Hà đã nguôi ngoai rất nhiều. Giờ họ tập trung vào công việc hơn. Lão Mạc Căn không còn bê tha nữa, hai vợ chồng họ còn mua được một mảnh đất nhỏ để trồng trọt. Khổ thân đôi vợ chồng già vất vả!
Những gì Lâm Vũ chia sẻ hoàn toàn khớp với những thông tin Cole tìm hiểu được. Điều này làm anh yên lòng hơn.
–Cũng lâu rồi, tôi không sắp xếp được thời gian về thăm họ. –Cole buồn bã tâm sự với Lâm Vũ như với một người bạn thân. Anh nhớ lại lần mình được nghỉ phép hồi đầu năm, khi ấy anh có ghé qua Lạc Dương nhưng không trở lại thăm nhà.
–Vậy sao? –Lâm Vũ ngạc nhiên –Kể ra cũng lâu. Nếu có dịp trở lại đó, anh sẽ thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi chóng mặt của Lạc Dương. Mọi thứ không còn nghèo nàn như xưa.
Cole mỉm cười. Lâm Vũ nói đúng, Lạc Dương đã thay da đổi thịt rất nhiều.
–Anh có tới dự tang lễ của Phong không?
Cole biết trí nhớ của Lâm Vũ không tốt lắm nên trả lời :
–Tôi không về kịp tang lễ năm năm trước. Tôi chỉ tới thăm họ sau đó vài tháng.
–Ra thế, tôi cũng nhớ rằng mình chưa gặp anh. À, có chuyện này không biết có nên kể không…
Vẻ mặt Lâm Vũ tuy không thay đổi nhiều nhưng Cole cũng nhìn ra được sự đắn đo hiện lên trong đôi mắt.
–Anh cứ nói.
–Sáng hôm sau, trước khi tôi đáp chuyến bay tới San Francisco, ông Mạc Căn gặp chuyện không may. Ông ấy bị tai nạn.
Trong lòng Cole chợt thắt lại. Kể từ ngày quyết định ra đi, anh đã chấp nhận tha thứ cho tất cả, chỉ còn giữ lại những kỉ niệm đẹp trong tâm trí. Đối với anh, lão Mạc Căn vẫn là một trong những người anh tôn trọng và yêu quý nhất.
–Tai nạn ra sao? –Cole hỏi dồn. –Ông ấy có bị sao không?
–Tôi cũng không rõ. Khi biết tin ấy thì tôi đã ở phi trường rồi, anh hiểu đó, công việc mà.
–Tội nghiệp hai người bà con của tôi.
Thời gian cho Lâm Vũ không còn nhiều. Anh ta lịch sự đứng dậy chào Cole rồi rời khỏi bảo tàng.
Ngồi một mình trên ghế đá, Cole lập tức liên lạc về quê nhà. Nhờ vài mánh khóe đơn giản, anh đã lấy được thông tin từ sở cảnh sát địa phương.
Lão Mạc Căn bị trượt chân lúc trèo lên mái nhà sửa lại chỗ nước dột. May phước là áo lão mắc vào cửa sổ tầng 2. Chốt cài nhô ra đã cứu mạng lão, nhưng hai vợ chồng cũng được một phen hú hồn.
Nghe vậy, Cole có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cách đó không xa, ở sau một bức tượng sa thạch tạc một vị thần nào đó trên đỉnh Olympus (2), Santos vẫn chú mục vào một người, đồng thời khóe miệng không ngừng mấp máy. Hắn đang dịch khẩu ngữ.

Buổi chiều, theo chỉ dẫn của Santos, Harenna đột nhập vào nhà một triệu phú có tiếng ở khu Carmel và lấy đi một số tiền mặt vừa đủ cho cha con chúng lo liệu công việc, lại không quá lớn để tay nhà giàu kia nhọc công đi báo cảnh sát.
Dù sao, Harenna cũng phải công nhận rằng sống lẩn trốn như thế này không hề thoải mái gì.

Đêm thứ hai Santos và Harenna ngủ trong chiếc xe cũ nát chôm chỉa được. Xe cũ, bộ phận sưởi ấm đã hỏng từ lâu nhưng trong hoàn cảnh này, nó đã là một nơi tránh mưa tránh nắng quá xa xỉ với hai người bọn chúng.
Harenna uống hết cốc cacao nóng, đã lâu lắm rồi cô ta chưa được uống cốc cacao nào ngon như thế này.
Đêm đến, trời trở lạnh…

–Cha…
Santos gạt điếu thuốc đã gần tàn lụi sang một bên.
–Cha mệt chưa?
Vào thời điểm này, không quá khó để hiểu câu hỏi này theo một nghĩa khác.
–Con muốn ta dừng lại?
Harenna ngần ngại rồi cũng gật đầu.
–Cha quyết ăn thua đủ với họ làm gì? Giờ chúng ta chỉ là hai kẻ mất tích, không ai biết chúng ta còn sống hay đã chết. Sao không tranh thủ cơ hội này để đi thật xa và bắt đầu lại từ đầu ? Con không muốn nhìn thấy cảnh họ áp giải cha đi một lần nào nữa.
–Không dừng lại được nữa rồi, con gái ạ. –Santos khẽ vuốt tóc Harenna. –Kể cả chúng ta dừng lại, chúng cũng sẽ truy đuổi tới cùng. Ta đã là một kẻ không còn sự lựa chọn. Nếu đã như vậy, ta phải đấu với kẻ đã dồn ta vào hoàn cảnh này đến cùng.
–Là Cole Rolland Walton?
–Là hắn, tên bạc bẽo đó.
–Cha đừng quên là hắn chưa bao giờ thuộc về chúng ta. Chúng ta cũng đâu có tử tế gì với hắn.
Santos nhớ lại cuộc trò chuyện mà hắn dịch được ở viện bảo tàng sáng nay. Cho dù hắn có giả bộ bình tĩnh đến đâu thì Santos cũng nhận ra rằng đối với Cole, hai ông bà Huỳnh Mạc Căn nào đó ở Lạc Dương, Việt Nam có ý nghĩa rất quan trọng.

Đợi cho Harena ngủ say, Santos rón rén xuống xe. Hắn băng qua những con hẻm nhỏ, luồn lách tránh những camera dọc đường đi. Đến một góc khuất, chợt hắn giật thột mình.
Hắn quay lại, là Harenna.
–Đừng bỏ con, nếu cha đã quyết tâm thì hãy dẫn con đi theo.
–Harenna, con không sợ ư?
–Ngay từ khi cha cứu con ra khỏi cô nhi viện, con đã đặt cược cả cuộc đời của mình vào tay cha rồi.

Cole đã trở về Weiburgharm. Bước đầu tiên trong chuyên án cổ vật rất khả thi. Cole đã sắp xếp được một cuộc hẹn đầu tiên với bọn tội phạm. Việc còn lại chỉ là tìm một thợ kim hoàn có tay nghề để giả mạo một thanh kiếm có khắc gia huy của gia tộc Rothschild, một gia tộc nổi tiếng trong đế chế tài chính-ngân hàng của châu Âu thế kỉ thứ 18.
Khi Cole đang đánh bản kế hoạch giai đoạn hai thì Karl, một học trò của Dennis bước vào phòng. Điệu bộ của cậu ta có vẻ rất khẩn trương.
–Anh Walton, đã tìm thấy tung tích của Harenna.
Cole ngừng tay ngay lập tức, đẩy ghế lại gần phía Karl.
–Cậu nói sao? Ở đâu?
–Ngay khi cảnh sát phát lệnh truy nã toàn bang, đã có người nói bà ta nhìn thấy một kẻ giống Santos, sáng hôm qua, ở bảo tàng California Academy of Sciences.
–Bảo tàng California Academy of Sciences? Sáng hôm qua? Một kẻ đào tẩu như Santos tìm đến bảo tàng làm gì?
Vừa nói, Cole vừa gõ lệnh kết nối với CCTV ở bảo tàng California Academy of Sciences. Anh cho chiếu lại đoạn băng ghi hình vào sáng hôm qua.
Ẩn náu sau một bức tượng thạch cao là Santos. Dù hắn đã khéo léo tận dụng những góc chết của CCTV nhưng vẫn để hình của mình lọt vào máy quay.
Nhưng điều làm Cole để ý hơn là hướng nhìn của Santos. Hắn chỉ nhìn chăm chăm về phía nhà vòm, nơi có chiếc ghế đá mà hôm qua anh đã ngồi cùng Lâm Vũ.
–Khỉ thật!
Cole bèn liên lạc với bộ phận thông tin, yêu cầu họ tìm dấu vết của một người Việt Nam tên Lâm Vũ nhập cảnh đến San Francisco hai ba hôm trước. Năm giây sau, Cole nhận được thông báo rằng Lâm Vũ đã trả phòng và lên máy bay về nước từ tối hôm qua.
Trong khi Cole tìm kiếm thông tin thì cậu nhân viên trẻ Karl cũng mải miết tìm kiếm tài liệu gì đó.
Một lát sau, Karl nói:
–Anh Walton, có tin không hay rồi. Phía kiểm soát sân bay quốc tế San Francisco vừa thông báo rằng cùng lên chuyến bay trở về Lạc Dương với Lâm Vũ còn có hai hành khách, là Koradas và con gái ông ta. Vì lúc ấy chưa phát lệnh truy nã và ở sân bay có nhốn nháo do phát hiện thông tin bom giả nên việc kiểm tra thủ tục không chặt chẽ, hai người này đã lên máy bay trót lọt.
Cái tên Koradas có một ý nghĩa nhất định đối với những ai từng tìm hiểu về vụ án Santos.
–Là Santos và Harenna. Vụ bom giả ắt là một trò tung hỏa mù của hắn. Hắn đã theo dõi tôi và đọc được khẩu hình của tôi lúc ở bảo tàng. Karl, chuyến bay ấy cất cánh lúc mấy giờ?
–Cách đây 14 giờ. Nó đã hạ cánh được vài tiếng.
Cole hiểu thông điệp của Karl. Câu nói đó đồng nghĩa với việc Santos đã đến được nơi hắn muốn đến.
Lạc Dương!
Cole đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
–Còn một chiếc trực thăng, đã nạp đầy nhiên liệu, bãi đỗ phía bắc thành phố.
Cole vội đến nỗi không kịp nói lời cảm ơn một cách lịch sự khi đón nhận thông điệp ấy.

(1) Condoleezza Rice: ngoại trưởng Mỹ nhiệm kỳ năm 2005-2009.
(2) Đỉnh Olympus: đỉnh núi của các vị thần trong thần thoại Hy Lạp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.