Bí Danh (Black and White)

Chương 22: Lời thú tội không ngọt ngào.


Đọc truyện Bí Danh (Black and White) – Chương 22: Lời thú tội không ngọt ngào.

(Cole đưa tay quệt vệt máu ở miệng và lầm bầm chửi rủa. Ở SA, kẻ hắn ngại đối đầu nhất chính là Licohn Brown.)

Rất đông người đang tập trung xung quanh xác chiếc xe vừa phát nổ. Bọn trẻ con thì vùi đầu vào sau lưng người lớn và khóc thét lên sợ hãi. Còn người lớn thì tụ tập lại và bàn tán xôn xao. Một số người vẫn không khỏi kinh hoàng khi cảnh sát lôi thi thể cháy đen và biến dạng ra khỏi chiếc xe. Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào không khí khiến tất cả đều cảm thấy lợm giọng. Cảnh sát phải vất vả lắm mới đuổi được đám đông dân cư hiếu kì và ổn định được cánh phóng viên đến lấy tin. Một viên thanh tra già bước ra khỏi xe, lơ đãng ngó qua chiếc cáng màu trắng rồi tiến lại chỗ các nhân viên điều tra.
–Lại một vụ tấn công sặc mùi khủng bố. –Ông ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, tức tối. –Mẹ kiếp, vụ thứ sáu trong vòng một tháng. Sao bọn mafia chết tiệt này không kéo nhau đi nghỉ mát luôn đi nhỉ?
–Thưa thanh tra Campell, hung thủ đã dùng tên lửa vác vai để tấn công chiếc xe. Điều tra viên của chúng ta đã bắt đầu tiến hành khoanh vùng phạm vi. Nạn nhân là Jay Johanson, một nhân viên bán bảo hiểm tại chi nhánh của AIA. Theo lời dân chúng sống quanh đây thì anh ta là một người sống khá khép kín, hầu hết thời gian đều không có mặt ở nhà. Các mối quan hệ của nạn nhân khá mơ hồ và nổi bật, mọi người hầu như không biết nhiều về anh ta.
Một cảnh sát kết thúc bản báo cáo ngắn gọn. Nghe xong, thanh tra già Campell nói:
–Nhân viên bán bảo hiểm à? Vậy thì hãy điều tra các mối quan hệ về tài chính của anh ta, đặc biệt là các hợp đồng trong công việc. Tôi đang đặt nghi vấn rằng động cơ giết người có liên quan đến các vấn đề đáng lưu tâm về tiền bạc. Nhà nạn nhân đây hả?
Thanh tra Campell chỉ vào ngôi nhà hai tầng cạnh đó.
–Vâng. –người cảnh sát vừa nãy tiếp tục. –Theo lời khai của hai nhân chứng sống bên cạnh thì nạn nhân sống một mình nhưng có một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi thường xuyên lui tới đây. Tôi đã điều tra được nhân thân cô gái đó. Cô ta là Harenna Benler, bạn gái và cũng là vợ sắp cưới của nạn nhân. Theo điều tra sơ bộ thì có thể loại cô Benler ra khỏi danh sách kẻ tình nghi vì trước khi chiếc xe phát nổ, hai người họ…à ờ…đang đứng ôm hôn nhau ở bên cạnh chiếc xe. Hai nhân chứng kia cho biết chính Johanson là người chủ động tạm biệt người yêu và vào trong xe ngay trước khi nó phát nổ vài giây.
–Hai nhân chứng đấy đâu? –Viên thanh tra hỏi.
Người cảnh sát chỉ hai ông bà già đang ở góc xa, bị một nữ cảnh sát khác lấy lời khai.
–Họ cũng tinh mắt nhỉ? –ông ta mỉa mai.
–Là soi mói.
–Tất nhiên, họ thường cảm thấy bị hành động của bọn trẻ làm tức mắt. Trở lại công việc nào. Cô Benler ấy đâu?
–Cô ta bị thương nhẹ nhưng…
–Nhưng sao? –ông ta hỏi dồn.
Người cảnh sát đáp khẽ:
–Cô ta đã rời khỏi hiện trường trước khi chúng ta đến. Giờ đã cử người đi tìm cô ta để lấy lời khai.
–Được rồi Jack, tôi muốn bản báo cáo chi tiết về các mối quan hệ công việc và khách hàng của nạn nhân Johanson. Đồng thời, nếu hung thủ sử dụng tên lửa vác vai, cậu hãy thăm dò thị trường chợ đen cho tôi. Loại này không khó điều tra ra kẻ mua đâu. Chiều nay, hiểu chứ?
–Tôi hiểu, thanh tra Campell.
Viên thanh tra già xem xét lại hiện trường một lúc rồi bỏ đi. Ông ta đang cáu tiết vì những vụ tấn công liên tiếp trong tuần này ở khắp thành phố. Hầu hết đều là các vụ án lẻ, giành địa bàn của mấy nhóm du thủ du thực có mối liên hệ với bọn buôn lậu thuốc nổ. Chúng khác với vụ án này khi mà nạn nhân lại là một nhân viên bán bảo hiểm sống khép kín. Sự tức tối khiến ông ta không nhận ra một nhân viên dưới quyền mình đang giả vờ gọi điện thoại cho người thân nhưng thực ra là nối máy tới Weiburgharm Hotel.
–Cô Bongart. –anh ta lên tiếng ngay khi nhận ra giọng của Jennifer. –Có chuyện không hay rồi. Tôi đang ở hiện trường một vụ án. Nạn nhân là người của chúng ta. Cô hãy báo cáo lại với cấp trên rằng Jay Johanson đã thiệt mạng. Tôi sẽ báo về nếu có thêm tin tức gì từ sở cảnh sát.

Jennifer không nói gì nữa. Cô thấy lòng mình hơi chùng xuống.

Qua gương chiếu hậu, Cole Rolland Walton đã nhìn thấy một chiếc audi bám rất sát phía sau, gương mặt lạnh lùng của Licohn khiến hắn sợ hãi. Cole rồ mạnh ga. Chiếc chervolet của hắn đi như con mãnh thú trên đại lộ.
Mọi hành động của Cole đều không qua mắt được Licohn. Anh ta hiểu rằng Cole sẽ rẽ hướng nào ngay khi ý định ấy mới định hình trong đầu hắn. Licohn áp sát chiếc chervolet. Cole lại tăng tốc độ. Hai chiếc xe tách nhau trong vài giây. Có nhiều lúc Licohn tưởng mình đã chạm được vào đuôi xe của Cole, nhưng hắn luôn tạo được khoảng cách mới bằng sự tăng tốc đột ngột. Cuộc bám đuổi quyết liệt khiến xe cộ đang lưu thông trên đường đều phải vội vã dạt sang hai bên hay tấp vào lề đường. Cole vẫn điên cuồng nhấn ga để thoát khỏi Licohn. Thỉnh thoảng hắn lạc tay lái, xém chút nữa thì tông vào cột đèn đường. Tức mình, hắn cua gấp sang một ngả khác. Bốn bánh xe xoay ngang và nghiến vào mặt đường tạo nên âm thanh ghê rợn. Nhưng khi tiếp tục theo dõi qua gương chiếu hậu, hắn đã thấy Licohn đã ở sát sau lưng mình.
Cole dùng mũi xe hất đổ những thùng rác đặt bên đường nhằm cản bước tiến của Licohn. Licohn không nao núng, anh ta bẻ tay lái liên tục để tránh những chướng ngại vật này. Khoảng cách giữa hai chiếc xe bây giờ là mười mét. Quyết không để xổng mất đối tượng, Licohn tăng tốc độ lên đến một con số kinh hoàng. Chiếc audi lao vút đi như một con chim cắt đang săn mồi gần mặt đất. Cole nghe thấy tiếng ầm ì sát bên tai, kế theo đó là hình ảnh Licohn Brown biến mất khỏi gương chiếu hậu. Trước khi hắn kịp định thần lại thì có cái gì đó sượt qua ghế lái. Licohn đã vượt lên trên và cả chiếc xe màu trắng xoay ngang trước mũi xe của Cole. Dù xảy ra một vụ tai nạn, với cá tính của Licohn, anh ta vẫn chấp nhận.
Nhưng Cole Walton không phải tay vừa. Hoàn toàn bất ngờ bởi cú chặn đầu của Licohn nhưng chỉ sau một tích tắc lấy lại thăng bằng, hắn đã biết mình phải làm gì. Chiếc chervolet màu đen lao vọt lên không trung, gầm của nó chà sát nóc chiếc audi. Sau một cú hạ cánh ngoạn mục, nó tiếp tục hành trình trốn chạy của mình.
Licohn liếc nhìn tốc kế, chiếc kim màu đỏ chờn vờn ở con số 140km/h. Dường như phát hiện ra điều gì đó, anh ta không đuổi theo Cole nữa. Thay vào đó, chiếc xe rẽ lái vào một con hẻm nhỏ.
Và Cole đã mừng hụt. Sự yên ắng của đường phố lại bị khuấy động lên ngay tức thì.
Một cú tông thẳng vào mạn phải khiến Cole choáng váng. Chiếc chervolet bị dịch ngang đường khoảng hai mét và kẹt cứng lại bên cạnh một trụ cột điện. Bánh xe đã miết mặt đường và để lại một vết trượt dài. Sự xuất hiện đột ngột của Licohn từ lối ra của con hẻm nhỏ bên tay phải là một đòn chí mạng giáng vào Cole. Sau cú va chạm, đầu hắn đập mạnh vào vô lăng, một dòng máu đỏ chảy xuống mũi hắn, nóng bỏng.
Nhưng như một kẻ cùng đường liều lĩnh, hắn không chịu bỏ cuộc, kiên trì trốn chạy khỏi Licohn đến cùng. Cố hết sức đạp ga, hắn đã khiến chiếc xe tàn tạ của mình thoát khỏi cây cột điện. Nó đã lấy lại được tốc độ như ban nãy và lại phóng đi trước khi Licohn kịp phản ứng.
Cole đưa tay quệt vệt máu ở miệng và lầm bầm chửi rủa. Ở SA, kẻ hắn ngại đối đầu nhất chính là Licohn Brown.
Hai chiếc xe lại tiếp tục những pha rượt đuổi nhau trên đường phố. Sau cùng, Licohn thấy cần phải sớm kết thúc việc này nếu không muốn xảy ra tai nạn theo dây chuyền. Vẫn giữ nguyên tốc độ, anh ta mở mui xe và nhắm thẳng vào hai bánh sau của chiếc chervolet. Tiếng súng bị âm thanh ồn ào của đường phố nuốt chửng vào trong lòng nhưng tác dụng của nó lại khá rõ ràng. Cole nhận thấy sàn xe của mình nghiêng hẳn về một phía. Chiếc xe mất lái và lao đi như một kẻ bệnh hoạn mất phương hướng. Nó va quệt lung tung trước khi dừng lại hẳn. Nhưng cũng trước khi Licohn xuống xe để tóm sống Cole, một chiếc xe nôi màu hồng từ đâu đó lao tới chặn trước mũi xe anh ta. Hoàn toàn bất ngờ, Licohn vội phanh gấp. Thật may là mũi xe mới chỉ chạm nhẹ vào chiếc xe nôi. Đứa bé con nằm trong xe sợ hãi khóc ré lên.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Cole đã kịp chuồn ra ngoài. Hắn vội vã lẩn vào đám người đang đi bộ trên vỉa hè, không dám quay lại nhìn dù chỉ một lần. Khi Licohn chạy đến và nhìn vào ghế lái trống không, anh ta tức giận đấm suýt vỡ cửa kính xe. Lần đầu tiên anh ta nếm trải cảm giác thất bại trong một lần truy đuổi.
Cole kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống để che vệt máu vẫn đang rỉ ra từ trán. Hắn lủi nhanh như một con chuột trong hốc đất.
Chiếc mũ đã tố cáo hắn.
Licohn thôi không đấm cửa xe nữa. Anh ta bắt đầu chú ý và bám theo kẻ đội mũ màu đen phía xa. Cole bước nhanh hơn, có quay lại một lần và bắt gặp ánh mắt của Licohn đang nhìn mình chằm chằm. Ngay sau đó, một vài người bộ hành đã làm cho bóng dáng ấy biến mất.
Nhưng Licohn thì vẫn nhìn rõ Cole. Anh ta rút súng ra, chờ đợi một khoảng trống giữa mình và con mồi.
Cùng lúc khẩu súng trên tay Licohn được nâng lên ngang tầm bắn, một chiếc xe từ trong đoàn người đi bộ bỗng nhiên lao ra. Nó vọt qua người Licohn. Và khi anh ta chuẩn bị bóp cò, chiếc xe dừng lại ngay sát bên người Cole. Cửa xe bật mở, một bàn tay nhoài ra, kéo Cole vào bên trong. Ngay sau đó, cả chiếc xe cùng Cole cùng biến mất.
Đến bây giờ, Licohn mới chịu chấp nhận sự thật cay đắng là anh ta đã để xổng mất con mồi của mình một cách quá dễ dàng.

Cole vứt bỏ chiếc mũ lưỡi trai tai hại xuống và cố tìm cách cầm máu ở trán. Nhưng giờ đây, hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi Licohn Brown là một chiến tích đáng kể và hắn đã lập được chiến tích ấy. Chiếc xe đang đi ở đoạn đường vắng và đem lại cảm giác an toàn. Lúc này, Cole mới để ý kĩ người vừa cứu mình. Đó là một cô gái sở hữu mái tóc nâu rất đẹp, mặc một chiếc áo công sở, chiếc quần âu trắng và đeo đôi giày cao gót màu đỏ.

Harenna Benler!
Cole không tin vào mắt mình, không kịp suy nghĩ, hắn giương súng lên. Nhưng nhanh như chớp, sử dụng cánh tay không điều khiển vô lăng, Harenna bắt lấy tay hắn, xoay cổ tay để giật mạnh khẩu súng ra trước khi hắn kịp bóp cò. Biết không thể làm gì hơn, Cole nhìn Harenna từ đầu đến chân. Việc cô ta cứu hắn còn khó tin hơn cái sự thật là hắn vừa thoát khỏi tay Licohn.
–Là cô? –hắn không thể nói gì hơn. –Tại sao?
–Anh đoán thử xem, Cole Rolland Walton.
–Cô biết tên tôi?
Cole mím chặt môi lại, không biết sẽ phải xử trí ra sao. Cô gái này rõ ràng là bạn gái của Jay Johanson. Có cho tiền, hắn cũng không hiểu tại sao bạn gái của Jay Johanson lại cứu mình thoát khỏi bàn tay của Licohn Brown.
–Điều đó không quan trọng, Walton ạ. –chiếc nhẫn kim cương trong tay cô ta vẫn sáng lấp lánh. –Phải, tôi là người yêu và vợ sắp cưới của người mà anh vừa giết chết.
Harenna xoa xoa khẩu súng trong tay. Sự thật là động tác này khiến Cole cảm thấy sợ hãi.
–Trước khi tôi kịp làm việc đó…–Cô ta nói tiếp.
Cole thấy mọi việc rối bời.
–Nếu vừa nãy tôi không đẩy chiếc xe nôi ra trước mũi xe của Brown thì anh đã không thoát được hắn. Nhân từ luôn là điểm yếu của những kẻ tốt bụng. Đừng vội cảm ơn tôi, giữa hai chúng ta không nợ nần gì nhau.
–Tôi không hiểu, cô… –Cole mở to mắt.
–Tôi là Harenna Benler.
–Sao lại cứu tôi như thế, Benler?
Tôi là kẻ thù của cô…
Harenna ngắm nghía khẩu súng trong tay rồi phá lên cười:
–Không phải kẻ thù, mà là bạn. Cole Rolland Walton, chúng tôi cần anh giúp chút việc nho nhỏ.

Jennifer ngập ngừng đứng trước cửa phòng 3909. Cô đã đứng đó một hồi lâu mà không dám ngõ cửa.
–Vào đi, cô Bongart.

Tiếng Siller Hook từ bên trong vọng ra. Jennifer bèn đẩy cửa bước vào.
–Thưa Cố Vấn Hook, một nhân viên thường trực cơ sở (1) của chúng ta vừa báo tin về. –Jennifer cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng không nén nổi lòng mình. –Jay Johanson đã thiệt mạng trong một vụ nổ bom.
–Là Johanson SA703 sao?
–Là anh ấy.
Đôi mắt của Siller Hook khẽ nhấp nhánh. Vị Cố Vấn đón nhận hung tin này với thái độ bình tĩnh vốn có, nhưng Jennifer đoán ông ta cũng đang xúc động như mình. Dù gì, Jay Johanson cũng là nhân viên do chính ông ta phát hiện và dìu dắt.
–Tôi biết rồi, cô có thể đi. Tôi sẽ báo việc này lại với CHỦ TỊCH.
Hãy giao việc điều tra hung thủ cho Licohn Brown. Dù sao cũng cảm ơn cô vì đã đích thân lên đây báo cáo, cô Bongart.
Giọng nói của Siller Hook chứa đựng một sức mạnh to lớn. Jennifer vội vã trở lại đại sảnh của Weiburgharm nhưng trong lòng thì không thể nguôi ngoai.

Santos có một cô con gái nuôi, cũng chính là đứa bé còn sống sót của gia đình Benler sau biến cố mười lăm năm trước. Sau khi rời trại trẻ mồ côi, hầu hết thời gian, cô ta sống ở Nuevo Laredo, thành phố nổi tiếng của Mehico với những trận chiến ma túy khốc liệt. Không ai biết về đứa con nuôi này của Santos, kể cả Brocment. Mối quan hệ này được hai cha con giữ bí mật một cách tuyệt đối. Một vài năm trở lại đây, Harenna nhận lệnh của cha nuôi, tiếp cận “ân nhân” Brocment nhiều hơn để trở thành một nội gián đắc lực.
Cơ hội mới đến với hai cha con hắn khi nhờ Koradas, kẻ phản bội Brocment và chính thức đầu quân cho Santos vào phút chót, hắn đã biết rằng Brocment có cất giữ một số bí mật trong một chiếc usb mà theo chính tiết lộ của Brocment thì nó rất quan trọng trong sự nghiệp của hắn.
Koradas biết rằng chiếc usb ấy không nằm ở đâu khác ngoài ngôi biệt thự của Brocment. Khi còn sống, Brocment không yên tâm khi ủy thác nó ở bất cứ ngân hàng nào. Trước khi Brocment chết, Harenna đã ra vào ngôi biệt thự ấy để thăm dò và xác định được vị trí của nó. Nhưng cô ta không thể mang nó đi do vướng phải sự canh giữ của chủ nhà khi còn sống và lực lượng cảnh sát sau đó.
Với một tay cảnh sát đã bị mua chuộc, Santos biết đến sự tham gia của một tổ chức có tên là SA trong vụ triệt phá đường dây của Brocment. Sau bao nhiêu khó khăn thu thập thông tin từ hiện trường nơi Brocment bị hạ sát, hắn đã lần ra dấu vết của Jay Johanson, một nhân viên SA, người trực tiếp kết liễu mạng sống của Brocment. Rất may là cả FBI và SA đều không biết đến sự tồn tại của chiếc usb, trong khi cô con gái nuôi của hắn lại biết rất rõ vị trí nó được cất giấu trong ngôi biệt thự. Vì thế, hai cha con bọn chúng mới có thời gian để thực hiện kế hoạch tiếp cận và lợi dụng Jay Johanson, nhân viên SA duy nhất chúng biết mặt, và nếu thành công thì cũng là người có thể giúp chúng vào trong ngôi biệt thự ấy mà không sợ bị phát hiện.
Việc tiếp cận Jay dễ hơn chúng tưởng. Santos đã tạo ra các tình huống sinh tử để gắn kết con nuôi của hắn với Jay, kể cả vụ bắt giữ con tin của Owen Rowan, hòng chiếm lòng tin và thông tin từ anh. Jay không ngờ tình cảm chân thành của mình lại trở thành một âm mưu để hai cha con chúng lợi dụng. Và cuối cùng, anh đã dẫn Harenna vào trong ngôi biệt thự, tạo cơ hội để cô ta lấy đi chiếc usb trước khi Licohn kịp ngăn cản.
Licohn Brown không lạ gì Koradas. Mười hai năm trước, Koradas cũng góp mặt trong âm mưu loại anh ta khỏi sở cảnh sát và suýt chút nữa thì đã hại chết Vanessa, người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất. Kể từ khi biết Koradas đang làm việc cho Brocment và biết TẬP ĐOÀN cũng tham gia điều tra vụ án của đường dây này, Licohn đã xin CHỦ TỊCH cho phép anh ta phụ trách. Con mồi mà anh ta nhắm đến không chỉ là Brocment, mà còn có cả quản gia Koradas. Thật không ngờ, trước vụ đánh án mang tính quyết định, Koradas đã ngụy tạo cái chết của mình bằng một vụ tai nạn xe hơi để chạy trốn khỏi Brocment, đến bên ông chủ mới là Santos. TẬP ĐOÀN không quá quan tâm truy xét điều này, và Licohn cũng gửi báo cáo lên chỉ huy xác nhận việc Koradas đã chết nên cảnh sát không tiếp tục truy tìm hắn.
Cách đây không lâu, Licohn tình cờ bắt gặp Koradas ở gần đại lộ Danh Vọng (1). Anh ta tóm lấy hắn và đánh ột trận thừa sống thiếu chết. Cực chẳng đã, Koradas xin tha mạng, nói cho anh ta biết về sự tồn tại của một chiếc usb trong ngôi biệt thự của Brocment và việc kẻ mới xuất hiện Santos đang nhằm vào nó. Nhưng kế hoạch của Santos như thế nào, chiếc usb cất giấu bí mật gì, nó nằm ở ngõ ngách nào trong cả tòa biệt thự rộng lớn, bản thân Koradas cũng không biết. Điều này đã khiến Licohn khoan sờ gáy Santos và cũng giúp Koradas giữ lại mạng sống của mình. Đổi lại, hắn phải quay về và tìm hiểu về kế hoạch cụ thể mà Santos đang tiến hành. Một tuần một lần, Licohn sẽ gặp trực tiếp hắn để nhận báo cáo. Nếu hắn có gì gian trá hay chạy trốn, Licohn cũng sẽ bắt hắn và giao cho cảnh sát ngay tức khắc. Kẹt giữa thế bí, Koradas đành phản bội Santos như đã từng làm với Brocment.
Koradas biết rằng Santos có gài người tiếp cận Jay Johanson, những đó là ai thì hắn hoàn toàn không hay biết. Bản thân hắn không còn được quá tin tưởng như khi dưới trước Brocment. Đến sự tồn tại của cô con gái nuôi Harenna Benler, hắn cũng không được biết thì chắc chắn hắn cũng không biết được âm mưu cụ thể của Santos. Nhưng cách đây một tuần, khi liều mạng nghe lén cuộc trò chuyện điện thoại của Santos, hắn đã biết Harenna là ai và bộ mặt thật của nội gián bên cạnh Jay Johanson. Hắn cân nhắc giữa việc chạy trốn khỏi Licohn và bán rẻ Santos một cú chót.
Rồi hắn gặp Licohn, nói cho anh ta biết về Harenna Benler. Thực ra, Licohn cũng có nghi ngờ Harenna khi nghe tin Santos cử người tiếp cận Jay nhưng anh ta biết mối quan hệ của mình với các đồng nghiệp không mấy tốt đẹp, họ sẽ không dễ dàng tin anh ta mà điều tra bạn gái. Đổi lại, Licohn thường xuyên bí mật giám sát Jay và Harenna nhằm ngăn cản Jay làm điều gì đó dại dột. Cái ngày mà Koradas nói cho Licohn biết về Harenna và về việc bọn chúng đang loay hoay với chiếc usb vừa lấy được cũng chính là ngày Gia Nhi bị hại chết. Họ đã chậm chân hơn Santos. Jay đã để con nuôi của Santos mang chiếc usb đi mà không hề hay biết.
Thời điểm mà Koradas nói với Licohn thân phận thật của Harenna cũng là 22h45 phút ngày 15 tháng 8, ngay trước khi Harenna trở về đặt bom vào nhà Jay, khiến Gia Nhi phải nhận một cái chết oan uổng.
Licohn tiết lộ sự thật cho Jay biết nhưng đã quá muộn. Jay cay đắng nhận ra sai lầm của mình và cũng chấp nhận hi sinh để cứt vãn hồi kết.
Licohn Brown không được đồng nghiệp yêu mến bởi con người lạnh lùng. Nhưng anh ta cũng có những nguyên tắc của riêng mình. Con người anh ta không thích bị ràng buộc, đặc biệt trong công việc. Không thể vô kỉ luật, không thể phá vỡ những qui tắc do chính CHỦ TỊCH đặt ra, không thể hợp tác với hạng người như Koradas…anh ta sẽ không bao giờ để những định kiến đó ảnh hưởng tới kết quả sau cùng của công việc. CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN thích anh ta cũng chính bởi tính cách không kiêng nể ai đó.
Còn Harenna Benler, cô ta cũng hoàn thành rất tốt vai diễn mà cha nuôi mình giao phó.

Đó là một đêm không sao, chỉ có mây mù che khuất một bầu trời đen ngòm mờ đục. Khắp cả nghĩa trang, sương mù và khói trắng vương vít bên những bia mộ. Bóng tối bao trùm lên những ngọn cỏ mọc liêu xiêu, bao trùm lên cả ngôi nhà bằng gạch của người quản trang. Giờ này, ông ta đã chìm sâu trong giấc ngủ của mình. Sương đêm hắt lạnh buốt lên những gò đất đắp nổi.
Len lỏi trong màn đêm bí ẩn, Harenna đến bên một ngôi mộ mới đắp. Không gian tĩnh lặng. Harenna khẽ sờ tay lên tấm bia mộ đẫm sương, cảm nhận thấy dòng chữ Jay Johanson khắc chìm dưới từng ngón tay. Rồi như một phản xạ thuần túy, cô ta quì xuống bên mộ Jay.

–Tôi xin lỗi vì đã lừa dối anh, Jay Johanson. –cô ta nói, không còn là giọng nói mượt mà hồn nhiên như xưa mà là một chất giọng đanh sắc.
Trong màn đêm, cô ta thì thào với ngôi mộ của Jay và với chính mình.
–Chúng ta sẽ không gặp nhau, nếu như tôi không phải là con gái của Santos và anh không phải là thành viên của tổ chức đó. Sự gặp gỡ của chúng ta không phải là tình cờ, vụ cướp ngân hàng đó vốn dĩ đã không phải ngẫu nhiên.
Có tiếng cú rúc trong vòm cây phía xa, nhưng hình như Harenna đã hoàn toàn chìm vào những suy nghĩ của chính bản thân mình.
–Jay, anh tin vào duyên kì ngộ thật sao? Anh nghĩ việc ngày nào tôi cũng đòi trả thù cho Brocment chỉ là một cảm xúc tự nhiên thôi sao? Anh ngờ nghệch quá! SA không dạy anh những phương pháp tấn công vào tâm lý sao? Cái đích mà tôi nhắm đến là anh, là sự cả tin đến ngu xuẩn của anh. Tôi muốn gieo rắc vào anh cái cảm giác áy náy, bứt rứt mỗi khi vờ nhắc tới Brocment. Tôi biết anh là kẻ đã ra tay hạ sát Brocment trước cả khi chúng ta gặp nhau ở Santa Monica. Và tôi biết sẽ có một ngày anh không chịu được và tiết lộ sự thật ra với tôi. Tất cả đều được sắp xếp từ trước như một trò chơi tâm lí lâu dài mà tôi là người chủ trì cuộc chơi. Anh sa bẫy quá dễ dàng, Jay ạ.
Harenna dừng lại, cô ta cười một mình:
–Phải nói rằng Santos đã muốn thủ tiêu anh ngay từ khi tôi có thứ tôi cần trong tay, bởi vì ông ấy tin chắc sẽ có một ngày anh báo cáo lại với cấp trên việc dẫn tôi vào trong biệt thự. Để anh sống quá nguy hiểm! Jay, anh đừng trách tôi vì đã tung hứng anh như một con rối.
Anh đã thoát được quả bom tôi để vào sân nhà anh. Con bé ngu si ấy xuất hiện thật không đúng lúc. Có lẽ nó đã nhận ra tôi, cứ nhìn ánh mắt nó nhìn tôi lúc ấy thì hiểu. Sau này tôi mới biết nó bị câm, nhưng cẩn tắc vô áy náy, khiến cho nó im lặng vĩnh viễn cũng tốt. Với anh, tôi còn rất nhiều cơ hội, anh không hề đề phòng tôi. Anh có hiểu không, Jay Johanson? Kẻ đã chết có hiểu được những lời mà người còn sống nói không? –Harenna gào to đến mức cô ta suýt làm người quản trang thức giấc. –Jay Johanson, thức dậy mà chấp nhận thất bại đi.
Harenna chống tay xuống nền đất lạnh. Rồi cô ta đấm hai tay vào tấm bia đề dòng chữ Jay Johanson. Sương trắng đã phủ ngập tràn khắp nghĩa trang.
–Đằng nào thì cha cũng không để anh sống đến ngày mai, dù anh có đến Yellow Stone hay không, anh cũng không thoát được số mệnh của mình. Mọi thứ đã được sắp xếp. Nhưng thật không ngờ đã có người làm việc đó hộ chúng tôi. Cái gã Cole ấy quả thật khiến tôi bất ngờ.
Sau một chút yên lặng, Harenna tháo chiếc nhẫn kim cương và đặt nó lên lòng bàn tay. Chiếc nhẫn tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt trong màn đêm tối đen như mực.
–Nhờ hắn, tôi không mang tội giết anh. Cho dù giữa chúng ta cũng đã từng tồn tại thứ mà anh tưởng là tình yêu. Tôi chưa từng yêu anh. Tôi coi thường anh!
Harenna nâng chiếc nhẫn lên ngang mặt mình. Mọi đường nét của nó đều tuyệt hảo như lúc ban đầu.
–Tôi đã cho anh một thời gian hạnh phúc, anh có tôi và tôi có chiếc usb của mình. Chúng ta không ai nợ ai, mọi thứ đều rất sòng phẳng. Tính mạng anh cũng không phải do tôi cướp đoạt. Nếu muốn đòi mạng, hãy đi tìm Cole Walton. Tôi sẽ chờ xem một màn kịch hay, nếu như linh hồn người chết vẫn có thể quay trở lại và báo thù kẻ còn sống.
Trong giọng nói của Harenna có gì đó vừa mỉa mai, vừa chua chát. Cô ta ngắm nghía chiếc nhẫn hồi lâu. Viên kim cương vẫn lấp lánh và trong suốt. Có cái gì đó mềm mại rơi thõng xuống cỏ. Không phải sương! Và chiếc nhẫn bị hất tung lên không trung. Nó chao nghiêng vài vòng trước khi rơi xuống, nằm im lìm trong một khóm cỏ. Bóng tối và cỏ cây đã nuốt chửng nó vào lòng.
–Jay, tôi trả lại nó cho anh. Chiếc nhẫn này không hợp với tôi. Tạm biệt!
Một đêm lạnh lẽo và dường như dài bất tận.

Ánh mặt trời chiếu qua bức rèm buông trên cửa sổ. Bà Việt Hà lại trở mình lần nữa. Giấc mơ đêm qua khiến bà không thể chợp mắt. Bà mơ thấy Phong đang đứng trong một khoảng đất rộng mênh mông. Rồi từ đâu đó, một quầng sáng hiện lên, bao trùm xung quanh anh. Chói sáng! Chói sáng cả một vùng rộng lớn! Nó cuốn anh đi mất. Bà Việt Hà chỉ còn thấy bàn tay anh chới với vẫy mẹ rồi xa dần, xa dần…
Trời sáng, bà Việt Hà quyết định ra thăm mộ con, mặc dù biết rất rõ đó là một ngôi mộ giả của một con người dường như đã bị cư dân Lạc Dương lãng quên từ rất lâu.

(1) Đại lộ Danh Vọng (Walk of Fame): là một lề đường dọc đại lộ Hollywood và phố Vine ở Hollywood, California Hoa Kỳ gắn hơn 2.000 ngôi sao năm cánh có tên các nhân vật nổi tiếng được phòng thương mại Hollywood vinh danh vì những đóng góp của họ trong ngành công nghiệp giải trí.

(Lời tác giả: Không thể phủ nhận, tôi thích Licohn nhất, và có một sự ghét cô nàng Harenna không hề nhẹ!!!!!!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.