Đọc truyện Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao – Chương 23
Nam tử chậm rãi đi ra, y phục tuỳ ý, nút thắc áo dài phân tán mở ra, mi mắt nhắm lại, tóc đem như mực tuỳ ý phân tán, rũ xuống trán, dọc trượt xuống đôi mắt, phủ trên hai má.
Ánh mặt trời rực rỡ, rơi ở trên người hắn, chiếu ra một bóng dáng thật dài, nghiễm nhiên là một dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Lộ ra khuôn mặt kinh thế hãi tục, kết hợp với biểu tình lười nhác kia của hắn, liền biến thành một yêu nghiệt chính hiệu.
Phần tuỳ ý cố tình cùng gương mặt tuyệt thế kia, đôi mắt lại lộ ra một cỗ uy nghiêm làm cho người ta hít thở không thông, một loại khí phách, một loại cuồng vọng uy hiếp thiên hạ chưa nâng lên, lại làm cho người đối diện hắn có một loại cảm giác bị nhìn thấu.
Thái giám kia không dám nhìn hắn, lại càng không dám để cho hắn quỳ xuống tiếp chỉ, hắn còn chưa ra khỏi cửa, liền bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ trên tay:”Hoàng… Hoàng Thượng tuyên chỉ… Tương Vương đã hai mươi bảy tuổi, nhưng vẫn chưa thú phi, nay đặc… Đặc biệt đem tiểu thư Đường gia Đường Nhược Ảnh chỉ hôn cho Tương Vương… tuỳ ý thành hôn.”
Nói mấy câu ngắn ngủn, thái giám lại cảm giác phải dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới có thể dọc xong, mồ hôi trên trán to như hạt châu liên tiếp đổ xuống:”Vương gia, thỉnh tiếp chỉ.” Đọc xong, đợi Tương Vương tiếp chỉ mới được, bằng không làm sao giao phó với Hoàng Thượng nha, chậm rãi đi về phía trước vài bước, cách xa Tương Vương vài bước thì dừng lại, thánh chỉ cầm trong tay trịnh trọng dâng lên.
Mi mắt nâng lên, ánh mắt lợi hại thẳng tắp bắn ra, làm cho thái giám kia toàn thân cứng đờ, môi động mấy cái, không dám nói ra nửa lời.
“Tiếp.” Bạc môi khêu gợi khẽ nhúc nhích, thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, đồng thời mang theo một cỗ dày đặc, chỉ là một chữ đơn giản, lại giống như có thể xuyên thấu vạn vật trên thế gian.
Hắn còn chưa tới mức công khai cãi lại thánh chỉ của Hoàng Thượng, như vậy, xem như công sức ẩn nhẫn hai năm của hắn chẳng phải đã uổng phí rồi sao.
Thái giám rốt cục nhẹ nhàng thở ra, như được tha bổng, thánh chỉ cầm trong tay đưa cho thị vệ bên cạnh, sau đó vội vàng rời đi.
…
“Sư huynh, Đường Nhược Ảnh kia vốn là thê tử chỉ phúc vi hôn của Mộ Dung Lăng Thiên, chẳng qua là bởi vì ở trên đường cái quyến rũ Phong Dật Hiên, bị vứt bỏ ngay ngày đại hôn, sau đó lại tiến cung quyến rũ Hoàng Thượng, thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng giết chết, nhờ Thái Hậu cầu tình, mới tránh khỏi cái chết, đây căn bản là không ai nguyện ý thú nàng.”
Nam tử một thân áo dài màu trắng, diện mạo đáng yêu không nhanh không chậm nói, trong giọng nói lộ ra vài phần tò mò, không biết sư huynh sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Khoé môi chậm rãi giơ lên, yêu nghiệt cười, quả thật là mê hồn thu lạc phách:”Xem ra, Hoàng Thượng là sợ bổn vương quá buồn.” Giọng nói từ tính dễ nghe, mang theo thản nhiên cười khẽ, làm cho người khác không thể đoán được tâm tình của hắn.
Hắn làm sao có thể không minh bạch tâm tư của Hoàng Thượng a, xem ra Hoàng Thượng rốt cục đã chờ không được.
“Sư huynh, ngươi có thể thú nữ nhân kia hay khôg nha, nghe nói nữ nhân kia lớn lên rất đẹp.” Sở Vân Phi cố ý kéo dài câu nói, ánh mắt tìm tòi muốn xem trê mặt Tương Vương có lộ ra chút khác thường nào không, hắn đi theo bên người sư huynh đã gần mười năm, nhưng vẫn không thể đoán được suy nghĩ của sư huynh.
“Hoàng Thượng muốn chơi, vậy bổn vương sẽ chơi cùng hắn.” Khoé môi càng thêm giơ lên, ngay cả mi mắt cũng đều giơ theo, trong đôi mắt, đều là tràn đầy ý cười, hắn như vậy, chỉ sợ người khác nhìn đến đều sẽ si mê. Lời nói thản nhiên, nhưng lại mang một loại tuỳ ý vân đạm phong khinh.
“Nữ nhân kia???” Sở Vân Phi vẫn có vẻ quan tâm vấn đề này, hắn thật sự rất muốn biết, sư huynh sẽ đối xử với nữ nhân kia như thế nào.
Con ngươi hơi đổi, nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của Sở Vân Phi, mi tâm khẽ nhướn, môi hé mở:”Chuyện này để sau.” Vẫn là lời nói vân đạm phong khinh, làm cho người nghe không ra cảm xúc gì.