Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu

Chương 45: Giúp Bạn Thân


Đọc truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu – Chương 45: Giúp Bạn Thân

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đôi mi chợt cử động, Anh Ngọc mệt mỏi mở đôi mắt vẫn còn sưng húp. Nhìn xung quanh trần nhà, nhận ra phòng của mình thì cô co ro cả người lại. Tay cũng siết chặt chiếc chăn đang đắp lên người mình. Lại nhớ đến những lời nói của Hạo Chính Quốc khiến tim của cô như thắt chặt, nuớc mắt cũng vô tư chảy thành dòng. Còn gì đau đớn hơn khi nghe được những câu từ đó nữa chứ? Ông sẽ mãi mãi không bao giờ chấp nhận cô là con dâu có đúng không?

Cứ mãi suy nghĩ vu vơ cho đến khi có người bước vào phòng rồi nằm xuống bên cạnh mình lúc nào không hay. Đến khi người ấy áp sát người, vòng tay cũng ôm lấy phần bụng không còn thon thả thì cô mới giật mình mà vội vàng lau đi nước mắt.

– Bà xã, sao em lại khóc nữa rồi?- Lê Đan ân cần thì thầm bên tai.

– Không có gì đâu anh…em chỉ là nhớ lại những chuyện không vui của trước đây thôi.

Anh Ngọc cố gắng cười thật tươi rồi xoay người vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Cứ mỗi lần bên cạnh Lê Đan là bao nhiêu chuyện đau buồn của cô đều được vơi đi phần nào. Không cần phải cao sang long trọng, chỉ cần ngày nào cũng được ôm anh bình yên như thế này là quá đủ rồi.

– Hôm qua mẹ không thấy em nên rất lo lắng mà gọi cho anh. Anh đã tìm em cả buổi, cuối cùng lại thấy em đã ngủ quên ở dưới gốc cây với gương mặt tèm lem như mèo vậy, đôi mắt cũng sưng húp lên. Nói xem, là ai đã ức hiếp em thế?

– Không có mà!- Cô lắc đầu ngầy ngậy.- Hôm qua em hơi mệt trong người nên muốn đi dạo một chút thôi. Anh đừng lo cho em.

– Bảo sao không lo được.- Anh nhíu mày, tay cũng đưa lên véo mũi cô một cái.- Em chuyện gì cũng giấu, đến khi vỡ lở ra rồi biết đường đâu mà lần?

– Em đã nói là không sao mà.

– Chậc!- Anh chậc lưỡi càng vòng tay ôm chặt Anh Ngọc vào lòng.- Chỉ cần xong dự án lần này thì chúng ta sẽ sang nước ngoài định cư. Đến lúc đó không ai làm phiền cũng không ai quấy rối cả. Anh sẽ dành tất cả thời gian chăm sóc cho em và con nhiều hơn.

– Anh còn cả Lê Viễn cần gánh vác, em và con không sao. Anh cứ lo công việc của mình đi. Sống ở đây cũng ổn mà.

Lê Đan phì cười, bàn tay đưa lên vén những sợi tóc qua tai Anh Ngọc. Lúc nào cô cũng như vậy. Mẹ anh đã nghe loáng thoáng từ người hầu là do cha anh đã dùng lời lẽ không tốt dành cho cô. Ấy vậy mà Anh Ngọc chả than thở tiếng nào, còn ôm uất ức vào lòng để người khác không phải lo lắng. Anh sợ rằng cô cứ mãi thế này sẽ dẫn đến tình trạng bị trầm cảm. Vướng phải vào bệnh đó sẽ rất khó khăn để trở lại bình thường. Vả lại cô đang có thai sẽ càng dễ bị stress.

– Anh xin lỗi! Em đã khổ tâm nhiều rồi!

Câu nói của Lê Đan cứ như mũi dao cứa sâu vào tim của Anh Ngọc. Rút đầu vào lồng ng,ực rộng lớn, hai mắt cô nhắm chặt. Bao nhiêu cay đắng, tủi nhục cũng có thể nhịn được, chỉ cần anh vẫn ở đây, vẫn là chỗ dựa vững chắc cho cô từng ngày để có thêm động lực cho cuộc sống. Không sợ đoạn đường gian khó, chỉ sợ anh bỏ rơi cô lại khi mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

– Bác! Chuyện này rốt cuộc là sao đây chứ?


Trương Dĩnh nhíu chặt đôi mày thanh tú. Hoàng Anh Ngọc không không lại được đưa đến đây còn có cả nhẫn cưới. Ôi trời! Là cô đang nhầm tưởng rồi phải không? Không thể nào cô ta lại một bước dễ dàng bước vào Hạo Gia được.

– Thì là vậy đó! Nó và Anh Ngọc đăng ký kết hôn khi nào đến bác còn chả biết.- Tựa người ra sau sofa, Hạo Chính Quốc nhún vai.

– Vậy mà bác vẫn còn bình thản sao? Họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi đấy.- Trương Dĩnh nghe bấy nhiêu thì càng sốt sắng, đứng ngồi không yên.

– Cũng chẳng có gì to tát đâu. Bác chẳng bao giờ chấp nhận Anh Ngọc làm dâu nhà này nên con cứ yên tâm.

– Được rồi, con tin tưởng bác. Thôi con về, còn phải lo một vài chuyện ở Trương Thị nữa.- Cô đứng dậy mang túi xách vào.- Con chào bác!

Nhướng một bên mày, Hạo Chính Quốc nhếch môi xảo trá. Tưởng rằng muốn kết hôn là dễ dàng sao? Nếu như Trương Dĩnh kia không phải xuất thân từ Trương Thị thì còn lâu mới có thể vênh váo như thế này.

*Cạch*

Đưa mắt nhìn ra cửa trông thấy Lâm Phi Sương thì Hạo Chính Quốc không nói gì, chỉ chẹp miệng rồi bình thản như chẳng có gì. Cũng chẳng nể nang tí nào cả, Lâm Phi Sương không cần gõ mà mở cửa rồi đi thẳng vào bên trong. Đối mặt với ông ấy, bà nhíu mày và gắt lên.

– Ông đang làm cái trò gì vậy hả? Anh Ngọc đã làm gì sai chứ?

Dửng dưng lấy một tờ báo dưới bàn, ông mở ra đọc.

– Cái sai của nó chính là sinh ra trong một gia đình quá nghèo.

– Thì sao?- Bà nhếch môi khinh miệt. Huh, chẳng phải…tổ tiên của ông cũng từng như thế ư?

– Lâm Phi Sương!- Dằn tờ báo xuống bàn, ông nghiến răng.- Chuyện của chúng ta đừng nên lôi người đã khuất vào. Bà cũng đừng hòng làm ý chí của tôi rung chuyển.

– Ông muốn làm gì tôi cũng không cấm nhưng phải ở mức độ nhất định nào đó thôi. Anh Ngọc tuy gia cảnh không tốt nhưng Lê Đan không chê bai thì ông làm gì phải gay gắt? Vợ là cưới cho nó chứ không phải cho ông.

– Ơ? Mấy đời Hạo Gia chẳng có một ai không phải là danh gia vọng tộc. Bà kêu tôi chấp nhận để rồi người ngoài sẽ nhìn với ánh mắt thế nào?

– Đó chỉ là cái cớ!- Lâm Phi Sương lớn tiếng.- Ông nghĩ tôi không biết những gì ông làm sao? Vì Hạo Thị ư? Lần trước Lê Đan bị Trương Dĩnh chuốc thuốc, lỡ cớ sự thành công thì có là nhục nhã không? Thà rằng tôi chấp nhận một đứa không có gì còn hơn là loại con gái bán rẻ phẩm chất với đàn ông.

– Bà!


Hạo Chính Quốc tức giận giơ bàn tay lên cao. Lâm Phi Sương nhìn thấy thế đã không sợ mà còn vênh mặt thách thức. Con là do bà sinh. Giáo dục cũng từ nhỏ do bà dạy. Ấy vậy mà từng người từng người một không liên quan cứ muốn xen vào giữa cuộc đời nó. Đến cả người cha duy nhất cũng mang hạnh phúc của nó ra để đánh đổi bằng tiền tài, danh vọng. Con trai của bà đã khổ cả nửa đời người thì bây giờ làm sao bà cam tâm để anh chịu thêm nhiều cay đắng.

– Ông đánh đi! Đánh cho tôi chết đi! Tôi chết rồi thì không còn ai cản đường ngăn lối ông nữa. Tôi chết rồi thì ông có thể ngang nhiên chiếm trọn cổ phần tại Hạo Thị. Đến lúc đó cứ xem con trai của ông cả đời này có tha thứ cho một người cha đã đối xử với nó từ khi còn bé không khác gì một con thú hay không? Liệu nó có để yên cho loại người giết chết người mẹ đã rất yêu thương lo lắng cho nó từ khi vừa chào đời?

– Được lắm! Bà cứ chống mắt lên mà xem đứa con trai yêu quý của bà thân sơ thất sở như thế nào và kết cục khi dám chống đối với tôi sẽ ra sao.

Tức giận đùng đùng, Hạo Chính Quốc bước ra khỏi phòng bỏ mặc Lâm Phi Sương ở lại. Siết chặt hai tay thành nắm đấm, bà cắn chặt môi dưới của mình. Hết cuộc đời của bà rồi đến cả Lê Đan sao cứ mãi đoạ đày, khổ sở. Để yêu và bên cạnh một ai đó khó đến như vậy sao?

*Hơn 30 năm trước*

– Giang Chấn Nam, chúng ta chia tay đi.

Dù đứng đối diện với anh nhưng cô gái kia không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Hai người quen biết nhau khi học cấp ba. Anh chỉ là một người con trai được sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, còn cô thì lại là tiểu công chúa của Lâm Thị. Mặc kệ khoảng cách về địa vị, cô đặt hết tình yêu vào anh vì bản tính thật thà, chung thủy. Không những thế, anh còn rất quan tâm và cho cô một cảm giác an toàn. Họ bên nhau ba năm với những tháng ngày toàn là mật ngọt nhưng rồi một ngày cha cô báo rằng Lâm Thị đang ở bờ vực phá sản, buộc phải dùng hạnh phúc của cô gái nhỏ liên hôn với Hạo Thị để củng cố lại vị trí ban đầu.

Ngày hôm nay hẹn anh ra đây chính là cô muốn kết thúc cuộc tình đẹp như tranh vẽ. Nếu không giúp cha thì mang tội bất hiếu nhưng chia tay anh và theo Hạo Chính Quốc thì cô chính là kẻ phụ tình. Thà rằng cô nợ anh đời này, chấp nhận làm kẻ quay lưng còn hơn phải nhìn cha mẹ khổ sở mà không khỏi đau lòng. Mong rằng anh sẽ hiểu và tha thứ cho cô. Cả cuộc đời này mãi mãi cô cũng không quên người con trai ấy, một người đã vì cô mà phải chịu đựng rất nhiều.

– Em đang đùa với anh ư?- Chấn Nam như không tin vào tai mình, đôi bàn tay cũng run rẩy nắm chặt tay cô.- Em đừng đùa như thế. Nó không vui đâu.

– Ai nói là em đùa?- Cố gắng để bản thân mạnh mẽ, cô chỉ cười cười.

– Em từng nói dù có gì đi chăng nữa cũng sẽ bên cạnh anh. Chưa gì mà em vội quên vậy sao?- Đôi mắt rưng rưng từ khi nào, anh trầm giọng.

– Em từng hứa sao? Aiz, lỡ quên mất rồi. Thôi thì xem như chưa có gì xảy ra vậy.- Gạt tay của anh, ánh mắt cô nhìn sang hướng khác.- Vài hôm nữa sẽ em theo chồng. Nhìn đi nhìn lại thì người đàn ông đó mới xứng với gia đình em. Thôi thì anh cũng tìm một ai đó phù hợp hơn đi. Biết đâu sẽ hạnh phúc lâu dài.

– Anh biết nhà anh nghèo. Anh cũng biết yêu em khi chẳng có gì trong tay là điều không thể. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền em như vậy. Anh xin lỗi! Chúc em cả đời hạnh phúc.

Giang Chấn Nam quay lưng rời khỏi nơi này bỏ mặc lại cô gái ấy. Không biết từ khi nào mà nước mắt của anh đã tuôn rơi thành dòng. Dù có nói thế nào thì anh vẫn không tin cô là loại người như vậy. Bây giờ cô vô tâm, hờ hững nhưng đã bên nhau suốt mấy năm nên anh rất hiểu con người của cô ra sao. Đã diễn thì phải diễn cho đạt, sao cô gái ngốc của anh có thể diễn kém như thế này? Tuy rằng không nỡ nhưng anh biết lúc này cần phải buông tay để nhường lại cho một người có thể khiến cuộc sống của cô hạnh phúc và được tốt hơn. Lâm Phi Sương! Cho dù cô có tỏ ra bản thân mình tồi tệ đến đâu thì mãi mãi anh vẫn luôn yêu thương cô mà.

Hai tay siết chặt vạt áo, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng của người con trai kia. Khoảnh khắc anh quay lưng đi thì cô đã không kiềm chế được nữa, cứ thế mà oà khóc nức nở. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi này? Ngày trước chính cô đã mến mộ khả năng chơi đàn thiên phú của anh mà ngày nào cũng đến phòng thanh nhạc. Và cô đã tiếp cận, cưa đổ luôn chàng trai chơi Piano giỏi nhất trường. Ngay tại lúc này, cũng chính cô đây là người nói lời chia tay. Là do cô đã mang anh đến thiên đường rồi một tay đẩy xuống địa ngục. Giang Chấn Nam! Anh hãy hận cô đi! Hận cô cho đến xương tủy. Cả cuộc đời này đừng nhớ gì đến cô nữa. Lâm Phi Sương chính là kẻ bội bạc, là kẻ vô tâm vô tình nhất trần đời.

“Bà thấy đó, tôi ra tay một cái là ổn thỏa ngay.”


“Tôi lại sợ Phi Sương nó dại dột quá ông à.”

“Không sao cả. Gia đình mình cả đời này ăn cũng không hết, Lâm Thị cũng ngày càng phát triển, làm gì có chuyện phá sản hay không.”

Lê từng bước chân nặng nề về Lâm Gia. Tuy nhiên vừa bước đến cửa thì Lâm Phi Sương đã nghe được đoạn đối thoại của cha mẹ. Không thể tin vào tai mình, cô đã rất sốc khi nghe được toàn bộ sự thật. Cả người như không đứng vững, chỉ có ba từ “không phá sản” đã làm cho cô điêu đứng hoàn toàn. Bước chân vào phòng khách trước sự hốt hoảng của hai người họ. Đôi mắt vô hồn cùng những dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi khó kềm lại. Cổ họng như nghẹn ứ, từng lời nói của cô muốn phát ra cũng khó khăn.

– Con là món đồ chơi sao cha mẹ? Hức, con phải chịu tổn thương khi rời xa người mình yêu nhất chỉ để bị cuống vào vòng xoáy danh vọng thôi sao? Cha mẹ có nghĩ cho con không? Cha mẹ có còn yêu thương đứa con gái này không vậy?

– Phi Sương, cha làm vậy chỉ vì muốn tốt cho con thôi mà. Con xem, Giang Chấn Nam làm gì để có thể cho con một cuộc sống an nhàn? Gả cho Hạo thiếu rồi thì có phải sung sướng cả đời không? Cậu ta vừa tài giỏi, vừa có cả ngoại hình. Biết bao người mong muốn còn không được mà con lại không cần ư?- Cha của cô nhẹ giọng giải thích.

– Con và Hạo Chính Quốc từ đầu đã không thể là của nhau. Mỗi lần anh ta nhìn con cứ như nhìn kẻ thù vậy, mặc dù con không hề biết mình đã làm sai chuyện gì.

Vội vàng chạy đến bên họ, Lâm Phi Sương quỳ gối xuống nền gạch. Tâm lý của cô lúc này rất hoảng loạn, tổng thể gương mặt đều chất chứa đầy nỗi đau thương.

– Cha mẹ! Hai người làm ơn hủy hôn được không? Nếu Chấn Nam không nuôi nổi thì con sẽ cùng anh ấy đi làm. Nhất định sẽ không đói khát ngày nào cả.

– Con làm sao vậy Phi Sương?- Mẹ của cô không hài lòng, đôi mày thanh tú nhíu chặt.- Từ nhỏ đến lớn con chỉ có học và học thôi. Có làm chuyện gì động đến móng tay đâu. Ở nhà cha mẹ đều cưng chiều con còn hơn cả công chúa vậy mà bây giờ con đòi đi làm chung với cái thằng ất ơ đó hả? Mẹ không cho! Nhất định phải gả cho Hạo Thiếu. Mẹ không thể để con theo cái tên Giang Chấn Nam chịu khổ cực được.

– Con xin cha mẹ mà! Hai người làm ơn hãy toại nguyện cho con. Cả đời này con không thể sống thiếu Chấn Nam được đâu.- Lâm Phi Sương khóc nấc, cố gắng nài nỉ, van xin.

– Quá lắm rồi! Xấu hổ chết được. Không nói nhiều nữa. Con nhất định phải gả cho Hạo Chính Quốc.

– Cha!!!!!

Lam Trạch đứng bên trong bãi đỗ xe. Có lẽ anh đang chờ đợi gì đó, dáng vẻ cứ trông ngóng vào bên trong Lê Viễn mãi. Đã trễ 30 phút rồi. Đáng ra giờ này ai kia cũng nên ra đây rồi chứ nhỉ? Nhân viên đã về cả rồi mà vẫn chưa thấy cô đâu. Không biết là có chuyện gì không nữa?

Nói là tỏ tình thì tỏ tình vậy đó. Nhưng Tiểu Khuê lúc nào cũng trốn tránh anh cả. Lần trước cũng khôn khéo mà lảng tránh đi. Cứ mãi như thế này thì anh biết làm sao đây? Liệu rằng cô không thích anh có phải không?

Đưa tay lên nhìn đồng hồ xong thì tiếp tục nhìn vào Lê Viễn. Giờ này rồi mà vẫn chưa ra nữa. Có biết là người ta đang lo sốt vó không hả? Cứ một chốc lại nhìn đồng hồ cho đến khi thấy một thân ảnh đang đi ra thì Lam Trạch vội vã quay người lại chỉnh trang âu phục của mình. Thấy Tiểu Khuê đang mở cốp xe cất đồ đạc cá nhân của mình thì anh vội vã đi đến.

– Tiểu Khuê à!

– Ơ…Phó Tổng Lam?!- Tiểu Khuê có đôi chút giật mình.

– À…tối nay tôi không làm gì nên có thể mời cô đi uống cafe không?- Chưa gì mà cả gương mặt đã đỏ như gấc, anh ấp úng.


– Tối nay sao?- Tiểu Khuê ngại ngùng cắn môi dưới.- Tôi cũng…

– Lam Trạch, tối nay có hẹn với Hồng Thương, cô ấy nói nhớ mày lắm. Đừng quên cuộc hẹn nhé!

Vỗ vai Lam Trạch một cái, Lê Đan giống như một cơn gió thoáng qua. Vừa nói xong thì đã lên xe rồi chạy đi mất hút để lại anh với gương mặt và tâm thế không thể bàng hoàng hơn. Cái quái gì vậy? Hồng Thương là chủ tịch của Ngô Thị, hơn anh những 15 tuổi và đặc biệt là đàn ông có một vợ, ba con rồi. Aiz!!! Hạo Lê Đan khốn kiếp không giúp anh thì thôi đằng này lại phá hỏng đại sự như vậy. Có biết rằng anh đã đứng đây đợi Tiểu Khuê gần cả tiếng đồng hồ. Phải can đảm lắm mới dám ngỏ lời hẹn vậy mà đã bị “tên chết dẫm” kia phá hoại mất rồi.

*Cộp*

Tiếng đóng cốp nghe rõ to. Cứ như chủ nhân đang dồn bao nhiêu sức lực, giận dữ vào nó vậy. Không màng đến Lam Trạch đang cuống cuồng bên cạnh, Tiểu Khuê dứt khoát đội nón bảo hiểm, lên xe và tra chìa khoá. Sau khi khởi động cũng không hề nhìn anh.

– Tiểu Khuê, không phải vậy đâu. Thật sự tối nay tôi không hề bận. Tôi không gạt cô đâu mà.

– Phó Tổng Lam, tôi xin phép về trước.

Không đoái hoài đến anh thêm một lần nào. Cứ thế Tiểu Khuê khởi động xe rồi chạy đi. Lê Đan trước giờ không hề thích đùa. Chuyện gì ngài ấy nói đều là thật và có chủ đích cả. Chỉ có Lam Trạch là vô ưu vô lo, hay đi chọc phá người khác thôi. Không ngờ người bị trêu chọc ngày hôm nay lại chính là cô. Xem có tức không chứ?

Lam Trạch nhìn theo bóng cô mà lòng đau như cắt. Cả mặt mày nhăn nhó, anh vội lấy điện thoại và gọi đi. Không cần phải nhẹ nhàng, mềm mỏng, bên kia vừa nghe máy thì anh đã hét ầm lên.

“Cái đồ chết bầm kia!!! Mày có biết mày vừa làm gì không hả?”

“Tao đã làm gì?”

“Mày có biết là khó khăn lắm tao mới dám hẹn Tiểu Khuê không? Công sức của tao đều bị mày đem đổ sông đổ biển cả rồi.”

“Loại đàn ông nhát cáy như mày thì vứt đi. Chỉ có việc hẹn người ta thôi mà cũng không xong thì làm ăn được gì?”

“Tao…tao… Mà mày kệ tao đi!!! Dù sao thì tao vẫn tốt với bạn bè hơn mày. Ngày trước là ai nói đỡ với Anh Ngọc giúp mày? Bây giờ mày báo ân tao như thế hả?”

“Này! Vừa vừa thôi, lớn tiếng tiếp là tao về to nhỏ với Anh Ngọc, nếu như vợ tao thành kiến thì mày mơ mà cưa đổ Tiểu Khuê nhá.”

“Mày…”

“Còn không biết chạy theo người ta? Mày ở đó mắng tao thì Tiểu Khuê quay lại năn nỉ mày chắc? Vớ vẩn!”

“Alo! Alo!! Đồ khốn kiếp!! Alo…”

Lam Trạch tức giận ngắt máy. Đúng là cục tức này nuốt không trôi mà. Đúng là anh nhút nhát nhưng cũng phải từ từ để mà sửa đổi chứ. Bộ muốn là thay đổi được ngay à?

– Lê Đan ơi là Lê Đan, lần này mày giết anh em chí cốt của mày rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.