Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 17


Đọc truyện Bị Cầm Cố Đích Ba Ba – Chương 17

Hai cha con hưởng tiệc rượu thân tình vỏn vẹn trong ba mươi phút, cuối cùng luyến tiếc không biết khi nào mới có thể gặp lại, chỉ là do quá mức xúc động mà quên mất thời gian.

“Như thế nào…. hôm nay an bài như vậy đã hài lòng chưa?” Thiệu Diệp khó được ôn nhu mà hỏi.

“Mau đưa ta về!” Miễn cưỡng tìm cách nói một câu, Trung Dật liền ngã xuống, vì không muốn bỏ lỡ thời gian ở bên phụ thân, cho nên dù lúc trước bị Thiệu Diệp đá một phát, Trung Dật vẫn cố kiên trì, nhưng khi phụ thân vừa về, hắn đã mất đi mục đích mà ngã xuống.

Đau, rất đau… cảm giác rất đau đớn, mới vừa rồi vì tình thân mà đè nén xuống, nhưng lúc này đau đớn tựa như vạn con kiến đồng thời chui vào trong hậu đình Trung Dật, dọc đường đi cắn theo mép đại tràng rồi đến dạ dày gặm rỉa, đau đớn khiến hắn toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, bước chân yếu ớt trụ không được, cũng không khép lại nổi.

Thiệu Diệp thấy thế lập tức muốn ôm lấy hắn, lại bị Ân Kiện Nam đẩy ra: “Tên căn bã nhà ngươi, tránh ra.” (anh Kiện Nam có thái độ rất chi là lồi lõm =)))

Con ngươi âm hàn của Thiệu Diệp trong nháy mắt phát ra hàn quang, chăm chú nhìn thẳng vào bóng lưng Ân Kiện Nam, người này gần đây có chút thay đổi, ở mọi nơi đều ra vẻ làm bộ làm tịch để giấu đi tính thô bạo của mình. Ngươi đã muốn ta làm người xấu, ta liền làm cho ngươi xem. Bản thân ta thật muốn nhìn xem ngươi làm cách nào cứu được hắn?

Dưới ánh trăng, một chiếc Mercedes Benz đang lao nhanh trên đường lớn, mặc kệ bao nhiêu đèn đỏ đèn xanh cùng vé phạt, tài xế cũng chỉ một mực phóng như điên.

“Uh… uh uh… đau quá… đau…” Hai chân suy yếu không nhịn được mà run lên, vô lực hư nhuyễn buông xuống bên cạnh Ân Kiện Nam, mặc hắn ôm chặt lấy mình.

“Sắp đến nhà rồi, về nhà ta lập tức giúp ngươi lấy nó ra, cố nhịn một chút, nhanh đến rồi…” Đôi môi ấm áp không nhịn được mà hôn lên trán Trung Dật nhằm an ủi hắn.

“Uh… uh ah… uh ah…” Liên tiếp những tiếng rên rỉ nho nhỏ đứt quãng vang lên trong phòng ngủ xa hoa, đôi môi đỏ thắm đã bị cắn đến trắng bệch, từ trán cùng toàn thân Trung Dật toát ra những giọt mồ hôi sáng long lanh, mái tóc đen óng đẫm nước, gắt gao dính vào nhau tựa như trăng sáng, kiều diễm như sương mai trên thân thể… Cơ thể vốn đã lộ ra trọn vẹn, thoạt đầu nhìn qua tựa như một pho tượng thần Hy Lạp xinh đẹp không hề nhúc nhích bằng thạch cao làm con người ta thấy được sự non nớt tỉ mỉ. Nhưng nhìn kĩ mới thấy toàn thân hắn lấm tấm từng giọt mồ hôi, nhũ hoa trước ngực phiếm màu ửng đỏ sáng bóng, thấm mồ hôi theo quầng sáng tựa như muốn tan ra thành một khối bạch ngọc bích thượng đẳng, cơ thể mông lung khác thường, mơ hồ tựa như sắp biến mất…

“Sắp được rồi, ngươi cố đẩy ra lại xem, hấp khí… dùng sức… hấp khí… dùng sức…” Ân Kiện Nam khích lệ Trung Dật.

“…Uh ah… Uh ah… Ah ah ah… Ô ô…” Thống khổ đè ép, phần dưới bụng đau đến không cách nào hình dung, Trung Dật cố gắng theo lời Ân Kiện Nam mà đẩy ra theo, hình như muốn trút toàn bộ khí lực, quyết tâm muốn thứ trong nội thể di động một chút… Đột nhiên hạng quyển trên cổ bị giật lên, cùng với tiếng xiềng xích kéo theo âm thanh trong trẻo vang lên. Trung Dật hô hấp như đình trệ , ánh mắt mê ly toát ra một nỗi thống khổ đến cực hạn.


Ở giữa căn phòng ngủ xa hoa là một chiếc giường sang trọng, bên trên lót vải dệt đàn hồi, chăn dệt từ sợi tơ tằm cao cấp, mềm mại mà trơ nhẵn, càng làm cho người ta hãm sâu trong sự mềm mại của nó, không nỡ rời giường… Nhưng vậy đối với Trung Dật mà nói lại là vô cùng thống khổ, tối nay, hắn lấy tư thế của con chó mà quỳ gối trên giường, phía sau là Ân Kiện Nam đang cố gắng khéo léo dùng các ngón tay, cố gắng vặn bung cúc huyệt để móc giả dương khối dưới thân ra, mà xiềng xích kia một mặt lại đang nằm thọt lỏm trong bàn tay mạnh mẽ của Thiệu Diệp, sự uy hiếp càng đè nặng lên hắn.

Tư thế cực kì nhục nhã, ngoài việc đau đớn toàn thân, còn như muốn dập tắt đi sự tôn nghiêm của người đàn ông. Không một người nam nhân nào có thể quen với loại đối xử như thế này, giả sử hắn tự ý thức được rằng hắn đúng là một người nam nhân, dù cho hắn đã xác định bị khuất nhục, nhưng trong tiềm thức địa vị bản thân vẫn như cũ chí cao vô thượng.

Nhưng có người nào quan tâm đây?

Thiệu Diệp ưu nhã ngồi bên mé giường xem xét, xiềng xích tinh xảo trên tay nhẹ nhàng mà kéo hạng quyển của Trung Dật lên, điềm nhiên thúc giục, lúc giật lúc buông, làm cho hắn có chút hít thở không thông… Người trước mắt toàn thân như ngọc, nguyên nhân là do mồ hôi phủ trên người, khiến cho thân thể hắn phiếm màu ánh sáng trong trẻo của lưu ly, dù khi thống khổ vẫn có thể toát ra một tầng phấn mỏng mà lộng lẫy quang mang.

Một tiếng rồi mà vẫn không tiến triển tí nào, tuy thời gian không nhiều những đã có thể làm mất đi toàn bộ tinh lực của Trung Dật, cùng hắn miễn cưỡng giữ lại ý chí…

“Ngươi đừng nhàm chán như vậy có được không? Ngươi còn như vậy ta một cước đá ngươi ra đó.” Ân Kiện Nam oán hận mà mắng, nhưng lại không rảnh nhiều lời để ý tới, cái giả dương khối kia bị Thiệu Diệp đá vào tít sâu, bây giờ bị kẹt lại sâu trong hậu huyệt của Trung Dật, đem miệng cúc hoa mở bung ra, nhị hoa vốn nhăn nheo cũng đã bị bức đến không còn nếp nhăn, lại còn thấm ra một chút điểm màu đỏ, một dòng máu ứa ra trên cúc huyệt vừa lại làm hắn không dám tùy tiện đưa tay luồn tới lấy…

Thiệu Diệp nghe vậy nhún vai, hai tay buông ra: “Ngươi đã làm lâu rồi, rốt cuộc có được hay không? Ta mua đồ vật rất đắt tiền, đặt ở nơi đó vạn nhất bị hắn kẹp phá hủy thì sao đây?” Nói xong, Thiệu Diệp tùy hứng lôi điều khiển của giả dương khối ra chơi đùa.

“Ah… Ô ô…” Trung Dật nhìn thấy điều khiển trong lòng run lên , nhưng không có cách nào buồng lỏng cơ mông, nhất thời lại càng đem hai chân kẹp chặt, cũng đem theo vật kẹt bên trong càng đi sâu vào.

“Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?” Ân Kiện Nam bỗng dưng đứng lên, hướng Thiệu Diệp mà tung một quyền, Thiệu Diệp dễ dàng tránh được, nhưng Trung Dật bởi vì đột nhiên mất đi người chống đỡ, khiến cho hắn mất đi thăng bằng cơ thể mà ngã lệch qua một bên, còn chưa kịp phòng ngự thì giả dương khối trong cơ thể đã chui vào sâu hơn, trong nháy mắt làm hắn đau đớn khôn cùng, nghiến răng nghiến lợi, đau đến muốn giết người…

“Đau quá… ta không được… làm cho ta chết đi… làm cho ta chết đi…” Không ngừng co rút mà run lên, cả người mất đi khí lực mà toát mồ hôi lạnh, Trung Dật cong người lại như thể con tôm bị đun sôi, nhưng mồ hôi lạnh lại như băng vụ, ánh mắt tan rã như mất đi ánh sáng từ trạch châu, không tự chủ được mà điên cuồng run lên càng ngày càng tăng…

Hỏng bét! Nhìn hắn cả người tái nhợt đến khác thường, có thể đã bị xuất huyết trong, nhất định trước tiên phải làm cho hắn xuất ra được, Thiệu Diệp nhìn trúng thảm trạng của Trung Dật, trong lòng sợ hãi, bận bịu không ngừng dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn làm thành hình dạng cho tiểu hài tử đi tiểu.

“Ngươi muốn làm gì ?” Ân Kiện Nam vội vàng đoạt trụ.


“Biến.” Thiệu Diệp đỏ mắt lên quát.

“Trung Dật, ngươi nghe, ta xin lỗi ngươi, ngươi nghe theo lời ta nói, nhanh hít sâu… dùng sức…” Thiệu Diệp lo lắng nói với Trung Dật, rồi vội vàng hét Ân Kiện Nam: ” Ngươi nhanh giúp hắn bôi trơn phía dưới cơ thể một chút.”

“Ác… biến… không cần ngươi…” Trung Dật kiệt sức đến mức nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, làm cho Thiệu Diệp hốc mắt nóng lên.

“Không nghe lời ta để Nhạc Nhạc lại đây, làm cho nó nghe được thanh âm ngươi học theo tiếng ngựa mẹ gọi có được hay không?” Thiệu Diệp khẩn trương đe dọa nói.

“…Ngươi… cầm thú…” Trung Dật nghiến răng nghiến lợi thì thào.

“Tốt lắm, dùng sức một chút… dùng sức muốn giết chết ta mà đẩy nó đi ra… Chỉ cần ngươi đẩy được ra, ta sẽ cho ngươi chém một đao, ta nói thật…” Quả thực là đáng chết, cũng vì cái gì mà khoảng thời gian lúc nãy hoàn lại gây khó dễ cho hắn?

Bởi vì thời gian dài không ăn uống, tràng ruột dạ dày của Trung Dật vô cùng yếu ớt, chẳng những tràng dịch tiết ra vốn đã tương đối trì trệ không thông, cũng mất đi tiết tấu bài tiết, cho nên vừa mới dùng sức hắn cũng chưa nắm được mấu chốt.

Nhưng lúc này theo lời hướng dẫn chính xác của Thiệu Diệp, hắn từ từ có thể cảm thụ được nội bích cùng giả dương khối kia, cảm giác đau đớn trong nội huyệt nóng bỏng từ từ tê dại bỗng nhiên đau nhức, nộn bích cơ hồ càng khuếch trương. Trung Dật cố gắng để tràng ruột yếu ớt duy trì liên tục dùng sức, dồn hết tất cả lực đạo, cố gắng đem dương khối đang bưng kín tại đầu ruột di chuyển đôi chút.

“Uh…Uh uh…Ác…”

“Tốt lắm, lại dùng sức thêm một chút, dùng sức giết-chết-ta…”

Tư thế nhục nhã cảm giác như đã cố hết sức bài tiết mới được, tràng ruột dạ dày không ngừng co rút lại.

“Giết chết ta…” theo lời chỉ huy, Trung Dật toàn lực chống lại giả dương khối đang bít kín trong đại tràng, cuối cùng… khó khăn mà chống giữ mới làm cho tràng ruột nhẹ nhàng di chuyển theo quy luật, mồ hôi trong chớp mắt tuôn ra như mưa, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng ngắn ngủi, trong phút chốc ép toàn bộ không khí ra khỏi ***g ngực, một lực cố sức đẩy ra, cuối cùng cũng đẩy được cái giả dương khối kia ra ngoài một chút.


“Đi ra rồi… ra rồi…” Ân Kiện Nam vui vẻ nói, trên trán một tầng mồ hôi.

“Để ta làm…” Thiệu Diệp một mặt đảm nhận, một mặt bình tĩnh thuận theo nhịp hô hấp của Trung Dật, nhẹ nhàng đem giả dương khối từ cửa hậu huyệt của hắn chậm rãi xoay tròn… toàn bộ máu cũng được rút ra cùng giả dương khối, Trung Dật đã mất đi ý thức, Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam nhìn giả dương khối ước chừng hai mươi cm mang theo huyết từ tràng ruột đi ra, mà giang môn của hắn vẫn còn không ngừng chảy máu, như nước suối cuồn cuộn mà nhiễm đỏ cúc hoa, tà diễm máu tanh làm hai người kia một trận váng đầu chóng mặt, hô hấp khó khăn.

“Nhanh… cởi xiềng xích cho hắn… rồi đến y phòng giúp ta …” Thiệu Diệp ôm theo Trung Dật lúc đó đã ngất lịm, hắn vốn có thói quen ưu nhã lạnh lùng vậy mà nay tay lại run rẩy đến điên cuồng. Ân Kiện Nam bước nhanh đi mở khóa, nhanh chóng buộc lại sáu mét dây xích phía sau, nắm chặt nắm tay đuổi theo Thiệu Diệp cùng hướng tới y phòng, mặc dù hận không thể đem Thiệu Diệp mà róc xương róc thịt, nhưng bởi vì năng lực y học của bản thân có giới hạn, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng mà nghe theo hắn.

Lúc này đây chỗ bị thương tĩnh dưỡng cũng đã được một tháng, vì muốn ngăn ngừa vết thương biến chứng thành bệnh bại huyết, Thiệu Diệp tìm đến các vị danh y có tiếng trong ngoài nước giúp hội chẩn.

Đang yên lặng mông lung Trung Dật đột nhiên chuyển tỉnh, cảm giác hạ thân bị hơi lạnh thổi vào, mới biết quần đã sớm bị cởi vứt ở một bên, trên đầu có ba người nhìn xuống đang dùng thuật ngữ chuyên môn để bàn về bệnh tình của hắn, còn Ân Kiện Nam thì ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy si mê mà nhìn hắn không chớp mắt, Trung Dật không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt lại một lần nữa, lúc này trừ ra giả ngủ còn có thể có cách nào nữa đây…?

“Tiểu Trung Dật… ngoan ngoãn nào… ngoan mở rộng chân ra một chút… một chút nữa… đúng rồi… tuyệt lắm…” Là ai nói với ta? Sao lại dùng ngữ khí như vậy để dỗ ta? Trung Dật ý thức không rõ liền suy nghĩ, đột nhiên hậu đình truyền đến cơn đau đến nghiến răng, hình như bị nhét vào đồ vật gì đấy, lạnh lạnh khóa lại trong huyết nhục của mình, Trung Dật hoảng sợ tay chân đá đạp, nhưng lại không có cách nào giãy dụa vì đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy…

Không cách nào giãy dụa, một lần nữa hắn lại chìm vào ác mộng trầm luân, chính mình cũng không biết bản thân là ai, người ở nơi nào… Chỉ lờ mờ nghe thấy thanh âm trong trẻo của trẻ con vang lên, một tiếng rồi lại một tiếng gọi ba, ba, ba… Tựa như bị thôi miên, linh hồn Trung Dật ổn định xuống, mất đi ý thức.

Vừa nãy là bao lâu…?

Trong mơ hồ có một thân thể nho nhỏ, không ngừng chạm vào người mình mà gọi “Ba, ba…”

Trái tim Trung Dật cảm thấy thật ngọt ngào, vừa định qua chỗ phát ra tiếng nói, đột nhiên thân thể lại ngồi xuống khuất phục, bày ra tư thế của con chó, còn chưa kịp phản ứng, tiểu nam hài đáng yêu trước mắt biến thành hai người nam nhân anh tuấn đĩnh đạc, một người dùng sức giữ lấy chân mình, một người cầm theo giả dương khối thô ráp cực đại cười hì hì ấn vào trong hậu đình… sau đó đột nhiên lực đạo cực mạnh hướng mình mà đá tới…

“Ah ah ah ah…” Tránh cũng không thể tránh, một cước đem giả dương khối đâm sâu vào trong thân thể, Trung Dật kịch liệt hò hét giãy dụa, vội vàng cắn lấy cái lưỡi mềm mại của mình, nhưng đau đớn kia lại không hề giảm xuống, chỉ là miệng đầy vị ngọt tanh trên đầu lưỡi, trong mông lung cố mở hai mắt một chút, Trung Dật phát hiện trong miệng chính là ngón tay Ân Kiện Nam, vì vậy Trung Dật cắn càng thêm hăng để hả giận.

“Ba… ba xảy ra chuyện gì vậy?” Cửa mở ra, Thiệu Diệp mang theo một thân hình nho nhỏ tiến tới, nhất thời mang theo rất nhiều dương quang, chỉ là cặp mắt to tràn ngập ánh mặt trời kia giờ phút này chỉ lo lắng nhìn mình.

“Trung Dật, ngươi khá lên rồi chứ?” Thiệu Diệp hỏi rồi đặt lên trán hắn xem nhiệt độ.

“Ba… ngã bệnh rồi…”Trung Dật hướng Nhạc Nhạc trả lời lại.

“Ba, có phải các thúc thúc khi dễ ngươi, làm ngươi ngã bệnh?” Hai tròng mắt Nhạc Nhạc toát ra ánh lửa cực tàn nhẫn.


“Không phải… vốn là tại ba không cẩn thận bị cảm.” Trung Dật ôn nhu xoa đầu Nhạc Nhạc, nó vẫn còn bé như vậy, vẫn còn cần người chiếu cố…

“Vậy Nhạc Nhạc làm sao mới có thể làm ba khỏi bệnh đây?” Nhạc Nhạc tiếp tục hỏi.

“Nếu như Nhạc Nhạc hát cho ba nghe, ba sẽ rất vui, cũng sẽ ngồi dậy được.” Sau khi bị xâm phạm vào hậu huyệt, thanh âm Trung Dật vẫn rất nhỏ vì suy yếu, nhưng vì để an ủi Nhạc Nhạc nên không thể tỏ ra mệt mỏi được.

“Thật vậy ư?”Hai trong mắt Nhạc Nhạc chớp chớp dương quang.

“Uh!” Trung Dật khích lệ hướng nó gật đầu, kỳ thực, chỉ cần được nhìn thấy Nhạc Nhạc bệnh tình đã tốt lên phân nửa rồi.

Chỉ thấy Nhạc Nhạc hít mấy hơi, dùng giọng hát trong veo vang lên: “Con voi sao cái mũi mày dài thế, ba bảo cái mũi dài mới xinh…”

Nhạc Nhạc sau khi hát xong, cả ba vị đại nhân nhẫn nại lắm cũng phải bật cười. Khó có được khoảnh khắc ấm áp này, Trung Dật cảm động nghĩ đến “Hữu tử vạn sự đủ”. Trung Dật tươi cười một cách đơn thuần, đột nhiên hắn phát hiện ánh mắt Nhạc Nhạc như đờ ra, nghĩ thầm có phải mình đã đụng đến lòng tự tôn của hài tử này hay không, thế là thử dò xét liền hỏi:”Nhạc Nhạc, ngươi sao vậy?”

*Hữu tử vạn sự đủ: có con là quá đủ.

.

“Ba, lúc ngươi cười rộ lên, bên này…” Đột nhiên Nhạc Nhạc lấy ngón tay chỉ lên mặt Trung Dật: “Có một cái lúm đồng tiền rất đẹp a, ba cười lại một lần nữa cho ta xem có được không?” Nhạc Nhạc nhỏ nhẹ yêu cầu.

Trung Dật trong tiềm thức nhìn Thiệu Diệp, chỉ thấy khuôn mặt băng lãnh tuấn tú của hắn, miễn cưỡng nghiêng đầu một chút. Thế là Trung Dật lại hướng theo Nhạc Nhạc cúi xuống mỉm cười, vòm trán giống như mây dưới ánh trăng, hoa lê trắng rụng trong mưa, nhất là trên mặt còn có hai cái lúm đồng tiền, khiến bạch ngọc trong nháy mắt có chút mềm mại, lộ ra ánh sáng của sinh mệnh. Lúc này xinh đẹp không phải là chỉ sắc đẹp, cũng không phải cái đẹp thê lương, mà là vẻ mặt đơn thuần sung sướng này.

Ba, ngươi nói ngươi bị cảm, ngươi gạt ta, thầy giáo nói cảm cúm sẽ không bệnh lâu như vậy, ngươi nhất định là bị thúc thúc khi dễ rồi. Nếu không, khi ta muốn ba cười cho ta xem, ba sẽ không phải lo lắng nhìn thúc thúc… Chờ sau khi ta lớn lên, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, cho ngươi có thể cười tự nhiên, không cần phải được các thúc thúc đồng ý.

Nhạc Nhạc trên mặt cũng đang cười, chi là quyết tâm cứ một lần rồi lại một lần càng thêm sâu sắc, hy vọng mình mau lớn nhanh, mau lớn nhanh, cường tráng khỏe mạnh để có năng lực bảo vệ ba.

Cont…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.