Đọc truyện Bị Ca Ca Cải Tạo Thân Thể – Chương 1
Chung Văn Thanh 10 tuổi, cậu bước vào nhà Chung gia, khi đó Tịch Khả Lam, người mẹ trên danh nghĩa của cậu vẫn là chủ mẫu. Tổ tiên của Tịch Khả Lam làm quan, lúc đó gặp phải quốc nạn nên gia tộc dời đến ngoại quốc nhiều năm, đến thời cận đại mới về nước phát triển, của cải hùng hậu, con gái nhỏ Tịch Khả Lam gả cho Chung Gia Anh – một người nổi tiếng giàu có, hai người có con trai là Chung Văn Thịnh.
Vốn dĩ Chung Văn Thịnh là con trai duy nhất, là thái tử của Chung gia, cố tình có một cái Chung Văn Thanh không biết ở đâu chen vào cửa, gọi Chung Gia Anh là ba ba. Hai người có đôi mắt giống nhau như đúc, đều là mắt hai mí, lông mi vừa dày lại dài, ánh mắt xem người khác giống như một con tuần lộc con, thuần khiết lại vô tội, mà Chung Gia Anh trải qua nhiều năm tháng, sớm đã không còn vẻ ngây ngô, nhìn có vẻ thâm trầm khó lường.
Tịch Khả Lam lúc đó lạnh mặt, đem người xách đến bệnh viện làm bí mật xét nghiệm ADN.
Báo cáo vừa ra, mọi người cùng nín thở ngưng thần chờ Tịch Khả Lam mở ra hai tờ giấy giám định.
Tịch Khả Lam cười lạnh, nhìn tên chồng đã qua tuổi 50 của mình, Chung Gia Anh cười nịnh nọt nhìn lại, không biết nên biểu hiện biểu tình gì trên mặt. Ông không nhớ rõ khi nào có đứa con trai này, ông cùng đứa nhỏ thật sự xa lạ, hai người chỉ mới lần đầu gặp nhau.
Tờ xét nghiệm được mở ra, chỉ thấy giấy trắng mực đen rõ ràng viết: thân nhân 99,99%, Chung Gia Anh chính là cha của Chung Văn Thanh.
Chung Gia Anh không còn gì để nói, đứa bé thật là con ông, tuy rằng hai người lần đầu tiên gặp nhau, nhưng đã đến nước này, vì thể diện của Chung gia, ông không thể không nhận đứa bé.
Tịch Khả Lam thật sự bình tĩnh, ánh mắt như lưỡi đao của bà nhìn đến mặt của Chung Văn Thanh, hỏi: “Nghe nói mẹ mày đã chết?”
Chung Văn Thanh sửng sốt, đứa bé nho nhỏ bị nhiều đôi mắt nhìn vào, tay chân hoảng hốt, không biết nên để vào đâu, cậu dùng thanh âm non nớt, sợ hãi trả lời:” Mẹ không còn nữa”
Tịch Khả Lam duỗi tay sờ sờ mặt cậu, đem đứa bé sợ tới mức mặt trắng bệch, bà hừ một tiếng, nói: “May mắn mẹ mày đã chết”.
Sau đó Chung Văn Thanh đến ở Chung gia lầu một phòng khách.
Toàn bộ Chung gia không có ai để ý đến cậu, bởi vì ngay từ đầu Tịch Khả Lam đã căm ghét cậu, dù sao cậu cũng là bằng chứng ngoại tình của chồng bà, suốt ngày ở trước mặt lắc lư, trong lòng cảm thấy cực kì khó chịu.
Nhưng mà bà cũng đã sinh một đứa con trai, nhà mẹ đẻ có quyền có thế, còn có anh trai làm quan, bà cái gì cũng không sợ, Chung Gia Anh không có thì thôi, bà cũng không cần ông ta, mấy năm nay lão già này lén lút chơi không biết bao nhiêu đàn bà, bà cũng không thèm để ý.
Bà gọi con trai lớn đến, hỏi:”Con có muốn em trai này không?”
Chung Văn Thịnh lúc đó mới 16 tuổi, thân thể phát triển khá tốt, cao 1m8, ước chừng cao hơn Tịch Khả Lam một cái đầu, hắn tự hỏi trong chốc lát, cúi đầu nhìn thoáng qua mẹ hắn, nói:”Mẹ muốn con dưỡng nó?”
Tịch Khả Lam nửa nằm trên ghế quý phi trả lời:” Cha con gây ra nợ phong lưu, con không chịu trách nhiệm, chẳng lẽ muốn mẹ chịu?”
Lời này nói ra, người không biết còn tưởng rằng bà cùng Chung Gia Anh ly hôn rồi, hai người lúc trước ở trên TV lộ diện, MC còn cảm thán bọn họ là “vợ chồng mẫu mực”, hiện tại hai người có phiền toái lại gọi con trai tới giải quyết.
“Nếu con không thích nó thì sao?” Chung Văn Thịnh hỏi.
Tịch Khả Lam ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Mẹ không thích nó, cha con không thích nó, con cũng không thích nó, vậy chúng ta muốn nó làm gì? Nếu nó là con gái thì thôi, đáng tiếc nó không phải. Chung gia không thiếu đứa con trai này.”
Không thiếu đứa con trai này, ý tứ rất rõ ràng, hoặc là đưa đi nơi khác rồi định kỳ đưa tiền dưỡng, mặc kệ dưỡng như thế nào, hoặc là….
Chung Văn Thịnh nhớ tới đôi mắt của đứa bé kia, giống như chú nai nhỏ, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu dùng âm thanh nhu nhu mềm mại kêu hắn là ca ca.
Ca ca.
Chung Văn Thịnh có rất nhiều biểu đệ, biểu muội, đường đệ, đường muội, bởi vì thân phận của hắn khá cao, cho nên mỗi lần bọn họ nhìn thấy hắn đều phải cung kính kêu một tiếng đại biểu ca, đại đường ca, chưa từng có ai kêu hắn là ca ca.
Hắn nói: “Con không có em trai”. Con riêng đương nhiên không tính là em trai, tuy rằng cả hai đều họ Chung, nhưng bọn họ không phải cùng một mẹ sinh ra.
Tịch Khả Lam vừa lòng ừ một tiếng, bà vừa định nói:” Vậy để lão Lý đem nó tiễn đi.” Chung Văn Thịnh lại cắt ngang lời bà:”Mẹ, việc này ngài đừng quản.”
“Vậy con quản sao?”
“Con đảm bảo về sau nó sẽ không lộ diện trước mặt mẹ.”
Con mình đã đảm bảo, bà đương nhiên tin tưởng hắn, bà vỗ vỗ cánh tay hắn, nói:”Được, việc này mẹ mặc kệ.”
Chung Văn Thịnh biết mẹ mình nói một không hai, vì thế tự mình lấy trà từ trong tay người hầu đưa đến cho bà, đứng đứng đắn đắn làm tốt bổn phận của người con, đem Tịch Khả Lam hống đến mức cả ngày đều cười tươi.
Đương nhiên, tất cả những việc đó Chung Văn Thanh không biết.
Cậu ở Chung gia như một người ẩn hình, chủ nhân trong nhà coi cậu không tồn tại, người hầu tận lực bỏ qua cậu, bản thân cậu lại có tính cách an tĩnh trời sinh, ở trong căn nhà nhỏ chưa đến mười bình phương một mình có thể một ngày không ra.
Có một lần người hầu một ngày chưa cho cậu đưa đồ ăn và nước uống, cậu cũng không ra tiếng, cũng không biết khóc, Chung Văn Thịnh thấy vậy cảm thán vật nhỏ này có điểm ngốc, nói khó nghe một chút, chính là không đầu óc.
Hắn đem vật nhỏ mềm mại này từ gian phòng nhỏ kia bế lên, đứa bé đối với ca ca khí thế bức người này có chút sợ hãi, lúc bị hắn bế lên, thập phần kháng cự.
Chung Văn Thịnh mặc kệ, hắn cười lạnh nhéo cằm cậu, nhìn đôi mắt ngập nước của cậu, hỏi: “Khóc cái gì?”
Đứa bé mới mười tuổi, nào chịu được hắn uy hiếp, nước mắt một chút liền rơi xuống, đôi mắt lại hồng lại nhuận, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Mẹ mày là cái kỹ nữ, lúc chết còn muốn đem mày bán đi kiếm tiền nuôi tiểu bạch kiểm, cha mày không cần mày, nhìn đều không muốn nhìn một cái, nước mắt của mày không đáng giá tiền, không ai đáng thương mày.”
Chung Văn Thịnh gằn từng câu nói, đứa nhỏ ngây thơ mờ mịt, có chút đạo lý cậu có thể lý giải, nhưng những thứ phức tạp hơn liền không hiểu được.
Cậu mở to đôi mắt một bên khóc một bên đem đầu dựa vào cổ Chung Văn Thịnh, nước mắt ấm áp dán làn da, Chung Văn Thịnh tưởng rằng cậu sẽ càng thêm sợ hãi hắn, hiện tại cũng không thấy cậu sợ.
“Ca ca…… Ca…… Ca ca……” Bởi vì khóc đến quá thương tâm, giọng nói của Chung Văn Thanh nghẹn ngào, khụt khịt kêu hắn.
“Gọi ta là gì?”
“Ca ca.”
Chung Văn Thịnh cười một chút, hắn duỗi tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, nói:
“Ngoan, bảo bối, về sau có ta, đừng sợ.”
“Dạ.” Tiểu hài tử duỗi tay ôm lấy cổ hắn, hô hấp ấm áp phất qua cổ hắn.
“Ta mang em về nhà.”
“Dạ.”
” kêu Chung Văn Thịnh.”
“tên của ca ca?”
“Ta không phải ca ca của em.”
“…… Vì cái gì?”
“Về sau em sẽ biết.”
“Về sau là bao lâu?”
“Khi nào em lớn lên.”
editor: mình dịch phần xưng hô chuyển biến theo từng giai đoạn, có chỗ nào không ổn mọi người cmt nhé:)