Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì

Chương 38: Chân tướng bị phát hiện


Đọc truyện Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì – Chương 38: Chân tướng bị phát hiện

Phương Tiểu Khởi không thể quen nổi phong cách này của Tiểu Mã, bị làm cho cạn lời vài giây, đừng nói, nhiều năm làm ông chủ nhỏ như vậy, uy nghiêm gì đó ít nhiều cũng rèn ra được, vẫn là do bị ảnh hưởng bởi ở gần Hồ boss, gần đèn thì rạng, quả thực không sai!

Phương Tiểu Khởi hóa thân thành đại ca ca tri âm, “Thời gian tính từ lần đầu gặp quả là không dài, thậm chí có thể nói là rất ngắn. Nhưng dựa trên góc độ quen biết, hai người cũng đã biết nhau năm năm rồi! Cả đời này có bao nhiêu người thực sự nguyện ý cùng mày trải qua năm năm? Kỳ thực trong lòng mày so với người khác rõ ràng nhất, ngay từ đầu đã bội phục Hồ tổng, có điều là không cam lòng, lấy lí do anh ta là con ông cháu cha mà giả bộ ghét bỏ mà thôi. Mày nếu thật sự ghét bỏ khinh bỉ người ta, hẳn là sẽ kiên quyết không chú ý tới mới phải, trực tiếp phỉ báng người ta mới đúng! Tao phân tích không sai chứ!”

Tiểu Mã ngồi thẳng người lại, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm bạn gay tốt, Phương Tiểu Khởi lần thứ hai kinh sợ, dây thần kinh phân liệt muốn nổi dậy sao, không tự chủ hơi lùi lại về phía sau một chút!

Một giây sau, Tiểu Mã quả nhiên không khác gì một cơn cuồng phong, nhào lên ôm lấy bạn gay tốt cọ cọ, “Thật không hổ là anh em ruột của tao, hiểu được lòng trẫm, thảo nào Phong boss thích mày như vậy, quả thực chính là áo lót lông dê tri kỉ!”

Phương Tiểu Khởi bị hắn nói tới lời nói đỏ cả mặt.

“Nhưng mà… coi như tao yêu nam thần thì thế nào, nam thần mới biết tao được vài ngày, chắc chắn sẽ không thích tao.” Đang phấn khởi liền chuyển sang cô đơn, kỹ năng diễn xuất có thể so với ảnh đế, nói chuyển là chuyển được ngay, rất đáng được trao giải thưởng Oscar!

Kỳ thực vừa nãy Phương Tiểu Khởi nói lỡ miệng, cậu nói là “hai người”, Lục Tiểu Mã đang đắm chìm trong thế giới nội tâm hiển nhiên không phát hiện cái bug này. Tuy rằng rất muốn vui mừng nói cho bạn gay tốt, nam thần cũng thích mày đó, thế nhưng hiển nhiên còn chưa tới thời điểm, mình không thể tùy tiện vạch chân tướng cho người trong cuộc được, vì vậy không thể làm gì hơn là nhịn xuống.

Phương Tiểu Khởi dụ dỗ từng bước, “Nếu đã xác định được là mình thích người ta, vậy thì dũng cảm theo đuổi đi, tại sao không chủ động hỏi một chút xem Hồ tổng anh ta có thích mày không. Hơn nữa anh ta đối với mày rất tốt, tất cả mọi người đều nhìn ra rồi!”

“Hẳn là vậy đi, mọi người cũng cảm thấy anh ấy tốt với tao nhỉ, tao cũng cảm thấy vậy.” Tinh phân Lục Tiểu Mã liền mở ra hình thức đùa giỡn, “Tao vẫn cho là tao kỹ thuật quá cao siêu, nam thần khẳng định rất thưởng thức tao. Bây giờ theo ý của mày và Thiến Thiến, kỳ thực anh ấy có hảo cảm với tao?” Quả nhiên ông chủ ta đây người gặp người thích, đặc biệt có khí chất khiến cho người ta nhất kiến chung tình, hình thức tự luyến lần thứ hai mở ra.

Đâu chỉ là có hảo cảm, phải là thích rồi đó, ngay cả người qua đường cũng bị làm cho cảm động rồi, Tiểu Mã quả thực là đạp phải cứt chó, không thì vận may sao có thể tốt đến thế, làm anti-fan còn có thể tìm được tình yêu đích thực!

Có điều nhìn thấy Tiểu Mã hình thức tự luyến toàn bộ khai hỏa thật đáng sợ, Phương Tiểu Khởi liền không nhịn muốn điên cuồng đập đầu hắn, rốt cuộc mày lấy tự tin ở đâu ra vậy!

“Cho nên, mày không muốn đi hỏi xem sao sao?”

“A… cái đó để tao suy nghĩ một chút đã, tao sợ hỏi không được, cứ để tao giữ kín trong lòng mình đã. Huống chi, Hồ baba và Hồ mama khẳng định khẳng định là muốn con trai mình lấy vợ sinh con, lúc đó nam thần có thể một mình chống lại áp lực này sao?”

Phương Tiểu Khởi 囧, tầm nhìn thật là xa, ngay cả việc kết hôn sinh con cũng đã nghĩ tới rồi, quả nhiên có hi vọng, xem ra tâm huyết Hồ boss bỏ ra không bị uổng phí, cuối cùng sự si mê cũng đã được báo đáp lại, quả thật đáng nhỏ một giọt nước mắt chua xót!

“Mày phải tin tưởng Hồ tổng, càng phải tin tưởng chính bản thân mày. Có điều bây giờ nói chuyện này không phải là quá sớm sao? Chỉ cần tình cảm của hai người đủ vững bền, tất cả đều không thành vấn đề! Huống chi luật pháp cũng đã thông qua kết hôn đồng tình, không phải ngại ngần gì cả, đúng không nào?”

“Ừm! Mày nói không sai! Cám ơn mày Tiểu Khởi, ngày khác mời mày ăn mì!” Lục Tiểu Mã dùng sức vỗ vai, cảm thấy mình vô cùng khí phách!

Phương Tiểu Khởi 囧, mình nói nhiều như vậy, tình cảm cũng chỉ đáng tiền bát mì! Hồ tổng à, tôi chỉ có thể giúp được anh đến đây, nếu đã tóm lấy được rồi thì anh phải nắm thật chắc lấy đó, Phương Tiểu Khởi toàn chức vú em quả thực là đã nát tâm can rồi, luôn canh cánh chuyện hạnh phúc của bạn tốt, rất đáng được thưởng cho mười bông hoa đỏ thắm!

Phương Tiểu Khởi đưa xong canh gà rồi thì mang theo con trai trở về nhà, Phong boss đã trở về, ở trong thư phòng xem văn kiện. Điện thoại di động của Phong boss bị rơi vào trong khay trà, rung rung, có tin nhắn.


Làm một tiểu trợ lý có trách nhiệm, Phương Tiểu Khởi vội vàng mang điện thoại lên thư phòng trên tầng hai. Đùa sao, điện thoại di động của đại boss vang lên tức là có hợp đồng lớn đó, Mao gia gia đỏ hồng đến đây, nhất định phải tranh thủ từng giây một, tiết kiệm thời gian!

Đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là Phương tiểu trợ lý đổi trạng thái từ chế độ rung sang có chuông, như vậy nếu có cuộc gọi tới cũng dễ nghe thấy hơn.

Phương Tiểu Khởi cũng đã từng hiếu kì hỏi nam nhân nhà mình, ở công ty để chế độ rung là rất bình thường nhưng sao ở nhà cũng để chế độ rung vậy, nhận điện thoại không phải là rất không tiện sao?

Phong boss chột dạ giải thích qua loa. Nội tâm kêu rên, nhạc chuông điện thoại kia nhất định không thể phát ra, không thì không phải là mình sẽ chết mất sao!

Phong boss anh minh thần võ phạm phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đó chính là sơ ý, nếu không muốn bị tức phụ nhi phát hiện, trực tiếp thay nhạc chuông khác là được rồi, chỉ là Phong boss không muốn dùng nhạc chuông nào khác ngoài nhạc chuông có giọng của Phương Tiểu Khởi trên thế giới chỉ có một, vì vậy, Phong boss ngày thứ hai sau ngày cá tháng tư liền bị bại lộ!

Phong boss cầm lấy điện thoại xem tin nhắn, ai ngờ một giây sau điện thoại lại phát ra tiếng, “Thân ái, nhận điện thoại đi ~ gâu gâu gâu.”

Bởi vì đã quá lâu không nghe nhạc chuông này, Phong boss nhất thời không phát hiện ra âm thanh phát ra trên tay mình, chỉ cảm thấy âm thanh này đặc biệt quen thuộc, lúc phản ứng lại được là tiếng phát ra từ trên tay mình liền cuống quít nhét điện thoại vào sâu bên trong đệm ghế dựa, đúng là tư thế bịt tai trộm chuông! Trong lòng khẩn cầu tức phụ nhi không nghe thấy a không nghe thấy!

Nhưng mà sự thực thật là tàn khốc, Phương Tiểu Khởi đi được một nửa lại nghe thấy tiếng như giọng nói của mình, lại nhớ lại hồi trước đây lúc mới gặp lại hình như cũng nghe thấy âm thanh này, nhất thời liền minh bạch. Nhưng vấn đề là mình đã sớm xóa lịch sử đen tối này rồi cơ mà, người đàn ông này lấy được từ chỗ nào, nhớ lại năm đó bà nội mới mua điện thoại thông minh, dụ dỗ mình ghi âm, nhị mao lúc đó cũng ở đó, vẫy đuôi rối rít với cái điện thoại. Thông minh như Phương Tiểu Khởi đầu óc thoáng chuyển một cái, liền hiểu đầu đuôi câu chuyện, lại có thể dụ dỗ mình, viện trưởng nãi nãi cũng thật là, tình bà cháu nồng đậm đâu rồi!

Nghĩ thầm phải trừng phạt nam nhân nhà mình cho thật tốt, Phương Tiểu Khởi chuẩn bị tốt, trên mặt giả bộ, một bộ khiếp sợ, diễn xuất quả là tốt, rất đáng được trao giải diễn viên mới xuất sắc nhất!

Phong boss bởi vì chột dạ quá sốt sắng, trí thông minh đều chạy sạch, hoàn toàn không có để ý thấy tức phụ nhi bởi vì nhịn cười mà khóe miệng có chút run rẩy, Emma, ảnh đế thật không dễ làm!

“Nhận điện thoạt trước đi đã!” Phương tiểu trợ lý phi thường uy nghiêm!

“Được… được rồi.” Móc cái điện thoại bị khổ bức nhét trong ghế ra, Phong boss vội vàng tiếp điện thoại.

Người bán bảo hiểm kia cũng thật là đáng thương, mới nói được hai chữ bảo hiểm liền bị Phong boss vô tình dập máy, thậm chí còn bị kéo vào sổ đen vĩnh viễn, quả thực là thê thảm!

Tức phụ nhi luôn luôn ôn hòa, bất thình lình khuôn mặt nhỏ lại trở nên nghiêm túc, Phong boss thật sự không biết làm sao, có thể so sánh với hài tử phạm sai lầm muốn vội vàng giải thích lại không biết giải thích từ đâu. Xử nam 30 tuổi chưa từng yêu đương bao giờ, đối với các mỹ nữ thẹn thùng luôn là khuôn mặt lạnh lùng, làm việc bá đạo, chưa bao giờ phải giải thích bất cứ điều gì với người khác, kì thực năng lực giải thích của boss vô cùng yếu!

Ấp a ấp úng, đại não nhanh chóng suy nghĩ, dòng suy nghĩ dần rõ ràng hơn, định dùng ít câu chữ nhất để giải thích sự tình cho tức phụ nhi, để cầu xin tức phụ nhi tha thứ, Phong boss không hổ là đại boss, biết nguyên tắc sinh tồn: thẳng thắn sẽ được khoan dung!

Phong Thắng từng va chạm xã hội nhiều dần bình tĩnh lại, nhìn tức phụ nhi cũng không tức giận đến vỗ bàn đẩy cửa mà đi, liền càng thêm yên tâm. Đầu tiên thái độ phải rõ ràng rõ ràng phải trái, phải làm nũng, đầu óc Phong boss nhanh chóng nghĩ tới công lược Tinna bày cho, lúc đó còn khịt mũi vô cùng xem thường, không nghĩ tới lại có ngày phải dùng tới, quả nhiên là báo ứng a báo ứng!

“Tiểu Khởi, em đừng nóng giận được không, đừng làm anh đau lòng mà.” Phong Thắng giọng trầm thấp tận lực kéo dài, cảm giác vô cùng quỷ dị, Phương tiểu trợ lý suýt chút nữa cười lăn, có điều cố nhịn xuống, thực sự là không dễ dàng!

Đổi thành Hồ boss dỗ vợ, đương nhiên là sẽ cưỡng hôn cho đến tận lúc vợ nhỏ run chân chạy không thoát mới bắt đầu giải thích. Mà Phong boss làm muộn tao boss, không thể buông thả như vậy được, vì vậy thò tay ra như cô nương thẹn thùng, thăm dò mà chạm chạm đầu ngón tay tức phụ nhi, cảm thấy đầu ngón tay kia cũng không rụt lại, tự tin nhất thời của boss đã trở lại, tức phụ nhi của mình luôn luôn tri kỉ hiểu chuyện như vậy, mới không thèm cố ý gây sự đâu!


Kéo tay tức phụ nhi, ôm cậu ngồi trên bàn máy tính, làm cho hai người tầm mắt hai người có thể giao nhau.

“Tiểu Khởi, anh không phải cố ý giấu em, anh chỉ là.. Chỉ là lo rằng em đã quên anh rồi, quên mất năm đó, dù sao cũng đã xa nhau 15 năm, anh thật sự không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hi vọng em còn có thể nhớ về anh…” Giọng nói lưu loát không hề run rẩy lần đầu tiên lại dừng lại.

Ổn định tâm tình, Phong boss bắt đầu kể vắn tắt, “Năm đó anh bị bọn họ cưỡng ép mang về Mỹ, anh từng nghĩ tới việc trốn về. Có điều họ nói với anh một câu rất đúng, anh không có gì, cho dù có trở lại thì sao, cũng không thể cho em hạnh phúc. Tuy rằng anh biết bọn họ là cố ý khích anh, nhưng anh cảm thấy họ nói đúng. Anh hàng năm đều có gửi quà về cho em, em có nhận được không?”

Phương Tiểu Khởi hiểu ý, cậu đương nhiên biết trong lời Phong Thắng thiếu sự kiện gì, 15 năm để đến được địa vị ngày hôm nay, là bao nhiêu mồ hôi đổi lấy, loại cực hạn này không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, mà hắn cố gắng phấn đấu như vậy, lại chỉ bởi một kẻ nhỏ bé không đáng kể như mình.

Đôi mắt to trong trẻo của Phương Tiểu Khởi dần dần ngập hơi nước, lần đầu là vì cảm động, lần thứ hai là năm đó đợi hắn trước cổng trường chờ hắn tan học, luôn trông ngóng tin tức về hắn khi ở Mỹ, không hề thông báo trước, người bạn nhiều năm ở bên cạnh mình như vậy đột nhiên lại biến mất, làm cho Phương Tiểu Khởi vẫn còn là một đứa trẻ tự giam mình trong phòng, khóc cực kỳ lâu mới ra ngoài, sự thương tâm cùng nỗi khiếp sợ kia vẫn còn đọng lại chút ít.

Từ nay về sau, Phương Tiểu Khởi luôn luôn nhắc nhở mình, mình cũng chỉ là cô nhi mà thôi, tất cả những người trong cuộc đời của mình đều là người qua đường, cuối cùng sẽ có một ngày bỏ mặc mình, cho nên ngàn vạn ngàn vạn lần phải tự bảo vệ trái tim mình, cũng không hi vọng sẽ có một người cùng mình trải qua một đời. Cho nên, 15 năm qua, cậu vẫn luôn như vậy.

Vậy mới nói, tình yêu chính là định mệnh, Phong boss đã trở lại, mà Phương Tiểu Khởi vẫn là Phương Tiểu Khởi kia, thiện lương nhu hòa, chỉ cần tình yêu cùng sự quan tâm là có thể làm tan rã sự phòng bị.

Vì để trừng phạt tiểu trúc mã một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho mình, Phương Tiểu Khởi hiếm thấy thật nhẫn tâm, mới không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy đâu, hừ!

“Mấy món quà hàng năm của anh chỉ vậy liền muốn mua chuộc em sao, liền muốn làm cho em nhớ kĩ anh? Anh không phải là coi em như trẻ nhỏ chứ?! Còn có nhị mao, anh cố ý đưa cho em nuôi, có phải là trông cậy vào nó để em có thể nhớ tới anh? Anh thật sự là tự tin quá mức rồi đó, em mới không thèm nhớ tới anh, không bao giờ thèm nhớ!” Phương tiểu bạch thỏ hiếm thấy nói nặng lời trở nên có chút kích động, dù sao vẫn còn đang giận hắn.

Phong boss có chút đau lòng, đã tự hứa với bản thân sẽ không làm cho tức phụ nhi đau lòng rồi cơ mà, nhẹ vỗ về khuôn mặt tức phụ nhi, Phong Thắng ngoại trừ nói “Xin lỗi” ra, thực sự không nghĩ ra lời giải thích nào nữa.

“Tiểu Khởi, em đừng nóng giận có được không, em đánh anh đi, để cho em đánh tùy tiện! Này, cho em cắn, vừa nãy tắm sạch rồi, tuyệt đối không có vi khuẩn!”

Phương Tiểu Khởi mắt trợn trắng, còn có tâm tình đùa giỡn nữa sao, vỗ vào cánh tay màu đồng, “Ai muốn cắn anh chứ, đen thùi lùi. Em hỏi anh, anh tại sao không quay lại gặp em, nếu… nếu nhớ giọng nói của em đến vậy, tại sao không tự mình trở về nói chuyện với em, lại… lại cố tình sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?”

Phong boss thở dài, giải thích lí do, “Mới đầu là không về được, về sau là không dám về. Anh sợ rằng chỉ cần nhìn thấy em liền trói em lại bên cạnh mình, không cho em đi đâu hết. Nhưng anh biết là mình không thể, bởi anh vẫn chưa thể cho em một đời vô lo vô nghĩ, không thể trói em lại được!” Nếu như anh gây dựng sự nghiệp thất bại, cũng chỉ có thể chúc cho em gặp được một người thật tâm với mình, chúc cho em một đời hạnh phúc. Nghĩ tới giả thiết không tồn tại này, Phong Thắng lại cảm thấy đau lòng, may mà cuối cùng mình cũng có thể làm được, cuối cùng cũng thành công, bất kể những ai từng làm tổn thương đến tức phụ nhi sẽ đều không có kết quả tốt!

Lần này Phương Tiểu Khởi thật sự tức giận, dùng sức bóp hai bên má Phong Thắng, khí thế hùng hổ, “Trong mắt anh, em thật sự vô năng đến thế sao? Có phải là anh nghĩ anh cho em vài đồng Mao gia gia em liền cùng anh một chỗ không, anh nằm mơ rồi! Cho dù anh có là Bill Gate em cũng sẽ không ở bên cạnh anh!” Không thèm để tâm tới chuyện vụn vặt về trúc mã trúc mã nữa, Phương Tiểu Khởi định cùng con trai xem hoạt hình chơi game, buông lỏng tâm tình. Rõ ràng chỉ là vờ tức giận thôi, sao lại biến thành thật rồi, phải bình tĩnh lại!

Phương ảnh đế nhập diễn quá sâu, hít sâu thả lỏng bản thân.

Lần này đến phiên Phong boss không thể bình tĩnh nổi, nghe thấy tuyên bố của tức phụ nhi sẽ không ở bên cạnh mình, dù biết chỉ là dọa mình thôi, thế nhưng Phong Thắng vẫn thật hoảng hốt.

Vội vàng ôm lấy cái eo của Phương Tiểu Khởi ngay lúc cậu vừa nhảy xuống khỏi bàn làm việc, hoàn toàn không có ý đùa giỡn gì, chỉ là ôm thật chặt, ôm đến run rẩy, tức phụ nhi là hi vọng để mình phấn đấu, là động lực lớn nhất, ngoại trừ tức phụ nhi và con trai, hắn có thể vứt bỏ toàn thế giới!


“Tiểu Khởi, em đừng làm anh sợ có được không, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh mà phải không?”

Nhìn hắn sợ đến vậy, Phương Tiểu Khởi kinh sợ, đồng thời cũng có từng tia từng tia vui mừng, so với sự đau lòng của nam nhân nhà mình, mình có vẻ như có chút không được thông minh cho lắm, phạt cũng đã đủ rối, Phương tiểu trợ lý thiện lương rốt cục tha cho hắn.

Từng luồng hô hấp phả ra, dùng sức nắm lấy bàn tay to lớn đang vòng quanh hông mình, quay người lại dựa vào cái ôm ấp áp.

“Được được được, là em dọa anh thôi, em sẽ luôn ở bên anh, trừ khi anh… không cần em nữa.”

“Sẽ không đâu, anh có chết cũng sẽ không buông tay em ra.”

“Tối rồi đừng có lời xui xẻo như vậy, phi phi phi.”

“Được được, không nói nữa. Tiểu Khởi… Anh yêu em, vô cùng vô cùng yêu…”

Trầm mặc vài giây, Phương Tiểu Khởi cay cay mũi, giọng mũi dày đặc, “Ừm… Em cũng yêu anh, vô cùng vô cùng yêu… Anh cũng đừng bỏ em, nếu không em sẽ trốn đi, sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!” Dùng sức bóp cơ ngực của nam nhân nhà mình một cái, a, rắn chắc thật, cảm giác quả thật không tệ!

“Được!”

Đọc truyện tranh được một nửa, Tiểu Bạch rời giường xuỵt xuỵt vốn định đến thư phòng xem xem cha đang bận làm gì, để bày tỏ sự hiếu thuận của nhi tử dành cho cha, không ngờ lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau, thật chán, không khỏi trợn mắt trắng. Từ sáng đến tối ôm ôm ấp ấp, show ân ái gì đó cũng được nhưng đừng quên còn có bản nhi tử ở đây, có thể chú ý một chút không, không sợ làm hư con trai sao?! Hừ hừ!

Làm một đứa bé ngoan, Tiểu Bạch phun tào thì phun tào, vẫn ngoan ngoãn giả làm người qua đường, tiếp tục về phòng đọc truyện tranh tiếp.

Lo lắng trong lòng Phong boss vơi đi, buông lỏng tâm tình, sau này nói chuyện không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa, cũng không phải thăm dò, cái cảm giác này quả là thực sảng khoái!

Xem ra lời tức phụ nhi nói có vẻ tàn nhẫn nhưng cũng là một bộ dáng yêu mình đến tận trong tâm, càng nhìn càng cảm thấy con đường sau này rộng mở, phi thường muốn lên TV chiêu cáo thiên hạ, hoàng hậu của trẫm cuối cùng cũng vào tay rồi, ha ha ha!!! Ngày mai nhất định phải tìm nhóm cơ hữu khoe khoang một chút, vậy thì càng thêm sảng khoái rồi!

Tâm tình lập tức từ nghiêm trọng trở nên sảng khoái, quần chúng vây xem nhất thời không thể theo kịp được.

Phong boss thanh tĩnh lại, lý trí đồng thời phục hồi, cảm giác nhạy bén cùng lực phân tích đồng thời trở lại. Đại não tự động chiếu lại lời tức phụ nhi vừa nói, phát hiện từ đầu tới cuối tức phụ nhi đều chỉ để ý lí do mình rời đi, mà cũng không hề xác nhận lại thân phận của mình, cái này có vẻ không đúng lắm, chẳng lẽ…

Trí thông minh làm kỳ đà cản mũi lần thứ hai đến thăm Phong boss, trong mắt tinh quang chợt lóe, tức phụ nhi xem ra đã sớm biết lai lịch của mình, cố ý làm bộ không thèm để ý tới tiểu trúc mã, dám tranh thủ tình cảm của mình mà trêu đùa mình ư?!

Thông minh ngoan ngoãn thỉnh thoảng lại giảo hoạt một phen tức phụ nhi, nghịch ngợm đáng yêu, trẫm thích, ha ha ha!! Phong boss quả nhiên có thuộc tính thích bị ngược!

Cảm thấy lồng ngực đang ôm mình rung lên, Phương Tiểu Khởi hiếu kỳ ngẩng đầu, “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, em đúng là tiểu bại hoại.” Dứt lời còn đùa giỡn mà thò tay xuống sờ sờ cái mông nhỏ. Những lời này là chính là trước đây không lâu Phong boss thấy ác bá đùa giỡn nam phụ nói như vậy trong tiểu thuyết đam mỹ, lúc đó liền cảm thấy lời nói lúc nói ra sẽ rất thích, bây giờ có cơ hội nói ra, quả nhiên rất sảng khoái!

Phong boss gian tà người bình thường quả nhiên không dám gật bừa, quần chúng vây xem thì thổn thức không thôi.


Phương Tiểu Khởi biến trở về làm tiểu bạch thỏ, vừa bị đùa giỡn đỏ mặt muốn tránh ra, cố thoát khỏi vuốt sói của nam nhân nhà mình, bất mãn bĩu môi.

“Đưa điện thoại di động của anh đây cho em xem một chút, em xem xem còn có thứ gì xâm phạm đến quyền riêng tư của em không.” Phu nhân boss mở miệng, vô cùng có khí thế.

Phong boss nghiêm mặt chột dạ hai tay dâng tặng điện thoại di động, “Mật mã là sinh nhật em.” Nịnh hót nhân tiện tỏ tình gì gì đó, xin được khoan hồng, vô cùng tâm cơ thâm hậu!

Nhìn thấy hình nền là gia đình ba người, vành mắt Phương Tiểu Khởi lại bắt đầu nóng lên, đại băng sơn kia không ngờ trong lòng lại ấm áp như vậy, không ngờ lại để ý quan tâm mình như vậy, làm sao bây giờ, thật muốn khóc, oa oa oa~~~

Có điều, khi thấy một app “Tiểu thuyết đam mỹ” trên màn hình di động, Phương Tiểu Khởi liền lập tức không khóc nổi, quả thực chính là dở khóc dở cười, cậu đại khái đã biết những câu nói thần thánh của anh từ đâu mà ra rồi. Làm hiền thê, điều kiện đầu tiên là không xâm phạm không gian cá nhân của trượng phu mình, không tùy ý xem tin nhắn và nhật kí của nam nhân nhà mình, kết quả là, Phương Tiểu Khởi trả điện thoại di động lại, từ tốn nói, “Ngày mai tan làm rồi đi ba người chúng ta đi chơi, a… mang theo nhị mao nữa!”

Phong boss kích động, ôm lấy tức phụ nhi, “Được!”

Về phần vì sao Phương Tiểu Khởi không hỏi cái app thần thánh kia là do ai đề cử? Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là lão hủ nữ vạn năm Tinna rồi! Thật không hổ là Phương tiểu trợ lý cơ trí!

Tinna đang uống rượu ở quán bar, không hiểu vì sao tự nhiên thấy ngứa mũi, bất mãn phun tào, nhất định là Phong Thắng kia lại nguyền rủa mình, hừ hừ!

Phong Thắng một chốc quang minh chính đại trở thành nam nhân danh chính ngôn thuận duy nhất của tức phụ nhi, tinh thần phấn chấn, tâm tình vô cùng tốt, cổ đông cùng các bên hợp tác đều được tăng lợi nhuận, quả thực chính là bá khí trắc lậu!

Hết cách rồi, ai bảo tâm tình trẫm tốt đây! Ha ha ha! Loại nói chuyện không cần lo lắng che giấu đủ điều người thường như các ngươi sẽ không thể hiểu nổi đâu!

Một kiếp vượt qua, phu phu hai người ngày càng thân mật vô gian, ngọt đến sâu răng người khác, thực sự là hỉ đại lan truyền rộng khắp.

Mùa xuân sắp đến rồi …

Ngày thứ hai đi làm, thận trọng như Tinna đương nhiên là chú ý tới nhạc chuông của boss nhà mình, chà chà, xem ra là danh chính ngôn thuận rồi! Không nhịn được nghĩ tới tiểu bạch thỏ, lần thứ hai chẹp chẹp, quả nhiên là thiện lương hiền lành, sao lại dễ dàng tha thứ cho Phong Thắng kia như vậy, nhất định phải hảo hảo ngược một phen mới mang cảm giác, lão bản mình da dày thịt béo như vậy, ngược một trăm lần chắc chắn không thành vấn đề!

Cho nên nói, chó độc thân mà ghen tị sẽ trở nên kinh người như vậy đó!

Phương Tiểu Khởi muốn ra ngoài sắp xếp công việc, chỉ cho Phong Thắng một cái liếc mắt, đối phương liền hiểu, ánh mắt tương giao tạo ra dòng điện cao áp kia sắp làm Tinna kích thích đến rụng rời răng, tú ân ái gì gì đó, có thể chú ý đến người xung quanh được không, quả thực là không có cách nào chịu đựng nổi!

“Cậu được đấy, đắc ý như vậy, cứ đợi đấy!” Tinna không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để trào phúng Phong Thắng.

“Hừ hừ!” Phong Thắng nhíu mày, tâm tình tốt, bản boss không chấp nhặt cùng hán tử như cậu, “Cậu rảnh lắm sao? Nếu không tớ sắp xếp cho cậu đi gặp mặt với đối tác lớn…”

“Tái kiến!” Phong boss còn chưa nói xong, Tinna đã nhanh chóng ngắt lời chạy trốn. Đùa sao, từ khi có Phương tiểu bạch thỏ, mình mới coi như được hưởng cuộc sống sinh hoạt, còn lâu mới có chuyện không có gì lại rước nợ vào thân!

Thứ chướng mắt kia cuối cùng cũng khuất mắt, Phong boss rất sảng khoái, hoàn toàn không hề có tình cảm bạn bè sâu nặng gì cả, yên lặng thắp một ngọn nến cho Tinna!

Vậy mới nói, mặt than đang yêu cuồng nhiệt mới thực sự là mặt than! Cơ mà khi nhìn thấy tức phụ nhi manh manh kia nội tâm không tránh khỏi như bị thiêu đốt, nhưng lại đặc biệt mặc kệ nó, quả là một đại boss muộn tao!

Thuộc tính ẩn giấu được mở ra hoàn toàn, quần chúng vây xem đều vô cùng khiếp sợ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.