Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì

Chương 19: Gặp phải nam thần trong WC


Đọc truyện Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì – Chương 19: Gặp phải nam thần trong WC

Chuyện gì tới rồi cũng phải tới, sáng sớm ngày cuối tuần, Lục Tiểu Mã dậy sớm hiếm thấy, nếu như 11h có thể coi là sớm. Lúc bình thường chỉ có thể ở xa xa mà trông lên những tòa nhà khu CBD, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể có lí do chính đáng để bước vào tòa nhà đã mơ ước từ lâu, tổng là có chút khẩn trương, mới không phải là do Hồ cặn bã đó đâu nhé!

Ăn cơm trưa xong, Lục Diêu đeo túi, đội mũ lưỡi trai, thậm chí còn đeo cả một cái khẩu trang to có hình Tiểu Mã, kì kì quái quái, rất giống phần tử bất lương!

Đến đứng trước tòa nhà, Lục Tiểu Mã quyết đoán đi vào lại bị bác bảo vệ ngăn lại.

Kì kì quái quái, sẽ không phải là paparazzi đấy chứ! Bác bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp!

(paparazzi: người rình chụp ảnh cuộc sống riêng tư của người nổi tiếng)

Tiểu Mã sợ đến tái mét cả mặt, nhanh chóng giải thích. May là Hồ boss đã sớm dặn dò, muốn bác bảo vệ khách khí một chút, trên danh nghĩa thì nói đây là khách hàng lớn. Đùa sao, đây chính là vợ nhỏ tương lai, nhất định phải dùng đãi ngộ Tổng tài phu nhân mà tiếp đãi. Hơn nữa, khuôn mặt Lục Tiểu Mã rất thanh tú, khẩu trang lớn ấu trĩ làm cho hắn tăng thêm mấy phần khôi hài. Cho nên bác bảo vệ rất lễ phép mà mời Tiểu Mã vào, thiếu mỗi dẫn đường phía trước, tự mình đưa lên tầng cao nhất.

Tiểu Mã thụ sủng nhược kinh, cũng quá khách khí rồi, còn dùng loại xưng hô cao quý “ngài” này, lần đầu được hưởng thụ loại đãi ngộ này, Tiểu Mã không quen lắm, chẳng lẽ mình nổi tiếng trong giới kinh doanh thế sao, ngay cả bác bảo vệ cũng đã ngưỡng mộ mình từ lâu?

Tiểu Mã theo thói quen bắt đầu tự luyến, Hồ cặn bã này coi như cũng thức thời, biết mình không dễ chọc vào!(ừm, chỉ dễ đâm vào thôi =)))  Trong lòng hơi có hảo cảm với Hồ boss, đương nhiên cũng chỉ là có chút xíu xìu xiu thôi, có thể trực tiếp bỏ qua không tính.

Hồ boss thật là không dễ dàng!

Tâm tình Lục Tiểu Mã rất tốt bắt đầu ngâm nga hát, hai tay đút trong túi áo, một bộ dáng lưu manh.

Bác bảo vệ buồn bực, liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiểu Mã, đây rõ ràng là một sinh viên mới tốt nghiệp, làm sao có thể trở thành khách hàng lớn được, có điều Hồ tổng luôn nói thật, quả là ngọa hổ tàng long, lợi hại!

Bác bảo vệ rất bội phục, lại nghĩ tới thằng con trai của mình tuổi tác cũng không chênh lệch lắm, bất đắc dĩ lắc đầu, người với người quả là có sự chênh lệch rất lớn!

Khuôn mặt trẻ con của Lục Tiểu Mã lần thứ hai thành công che giấu tuổi tác thật của hắn, có thể giả non nớt gì gì đó, chính là tư bản!


Nhìn tòa nhà CBD cuối tuần trống trải, Lục Tiểu Mã cảm thấy như sở hữu cả tòa nhà, cảm thấy mình thật là khí phách. Vì vậy, nhìn xung quanh một chút, không thấy có ai, đông sờ tây ngắm, cho ra kết luận quả nhiên là xa hoa, so sánh với công ty của mình, thì đúng là nhà lá, độ chênh lệch không phải là lớn bình thường!

Lúc về nhất định phải bỏ thật nhiều tiền để sửa chữa lại văn phòng, ăn ít đùi gà đi, Tiểu Mã nắm tay, rất có chí hướng!

Theo thói quen ấn thang máy rực rỡ hoa lệ, ai biết hệ thống lại phát ra âm thanh thông báo dấu vân tay không đúng, làm cho Lục Tiểu Mã sợ hết hồn, đúng là người nhà quê lên thành phố, chưa từng va chạm với xã hội.

Cảm giác mình có hơi thất thố, Lục Tiểu Mã hết nhìn đông lại nhìn tây, ô, may là không có ai nhìn thấy, không thì không phải là thanh danh cả đời của hắn đều bị hủy hoại rồi sao.

CBD đúng là địa chủ, ngay cả thang máy cũng phân đẳng cấp, Lục Tiểu Mã lần thứ hai thấy được sự chênh lệch, hơi ước ao. Lại nghĩ đến việc Hồ Trạch Thành mỗi ngày đều di chuyển bằng loại thang máy này, mà mình thì khổ sở leo cầu thang, chênh lệch đúng là như thần! Tiểu Mã nghiến răng nghiến lợi, hết sức ghen tị!

Cúi đầu xuống, Lục Tiểu Mã thành thật ấn thang máy phổ thông, đến văn phòng trên tầng cao nhất. Tầng trệt trống trải đáng lẽ ra phải thật yên tĩnh, ai ngờ lại truyền đến tiếng vang ”roẹt roẹt” nho nhỏ. Nhớ đến phim kinh dị mấy ngày trước xem, Tiểu Mã run lên, cảm giác tóc gáy dựng ngược, có phần thật khủng bố, thật là muốn chạy trốn.

Có điều làm một thằng đàn ông chân chính, không thể ôm suy nghĩ như vậy lần thứ hai được, Lục Tiểu Mã ho khan một tiếng, tự cấp thêm can đảm cho mình, rón rén tìm số phòng của Hồ Trạch Thành, thật phi thường dũng cảm!

Càng đến gần phòng làm việc của Hồ Trạch Thành tiếng vang càng lớn, Lục Tiểu Mã lần thứ hai run lên, chẳng lẽ Hồ cặn bã chính là tên biến thái cuồng giết người trong truyền thuyết, phòng làm việc của y chính là địa điểm gây án? Lục tham ăn tự nhận mình đã phát hiện ra một bí mật động trời nhất thời tỉnh táo lại, ngọa tào, loại tội danh giết người vân vân này, đối phương lại là Hồ cặn bã, mình coi như là phải liều cái mạng già cũng phải đem y đi tróc nã quy án (a.k.a vạch trần, định tội), quả là một công dân gương mẫu, thấy việc nghĩa liền hăng hái làm!

Lục Tiểu Mã kéo túi về phía sau, xoa xoa hai bàn tay, nhẹ nhàng vòng tay xuống chốt đẩy, định đánh lén, vô cùng có thiên phú làm trộm, động tác quả là cẩn thận lại chuyên nghiệp.

Ai ngờ, chốt cửa bị một lực mạnh từ bên trong mở ra, Tiểu Mã cả kinh, rống một tiếng “A”, âm thanh vang vọng hành lang, quả là có chút quỷ dị.

Bác gái quét dọn bị dọa sợ hết hồn, cũng phối hợp “A” lên một tiếng, thấy chỉ là một tiểu tử thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi cái đồ hài tử xui xẻo này, ban ngày ban mặt ngươi hét cái gì.” Bác gái hẳn là đã lớn tuổi, không chịu nổi kích thích, vừa thuận khí vừa oán giận.

Ố ồ, tình huống kì quái gì đây, mọi chuyện có vẻ không đúng lắm.


Tiểu Mã sờ mũi một cái, cảm thấy mình thật là ngu ngốc, da mặt dày hiếm thấy chuyển đỏ, “À, xin lỗi cô. Ở đây… chỉ có mỗi cô thôi sao?” Vừa nói vừa lén lút hướng đầu vào bên trong nhìn.

“Đúng thế. Mỗi tuần ta đều đến đây quét tước vệ sịnh. Mũi Hồ tổng mẫn cảm, luôn có yêu cầu cao đối với không khí trong lành, ta mỗi tuần đều đến thanh lọc không khí!” Nhìn thấy dụng cụ trên lưng Tiểu Mã, bác gái hiểu rõ, “Cháu hẳn là đến sửa máy tính nhỉ, Hồ tổng đã thông báo cho ta để cháu vào, cháu nhanh lên chút vào làm việc đi.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Trước mặt người ngoài, Tiểu Mã rất lễ phép, quả thực chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Bác gái trung niên luôn cảm thấy có hảo cảm với mấy đứa ngoan như Lục Tiểu Mã, tình mẹ trào dâng, hiền hòa mà bận rộn thanh lọc không khí, sau đó tiếp tục bận việc thu dọn các phòng khác mà đi mất!

Lục Tiểu Mã bước vào căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thăm phòng làm việc cao cấp xa hoa của Hồ tổng. Sờ sờ ghế sofa da trâu nhập khẩu, quả nhiên rất mềm mại rất thoải mái, đúng là phá gia chi tử lãng phí tiền của; nhìn tủ kính đựng sách, một đống tiếng Anh, Tiểu Mã chấm hỏi đầy đầu, đọc không hiểu, quả nhiên là một gã tinh tướng; chọt chọt hình nộm hình người trang trí trên bàn làm việc, bản limited toàn cầu, Tiểu Mã sợ hãi vội rụt tay lại, đùa sao, nếu làm hỏng tự bán mình đi cũng không đền nổi! Lại lật báo cáo thiết kế chương trình trò chơi mới nhất trên bàn, cả một đống lớn, quả là cao cấp lại phức tạp, Tiểu Mã bĩu môi, còn không phải là lôi kéo người ta xuống hố sa đọa, tốn tiền, nào có trò chơi nhỏ gọn lại tiện ích, thực tế như của trẫm, hừ!

Tỉ mỉ hít một hơi, trong không khí đúng là có mùi chanh mùi hoa nhài nhàn nhạt, Tiểu Mã dương như phát hiện ra đại lục mới, Hồ cặn bã quả là yếu ớt, hải sản tươi không ăn được không tính, lại còn mũi mẫn cảm?! Thật là có nhiều tật xấu, khó nuôi, nào giống mình cực kì dễ nuôi, kiêu ngạo mà ưỡn ngực!

Chuyện này rất đáng báo cáo lên diễn đàn bát quái, nói không chừng lại có thể đá Hồ cặn bã ra khỏi bảng xếp hạng, Tiểu Mã gảy bàn tính bùm bùm.

Nghĩ đến boss trong tiểu thuyết luôn hoàn mĩ không thể xoi mói mà Hồ boss lại có nhiều khuyết điểm và tật xấu như thế, nội tâm đồng chí Tiểu Mã tự dưng cân bằng lại không ít, xem ra cũng chưa chắc là cao không với tới rồi!

Lúc này Lục Tiểu Mã vô cùng hối hận, sao mình không mang phân bón đến đây, chôn trong chậu hoa, giáo huấn Hồ cặn bã thật tốt, nghĩ liền thấy tốt đẹp, thật là thất sách thất sách!

Tham quan xong rồi, não cũng đã bổ xong, đồng chí Tiểu Mã rốt cục nghĩ tới chính sự, ngồi trên ghế tổng tài chuyên dụng luôn ước ao của boss, hai chân Tiểu Mã vắt chéo vô cùng sảng khoái, còn thiếu mỗi hất tay rống to, “Các ái khanh bình thân”, hết sức là mẫu nghi thiên hạ!

Lục Tiểu Mã quá mức say mê không hề để ý tới, từ khi mình bước vào tòa nhà CBD, từng cái camera ẩn giấu đều lóe hồng quang, hành vi hèn mọn của mình đều bị quản chế, mà người giật dây theo dõi băng ghi hình lại là Hồ đại boss cuồng rình trộm!

Làm đại thần trong giới kĩ thuật, kết nối máy thu hình truyền tín hiệu đến điện thoại của mình quả là dễ như ăn cháo. Hồ boss bắt chéo chân, nằm trong xe ô tô trong gara dưới đất, cầm điện thoại di động, cười khúc khích với cái màn hình điện thoại. Người không biết đều tưởng y đã hóa điên giai đoạn cuối, Hồ boss quả là Hồ boss, ẩn núp vô cùng sâu!


Nhìn vợ nhỏ tương lai biểu hiện ra các loại hành động… ngốc nghếch? Cả trái tim Hồ boss đều sắp bị manh hóa, ôi, vợ nhỏ sao có thể đáng yêu như thế cơ chứ, thật muốn sờ sờ bóp bóp da thịt kia, khẳng định cảm giác vô cùng tốt!

Người bình thường đều không được cho phép bước vào văn phòng của tổng tài, coi như là muốn vào cũng đều bị chuyên gia kiểm tra trước. Hồ boss hoàn toàn tín nhiệm vợ mình, liền để hắn tham quan toàn bộ phòng làm việc của mình, hoàn toàn là chân ái, rất đáng được 10 điểm khen tặng!

EQ của Lục Tiểu Mã tuy rằng không cao lắm, thế nhưng đạo đức nghề nghiệp làm việc hàng ngày vẫn phải có, tôn trọng chuyện riêng tư của người khác hắn đều hiểu rõ. Cho nên toàn bộ quá trình hắn cũng không động vào thứ không nên động, đối mặt với máy tính tràn đầy cơ mật giới thương mại, tuy là hiếu kì muốn bát quái, hắn đều không hề xem tư liệu một chút nào, chỉ một lòng nhào vào hệ thống của mình, thực sự đúng là cháu trai ngoan của viện trưởng nãi nãi, gia giáo cực kì tốt!

Có điều đồng chí Tiểu Mã vẫn không nhịn được mà phun tào, tính cảnh giác cũng quá thấp rồi, không đặt mật mã gì gì đó, thật là còn kém thông minh hơn cả nhi đồng!

Tiểu Mã thẳng tính đương nhiên không biết, nếu thật sự đặt mật mã, hắn sẽ không thể nào thuận lợi mà thoát khỏi Hồ boss như vậy, tất nhiên là do muốn gặp mặt hắn rồi!

Huống chi, nhân tài cao cấp như Hồ boss sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp này được? Vì vợ nhỏ, y cố tình hủy mật mã đi, thật là dụng tâm khổ sở, quần chúng vây xem hết sức cảm động!

Một tiếng sau,  Lục Tiểu Mã thành công quyết định, cảm thấy mình hết sức lợi hại, quả nhiên là rất xứng đáng mà quát tháo CBD. Tắt máy vi tính đi, xoa xoa đôi mắt dựa vào ghế da, giơ chân lên, lấy tay chống lên bàn, lắc lư ghế, vô cùng ấu trĩ.

Đợi chút nữa phải ăn một bữa thật ngon phục hồi lại tế bào não bị chết, không thể dễ dàng làm một lão già si ngốc được, cứ vui vẻ như vậy mà quyết định! Ngày mai phải đi khoe khoang một phen mới được, lão tử hoàn thành nhiệm vụ đã trở lại, ai dám nói gì lão tử cắn chết!

Thu thập xong hung khí gây án… không đúng là dụng cụ sửa chữa, Tiểu Mã kéo khóa ba lô lại, hồi phục văn phòng trở lại nguyên dạng, rất giống hủy thi diệt tích.

(hủy xác, xóa dấu vết để không manh mối sau khi gây án ~)

Hồ boss tà mị nhướn mày, chỉnh lại tây trang quý giá, bước ra khỏi xe, đến lúc mình phải xuất hiện rồi, gặp mặt nhất kiến trung tình gì gì đó, nghĩ là đã thấy thật tốt đẹp, nhiều phim thần tượng đều không thiếu một màn như thế! Đeo kính râm lớn, soi gương lại bằng điện thoại, cảm thấy mình đẹp trai đến không đành lòng nhìn thẳng!

Lục Tiểu Mã ra khỏi văn phòng, lười biếng duỗi eo, định tiện thể đi vệ sinh một chút. Hỏi qua bác gái, cuối cùng tìm được đến một cái WC xa hoa quý khí đến trào máu! Tiểu Mã kinh ngạc há to miệng, mịa nó, thật là quá mức lãng phí, thứ lấp lánh ánh vàng thế này sao có thể là WC?

WC này là chuyên dụng cho cấp bậc tổng tài, người bình thường không thể dùng, Tiểu Mã hôm nay coi như là thu hoạch được.

Gạch sứ màu vàng, vòi nước màu vàng, nước rửa tay hang Channel bản limited… quả là xa xỉ!

Đối với WC hoa lệ, Tiểu Mã suýt chút nữa xùy xùy không ra, không thể làm gì hơn là nhắm mắt lại tưởng tượng đây chỉ là nhà vệ sinh công cộng, rồi mới miễn cưỡng thuận lợi tè ra. Mình đúng là hưởng mệnh nghèo, không thể nào hưởng thụ nổi!


Mình nhất định phải rửa tay cho thật sạch, nước rửa tay cao cấp như vậy mình mua không nổi. Kết quả là Lục Tiểu Mã đùa dai bơm một đống nước rửa tay ra, bắt đầu xoa xoa rửa rửa. Tận cho đến khi tay vừa trắng vừa thơm vừa mềm, Tiểu Mã mới thỏa mãn dừng lại, khó có lúc được làm địa chủ, cảm giác thật sảng khoái! Lại một lần nữa ghen tị với Hồ cặn bã!!

Bên kia Hồ boss đẹp trai hiện thân, phát hiện lại không thấy vợ nhỏ đâu, mình đặc biệt đi thang máy phổ thông, theo lí mà nói vợ nhỏ sẽ không đi nhanh như vậy, cũng không phải là trực tiếp nhảy xuống từ tầng cao.

Lúc này bác gái vệ sinh thiện lương xuất hiện, chỉ ra chỗ sai, Hồ boss hết sức cảm động, liên tục nói cảm ơn.

Chạy về phía WC, tìm vợ. Đùa sao, nói không chừng vừa vặn nhìn thấy vợ nhỏ cởi quần, cảnh tượng hương diễm thế này nhất định không thể bỏ qua, cái mông nhỏ vân vân, chẹp chẹp… Hồ boss có chút không kìm nổi.

Vô cùng tà ác!

Nhìn thấy Hồ tổng bước đi vội vàng, bác gái buồn bực, đi vệ sinh gấp như vậy, nếu gấp quá sao còn kìm nén mà chạy lên tầng cao nhất làm gì, hài tử bây giờ, thật không biết nên nghĩ thế nào, khiết phích gì đó cũng quá mức nghiêm trọng rồi!

( khiết phích: bệnh sạch sẽ)

Đáng tiếc, Hồ boss vẫn đến chậm một bước, chỉ nhìn thấy vợ nhỏ đang dùng sức mà xoa xà phòng, tiện thể hát gì đó. Cảm giác hơi thất vọng sau khi nhìn thấy vợ nhỏ khả ái liền tiêu tan, đôi mắt sau kính râm lớn làm càn mà nhìn eo nhỏ mông căng của vợ nhỏ, chẹp chẹp… Hồ boss rất hài lòng, rất đáng được khen ngợi!

Ánh mắt sau lưng làm càn quá mức, Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn gương, trong gương chính là nam tử tà mị đeo kính râm, nhìn có phần thật quen mắt. Bởi Tiểu Mã có hơi chột dạ, dù sao xuất hiện ở đây tám chín phần mười là đại boss, tóm được mình ở đây lãng phí nước rửa tay, thật là ngượng ngùng, cho nên quên mất người tới là ai!

Vội vàng lau tay, quay đầu lại, Tiểu Mã đỏ mặt gật đầu, định nhanh chóng lách người qua. Khí tràng của đối phương vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không thua kém gì Phong boss, khẳng định là có lai lịch lớn. Boss gì đó, đều là cùng một loại đức hạnh, nghĩ không thấy sợ sao?! Lục Tiểu Mã có hơi sợ hãi.

Bất đắc dĩ người kia đứng trước cửa bất động, cao hơn mình nửa cái đầu.

Đổi thành lúc bình thường, Tiểu Mã tất nhiên hóa thành bộ dạng thổ phỉ, chống nạnh phẫn nộ đạp chân, hét một câu giang hồ “Chó ngoan không cản đường, lăn ra cho tiểu gia!”. Bây giờ đương nhiên là không dám, đừng đùa, mình cũng không hề chán sống! Đành phải ngẩng đầu cười híp mắt nói, “Vị boss này, phiền ngài nhường đường một chút?”

Đối phương đeo kính râm, Tiểu Mã hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt của người này, cũng không nhìn thấy Hồ boss sắp nhịn cười không nổi được nữa mà cong cong đôi mắt.

Kính mắt lớn gì gì đó, thật là khốc soái, ngày nào mình cũng mua một cái ở quán vỉa hè! Tiểu Mã hơi ước ao.

Ai ngờ người kia vẫn không nhúc nhích, khóe miệng lại càng nhếch lên cao hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.